Trần Thái Trung làm sao thèm để ý tới oán niệm của người ngoài chứ? Hơn nữa hắn mặc kệ việc mấy cô gái kia trở về hay là xin luôn vào câu lạc bộ. Hắn trước khi bỏ đi còn thuận tiện quăng cho Thập Thất hai câu:
- Có người nào dám tới gây chuyện thì báo tôi. Mẹ nó, từ lúc nào tới lượt người của quận Hồ Tây tới ra oai ở quận Hoàng Sơn này hả?
Thập Thất đối với Bí thư Trần cực kỳ tin tưởng. Chẳng qua anh ta lại sợ Bí thư đại nhân không biết chi tiết về bang hội này, thế nên đành nói thêm một chút:
- Những người này không chỉ là công nhân đâu. Thực ra khi bọn họ tàn nhẫn thì so với côn đồ còn kinh khủng hơn nhiều. Hay là cứ báo cho đồn trưởng Cổ một tiếng nhỉ?
Đây không phải là anh ta không tin vào năng lực của Trần Thái Trung mà nếu thực sự không cần thiết thì anh ta cũng không muốn phải chịu nổi đau đớn da thịt, người thông minh đều vậy cả.
Bí thư Trần có năng lực tới đâu thì khi người ta gọi tới hơn mấy chục người cũng sợ là không đỡ nổi.
- Chỉ là mấy tên lưu manh vô sản thôi.
Trần Thái Trung liếc Thập Thất một cái, hừ một tiếng rồi nói:
- Việc này cứ để tôi lo. Nhưng mà nếu có thể nhân đây mà nổi tiếng thì cũng tốt, chúng ta phải ... lấy đức phục người.
- Nổi tiếng...lấy đức phục người?
Thập Thất nhất thời cảm thấy lạnh toát sống lưng, cho dù là đang vào mùa hè nhưng anh ta lại cảm thấy như bị bỏ vào trong hầm băng, lại ... lại còn thế nữa!
Anh ta còn đứng sững sờ ở nơi đó, Trần Thái Trung thì cứ đi vào phòng, mặc kệ không thèm để ý, cùng bạn học mình giải trí tiếp.
Sự trả thù, so với tưởng tượng tới nhanh hơn rất nhiều. Đại khái khoảng bốn mươi phút sau, Thập Thất phóng vọt vào phòng của Trần Thái Trung, lần này ngay cả gõ cửa anh ta cũng quên.
- Đánh nhau rồi... Bí thư Trần, đánh nhau rồi!
Trần Thái Trung đang cầm micro, còn đang định hát thì nghe thấy vậy. Trong phòng tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện. Nhất thời cả phòng chỉ còn quanh quẩn bản beat của ca khúc "Tại vũ trung".
- Ừ, tôi biết rồi.
Trần Thái Trung hậm hực buông micro trong tay xuống, nhìn các bạn học khác cười cười:
- Ha ha, không có việc gì đâu, mọi người có tiếp tục đi, tôi ra ngoài một chút...
Vừa mới đóng cửa, hắn liền lên tiếng:
- Kỳ quái nhỉ Thập Thất, sao đánh nhau mà cậu lại có vẻ cao hứng nhỉ? Có chuyện gì xảy ra rồi?
Điều này hiển nhiên là không phù hợp logic.
Chuyện đã xuất hiện cơ hội chuyển biến, Thập Thất đương nhiên là cao hứng rồi. Hắn vừa cười to, lại vừa cũng Trần Thái Trung đi ra ngoài.
- Ha ha, đánh nhau thì không kỳ quái. Kỳ quái chính là đám công nhân dệt lại đánh nhau với một đám lưu manh...
Chuyện này thì đúng là kỳ quái thật. Đợi Trần Thái Trung ra khỏi câu lạc bộ mới phát hiện ra đoàn người của cái tên gầy giơ xương kia đang bị mười mấy người vây trên mặt đất mà đánh đập, kêu thảm thiết không ngừng.
Kẻ đang đánh nhìn là biết thuộc nhóm lưu manh có nghề, trong tay cầm gậy sắt với gậy gỗ, đỗ một bên còn có một chiếc xe Jeep, chắc là phương tiện đi lại của bọn họ.
Đám côn đồ vừa đánh trong miệng lại vừa nói:
- Mẹ chúng mày, cũng không giương mắt lên mà xem Huyễn Mộng Thành có phải là nơi cho chúng mày ra oai không à? Đánh chết bọn mù dở này đi!
- Lão Cổ phái người tới à?
Trần Thái Trung quay đầu hỏi Thập Thất. Đồn trưởng Cổ quan hệ rộng, biết mấy tên lưu manh là chuyện bình thường. Loại chuyện này cảnh sát không tiện ra mặt, nhưng ai nói là không cho phép côn đồ ra mặt nào?
- Không phải.
Sắc mặt Thập Thất khôi phục vẻ bình thường. Vừa rồi khi anh ta bất ngờ nhìn đám công nhân dệt bị đánh, trong lòng rất cao hứng. Nhưng khi sự hưng phấn qua rồi thì anh ta lại có cảm giác cổ quái.
- Đồn trưởng Cổ không có khả năng tìm người tới làm việc này, khiến sự tình lớn thế này.
Hắn nói thế chính là thừa nhận mình đã thông báo cho Cổ Minh Kỳ. Trên thực tế thì gặp phải chuyện thế này mà không thông báo cho lão Cổ cũng không được.
- Đám công nhân đó đúng là dai như đỉa, nếu đã dính vào là rất khó dứt ra. Hơn nữa trong đám công nhân dệt, cũng có mấy kẻ tàn nhẫn...
- Kỳ quái, vậy thì đám côn đồ này là ai gọi tới?
Trần Thái Trung cũng chả hiểu thế nào nữa. Câu lạc bộ này có lẽ có phần của người khác nhưng mà chủ yếu vẫn là Thập Thất, Cổ Minh Kỳ và hắn. Ba ông chủ lớn cũng chẳng biết lai lịch của đám người này, vậy thì đúng là một chuyện kỳ quặc rồi.
Hai người đang tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi thì trên xe Jeep có một người nhảy xuống, đi tới trước mặt hai người, nhìn thoáng qua hai người một chút, sau đó lập tức gật đầu chào Trần Thái Trung:
- Ha ha, vị này... chính là anh Trần phải không ạ?
Người này to cao thô kệch, thế nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ gian hoạt, nịnh nọt tươi cười, trong đó lại thêm một chút vẻ hung hãn nữa.
- Em là Mã Phong Tử (phong tử: kẻ điên) ở quận Hồ Tây. Đám khốn nạn này không biết điều, lại dám tới đây gây rối với anh, ha ha.
- Mã Phong Tử ?
Thập Thất kinh ngạc kêu lên một tiếng. Anh ta đã sớm nghe nói tới tiếng xấu của người này. Chẳng qua cũng là bởi vì người này là Mã Phong Tử nên anh ta đã thoáng đoán ra ý đồ của người này khi tới đây.
- Là Tam Long Nhất Mã, Mã Phong Tử sao?
Tam Long Nhất Mã (ba Long, một Mã) đều là từ đám công nhân ngành dệt đi ra, nói về danh tiếng cũng không tính là nhỏ. Chẳng qua Đại long và Tam long đã bị nghiêm trị, Nhị long cũng bị phán hai mươi năm rồi. Lúc này chỉ có Mã Phong Tử là còn tại ngoại, nhưng cũng là loại "án treo".
- Ha ha, đó là bạn bè giang hồ gọi vui vậy thôi. Em chính là tiểu Mã. Vị này là anh Thập Thất sao?
Ai nói xã hội đen đầu là bọn thô lỗ chứ? Mã Phong Tử này mồm miệng dẻo quẹo lắm. Y cười nịnh với Thập Thất:
- Anh cũng đừng chê em.
- Nghe anh Bưu nói lúc này anh Thập Thất làm ông chủ lớn rồi, không ngờ lại được gặp ở đây.
Đúng là trời xui đất khiến. Sau khi tam long bị bắt, Mã Phong Tử một thân một mình, phải tìm tới nương tựa chỗ Bưu mặt cẩu. Chỉ là hai người ở cùng một nơi cũng không nhiều. Nói gì thì nói, Mã Phong Tử cũng có thể xem là địa chủ có căn cơ, không như Bưu mặt cẩu chỉ suốt ngày chạy đây chạy đó.
Chẳng qua Mã Phong Tử nhìn có vẻ là thoáng thế nhưng khi làm việc cũng rất tàn nhẫn. Bưu mặt cẩu có quan hệ cũng không tồi với y, cho nên Bưu mặt cẩu cũng không dấu diếm y chuyện mình ở Huyễn Mộng Thành gặp chuyện, ngược lại còn không ngừng cảnh cáo Mã Phong Tử: Ngàn vạn lần chớ có chọc vào cái tay họ Trần kia!
Có thể tưởng tượng là vừa nãy đám công nhân kia tới tìm Mã Phong Tử, đúng hơn là cái tên còm kia tới tìm y, muốn nịnh nọt vị bang chủ này nhờ y ra tay hỗ trợ.
Mã Phong Tử nghe xong chuyện, biết đám cặn bã này lại dám động tới Huyễn Mộng Thành thành thì nhịn không được mồ hôi lạnh tuôn như tắm. Con mẹ nó, Bưu mặt cẩu đã bị phạt năm mươi vạn, ta thì làm sao mà đền nổi khoản đó? Con mẹ các người không phải là tự tìm chết sao?
Đương nhiên là y có thể lựa chọn cách ngồi yên không nhúng tay vào, tìm một cớ đẩy hết trách nhiệm đi làm xong. Sau này dù là họ Trần kia có tìm tới cửa thì y cũng có thể đưa đẩy mà nói là y không biết.
Chẳng qua làm như vậy thì nguy cơ cũng hơi cao. Nói gì thì nói, anh Bưu cũng đã bảo rồi. Cái tên kia độc ác chả khác gì xã hội đen khiến cho da đầu y tê tái.
Mà quan trọng nhất chính là anh Bưu đã nói, tên đó một thân công phu thần quỷ khó lường, mà hơn nữa dường như trong chính phủ cũng có danh phận, có chỗ dựa lớn lắm!
Mã Phong Tử và Bưu mặt cẩu kỳ thực cũng không thể coi là xã hội đen. Bọn họ giống đám côn đồ hơn.
Cũng phải nói rõ là côn đồ với xã hội đen bản chất là khác nhau. Trong đó phải nói đám côn đồ đều có có khuynh hướng thờ phụng anh hùng. Bọn họ dựa vào lực lượng bản thân mà tạo dựng danh tiếng và khiến người khác kính sợ.
Mà xã hội đen thì bất đồng. Bọn họ có được thế lực. Thế lực này không chỉ giới hạn trong hắc đạo mà bạch đạo còn quan trọng hơn. Nếu không có được ô dù trong bạch đạo thì đừng hy vọng làm xã hội đen. Chẳng may bị dính chuyện gì thì lập tức sẽ trở thành mục tiêu trấn áp của đảng và nhân dân ngay!
Mà Bưu mặt cẩu và Mã Phong Tử danh tiếng trên giang hồ cũng đã đủ lớn rồi. Bọn họ thiếu nhất chính là ô dù.
Sau khi tung hoành trong hắc đạo, công thành danh toại thì ai chả nghĩ tới chuyện "rửa tay". Côn đồ cũng vậy thôi. Ai mà không muốn sau khi mình thành đạt rồi thì cuộc sống về sau yên ổn chứ? Chuyện đó có thể xem như một bước lên trời, tuy rằng khó khăn nhưng ... Vẫn phải làm đúng không?
Muốn tiến bộ thì cũng không chỉ giới hạn trong quan trường hay trong những người có chức có quyền. Ai nói là xã hội đen không có lòng cầu tiến hả?
Cho nên khi đám cặn bã này tới cầu cứu, Mã Phong Tử liền ý thức được: Đây chính là một cơ hội ngàn năm có một, chính là mấu chốt để y "rửa tay" đây!
Mặc dù y vẫn có gặp gỡ nhất định với đám côn đồ, ngày thường vẫn giúp chúng vài chuyện nhưng Mã Phong Tử cũng không coi trọng lắm. Hơn nữa bọn chúng lại thường xuyên gây chuyện, cũng khiến y buồn bực không thôi. Mẹ kiếp, tao cũng không phải là cha chúng mày, làm chuyện gì cũng phải để tao trông nom à? Hiện giờ bố mày còn đang có án treo đây!
Đúng là vì nghĩ được như thế, y lập tức quyết định thật nhanh. Các huynh đệ, cái đám khốn kiếp này chúng ta phải đánh. Đám này gần đây ít hiếu kính, càng ngày càng ít! Không đánh chúng thì đánh ai?
Đơn giản mà nói, đám người đang đánh bọn người của tên còm kia chính là cứu binh mà bọn chúng rước tới. Chuyện này nghe ra có hơi...khiến người ta phải há mồm trợn mắt.
Thập Thất rất nhanh đã tiếp nhận được chuyện vừa rồi. Tố chất tâm lý của anh ta so với người thường mạnh hơn rất nhiều. Dù sao thì từ khi đi theo Bí thư Trần luôn gặp phải những vui mừng và sợ hãi ngoài ý muốn mà.
Đương nhiên anh ta cao hứng chính là mình không cần phải làm cái chuyện “tranh thủ nổi tiếng” kia nữa, không cần bị ăn đánh nữa. Cho nên anh ta rất là thân thiết bắt chuyện với đám người của Mã Phong Tử, mời mọc vào trong câu lạc bộ.
- A, vậy nếu anh Mã đã tới mà không vào vui chơi một chút thì xem thường Thập Thất tôi rồi...
Ở trong giang hồ quan trong nhất chính là thể diện. Mã Phong Tử đã nể mặt Huyễn Mộng Thành như vậy, Thập Thất tất nhiên là phải báo đáp một chút. Nếu không thì sẽ bị người ta lột da!
Chẳng qua tâm tư của Mã Phong Tử rõ ràng không đặt ở Thập Thất. Mục đích của hắyn là kết giao với Trần Thái Trung. Y tùy tiện gật đầu, cười cười quay đầu nhìn về phía Trần Thái Trung:
- Trần ca, lỗ mãng tới đây, mong anh thông cảm.
Trần Thái Trung cũng chỉ gật đầu qua loa. Tâm tư hắn hiện giờ đang để trên người các bạn học của hắn:
- Ừ ừ, không có gì. Hôm nay còn phải cảm ơn cậu. Cậu nói chuyện đi, tôi còn phải đi tiếp các bạn học của tôi, còn phải chiêu đãi bọn họ.
Mã Phong Tử cũng để ý tới vẻ mặt của hắn nhưng không dám giận dữ gì. Đạo lý đơn giản, người ta không thèm để ý tới mình, đương nhiên là bởi vì trong tay người ta có “sức mạnh”, căn bản là không cần khách khí với đám côn đồ nhà mình! Một chuyến đi này thật đúng là giá trị. Mã Phong Tử mừng thầm.
- Có người nào dám tới gây chuyện thì báo tôi. Mẹ nó, từ lúc nào tới lượt người của quận Hồ Tây tới ra oai ở quận Hoàng Sơn này hả?
Thập Thất đối với Bí thư Trần cực kỳ tin tưởng. Chẳng qua anh ta lại sợ Bí thư đại nhân không biết chi tiết về bang hội này, thế nên đành nói thêm một chút:
- Những người này không chỉ là công nhân đâu. Thực ra khi bọn họ tàn nhẫn thì so với côn đồ còn kinh khủng hơn nhiều. Hay là cứ báo cho đồn trưởng Cổ một tiếng nhỉ?
Đây không phải là anh ta không tin vào năng lực của Trần Thái Trung mà nếu thực sự không cần thiết thì anh ta cũng không muốn phải chịu nổi đau đớn da thịt, người thông minh đều vậy cả.
Bí thư Trần có năng lực tới đâu thì khi người ta gọi tới hơn mấy chục người cũng sợ là không đỡ nổi.
- Chỉ là mấy tên lưu manh vô sản thôi.
Trần Thái Trung liếc Thập Thất một cái, hừ một tiếng rồi nói:
- Việc này cứ để tôi lo. Nhưng mà nếu có thể nhân đây mà nổi tiếng thì cũng tốt, chúng ta phải ... lấy đức phục người.
- Nổi tiếng...lấy đức phục người?
Thập Thất nhất thời cảm thấy lạnh toát sống lưng, cho dù là đang vào mùa hè nhưng anh ta lại cảm thấy như bị bỏ vào trong hầm băng, lại ... lại còn thế nữa!
Anh ta còn đứng sững sờ ở nơi đó, Trần Thái Trung thì cứ đi vào phòng, mặc kệ không thèm để ý, cùng bạn học mình giải trí tiếp.
Sự trả thù, so với tưởng tượng tới nhanh hơn rất nhiều. Đại khái khoảng bốn mươi phút sau, Thập Thất phóng vọt vào phòng của Trần Thái Trung, lần này ngay cả gõ cửa anh ta cũng quên.
- Đánh nhau rồi... Bí thư Trần, đánh nhau rồi!
Trần Thái Trung đang cầm micro, còn đang định hát thì nghe thấy vậy. Trong phòng tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện. Nhất thời cả phòng chỉ còn quanh quẩn bản beat của ca khúc "Tại vũ trung".
- Ừ, tôi biết rồi.
Trần Thái Trung hậm hực buông micro trong tay xuống, nhìn các bạn học khác cười cười:
- Ha ha, không có việc gì đâu, mọi người có tiếp tục đi, tôi ra ngoài một chút...
Vừa mới đóng cửa, hắn liền lên tiếng:
- Kỳ quái nhỉ Thập Thất, sao đánh nhau mà cậu lại có vẻ cao hứng nhỉ? Có chuyện gì xảy ra rồi?
Điều này hiển nhiên là không phù hợp logic.
Chuyện đã xuất hiện cơ hội chuyển biến, Thập Thất đương nhiên là cao hứng rồi. Hắn vừa cười to, lại vừa cũng Trần Thái Trung đi ra ngoài.
- Ha ha, đánh nhau thì không kỳ quái. Kỳ quái chính là đám công nhân dệt lại đánh nhau với một đám lưu manh...
Chuyện này thì đúng là kỳ quái thật. Đợi Trần Thái Trung ra khỏi câu lạc bộ mới phát hiện ra đoàn người của cái tên gầy giơ xương kia đang bị mười mấy người vây trên mặt đất mà đánh đập, kêu thảm thiết không ngừng.
Kẻ đang đánh nhìn là biết thuộc nhóm lưu manh có nghề, trong tay cầm gậy sắt với gậy gỗ, đỗ một bên còn có một chiếc xe Jeep, chắc là phương tiện đi lại của bọn họ.
Đám côn đồ vừa đánh trong miệng lại vừa nói:
- Mẹ chúng mày, cũng không giương mắt lên mà xem Huyễn Mộng Thành có phải là nơi cho chúng mày ra oai không à? Đánh chết bọn mù dở này đi!
- Lão Cổ phái người tới à?
Trần Thái Trung quay đầu hỏi Thập Thất. Đồn trưởng Cổ quan hệ rộng, biết mấy tên lưu manh là chuyện bình thường. Loại chuyện này cảnh sát không tiện ra mặt, nhưng ai nói là không cho phép côn đồ ra mặt nào?
- Không phải.
Sắc mặt Thập Thất khôi phục vẻ bình thường. Vừa rồi khi anh ta bất ngờ nhìn đám công nhân dệt bị đánh, trong lòng rất cao hứng. Nhưng khi sự hưng phấn qua rồi thì anh ta lại có cảm giác cổ quái.
- Đồn trưởng Cổ không có khả năng tìm người tới làm việc này, khiến sự tình lớn thế này.
Hắn nói thế chính là thừa nhận mình đã thông báo cho Cổ Minh Kỳ. Trên thực tế thì gặp phải chuyện thế này mà không thông báo cho lão Cổ cũng không được.
- Đám công nhân đó đúng là dai như đỉa, nếu đã dính vào là rất khó dứt ra. Hơn nữa trong đám công nhân dệt, cũng có mấy kẻ tàn nhẫn...
- Kỳ quái, vậy thì đám côn đồ này là ai gọi tới?
Trần Thái Trung cũng chả hiểu thế nào nữa. Câu lạc bộ này có lẽ có phần của người khác nhưng mà chủ yếu vẫn là Thập Thất, Cổ Minh Kỳ và hắn. Ba ông chủ lớn cũng chẳng biết lai lịch của đám người này, vậy thì đúng là một chuyện kỳ quặc rồi.
Hai người đang tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi thì trên xe Jeep có một người nhảy xuống, đi tới trước mặt hai người, nhìn thoáng qua hai người một chút, sau đó lập tức gật đầu chào Trần Thái Trung:
- Ha ha, vị này... chính là anh Trần phải không ạ?
Người này to cao thô kệch, thế nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ gian hoạt, nịnh nọt tươi cười, trong đó lại thêm một chút vẻ hung hãn nữa.
- Em là Mã Phong Tử (phong tử: kẻ điên) ở quận Hồ Tây. Đám khốn nạn này không biết điều, lại dám tới đây gây rối với anh, ha ha.
- Mã Phong Tử ?
Thập Thất kinh ngạc kêu lên một tiếng. Anh ta đã sớm nghe nói tới tiếng xấu của người này. Chẳng qua cũng là bởi vì người này là Mã Phong Tử nên anh ta đã thoáng đoán ra ý đồ của người này khi tới đây.
- Là Tam Long Nhất Mã, Mã Phong Tử sao?
Tam Long Nhất Mã (ba Long, một Mã) đều là từ đám công nhân ngành dệt đi ra, nói về danh tiếng cũng không tính là nhỏ. Chẳng qua Đại long và Tam long đã bị nghiêm trị, Nhị long cũng bị phán hai mươi năm rồi. Lúc này chỉ có Mã Phong Tử là còn tại ngoại, nhưng cũng là loại "án treo".
- Ha ha, đó là bạn bè giang hồ gọi vui vậy thôi. Em chính là tiểu Mã. Vị này là anh Thập Thất sao?
Ai nói xã hội đen đầu là bọn thô lỗ chứ? Mã Phong Tử này mồm miệng dẻo quẹo lắm. Y cười nịnh với Thập Thất:
- Anh cũng đừng chê em.
- Nghe anh Bưu nói lúc này anh Thập Thất làm ông chủ lớn rồi, không ngờ lại được gặp ở đây.
Đúng là trời xui đất khiến. Sau khi tam long bị bắt, Mã Phong Tử một thân một mình, phải tìm tới nương tựa chỗ Bưu mặt cẩu. Chỉ là hai người ở cùng một nơi cũng không nhiều. Nói gì thì nói, Mã Phong Tử cũng có thể xem là địa chủ có căn cơ, không như Bưu mặt cẩu chỉ suốt ngày chạy đây chạy đó.
Chẳng qua Mã Phong Tử nhìn có vẻ là thoáng thế nhưng khi làm việc cũng rất tàn nhẫn. Bưu mặt cẩu có quan hệ cũng không tồi với y, cho nên Bưu mặt cẩu cũng không dấu diếm y chuyện mình ở Huyễn Mộng Thành gặp chuyện, ngược lại còn không ngừng cảnh cáo Mã Phong Tử: Ngàn vạn lần chớ có chọc vào cái tay họ Trần kia!
Có thể tưởng tượng là vừa nãy đám công nhân kia tới tìm Mã Phong Tử, đúng hơn là cái tên còm kia tới tìm y, muốn nịnh nọt vị bang chủ này nhờ y ra tay hỗ trợ.
Mã Phong Tử nghe xong chuyện, biết đám cặn bã này lại dám động tới Huyễn Mộng Thành thành thì nhịn không được mồ hôi lạnh tuôn như tắm. Con mẹ nó, Bưu mặt cẩu đã bị phạt năm mươi vạn, ta thì làm sao mà đền nổi khoản đó? Con mẹ các người không phải là tự tìm chết sao?
Đương nhiên là y có thể lựa chọn cách ngồi yên không nhúng tay vào, tìm một cớ đẩy hết trách nhiệm đi làm xong. Sau này dù là họ Trần kia có tìm tới cửa thì y cũng có thể đưa đẩy mà nói là y không biết.
Chẳng qua làm như vậy thì nguy cơ cũng hơi cao. Nói gì thì nói, anh Bưu cũng đã bảo rồi. Cái tên kia độc ác chả khác gì xã hội đen khiến cho da đầu y tê tái.
Mà quan trọng nhất chính là anh Bưu đã nói, tên đó một thân công phu thần quỷ khó lường, mà hơn nữa dường như trong chính phủ cũng có danh phận, có chỗ dựa lớn lắm!
Mã Phong Tử và Bưu mặt cẩu kỳ thực cũng không thể coi là xã hội đen. Bọn họ giống đám côn đồ hơn.
Cũng phải nói rõ là côn đồ với xã hội đen bản chất là khác nhau. Trong đó phải nói đám côn đồ đều có có khuynh hướng thờ phụng anh hùng. Bọn họ dựa vào lực lượng bản thân mà tạo dựng danh tiếng và khiến người khác kính sợ.
Mà xã hội đen thì bất đồng. Bọn họ có được thế lực. Thế lực này không chỉ giới hạn trong hắc đạo mà bạch đạo còn quan trọng hơn. Nếu không có được ô dù trong bạch đạo thì đừng hy vọng làm xã hội đen. Chẳng may bị dính chuyện gì thì lập tức sẽ trở thành mục tiêu trấn áp của đảng và nhân dân ngay!
Mà Bưu mặt cẩu và Mã Phong Tử danh tiếng trên giang hồ cũng đã đủ lớn rồi. Bọn họ thiếu nhất chính là ô dù.
Sau khi tung hoành trong hắc đạo, công thành danh toại thì ai chả nghĩ tới chuyện "rửa tay". Côn đồ cũng vậy thôi. Ai mà không muốn sau khi mình thành đạt rồi thì cuộc sống về sau yên ổn chứ? Chuyện đó có thể xem như một bước lên trời, tuy rằng khó khăn nhưng ... Vẫn phải làm đúng không?
Muốn tiến bộ thì cũng không chỉ giới hạn trong quan trường hay trong những người có chức có quyền. Ai nói là xã hội đen không có lòng cầu tiến hả?
Cho nên khi đám cặn bã này tới cầu cứu, Mã Phong Tử liền ý thức được: Đây chính là một cơ hội ngàn năm có một, chính là mấu chốt để y "rửa tay" đây!
Mặc dù y vẫn có gặp gỡ nhất định với đám côn đồ, ngày thường vẫn giúp chúng vài chuyện nhưng Mã Phong Tử cũng không coi trọng lắm. Hơn nữa bọn chúng lại thường xuyên gây chuyện, cũng khiến y buồn bực không thôi. Mẹ kiếp, tao cũng không phải là cha chúng mày, làm chuyện gì cũng phải để tao trông nom à? Hiện giờ bố mày còn đang có án treo đây!
Đúng là vì nghĩ được như thế, y lập tức quyết định thật nhanh. Các huynh đệ, cái đám khốn kiếp này chúng ta phải đánh. Đám này gần đây ít hiếu kính, càng ngày càng ít! Không đánh chúng thì đánh ai?
Đơn giản mà nói, đám người đang đánh bọn người của tên còm kia chính là cứu binh mà bọn chúng rước tới. Chuyện này nghe ra có hơi...khiến người ta phải há mồm trợn mắt.
Thập Thất rất nhanh đã tiếp nhận được chuyện vừa rồi. Tố chất tâm lý của anh ta so với người thường mạnh hơn rất nhiều. Dù sao thì từ khi đi theo Bí thư Trần luôn gặp phải những vui mừng và sợ hãi ngoài ý muốn mà.
Đương nhiên anh ta cao hứng chính là mình không cần phải làm cái chuyện “tranh thủ nổi tiếng” kia nữa, không cần bị ăn đánh nữa. Cho nên anh ta rất là thân thiết bắt chuyện với đám người của Mã Phong Tử, mời mọc vào trong câu lạc bộ.
- A, vậy nếu anh Mã đã tới mà không vào vui chơi một chút thì xem thường Thập Thất tôi rồi...
Ở trong giang hồ quan trong nhất chính là thể diện. Mã Phong Tử đã nể mặt Huyễn Mộng Thành như vậy, Thập Thất tất nhiên là phải báo đáp một chút. Nếu không thì sẽ bị người ta lột da!
Chẳng qua tâm tư của Mã Phong Tử rõ ràng không đặt ở Thập Thất. Mục đích của hắyn là kết giao với Trần Thái Trung. Y tùy tiện gật đầu, cười cười quay đầu nhìn về phía Trần Thái Trung:
- Trần ca, lỗ mãng tới đây, mong anh thông cảm.
Trần Thái Trung cũng chỉ gật đầu qua loa. Tâm tư hắn hiện giờ đang để trên người các bạn học của hắn:
- Ừ ừ, không có gì. Hôm nay còn phải cảm ơn cậu. Cậu nói chuyện đi, tôi còn phải đi tiếp các bạn học của tôi, còn phải chiêu đãi bọn họ.
Mã Phong Tử cũng để ý tới vẻ mặt của hắn nhưng không dám giận dữ gì. Đạo lý đơn giản, người ta không thèm để ý tới mình, đương nhiên là bởi vì trong tay người ta có “sức mạnh”, căn bản là không cần khách khí với đám côn đồ nhà mình! Một chuyến đi này thật đúng là giá trị. Mã Phong Tử mừng thầm.
/453
|