Tiếng nói của Lữ Cường càng nói lại càng lớn, dường như không thể kiềm chế nổi
- Cán bộ như anh lại có thể giúp nhà máy Verdun cement giải quyết khó khăn thực tế -- Ý tôi là chuyện sửa đường ấy. Người như vậy người khác không nghĩ tốt về hắn không nói, họ Lữ tôi nhìn cũng thấy gai mắt.
Nói xong lời cuối cùng, y kích động vỗ nhẹ lên bàn một cái “rầm”
- Được rồi, lão Lữ, anh không cần giả bộ nữa. Ở đây lại không có người ngoài. Anh vỗ hỏng bàn của tôi thì anh mua đền nhé?
Trần Thái Trung bĩu môi, trực tiếp cắt đứt ý tưởng muốn tiếp tục biểu diễn của Lữ Cường.
- Chút xíu tâm tư của anh cũng không biết xấu mà đem ra trước mặt tôi à? So sánh lời nói khách sáo với cán bộ quốc gia sao? Anh tỉnh táo lại đi.
Mặc dù Lữ Cường lời trong lời ngoài chỉ nói những lời cảm kích hắn đã giúp tu sửa con đường, cũng không nói gì liên quan đến chuyện đòi tiền hàng, nhưng Trần Thái Trung hiểu rõ đây chính là điểm giảo hoạt của lão Lữ. Người ta đây là thể hiện không có ý mượn cớ áp chế, đó là ép buộc chính mình!
Lữ Cường cũng không giảo biện, chỉ ngượng ngùng cười cười.
- Được rồi, tiền tôi có thể giúp anh đòi lại.
Trần Thái Trung gật đầu, cũng không thèm nhìn khuôn mặt đối phương đang như tỏa ánh sáng năm màu
- Tuy nhiên cái đập chứa nước này anh phải nhanh chóng làm xong, hơn nữa đừng có nói cho người khác là tôi đã biết chuyện này, hiểu chưa?
Đề nghị này thật sự làm hắn động lòng rồi. Không nói tới việc hắn thực sự quan tâm tới đời sống của thôn dân Đông Lâm Thủy, chỉ nói tới việc sau khi sửa xong đập chứa nước, ba chữ "đập Thái Trung" có ý nghĩa gì nào? Đó chính là tiếng tốt đấy!
Làm quan lại có thể tạo phúc một phương, tiếng tốt này mà truyền đi, thật sự có thể làm gương cho cán bộ của bất kỳ một thời đại nào, càng không nói tới Trần Thái Trung mới chỉ là một cán bộ nho nhỏ, mới vào quan trường có vài tháng.
Nếu so sánh với thành tích, nếu ông chủ Lữ có thể tạo ra cho hắn tiếng tốt được vạn người kính trọng và ngưỡng mộ, vậy thì điều này tuyệt đối không có ngon lành nhất, mà là ngon lành hơn! Thời cổ có Tô Đê, Bạch Đê, hiện giờ thành phố Phượng Hoàng có "đập Thái Trung", chuyện này không phải là nở mày nở mặt vô cùng sao?
- Chuyện này anh cứ yên tâm đi.
Nghe thấy Trần Thái Trung sảng khoái đáp ứng, Lữ Cường vui mừng vô cùng. Trên thực tế y hiểu rất rõ, nếu đợi tới khi ủy ban nhân dân xã Bạch Phượng ra quyết định tu sửa đập chứa nước thì y vẫn được chia lợi lộc.
Thật ra nếu đợi tới lúc đó rồi thì y có muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm, ngoài hai chữ "cảm ơn" ra thì nhiều nhất là được thêm một cái bằng khen, ngay cả một chút nhân tình cũng không có!
Nếu như vậy thì tốt hơn hết là cho Trần Thái Trung một ân huệ thật lớn đi. Dù sao nếu việc này thật sự phải thông qua Lữ Cường lo liệu, mặc dù nhìn vào có vẻ phải dùng nhiều tiền một chút, nhưng thật ra đâu nhất định phải thế!
Làm một chuyện tốt như thế này, nhà máy Verdun cement muốn xin duyệt miễn thuế giảm thuế gì đó quả là quá dễ dàng rồi. Chỉ là hạng mục này thì có thể khiến y thu hồi khoản đầu tư tương đối rồi!
Hơn nữa, ở xã hay cá nhân tổng giám đốc Lữ xây đập chứa nước, chi phí tuyệt đối sẽ kém xa rất nhiều, một trong một ngoài mà tính toán, không chừng còn có lợi nhuận chứ!
Chuyện trên đời này chính là hài hước như vậy đấy!
Nhưng Lữ Cường vẫn hơi lo lắng là động lực của mấy người trẻ tuổi không đủ, lại thêm thắt vào câu kể lể
- Chuyện này mà xong xuôi rồi, công trình đợt hai của nhà máy bắt đầu khởi động, tôi mới nhận thêm người của Đông Lâm Thủy.
Không biết tại sao khi nghe tới đây, trong đầu Trần Thái Trung lại hiện lên hình ảnh của hai người, quả phụ Thường và Lý Tiểu Quyên, vì vậy ho nhẹ một tiếng
- Ừ, trong thôn Đông Lâm Thủy…tôi quả thật là nhớ tới một số người. Đúng rồi, bệnh của Lý Xuyên Tử đã đỡ chưa vậy?
Lý Xuyên Tử sao? Lữ Cường hơi trợn tròn mắt. Y làm gì biết được trong thôn Đông Lâm Thủy có ai là Vương Ma Tử với Lý Xuyên Tử chứ? Cân nhắc một chút, y quyết định nói thật
- À, tôi cũng chưa nghe nói về người này, để khi trở về tôi đi hỏi thăm nhé?
Trần Thái Trung cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng hắn tất nhiên là cũng không thể nói với Lữ Cường, thiếu chút nữa là tôi chơi 3P với hai mẹ con họ, vì vậy đành khẽ thở dài, yên lặng gật đầu.
- Thôn Đông Lâm Thủy tóm lại là năm nay khấm khá hơn so với năm vừa rồi, mọi người đều rất nhớ anh.
Thấy hắn có vẻ không vui, Lữ Cường tất nhiên là phải tùy tiện nói vài câu nhàn thoại
- Ừ, cho dù là một người bị liệt, tới lúc chết còn nói, xuống tới âm phủ gặp diêm vương nhất định sẽ nói tốt cho anh, để anh sống lâu thêm hai ba năm.
Nói tới đây hắn khẽ cười hai tiếng.
Diêm vương sao? Phì, chỉ là một tên quỷ tiên đầu mục mà thôi. Trần Thái Trung cũng cười, trong nụ cười còn kèm theo vẻ khinh thường...ấy, khoan đã, cái gì? Một người bị liệt đã chết sao?
- Cái người bị liệt kia có phải là nhà ở góc tây nam của thôn không?
Trong lòng hắn rất rõ, Đông Lâm Thủy chỉ có một người bị liệt.
- Chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm đâu.
Lữ Cường làm sao mà biết địa chỉ của Lý Xuyên Tử chứ? Chẳng qua y lại biết chuyện khác
- Ôi, để lại mẹ góa con côi. Đúng rồi, nghe nói hai mẹ con rất là xinh đẹp...
- Đó là Thường Quế Phân và Lý Tiểu Quyên.
Trần Thái Trung không nhịn được cắt đứt lời thằng nhãi này, lạnh lùng trừng mắt nhìn y
- Anh đừng có ý đồ với bọn họ. Đúng rồi, có ai bắt nạt mẹ con họ không?
Việc này bên trong nhất định có ẩn tình! Cái tên Trần Thái Trung này hẳn là có được lợi ích gì từ hai mẹ con này rồi nhỉ? Lữ Cường không thể hiện chút gì ra mặt, lắc đầu
- Chuyện này tôi chưa từng nghe nói. Nhưng mà trước nhà quả phụ nhiều thị phi, sau này thì chẳng dám nói trước...
- Ừ, vậy thì sau này nếu anh thuận tiện thì giúp chăm sóc hai mẹ con họ một chút nhé... Lão Lữ, vẻ mặt anh là sao đây? Phì, cái đám thương nhân các người tâm địa thật xấu xa! Tôi là nô bộc của nhân dân, là nô bộc của dân! Biết chưa?
Nô bộc của nhân dân cái quỷ gì, “nô bộc nhân dân” chuyên môn sản xuất ra sinh mạng mới trong bụng phụ nữ chăng! Lữ Cường trong lòng thầm mắng nhưng ngoài mặt lại mỉm cười gật đầu.
- Ha ha, tất nhiên, Thái Trung anh cứ yên tâm đi, việc này tôi không biết thì thôi, đã biết rồi thì tất nhiên là không thể để người khác bắt nạt hai mẹ con cô ấy.
- Được rồi, anh cũng không cần dính lấy tôi nữa.
Trần Thái Trung lắc đầu, bắt đầu đuổi khách:
- Giờ tôi phải đi ra ngoài, vài ngày nữa là HongKong trả về Trung Quốc, còn một đống chuyện lớn cần giải quyết nữa!
Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh. Ngay khi mùa mưa ngâu chấm dứt, HongKong cũng thuật lợi trả về. Vì thế sau khi nghi lễ chuyển giao chấm dứt, thành phố Phượng Hoàng liền tổ chức một loạt nghi thức chúc mừng.
Lần này cho dù Trần Thái Trung có muốn tạm thời tránh xa Ngô Ngôn thì cũng không thể tránh rồi. Trong thời gian này Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận rất nổ lực nhằm ổn định đoàn kết yên ổn xã hội, cho nên tiệc ăn mừng đương nhiên là phải tổ chức
May mắn là địa vị của Trần Thái Trung còn thấp, đừng nói là không được ngồi ở bàn chủ tiệc, cho dù là mấy hàng ghế đầu ở phòng họp lớn cũng không tới lượt hắn. Hắn đương nhiên là ngồi xa xa ở một góc, nhìn Bí thư Ngô phát biểu trên khán đài, tâm lý vô cùng phức tạp: Cái cô Ngô Ngôn này, dường như hơi gầy đi thì phải. Kỳ quái thật, mình đã cho cô ta nhiều tiên linh khí như vậy còn gì.
Ngô Ngôn thoạt nhìn thì vẫn vững vàng linh hoạt như trước, nhưng trong trường hợp như vậy, làm sao cô lại không nhớ, ở dưới khán đài có một gã trước đó không lâu đã hiếp dâm mình ngay trong nhà mình chứ?
Nói cũng kỳ quái, sau ngày đó, Ngô Ngôn sớm đã quyết định, chỉ cần tên khốn kiếp đó mà dám lộ diện thì nhất định phải bắt hắn tống vào đồn công an.
Bà mày đã nghĩ kỹ rồi, phải cho thứ cặn bã như mày chịu sự trừng phạt của pháp luật!
Nhưng những ngày kế tiếp, Trần Thái Trung ngoại trừ đi tới chỗ Sầm Quảng Đồ, dường như hoàn toàn bốc hơi, biến mất không còn thấy bóng dáng. Chuyện này khiến cô cảm thấy hơi buồn bực.
Tên khốn kiếp này, ăn xong rồi định chạy làng à?
Anh không phải là muốn cái gì đó với tôi sao?
Chẳng lẽ...giờ không muốn chịu trách nhiệm à?
Trần Thái Trung, để tôi xem hôm nay anh chạy đi đâu cho thoát hả? Trong lòng cô oán hận thầm nói. Hừ, đừng có tưởng là Ngô Ngôn tôi dễ bắt nạt nhé!
Đợi tới khi Chủ tịch quận Hạng Đại Thông phát biểu, mọi người nhìn thấy, bí thư Ngô cúi đầu xuống, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi đó, trên mặt còn có chút lạnh lùng, đúng là vẻ mặt của "nữ bí thư lạnh lùng xinh đẹp" trong lời đồn
Chẳng qua chỉ có mình Ngô Ngôn mới hiểu rõ, khóe mắt cô hiện giờ đang tìm khắp những người ở đây. Cô không muốn người khác phát hiện ra hành động này, cũng không muốn cho tên khốn kiếp kia chứng kiến là mình đang tìm hắn!
Nhưng Trần Thái Trung là ai? Đó là một cao nhân lấy khí nhập đạo nhé. Dù chỉ làm một chút sát khí như có như không, hoặc một chút khí tức buồn phiền hắn cũng lập tức cảm nhận rõ. Tâm tình Ngô Ngôn hiện giờ dường như không tốt rồi.
Chắc là -- lại tới tháng của phụ nữ đây. Trần Thái Trung đã biết là vào thời kỳ này tâm tình các cô không ổn định lắm, tính tình không tốt. Thôi thôi, tôi mặc kệ cô, không chọc vào được thì trốn không được sao?
Cuối cùng Ngô Ngôn cũng đã phát hiện ra Trần Thái Trung co đầu rụt cổ đang ở đâu. Ngay lúc đó, La Thiên thượng tiên đang cúi đầu ngáy ngủ cũng cảm nhận được một luồng sát khí cường đại vô cùng bao phủ mình!
Không phải chứ? Bản thân mình chỉ là phòng vệ...có chút quá đáng thôi mà. Cô được hưởng nhiều tiên linh khí như thế còn gì. Trong lòng Trần Thái Trung hơi buồn bực. Hắn cũng không dám ngẩng đầu lên mà khiêu khích Ngô Ngôn.
Đợi tới lúc liên hoan mình nhất định không thể tham gia! Hắn tự nhủ. Đến lúc đó lãnh đạo đi tới từng bàn, vậy không phải là quá phiền toái rồi sao?
Ngô Ngôn thật đúng là đang định mượn cơ hội trong lúc ăn uống tới chỗ hắn trút giận. Chẳng qua ngay lúc hội nghị chấm dứt, mọi người rời khỏi phòng tới phòng tiệc thì đôi mắt cô liền mở to sửng sốt. Chỉ trong một phút không để ý, cái tên bị cô tập trung nhìn từ nãy tới giờ đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Sau đó cô lại không thể hiện gì ra mặt, tìm kiếm hồi lâu. Đáng tiếc là người này dường như chưa từng đến đây, không còn thấy đâu nữa.
- Cán bộ như anh lại có thể giúp nhà máy Verdun cement giải quyết khó khăn thực tế -- Ý tôi là chuyện sửa đường ấy. Người như vậy người khác không nghĩ tốt về hắn không nói, họ Lữ tôi nhìn cũng thấy gai mắt.
Nói xong lời cuối cùng, y kích động vỗ nhẹ lên bàn một cái “rầm”
- Được rồi, lão Lữ, anh không cần giả bộ nữa. Ở đây lại không có người ngoài. Anh vỗ hỏng bàn của tôi thì anh mua đền nhé?
Trần Thái Trung bĩu môi, trực tiếp cắt đứt ý tưởng muốn tiếp tục biểu diễn của Lữ Cường.
- Chút xíu tâm tư của anh cũng không biết xấu mà đem ra trước mặt tôi à? So sánh lời nói khách sáo với cán bộ quốc gia sao? Anh tỉnh táo lại đi.
Mặc dù Lữ Cường lời trong lời ngoài chỉ nói những lời cảm kích hắn đã giúp tu sửa con đường, cũng không nói gì liên quan đến chuyện đòi tiền hàng, nhưng Trần Thái Trung hiểu rõ đây chính là điểm giảo hoạt của lão Lữ. Người ta đây là thể hiện không có ý mượn cớ áp chế, đó là ép buộc chính mình!
Lữ Cường cũng không giảo biện, chỉ ngượng ngùng cười cười.
- Được rồi, tiền tôi có thể giúp anh đòi lại.
Trần Thái Trung gật đầu, cũng không thèm nhìn khuôn mặt đối phương đang như tỏa ánh sáng năm màu
- Tuy nhiên cái đập chứa nước này anh phải nhanh chóng làm xong, hơn nữa đừng có nói cho người khác là tôi đã biết chuyện này, hiểu chưa?
Đề nghị này thật sự làm hắn động lòng rồi. Không nói tới việc hắn thực sự quan tâm tới đời sống của thôn dân Đông Lâm Thủy, chỉ nói tới việc sau khi sửa xong đập chứa nước, ba chữ "đập Thái Trung" có ý nghĩa gì nào? Đó chính là tiếng tốt đấy!
Làm quan lại có thể tạo phúc một phương, tiếng tốt này mà truyền đi, thật sự có thể làm gương cho cán bộ của bất kỳ một thời đại nào, càng không nói tới Trần Thái Trung mới chỉ là một cán bộ nho nhỏ, mới vào quan trường có vài tháng.
Nếu so sánh với thành tích, nếu ông chủ Lữ có thể tạo ra cho hắn tiếng tốt được vạn người kính trọng và ngưỡng mộ, vậy thì điều này tuyệt đối không có ngon lành nhất, mà là ngon lành hơn! Thời cổ có Tô Đê, Bạch Đê, hiện giờ thành phố Phượng Hoàng có "đập Thái Trung", chuyện này không phải là nở mày nở mặt vô cùng sao?
- Chuyện này anh cứ yên tâm đi.
Nghe thấy Trần Thái Trung sảng khoái đáp ứng, Lữ Cường vui mừng vô cùng. Trên thực tế y hiểu rất rõ, nếu đợi tới khi ủy ban nhân dân xã Bạch Phượng ra quyết định tu sửa đập chứa nước thì y vẫn được chia lợi lộc.
Thật ra nếu đợi tới lúc đó rồi thì y có muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm, ngoài hai chữ "cảm ơn" ra thì nhiều nhất là được thêm một cái bằng khen, ngay cả một chút nhân tình cũng không có!
Nếu như vậy thì tốt hơn hết là cho Trần Thái Trung một ân huệ thật lớn đi. Dù sao nếu việc này thật sự phải thông qua Lữ Cường lo liệu, mặc dù nhìn vào có vẻ phải dùng nhiều tiền một chút, nhưng thật ra đâu nhất định phải thế!
Làm một chuyện tốt như thế này, nhà máy Verdun cement muốn xin duyệt miễn thuế giảm thuế gì đó quả là quá dễ dàng rồi. Chỉ là hạng mục này thì có thể khiến y thu hồi khoản đầu tư tương đối rồi!
Hơn nữa, ở xã hay cá nhân tổng giám đốc Lữ xây đập chứa nước, chi phí tuyệt đối sẽ kém xa rất nhiều, một trong một ngoài mà tính toán, không chừng còn có lợi nhuận chứ!
Chuyện trên đời này chính là hài hước như vậy đấy!
Nhưng Lữ Cường vẫn hơi lo lắng là động lực của mấy người trẻ tuổi không đủ, lại thêm thắt vào câu kể lể
- Chuyện này mà xong xuôi rồi, công trình đợt hai của nhà máy bắt đầu khởi động, tôi mới nhận thêm người của Đông Lâm Thủy.
Không biết tại sao khi nghe tới đây, trong đầu Trần Thái Trung lại hiện lên hình ảnh của hai người, quả phụ Thường và Lý Tiểu Quyên, vì vậy ho nhẹ một tiếng
- Ừ, trong thôn Đông Lâm Thủy…tôi quả thật là nhớ tới một số người. Đúng rồi, bệnh của Lý Xuyên Tử đã đỡ chưa vậy?
Lý Xuyên Tử sao? Lữ Cường hơi trợn tròn mắt. Y làm gì biết được trong thôn Đông Lâm Thủy có ai là Vương Ma Tử với Lý Xuyên Tử chứ? Cân nhắc một chút, y quyết định nói thật
- À, tôi cũng chưa nghe nói về người này, để khi trở về tôi đi hỏi thăm nhé?
Trần Thái Trung cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng hắn tất nhiên là cũng không thể nói với Lữ Cường, thiếu chút nữa là tôi chơi 3P với hai mẹ con họ, vì vậy đành khẽ thở dài, yên lặng gật đầu.
- Thôn Đông Lâm Thủy tóm lại là năm nay khấm khá hơn so với năm vừa rồi, mọi người đều rất nhớ anh.
Thấy hắn có vẻ không vui, Lữ Cường tất nhiên là phải tùy tiện nói vài câu nhàn thoại
- Ừ, cho dù là một người bị liệt, tới lúc chết còn nói, xuống tới âm phủ gặp diêm vương nhất định sẽ nói tốt cho anh, để anh sống lâu thêm hai ba năm.
Nói tới đây hắn khẽ cười hai tiếng.
Diêm vương sao? Phì, chỉ là một tên quỷ tiên đầu mục mà thôi. Trần Thái Trung cũng cười, trong nụ cười còn kèm theo vẻ khinh thường...ấy, khoan đã, cái gì? Một người bị liệt đã chết sao?
- Cái người bị liệt kia có phải là nhà ở góc tây nam của thôn không?
Trong lòng hắn rất rõ, Đông Lâm Thủy chỉ có một người bị liệt.
- Chuyện này thì tôi cũng không rõ lắm đâu.
Lữ Cường làm sao mà biết địa chỉ của Lý Xuyên Tử chứ? Chẳng qua y lại biết chuyện khác
- Ôi, để lại mẹ góa con côi. Đúng rồi, nghe nói hai mẹ con rất là xinh đẹp...
- Đó là Thường Quế Phân và Lý Tiểu Quyên.
Trần Thái Trung không nhịn được cắt đứt lời thằng nhãi này, lạnh lùng trừng mắt nhìn y
- Anh đừng có ý đồ với bọn họ. Đúng rồi, có ai bắt nạt mẹ con họ không?
Việc này bên trong nhất định có ẩn tình! Cái tên Trần Thái Trung này hẳn là có được lợi ích gì từ hai mẹ con này rồi nhỉ? Lữ Cường không thể hiện chút gì ra mặt, lắc đầu
- Chuyện này tôi chưa từng nghe nói. Nhưng mà trước nhà quả phụ nhiều thị phi, sau này thì chẳng dám nói trước...
- Ừ, vậy thì sau này nếu anh thuận tiện thì giúp chăm sóc hai mẹ con họ một chút nhé... Lão Lữ, vẻ mặt anh là sao đây? Phì, cái đám thương nhân các người tâm địa thật xấu xa! Tôi là nô bộc của nhân dân, là nô bộc của dân! Biết chưa?
Nô bộc của nhân dân cái quỷ gì, “nô bộc nhân dân” chuyên môn sản xuất ra sinh mạng mới trong bụng phụ nữ chăng! Lữ Cường trong lòng thầm mắng nhưng ngoài mặt lại mỉm cười gật đầu.
- Ha ha, tất nhiên, Thái Trung anh cứ yên tâm đi, việc này tôi không biết thì thôi, đã biết rồi thì tất nhiên là không thể để người khác bắt nạt hai mẹ con cô ấy.
- Được rồi, anh cũng không cần dính lấy tôi nữa.
Trần Thái Trung lắc đầu, bắt đầu đuổi khách:
- Giờ tôi phải đi ra ngoài, vài ngày nữa là HongKong trả về Trung Quốc, còn một đống chuyện lớn cần giải quyết nữa!
Thời gian vài ngày trôi qua rất nhanh. Ngay khi mùa mưa ngâu chấm dứt, HongKong cũng thuật lợi trả về. Vì thế sau khi nghi lễ chuyển giao chấm dứt, thành phố Phượng Hoàng liền tổ chức một loạt nghi thức chúc mừng.
Lần này cho dù Trần Thái Trung có muốn tạm thời tránh xa Ngô Ngôn thì cũng không thể tránh rồi. Trong thời gian này Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận rất nổ lực nhằm ổn định đoàn kết yên ổn xã hội, cho nên tiệc ăn mừng đương nhiên là phải tổ chức
May mắn là địa vị của Trần Thái Trung còn thấp, đừng nói là không được ngồi ở bàn chủ tiệc, cho dù là mấy hàng ghế đầu ở phòng họp lớn cũng không tới lượt hắn. Hắn đương nhiên là ngồi xa xa ở một góc, nhìn Bí thư Ngô phát biểu trên khán đài, tâm lý vô cùng phức tạp: Cái cô Ngô Ngôn này, dường như hơi gầy đi thì phải. Kỳ quái thật, mình đã cho cô ta nhiều tiên linh khí như vậy còn gì.
Ngô Ngôn thoạt nhìn thì vẫn vững vàng linh hoạt như trước, nhưng trong trường hợp như vậy, làm sao cô lại không nhớ, ở dưới khán đài có một gã trước đó không lâu đã hiếp dâm mình ngay trong nhà mình chứ?
Nói cũng kỳ quái, sau ngày đó, Ngô Ngôn sớm đã quyết định, chỉ cần tên khốn kiếp đó mà dám lộ diện thì nhất định phải bắt hắn tống vào đồn công an.
Bà mày đã nghĩ kỹ rồi, phải cho thứ cặn bã như mày chịu sự trừng phạt của pháp luật!
Nhưng những ngày kế tiếp, Trần Thái Trung ngoại trừ đi tới chỗ Sầm Quảng Đồ, dường như hoàn toàn bốc hơi, biến mất không còn thấy bóng dáng. Chuyện này khiến cô cảm thấy hơi buồn bực.
Tên khốn kiếp này, ăn xong rồi định chạy làng à?
Anh không phải là muốn cái gì đó với tôi sao?
Chẳng lẽ...giờ không muốn chịu trách nhiệm à?
Trần Thái Trung, để tôi xem hôm nay anh chạy đi đâu cho thoát hả? Trong lòng cô oán hận thầm nói. Hừ, đừng có tưởng là Ngô Ngôn tôi dễ bắt nạt nhé!
Đợi tới khi Chủ tịch quận Hạng Đại Thông phát biểu, mọi người nhìn thấy, bí thư Ngô cúi đầu xuống, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi đó, trên mặt còn có chút lạnh lùng, đúng là vẻ mặt của "nữ bí thư lạnh lùng xinh đẹp" trong lời đồn
Chẳng qua chỉ có mình Ngô Ngôn mới hiểu rõ, khóe mắt cô hiện giờ đang tìm khắp những người ở đây. Cô không muốn người khác phát hiện ra hành động này, cũng không muốn cho tên khốn kiếp kia chứng kiến là mình đang tìm hắn!
Nhưng Trần Thái Trung là ai? Đó là một cao nhân lấy khí nhập đạo nhé. Dù chỉ làm một chút sát khí như có như không, hoặc một chút khí tức buồn phiền hắn cũng lập tức cảm nhận rõ. Tâm tình Ngô Ngôn hiện giờ dường như không tốt rồi.
Chắc là -- lại tới tháng của phụ nữ đây. Trần Thái Trung đã biết là vào thời kỳ này tâm tình các cô không ổn định lắm, tính tình không tốt. Thôi thôi, tôi mặc kệ cô, không chọc vào được thì trốn không được sao?
Cuối cùng Ngô Ngôn cũng đã phát hiện ra Trần Thái Trung co đầu rụt cổ đang ở đâu. Ngay lúc đó, La Thiên thượng tiên đang cúi đầu ngáy ngủ cũng cảm nhận được một luồng sát khí cường đại vô cùng bao phủ mình!
Không phải chứ? Bản thân mình chỉ là phòng vệ...có chút quá đáng thôi mà. Cô được hưởng nhiều tiên linh khí như thế còn gì. Trong lòng Trần Thái Trung hơi buồn bực. Hắn cũng không dám ngẩng đầu lên mà khiêu khích Ngô Ngôn.
Đợi tới lúc liên hoan mình nhất định không thể tham gia! Hắn tự nhủ. Đến lúc đó lãnh đạo đi tới từng bàn, vậy không phải là quá phiền toái rồi sao?
Ngô Ngôn thật đúng là đang định mượn cơ hội trong lúc ăn uống tới chỗ hắn trút giận. Chẳng qua ngay lúc hội nghị chấm dứt, mọi người rời khỏi phòng tới phòng tiệc thì đôi mắt cô liền mở to sửng sốt. Chỉ trong một phút không để ý, cái tên bị cô tập trung nhìn từ nãy tới giờ đã biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Sau đó cô lại không thể hiện gì ra mặt, tìm kiếm hồi lâu. Đáng tiếc là người này dường như chưa từng đến đây, không còn thấy đâu nữa.
/453
|