Trương Tiểu Bân theo ngọi người vào phòng nghỉ trang trí xa hoa, thấy Lâm Tuyền chống tay lên bệ cửa sổ, nhìn cây cây khô trước mắt, cũng có thể y không nhìn gì cả.
Lâm Tuyền xoay người lại, nhìn Quách Bảo Lâm, giọng rất trầm:
- Tao không muốn gì cả, không định làm gì cả, không thích có bất kỳ dinh dáng nào tới bà ta, nhưng bà ta có khả năng thành chướng ngại cho Liên hợp Tĩnh Hải, tao phải làm vài việc.
- Còn bản thân mày.
Quách Bảo Lâm mắt đỏ hoe:
- Sao mày không nghĩ tới bản thân?
- Tao có chuyện gì được?
- 40 tỷ có thể tiêu diệt tất cả, bọn họ căn bản là những kẻ vô nhân tính, mày đừng trốn tránh nữa, trong lòng mày đủ khả năng biết sẽ xảy ra chuyện gì? Sao không chủ động ra tay, nhổ răng, bẻ chân bọn chúng, cho bọn chúng trắng tay? Có thế bọn họ mới không làm gì mày được, mày sáng lập Liên hợp Tĩnh Hải không phải vì ngày đó sao?
Thấy Lâm Tuyền định nói, Quách Bảo Lâm khoát tay:
- Đừng chối, nếu mày muốn kiếm tiền thì có thể kiếm bất kỳ lúc nào, tại sao lại quyết tâm sau khi gặp Lục Nhất Mạn?
- Trước kia đúng là tao từng nghĩ thế, nhưng hiện giờ Liên hợp Tĩnh Hải không phải là của một mình tao.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Nếu tao làm thế, chính tao mới là chướng ngại cho sự phát triển của Liên họp Tĩnh Hải. Mày phải hiểu tao.
Lâm Tuyền rất tự tôn, y sẽ không để ân oán gia tộc bại lộ trước tầm mắt công chúng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, y sẽ không dùng tấm di chúc kia, y không cần người khác thương hại mình.
Lợi ích của Liên hợp Tĩnh Hải và Thẩm thị hiện chưa có xung đột với nhau, đại bộ phận đều ở sản nghiệp khác, tấn công vượt lĩnh vực, phe chủ động gây hấn sẽ phải trả giá nặng, trừ khi ở cùng lĩnh vực có xung đột lợi ích không thể điều hòa, biện pháp tốt nhất không gì hơn là thiết lập cạm bẫy ở lĩnh vực mình am hiểu.
Quách Bảo Lâm quay đầu đi, hắn không thấy lý do của Lâm Tuyền thuyết phục chút nào.
- Phải để cho đối phương biết, tất cả chúng ta là một chỉnh thể lợi ích, chúng tôi sẽ không để họ chĩa mũi giáo vào một mình Lâm Tuyền đâu ...
Khổng Lập Dân trấn an Quách Bảo Lâm, quay sang nhìn Lạc Ích Đồng:
- Không chỉ Tinh Hồ và Thiên Tinh Hồ phải mau chóng sát nhập, mà Hòa Hoàng, Đông Đô và Liên hợp Tĩnh Hải cũng phải tuyên bố với bên ngoài, chúng ta sẽ lên hợp chặt chẽ với nhau hơn nữa, cả ba không phải là cá thể đơn lẻ, mà sớm kết nối với nhau như máu thịt. Phải để đối phương biết, tay đau sẽ truyền tới tim, chúng ta không cho phép chúng dùng thủ đoạn âm hiểm vô sỉ gây tổn hại tới Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền cảm động nghẹn lời, mấy năm qua quan hệ giữ y và Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng theo kiểu nửa t hầy nửa bạn:
- Đây là vận mệnh của tôi, tôi không có dũng khí đứng ra thùa nhận, càng không có lý do gì để ảnh hưởng tới người khác. Tôi an bài như thế là không hi vọng ảnh hưởng quá lớn, sao có thể khiến Hòa Hoàng và Đông Đô cuốn vào. Chúng ta sẽ tiến thêm một bước hợp tác chặt chẽ, song hiện giờ thời cơ không thích hợp, tôi mong mọi người cho tôi hai năm để xử lý chuyện cá nhân.
- Gặp phải người mẹ như thế là bất hạnh của cậu, có lẽ chúng tôi không nên trực tiếp can dự vào, nhưng giờ nó chỉ là ân oán cả nhân của cậu sao?
Lạc Ích Đồng nói rất chậm, nam nhân không rơi lệ chẳng qua chưa đủ thương tâm, vận mệnh của Lâm Tuyền thật quá nhiều tai kiếp:
- Liên hợp Tĩnh Hải do cậu sáng lập đã ảnh hưởng sâu sắc tới nhiều người, cổ vũ rất nhiều người, những người đó đều coi cậu như nhân vật linh hồn. Không biết Đông Đô thế nào, nếu cậu tới Hòa Hoàng vung tay hiệu triệu, thế nào cũng có nửa tầng quản lý đi theo, lão già tôi nếu khoanh tay mà nhìn, thế nào bị người ta mắng chửi sau lưng. Nhân tâm tan rã, Hòa Hoàng có còn là Hòa Hoàng không? Hòa Hoàng, Đông Đô không muốn can thiệp vào, nhưng chúng tôi không thoát thân được nữa. Ba nhà chúng ta trước giờ đều lấy Liên hợp Tĩnh Hải làm hạch tâm, trừ khi không muốn tiến thủ, nếu không phải bắt tay chiến đấu.
Lý do của Lạc Ích Đồng có hơi khiên cưỡng, song không dễ phản bác, Khổng Lập Dân nắm tay Lâm Tuyền:
- Cậu phải đối diện với vận mệnh không thể né tránh của mình, ba nhà chúng ta nếu phát triển lên, ắt sẽ xung đột với tập đoàn truyền thống như Thẩm thị, đó cũng là điều không thể né tránh. Nếu ba nhà liên hợp, có thể thiếu tôi và lão Lạc, song không thể thiếu cậu. Chúng tôi không thể khoanh tay ngồi nhìn, cũng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, phải giai quyết vấn đê ngay từ bây giờ, không nên để hai năm sau. Tôi nghĩ người trong căn phòng này đều đồng cảm.
Khổng Lập Dân bản tính hòa nhã, nhưng những lời này nói rất mạnh mẽ kiên quyết, đánh thẳng vào tiếng lòng của mọi người, không ai tưởng tượng được Liên hợp Tĩnh Hải nếu thiếu Lâm Tuyền sẽ ra sao, bọn họ tất nhiên hi vọng cả ba nhà liên kết lại thanh một thực thể gắn kết hơn, để người phụ nữ ác động kia kiêng kỵ, không dám có âm mưu quỷ kế nhắm vào Lâm Tuyền, bọn họ theo Lâm Tuyền nhiều năm có đủ tự tin, chỉ cần đối phương không phá vở quy tắc cuộc chơi thái quá, bọn họ chẳng sợ tập đoàn Thẩm thị gì hết.
Người trong đại sảnh không ai còn tâm trạng nghĩ tới chuyện khác, mọi sự chú ý để dồn vào cánh cửa đóng kín, không khí rất áp lực, túm tụm lại thì thầm một cách bất an, không còn chút gì giống bữa tiệc hoan nghênh nữa.
Cửa phòng nghỉ bật mở, tất cả lại nhìn về đó, Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng mỗi người đứng ở một bên cửa, Lâm Tuyền đứng giữa, sắc mặt hơi nhợt nhạt, quay sang nói nhỏ với Khổng Lập Dân:
- Chú công bố đi.
Khổng Lập Dân nhìn khắp đại sảnh, ho khẽ một tiếng, để tâm tình kích động lắng xuống:
- Bữa tiệc ngày hôm nay, một là chúc mừng Trương Tiểu Bân trở về, thành trợ thủ của Lâm Tuyền, tiến bước cùng chúng ta. Hai là chúc mừng ba nhà Liên hợp Tĩnh Hải, Đông Đô, Hòa Hoàng bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ tiến vào tầng cấp mới, tôi vô cùng vinh hạnh công bố tin tức này, Đông Đô sẽ mua lại cổ phần của tầng quản lý Tinh Hồ, thúc đẩy tiến trình Tinh Hồ quay lại Thiên Tinh Hồ. Lấy đây làm thời cơ để Liên hợp Tĩnh Hải, Đông Đô, Hòa Hoàng thông qua hình thức trao đổi cổ phiếu, hình thành quan hệ chiến lược chặt chẽ hơi, với mục đích cuối cùng là sát nhập làm một thực thể ...
Tin tức này quá mức đột ngột, làm người trong đại sảnh thất kinh, trước đó ba nhà đã có hợp tác trong nhiều lĩnh vực, tầng quản lý hợp tác chặt chẽ, người biết nội tình ít nhiều đoán được ba nhà liên hợp, nhưng không ngờ lại vào lúc này.
Thời gian quá gấp gáp, người biết nội tình như Lưu Hoa Đông đều cho rằng ít nhất phải đợi Tinh Hồ trở về, sau đó Hào Thành, Giai Thanh sát nhập vào Thiên Tinh Hồ mới tính đến chuyện ba nhà liên hợp, không ngờ Khổng Lập Dân lại tuyên bố tin tức như thế trong ngày hôm nay.
Bữa tiệc kết thúc sớm hơn dự định, trong long mọi người quá nhiều cảm xúc, Lâm Tuyền muốn ở một mình, rời tiệc bảo Quý Vĩnh lái xe tới nhà ông ngoại, chiếc xe Volvo bạc âm thầm đi trong bóng đêm, rẽ vào trạch viện cũ nằm ở phía đông Đh Tĩnh Hải, động cơ dừng lại, chút náo động chớp mắt bị bóng đêm nhấn chìm, tiếng côn trùng râm ran trong hồ nước yên lặng trong chốc lát lại bắt đầu ồn ào.
Lâm Tuyền đẩy cửa xe, nhưng không vội vào nhà, vẫn dựa cửa hút thuốc, con chó già Tiểu Vĩ chắc ngủ rồi, không ra đón chào y như mọi khi.
- Tiểu Ba, có phải Tiểu Ba không?
Trong sân không có đèn, trăng sao lác đác, Trần Nhiên nhìn không rõ, lên tiếng hỏi:
- Vâng, là cháu ạ.
Lâm Tuyền đáp lời, ném điều thuốc vừa hút được vài hơi xuống đất, lấy chân dập tắt.
Trần Nhiên mở cửa phòng, ánh đèn bên trong chiếu ra, ông đứng ở cửa, ánh mắt dừng trên mặt Lâm Tuyền một lúc rời thở dài:
- Vào nhà nói.
Lâm Tuyền xoay người lại, nhìn Quách Bảo Lâm, giọng rất trầm:
- Tao không muốn gì cả, không định làm gì cả, không thích có bất kỳ dinh dáng nào tới bà ta, nhưng bà ta có khả năng thành chướng ngại cho Liên hợp Tĩnh Hải, tao phải làm vài việc.
- Còn bản thân mày.
Quách Bảo Lâm mắt đỏ hoe:
- Sao mày không nghĩ tới bản thân?
- Tao có chuyện gì được?
- 40 tỷ có thể tiêu diệt tất cả, bọn họ căn bản là những kẻ vô nhân tính, mày đừng trốn tránh nữa, trong lòng mày đủ khả năng biết sẽ xảy ra chuyện gì? Sao không chủ động ra tay, nhổ răng, bẻ chân bọn chúng, cho bọn chúng trắng tay? Có thế bọn họ mới không làm gì mày được, mày sáng lập Liên hợp Tĩnh Hải không phải vì ngày đó sao?
Thấy Lâm Tuyền định nói, Quách Bảo Lâm khoát tay:
- Đừng chối, nếu mày muốn kiếm tiền thì có thể kiếm bất kỳ lúc nào, tại sao lại quyết tâm sau khi gặp Lục Nhất Mạn?
- Trước kia đúng là tao từng nghĩ thế, nhưng hiện giờ Liên hợp Tĩnh Hải không phải là của một mình tao.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Nếu tao làm thế, chính tao mới là chướng ngại cho sự phát triển của Liên họp Tĩnh Hải. Mày phải hiểu tao.
Lâm Tuyền rất tự tôn, y sẽ không để ân oán gia tộc bại lộ trước tầm mắt công chúng, trừ phi vạn bất đắc dĩ, y sẽ không dùng tấm di chúc kia, y không cần người khác thương hại mình.
Lợi ích của Liên hợp Tĩnh Hải và Thẩm thị hiện chưa có xung đột với nhau, đại bộ phận đều ở sản nghiệp khác, tấn công vượt lĩnh vực, phe chủ động gây hấn sẽ phải trả giá nặng, trừ khi ở cùng lĩnh vực có xung đột lợi ích không thể điều hòa, biện pháp tốt nhất không gì hơn là thiết lập cạm bẫy ở lĩnh vực mình am hiểu.
Quách Bảo Lâm quay đầu đi, hắn không thấy lý do của Lâm Tuyền thuyết phục chút nào.
- Phải để cho đối phương biết, tất cả chúng ta là một chỉnh thể lợi ích, chúng tôi sẽ không để họ chĩa mũi giáo vào một mình Lâm Tuyền đâu ...
Khổng Lập Dân trấn an Quách Bảo Lâm, quay sang nhìn Lạc Ích Đồng:
- Không chỉ Tinh Hồ và Thiên Tinh Hồ phải mau chóng sát nhập, mà Hòa Hoàng, Đông Đô và Liên hợp Tĩnh Hải cũng phải tuyên bố với bên ngoài, chúng ta sẽ lên hợp chặt chẽ với nhau hơn nữa, cả ba không phải là cá thể đơn lẻ, mà sớm kết nối với nhau như máu thịt. Phải để đối phương biết, tay đau sẽ truyền tới tim, chúng ta không cho phép chúng dùng thủ đoạn âm hiểm vô sỉ gây tổn hại tới Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền cảm động nghẹn lời, mấy năm qua quan hệ giữ y và Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng theo kiểu nửa t hầy nửa bạn:
- Đây là vận mệnh của tôi, tôi không có dũng khí đứng ra thùa nhận, càng không có lý do gì để ảnh hưởng tới người khác. Tôi an bài như thế là không hi vọng ảnh hưởng quá lớn, sao có thể khiến Hòa Hoàng và Đông Đô cuốn vào. Chúng ta sẽ tiến thêm một bước hợp tác chặt chẽ, song hiện giờ thời cơ không thích hợp, tôi mong mọi người cho tôi hai năm để xử lý chuyện cá nhân.
- Gặp phải người mẹ như thế là bất hạnh của cậu, có lẽ chúng tôi không nên trực tiếp can dự vào, nhưng giờ nó chỉ là ân oán cả nhân của cậu sao?
Lạc Ích Đồng nói rất chậm, nam nhân không rơi lệ chẳng qua chưa đủ thương tâm, vận mệnh của Lâm Tuyền thật quá nhiều tai kiếp:
- Liên hợp Tĩnh Hải do cậu sáng lập đã ảnh hưởng sâu sắc tới nhiều người, cổ vũ rất nhiều người, những người đó đều coi cậu như nhân vật linh hồn. Không biết Đông Đô thế nào, nếu cậu tới Hòa Hoàng vung tay hiệu triệu, thế nào cũng có nửa tầng quản lý đi theo, lão già tôi nếu khoanh tay mà nhìn, thế nào bị người ta mắng chửi sau lưng. Nhân tâm tan rã, Hòa Hoàng có còn là Hòa Hoàng không? Hòa Hoàng, Đông Đô không muốn can thiệp vào, nhưng chúng tôi không thoát thân được nữa. Ba nhà chúng ta trước giờ đều lấy Liên hợp Tĩnh Hải làm hạch tâm, trừ khi không muốn tiến thủ, nếu không phải bắt tay chiến đấu.
Lý do của Lạc Ích Đồng có hơi khiên cưỡng, song không dễ phản bác, Khổng Lập Dân nắm tay Lâm Tuyền:
- Cậu phải đối diện với vận mệnh không thể né tránh của mình, ba nhà chúng ta nếu phát triển lên, ắt sẽ xung đột với tập đoàn truyền thống như Thẩm thị, đó cũng là điều không thể né tránh. Nếu ba nhà liên hợp, có thể thiếu tôi và lão Lạc, song không thể thiếu cậu. Chúng tôi không thể khoanh tay ngồi nhìn, cũng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn, phải giai quyết vấn đê ngay từ bây giờ, không nên để hai năm sau. Tôi nghĩ người trong căn phòng này đều đồng cảm.
Khổng Lập Dân bản tính hòa nhã, nhưng những lời này nói rất mạnh mẽ kiên quyết, đánh thẳng vào tiếng lòng của mọi người, không ai tưởng tượng được Liên hợp Tĩnh Hải nếu thiếu Lâm Tuyền sẽ ra sao, bọn họ tất nhiên hi vọng cả ba nhà liên kết lại thanh một thực thể gắn kết hơn, để người phụ nữ ác động kia kiêng kỵ, không dám có âm mưu quỷ kế nhắm vào Lâm Tuyền, bọn họ theo Lâm Tuyền nhiều năm có đủ tự tin, chỉ cần đối phương không phá vở quy tắc cuộc chơi thái quá, bọn họ chẳng sợ tập đoàn Thẩm thị gì hết.
Người trong đại sảnh không ai còn tâm trạng nghĩ tới chuyện khác, mọi sự chú ý để dồn vào cánh cửa đóng kín, không khí rất áp lực, túm tụm lại thì thầm một cách bất an, không còn chút gì giống bữa tiệc hoan nghênh nữa.
Cửa phòng nghỉ bật mở, tất cả lại nhìn về đó, Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng mỗi người đứng ở một bên cửa, Lâm Tuyền đứng giữa, sắc mặt hơi nhợt nhạt, quay sang nói nhỏ với Khổng Lập Dân:
- Chú công bố đi.
Khổng Lập Dân nhìn khắp đại sảnh, ho khẽ một tiếng, để tâm tình kích động lắng xuống:
- Bữa tiệc ngày hôm nay, một là chúc mừng Trương Tiểu Bân trở về, thành trợ thủ của Lâm Tuyền, tiến bước cùng chúng ta. Hai là chúc mừng ba nhà Liên hợp Tĩnh Hải, Đông Đô, Hòa Hoàng bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ tiến vào tầng cấp mới, tôi vô cùng vinh hạnh công bố tin tức này, Đông Đô sẽ mua lại cổ phần của tầng quản lý Tinh Hồ, thúc đẩy tiến trình Tinh Hồ quay lại Thiên Tinh Hồ. Lấy đây làm thời cơ để Liên hợp Tĩnh Hải, Đông Đô, Hòa Hoàng thông qua hình thức trao đổi cổ phiếu, hình thành quan hệ chiến lược chặt chẽ hơi, với mục đích cuối cùng là sát nhập làm một thực thể ...
Tin tức này quá mức đột ngột, làm người trong đại sảnh thất kinh, trước đó ba nhà đã có hợp tác trong nhiều lĩnh vực, tầng quản lý hợp tác chặt chẽ, người biết nội tình ít nhiều đoán được ba nhà liên hợp, nhưng không ngờ lại vào lúc này.
Thời gian quá gấp gáp, người biết nội tình như Lưu Hoa Đông đều cho rằng ít nhất phải đợi Tinh Hồ trở về, sau đó Hào Thành, Giai Thanh sát nhập vào Thiên Tinh Hồ mới tính đến chuyện ba nhà liên hợp, không ngờ Khổng Lập Dân lại tuyên bố tin tức như thế trong ngày hôm nay.
Bữa tiệc kết thúc sớm hơn dự định, trong long mọi người quá nhiều cảm xúc, Lâm Tuyền muốn ở một mình, rời tiệc bảo Quý Vĩnh lái xe tới nhà ông ngoại, chiếc xe Volvo bạc âm thầm đi trong bóng đêm, rẽ vào trạch viện cũ nằm ở phía đông Đh Tĩnh Hải, động cơ dừng lại, chút náo động chớp mắt bị bóng đêm nhấn chìm, tiếng côn trùng râm ran trong hồ nước yên lặng trong chốc lát lại bắt đầu ồn ào.
Lâm Tuyền đẩy cửa xe, nhưng không vội vào nhà, vẫn dựa cửa hút thuốc, con chó già Tiểu Vĩ chắc ngủ rồi, không ra đón chào y như mọi khi.
- Tiểu Ba, có phải Tiểu Ba không?
Trong sân không có đèn, trăng sao lác đác, Trần Nhiên nhìn không rõ, lên tiếng hỏi:
- Vâng, là cháu ạ.
Lâm Tuyền đáp lời, ném điều thuốc vừa hút được vài hơi xuống đất, lấy chân dập tắt.
Trần Nhiên mở cửa phòng, ánh đèn bên trong chiếu ra, ông đứng ở cửa, ánh mắt dừng trên mặt Lâm Tuyền một lúc rời thở dài:
- Vào nhà nói.
/486
|