Trần Thái Trung hiển nhiên là có chủ ý một mũi tên trúng hai đích, Đinh Tiểu Ninh vẫn là trinh nữ, sự mềm mại ước chừng không thể đả kích được, đợi đến giây phút quan trọng cuối cùng, tám phần vẫn là tìm Lưu Vọng Nam dập lửa.
Suy nghĩ này chắc chắn là tốt, tiếc rằng, trời không chiều lòng người, vừa vào phòng của Lưu Vọng Nam, điện thoại của Trần Thái Trung đã vang lên.
Người gọi đến là Mã Phong Tử, giọng của y nghe có vẻ hơi sốt ruột.
- Anh Trần, cái kia, bây giờ hơi có việc gấp, anh tiện qua đây một chuyến không?
- Cũng không tiện lắm.
Nhìn hai đại mỹ nhân đang õng ẹo bên cạnh, Trần Thái Trung sao có thể bằng lòng ra ngoài chứ?
- Có chuyện gì cậu cứ nói đi, Phong Tử, trong điện thoại nói không rõ à?
- Vậy thì nói thế này vậy.
Mã Phong Tử cũng biết, gọi điện lúc đang trưa, có lẽ là quấy rầy anh Trần nghỉ ngơi.
- Thường Tam có thể sắp đến gây rắc rối cho xưởng sửa xe, anh có quen người này không?
Mẹ kiếp! Nghe thấy lời này, Trần Thái Trung thật sự không kìm nổi, lại là Thường Tam, mẹ nó một tên người phàm, ức hiếp đến La Thiên thượng tiên, mãi không chịu thôi? Thật mẹ nó chứ cái này mà nhịn được thì còn cái gì không nhịn được chứ.
Chỉ nói hôm nay, đã làm hỏng của anh đây hai chuyện tốt rồi! Trần Thái Trung quay người liền mở cửa phòng.
- Ồ, người này à… Được rồi, tôi qua đó nói tỉ mỉ với cậu nhé.
Mã Phong Tử xích mích với Thường Tam, nguyên nhân lại là vì thị trường buôn lậu xe.
Theo tin kể lại, Thường Tam và Thiết Thủ đã phân chia địa bàn đơn giản đối với các ngành nghề ở thành phố Phượng Hoàng, trong đó mảng liên quan đến buôn lậu, nghe nói Thiết Thủ thiên về buôn lậu các hàng hóa loại nhỏ như điện thoại di động, thuốc lá. Thường Tam thiên về nguyên vật liệu khối lượng lớn và hàng hóa khối lượng lớn.
Tóm lại, hai người tuy khó tránh khỏi cùng xuất hiện, nhưng nói chung vẫn xem như mỗi người một bên, hiện tại xưởng sửa xe của Mã Phong Tử và Bưu mặt chó liều ra mặt, bắt đầu buôn lậu xe hơi, đồng thời với việc tạo thành sự tấn công đối với thị trường, cũng dẫn đến sự chú ý của Thường Tam.
Đương nhiên, với cả thành phố Phượng Hoàng mà nói, thị trường xe buôn lậu thật ra không phải nhỏ. Một bộ phận tương xứng trong đó là người trung gian, ngoài ra cũng đa phần là nhỏ nhặt.
Thường Tam cũng chơi xe buôn lậu, tuy nhiên, trò này trong quá trình vận chuyển nguy hiểm thật sự quá lớn. Mà bản thân y đã dần từ giã, cũng không để tâm lắm tới chuyện làm ăn này, thỉnh thoảng chơi chơi vậy thôi, rất nhiều khi, mục đích y chơi xe buôn lậu là vì kết giao với người trong quan trường.
Nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa là Thường Tam có thể tha thứ cho việc Mã Phong Tử gióng trống khua chiêng như vậy, tên họ Mã nếu như nhỏ nhặt kẹp đôi đũa mà ăn thịt, y sẽ không để ý, nhưng hiện tại một tháng đã bán đi mấy chục chiếc xe – khốn kiếp. Trong mắt mày có còn họ Thường tao đây không?
Trước kia Mã Phong Tử còn có bạn là Bưu mặt chó, cái gọi là liều mạng, xã hội đen bình thường cũng không có hứng thú trêu chọc. Nhưng, Bưu mặt chó chẳng phải tiêu rồi sao? Tuy đàn em của y đa số đều dựa vào Mã Phong Tử. Nhưng cái gọi là liều mạng, chẳng qua chỉ là nói khẩu hiệu. Bưu mặt chó vừa chết, sức ảnh hưởng của y coi như là tan thành mây khói.
Cho nên, Thường Tam quyết định dạy dỗ Mã Phong Tử một chút, tuy nhiên, lăn lộn trên đường, đặc biệt là có chủ nhân có gốc rễ như bọn họ, nếu sống mái giữa hai bên với nhau, phải cần có cái cớ, đây là quy định.
Nếu như vậy, nếu chẳng may có người truy cứu đến, thì cũng là việc xảy ra có nguyên nhân, không sợ ông chủ sau lưng mình không vui, nếu không có thể mất nhiều hơn được.
Nhưng trong phút chốc, Thường Tam không tìm được lý do gì để xử lý Mã Phong Tử, xe của người ta bán không đắt cũng không rẻ, không có chuyện nói nhiễu loạn giá cả thị trường, nếu thật sự mà nói, chẳng qua chỉ là hàng hiện có trong tay nhiều một chút mà thôi.
Kiếm không được cớ, vậy thì chỉ có thể tạo ra cớ thôi, chiếc xe trước của Mã Phong Tử, bán hơi khó khăn, nhóm người đến đầu tiên trả giá rất thấp, cuối cùng lại đem Thường Tam ra.
- Tôi là bạn của anh Tam, anh ấy nói anh ít nhất cũng có thể kiếm được mười con số.
- Giá thị trường là giá thị trường, anh không cần phải quan tâm tôi kiếm được bao nhiêu nhỉ?
Mã Phong Tử cố gắng giả vờ giống một người làm ăn, cố gắng đúng mức không giở thói ngang ngược.
- Muốn mua thì mua, chỉ có giá này thôi.
Sau khi nhóm người này đi, nhóm thứ hai đến lại cố hết sức bắt lỗi, còn đều là kiểu cấp bậc chuyên gia, sự việc phát triển đến bước này, trong lòng Mã Phong Tử liền rõ ràng, xem ra, Thường Tam đã gai mắt chuyện làm ăn của mình rồi?
Chiếc xe đó vất vả lắm mới bán được, rốt cuộc ông chủ Khâu miệng rộng của Đế Vương Cung đưa đơn xuống, có Lincoln không? Kiểu dài là tốt nhất, để tôi một chiếc, giá cả thương lượng.
Mẹ nó chứ chỗ tôi đây lắp đâu ra một chiếc chứ, trong lòng Mã Phong Tử càng rõ, đây chính là anh vợ của Thường Tam nhảy ra kiếm chuyện.
Khâu miệng rộng chắc chắn không thể đến xem hàng ngay, sự việc xảy ra gấp gáp, cứ cho là xe có lỗi gì, người ta cũng có cơ hội tranh cãi – tôi làm sao biết được Tổng giám đốc Khâu anh sẽ đến chứ?
- Việc này à, không vội, mấy hôm nay bận chuyện Noel, vất vả lắm mới có thể náo nhiệt mấy ngày.
Mã Phong Tử suy nghĩ, chuyện này có lẽ phải làm lớn, không biết nói thế nào y đành cố gắng trang trí một chút, đến lúc đó nếu không kịp, cũng có thể thuận thế ngăn cản Thường Tam anh có ngang ngược đi nữa, cũng phải biết quy tắc chứ?
Nhưng hôm qua, Trần Thái Trung đã trở về, vì thế, khi anh Trần cần xe, y đã không do dự giao chiếc xe này đi, Thường Tam anh ức hiếp tận nhà, anh đây nếu không thành một đối thủ mạnh mẽ, thì sự tức giận này sao có thể chịu được chứ?
Chẳng những giao xe đi, y còn chưa làm rõ sự tình cho Trần Thái Trung, Mã Phong Tử trước đây có thể là rất điên, nhưng từ sau khi ba con rồng của “Tam long nhất mã” gặp hạn, trong nhiều tình huống, y đều rất ngu ngốc!
Nếu sớm làm rõ sự tình với anh Trần, có lẽ người ta cũng chẳng thèm chiếc xe này, anh Trần là một người kỹ lưỡng, như vậy, cuộc đấu đá này sợ là không chống được, vậy sao được?
Vì thế, y chỉ mơ hồ giải thích với Trần Thái Trung một chút, nói là có xe có sẵn, dù sao Khâu miệng rộng cũng chưa đặt cọc, anh không đến xem hàng, thì không thể bảo tôi giữ xe lại đợi anh chứ?
Chính vừa lúc nãy, Khâu miệng rộng mang bốn năm người đến xem xe, lúc này còn xem cái gì mà xem? Chẳng có xe để xem nữa rồi! Vừa thấy vậy, Khâu miệng rộng lập tức trở mặt ngay.
- Phong Tử, chiếc xe này là quà Noel tôi tặng cho em gái tôi, anh nói nên làm thế nào đây?
- Có người muốn mua, tôi cũng phải bán chứ?
Mã Phong Tử trả lời thỏa đáng.
- Không thì, tôi đưa điện thoại cho anh, anh tự gọi điện hỏi anh ấy?
- Tôi quan tâm nhiều như vậy à?
Khâu miệng rộng trừng mắt một cái, mục đích y đến, chính là vạch lá tìm sâu, bây giờ đã có sâu rồi, y sao chịu cố tình gây chuyện nữa, thêm một kẻ thù nữa?
Ngoại trừ vô cùng biến thái như Trần Thái Trung, không ai muốn vào lúc đối diện với kẻ địch mạnh, lại trêu chọc thêm vài đối thủ, sợ không đủ phiền toái sao?
- Trong vòng hai tiếng, rửa xe sạch sẽ, đưa đến Đế Vương Cung cho tôi.
Tổng giám đốc Khâu dõng dạc lên tiếng.
- Tôi sẽ xem như không có chuyện này xảy ra, Phong Tử anh tự suy nghĩ, nhé!
- Mẹ nó, anh nằm mơ à?
Mã Phong Tử lập tức trở mặt ngay.
Y không muốn trở mặt, thật sự không muốn, nhưng đã nói đến mức như vậy, không thể nào không trở mặt, nếu không thì sau này y sẽ lăn lộn thế nào? Xưởng sửa xe là địa bàn của y, bị người ta cưỡi lên cổ mà đái?
Bây giờ đang trưa, người trong xưởng không nhiều nhưng cũng được mười mấy người, mấy người Khâu miệng rộng, vẫn thật không đủ nhìn, y hét lên một tiếng.
- Các anh em, vây lại cho anh!
- Anh có cần phải không biết lớn biết nhỏ như thế này không?
Thấy người của mình đã chặn cổng nhà, Mã Phong Tử bước lên trước, cười gằn vỗ vỗ vào mặt của Khâu miệng rộng, hành động ấy, giống y hệt lúc Trần Thái Trung vỗ Cáp Thành Cương.
- Miệng rộng, tôi nhớ là trước đây anh không phải thế này, gặp tôi là đều anh Mã này anh Mã nọ, bây giờ sao vậy, khá lên rồi à? Gọi luôn Phong Tử rồi – trong mắt không còn anh Mã của anh nữa rồi à?
Khâu miệng rộng khép cái miệng lại kín mít, tuy hai chân của y cứ nhũn ra, nhưng nghĩ lại sự đáng sợ của em rể, y tuyệt đối không dám đớn hèn như vậy, nếu không, Thường Tam một khi trở mặt, y chắc chắn là chịu không nổi, em mình có biện hộ cho cũng vô dụng.
- Có thủ đoạn gì, cứ đem hết ra.
Mã Phong Tử nhìn bộ dạng của y, cũng chẳng thèm đày đọa y nữa.
- Phiền anh nói với Thường Tam một tiếng, con người rồi cũng sẽ có lúc xui xẻo, Lưu Lập lúc chưa chết, chẳng phải rất kiêu ngạo đó sao?
Khâu miệng rộng vừa đi một bước, Mã Phong Tử quay đi liền gọi điện cho Trần Thái Trung, hết cách, năng lượng của Thường Tam ở thành phố Phượng Hoàng, vẫn thật sự không nhỏ, anh Trần nếu không ở Phượng Hoàng, y lúc nãy cũng không có dũng khí ấy mà chế giễu Khâu miệng rộng.
Cùng lúc đó, hai chiếc xe buôn lậu trong xưởng, một chiếc đã lắp xong đang phun sơn, một chiếc đang lắp, Mã Phong Tử lệnh xuống một tiếng, liền đem hai chiếc xe đi ngay, y ở quận Hồ Tây kinh doanh lâu quá rồi, việc giấu mấy chiếc xe không phải là vấn đề.
Y thật không ngờ tới, Trần Thái Trung vừa nghe thấy cái tên Thường Tam, đã tức giận như vậy, tuy trong ấn tượng của y, anh Trần thật sự không mấy quan tâm tới Thường Tam, nhưng phản ứng mạnh như vậy, thì không phải như y có thể lý giải.
Không bao lâu, xe của Trần Thái Trung đã đến xưởng sửa xe, nhìn thấy trong xưởng loạn cả lên, lông mày lập tức nhíu lại.
- Phong Tử, chuyện gì thế? Giống như đến ngày tận thế vậy?
- Lát nữa, có thể Thường Tam tìm đến đập phá.
Mã Phong Tử không dám giấu diếm.
- Ở quận Hồ Tây, động thủ thì tôi chưa chắc đã sợ hắn, tuy nhiên, tên đó trong chính quyền gốc rễ rất sâu, chỉ sợ hắn tiến hành cùng lúc, bên ngoài cảnh sát chặn cửa, bên trong hắn phá phách cướp bóc.
- Hừm, muốn tôi phải nói cậu thế nào đây?
Vừa nghe vậy, Trần Thái Trung liền cười khẩy một tiếng.
- Cậu ở trong phân cục Hồ Tây, còn chơi không lại hắn?
- Cảnh sát nhỏ tôi có quen vài người, trong cục… trước đây tôi nghèo như vậy, người ta dựa vào cái gì để quen tôi chứ?
Mã Phong Tử cười đau khổ một tiếng.
- Nếu không phải trong cục còn có vài anh em xuất thân khó khăn, thì xưởng sửa xe này cũng không mở cửa yên ổn được như thế này.
Suy nghĩ này chắc chắn là tốt, tiếc rằng, trời không chiều lòng người, vừa vào phòng của Lưu Vọng Nam, điện thoại của Trần Thái Trung đã vang lên.
Người gọi đến là Mã Phong Tử, giọng của y nghe có vẻ hơi sốt ruột.
- Anh Trần, cái kia, bây giờ hơi có việc gấp, anh tiện qua đây một chuyến không?
- Cũng không tiện lắm.
Nhìn hai đại mỹ nhân đang õng ẹo bên cạnh, Trần Thái Trung sao có thể bằng lòng ra ngoài chứ?
- Có chuyện gì cậu cứ nói đi, Phong Tử, trong điện thoại nói không rõ à?
- Vậy thì nói thế này vậy.
Mã Phong Tử cũng biết, gọi điện lúc đang trưa, có lẽ là quấy rầy anh Trần nghỉ ngơi.
- Thường Tam có thể sắp đến gây rắc rối cho xưởng sửa xe, anh có quen người này không?
Mẹ kiếp! Nghe thấy lời này, Trần Thái Trung thật sự không kìm nổi, lại là Thường Tam, mẹ nó một tên người phàm, ức hiếp đến La Thiên thượng tiên, mãi không chịu thôi? Thật mẹ nó chứ cái này mà nhịn được thì còn cái gì không nhịn được chứ.
Chỉ nói hôm nay, đã làm hỏng của anh đây hai chuyện tốt rồi! Trần Thái Trung quay người liền mở cửa phòng.
- Ồ, người này à… Được rồi, tôi qua đó nói tỉ mỉ với cậu nhé.
Mã Phong Tử xích mích với Thường Tam, nguyên nhân lại là vì thị trường buôn lậu xe.
Theo tin kể lại, Thường Tam và Thiết Thủ đã phân chia địa bàn đơn giản đối với các ngành nghề ở thành phố Phượng Hoàng, trong đó mảng liên quan đến buôn lậu, nghe nói Thiết Thủ thiên về buôn lậu các hàng hóa loại nhỏ như điện thoại di động, thuốc lá. Thường Tam thiên về nguyên vật liệu khối lượng lớn và hàng hóa khối lượng lớn.
Tóm lại, hai người tuy khó tránh khỏi cùng xuất hiện, nhưng nói chung vẫn xem như mỗi người một bên, hiện tại xưởng sửa xe của Mã Phong Tử và Bưu mặt chó liều ra mặt, bắt đầu buôn lậu xe hơi, đồng thời với việc tạo thành sự tấn công đối với thị trường, cũng dẫn đến sự chú ý của Thường Tam.
Đương nhiên, với cả thành phố Phượng Hoàng mà nói, thị trường xe buôn lậu thật ra không phải nhỏ. Một bộ phận tương xứng trong đó là người trung gian, ngoài ra cũng đa phần là nhỏ nhặt.
Thường Tam cũng chơi xe buôn lậu, tuy nhiên, trò này trong quá trình vận chuyển nguy hiểm thật sự quá lớn. Mà bản thân y đã dần từ giã, cũng không để tâm lắm tới chuyện làm ăn này, thỉnh thoảng chơi chơi vậy thôi, rất nhiều khi, mục đích y chơi xe buôn lậu là vì kết giao với người trong quan trường.
Nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa là Thường Tam có thể tha thứ cho việc Mã Phong Tử gióng trống khua chiêng như vậy, tên họ Mã nếu như nhỏ nhặt kẹp đôi đũa mà ăn thịt, y sẽ không để ý, nhưng hiện tại một tháng đã bán đi mấy chục chiếc xe – khốn kiếp. Trong mắt mày có còn họ Thường tao đây không?
Trước kia Mã Phong Tử còn có bạn là Bưu mặt chó, cái gọi là liều mạng, xã hội đen bình thường cũng không có hứng thú trêu chọc. Nhưng, Bưu mặt chó chẳng phải tiêu rồi sao? Tuy đàn em của y đa số đều dựa vào Mã Phong Tử. Nhưng cái gọi là liều mạng, chẳng qua chỉ là nói khẩu hiệu. Bưu mặt chó vừa chết, sức ảnh hưởng của y coi như là tan thành mây khói.
Cho nên, Thường Tam quyết định dạy dỗ Mã Phong Tử một chút, tuy nhiên, lăn lộn trên đường, đặc biệt là có chủ nhân có gốc rễ như bọn họ, nếu sống mái giữa hai bên với nhau, phải cần có cái cớ, đây là quy định.
Nếu như vậy, nếu chẳng may có người truy cứu đến, thì cũng là việc xảy ra có nguyên nhân, không sợ ông chủ sau lưng mình không vui, nếu không có thể mất nhiều hơn được.
Nhưng trong phút chốc, Thường Tam không tìm được lý do gì để xử lý Mã Phong Tử, xe của người ta bán không đắt cũng không rẻ, không có chuyện nói nhiễu loạn giá cả thị trường, nếu thật sự mà nói, chẳng qua chỉ là hàng hiện có trong tay nhiều một chút mà thôi.
Kiếm không được cớ, vậy thì chỉ có thể tạo ra cớ thôi, chiếc xe trước của Mã Phong Tử, bán hơi khó khăn, nhóm người đến đầu tiên trả giá rất thấp, cuối cùng lại đem Thường Tam ra.
- Tôi là bạn của anh Tam, anh ấy nói anh ít nhất cũng có thể kiếm được mười con số.
- Giá thị trường là giá thị trường, anh không cần phải quan tâm tôi kiếm được bao nhiêu nhỉ?
Mã Phong Tử cố gắng giả vờ giống một người làm ăn, cố gắng đúng mức không giở thói ngang ngược.
- Muốn mua thì mua, chỉ có giá này thôi.
Sau khi nhóm người này đi, nhóm thứ hai đến lại cố hết sức bắt lỗi, còn đều là kiểu cấp bậc chuyên gia, sự việc phát triển đến bước này, trong lòng Mã Phong Tử liền rõ ràng, xem ra, Thường Tam đã gai mắt chuyện làm ăn của mình rồi?
Chiếc xe đó vất vả lắm mới bán được, rốt cuộc ông chủ Khâu miệng rộng của Đế Vương Cung đưa đơn xuống, có Lincoln không? Kiểu dài là tốt nhất, để tôi một chiếc, giá cả thương lượng.
Mẹ nó chứ chỗ tôi đây lắp đâu ra một chiếc chứ, trong lòng Mã Phong Tử càng rõ, đây chính là anh vợ của Thường Tam nhảy ra kiếm chuyện.
Khâu miệng rộng chắc chắn không thể đến xem hàng ngay, sự việc xảy ra gấp gáp, cứ cho là xe có lỗi gì, người ta cũng có cơ hội tranh cãi – tôi làm sao biết được Tổng giám đốc Khâu anh sẽ đến chứ?
- Việc này à, không vội, mấy hôm nay bận chuyện Noel, vất vả lắm mới có thể náo nhiệt mấy ngày.
Mã Phong Tử suy nghĩ, chuyện này có lẽ phải làm lớn, không biết nói thế nào y đành cố gắng trang trí một chút, đến lúc đó nếu không kịp, cũng có thể thuận thế ngăn cản Thường Tam anh có ngang ngược đi nữa, cũng phải biết quy tắc chứ?
Nhưng hôm qua, Trần Thái Trung đã trở về, vì thế, khi anh Trần cần xe, y đã không do dự giao chiếc xe này đi, Thường Tam anh ức hiếp tận nhà, anh đây nếu không thành một đối thủ mạnh mẽ, thì sự tức giận này sao có thể chịu được chứ?
Chẳng những giao xe đi, y còn chưa làm rõ sự tình cho Trần Thái Trung, Mã Phong Tử trước đây có thể là rất điên, nhưng từ sau khi ba con rồng của “Tam long nhất mã” gặp hạn, trong nhiều tình huống, y đều rất ngu ngốc!
Nếu sớm làm rõ sự tình với anh Trần, có lẽ người ta cũng chẳng thèm chiếc xe này, anh Trần là một người kỹ lưỡng, như vậy, cuộc đấu đá này sợ là không chống được, vậy sao được?
Vì thế, y chỉ mơ hồ giải thích với Trần Thái Trung một chút, nói là có xe có sẵn, dù sao Khâu miệng rộng cũng chưa đặt cọc, anh không đến xem hàng, thì không thể bảo tôi giữ xe lại đợi anh chứ?
Chính vừa lúc nãy, Khâu miệng rộng mang bốn năm người đến xem xe, lúc này còn xem cái gì mà xem? Chẳng có xe để xem nữa rồi! Vừa thấy vậy, Khâu miệng rộng lập tức trở mặt ngay.
- Phong Tử, chiếc xe này là quà Noel tôi tặng cho em gái tôi, anh nói nên làm thế nào đây?
- Có người muốn mua, tôi cũng phải bán chứ?
Mã Phong Tử trả lời thỏa đáng.
- Không thì, tôi đưa điện thoại cho anh, anh tự gọi điện hỏi anh ấy?
- Tôi quan tâm nhiều như vậy à?
Khâu miệng rộng trừng mắt một cái, mục đích y đến, chính là vạch lá tìm sâu, bây giờ đã có sâu rồi, y sao chịu cố tình gây chuyện nữa, thêm một kẻ thù nữa?
Ngoại trừ vô cùng biến thái như Trần Thái Trung, không ai muốn vào lúc đối diện với kẻ địch mạnh, lại trêu chọc thêm vài đối thủ, sợ không đủ phiền toái sao?
- Trong vòng hai tiếng, rửa xe sạch sẽ, đưa đến Đế Vương Cung cho tôi.
Tổng giám đốc Khâu dõng dạc lên tiếng.
- Tôi sẽ xem như không có chuyện này xảy ra, Phong Tử anh tự suy nghĩ, nhé!
- Mẹ nó, anh nằm mơ à?
Mã Phong Tử lập tức trở mặt ngay.
Y không muốn trở mặt, thật sự không muốn, nhưng đã nói đến mức như vậy, không thể nào không trở mặt, nếu không thì sau này y sẽ lăn lộn thế nào? Xưởng sửa xe là địa bàn của y, bị người ta cưỡi lên cổ mà đái?
Bây giờ đang trưa, người trong xưởng không nhiều nhưng cũng được mười mấy người, mấy người Khâu miệng rộng, vẫn thật không đủ nhìn, y hét lên một tiếng.
- Các anh em, vây lại cho anh!
- Anh có cần phải không biết lớn biết nhỏ như thế này không?
Thấy người của mình đã chặn cổng nhà, Mã Phong Tử bước lên trước, cười gằn vỗ vỗ vào mặt của Khâu miệng rộng, hành động ấy, giống y hệt lúc Trần Thái Trung vỗ Cáp Thành Cương.
- Miệng rộng, tôi nhớ là trước đây anh không phải thế này, gặp tôi là đều anh Mã này anh Mã nọ, bây giờ sao vậy, khá lên rồi à? Gọi luôn Phong Tử rồi – trong mắt không còn anh Mã của anh nữa rồi à?
Khâu miệng rộng khép cái miệng lại kín mít, tuy hai chân của y cứ nhũn ra, nhưng nghĩ lại sự đáng sợ của em rể, y tuyệt đối không dám đớn hèn như vậy, nếu không, Thường Tam một khi trở mặt, y chắc chắn là chịu không nổi, em mình có biện hộ cho cũng vô dụng.
- Có thủ đoạn gì, cứ đem hết ra.
Mã Phong Tử nhìn bộ dạng của y, cũng chẳng thèm đày đọa y nữa.
- Phiền anh nói với Thường Tam một tiếng, con người rồi cũng sẽ có lúc xui xẻo, Lưu Lập lúc chưa chết, chẳng phải rất kiêu ngạo đó sao?
Khâu miệng rộng vừa đi một bước, Mã Phong Tử quay đi liền gọi điện cho Trần Thái Trung, hết cách, năng lượng của Thường Tam ở thành phố Phượng Hoàng, vẫn thật sự không nhỏ, anh Trần nếu không ở Phượng Hoàng, y lúc nãy cũng không có dũng khí ấy mà chế giễu Khâu miệng rộng.
Cùng lúc đó, hai chiếc xe buôn lậu trong xưởng, một chiếc đã lắp xong đang phun sơn, một chiếc đang lắp, Mã Phong Tử lệnh xuống một tiếng, liền đem hai chiếc xe đi ngay, y ở quận Hồ Tây kinh doanh lâu quá rồi, việc giấu mấy chiếc xe không phải là vấn đề.
Y thật không ngờ tới, Trần Thái Trung vừa nghe thấy cái tên Thường Tam, đã tức giận như vậy, tuy trong ấn tượng của y, anh Trần thật sự không mấy quan tâm tới Thường Tam, nhưng phản ứng mạnh như vậy, thì không phải như y có thể lý giải.
Không bao lâu, xe của Trần Thái Trung đã đến xưởng sửa xe, nhìn thấy trong xưởng loạn cả lên, lông mày lập tức nhíu lại.
- Phong Tử, chuyện gì thế? Giống như đến ngày tận thế vậy?
- Lát nữa, có thể Thường Tam tìm đến đập phá.
Mã Phong Tử không dám giấu diếm.
- Ở quận Hồ Tây, động thủ thì tôi chưa chắc đã sợ hắn, tuy nhiên, tên đó trong chính quyền gốc rễ rất sâu, chỉ sợ hắn tiến hành cùng lúc, bên ngoài cảnh sát chặn cửa, bên trong hắn phá phách cướp bóc.
- Hừm, muốn tôi phải nói cậu thế nào đây?
Vừa nghe vậy, Trần Thái Trung liền cười khẩy một tiếng.
- Cậu ở trong phân cục Hồ Tây, còn chơi không lại hắn?
- Cảnh sát nhỏ tôi có quen vài người, trong cục… trước đây tôi nghèo như vậy, người ta dựa vào cái gì để quen tôi chứ?
Mã Phong Tử cười đau khổ một tiếng.
- Nếu không phải trong cục còn có vài anh em xuất thân khó khăn, thì xưởng sửa xe này cũng không mở cửa yên ổn được như thế này.
/453
|