Thái Trung nào biết Ngô Ngôn hiểu về loại nước hoa này còn nhiều hơn cả hắn?
Bất ngờ khi thấy Bí thư Ngô biết thứ này, trong lòng hắn lập tức cảm thấy yên tâm hơn. Xem ra, mình chọn món quà này thực sự rất thích hợp. Ôi, nghĩ đến việc cô ta cũng biết, chắc thứ này cũng không rẻ nhỉ?
Đang vui mừng, hắn cười tự hỏi, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối, hắn không biết ngụ ý của loại nước hoa này —— Thật vô dụng. Hắn rất ít khi suy nghĩ kỹ càng.
- Ồ, loại nước hoa này rất nổi tiếng sao?
Trần Thái Trung nói vậy cũng chỉ muốn tạo cơ hội cho Bí thư Ngô khoe khoang, thuận tiện cũng có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nhưng thật đáng tiếc, Ngô Ngôn cho rằng lời nói này có hàm ý khác.
Hắn là ám chỉ, muốn theo đuổi tôi sao? Ngô Ngôn không nói gì chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, không ngờ lại phát hiện ra, người thanh niên này chẳng những có dáng vẻ cao lớn, mà còn có một khuôn mặt rất hấp dẫn. Tuy nhiên... tuổi của hắn, không phải thật sự quá nhỏ sao?
Đổi lại, nếu người khác hỏi những lời như vậy, tám chín phần sẽ bị cô xem thường. Chỉ có điều, lần trước, Bí thư Ngô nhìn thấy cảnh Trần Thái Trung không sợ cường quyền, chất vấn với sự chính khí nghiêm nghị. Ký ức đó hãy còn rất mới mẻ. Cho nên, cô đối với hắn, vẫn có sự tán thưởng nhất định.
Hơn nữa, ý nghĩa của nước hoa ngoài yêu ra, còn thể hiện sự khổ tâm và lãng mạn. Người bình thường không thể ngờ được, Bí thư Ngô là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng cô vẫn là phụ nữ. Cô cũng hy vọng mình có thể được theo đuổi một cách lãng mạn.
Cho nên trong giờ khắc này, cô bất ngờ có một chút chút động tâm. Đương nhiên, chỉ có một chút như vậy mà thôi. Trong tình huống bình thường, cô vẫn là người rất lý trí. Những điều khác có thể bỏ qua một bên không nói tới, chỉ nói tới sự sai lệch tới mấy tuổi này... cũng đã là cả một vấn đề lớn rồi.
Tóm lại, mặc kệ nói như thế nào, Ngô Ngôn cũng không tính so đo với sự liều lĩnh của Trần Thái Trung. Đương nhiên, hy vọng cô giải thích ý nghĩa của loại nước hoa này là một điều không thực tế. Cô thôi không suy nghĩ nữa, cười cười.
- Ha ha, tôi chỉ từng thấy trong nhà một ai đó, nghe nói... thứ này khá đắt tiền thì phải.
Thật tuyệt vời! Dường như chỉ trong nháy mắt, từ trên xuống dưới, ba mươi sáu ngàn lỗ chân lông trên cơ thể Trần Thái Trung, đều mở ra. Mình chọn món quà này, quả thật là rất tuyệt vời. Không hề nghi ngờ gì nữa, chỉ số EQ của mình càng ngày càng tăng rồi!
- Ồ, dù sao cũng là đồ người khác đưa.
Hắn mỉm cười với vẻ rất thành khẩn. Đúng là thứ này do người khác đưa cho hắn mà.
- Bí thư Ngô, cô đã nói như vậy, tôi lại càng mừng vì đã không đưa cho người khác. Đương nhiên, thứ tốt không thể dùng một cách lãng phí.
Ồ, hắn nói vậy, nghĩa là trước mắt hắn còn chưa có bạn gái sao? Ngô Ngôn gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Mình đang nghĩ gì vậy?
Đối với phụ nữ mà nói, nước hoa cực phẩm như vậy có lực hấp dẫn rất lớn. Hơn nữa, loại này còn là loại mà dù đi khắp chợ trong thành phố Phượng Hoàng cũng không mua được. Quan trọng hơn là, Ngô Ngôn khá yên tâm về Trần Thái Trung, cho nên cô gật đầu, nhoẻn miệng cười.
- Ha ha, vậy cảm ơn cậu. Tiểu Trần, lần sau không được viện lý do này nữa nhé.
Về phần nói cho cùng có phải "Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa" hay không, cô cũng lười suy nghĩ. Dù sao, dùng lời nói khách sáo này để trả lời, vừa có thể che dấu sự thật là cô biết về ý nghĩa thực sự của loại nước hoa này, có thể tránh đi một chút xấu hổ, đồng thời cũng có thể ám chỉ, cậu không cần tiếp tục cân nhắc về việc tiến sâu hơn nữa trong mối quan hệ giữa hai chúng ta đâu!
Từ điểm này có thể thấy được, sở dĩ lời nói khách sáo có thể tồn tại được cũng có đạo lý của nó!
Trần Thái Trung chỉ xem như gió thổi qua tai, căn bản không để ý tới hàm nghĩa sâu xa của lời nói này. Theo hắn hiểu nghĩa phía sau của câu "Lần sau không được viện lý do này nữa", bình thường là "lần sau không được viện lý do này nữa". Về điểm này, mình hiểu được mà!
Dù sao, nếu Bí thư Ngô nhận lấy món quà này, không khí cũng dịu xuống, chẳng phải xấu hổ nữa. Hắn bắt đầu tán gẫu với Bí thư Ngô.
Hắn đã sớm cân nhắc kỹ về nội dung của những câu chuyện phiếm. Đơn giản chính là bồi dưỡng ở trường Đảng xong rồi, cân nhắc đến những lần được Bí thư Ngô ra sức hỗ trợ, hắn sẽ báo cáo một chút với Bí thư đại nhân về kinh nghiệm học tập, coi như cảm kích ý cất nhắc của Bí thư.
Theo như lời Dương Thiến Thiến nói, tên của hắn là do Chủ tịch thành phố đề cử. Ngược lại, hắn không để ở trong lòng. Suy cho cùng ai đề cử cũng không quan trọng. Quan trọng chính là phía trường Đảng. Cùng lắm thì hắn cảm ơn cả hai bên. Như vậy không phải là được rồi sao?
Thậm chí, có thể suy xét đến việc quay lại cảm ơn sau cũng được. Không thể không nói, Trần Thái Trung rất coi trọng chỉ số EQ. Tuy nhiên, điều đáng tiếc chính là, nếu không phải hắn muốn một căn hộ, sợ là sẽ không nghĩ ra hành động như vậy mà áp dụng. Có thể thấy để bồi dưỡng chỉ số EQ của mình, hắn sẽ còn phải đi cả một chặng đường dài nữa.
Trần Thái Trung cũng thực sự không hiểu rõ về bản lĩnh lý luận của Ngô Ngôn. Nhưng hắn nghĩ, Trương Tân Hoa có bản lĩnh lý luận mạnh như vậy, cũng chỉ có thể làm đến Bí thư một văn phòng khu phố. Vậy, có lẽ nào bản lĩnh của Bí thư Ngô lại có thể kém hơn được chứ?
Cho nên, tuy hắn có chút lòng tin vào trình độ của mình, nhưng vẫn rất cẩn thận dè dặt khi bàn đến tâm trái đất. Đương nhiên, hắn luôn luôn quan sát phản ứng của Bí thư Ngô.
Ngô Ngôn thấy hắn thường xuyên liếc mắt nhìn mình như vậy, cũng cảm thấy tâm tư rối loạn.
Phải thừa nhận rằng, khi cứ nghe Trần Thái Trung thao thao bất tuyệt nói những lời khách sáo và trống rỗng như vậy, cô cảm thấy hơi tức giận. Cậu muốn cám ơn tôi thì cũng đã cám ơn tôi rồi. Sao giờ vẫn không ngừng hót như khướu vậy chứ? Đây không phải quá khách khí rồi sao?
Cô đã xem Trần Thái Trung gần giống với người nhà, cho nên, cô tình nguyện để Tiểu Trần tùy tiện tán gẫu với mình một chút.
Nhưng mỗi ngày đều nói chuyện về mấy chuyện trên trời dưới biển này, cậu không phiền nhưng tôi còn thấy mệt đấy!
Nhưng, cô thấy ánh mắt của Trần Thái Trung cứ lâu lâu lại lén lút nhìn cô. Trong giây lát, cô chợt hiểu ra. Hóa ra, người này không phải đến để cám ơn tôi. Hắn muốn khoe với tôi về trình độ lý luận!
Vì sao lại muốn khoe khoang? Rất đơn giản, Tiểu Trần muốn theo đuổi, chẳng những tuổi là vấn đề, mà thân phận cũng có chút chênh lệch. Tất nhiên, lúc này hắn khoe khoang như vậy chính là muốn ám chỉ: nhìn đi, trình độ giác ngộ chính trị của tôi rất cao, tiền đồ của tôi rất sáng lạng!
Chỉ sợ mọi sự đều đi vào ngõ cụt. Rất nhiều người có ý theo đuổi Ngô Ngôn, cũng có không ít người được người khác giới thiệu tới. Nhưng cô chưa từng gặp được người nào thích hợp. Cho nên, Trần Thái Trung với bản lĩnh kém như vậy mà theo đuổi cô, ngược lại khiến cô cảm thấy thương hại.
Cảm giác thương hại này có lẽ là thiên tính của người mẹ. Tuy nhiên, dù như thế, suy cho cùng Ngô Ngôn vẫn là một người phụ nữ trưởng thành lại sống cô đơn. Trần Thái Trung trái liếc mắt một cái, phải liếc mắt một cái, nhất thời trong lòng cô cũng loạn cả lên.
Cuối cùng, cô cũng không thể chịu đựng được nữa, ho nhẹ một tiếng, ngắt lời Trần Thái Trung.
- Tiểu Trần, Hongkong sắp trở về. Gần đây, bên Đảng ủy Công an khá thiếu người. Cậu tạm thời đến hỗ trợ phòng Mâu Bài. Cậu thấy thế nào?
Lúc này, nhất thiết phải nói chuyện công tác. Cô nhất định phải chuyển sang đề tài khác.
- Phòng Mâu Bài? Được ạ.
Trần Thái Trung biết rằng Phòng Mâu Bài còn gọi là Phòng Giám sát Quản lý tổng hợp, công tác chủ yếu chính là chỉ đạo, tổ chức và quyền giám sát. Trên cơ bản không được coi là một ban ngành độc lập. Trưởng phòng và Phó trưởng phòng đều do lãnh đạo khác kiêm nhiệm.
- Tôi cũng hiểu, thời gian gần đây hẳn là nên đề cao cảnh giác, phòng ngừa những kẻ có dụng tâm kín đáo chui ra quấy rối.
- Tốt lắm, tôi sẽ gọi điện thoại cho Sầm Quảng Đồ, bảo anh ta thu xếp một chút.
Nói xong, Ngô Ngôn mới cầm điện thoại lên, còn cười với Trần Thái Trung giải thích một chút.
- Ha ha, trước đó, Phòng Mâu Bài đã được mở rộng. Do thời kì đặc biệt thôi. Tuy nhiên khi đó cậu đang được bồi dưỡng, nên không có bố trí cho cậu vào được.
- Khỏi phải gọi điện thoại!
Trần Thái Trung lập tức ngăn động tác của Ngô Ngôn. Này này, tôi còn chưa nói chuyện phân nhà ở, cô gọi Bí thư Sầm tới, tôi làm sao có thể mở miệng được nữa?
Hắn cười, nói:
- Ha ha, khi nào về tôi sẽ chủ động tìm Bí thư Sầm cũng được. Cô gọi điện qua như vậy, dường như... Dường như, ừ, anh ấy sẽ có thái độ gì đó với tôi, như vậy sẽ không tốt lắm đâu?
Mình nói như vậy cũng khá uyển chuyển. Trần Thái Trung tự đánh giá mình như vậy. Kiếm cớ cũng tìm được một cớ vô cùng tốt, đúng không?
Tiếc rằng, trước đó Ngô Ngôn đã nhồi nhét vào đầu mình một vài suy nghĩ lung tung lộn xộn, cho nên, những lời này của hắn, ngược lại càng khiến cô thêm hiểu lầm: người này lại muốn mình cho hắn thêm một cơ hội nữa sao?
Cậu làm thế này... có chút quá đáng đi? Ngô Ngôn buông điện thoại, trong đầu lại suy nghĩ tìm một vài cách để đánh thức kẻ đang "ngụp lặn trong tình trường" kia. Nhưng, đập vào mắt cô chính là cặp mắt ngay thẳng, trong sáng vô tư. Nhất thời, tâm tư đánh thức hắn đã bị cô ném tới rồi nước Java rồi.
Ôi, thôi đi, hắn còn trẻ, chỉ cần mình không cho hắn cơ hội nào là được. Ngô Ngôn an ủi mình như vậy. Chỉ có điều, vô cùng kỳ lạ, cô chỉ vừa nghĩ đối phương sẽ "cảm thấy chán nản" mà rời khỏi mình, trong lòng cô lại mơ hồ có chút cảm giác mất mát.
Người xưa nói thật sự không sai, một khi nhà cũ cháy, quả thật sẽ cháy rất nhanh!
Hai người cứ trò chuyện câu được câu không như vậy. Ngô Ngôn còn phải thường xuyên nghe điện thoại. Rất nhanh đã đến sáu giờ, đã đến giờ tan tầm.
- Ồ, thời gian không còn sớm nữa.
Ngô Ngôn nhìn đồng hồ trên bàn, cười mỉm gật đầu nhìn về phía Trần Thái Trung nói.
- Như vậy đi...
Cô còn chưa nói hết, Trần Thái Trung đã vội vàng ngắt lời.
- Khoan, xem ra hôm nay Bí thư Ngô không vội đúng không. Tối này có thể cùng đi ăn cơm được không? Lần trước có hơi vô lễ. Lần này, chúng ta đi Hải Thượng Minh Nguyệt đi. Tôi muốn tỏ lòng biết ơn nên cô nhất định phải nhận lời. Bằng không, chính là tác phong quan liêu, không thể với hoà mình với quần chúng!
Ngô Ngôn bị hắn quấy nhiễu đến mức không biết nên khóc hay nên cười. Ban đầu, cô có ý muốn từ chối lời mời của Trần Thái Trung, nhưng nếu lúc này cứ khăng khăng không nhận, khó tránh khỏi sẽ khiến hắn bị tổn thương.
Cô cũng không sợ phải tổn thương người khác. Từ trước đến giờ, cô đối với người khác thường khá lạnh lùng. Nhưng, muốn cô tổn thương Trần Thái Trung, nói thật, cô có chút không đành lòng.
- Ôi, miệng lưỡi của cậu trơn tru quá nhỉ,
Cô vừa bực mình lại vừa buồn cười lắc đầu, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào khó nói nên lời.
- Tôi nói với cậu nhé, hôm nay... Ừ, hôm nay tôi có hẹn với bạn trai, không thể tán gẫu lâu với cậu được.
Cái này xem như cảnh tỉnh hắn đi?
Hả? Việc này có quan hệ gì đến cô và bạn trai của cô? Trần Thái Trung nhất thời sửng sốt. Tôi chỉ muốn có một cái nhà để ở thôi.
Chỉ có điều, vẻ mặt sửng sốt này của hắn lại bị Ngô Ngôn hiểu lầm: Mình... đã thương tổn hắn sao?
Bất ngờ khi thấy Bí thư Ngô biết thứ này, trong lòng hắn lập tức cảm thấy yên tâm hơn. Xem ra, mình chọn món quà này thực sự rất thích hợp. Ôi, nghĩ đến việc cô ta cũng biết, chắc thứ này cũng không rẻ nhỉ?
Đang vui mừng, hắn cười tự hỏi, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối, hắn không biết ngụ ý của loại nước hoa này —— Thật vô dụng. Hắn rất ít khi suy nghĩ kỹ càng.
- Ồ, loại nước hoa này rất nổi tiếng sao?
Trần Thái Trung nói vậy cũng chỉ muốn tạo cơ hội cho Bí thư Ngô khoe khoang, thuận tiện cũng có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người. Nhưng thật đáng tiếc, Ngô Ngôn cho rằng lời nói này có hàm ý khác.
Hắn là ám chỉ, muốn theo đuổi tôi sao? Ngô Ngôn không nói gì chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, không ngờ lại phát hiện ra, người thanh niên này chẳng những có dáng vẻ cao lớn, mà còn có một khuôn mặt rất hấp dẫn. Tuy nhiên... tuổi của hắn, không phải thật sự quá nhỏ sao?
Đổi lại, nếu người khác hỏi những lời như vậy, tám chín phần sẽ bị cô xem thường. Chỉ có điều, lần trước, Bí thư Ngô nhìn thấy cảnh Trần Thái Trung không sợ cường quyền, chất vấn với sự chính khí nghiêm nghị. Ký ức đó hãy còn rất mới mẻ. Cho nên, cô đối với hắn, vẫn có sự tán thưởng nhất định.
Hơn nữa, ý nghĩa của nước hoa ngoài yêu ra, còn thể hiện sự khổ tâm và lãng mạn. Người bình thường không thể ngờ được, Bí thư Ngô là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng cô vẫn là phụ nữ. Cô cũng hy vọng mình có thể được theo đuổi một cách lãng mạn.
Cho nên trong giờ khắc này, cô bất ngờ có một chút chút động tâm. Đương nhiên, chỉ có một chút như vậy mà thôi. Trong tình huống bình thường, cô vẫn là người rất lý trí. Những điều khác có thể bỏ qua một bên không nói tới, chỉ nói tới sự sai lệch tới mấy tuổi này... cũng đã là cả một vấn đề lớn rồi.
Tóm lại, mặc kệ nói như thế nào, Ngô Ngôn cũng không tính so đo với sự liều lĩnh của Trần Thái Trung. Đương nhiên, hy vọng cô giải thích ý nghĩa của loại nước hoa này là một điều không thực tế. Cô thôi không suy nghĩ nữa, cười cười.
- Ha ha, tôi chỉ từng thấy trong nhà một ai đó, nghe nói... thứ này khá đắt tiền thì phải.
Thật tuyệt vời! Dường như chỉ trong nháy mắt, từ trên xuống dưới, ba mươi sáu ngàn lỗ chân lông trên cơ thể Trần Thái Trung, đều mở ra. Mình chọn món quà này, quả thật là rất tuyệt vời. Không hề nghi ngờ gì nữa, chỉ số EQ của mình càng ngày càng tăng rồi!
- Ồ, dù sao cũng là đồ người khác đưa.
Hắn mỉm cười với vẻ rất thành khẩn. Đúng là thứ này do người khác đưa cho hắn mà.
- Bí thư Ngô, cô đã nói như vậy, tôi lại càng mừng vì đã không đưa cho người khác. Đương nhiên, thứ tốt không thể dùng một cách lãng phí.
Ồ, hắn nói vậy, nghĩa là trước mắt hắn còn chưa có bạn gái sao? Ngô Ngôn gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Mình đang nghĩ gì vậy?
Đối với phụ nữ mà nói, nước hoa cực phẩm như vậy có lực hấp dẫn rất lớn. Hơn nữa, loại này còn là loại mà dù đi khắp chợ trong thành phố Phượng Hoàng cũng không mua được. Quan trọng hơn là, Ngô Ngôn khá yên tâm về Trần Thái Trung, cho nên cô gật đầu, nhoẻn miệng cười.
- Ha ha, vậy cảm ơn cậu. Tiểu Trần, lần sau không được viện lý do này nữa nhé.
Về phần nói cho cùng có phải "Lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa" hay không, cô cũng lười suy nghĩ. Dù sao, dùng lời nói khách sáo này để trả lời, vừa có thể che dấu sự thật là cô biết về ý nghĩa thực sự của loại nước hoa này, có thể tránh đi một chút xấu hổ, đồng thời cũng có thể ám chỉ, cậu không cần tiếp tục cân nhắc về việc tiến sâu hơn nữa trong mối quan hệ giữa hai chúng ta đâu!
Từ điểm này có thể thấy được, sở dĩ lời nói khách sáo có thể tồn tại được cũng có đạo lý của nó!
Trần Thái Trung chỉ xem như gió thổi qua tai, căn bản không để ý tới hàm nghĩa sâu xa của lời nói này. Theo hắn hiểu nghĩa phía sau của câu "Lần sau không được viện lý do này nữa", bình thường là "lần sau không được viện lý do này nữa". Về điểm này, mình hiểu được mà!
Dù sao, nếu Bí thư Ngô nhận lấy món quà này, không khí cũng dịu xuống, chẳng phải xấu hổ nữa. Hắn bắt đầu tán gẫu với Bí thư Ngô.
Hắn đã sớm cân nhắc kỹ về nội dung của những câu chuyện phiếm. Đơn giản chính là bồi dưỡng ở trường Đảng xong rồi, cân nhắc đến những lần được Bí thư Ngô ra sức hỗ trợ, hắn sẽ báo cáo một chút với Bí thư đại nhân về kinh nghiệm học tập, coi như cảm kích ý cất nhắc của Bí thư.
Theo như lời Dương Thiến Thiến nói, tên của hắn là do Chủ tịch thành phố đề cử. Ngược lại, hắn không để ở trong lòng. Suy cho cùng ai đề cử cũng không quan trọng. Quan trọng chính là phía trường Đảng. Cùng lắm thì hắn cảm ơn cả hai bên. Như vậy không phải là được rồi sao?
Thậm chí, có thể suy xét đến việc quay lại cảm ơn sau cũng được. Không thể không nói, Trần Thái Trung rất coi trọng chỉ số EQ. Tuy nhiên, điều đáng tiếc chính là, nếu không phải hắn muốn một căn hộ, sợ là sẽ không nghĩ ra hành động như vậy mà áp dụng. Có thể thấy để bồi dưỡng chỉ số EQ của mình, hắn sẽ còn phải đi cả một chặng đường dài nữa.
Trần Thái Trung cũng thực sự không hiểu rõ về bản lĩnh lý luận của Ngô Ngôn. Nhưng hắn nghĩ, Trương Tân Hoa có bản lĩnh lý luận mạnh như vậy, cũng chỉ có thể làm đến Bí thư một văn phòng khu phố. Vậy, có lẽ nào bản lĩnh của Bí thư Ngô lại có thể kém hơn được chứ?
Cho nên, tuy hắn có chút lòng tin vào trình độ của mình, nhưng vẫn rất cẩn thận dè dặt khi bàn đến tâm trái đất. Đương nhiên, hắn luôn luôn quan sát phản ứng của Bí thư Ngô.
Ngô Ngôn thấy hắn thường xuyên liếc mắt nhìn mình như vậy, cũng cảm thấy tâm tư rối loạn.
Phải thừa nhận rằng, khi cứ nghe Trần Thái Trung thao thao bất tuyệt nói những lời khách sáo và trống rỗng như vậy, cô cảm thấy hơi tức giận. Cậu muốn cám ơn tôi thì cũng đã cám ơn tôi rồi. Sao giờ vẫn không ngừng hót như khướu vậy chứ? Đây không phải quá khách khí rồi sao?
Cô đã xem Trần Thái Trung gần giống với người nhà, cho nên, cô tình nguyện để Tiểu Trần tùy tiện tán gẫu với mình một chút.
Nhưng mỗi ngày đều nói chuyện về mấy chuyện trên trời dưới biển này, cậu không phiền nhưng tôi còn thấy mệt đấy!
Nhưng, cô thấy ánh mắt của Trần Thái Trung cứ lâu lâu lại lén lút nhìn cô. Trong giây lát, cô chợt hiểu ra. Hóa ra, người này không phải đến để cám ơn tôi. Hắn muốn khoe với tôi về trình độ lý luận!
Vì sao lại muốn khoe khoang? Rất đơn giản, Tiểu Trần muốn theo đuổi, chẳng những tuổi là vấn đề, mà thân phận cũng có chút chênh lệch. Tất nhiên, lúc này hắn khoe khoang như vậy chính là muốn ám chỉ: nhìn đi, trình độ giác ngộ chính trị của tôi rất cao, tiền đồ của tôi rất sáng lạng!
Chỉ sợ mọi sự đều đi vào ngõ cụt. Rất nhiều người có ý theo đuổi Ngô Ngôn, cũng có không ít người được người khác giới thiệu tới. Nhưng cô chưa từng gặp được người nào thích hợp. Cho nên, Trần Thái Trung với bản lĩnh kém như vậy mà theo đuổi cô, ngược lại khiến cô cảm thấy thương hại.
Cảm giác thương hại này có lẽ là thiên tính của người mẹ. Tuy nhiên, dù như thế, suy cho cùng Ngô Ngôn vẫn là một người phụ nữ trưởng thành lại sống cô đơn. Trần Thái Trung trái liếc mắt một cái, phải liếc mắt một cái, nhất thời trong lòng cô cũng loạn cả lên.
Cuối cùng, cô cũng không thể chịu đựng được nữa, ho nhẹ một tiếng, ngắt lời Trần Thái Trung.
- Tiểu Trần, Hongkong sắp trở về. Gần đây, bên Đảng ủy Công an khá thiếu người. Cậu tạm thời đến hỗ trợ phòng Mâu Bài. Cậu thấy thế nào?
Lúc này, nhất thiết phải nói chuyện công tác. Cô nhất định phải chuyển sang đề tài khác.
- Phòng Mâu Bài? Được ạ.
Trần Thái Trung biết rằng Phòng Mâu Bài còn gọi là Phòng Giám sát Quản lý tổng hợp, công tác chủ yếu chính là chỉ đạo, tổ chức và quyền giám sát. Trên cơ bản không được coi là một ban ngành độc lập. Trưởng phòng và Phó trưởng phòng đều do lãnh đạo khác kiêm nhiệm.
- Tôi cũng hiểu, thời gian gần đây hẳn là nên đề cao cảnh giác, phòng ngừa những kẻ có dụng tâm kín đáo chui ra quấy rối.
- Tốt lắm, tôi sẽ gọi điện thoại cho Sầm Quảng Đồ, bảo anh ta thu xếp một chút.
Nói xong, Ngô Ngôn mới cầm điện thoại lên, còn cười với Trần Thái Trung giải thích một chút.
- Ha ha, trước đó, Phòng Mâu Bài đã được mở rộng. Do thời kì đặc biệt thôi. Tuy nhiên khi đó cậu đang được bồi dưỡng, nên không có bố trí cho cậu vào được.
- Khỏi phải gọi điện thoại!
Trần Thái Trung lập tức ngăn động tác của Ngô Ngôn. Này này, tôi còn chưa nói chuyện phân nhà ở, cô gọi Bí thư Sầm tới, tôi làm sao có thể mở miệng được nữa?
Hắn cười, nói:
- Ha ha, khi nào về tôi sẽ chủ động tìm Bí thư Sầm cũng được. Cô gọi điện qua như vậy, dường như... Dường như, ừ, anh ấy sẽ có thái độ gì đó với tôi, như vậy sẽ không tốt lắm đâu?
Mình nói như vậy cũng khá uyển chuyển. Trần Thái Trung tự đánh giá mình như vậy. Kiếm cớ cũng tìm được một cớ vô cùng tốt, đúng không?
Tiếc rằng, trước đó Ngô Ngôn đã nhồi nhét vào đầu mình một vài suy nghĩ lung tung lộn xộn, cho nên, những lời này của hắn, ngược lại càng khiến cô thêm hiểu lầm: người này lại muốn mình cho hắn thêm một cơ hội nữa sao?
Cậu làm thế này... có chút quá đáng đi? Ngô Ngôn buông điện thoại, trong đầu lại suy nghĩ tìm một vài cách để đánh thức kẻ đang "ngụp lặn trong tình trường" kia. Nhưng, đập vào mắt cô chính là cặp mắt ngay thẳng, trong sáng vô tư. Nhất thời, tâm tư đánh thức hắn đã bị cô ném tới rồi nước Java rồi.
Ôi, thôi đi, hắn còn trẻ, chỉ cần mình không cho hắn cơ hội nào là được. Ngô Ngôn an ủi mình như vậy. Chỉ có điều, vô cùng kỳ lạ, cô chỉ vừa nghĩ đối phương sẽ "cảm thấy chán nản" mà rời khỏi mình, trong lòng cô lại mơ hồ có chút cảm giác mất mát.
Người xưa nói thật sự không sai, một khi nhà cũ cháy, quả thật sẽ cháy rất nhanh!
Hai người cứ trò chuyện câu được câu không như vậy. Ngô Ngôn còn phải thường xuyên nghe điện thoại. Rất nhanh đã đến sáu giờ, đã đến giờ tan tầm.
- Ồ, thời gian không còn sớm nữa.
Ngô Ngôn nhìn đồng hồ trên bàn, cười mỉm gật đầu nhìn về phía Trần Thái Trung nói.
- Như vậy đi...
Cô còn chưa nói hết, Trần Thái Trung đã vội vàng ngắt lời.
- Khoan, xem ra hôm nay Bí thư Ngô không vội đúng không. Tối này có thể cùng đi ăn cơm được không? Lần trước có hơi vô lễ. Lần này, chúng ta đi Hải Thượng Minh Nguyệt đi. Tôi muốn tỏ lòng biết ơn nên cô nhất định phải nhận lời. Bằng không, chính là tác phong quan liêu, không thể với hoà mình với quần chúng!
Ngô Ngôn bị hắn quấy nhiễu đến mức không biết nên khóc hay nên cười. Ban đầu, cô có ý muốn từ chối lời mời của Trần Thái Trung, nhưng nếu lúc này cứ khăng khăng không nhận, khó tránh khỏi sẽ khiến hắn bị tổn thương.
Cô cũng không sợ phải tổn thương người khác. Từ trước đến giờ, cô đối với người khác thường khá lạnh lùng. Nhưng, muốn cô tổn thương Trần Thái Trung, nói thật, cô có chút không đành lòng.
- Ôi, miệng lưỡi của cậu trơn tru quá nhỉ,
Cô vừa bực mình lại vừa buồn cười lắc đầu, trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào khó nói nên lời.
- Tôi nói với cậu nhé, hôm nay... Ừ, hôm nay tôi có hẹn với bạn trai, không thể tán gẫu lâu với cậu được.
Cái này xem như cảnh tỉnh hắn đi?
Hả? Việc này có quan hệ gì đến cô và bạn trai của cô? Trần Thái Trung nhất thời sửng sốt. Tôi chỉ muốn có một cái nhà để ở thôi.
Chỉ có điều, vẻ mặt sửng sốt này của hắn lại bị Ngô Ngôn hiểu lầm: Mình... đã thương tổn hắn sao?
/453
|