Nói thật, Trần Thái Trung cũng không hiểu được làm thế nào để lấy lòng người khác, hơn nữa, hắn lại chỉ thích dùng nắm đấm, dùng quyền cước đến để nói sự thật, giảng đạo lý.
- Không có gì, tìm bọn chúng, lúc trước bọn chúng đánh anh như thế nào, thì tôi cho anh đánh trở lại như vậy.
Hắn đề nghị như vậy cũng là chuyện bình thường.
Thụy Viễn ngây người sửng sốt, lập tức vui vẻ gật đầu:
- Ha ha, tốt, Thái Trung, đề nghị này của anh, thật là nói đúng lòng tôi. Ừ, bây giờ đi luôn hả?
Sâu trong nội tâm của mỗi một người đàn ông, luôn luôn ít nhiều ẩn chứa khuynh hướng bạo lực, đây là do trong quá trình tiến hóa, chọn lọc tự nhiên tuyển chọn mà ra, nếu giống đực không đủ sức mạnh, thì phần lớn đều không thể tranh đoạt được quyền giao phối.
Đúng vậy, xã hội hiện tại tiến bộ, là xã hội pháp trị, mọi người đều là người văn minh nói đạo lý, nhưng một ít thiên tính như vậy, thật sự cũng không phải dễ dàng mà gạt bỏ được.
Lúc này Thụy Viễn, chính là một ví dụ rõ ràng. Y là một thương nhân, đáng lẽ không nên động một chút là thích đánh đánh, giết giết, hòa khí phát tài mới là con đường lên vua… nhưng, đầu tiên, y cũng là một người đàn ông không phải sao?
Trần Thái Trung cười hì hì gật đầu.
- Biết tên của mấy người kia và địa chỉ gia đình không?
Thụy Viễn làm sao có khả năng biết được những cái đó? Y nhướn mày.
- Nghe lời này của anh, thì lúc người ta đánh tôi, cũng phải đem tên và địa chỉ báo ra sao? Đó không phải là có bệnh sao? Tôi chỉ biết, đó là phân cục cảnh sát Hồ Tây, anh giúp tôi đi hỏi thăm một chút xem.
- Số hiệu cảnh sát cũng không nhớ được? Xem lại xem anh có triển vọng nổi không.
Trần Thái Trung thấp giọng nói một câu, cầm lấy điện thoại di động.
- Lần này có thể tính là anh nợ tôi một ân tình rồi, tôi lại còn phải hỏi Cục trưởng Cục Cảnh sát, vừa mới xử lý lính của người ta xong, anh cho là người ta sẽ dễ chịu hả?
Nói như vậy, hắn lại không chút chần chừ gọi điện cho Vương Hoành Vĩ.
- Cục trưởng Vương à? Xin chào, tôi là Trần Thái Trung, hai chúng ta vừa mới gặp nhau, ha ha…
Vương Hoành Vĩ đúng là đang rất buồn bực, hôm nay đầu tiên là bị Bí thư Nhung đứng đầu cho một trận, tiếp theo lại vì một thương nhân mà phải làm kiểm điểm, trở về lại còn phải xử lý mấy tên cấp dưới phạm sai lầm nữa,…tôi là đã trêu phải ai đây?
Cái tên Trần Thái Trung, y đương nhiên nhớ kỹ, nhưng không ngờ chính tai lại nghe được người này gọi điện đến cho mình, lửa giận trong lòng y thật sự là không thể nín được.
- Ồ, là anh à, có chuyện gì nói mau, tôi còn đang rất vội!
- Củ chuối thật, ông có thái độ gì đây a?
Trần Thái Trung đang có tâm trạng tốt, nhất thời lại bị giọng nói ác nghiệt của ông ta hủy mất không ít, nói chuyện cũng trở nên khó nghe.
- Tôi nói ông này, Vương Hoành Vĩ, nếu như không phải là vì nể mặt người tình của Bí thư Mông, vừa rồi tôi cũng không thèm kéo ông lên đâu!
Bí thư Mông? Vương Hoành Vĩ nhất thời rùng mình một cái.
Tất cả các huyện và thành phố ở tỉnh Thiên Nam, tổng cộng có hai vị Bí thư Mông, cả hai đều đã từng chiếu cố y rất nhiều. Một vị là Bí thư thành ủy Mông quá cố của thành phố Phượng Hoàng đã từng rất tán thưởng y, mà hiện tại, y có thể đi lên đến chức vị Cục trưởng, cũng là nhờ Đường tỷ dẫn y đến gặp người tình của Mông Nghệ, mở đường cứu quốc.
Nghĩ lại tình trạng ở phòng bệnh lúc ấy, không phải là do Trưởng phòng Trần kia đưa mắt ra hiệu thì cái gì gì kia mới chuyển sang làm khó dễ Lưu Đông Khải hay sao? Lúc ấy y đứng thẳng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, thì làm sao có khả năng một động tác nhỏ như vậy cũng nhìn không ra?
- Ồ. Hóa ra là có chuyện như vậy sao.
Nghĩ ra được liên quan trong đó, tâm trạng của Vương Hoành Vĩ nhất thời tốt lên được một chút, hôm nay gặp phải mấy chuyện này, xem như là mình xui xẻo. Tuy nhiên, tên Trần Thái Trung này, dường như có không ít quan hệ với bí thư Mông? Có người này phối hợp dẫn lửa, chuyện này phỏng chừng… có thể chỉ dừng ở đó thôi?
- Ha ha, tôi vừa rồi bị Bí thư Nhung cho một trận, tâm trạng nhất thời không được tốt lắm, Trần lão đệ, cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng đấy. Đúng rồi, chuyện của tôi và Bí thư Mông, cậu nghe ai nói vậy?
Đối diện với người mạnh mẽ hơn, cho dù là Vương Hoành Vĩ, nhân vật chấp pháp số một của Thành phố Phượng Hoàng, trong tình huống này, cũng chỉ có thể cười làm lành với người trẻ tuổi và cấp bậc thấp hơn mình rất nhiều này thôi.
Trần Thái Trung làm sao còn có tâm tư nói chuyện này với ông ta?
- Chuyện này ông đừng hỏi vội, hiện tại tôi tìm ông là có chuyện chính đáng cần làm, tên và địa chỉ của ba tên đánh Tổng giám đốc đến lăn lộn, ông giúp tôi hỏi lại một chút.
Lời nói ra thật không khách khí nhưng Vương Hoành Vĩ ngược lại không hề để ý, bởi vì sau lưng, ông ta bị người ta lấy chuyện này làm khó, những lời Trần Thái Trung nói làm ông ta canh cánh trong lòng, vừa nghe đã biết là chuyện cá nhân, không nghi ngờ gì nữa, người này là muốn trả đũa.
Cảnh sát đúng là một nghề đầu đao liếm máu, điều cần nhất chính là tâm huyết, bình thường vô cùng chú ý đến đoàn kết và phối hợp, cho nên, trong ngành này, bán đứng đồng nghiệp sẽ rất dễ bị người xem thường. Trong ngày thường, Cục trưởng Vương rất chú trọng tình nghĩa đồng chí, trên cơ bản chính là thương lính như con.
Lời Trần Thái Trung này vừa hỏi, khiến cho Vương Hoành Vĩ cảm thấy rất khó giải quyết, ông ta trầm ngâm một chút, rồi mới thấp giọng hỏi lại.
- Tôi hỏi này tiểu Trần, cậu hỏi như vậy là có ý gì?
- Cục trưởng Vương cứ yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện chết người.
Hắn cảm thấy, nhất thiết phải hóa giải phiền muộn cho Vương Hoành Vĩ, không thiếu được phải giải thích một chút.
- Đây là chiêu dụ dỗ cho khách hàng của tôi vui vẻ, khi anh ta đã vui vẻ, sự việc không phải dễ làm rồi sao?
Sẽ không làm ra tai nạn chết người, lời này nếu như nói ra trong trường hợp khác, thì ngay trong lời nói đã tỏa ra mùi máu tươi mãnh liệt rồi, cho nên lúc này rơi vào tai Vương Hoành Vĩ, so với một tin tức xấu cũng chẳng hơn là bao.
Chỉ cần không làm ra tai nạn chết người, vậy thì cứ tùy hắn đi gây chuyện đi, Cục trưởng Vương hiểu rõ trong lòng, ý nghĩa của việc dụ dỗ cho khách hàng kia vui vẻ, quả thật rất quan trọng.
Khách hàng không vui, thì sẽ không đầu tư vào thành phố Phượng Hoàng, Chương Nghiêu Đông sẽ nổi giận, một khi Bí thư Chương nổi giận, thì khó tránh khỏi tìm đến hệ thống hành pháp làm phiền, sau đó, Bí thư Nhung có khả năng sẽ trừng trị ông ta!
Những người kia nếu như họ không được vui thì Vương Hoành Vĩ tôi cũng liền sẽ không có cách nào vui vẻ được! Trong nháy mắt, Cục trưởng Vương thuận lợi phân tích hai mặt lợi hại, ông ta khẽ cười một tiếng, liền quyết định.
- Nếu như cậu đã nói như vậy, Trưởng phòng Trần… á, gọi cậu là Thái Trung đi. Tôi nói, Thái Trung này, mấu chốt chỉ cần là không làm ra tai nạn chết người là được.
- Chuyện này, ông cứ yên tâm, tôi còn trẻ, vẫn còn muốn tiến tới, thì làm sao có thể làm ra chuyện quá phận?
Trần Thái Trung cảm thấy mình nói chuyện vẫn khá là lưu manh.
- Hơn nữa, tôi cũng không có khả năng lôi ông ra.
- Tôi nói này, cậu như thế mà còn nói là không quá phận à?
Vương Hoành Vĩ bất đắc dĩ cười.
- Đây là số điện thoại của cậu hả? Chốc nữa tôi tra được thông tin cá nhân thì sẽ nhắn tin lại cho cậu, xem xong, nhớ phải xóa ngay.
Tắt điện thoại, Cục trưởng Vương buồn rầu thở dài, chuyện này thật sự khiến ông ta cảm thấy không được vui vẻ chút nào.
Tuy nhiên, nói chung cũng khá tốt, sau khi đáp ứng được yêu cầu này của đối phương, thì trong chuyện của Thụy Viễn, cho dù hai người có bị ràng buộc bởi Mông Nghệ, thì cũng đã mơ hồ mà hình thành một “Trận tuyến liên hợp”
Về chuyện cấp bậc của hai người quá chênh lệch, cũng không phải là chuyện gì đáng kể. Vương Hoành Vĩ hiểu rất rõ, ở thời cổ đại, Trung Quốc còn có “Lộng thần, ngoại thích”, đủ thứ linh tinh, đúng vậy, người kia mới chỉ là một phó phòng, nhưng loại người có mánh khóe thông thiên như vậy, thì khả năng có quan hệ với cấp bậc và chức vụ là chuyện tất nhiên rồi.
Cho nên, đây có thể coi là một tin tốt. Tuy rằng tâm trạng của Cục trưởng Vương cũng không tốt như vậy.
Tâm trạng của Thụy Viễn có tốt hơn, đã bao nhiêu năm không làm những chuyện khiến cho nhiệt huyết sôi trào này rồi? Ngẫu nhiên nhấm nháp một chút cảm xúc mãnh liệt này, cũng coi như là thể nghiệm khó có được trong đời người.
Đúng vậy, rất khó có được, phía trên có Cục trưởng Cục cảnh sát mật báo, bên cạnh có Phó phòng Trần thân thủ kinh người bao che, đây chính là cuộc chiến nghiêng về một phía, chẳng những có thể thể hiện ra ác khí, mà còn vô cùng, vô cùng an toàn.
Chỉ có điều, giọng điệu Trần Thái Trung nói chuyện, khiến cho Tổng giám đốc cảm thấy là mình nhìn không thấu người này. Y tuy rằng không hiểu biết lắm hệ thống quan trường ở đại lục, thế nhưng từ miệng người khác cũng có thể biết được cấp bậc của Thái Trung, tuyệt đối không phải là cao.
Đầu tiên là khiến cho Phó cục trưởng cục cảnh sát ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, sau đó lại lấy điện thoại quát nạt đại Cục trưởng, trên người người này, rốt cuộc còn có cái gì mà mình không biết được?
Hùng Mậu là cảnh sát lớn tuổi ở Phòng Trị an phân cục Hồ Tây, ông ta có tính nóng nảy, quan hệ với đại đa số đồng nghiệp cũng không được tốt lắm, cũng bởi như vậy mà mấy công việc như mít tinh, diễu hành linh tinh này, chắc chắn không phải công việc tốt mới vào tay ông ta.
Công tác ở Phòng Trị an hơi có chút khác biệt, không phụ trách bất cứ ngành sản xuất đặc thù gì, phụ trách nơi công cộng phức tạp, chính là làm công tác An ninh trật tự, cũng có một chút béo bở, mặc dù không nhiều nhưng cũng được quản lý một số vật phẩm nguy hiểm, nếu như làm tốt thì cũng có thể tạo ra được thành tích.
Càng như vậy, thì thái độ công tác của cảnh sát lại càng mãnh liệt. Lần này, công nhân ở nhà máy máy móc Tân Hoa gây rối, ông ta lúc đầu đã ăn phải hai quyền của Tiểu Ngưu, trong bụng đã sớm không xuôi, lại nghĩ nhờ vào vụ án này còn có thể tìm ra được hai người ngoại quốc gốc Hoa chỉ đạo phía sau màn này, cũng được coi như là lập công đi?
Nói thật, ông ta tự nhận là việc mình xuống tay đối với hai người, vẫn là rất nhẹ rồi, nhưng thật ra Tiểu Ngưu đã đánh một tên chết khiếp, đem người kéo về cục Cảnh sát, thoải mái cho hai cái bạt tai, rồi lại đập cho mấy cái dùi cui, thì đó cũng bị coi như là đánh người rồi???
Thế nhưng, ông ta thật không nghĩ tới, lần này khua gậy lớn quá rồi, lại đi đánh thương thân về nước đầu tư. Bao nhiêu năm đến nay, ông ta phạm lỗi cũng không phải là ít, nhưng lần này, chắc tám phần là phải làm cảnh cáo xử phạt rồi, lại không nghĩ rằng trưa thứ hai, Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lưu Đông Khải lại xuất hiện ở phân cục.
Khai trừ, không còn đường thương lượng nào nữa!
Hùng Mậu nhất thời tức giận:
- Phó cục trưởng Lưu, anh hôm nay phải nói rõ ràng cho tôi, không phải chỉ là nhẹ nhàng huých người hai phát thôi sao, khai trừ? Khai trừ tôi, không phải cứ anh nói là được.
Lưu Đông Khải căn bản là không muốn cãi cọ với ông ta, nói xong liền quay người rời đi.
- Công văn của Cục sẽ lập tức được đưa đến đây, Đảng ủy Công an cũng sẽ có văn bản, ông đã làm những gì, thì bản thân ông tự hiểu rõ…
- Không có gì, tìm bọn chúng, lúc trước bọn chúng đánh anh như thế nào, thì tôi cho anh đánh trở lại như vậy.
Hắn đề nghị như vậy cũng là chuyện bình thường.
Thụy Viễn ngây người sửng sốt, lập tức vui vẻ gật đầu:
- Ha ha, tốt, Thái Trung, đề nghị này của anh, thật là nói đúng lòng tôi. Ừ, bây giờ đi luôn hả?
Sâu trong nội tâm của mỗi một người đàn ông, luôn luôn ít nhiều ẩn chứa khuynh hướng bạo lực, đây là do trong quá trình tiến hóa, chọn lọc tự nhiên tuyển chọn mà ra, nếu giống đực không đủ sức mạnh, thì phần lớn đều không thể tranh đoạt được quyền giao phối.
Đúng vậy, xã hội hiện tại tiến bộ, là xã hội pháp trị, mọi người đều là người văn minh nói đạo lý, nhưng một ít thiên tính như vậy, thật sự cũng không phải dễ dàng mà gạt bỏ được.
Lúc này Thụy Viễn, chính là một ví dụ rõ ràng. Y là một thương nhân, đáng lẽ không nên động một chút là thích đánh đánh, giết giết, hòa khí phát tài mới là con đường lên vua… nhưng, đầu tiên, y cũng là một người đàn ông không phải sao?
Trần Thái Trung cười hì hì gật đầu.
- Biết tên của mấy người kia và địa chỉ gia đình không?
Thụy Viễn làm sao có khả năng biết được những cái đó? Y nhướn mày.
- Nghe lời này của anh, thì lúc người ta đánh tôi, cũng phải đem tên và địa chỉ báo ra sao? Đó không phải là có bệnh sao? Tôi chỉ biết, đó là phân cục cảnh sát Hồ Tây, anh giúp tôi đi hỏi thăm một chút xem.
- Số hiệu cảnh sát cũng không nhớ được? Xem lại xem anh có triển vọng nổi không.
Trần Thái Trung thấp giọng nói một câu, cầm lấy điện thoại di động.
- Lần này có thể tính là anh nợ tôi một ân tình rồi, tôi lại còn phải hỏi Cục trưởng Cục Cảnh sát, vừa mới xử lý lính của người ta xong, anh cho là người ta sẽ dễ chịu hả?
Nói như vậy, hắn lại không chút chần chừ gọi điện cho Vương Hoành Vĩ.
- Cục trưởng Vương à? Xin chào, tôi là Trần Thái Trung, hai chúng ta vừa mới gặp nhau, ha ha…
Vương Hoành Vĩ đúng là đang rất buồn bực, hôm nay đầu tiên là bị Bí thư Nhung đứng đầu cho một trận, tiếp theo lại vì một thương nhân mà phải làm kiểm điểm, trở về lại còn phải xử lý mấy tên cấp dưới phạm sai lầm nữa,…tôi là đã trêu phải ai đây?
Cái tên Trần Thái Trung, y đương nhiên nhớ kỹ, nhưng không ngờ chính tai lại nghe được người này gọi điện đến cho mình, lửa giận trong lòng y thật sự là không thể nín được.
- Ồ, là anh à, có chuyện gì nói mau, tôi còn đang rất vội!
- Củ chuối thật, ông có thái độ gì đây a?
Trần Thái Trung đang có tâm trạng tốt, nhất thời lại bị giọng nói ác nghiệt của ông ta hủy mất không ít, nói chuyện cũng trở nên khó nghe.
- Tôi nói ông này, Vương Hoành Vĩ, nếu như không phải là vì nể mặt người tình của Bí thư Mông, vừa rồi tôi cũng không thèm kéo ông lên đâu!
Bí thư Mông? Vương Hoành Vĩ nhất thời rùng mình một cái.
Tất cả các huyện và thành phố ở tỉnh Thiên Nam, tổng cộng có hai vị Bí thư Mông, cả hai đều đã từng chiếu cố y rất nhiều. Một vị là Bí thư thành ủy Mông quá cố của thành phố Phượng Hoàng đã từng rất tán thưởng y, mà hiện tại, y có thể đi lên đến chức vị Cục trưởng, cũng là nhờ Đường tỷ dẫn y đến gặp người tình của Mông Nghệ, mở đường cứu quốc.
Nghĩ lại tình trạng ở phòng bệnh lúc ấy, không phải là do Trưởng phòng Trần kia đưa mắt ra hiệu thì cái gì gì kia mới chuyển sang làm khó dễ Lưu Đông Khải hay sao? Lúc ấy y đứng thẳng, hai mắt nhìn thẳng phía trước, thì làm sao có khả năng một động tác nhỏ như vậy cũng nhìn không ra?
- Ồ. Hóa ra là có chuyện như vậy sao.
Nghĩ ra được liên quan trong đó, tâm trạng của Vương Hoành Vĩ nhất thời tốt lên được một chút, hôm nay gặp phải mấy chuyện này, xem như là mình xui xẻo. Tuy nhiên, tên Trần Thái Trung này, dường như có không ít quan hệ với bí thư Mông? Có người này phối hợp dẫn lửa, chuyện này phỏng chừng… có thể chỉ dừng ở đó thôi?
- Ha ha, tôi vừa rồi bị Bí thư Nhung cho một trận, tâm trạng nhất thời không được tốt lắm, Trần lão đệ, cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng đấy. Đúng rồi, chuyện của tôi và Bí thư Mông, cậu nghe ai nói vậy?
Đối diện với người mạnh mẽ hơn, cho dù là Vương Hoành Vĩ, nhân vật chấp pháp số một của Thành phố Phượng Hoàng, trong tình huống này, cũng chỉ có thể cười làm lành với người trẻ tuổi và cấp bậc thấp hơn mình rất nhiều này thôi.
Trần Thái Trung làm sao còn có tâm tư nói chuyện này với ông ta?
- Chuyện này ông đừng hỏi vội, hiện tại tôi tìm ông là có chuyện chính đáng cần làm, tên và địa chỉ của ba tên đánh Tổng giám đốc đến lăn lộn, ông giúp tôi hỏi lại một chút.
Lời nói ra thật không khách khí nhưng Vương Hoành Vĩ ngược lại không hề để ý, bởi vì sau lưng, ông ta bị người ta lấy chuyện này làm khó, những lời Trần Thái Trung nói làm ông ta canh cánh trong lòng, vừa nghe đã biết là chuyện cá nhân, không nghi ngờ gì nữa, người này là muốn trả đũa.
Cảnh sát đúng là một nghề đầu đao liếm máu, điều cần nhất chính là tâm huyết, bình thường vô cùng chú ý đến đoàn kết và phối hợp, cho nên, trong ngành này, bán đứng đồng nghiệp sẽ rất dễ bị người xem thường. Trong ngày thường, Cục trưởng Vương rất chú trọng tình nghĩa đồng chí, trên cơ bản chính là thương lính như con.
Lời Trần Thái Trung này vừa hỏi, khiến cho Vương Hoành Vĩ cảm thấy rất khó giải quyết, ông ta trầm ngâm một chút, rồi mới thấp giọng hỏi lại.
- Tôi hỏi này tiểu Trần, cậu hỏi như vậy là có ý gì?
- Cục trưởng Vương cứ yên tâm, tôi sẽ không làm ra chuyện chết người.
Hắn cảm thấy, nhất thiết phải hóa giải phiền muộn cho Vương Hoành Vĩ, không thiếu được phải giải thích một chút.
- Đây là chiêu dụ dỗ cho khách hàng của tôi vui vẻ, khi anh ta đã vui vẻ, sự việc không phải dễ làm rồi sao?
Sẽ không làm ra tai nạn chết người, lời này nếu như nói ra trong trường hợp khác, thì ngay trong lời nói đã tỏa ra mùi máu tươi mãnh liệt rồi, cho nên lúc này rơi vào tai Vương Hoành Vĩ, so với một tin tức xấu cũng chẳng hơn là bao.
Chỉ cần không làm ra tai nạn chết người, vậy thì cứ tùy hắn đi gây chuyện đi, Cục trưởng Vương hiểu rõ trong lòng, ý nghĩa của việc dụ dỗ cho khách hàng kia vui vẻ, quả thật rất quan trọng.
Khách hàng không vui, thì sẽ không đầu tư vào thành phố Phượng Hoàng, Chương Nghiêu Đông sẽ nổi giận, một khi Bí thư Chương nổi giận, thì khó tránh khỏi tìm đến hệ thống hành pháp làm phiền, sau đó, Bí thư Nhung có khả năng sẽ trừng trị ông ta!
Những người kia nếu như họ không được vui thì Vương Hoành Vĩ tôi cũng liền sẽ không có cách nào vui vẻ được! Trong nháy mắt, Cục trưởng Vương thuận lợi phân tích hai mặt lợi hại, ông ta khẽ cười một tiếng, liền quyết định.
- Nếu như cậu đã nói như vậy, Trưởng phòng Trần… á, gọi cậu là Thái Trung đi. Tôi nói, Thái Trung này, mấu chốt chỉ cần là không làm ra tai nạn chết người là được.
- Chuyện này, ông cứ yên tâm, tôi còn trẻ, vẫn còn muốn tiến tới, thì làm sao có thể làm ra chuyện quá phận?
Trần Thái Trung cảm thấy mình nói chuyện vẫn khá là lưu manh.
- Hơn nữa, tôi cũng không có khả năng lôi ông ra.
- Tôi nói này, cậu như thế mà còn nói là không quá phận à?
Vương Hoành Vĩ bất đắc dĩ cười.
- Đây là số điện thoại của cậu hả? Chốc nữa tôi tra được thông tin cá nhân thì sẽ nhắn tin lại cho cậu, xem xong, nhớ phải xóa ngay.
Tắt điện thoại, Cục trưởng Vương buồn rầu thở dài, chuyện này thật sự khiến ông ta cảm thấy không được vui vẻ chút nào.
Tuy nhiên, nói chung cũng khá tốt, sau khi đáp ứng được yêu cầu này của đối phương, thì trong chuyện của Thụy Viễn, cho dù hai người có bị ràng buộc bởi Mông Nghệ, thì cũng đã mơ hồ mà hình thành một “Trận tuyến liên hợp”
Về chuyện cấp bậc của hai người quá chênh lệch, cũng không phải là chuyện gì đáng kể. Vương Hoành Vĩ hiểu rất rõ, ở thời cổ đại, Trung Quốc còn có “Lộng thần, ngoại thích”, đủ thứ linh tinh, đúng vậy, người kia mới chỉ là một phó phòng, nhưng loại người có mánh khóe thông thiên như vậy, thì khả năng có quan hệ với cấp bậc và chức vụ là chuyện tất nhiên rồi.
Cho nên, đây có thể coi là một tin tốt. Tuy rằng tâm trạng của Cục trưởng Vương cũng không tốt như vậy.
Tâm trạng của Thụy Viễn có tốt hơn, đã bao nhiêu năm không làm những chuyện khiến cho nhiệt huyết sôi trào này rồi? Ngẫu nhiên nhấm nháp một chút cảm xúc mãnh liệt này, cũng coi như là thể nghiệm khó có được trong đời người.
Đúng vậy, rất khó có được, phía trên có Cục trưởng Cục cảnh sát mật báo, bên cạnh có Phó phòng Trần thân thủ kinh người bao che, đây chính là cuộc chiến nghiêng về một phía, chẳng những có thể thể hiện ra ác khí, mà còn vô cùng, vô cùng an toàn.
Chỉ có điều, giọng điệu Trần Thái Trung nói chuyện, khiến cho Tổng giám đốc cảm thấy là mình nhìn không thấu người này. Y tuy rằng không hiểu biết lắm hệ thống quan trường ở đại lục, thế nhưng từ miệng người khác cũng có thể biết được cấp bậc của Thái Trung, tuyệt đối không phải là cao.
Đầu tiên là khiến cho Phó cục trưởng cục cảnh sát ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, sau đó lại lấy điện thoại quát nạt đại Cục trưởng, trên người người này, rốt cuộc còn có cái gì mà mình không biết được?
Hùng Mậu là cảnh sát lớn tuổi ở Phòng Trị an phân cục Hồ Tây, ông ta có tính nóng nảy, quan hệ với đại đa số đồng nghiệp cũng không được tốt lắm, cũng bởi như vậy mà mấy công việc như mít tinh, diễu hành linh tinh này, chắc chắn không phải công việc tốt mới vào tay ông ta.
Công tác ở Phòng Trị an hơi có chút khác biệt, không phụ trách bất cứ ngành sản xuất đặc thù gì, phụ trách nơi công cộng phức tạp, chính là làm công tác An ninh trật tự, cũng có một chút béo bở, mặc dù không nhiều nhưng cũng được quản lý một số vật phẩm nguy hiểm, nếu như làm tốt thì cũng có thể tạo ra được thành tích.
Càng như vậy, thì thái độ công tác của cảnh sát lại càng mãnh liệt. Lần này, công nhân ở nhà máy máy móc Tân Hoa gây rối, ông ta lúc đầu đã ăn phải hai quyền của Tiểu Ngưu, trong bụng đã sớm không xuôi, lại nghĩ nhờ vào vụ án này còn có thể tìm ra được hai người ngoại quốc gốc Hoa chỉ đạo phía sau màn này, cũng được coi như là lập công đi?
Nói thật, ông ta tự nhận là việc mình xuống tay đối với hai người, vẫn là rất nhẹ rồi, nhưng thật ra Tiểu Ngưu đã đánh một tên chết khiếp, đem người kéo về cục Cảnh sát, thoải mái cho hai cái bạt tai, rồi lại đập cho mấy cái dùi cui, thì đó cũng bị coi như là đánh người rồi???
Thế nhưng, ông ta thật không nghĩ tới, lần này khua gậy lớn quá rồi, lại đi đánh thương thân về nước đầu tư. Bao nhiêu năm đến nay, ông ta phạm lỗi cũng không phải là ít, nhưng lần này, chắc tám phần là phải làm cảnh cáo xử phạt rồi, lại không nghĩ rằng trưa thứ hai, Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Lưu Đông Khải lại xuất hiện ở phân cục.
Khai trừ, không còn đường thương lượng nào nữa!
Hùng Mậu nhất thời tức giận:
- Phó cục trưởng Lưu, anh hôm nay phải nói rõ ràng cho tôi, không phải chỉ là nhẹ nhàng huých người hai phát thôi sao, khai trừ? Khai trừ tôi, không phải cứ anh nói là được.
Lưu Đông Khải căn bản là không muốn cãi cọ với ông ta, nói xong liền quay người rời đi.
- Công văn của Cục sẽ lập tức được đưa đến đây, Đảng ủy Công an cũng sẽ có văn bản, ông đã làm những gì, thì bản thân ông tự hiểu rõ…
/453
|