- Anh ta có nhiều thịt một chút, song không đến nổi để em nói xấu người ta béo.
Giang Lê Hoa lườm hắn một cái.
- Đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy, anh đoán xem.
- Làm sao anh biết, trên đời này xe hơi đắt tiền nhiều lắm.
- Chính là cái "đừng sờ em" mà anh nói đấy.
- Chị nói cái gì sờ với không sờ?
Giang Mạn Hoa không hiểu:
- Anh béo kia lái chiếc BMW 760, giá phải hơn triệu.
- Bmw là "đừng sờ em" còn gì nữa, chúng ta cả đời chẳng mơ tới được.
Lý Tân Nghĩa giải thích:
- Nếu không phải Hoàng Vĩ cứ đòi đi hát, đòi gặp bạn gái Lâm Tuyền, có lẽ tới giờ mọi người vẫn không biết gì về anh ấy.
- Em thấy Lâm Tuyền rất coi trọng anh đấy, nghĩ mà xem, Trương Đào là bạn cùng phòng với anh ấy, cả buổi tối Lâm Tuyền chỉ nói chuyện qua loa vài câu. Vả lại lớp anh tới đông đủ mà, anh ấy trừ mấy người bạn cùng phòng chỉ mời thêm mỗi mình anh.
Giang Lê Hoa nói giọng đầy kịch tính:
Lý Tân Nghĩa nghe tới đâu gật tới đó.
- Cũng phải, dù sau này không liên hệ, nhưng thời đại học, anh và anh ấy quan hệ không tệ. Chuyện của anh ấy, anh kể với em rồi, anh ấy thông minh, cần cù, so với anh ấy, bọn anh chỉ là rác rưởi. Em thấy Lục Nhất Mạn rồi đấy, khi đó sống chết theo đuổi Lâm Tuyền, anh ấy không để ý tới người ta, mọi người đều hận anh ấy.
- Em thấy anh ấy và cô tình nhân đại chúng của bọn anh quan hệ tốt lắm, không nhìn ra có gì bất thường. Ngược lại anh và cô Điền Lệ kia rất đáng nghi, nếu không phải có gì mờ ám, sao cả tối không nhìn người ta một cái, cứ ngoảnh đầu đi như thế không thấy mỏi à?
- Chuyện nọ xọ chuyện kia, đang nói chuyện Lâm Tuyền, em đừng lôi đi lung tung.
Giang Lê Hoa lườm hắn một cái, tạm thời bỏ qua.
- Lục Nhất Mạn sau khi bị từ chối, cả khóa 97 nổ tung, mọi người đều thấy họ trai tài gái sắc, Lâm Tuyền chọc giận đám đông, khiến mọi người cố ý cô lập anh ấy. Em biết rồi đấy, từ nhỏ anh rất phục những người thông minh, cho nên khi đó quan hệ với Lâm Tuyền tốt hơn những người khác.
Lý Tân Nghĩa sực nhớ ra:
- À, Lâm Tuyền nói muốn giới thiệu cho anh một người, người đó qua kỳ nghỉ sẽ Thuận Nghĩa công tác.
- Ai thế?
- Anh ấy không nói, nhưng bạn của anh ấy thì không thể có cấp bậc thấp được.
- Á, liệu có thể là ...
Lý Tân Nghĩa cũng có chung ý nghĩ, nhưng sợ thất vọng, xua tay:
- Chuyện không manh mối gì, em đừng đoán bừa.
- Anh nói xem chúng ta có nên chuẩn bị cái gì đó, hay là mời lại Lâm Tuyền một bữa, trong thẻ của em còn tiền, anh lấy dùng.
- Bỏ đi, anh ấy đâu thèm cái gì ở chúng ta, làm thế có khi bị ghét.
- Không được, tình nghĩa thế nào phải làm cho tận. Anh biết ba em kiếm cho anh cái chức này khó thế nào không, bạn anh lại là nhân vật trọng yếu, phải củng cố quan hệ. Trước kia quan hệ tốt tới đâu không qua lại thì cũng trở nên phai nhạt, dù quan hệ không tốt, chăm chỉ qua lại, sẽ dần thân thiết.
Lý Tân Nghĩa thở dài, hắn công tác ở thành ủy Trì Châu hai năm, sau đó bị đẩy xuống huyện Thuận Nghĩa, nhờ có cha Giang Lê Hoa trước khi về hưu nâng đỡ, nên mới lên được khoa trưởng văn phòng thanh ủy. Rèn rũa bốn năm trong cơ quan nhà nước, đã không còn nông nổi bộp chộp nữa, tuy chưa trầm ổn, song góc cạnh đã bị mài bằng rồi, ra đời rồi gặp nhiều chuyện tình người ấm lạnh, đối với tình cảm bạn học cũ càng coi trọng. Thân phận thần bí của Lâm Tuyền khiến hắn hưng phấn, lại vì hưng phấn đó mà xấu hổ.
Trong lòng rất phức tạp, Lý Tân Nghĩa cả đêm trằn trọc, đang mơ mơ hồ hồ nghe thấy có tiếng điện thoại, Giang Lê Hoa đẩy cửa đi vào, nói:
- Điện thoại của Lâm Tuyền.
Lý Tân Nghĩ choàng tỉnh:
- Mấy giờ rồi?
Rèm kéo kín, nên trong phòng không sáng lắm.
- Vừa qua 8 giờ.
Giang Lê Hoa và em gái ngủ ở phòng ngủ chính, gian phòng của Lý Tân Nghĩa không có điện thoại, mặc áo choàng ngủ vào, chạy ra phòng khách nghe điện thoại.
Lâm Tuyền ở đầu kia nói:
- Ngủ ngon không? Buổi sáng tôi có một cuộc họp, Thư Nhã sẽ ăn sáng cùng các cậu, ban ngày mọi người tự an bài, tối cùng ăn cơm, mấy ngày tới cậu cứ ở lại khách sạn Tứ Quý.
Lý Tân nghĩa đánh răng rửa mặt xong, Thư Nhã cùng Lục Nhất Mạn tới mời bọn họ đi ăn sáng, đám Trương Đào, Hoàng Vĩ đã đợi ở nhà ăn tầng 12. Ăn sáng xong Thư Nhã xin lỗi:
- Lâm Tuyền cả ngày hôm nay bận rộn, sáng tôi lại phải về Tĩnh Hải. Nếu không sẽ đi chơi cùng mọi người. Vị này là giám đốc khách sạn, mọi người có an bài gì đều nói với anh ấy.
Rồi hỏi Tiểu Tư Vũ:
- Con theo mẹ về Tĩnh Hải hay là đi tìm Quân Quân chơi.
- Con đi chơi với chị Phi Lăng được không?
Thư Nhã trêu:
- Tiểu yêu tinh muốn làm minh tinh rồi hả?
- Mẹ nhỏ mới là tiểu yêu tinh, ai bảo con muốn làm minh tinh, con chỉ muốn tới nơi diễn tập xem cho biết.
Thư Nhã đưa di động cho Tiểu Tư Vũ:
- Con nói với mẹ con đi, mẹ con mà đồng ý thì mẹ bảo người đưa con tới.
- Mẹ con mà đồng ý thì con thương lượng với mẹ làm gì? Mẹ nhỏ, con chỉ đi xem một cái thôi, chúng ta giấu ba mẹ con được không?
Thư Nhã lấy ngón tay chọc vào má Tiểu Tư Vũ:
- Thế ai mới là tiểu yêu tinh?
- Con, con là tiểu yêu tinh.
Thư Nhã phì cười:
- Nơi này không phải là Tĩnh Hải, con không được bỏ rơi vệ sĩ trốn đi chơi như lần trước đâu đấy, nếu không sau này có chuyện gì mẹ không giúp con nữa đâu.
Đám Lý Tân Nghĩa nghe mẩu đối thoại đó mà rùng mình, có phải là cô bé 7 -8 tuổi đầu nữa không, đúng là tiểu yêu tinh mà, thừa ương bướng song cũng rất khôn khéo, thế này không biết lớn lên còn ai chế ngự nổi. Lục Nhất Mạn nói xen vào:
- Bọn em cũng muốn tới nơi tập luyện xem, vừa vặn có thể đưa Tư Vũ đi cùng.
- Vậy thì tốt quá, nếu không phải vì bận về, tôi cũng muốn đi lắm.
Trương Đào, Điền Lệ vốn định hôm nay về Tĩnh Hải, người khác nhận ra sự lạnh nhạt của Lâm Tuyền với họ, cứ lỳ mặt ở lại không tự nhiên, có điều lại không thân thiết gì với Thư Nhã, nên không nói ra, chuẩn bị tự lái xe về.
Nhìn Thư Nhã rời đi, Hoàng Vĩ nói:
- Lão Đại giỏi giấu diếm thật, không chỉ có bạn gái thanh mai trúc mã, mà chẳng ai nhận ra được anh ấy có tiền.
Trần Lập mỉm cười, hắn hiểu được Lâm Tuyền kín đáo như vậy là vì sao, tuy Lâm Tuyền đã để cho Hoàng Vĩ biết một số chuyện, nhưng không biết sẽ cho biết tới mức độ nào, bí mật của Lâm Tuyền quá lớn, quá nhiều, có lẽ chỉ vài người mới biết thế giới nội tâm của Lâm Tuyền, Trần Lập không vượt quyền.
Trương Đào đợi một lúc mới cùng Điền Lệ đứng dậy, nói:
- Chúng tôi cũng về Tĩnh Hải đây, không tiếp mọi người nữa.
Không ai giữ lại, mọi người đều nhân ra Lâm Tuyền và Trương Đào có khoảng cách, Trần Lập thở dài, hôm qua Trương Đào, Điền Lệ theo bọn họ tới khách sạn Tứ Quý là có ý làm lành với Lâm Tuyền, không ngờ bị đối xử chẳng nóng chẳng lạnh, hôm nay đành phải đi, có điều chuyện này liên quan tới quá khứ tình cảm giữa Lâm Tuyền và Trần Vũ, người ngoài không thể nói gì?
Hoàng Vĩ đợi Trương Đào đi rồi mới hỏi Trần Lập:
- Chẳng phải Trương Đào là người sùng bái Lão Đại nhất trong số chúng ta sao, tôi còn tượng cậu ấy tới Tĩnh Hải đi theo Lão Đại cơ, không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.
Trần Lập lắc đầu, nói mình không biết.
Giang Lê Hoa lườm hắn một cái.
- Đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy, anh đoán xem.
- Làm sao anh biết, trên đời này xe hơi đắt tiền nhiều lắm.
- Chính là cái "đừng sờ em" mà anh nói đấy.
- Chị nói cái gì sờ với không sờ?
Giang Mạn Hoa không hiểu:
- Anh béo kia lái chiếc BMW 760, giá phải hơn triệu.
- Bmw là "đừng sờ em" còn gì nữa, chúng ta cả đời chẳng mơ tới được.
Lý Tân Nghĩa giải thích:
- Nếu không phải Hoàng Vĩ cứ đòi đi hát, đòi gặp bạn gái Lâm Tuyền, có lẽ tới giờ mọi người vẫn không biết gì về anh ấy.
- Em thấy Lâm Tuyền rất coi trọng anh đấy, nghĩ mà xem, Trương Đào là bạn cùng phòng với anh ấy, cả buổi tối Lâm Tuyền chỉ nói chuyện qua loa vài câu. Vả lại lớp anh tới đông đủ mà, anh ấy trừ mấy người bạn cùng phòng chỉ mời thêm mỗi mình anh.
Giang Lê Hoa nói giọng đầy kịch tính:
Lý Tân Nghĩa nghe tới đâu gật tới đó.
- Cũng phải, dù sau này không liên hệ, nhưng thời đại học, anh và anh ấy quan hệ không tệ. Chuyện của anh ấy, anh kể với em rồi, anh ấy thông minh, cần cù, so với anh ấy, bọn anh chỉ là rác rưởi. Em thấy Lục Nhất Mạn rồi đấy, khi đó sống chết theo đuổi Lâm Tuyền, anh ấy không để ý tới người ta, mọi người đều hận anh ấy.
- Em thấy anh ấy và cô tình nhân đại chúng của bọn anh quan hệ tốt lắm, không nhìn ra có gì bất thường. Ngược lại anh và cô Điền Lệ kia rất đáng nghi, nếu không phải có gì mờ ám, sao cả tối không nhìn người ta một cái, cứ ngoảnh đầu đi như thế không thấy mỏi à?
- Chuyện nọ xọ chuyện kia, đang nói chuyện Lâm Tuyền, em đừng lôi đi lung tung.
Giang Lê Hoa lườm hắn một cái, tạm thời bỏ qua.
- Lục Nhất Mạn sau khi bị từ chối, cả khóa 97 nổ tung, mọi người đều thấy họ trai tài gái sắc, Lâm Tuyền chọc giận đám đông, khiến mọi người cố ý cô lập anh ấy. Em biết rồi đấy, từ nhỏ anh rất phục những người thông minh, cho nên khi đó quan hệ với Lâm Tuyền tốt hơn những người khác.
Lý Tân Nghĩa sực nhớ ra:
- À, Lâm Tuyền nói muốn giới thiệu cho anh một người, người đó qua kỳ nghỉ sẽ Thuận Nghĩa công tác.
- Ai thế?
- Anh ấy không nói, nhưng bạn của anh ấy thì không thể có cấp bậc thấp được.
- Á, liệu có thể là ...
Lý Tân Nghĩa cũng có chung ý nghĩ, nhưng sợ thất vọng, xua tay:
- Chuyện không manh mối gì, em đừng đoán bừa.
- Anh nói xem chúng ta có nên chuẩn bị cái gì đó, hay là mời lại Lâm Tuyền một bữa, trong thẻ của em còn tiền, anh lấy dùng.
- Bỏ đi, anh ấy đâu thèm cái gì ở chúng ta, làm thế có khi bị ghét.
- Không được, tình nghĩa thế nào phải làm cho tận. Anh biết ba em kiếm cho anh cái chức này khó thế nào không, bạn anh lại là nhân vật trọng yếu, phải củng cố quan hệ. Trước kia quan hệ tốt tới đâu không qua lại thì cũng trở nên phai nhạt, dù quan hệ không tốt, chăm chỉ qua lại, sẽ dần thân thiết.
Lý Tân Nghĩa thở dài, hắn công tác ở thành ủy Trì Châu hai năm, sau đó bị đẩy xuống huyện Thuận Nghĩa, nhờ có cha Giang Lê Hoa trước khi về hưu nâng đỡ, nên mới lên được khoa trưởng văn phòng thanh ủy. Rèn rũa bốn năm trong cơ quan nhà nước, đã không còn nông nổi bộp chộp nữa, tuy chưa trầm ổn, song góc cạnh đã bị mài bằng rồi, ra đời rồi gặp nhiều chuyện tình người ấm lạnh, đối với tình cảm bạn học cũ càng coi trọng. Thân phận thần bí của Lâm Tuyền khiến hắn hưng phấn, lại vì hưng phấn đó mà xấu hổ.
Trong lòng rất phức tạp, Lý Tân Nghĩa cả đêm trằn trọc, đang mơ mơ hồ hồ nghe thấy có tiếng điện thoại, Giang Lê Hoa đẩy cửa đi vào, nói:
- Điện thoại của Lâm Tuyền.
Lý Tân Nghĩ choàng tỉnh:
- Mấy giờ rồi?
Rèm kéo kín, nên trong phòng không sáng lắm.
- Vừa qua 8 giờ.
Giang Lê Hoa và em gái ngủ ở phòng ngủ chính, gian phòng của Lý Tân Nghĩa không có điện thoại, mặc áo choàng ngủ vào, chạy ra phòng khách nghe điện thoại.
Lâm Tuyền ở đầu kia nói:
- Ngủ ngon không? Buổi sáng tôi có một cuộc họp, Thư Nhã sẽ ăn sáng cùng các cậu, ban ngày mọi người tự an bài, tối cùng ăn cơm, mấy ngày tới cậu cứ ở lại khách sạn Tứ Quý.
Lý Tân nghĩa đánh răng rửa mặt xong, Thư Nhã cùng Lục Nhất Mạn tới mời bọn họ đi ăn sáng, đám Trương Đào, Hoàng Vĩ đã đợi ở nhà ăn tầng 12. Ăn sáng xong Thư Nhã xin lỗi:
- Lâm Tuyền cả ngày hôm nay bận rộn, sáng tôi lại phải về Tĩnh Hải. Nếu không sẽ đi chơi cùng mọi người. Vị này là giám đốc khách sạn, mọi người có an bài gì đều nói với anh ấy.
Rồi hỏi Tiểu Tư Vũ:
- Con theo mẹ về Tĩnh Hải hay là đi tìm Quân Quân chơi.
- Con đi chơi với chị Phi Lăng được không?
Thư Nhã trêu:
- Tiểu yêu tinh muốn làm minh tinh rồi hả?
- Mẹ nhỏ mới là tiểu yêu tinh, ai bảo con muốn làm minh tinh, con chỉ muốn tới nơi diễn tập xem cho biết.
Thư Nhã đưa di động cho Tiểu Tư Vũ:
- Con nói với mẹ con đi, mẹ con mà đồng ý thì mẹ bảo người đưa con tới.
- Mẹ con mà đồng ý thì con thương lượng với mẹ làm gì? Mẹ nhỏ, con chỉ đi xem một cái thôi, chúng ta giấu ba mẹ con được không?
Thư Nhã lấy ngón tay chọc vào má Tiểu Tư Vũ:
- Thế ai mới là tiểu yêu tinh?
- Con, con là tiểu yêu tinh.
Thư Nhã phì cười:
- Nơi này không phải là Tĩnh Hải, con không được bỏ rơi vệ sĩ trốn đi chơi như lần trước đâu đấy, nếu không sau này có chuyện gì mẹ không giúp con nữa đâu.
Đám Lý Tân Nghĩa nghe mẩu đối thoại đó mà rùng mình, có phải là cô bé 7 -8 tuổi đầu nữa không, đúng là tiểu yêu tinh mà, thừa ương bướng song cũng rất khôn khéo, thế này không biết lớn lên còn ai chế ngự nổi. Lục Nhất Mạn nói xen vào:
- Bọn em cũng muốn tới nơi tập luyện xem, vừa vặn có thể đưa Tư Vũ đi cùng.
- Vậy thì tốt quá, nếu không phải vì bận về, tôi cũng muốn đi lắm.
Trương Đào, Điền Lệ vốn định hôm nay về Tĩnh Hải, người khác nhận ra sự lạnh nhạt của Lâm Tuyền với họ, cứ lỳ mặt ở lại không tự nhiên, có điều lại không thân thiết gì với Thư Nhã, nên không nói ra, chuẩn bị tự lái xe về.
Nhìn Thư Nhã rời đi, Hoàng Vĩ nói:
- Lão Đại giỏi giấu diếm thật, không chỉ có bạn gái thanh mai trúc mã, mà chẳng ai nhận ra được anh ấy có tiền.
Trần Lập mỉm cười, hắn hiểu được Lâm Tuyền kín đáo như vậy là vì sao, tuy Lâm Tuyền đã để cho Hoàng Vĩ biết một số chuyện, nhưng không biết sẽ cho biết tới mức độ nào, bí mật của Lâm Tuyền quá lớn, quá nhiều, có lẽ chỉ vài người mới biết thế giới nội tâm của Lâm Tuyền, Trần Lập không vượt quyền.
Trương Đào đợi một lúc mới cùng Điền Lệ đứng dậy, nói:
- Chúng tôi cũng về Tĩnh Hải đây, không tiếp mọi người nữa.
Không ai giữ lại, mọi người đều nhân ra Lâm Tuyền và Trương Đào có khoảng cách, Trần Lập thở dài, hôm qua Trương Đào, Điền Lệ theo bọn họ tới khách sạn Tứ Quý là có ý làm lành với Lâm Tuyền, không ngờ bị đối xử chẳng nóng chẳng lạnh, hôm nay đành phải đi, có điều chuyện này liên quan tới quá khứ tình cảm giữa Lâm Tuyền và Trần Vũ, người ngoài không thể nói gì?
Hoàng Vĩ đợi Trương Đào đi rồi mới hỏi Trần Lập:
- Chẳng phải Trương Đào là người sùng bái Lão Đại nhất trong số chúng ta sao, tôi còn tượng cậu ấy tới Tĩnh Hải đi theo Lão Đại cơ, không biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.
Trần Lập lắc đầu, nói mình không biết.
/486
|