Đi dạo cửa hàng bách hóa với phụ nữ. Qủa thật, Trần Thái Trung chưa từng làm qua việc này. Do đó, hắn cũng không hiểu rõ nỗi kinh khủng. Dù sao, nếu đã có người đồng ý giúp hắn vạch ra trọng tâm, còn có thể mượn tập để chép. Vậy sao không đi dạo giải sầu đây?
Dù sao Tố Ba cũng là tỉnh thành. Tuy trong hai năm nay, tình hình phát triển của thành phố Phượng Hoàng không kém, nhưng tỉnh thành cũng không dặm chân tại chỗ. Cho nên, phồn vinh nơi này có thể nói hơn xa Phượng Hoàng.
Mấu chốt là, rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, tất cả đều được bày bán tại tỉnh thành trong khi Phượng Hoàng không có. Từ lúc Trần Thái Trung dùng nhẫn Tu Di đến nay, sớm đã có ý tưởng muốn đến mua sắm tại Tố Ba. Nhân lúc Mông Hiểu Diễm tiếp đãi hắn, đúng lúc có thể toại nguyện.
Nhưng, tiền mang theo hơi ít. Trong tay hắn, chỉ có khoảng ba trăm ngàn tiền mặt. Tuy nhiên, với con số đó, trong lúc ấy đã là một khoản tiền không nhỏ rồi. Nhưng đối với dã tâm của La Thiên Thượng Tiên mà nói, cứ như là muối bỏ biển.
Khoảng hai giờ, hắn ở trong phòng của Cẩm Viên. Đang nghĩ sao Mông Hiểu Diễm vẫn chưa đến, thế là nhận được tin nhắn
“Xin lỗi, có chút thay đổi. Anh đi một mình trước đi. Chiều nay liên hệ qua điện thoại. Mông Hiểu Diễm.”
Sau này, Trần Thái Trung mới biết. Thượng Thái Hà - vợ của Mông Nghệ đã gặp lại cô cháu gái nhiều năm chưa gặp. Trong lòng rất vui mừng. Buổi trưa đích thân xuống bếp. Kết quả đã trễ thời gian.
Đương nhiên, kiểu lỡ hẹn như Mông Hiểu Diễm, nếu như bình thường, nhất định Trần Thái Trung sẽ rất giận dữ. Đàn ông thì thời gian vô cùng quý báu. Trời, nói như thế thì không thể tính được.
Nhưng trước mắt, hắn khá là vui. Mông Hiểu Diễm không có đây, hắn có thể đi dạo mua sắm khắp nơi, không cần e ngại dùng đến nhẫn Tu Di. Mà không cần lo lắng có người hỏi đến:
“Món đồ mà anh vừa mua đã để ở đâu rồi?”
Hơn nữa, nếu mua nhiều đồ dùng phụ nữ, cũng không lo lắng giáo viên Mông ghen tỵ, luôn kéo bản thân không ngừng mà hỏi.
Do đó, hắn rất vui vẻ mà ra ngoài. Chưa tới hai tiếng, số tiền ba trăm ngàn trong tay hắn nhanh chóng giảm lại còn bảy, tám chục ngàn. Nhẫn Tu Di cũng không bị chiếm nhiều không gian cho lắm.
Đồ dùng của phụ nữ… Qúa mắc! Đấy chính là cảm thán thật sự trong lòng của Trần Thái Trung. Hắn mua ít quần áo cho bản thân và ba mẹ, tiêu hết hơn bốn chục ngàn. Nhưng với trang sức, mỹ phẩm của phụ nữ, chiếm không gian không nhiều, nhưng lại lấy hết hai trăm ngàn của hắn.
Không còn tiền nữa. Trần Thái Trung hơi sốt ruột rồi. Lợi nhuận thu được từ bán xe lậu, cũng chưa biết khi nào mới đến tay. Xem ra, anh đây nên xem xét lại vài người cán bộ viên chức không đáng có.
Vâng. Trần Thái Trung là người luôn nói chú trọng. Cho dù giật tiền, cũng giật từ những tên có danh tiếng kém. Hắn luôn cho rằng, những người giúp được việc, làm chút màu mè là điều bình thường. “Lương cao dưỡng liêm” chưa chắc là tốt, nhưng “Lương cao dưỡng năng” thì cũng không tồi.
Chúng ta đã làm bao nhiêu việc thật này. Ừm, một ngày nào đó tham ô một tí. Thật ra… cũng nên thế thôi!
Nghĩ như vậy, đầu óc của hắn không nén nổi liền chuyển đến Giám đốc sở Cao – Cao Thắng Lợi của sở Giao thông. Trong hai năm nay, cả nước đang làm thiết kế phương tiện cơ sở, Giám đốc Cao, có lẽ cũng có tham gia vào chứ?
Nếu như Cao Vân Phong đã phát ngôn sẽ đối phó với tôi, thì anh đây sẽ xử ông già của anh ta, hoàn toàn hợp lí đấy thôi.
Trong lúc hắn còn đang suy xét thì điện thoại vang lên. Lần này là Mông Hiểu Diễm gọi đến.
- Thái Trung, anh hãy đến tiệm cà phê Phong Thượng nằm ở ngoài bãi biển trên đường Nhân Dân đi. Cô em họ của em muốn gặp anh. Ừm, nhớ mang cho em bó hoa nữa nhé.
Cô ta vừa nói, vừa cười nói đùa giỡn với người khác. Xem ra dường như là rất vui vẻ.
Nhưng Trần Thái Trung không mấy vui vẻ. Mẹ bà, cô lỡ hẹn trước. Bây giờ lại mang giọng điệu của một người ra lệnh, giống như tôi là người gì của cô vậy đó.
Đương nhiên, không vui mặc không vui. Hắn cũng không muốn làm nghịch ý của giáo viên Mông. Chỉ là, khi ngang qua tiệm hoa, hắn chỉ mua một cành hoa hồng, xem như phản kháng trong im lặng.
Cô em họ của Mông Hiểu Diễm tên là Mông Cần Cần, vẻ ngoài nhỏ xinh. Cao khoản một mét sáu, gương mặt rất xinh. Có vẻ tám phần gần giống Mông Hiểu Diễm. Đôi mắt to, cười lên có hai lúm đồng tiền, làn da sậm hơn nhiều so với Mông Hiểu Diễm. Nhưng da dẻ có vẻ rất mịn màng.
Nhưng, cô bé này làm việc, dường như có chút hứng thú. Vừa trông thấy Trần Thái Trung, liền chau mày lắc đầu.
- Em nói chị Hiểu Diễm à, anh rể không đẹp trai như chị tả vậy…
- Muốn chết à, ai nói đây là anh rể của em chứ?
Mông Hiểu Diễm liền đưa tay cốc lên đầu của cô bé, vẻ mặt dường như hơi ửng đỏ.
- Chị đã nói rồi. Đây là bạn thân của chị. Em chỉ biết ăn nói bừa bãi!
- Nè nè, chị không được động tay động chân nhé.
Cô bé liền nghiêm mặt lại, nhìn thẳng Mông Hiểu Diễm, khóe mắt lại liếc nhìn Trần Thái Trung.
- Chẳng qua chị lớn hơn em có tám tháng thôi. Em gọi chị bằng chị là nể mặt lắm rồi. Thế mà dám động thủ với em?
Mông Hiểu Diễm liền trợn mắt nhìn cô bé, đành bĩu môi, hướng về Trần Thái Trung cười ngượng một cái.
- Từ nhỏ cô bé đã như vậy. Anh đừng bận tâm đến nó
- Ừ, anh biết.
Trần Thái Trung cười, tiện tay đưa nhánh hồng cho Mông Hiểu Diễm.
Sau khi ngồi xuống ghế, nhìn hai tách cà phê của hai cô gái đối diện, khẽ cười một tiếng. Đều dùng cà phê à? Vậy tôi sẽ gọi một ấm trà…
- Nhân viên phục vụ, tôi muốn một ấm Bích Loa Xuân.
- Ồ, chỉ có một cành hồng?
Mông Cần Cần lại ngơ ngác phát ra tiếng, đôi mắt cũng giương to hơn. Dường như trên nhánh hồng xuất hiện ra một thứ giống gián, kinh khủng lắm
- Hiểu Diễm à, của chị… quá thất bại nhé.
Vừa mới dứt câu, cô liền mỉm cười. Đắc ý nhìn về Mông Hiểu Diễm, dường như muốn quan sát xem trên trán của cô ấy có xuất hiện vài đường đen không.
Mông Hiểu Diễm bĩu môi, hung hăn trừng mắt liếc cô. Tiếp đến cũng khẽ cười
- Bây giờ trong tay chị cũng có hoa hồng nè. Cần Cần à, hoa hồng của em đâu?
Dường như Trần Thái Trung đã hiểu. Hai người này đang đấu khí với nhau. Nói thật, hắn không thích cô gái có tính cách như Mông Cần Cần. Trong cảm giác của hắn, tốt nhất phụ nữ nên dịu dàng một chút.
Tuy nhiên, nên nói sao nhỉ? Hiện nay đều phổ biến cô gái như vậy, dạng như trái ớt nhỏ. Hắn cũng không vì chuyện này mà so sánh. Hai người cứ bàn cãi với nhau. Còn tôi thì an tâm uống trà của tôi. Vừa lúc đang mệt mỏi.
Ai ngờ, Mông Cần Cần cũng không bỏ qua cho hắn.
- Người tặng hoa hồng cho em thì quá nhiều rồi. Ít ra cũng thuộc loại mười một đóa. Hiểu Diễm, kiểu đàn ông chỉ tặng có một nhánh. Ha ha, quả thật em chưa từng gặp qua..
Tuy hiểu rõ, nhưng cô bé muốn lấy cớ để đả kích Mông Hiểu Diễm. Nhưng Trần Thái Trung có chút không kiềm chế được, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Mông Cần Cần
- Một đóa thì tốt rồi. Muốn nhiều quá để làm gì?
- Sao một đóa thì tốt?
Mông Cần Cần cười hì hì nhìn hắn, phía sau nụ cười ngọt ngào chất chứa trêu tức
- Có thể nói cho tôi biết được không?
- Khụ khụ
Trần Thái Trung liền ho nhẹ hai tiếng.
- Vấn đề này à… Nói ra thì rất dài. Cô không phải muốn nghe thật chứ?
- Đương nhiên tôi muốn nghe.
Vẻ tức giận trên gương mặt của Mông Cần Cần ngày càng rõ hơn.
- Hôm nay anh mà nói hết. Tôi đồng ý một điều kiện của anh!
- Chà.
Trần Thái Trung ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu. Nhận lấy đóa hồng từ tay của Mông Hiểu Diễm, chỉ vào đóa hoa nửa nở nửa khép
- Trước tiên, chúng ta nên hiểu rõ. Hoa là phần nào của thực vật?
Không nghe hắn nói “Một” có ý nghĩa gì, “Chín” có ý gì, kiểu văn chương đại loại như thế. Hai cô gái liền mở to đôi mắt, lẳng lặng nghe hắn kể chuyện.
- Hoa là cơ quan sinh dục của thực vật!
Lời của tên họ Trần làm người khác kinh ngạc. Vốn dĩ không xem bản thân đang đối mặt với hai cô gái,
- Cũng chính là cơ quan sinh dục…
- Cô nói, tặng cho một người phụ nữ một cơ quan sinh dục. Cũng là đúng thôi. Nhưng mà… Tặng nhiều cơ quan sinh dục cho một cô gái nào đó. Cái... cái cảm giác này. Dường như không tốt cho lắm nhỉ?
Hai phụ nữ của nhà họ Mông càng há to mồm hơn, mắt cứ trợn to hơn..
- Xoảng.
Tiếng động vang lên. Mọi người cùng xoay người. Nữ nhân viên phục vụ làm rơi chiếc đĩa xuống mặt đất, cả ấm Bích Loa Xuân đã bị đánh đổ trên nền.
- Tôi… Tôi đi lấy cái chổi…
Nữ nhân viên đỏ bừng mặt, toàn thân phát run lên. Có thể thấy, cô ta đang cố nén cười.
Vừa nói, cô vừa quay lưng chạy đi. Vài giây sau, từ xa vọng lại tiếng cười.
- Anh quá đáng thật.
Cuối cùng, Mông Cần Cần ngơ ngẩn cũng đã tỉnh người. Cô bé như chưa gặp qua Trần Thái Trung vậy. Cẩn thận nhìn hắn từ đầu đến chân. Nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất.
- Đối với cô gái, anh lại nói những lời như thế sao? Những câu thô tục như vậy hả?
Trên thực tế, những cái mà Trần Thái Trung dùng phép ẩn dụ, một khi nói ra, quả đúng là thiếu lễ độ. Hoa Mông Cần Cần nhận được ít nhất mười một đóa bông hồng. Vậy có nghĩa là nhận… mười một... cái đó sao?
Cho nên, cô bé nghiêm mặt lại. Thật ra đều có nguyên do của nó cả.
Trần Thái Trung cũng không để ý đến cô bé. Hắn chỉ nhìn thấy Mông Hiểu Hiểu lặng lẽ đưa ngón tay cái lên. Đương nhiên, cô cũng thầm vui mừng vì tên họ Trần có thể làm mất nhuệ khí của cô em họ.
- Đâu thể nói là thô tục được?
Trần Thái Trung liền xé toạt tờ giấy hoa bọc bên ngoài, mang cành hoa ra.
- Ủa, hoa này, sao không thấy nhị hoa vậy?
Đúng là nói thừa, hoa còn chưa nở, sao có thể thấy nhị hoa chứ?
Hắn không muốn chỉ hoa để nói đến chuyện phòng the. Nói không được đành xuất ra một luồng tiên khí. Thế là, đóa hoa trong tay của hắn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy chớp nhoáng nở hoa.
- À, cô xem, đây là nhị hoa, cơ quan sinh dục đực của thực vật. Chẳng lẽ tôi nói không đúng?
Một bên hỏi lại, một bên hắn ngẩng đầu, nhìn Mông Cần Cần với ánh mắt khiển trách. Đột nhiên phát hiện, không chỉ Mông Cần Cần, ngay cả Mông Hiểu Diễm cũng nhìn đóa hồng đang nở trong tay của hắn, vẻ mặt như đang bay trong trời vậy.
Trời, hỏng rồi! Trần Thái Trung liền phản ứng lại. Sao ta lại quên mất phải khiêm tốn chứ?
Dù sao Tố Ba cũng là tỉnh thành. Tuy trong hai năm nay, tình hình phát triển của thành phố Phượng Hoàng không kém, nhưng tỉnh thành cũng không dặm chân tại chỗ. Cho nên, phồn vinh nơi này có thể nói hơn xa Phượng Hoàng.
Mấu chốt là, rất nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, tất cả đều được bày bán tại tỉnh thành trong khi Phượng Hoàng không có. Từ lúc Trần Thái Trung dùng nhẫn Tu Di đến nay, sớm đã có ý tưởng muốn đến mua sắm tại Tố Ba. Nhân lúc Mông Hiểu Diễm tiếp đãi hắn, đúng lúc có thể toại nguyện.
Nhưng, tiền mang theo hơi ít. Trong tay hắn, chỉ có khoảng ba trăm ngàn tiền mặt. Tuy nhiên, với con số đó, trong lúc ấy đã là một khoản tiền không nhỏ rồi. Nhưng đối với dã tâm của La Thiên Thượng Tiên mà nói, cứ như là muối bỏ biển.
Khoảng hai giờ, hắn ở trong phòng của Cẩm Viên. Đang nghĩ sao Mông Hiểu Diễm vẫn chưa đến, thế là nhận được tin nhắn
“Xin lỗi, có chút thay đổi. Anh đi một mình trước đi. Chiều nay liên hệ qua điện thoại. Mông Hiểu Diễm.”
Sau này, Trần Thái Trung mới biết. Thượng Thái Hà - vợ của Mông Nghệ đã gặp lại cô cháu gái nhiều năm chưa gặp. Trong lòng rất vui mừng. Buổi trưa đích thân xuống bếp. Kết quả đã trễ thời gian.
Đương nhiên, kiểu lỡ hẹn như Mông Hiểu Diễm, nếu như bình thường, nhất định Trần Thái Trung sẽ rất giận dữ. Đàn ông thì thời gian vô cùng quý báu. Trời, nói như thế thì không thể tính được.
Nhưng trước mắt, hắn khá là vui. Mông Hiểu Diễm không có đây, hắn có thể đi dạo mua sắm khắp nơi, không cần e ngại dùng đến nhẫn Tu Di. Mà không cần lo lắng có người hỏi đến:
“Món đồ mà anh vừa mua đã để ở đâu rồi?”
Hơn nữa, nếu mua nhiều đồ dùng phụ nữ, cũng không lo lắng giáo viên Mông ghen tỵ, luôn kéo bản thân không ngừng mà hỏi.
Do đó, hắn rất vui vẻ mà ra ngoài. Chưa tới hai tiếng, số tiền ba trăm ngàn trong tay hắn nhanh chóng giảm lại còn bảy, tám chục ngàn. Nhẫn Tu Di cũng không bị chiếm nhiều không gian cho lắm.
Đồ dùng của phụ nữ… Qúa mắc! Đấy chính là cảm thán thật sự trong lòng của Trần Thái Trung. Hắn mua ít quần áo cho bản thân và ba mẹ, tiêu hết hơn bốn chục ngàn. Nhưng với trang sức, mỹ phẩm của phụ nữ, chiếm không gian không nhiều, nhưng lại lấy hết hai trăm ngàn của hắn.
Không còn tiền nữa. Trần Thái Trung hơi sốt ruột rồi. Lợi nhuận thu được từ bán xe lậu, cũng chưa biết khi nào mới đến tay. Xem ra, anh đây nên xem xét lại vài người cán bộ viên chức không đáng có.
Vâng. Trần Thái Trung là người luôn nói chú trọng. Cho dù giật tiền, cũng giật từ những tên có danh tiếng kém. Hắn luôn cho rằng, những người giúp được việc, làm chút màu mè là điều bình thường. “Lương cao dưỡng liêm” chưa chắc là tốt, nhưng “Lương cao dưỡng năng” thì cũng không tồi.
Chúng ta đã làm bao nhiêu việc thật này. Ừm, một ngày nào đó tham ô một tí. Thật ra… cũng nên thế thôi!
Nghĩ như vậy, đầu óc của hắn không nén nổi liền chuyển đến Giám đốc sở Cao – Cao Thắng Lợi của sở Giao thông. Trong hai năm nay, cả nước đang làm thiết kế phương tiện cơ sở, Giám đốc Cao, có lẽ cũng có tham gia vào chứ?
Nếu như Cao Vân Phong đã phát ngôn sẽ đối phó với tôi, thì anh đây sẽ xử ông già của anh ta, hoàn toàn hợp lí đấy thôi.
Trong lúc hắn còn đang suy xét thì điện thoại vang lên. Lần này là Mông Hiểu Diễm gọi đến.
- Thái Trung, anh hãy đến tiệm cà phê Phong Thượng nằm ở ngoài bãi biển trên đường Nhân Dân đi. Cô em họ của em muốn gặp anh. Ừm, nhớ mang cho em bó hoa nữa nhé.
Cô ta vừa nói, vừa cười nói đùa giỡn với người khác. Xem ra dường như là rất vui vẻ.
Nhưng Trần Thái Trung không mấy vui vẻ. Mẹ bà, cô lỡ hẹn trước. Bây giờ lại mang giọng điệu của một người ra lệnh, giống như tôi là người gì của cô vậy đó.
Đương nhiên, không vui mặc không vui. Hắn cũng không muốn làm nghịch ý của giáo viên Mông. Chỉ là, khi ngang qua tiệm hoa, hắn chỉ mua một cành hoa hồng, xem như phản kháng trong im lặng.
Cô em họ của Mông Hiểu Diễm tên là Mông Cần Cần, vẻ ngoài nhỏ xinh. Cao khoản một mét sáu, gương mặt rất xinh. Có vẻ tám phần gần giống Mông Hiểu Diễm. Đôi mắt to, cười lên có hai lúm đồng tiền, làn da sậm hơn nhiều so với Mông Hiểu Diễm. Nhưng da dẻ có vẻ rất mịn màng.
Nhưng, cô bé này làm việc, dường như có chút hứng thú. Vừa trông thấy Trần Thái Trung, liền chau mày lắc đầu.
- Em nói chị Hiểu Diễm à, anh rể không đẹp trai như chị tả vậy…
- Muốn chết à, ai nói đây là anh rể của em chứ?
Mông Hiểu Diễm liền đưa tay cốc lên đầu của cô bé, vẻ mặt dường như hơi ửng đỏ.
- Chị đã nói rồi. Đây là bạn thân của chị. Em chỉ biết ăn nói bừa bãi!
- Nè nè, chị không được động tay động chân nhé.
Cô bé liền nghiêm mặt lại, nhìn thẳng Mông Hiểu Diễm, khóe mắt lại liếc nhìn Trần Thái Trung.
- Chẳng qua chị lớn hơn em có tám tháng thôi. Em gọi chị bằng chị là nể mặt lắm rồi. Thế mà dám động thủ với em?
Mông Hiểu Diễm liền trợn mắt nhìn cô bé, đành bĩu môi, hướng về Trần Thái Trung cười ngượng một cái.
- Từ nhỏ cô bé đã như vậy. Anh đừng bận tâm đến nó
- Ừ, anh biết.
Trần Thái Trung cười, tiện tay đưa nhánh hồng cho Mông Hiểu Diễm.
Sau khi ngồi xuống ghế, nhìn hai tách cà phê của hai cô gái đối diện, khẽ cười một tiếng. Đều dùng cà phê à? Vậy tôi sẽ gọi một ấm trà…
- Nhân viên phục vụ, tôi muốn một ấm Bích Loa Xuân.
- Ồ, chỉ có một cành hồng?
Mông Cần Cần lại ngơ ngác phát ra tiếng, đôi mắt cũng giương to hơn. Dường như trên nhánh hồng xuất hiện ra một thứ giống gián, kinh khủng lắm
- Hiểu Diễm à, của chị… quá thất bại nhé.
Vừa mới dứt câu, cô liền mỉm cười. Đắc ý nhìn về Mông Hiểu Diễm, dường như muốn quan sát xem trên trán của cô ấy có xuất hiện vài đường đen không.
Mông Hiểu Diễm bĩu môi, hung hăn trừng mắt liếc cô. Tiếp đến cũng khẽ cười
- Bây giờ trong tay chị cũng có hoa hồng nè. Cần Cần à, hoa hồng của em đâu?
Dường như Trần Thái Trung đã hiểu. Hai người này đang đấu khí với nhau. Nói thật, hắn không thích cô gái có tính cách như Mông Cần Cần. Trong cảm giác của hắn, tốt nhất phụ nữ nên dịu dàng một chút.
Tuy nhiên, nên nói sao nhỉ? Hiện nay đều phổ biến cô gái như vậy, dạng như trái ớt nhỏ. Hắn cũng không vì chuyện này mà so sánh. Hai người cứ bàn cãi với nhau. Còn tôi thì an tâm uống trà của tôi. Vừa lúc đang mệt mỏi.
Ai ngờ, Mông Cần Cần cũng không bỏ qua cho hắn.
- Người tặng hoa hồng cho em thì quá nhiều rồi. Ít ra cũng thuộc loại mười một đóa. Hiểu Diễm, kiểu đàn ông chỉ tặng có một nhánh. Ha ha, quả thật em chưa từng gặp qua..
Tuy hiểu rõ, nhưng cô bé muốn lấy cớ để đả kích Mông Hiểu Diễm. Nhưng Trần Thái Trung có chút không kiềm chế được, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Mông Cần Cần
- Một đóa thì tốt rồi. Muốn nhiều quá để làm gì?
- Sao một đóa thì tốt?
Mông Cần Cần cười hì hì nhìn hắn, phía sau nụ cười ngọt ngào chất chứa trêu tức
- Có thể nói cho tôi biết được không?
- Khụ khụ
Trần Thái Trung liền ho nhẹ hai tiếng.
- Vấn đề này à… Nói ra thì rất dài. Cô không phải muốn nghe thật chứ?
- Đương nhiên tôi muốn nghe.
Vẻ tức giận trên gương mặt của Mông Cần Cần ngày càng rõ hơn.
- Hôm nay anh mà nói hết. Tôi đồng ý một điều kiện của anh!
- Chà.
Trần Thái Trung ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu. Nhận lấy đóa hồng từ tay của Mông Hiểu Diễm, chỉ vào đóa hoa nửa nở nửa khép
- Trước tiên, chúng ta nên hiểu rõ. Hoa là phần nào của thực vật?
Không nghe hắn nói “Một” có ý nghĩa gì, “Chín” có ý gì, kiểu văn chương đại loại như thế. Hai cô gái liền mở to đôi mắt, lẳng lặng nghe hắn kể chuyện.
- Hoa là cơ quan sinh dục của thực vật!
Lời của tên họ Trần làm người khác kinh ngạc. Vốn dĩ không xem bản thân đang đối mặt với hai cô gái,
- Cũng chính là cơ quan sinh dục…
- Cô nói, tặng cho một người phụ nữ một cơ quan sinh dục. Cũng là đúng thôi. Nhưng mà… Tặng nhiều cơ quan sinh dục cho một cô gái nào đó. Cái... cái cảm giác này. Dường như không tốt cho lắm nhỉ?
Hai phụ nữ của nhà họ Mông càng há to mồm hơn, mắt cứ trợn to hơn..
- Xoảng.
Tiếng động vang lên. Mọi người cùng xoay người. Nữ nhân viên phục vụ làm rơi chiếc đĩa xuống mặt đất, cả ấm Bích Loa Xuân đã bị đánh đổ trên nền.
- Tôi… Tôi đi lấy cái chổi…
Nữ nhân viên đỏ bừng mặt, toàn thân phát run lên. Có thể thấy, cô ta đang cố nén cười.
Vừa nói, cô vừa quay lưng chạy đi. Vài giây sau, từ xa vọng lại tiếng cười.
- Anh quá đáng thật.
Cuối cùng, Mông Cần Cần ngơ ngẩn cũng đã tỉnh người. Cô bé như chưa gặp qua Trần Thái Trung vậy. Cẩn thận nhìn hắn từ đầu đến chân. Nụ cười trên khuôn mặt cũng biến mất.
- Đối với cô gái, anh lại nói những lời như thế sao? Những câu thô tục như vậy hả?
Trên thực tế, những cái mà Trần Thái Trung dùng phép ẩn dụ, một khi nói ra, quả đúng là thiếu lễ độ. Hoa Mông Cần Cần nhận được ít nhất mười một đóa bông hồng. Vậy có nghĩa là nhận… mười một... cái đó sao?
Cho nên, cô bé nghiêm mặt lại. Thật ra đều có nguyên do của nó cả.
Trần Thái Trung cũng không để ý đến cô bé. Hắn chỉ nhìn thấy Mông Hiểu Hiểu lặng lẽ đưa ngón tay cái lên. Đương nhiên, cô cũng thầm vui mừng vì tên họ Trần có thể làm mất nhuệ khí của cô em họ.
- Đâu thể nói là thô tục được?
Trần Thái Trung liền xé toạt tờ giấy hoa bọc bên ngoài, mang cành hoa ra.
- Ủa, hoa này, sao không thấy nhị hoa vậy?
Đúng là nói thừa, hoa còn chưa nở, sao có thể thấy nhị hoa chứ?
Hắn không muốn chỉ hoa để nói đến chuyện phòng the. Nói không được đành xuất ra một luồng tiên khí. Thế là, đóa hoa trong tay của hắn, bằng mắt thường có thể nhìn thấy chớp nhoáng nở hoa.
- À, cô xem, đây là nhị hoa, cơ quan sinh dục đực của thực vật. Chẳng lẽ tôi nói không đúng?
Một bên hỏi lại, một bên hắn ngẩng đầu, nhìn Mông Cần Cần với ánh mắt khiển trách. Đột nhiên phát hiện, không chỉ Mông Cần Cần, ngay cả Mông Hiểu Diễm cũng nhìn đóa hồng đang nở trong tay của hắn, vẻ mặt như đang bay trong trời vậy.
Trời, hỏng rồi! Trần Thái Trung liền phản ứng lại. Sao ta lại quên mất phải khiêm tốn chứ?
/453
|