- Trưởng phòng Vương, không cần nghiêm túc vậy chứ?
Trần Thái Trung hơi xấu hổ nhìn.
Sáng sớm, sau khi Vương Ngọc Đình đã rửa mặt chải đầu xong, liền kéo Tạ Hướng Nam chạy đến phòng của Trần Thái Trung. Rất hiển nhiên, cả buổi tối cô đang cân nhắc nên dùng từ ngữ nào để làm khó Trần Thái Trung.
Cô đề ra từ đơn đầu tiên, chính là tương đối lạnh nhạt.
- Trong tiếng Italy, “thuộc địa” nên đọc thế nào phiên âm thế nào?
Ha, không phải ngữ pháp mà, anh mày không sợ đâu! Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, liền tìm kiếm trong bộ não. Tuy nhiên, ngay sau đó hắn liền sửng sốt, miệng há hốc, như là sống chết không thể phát ra tiếng được.
Lí do rất đơn giản, hắn không biết tiếng Anh của “thuộc địa” nên phiên âm thế nào. Mà hôm qua hắn mua là tự điển hỗ trợ Anh- Pháp và tự điển hỗ trợ Anh - Ý.
Đúng vậy, hắn đã mua thiếu quyển “Tự điển Anh - Hán”. Mọi người đều biết, vốn tiếng Anh của hắn có hạn, thật sự không là gì.
Nhìn thấy hắn đang cứng họng đứng đó, Vương Ngọc Đình có vẻ đắc ý khẽ cười
- Ha, được rồi. Đổi cái dễ chút, “Tiền dưỡng lão”… Cái này chắc không vấn đề chứ?
- Cô… Chúng ta dùng bữa trước được không?
Trần Thái Trung có chút xấu hổ. Đây là hắn sơ sót rồi. Đương nhiên, hắn không có thói quen khoe thói xấu của bản thân. Cho nên hắn thử chuyển đề tài khác.
- Anh nói đấy, cả buổi tối! Hiện giờ là sáng sớm rồi!
Vương Ngọc Đình không nể mặt hắn. Vừa nói, cô vừa quay sang nhìn Tạ Hướng Nam.
- Lão Tạ, anh nói câu công bằng xem… Tôi nói, anh có vẻ mặt gì đây?
Vốn dĩ Tạ Hướng Nam tương đối chất phác. Hiện giờ nhìn vẻ mặt của anh ta, quả thật là giống thằng ngốc vậy. Hơn nửa ngày anh ta mới lắc đầu.
- Cái này, được rồi. Tôi… Tôi đành chịu thua.
Nghe được lời này, ngược lại Vương Ngọc Đình có vẻ ngượng ngùng. Nói thật, cô chưa bao giờ tham gia cá cược lần nào. Thật ra lần này là Trưởng phòng Trần thổi phồng đến mức cô không thể nào chịu đựng được – Tôi khổ luyện hai năm mới được tiếng Anh bậc sáu, một buổi tối anh có thể học được hai môn ngoại ngữ à?
Vả lại, ván bài này chắc thắng không thua, ai lại bỏ qua chứ?
Nhưng Tạ Hướng Nam vừa nói vậy, gương mặt của cô liền đỏ lên.
- Thôi đi, của anh thì thôi đi. Trưởng phòng Trần, anh chịu thua, tôi cũng không so đo.
- Dựa vào cái gì mà tôi chịu thua chứ?
Nhìn thấy gương mặt xấu hổ của Tạ Hướng Nam, trong lòng Trần Thái Trung đã có chút không đành lòng, cộng thêm nghe được lời của Vương Ngọc Đình, hắn đúng là không chịu được nữa. Sao anh mày có thể bị một phụ nữ xem thường chứ?
- Nói một lần từ “Tiền dưỡng lão” bằng tiếng Anh xem,
Hắn quyết định phản kích lại.
- Cô cũng bậc sáu rồi. Nếu cô không biết từ tiếng Anh này. Vậy tôi không nói tiếng Ý cũng là bình thường thôi.
- Annuity, số nhiều là annuities.
Vương Ngọc Đình mở miệng nói. Hiển nhiên, cô đã chuẩn bị đầy đủ. Đều suy nghĩ đến tình trạng này.
- Vậy tôi biết rồi.
Họ Trần đắc ý gật đầu
- Tiếng Ý là annualit, rente… Ha, tôi rất giỏi chứ?
Vương Ngọc Đình và Tạ Hướng Nam chỉ xem hắn tùy tiện phản kích lại, cũng không ngờ từ annuity vừa được đọc lên, không ngờ Trần Thái Trung đọc được từ này. Hai người liền đứng ngơ ngác… không phải như vậy chứ?
Tên này, đúng là biết tiếng Ý và tiếng Pháp? Lúc nãy, hắn đang đùa mọi người hả?
Hơn nữa buổi, Vương Ngọc Đình mới phản ứng lại. Tiện tay lấy ra hai quyển tự điển tra thử. Quả nhiên, tuy “Tiền dưỡng lão” bị tên này dịch thành “Lương một năm”. Nhưng sai lầm này do cô đặt ra. Ngược lại có chút lý giải được.
Mắt của cô đảo đảo hơn nửa ngày, mới dò xét lên tiếng
- Từ “thuộc địa”, tiếng Anh là Colony.
- Ồ, sao cô không nói sớm. Tiếng Pháp là Colony, Colonia.
Trần Thái Trung cười mỉm chi trả lời, chỉ là được sau khi cô đọc xong, lập tức ý thức được vấn đề
- Trưởng phòng Vương, cô... cô gài bẫy tôi?
Tạ Hướng Nam cũng phản ứng lại, anh ta không thể tin nổi nhìn Trần Thái Trung.
- Thái Trung… Không phải thế chứ? Một buổi tối… Một buổi tối anh đã học thuộc hai quyển tự điển?
Hiển nhiên, hai vị này đã làm rõ. Tự điển mà Trần Thái Trung mua có vấn đề, là bản tiếng Anh. Do đó, hắn cần phải lời dẫn tiếng Anh, mới có thể phiên dịch lại thành tiếng Pháp hoặc tiếng Italy
Từ ván bài này mà nói, có thể xem Trần Thái Trung đã thắng. Đương nhiên, nói hắn thua cũng đúng. Tóm lại có chút tranh luận. Nhưng không tranh luận là vì, tên này, tuyệt đối chỉ có thể học hai môn ngoại ngữ chỉ trong một đêm thôi!
Đây là loại kỳ tích gì thế? Phản ứng cứng nhắc của Tạ Hướng Nam thì khỏi bàn rồi. Trong lòng của Vương Ngọc Đình, mới chính là chấn động! Cô hiểu rõ vô cùng, trên căn bản có thể xem tên này học ba môn ngoại ngữ trong một ngày.
Loại trí nhớ siêu mạnh này, là cô không thể nào hiểu được hắn. Đúng vậy, cho dù đọc lướt, một quyển tự điển cũng không thể được đọc hết trong một đêm. Mà Trần Thái Trung… Hắn đã nhớ hai quyển!
Đương nhiên, phương pháp ghi nhớ của Trần Thái Trung cũng đã nói rõ, ngày xưa tuyệt đối hắn chưa học qua tiếng Pháp và tiếng Italy
Một ngày trước đó, Vương Ngọc Đình từng nghi ngờ qua. Nhưng hiện nay cô đã không cần nghi ngờ nữa.
Trong lòng cô vô cùng hiểu rõ, bản thân đã thua ván này, thua một cách triệt để.
Tuy nhiên, phụ nữ loại động vật này, đôi lúc không thể nào nói lý lẽ được. Ngày xưa Vương Ngọc Đình chưa đánh bạc qua, đương nhiên không muốn lần đầu của mình lại kết thúc thất bại.
- Tiếng Anh của thạch nhũ là Stalactite, tiếng Anh của amidan là Tonsils…
Đương nhiên, cái này không làm khó Trần Thái Trung.
- Được thôi. Tòa án dị giáo.
Cuối cùng Vương Ngọc Đình không báo tiếng Anh nữa. Cô oán hận nhìn Trần Thái Trung, trong đôi mắt mang tí cười
- Đây cũng là một đơn từ, không phải nhóm từ, tôi chắc chắn…
Ba người đều không biết, từ đơn Tòa án dị giáo, thật ra về mặt cơ bản cách phát âm của tiếng Anh tiếng Pháp và tiếng Italy đều giống nhau, thậm chí cách viết của tiếng Pháp và tiếng Anh cũng như nhau.
- Ừ, được thôi. Xem như hai chúng ta đều không thắng, được chưa?
Đương nhiên Trần Thái Trung hiểu người ta có ý gì. Hắn cười vui vẻ, không quên nhún nhún vai
- Xem như hòa nhau, được chứ?
Vương Ngọc Đình nghiêng đầu suy nghĩ hơn nửa buổi, cuối cùng “Không mấy tình nguyện” mà gật đầu, lại thở dài.
- Mà thôi, tha anh một lần đó. Tiếc thay, tôi rất muốn kiếm hai ngàn bảng đấy.
- Không phải, đương nhiên phải để cô lời rồi!
Nằm ngoài dự kiến của cô, hai vị Trưởng phòng chính phó của nghiệp vụ số 2 đều đồng thanh lên tiếng. Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau, dường như khẩu khí kì lạ của hai người đều đồng nhất nhau.
- Lão Tạ anh nói…
Tay Trần Thái Trung huơ một cái
- Nói cho Trưởng phòng Vương biết lí do, trước giờ đều không thấy anh sôi nổi vậy.
Tạ Hướng Nam đỡ bộ kính, ngơ ngác bắt đầu giải thích
- Thái Trung nói, hai người đều không thắng. Cho nên, tôi cho rằng, anh ta nên thua hai ngàn bảng cho cô. Còn cô, nên thua dự án mười triệu đồng cho anh ta.
Nói đến đây, y quay sang nhìn Trần Thái Trung
- Thái Trung, có phải đạo lý này không?
- Không sai, ha ha!
Trần Thái Trung vui vẻ mà cười lớn lên. Hắn và Tạ Hướng Nam vô cùng hiểu rõ, đối với dự án đầu tư mười triệu đồng này, thật ra hai ngàn bảng Anh không là gì. Tốn hết mười ngàn bảng Anh cũng đáng giá.
Nghĩ được bàn tính như vậy, chả trách một người thật thà như Tạ Hướng Nam cũng có thể nghĩ ra cái chiêu này. Giây phút này, cả Trưởng phòng và Phó trưởng phòng đều có chung một cảm giác rất ăn ý.
Vương Ngọc Đình đảo mắt hồi lâu, oán hận mà thở dài.
- Hai tên vô lại, chỉ dám ức hiếp phụ nữ… Đúng rồi lão Tạ. Hai ngàn bảng của anh tôi không lấy đâu, cũng chỉ cho các anh một dự án.
- Dựa… Dựa vào cái gì?
Tạ Hướng Nam ngơ ngác hỏi lại, ngay cả cặp kính trượt xuống cũng mặc kệ. Nhìn vẻ mặt bất lực này, trông giống như một đứa trẻ bị người khác cướp mất cây kẹo que vậy.
- Lúc nãy tôi đã nói rồi, chơi thì phải chịu thua.
- Không vì sao cả, chính là không tính anh nữa.
Vương Ngọc Đình bắt đầu chơi xấu. Đây chính là cái lợi hại của phụ nữ.
Nói thật, tuy làm việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng cô cũng không nắm chắc sẽ tìm được một dự án có cấp bậc như vậy. Ban đầu cô cảm thấy sẽ thắng chắc rồi, nên thuận miệng nói ra. Bây giờ đã thua rồi, đương nhiên không muốn nhận nữa.
Ngay cả dự án Trần Thái Trung, cô cũng không muốn thừa nhận. Tuy nhiên, đã bị lời nói ép tới tận đây, cô cũng không còn lựa chọn nào. Tuy cô có thể lựa chọn tiếp tục chơi xấu, nhưng ba người đã làm việc mấy ngày tại Birmingham, đối xử chiếu cố nhau tuơng đối tốt, làm hơi quá đáng thì cũng có nghĩa gì. Ngược lại sẽ làm tổn thương đến tình bạn không dễ dàng có được này.
Điều quan trọng nhất là, Vương Ngọc Đình cho rằng, đựơc gặp gỡ một người khác thường như Trần Thái Trung đây, có trí nhớ siêu phàm này, bản thân phí chút công sức để giúp hắn lôi kéo cái dự án, cũng rất đáng. Trên thế giới này có thiên tài, nhưng bình thường không dễ gặp đâu!
- Nhưng mà Trưởng phòng Trần, thời gian này không dễ xác nhận. Như vậy đi, đợi khi nào tôi tìm xong dự án, anh mới đưa tiền cho tôi.
Cô đã nói ra lời thật.
- Sao được chứ? Phải đưa trước cho cô, nếu không cô không có động lực làm việc.
Trần Thái Trung lấy ra một xấp tiền Anh, chính là loại một xấp năm ngàn. Từ phần giữa đếm ra bốn mươi tờ đưa cho cô, đồng thời khẽ cười một tiếng.
- Ha ha, muốn chơi xấu à? Không có cửa đâu!
Đây là lời nói thật lòng của hắn. Hơn nữa, trước giờ Trần Thái Trung không quan tâm đến tiền, sớm chút mang khoản nợ ra, cũng tiết kiệm được một ít tâm tư, còn có tác dụng thúc giục đối phương.
Nhưng hành động này của hắn, trong mắt của Vương Ngọc Đình, đã mang đậm chất tình người. Cô làm việc trong văn phòng, phúc lợi và ưu đãi cũng không tồi, thông thường không có tiêu gì. Cũng không mấy có cơ hội kiếm thu nhập bên ngoài. Nếu thật phải nói đến tiền, cũng không có được bao nhiêu.
Trưởng phòng Trần thấy tiền của tôi không nhiều rồi, muốn tôi mang cái này đến mua sắm ở Paris.
Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy nhân phẩm của Trần Thái Trung đáng được tin cậy. Hơn nữa, một người thanh niên trẻ tuổi vậy đã là Trưởng phòng của phòng ban thứ dữ, tương lai không hạn chế đấy.
- Trưởng phòng Trần, đúng rồi, anh đã có người yêu chưa?
Trần Thái Trung hơi xấu hổ nhìn.
Sáng sớm, sau khi Vương Ngọc Đình đã rửa mặt chải đầu xong, liền kéo Tạ Hướng Nam chạy đến phòng của Trần Thái Trung. Rất hiển nhiên, cả buổi tối cô đang cân nhắc nên dùng từ ngữ nào để làm khó Trần Thái Trung.
Cô đề ra từ đơn đầu tiên, chính là tương đối lạnh nhạt.
- Trong tiếng Italy, “thuộc địa” nên đọc thế nào phiên âm thế nào?
Ha, không phải ngữ pháp mà, anh mày không sợ đâu! Trần Thái Trung khẽ cười một tiếng, liền tìm kiếm trong bộ não. Tuy nhiên, ngay sau đó hắn liền sửng sốt, miệng há hốc, như là sống chết không thể phát ra tiếng được.
Lí do rất đơn giản, hắn không biết tiếng Anh của “thuộc địa” nên phiên âm thế nào. Mà hôm qua hắn mua là tự điển hỗ trợ Anh- Pháp và tự điển hỗ trợ Anh - Ý.
Đúng vậy, hắn đã mua thiếu quyển “Tự điển Anh - Hán”. Mọi người đều biết, vốn tiếng Anh của hắn có hạn, thật sự không là gì.
Nhìn thấy hắn đang cứng họng đứng đó, Vương Ngọc Đình có vẻ đắc ý khẽ cười
- Ha, được rồi. Đổi cái dễ chút, “Tiền dưỡng lão”… Cái này chắc không vấn đề chứ?
- Cô… Chúng ta dùng bữa trước được không?
Trần Thái Trung có chút xấu hổ. Đây là hắn sơ sót rồi. Đương nhiên, hắn không có thói quen khoe thói xấu của bản thân. Cho nên hắn thử chuyển đề tài khác.
- Anh nói đấy, cả buổi tối! Hiện giờ là sáng sớm rồi!
Vương Ngọc Đình không nể mặt hắn. Vừa nói, cô vừa quay sang nhìn Tạ Hướng Nam.
- Lão Tạ, anh nói câu công bằng xem… Tôi nói, anh có vẻ mặt gì đây?
Vốn dĩ Tạ Hướng Nam tương đối chất phác. Hiện giờ nhìn vẻ mặt của anh ta, quả thật là giống thằng ngốc vậy. Hơn nửa ngày anh ta mới lắc đầu.
- Cái này, được rồi. Tôi… Tôi đành chịu thua.
Nghe được lời này, ngược lại Vương Ngọc Đình có vẻ ngượng ngùng. Nói thật, cô chưa bao giờ tham gia cá cược lần nào. Thật ra lần này là Trưởng phòng Trần thổi phồng đến mức cô không thể nào chịu đựng được – Tôi khổ luyện hai năm mới được tiếng Anh bậc sáu, một buổi tối anh có thể học được hai môn ngoại ngữ à?
Vả lại, ván bài này chắc thắng không thua, ai lại bỏ qua chứ?
Nhưng Tạ Hướng Nam vừa nói vậy, gương mặt của cô liền đỏ lên.
- Thôi đi, của anh thì thôi đi. Trưởng phòng Trần, anh chịu thua, tôi cũng không so đo.
- Dựa vào cái gì mà tôi chịu thua chứ?
Nhìn thấy gương mặt xấu hổ của Tạ Hướng Nam, trong lòng Trần Thái Trung đã có chút không đành lòng, cộng thêm nghe được lời của Vương Ngọc Đình, hắn đúng là không chịu được nữa. Sao anh mày có thể bị một phụ nữ xem thường chứ?
- Nói một lần từ “Tiền dưỡng lão” bằng tiếng Anh xem,
Hắn quyết định phản kích lại.
- Cô cũng bậc sáu rồi. Nếu cô không biết từ tiếng Anh này. Vậy tôi không nói tiếng Ý cũng là bình thường thôi.
- Annuity, số nhiều là annuities.
Vương Ngọc Đình mở miệng nói. Hiển nhiên, cô đã chuẩn bị đầy đủ. Đều suy nghĩ đến tình trạng này.
- Vậy tôi biết rồi.
Họ Trần đắc ý gật đầu
- Tiếng Ý là annualit, rente… Ha, tôi rất giỏi chứ?
Vương Ngọc Đình và Tạ Hướng Nam chỉ xem hắn tùy tiện phản kích lại, cũng không ngờ từ annuity vừa được đọc lên, không ngờ Trần Thái Trung đọc được từ này. Hai người liền đứng ngơ ngác… không phải như vậy chứ?
Tên này, đúng là biết tiếng Ý và tiếng Pháp? Lúc nãy, hắn đang đùa mọi người hả?
Hơn nữa buổi, Vương Ngọc Đình mới phản ứng lại. Tiện tay lấy ra hai quyển tự điển tra thử. Quả nhiên, tuy “Tiền dưỡng lão” bị tên này dịch thành “Lương một năm”. Nhưng sai lầm này do cô đặt ra. Ngược lại có chút lý giải được.
Mắt của cô đảo đảo hơn nửa ngày, mới dò xét lên tiếng
- Từ “thuộc địa”, tiếng Anh là Colony.
- Ồ, sao cô không nói sớm. Tiếng Pháp là Colony, Colonia.
Trần Thái Trung cười mỉm chi trả lời, chỉ là được sau khi cô đọc xong, lập tức ý thức được vấn đề
- Trưởng phòng Vương, cô... cô gài bẫy tôi?
Tạ Hướng Nam cũng phản ứng lại, anh ta không thể tin nổi nhìn Trần Thái Trung.
- Thái Trung… Không phải thế chứ? Một buổi tối… Một buổi tối anh đã học thuộc hai quyển tự điển?
Hiển nhiên, hai vị này đã làm rõ. Tự điển mà Trần Thái Trung mua có vấn đề, là bản tiếng Anh. Do đó, hắn cần phải lời dẫn tiếng Anh, mới có thể phiên dịch lại thành tiếng Pháp hoặc tiếng Italy
Từ ván bài này mà nói, có thể xem Trần Thái Trung đã thắng. Đương nhiên, nói hắn thua cũng đúng. Tóm lại có chút tranh luận. Nhưng không tranh luận là vì, tên này, tuyệt đối chỉ có thể học hai môn ngoại ngữ chỉ trong một đêm thôi!
Đây là loại kỳ tích gì thế? Phản ứng cứng nhắc của Tạ Hướng Nam thì khỏi bàn rồi. Trong lòng của Vương Ngọc Đình, mới chính là chấn động! Cô hiểu rõ vô cùng, trên căn bản có thể xem tên này học ba môn ngoại ngữ trong một ngày.
Loại trí nhớ siêu mạnh này, là cô không thể nào hiểu được hắn. Đúng vậy, cho dù đọc lướt, một quyển tự điển cũng không thể được đọc hết trong một đêm. Mà Trần Thái Trung… Hắn đã nhớ hai quyển!
Đương nhiên, phương pháp ghi nhớ của Trần Thái Trung cũng đã nói rõ, ngày xưa tuyệt đối hắn chưa học qua tiếng Pháp và tiếng Italy
Một ngày trước đó, Vương Ngọc Đình từng nghi ngờ qua. Nhưng hiện nay cô đã không cần nghi ngờ nữa.
Trong lòng cô vô cùng hiểu rõ, bản thân đã thua ván này, thua một cách triệt để.
Tuy nhiên, phụ nữ loại động vật này, đôi lúc không thể nào nói lý lẽ được. Ngày xưa Vương Ngọc Đình chưa đánh bạc qua, đương nhiên không muốn lần đầu của mình lại kết thúc thất bại.
- Tiếng Anh của thạch nhũ là Stalactite, tiếng Anh của amidan là Tonsils…
Đương nhiên, cái này không làm khó Trần Thái Trung.
- Được thôi. Tòa án dị giáo.
Cuối cùng Vương Ngọc Đình không báo tiếng Anh nữa. Cô oán hận nhìn Trần Thái Trung, trong đôi mắt mang tí cười
- Đây cũng là một đơn từ, không phải nhóm từ, tôi chắc chắn…
Ba người đều không biết, từ đơn Tòa án dị giáo, thật ra về mặt cơ bản cách phát âm của tiếng Anh tiếng Pháp và tiếng Italy đều giống nhau, thậm chí cách viết của tiếng Pháp và tiếng Anh cũng như nhau.
- Ừ, được thôi. Xem như hai chúng ta đều không thắng, được chưa?
Đương nhiên Trần Thái Trung hiểu người ta có ý gì. Hắn cười vui vẻ, không quên nhún nhún vai
- Xem như hòa nhau, được chứ?
Vương Ngọc Đình nghiêng đầu suy nghĩ hơn nửa buổi, cuối cùng “Không mấy tình nguyện” mà gật đầu, lại thở dài.
- Mà thôi, tha anh một lần đó. Tiếc thay, tôi rất muốn kiếm hai ngàn bảng đấy.
- Không phải, đương nhiên phải để cô lời rồi!
Nằm ngoài dự kiến của cô, hai vị Trưởng phòng chính phó của nghiệp vụ số 2 đều đồng thanh lên tiếng. Sau khi nói xong, hai người nhìn nhau, dường như khẩu khí kì lạ của hai người đều đồng nhất nhau.
- Lão Tạ anh nói…
Tay Trần Thái Trung huơ một cái
- Nói cho Trưởng phòng Vương biết lí do, trước giờ đều không thấy anh sôi nổi vậy.
Tạ Hướng Nam đỡ bộ kính, ngơ ngác bắt đầu giải thích
- Thái Trung nói, hai người đều không thắng. Cho nên, tôi cho rằng, anh ta nên thua hai ngàn bảng cho cô. Còn cô, nên thua dự án mười triệu đồng cho anh ta.
Nói đến đây, y quay sang nhìn Trần Thái Trung
- Thái Trung, có phải đạo lý này không?
- Không sai, ha ha!
Trần Thái Trung vui vẻ mà cười lớn lên. Hắn và Tạ Hướng Nam vô cùng hiểu rõ, đối với dự án đầu tư mười triệu đồng này, thật ra hai ngàn bảng Anh không là gì. Tốn hết mười ngàn bảng Anh cũng đáng giá.
Nghĩ được bàn tính như vậy, chả trách một người thật thà như Tạ Hướng Nam cũng có thể nghĩ ra cái chiêu này. Giây phút này, cả Trưởng phòng và Phó trưởng phòng đều có chung một cảm giác rất ăn ý.
Vương Ngọc Đình đảo mắt hồi lâu, oán hận mà thở dài.
- Hai tên vô lại, chỉ dám ức hiếp phụ nữ… Đúng rồi lão Tạ. Hai ngàn bảng của anh tôi không lấy đâu, cũng chỉ cho các anh một dự án.
- Dựa… Dựa vào cái gì?
Tạ Hướng Nam ngơ ngác hỏi lại, ngay cả cặp kính trượt xuống cũng mặc kệ. Nhìn vẻ mặt bất lực này, trông giống như một đứa trẻ bị người khác cướp mất cây kẹo que vậy.
- Lúc nãy tôi đã nói rồi, chơi thì phải chịu thua.
- Không vì sao cả, chính là không tính anh nữa.
Vương Ngọc Đình bắt đầu chơi xấu. Đây chính là cái lợi hại của phụ nữ.
Nói thật, tuy làm việc ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng cô cũng không nắm chắc sẽ tìm được một dự án có cấp bậc như vậy. Ban đầu cô cảm thấy sẽ thắng chắc rồi, nên thuận miệng nói ra. Bây giờ đã thua rồi, đương nhiên không muốn nhận nữa.
Ngay cả dự án Trần Thái Trung, cô cũng không muốn thừa nhận. Tuy nhiên, đã bị lời nói ép tới tận đây, cô cũng không còn lựa chọn nào. Tuy cô có thể lựa chọn tiếp tục chơi xấu, nhưng ba người đã làm việc mấy ngày tại Birmingham, đối xử chiếu cố nhau tuơng đối tốt, làm hơi quá đáng thì cũng có nghĩa gì. Ngược lại sẽ làm tổn thương đến tình bạn không dễ dàng có được này.
Điều quan trọng nhất là, Vương Ngọc Đình cho rằng, đựơc gặp gỡ một người khác thường như Trần Thái Trung đây, có trí nhớ siêu phàm này, bản thân phí chút công sức để giúp hắn lôi kéo cái dự án, cũng rất đáng. Trên thế giới này có thiên tài, nhưng bình thường không dễ gặp đâu!
- Nhưng mà Trưởng phòng Trần, thời gian này không dễ xác nhận. Như vậy đi, đợi khi nào tôi tìm xong dự án, anh mới đưa tiền cho tôi.
Cô đã nói ra lời thật.
- Sao được chứ? Phải đưa trước cho cô, nếu không cô không có động lực làm việc.
Trần Thái Trung lấy ra một xấp tiền Anh, chính là loại một xấp năm ngàn. Từ phần giữa đếm ra bốn mươi tờ đưa cho cô, đồng thời khẽ cười một tiếng.
- Ha ha, muốn chơi xấu à? Không có cửa đâu!
Đây là lời nói thật lòng của hắn. Hơn nữa, trước giờ Trần Thái Trung không quan tâm đến tiền, sớm chút mang khoản nợ ra, cũng tiết kiệm được một ít tâm tư, còn có tác dụng thúc giục đối phương.
Nhưng hành động này của hắn, trong mắt của Vương Ngọc Đình, đã mang đậm chất tình người. Cô làm việc trong văn phòng, phúc lợi và ưu đãi cũng không tồi, thông thường không có tiêu gì. Cũng không mấy có cơ hội kiếm thu nhập bên ngoài. Nếu thật phải nói đến tiền, cũng không có được bao nhiêu.
Trưởng phòng Trần thấy tiền của tôi không nhiều rồi, muốn tôi mang cái này đến mua sắm ở Paris.
Nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy nhân phẩm của Trần Thái Trung đáng được tin cậy. Hơn nữa, một người thanh niên trẻ tuổi vậy đã là Trưởng phòng của phòng ban thứ dữ, tương lai không hạn chế đấy.
- Trưởng phòng Trần, đúng rồi, anh đã có người yêu chưa?
/453
|