Trần Thái Trung tức giận là có nguyên nhân.
Theo lý luận ở Tiên giới, thân phận của người da vàng rất là cao. Còn những người da trắng và chủng tộc khác đều không sánh bằng được. Khả năng tu luyện thành tiên thì họ cũng chỉ hơn những sơn tinh thụ quái(1) một chút mà thôi.
(1): yêu tinh, yêu quái từ đá núi với cây cối.
Cái này cũng không phải là ý kiến của hắn mà là do Tiên giới công nhận. Lý do công nhận như vậy rất đơn giản: Những người này lông lá rậm rạp, không coi họ giống như loại người dã man là đã nể mặt lắm rồi.
Hơn nữa trong số này cũng không có bao nhiêu người có thể tu luyện được thành tiên, ở tiên giới là quần thể yếu nhược.
Cho nên đối với họ, Trần Thái Trung vẫn có cảm giác mình mạnh mẽ hơn nhiều lần. Tuy nhiên lần này gặp phải tình huống như vậy hắn đau thương nhận ra một điều: Ở cái xã hội hiện đại này người Trung Quốc không ngờ còn lạc hậu so với người phương Tây! Lạc hậu so với loại người dã man đó.
Trần Thái Trung không thể không bất mãn với chuyện này, nhưng hắn cũng không có ý định làm một người cứu thế gì. Dựa vào một chút tiên thuật để nâng cao vị thế của Trung Quốc trên trường quốc tế. Ừ, phải có thất bại mới có động lực cho một dân tộc, nếu việc gì cũng thuận buồm xuôi gió cũng chưa hẳn là tốt.
Trên thực tế, hắn đã luôn quan niệm: Mình không phải theo Phật thì cứu vớt chúng sinh có thể giúp mình tăng cường tu vi sao?
Nhưng gặp phải tình cảnh sùng ngoại này khiến hắn cảm thấy tức giận và phẫn nộ!
- Được rồi, cô có thể đi ra ngoài.
Trần Thái Trung không che dấu lộ vẻ bất mãn trên khuôn mặt, hắn không muốn trông thấy nhân viên phục vụ này nữa.
- Cái bầy khỉ đó vậy mà cô cũng coi trọng.
Đuổi nhân viên phục vụ đi rồi hắn vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Hắn bắt đầu cải tiến những ngọn nến mà mình đã mua.
Cô nhân viên phục vụ nói không sai, những ngọn nến này có rất nhiều khói bởi vì có lần nhiều tạp chất trong đó. Mặc dù thủ pháp luyện khí của Trần Thái Trung chưa đến mức thượng thừa nhưng cũng có thể luyện hóa được những tạp chất này.
Sự thật đã chứng minh, khi Nhâm Kiều nhìn thấy những ngọn nến sau khi biến đổi cô không thể tin vào mắt, cô phát hiện ngọn nến này thật khác thường:
- A, sao màu hồng lại tinh khiết như vậy? Nhìn rất đẹp!
Dưới ánh nến nhìn mỹ nhân đó là một sự hưởng thụ. Rượu qua được mấy tuần, dưới ánh sáng mờ ảo đem món quà đó ra thì cũng sẽ tăng thêm không ít sự hấp dẫn.
Đợi đến khi Trần Thái Trung đỡ Nhâm Kiều người đã mềm nhũn ra khỏi phòng, cô nhân viên phục vụ mới đi vào phóng nhìn bốn phía đã vắng lặng.
Hít vào một hơi, cô ngửi thấy một mùi:
- Kỳ lạ, những ngọn nến này tại sao lại không có khói chứ? Mà hình như… hình như còn có mùi lạ thì phải.
Đã là người từng trải ngửi thấy mùi lạ này cô liền nhận ra đây là mùi gì, rõ ràng cô đã từng ngửi qua.
Sau đó cô liền giật mình xoay người đi ra ngoài. Bởi vì do đi quá nhanh nên cô đụng phải một nhân viên phục vụ khác đang vận chuyển đồ ăn. “keng” một tiếng vang lên, một bát canh Sân Trân Bảo đã đổ lên người kia
- Ai da, bỏng chết tôi rồi.
Nhưng cô cũng không để ý, chỉ ngẩn người nhìn theo dáng người của Trần Thái Trung, trong mắt có một chút mơ màng, một chút trầm tư.
Trần Thái Trung đâu có biết đằng sau có người đang nhìn mình như vậy chứ? Hắn cố gắng lái xe đưa cô giáo trở về ký túc xá, còn mình thì lên đường hồi phủ.
Về tới nhà, vừa mới xuống xe Trần Thái Trung đã cảm thấy có điều gì không bình thường, dường như xung quanh hắn có sát khí!
Đa số tiên nhân đều rất nhạy cảm đối với không khí xung quanh. Hơn nữa hắn lấy khí nhập tiên, những loại sát khí của phàm nhân như thế này mà không cảm nhận được thì thật quá mất mặt.
Sát khí này là hướng về mình! Trần Thái Trung trước hết cố gắng xác định rõ mục tiêu của mình, trong lòng cảm thấy buồn bực, hừ người nào mà nhàm chán như vậy chứ?
Hắn chắc chắn là mình không sợ những người này. Đối phó với những tình huống như thế này hắn rất có kinh nghiệm, nếu không đối phó được thì lúc ở Tiên giới hắn đã bị người ta đánh lén không ít.
Tuy nhiên khi nghĩ lại ở trong nhà còn có cha mẹ, hắn liền hơi do dự. Hắn không muốn cha mẹ mình phải lo lắng cho mình, không muốn mang phiền toái cho gia đình nên quyết định ra ngoài để giải quyết.
Quyết định chủ ý, Trần Thái Trung liền lập tức dừng chân. Hắn liền giả vờ thò tay vào trong túi tìm kiến gì đó, sau đó lẩm bẩm cằn nhằn:
- Mẹ nó, không còn điếu nào sao?
Hắn vốn không có hút thuốc lá, nhưng giả vờ như vậy sẽ khiến cho những người đó đi theo ra khỏi đây.
Hắn xoay người đi được một lúc chợt nghe thấy phía sau có những bước chân nhè nhẹ nhưng rất dồn dập vang lên. Ngay sau đó một nòng súng lạnh lùng đặt lên phía sau cổ của hắn.
- Đứng lại, nếu không khẩu súng của tao sẽ bắn nát đầu mày.
Trần Thái Trung đứng yên ở nơi đó.
Sau đó một người có vẻ mặt dữ tợn đang ngậm một điếu thuốc tiến lên trước mặt hắn, cái miệng tràn ngập mùi rượu lên tiếng:
- Mày chính là Trần Thái Trung à?
- Một đứa con nít thôi!
Cái tên mập kia khinh thường hừ mũi một cái. Hắn rất hài lòng vì Trần Thái Trung không chống cự, sau đó quay đầu nhìn về phía tên thanh niên gầy gò kia:
- Tiểu Lâm tử, muốn xử lý hắn mà cũng phải để lão tử đích thân ra tay sao? Mau lại đây nhìn xem có phải chính là người này không?
Tên tiểu Lâm tử tươi cười đi tời:
- Ha ha, ở trong mắt của Bưu ca thì tên chó đẻ này chẳng là cái gì cả. Tuy nhiên em từng nghe người bạn học nói, hắn cũng có chút bản lĩnh.
- Muốn xử lý hắn sao?
Bưu ca không hài lòng vung tay lên.
- Mang nó đi, để tao phải đối phó với loại con nít như thế này thì chẳng phải hạ thấp mình sao? Chuyện này nhất định không thể truyền ra ngoài nếu không tao còn mặt mũi nào chứ?
- Nhưng mà, giá cả đã thương lượng với nhau rồi.
Tên tiểu Lâm tử hơi lúng túng, đó là bạn học của em Bưu ca, trong nhà của hắn cũng có chút quyền lực.
- Xử lý hắn hay là để tao cho hắn mười ký thuốc nổ?
Bưu ca nhìn tiểu Lâm tử, ánh mắt lộ vẻ khinh thường:
- Nói với hắn, tăng giá tiền. Lâm tử không phải là tao trở mặt nhưng ngòai cha mẹ ra thì có thứ gì đáng tin hơn tiền bạc không?
Khẩu khí của Bưu ca thật giống như là một lão đại. Dĩ nhiên hắn nói như vậy cũng là muốn tự đề cao chính mình trước đám thuộc hạ mà thôi. Dù sao hắn cũng không cần quan tâm đến người ta là cán bộ chính phủ, nếu như gặp phiền toái thì cứ đổ hết cho người thuê hắn.
Khuôn mặt của tiểu Lâm tử không khỏi trở nên nhăn nhó. Tuy nhiên ở trước mặt Bưu ca hắn dám nói gì sao?
- Được rồi, mày đừng có giữ cái dáng vẻ này nữa.
Bưu ca dường như đối với tiểu Lâm tử có hơi yêu thích.
- Tao đánh gãy chân hắn là được phải không? Trả nhiều thì làm nhiều, trả ít làm ít đi.
Trần Thái Trung bị bọn họ ném vào một chiếc xe tải. Tên tiểu Lâm tử kia đối với hắn quả là không có chút khách khí nào, ở đằng sau liên tục đá mấy cái.
- Thằng cháu, mày đã mang phiền toái đến cho ông mày rồi!
Hình như đó là phiền toái do người bạn của mày gây cho mày!
Trần Thái Trung cười lạnh ở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì. Dĩ nhiên gặp tình huống này hắn cũng không dám làm chuyện gì bởi vì có hai khẩu súng đang chĩa vào đầu hắn.
Không bao lâu, chiếc xe tải đã lái tới một khu đất hoang. Sau khi chiếc xe dừng lại, tên Bưu ca từ một chiếc xe jeep thể thao đi xuống.
- Mang người này đi, đem hai chân của hắn đánh gãy cho tao!
- Khoan đã !
Trần Thái Trung bỗng nhiên mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
- Tao cho bọn mày một cơ hội, nói ai sai bọn mày đến, nếu nghe lời tao có thể cho bọn mày một con đường sống!
Theo lý luận ở Tiên giới, thân phận của người da vàng rất là cao. Còn những người da trắng và chủng tộc khác đều không sánh bằng được. Khả năng tu luyện thành tiên thì họ cũng chỉ hơn những sơn tinh thụ quái(1) một chút mà thôi.
(1): yêu tinh, yêu quái từ đá núi với cây cối.
Cái này cũng không phải là ý kiến của hắn mà là do Tiên giới công nhận. Lý do công nhận như vậy rất đơn giản: Những người này lông lá rậm rạp, không coi họ giống như loại người dã man là đã nể mặt lắm rồi.
Hơn nữa trong số này cũng không có bao nhiêu người có thể tu luyện được thành tiên, ở tiên giới là quần thể yếu nhược.
Cho nên đối với họ, Trần Thái Trung vẫn có cảm giác mình mạnh mẽ hơn nhiều lần. Tuy nhiên lần này gặp phải tình huống như vậy hắn đau thương nhận ra một điều: Ở cái xã hội hiện đại này người Trung Quốc không ngờ còn lạc hậu so với người phương Tây! Lạc hậu so với loại người dã man đó.
Trần Thái Trung không thể không bất mãn với chuyện này, nhưng hắn cũng không có ý định làm một người cứu thế gì. Dựa vào một chút tiên thuật để nâng cao vị thế của Trung Quốc trên trường quốc tế. Ừ, phải có thất bại mới có động lực cho một dân tộc, nếu việc gì cũng thuận buồm xuôi gió cũng chưa hẳn là tốt.
Trên thực tế, hắn đã luôn quan niệm: Mình không phải theo Phật thì cứu vớt chúng sinh có thể giúp mình tăng cường tu vi sao?
Nhưng gặp phải tình cảnh sùng ngoại này khiến hắn cảm thấy tức giận và phẫn nộ!
- Được rồi, cô có thể đi ra ngoài.
Trần Thái Trung không che dấu lộ vẻ bất mãn trên khuôn mặt, hắn không muốn trông thấy nhân viên phục vụ này nữa.
- Cái bầy khỉ đó vậy mà cô cũng coi trọng.
Đuổi nhân viên phục vụ đi rồi hắn vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Hắn bắt đầu cải tiến những ngọn nến mà mình đã mua.
Cô nhân viên phục vụ nói không sai, những ngọn nến này có rất nhiều khói bởi vì có lần nhiều tạp chất trong đó. Mặc dù thủ pháp luyện khí của Trần Thái Trung chưa đến mức thượng thừa nhưng cũng có thể luyện hóa được những tạp chất này.
Sự thật đã chứng minh, khi Nhâm Kiều nhìn thấy những ngọn nến sau khi biến đổi cô không thể tin vào mắt, cô phát hiện ngọn nến này thật khác thường:
- A, sao màu hồng lại tinh khiết như vậy? Nhìn rất đẹp!
Dưới ánh nến nhìn mỹ nhân đó là một sự hưởng thụ. Rượu qua được mấy tuần, dưới ánh sáng mờ ảo đem món quà đó ra thì cũng sẽ tăng thêm không ít sự hấp dẫn.
Đợi đến khi Trần Thái Trung đỡ Nhâm Kiều người đã mềm nhũn ra khỏi phòng, cô nhân viên phục vụ mới đi vào phóng nhìn bốn phía đã vắng lặng.
Hít vào một hơi, cô ngửi thấy một mùi:
- Kỳ lạ, những ngọn nến này tại sao lại không có khói chứ? Mà hình như… hình như còn có mùi lạ thì phải.
Đã là người từng trải ngửi thấy mùi lạ này cô liền nhận ra đây là mùi gì, rõ ràng cô đã từng ngửi qua.
Sau đó cô liền giật mình xoay người đi ra ngoài. Bởi vì do đi quá nhanh nên cô đụng phải một nhân viên phục vụ khác đang vận chuyển đồ ăn. “keng” một tiếng vang lên, một bát canh Sân Trân Bảo đã đổ lên người kia
- Ai da, bỏng chết tôi rồi.
Nhưng cô cũng không để ý, chỉ ngẩn người nhìn theo dáng người của Trần Thái Trung, trong mắt có một chút mơ màng, một chút trầm tư.
Trần Thái Trung đâu có biết đằng sau có người đang nhìn mình như vậy chứ? Hắn cố gắng lái xe đưa cô giáo trở về ký túc xá, còn mình thì lên đường hồi phủ.
Về tới nhà, vừa mới xuống xe Trần Thái Trung đã cảm thấy có điều gì không bình thường, dường như xung quanh hắn có sát khí!
Đa số tiên nhân đều rất nhạy cảm đối với không khí xung quanh. Hơn nữa hắn lấy khí nhập tiên, những loại sát khí của phàm nhân như thế này mà không cảm nhận được thì thật quá mất mặt.
Sát khí này là hướng về mình! Trần Thái Trung trước hết cố gắng xác định rõ mục tiêu của mình, trong lòng cảm thấy buồn bực, hừ người nào mà nhàm chán như vậy chứ?
Hắn chắc chắn là mình không sợ những người này. Đối phó với những tình huống như thế này hắn rất có kinh nghiệm, nếu không đối phó được thì lúc ở Tiên giới hắn đã bị người ta đánh lén không ít.
Tuy nhiên khi nghĩ lại ở trong nhà còn có cha mẹ, hắn liền hơi do dự. Hắn không muốn cha mẹ mình phải lo lắng cho mình, không muốn mang phiền toái cho gia đình nên quyết định ra ngoài để giải quyết.
Quyết định chủ ý, Trần Thái Trung liền lập tức dừng chân. Hắn liền giả vờ thò tay vào trong túi tìm kiến gì đó, sau đó lẩm bẩm cằn nhằn:
- Mẹ nó, không còn điếu nào sao?
Hắn vốn không có hút thuốc lá, nhưng giả vờ như vậy sẽ khiến cho những người đó đi theo ra khỏi đây.
Hắn xoay người đi được một lúc chợt nghe thấy phía sau có những bước chân nhè nhẹ nhưng rất dồn dập vang lên. Ngay sau đó một nòng súng lạnh lùng đặt lên phía sau cổ của hắn.
- Đứng lại, nếu không khẩu súng của tao sẽ bắn nát đầu mày.
Trần Thái Trung đứng yên ở nơi đó.
Sau đó một người có vẻ mặt dữ tợn đang ngậm một điếu thuốc tiến lên trước mặt hắn, cái miệng tràn ngập mùi rượu lên tiếng:
- Mày chính là Trần Thái Trung à?
- Một đứa con nít thôi!
Cái tên mập kia khinh thường hừ mũi một cái. Hắn rất hài lòng vì Trần Thái Trung không chống cự, sau đó quay đầu nhìn về phía tên thanh niên gầy gò kia:
- Tiểu Lâm tử, muốn xử lý hắn mà cũng phải để lão tử đích thân ra tay sao? Mau lại đây nhìn xem có phải chính là người này không?
Tên tiểu Lâm tử tươi cười đi tời:
- Ha ha, ở trong mắt của Bưu ca thì tên chó đẻ này chẳng là cái gì cả. Tuy nhiên em từng nghe người bạn học nói, hắn cũng có chút bản lĩnh.
- Muốn xử lý hắn sao?
Bưu ca không hài lòng vung tay lên.
- Mang nó đi, để tao phải đối phó với loại con nít như thế này thì chẳng phải hạ thấp mình sao? Chuyện này nhất định không thể truyền ra ngoài nếu không tao còn mặt mũi nào chứ?
- Nhưng mà, giá cả đã thương lượng với nhau rồi.
Tên tiểu Lâm tử hơi lúng túng, đó là bạn học của em Bưu ca, trong nhà của hắn cũng có chút quyền lực.
- Xử lý hắn hay là để tao cho hắn mười ký thuốc nổ?
Bưu ca nhìn tiểu Lâm tử, ánh mắt lộ vẻ khinh thường:
- Nói với hắn, tăng giá tiền. Lâm tử không phải là tao trở mặt nhưng ngòai cha mẹ ra thì có thứ gì đáng tin hơn tiền bạc không?
Khẩu khí của Bưu ca thật giống như là một lão đại. Dĩ nhiên hắn nói như vậy cũng là muốn tự đề cao chính mình trước đám thuộc hạ mà thôi. Dù sao hắn cũng không cần quan tâm đến người ta là cán bộ chính phủ, nếu như gặp phiền toái thì cứ đổ hết cho người thuê hắn.
Khuôn mặt của tiểu Lâm tử không khỏi trở nên nhăn nhó. Tuy nhiên ở trước mặt Bưu ca hắn dám nói gì sao?
- Được rồi, mày đừng có giữ cái dáng vẻ này nữa.
Bưu ca dường như đối với tiểu Lâm tử có hơi yêu thích.
- Tao đánh gãy chân hắn là được phải không? Trả nhiều thì làm nhiều, trả ít làm ít đi.
Trần Thái Trung bị bọn họ ném vào một chiếc xe tải. Tên tiểu Lâm tử kia đối với hắn quả là không có chút khách khí nào, ở đằng sau liên tục đá mấy cái.
- Thằng cháu, mày đã mang phiền toái đến cho ông mày rồi!
Hình như đó là phiền toái do người bạn của mày gây cho mày!
Trần Thái Trung cười lạnh ở trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì. Dĩ nhiên gặp tình huống này hắn cũng không dám làm chuyện gì bởi vì có hai khẩu súng đang chĩa vào đầu hắn.
Không bao lâu, chiếc xe tải đã lái tới một khu đất hoang. Sau khi chiếc xe dừng lại, tên Bưu ca từ một chiếc xe jeep thể thao đi xuống.
- Mang người này đi, đem hai chân của hắn đánh gãy cho tao!
- Khoan đã !
Trần Thái Trung bỗng nhiên mở miệng, giọng nói vô cùng lạnh lùng:
- Tao cho bọn mày một cơ hội, nói ai sai bọn mày đến, nếu nghe lời tao có thể cho bọn mày một con đường sống!
/453
|