Trần Vũ không còn dũng khí vào Tân thành Nam Cảng nữa, gọi điện cho Phương Nam hẹn gặp ở trong quán cà phê đường Thanh Lộ.
Phương Nam ngồi đối diện với Trần Vũ, đưa bàn tay trắng ngần cầm cầm chiếc thìa cà phê tinh xảo khuấy nhẹ cốc cà phê, hương thơm cà phê dễ lan tỏa, sữa trắng và cà phê đen hòa trộn thành thứ mầu nâu hấp dẫn, nhưng ánh mắt xa xăm nhìn dòng người qua lại bên đường qua cửa sổ kính:
- Năm đó Lâm Tuyền rời khỏi quán cà phê này rồi bị tai nạn, cũng ở quán cà phê này nghe chuyện cô kết hôn. Cậu ấy sao nỡ làm tổn thương tới cô? Cậu ấy cẩn thân giữ khoảng cách với cô để tránh cô bị tổn thương thêm thôi, cô có biết thân thế của Lâm Tuyền không?
Trần Vũ lắc đầu, cô cảm giác lúc này mình chẳng biết gì về Lâm Tuyền nữa.
- Cậu ấy là đứa bé bị bỏ rơi bên đường, năm ấy Lâm Tuyền mới có bốn tuổi, trong một đêm mưa gió cậu ấy bị vứt bỏ lại con đường qua Trung học Nhất Trung, người phụ nữ vút bỏ Lâm Tuyền càng gây tổn thương cho cậu ấy nhiều hơn cô, bà ta biết Lâm Tuyền tồn tại, sợ Lâm Tuyền về tranh đoạt tài sản với con bà ta, nên không nhận. Có ai hiểu được thống khổ mà cậu ấy phải chịu đựng, cậu ấy luôn giữ khoảng cách với bà ta ... Có lẽ cô trách Lâm Tuyền vì sao ở mặt tình cảm lại bị động như thế, tất cả vì sợ hãi trong lòng.
Trần Vũ luôn cho rằng mình là người kiên cường, nhưng mấy ngày qua nước mắt đã chảy hết rồi, nghe Phương Nam kể chuyện, đôi mắt đờ đẫn, cô có thể hình dung ra bốn năm trước mình bỏ đi mang tới tuyệt vọng thế nào cho Lâm Tuyền.
Phương Nam tiếp tục kể:
- Vấn đề của tổng cty XD và Lệ Cảnh không phải tìm được người hợp tác là có thể giải quyết được, vấn đề bản thân nó rất nghiêm trọng, Lâm Tuyền vẫn chưa biết giải quyết vấn đề này thế nào, tôi nghĩ nên để cô biết hết tất cả, cô chẳng phải luôn muốn biết bộ mặt thật của Liên hợp Tĩnh Hải sao? Đây là tư liệu tỉ mỉ về Liên hợp Tĩnh Hải, những năm qua cậu ấy luôn né tránh con mắt của công chúng và giới truyền thông chẳng phải vì làm gì trái với lương tâm hết. Nguyên nhân có lẽ giờ cô đã đoán ra rồi đấy, Lâm Tuyền chỉ muốn né tránh ánh mắt người phụ nữ kia.
Nhìn dáng người tha thướt của Phương Nam rời khỏi quán cà phê, Trần Vũ thu lại bi thương trong lòng, ngồi trên chiếc ghế quấn đầy giây leo, lật xem tài liệu Phương Nam để lại, xem qua mấy năm ân oán giữa Lệ Cảnh và Liên hợp Tĩnh Hải, xem quá trình trình hình thành đế quốc kinh tế Lâm Tuyền lập ra, nhớ lại nửa năm ngắn ngủi đầy mật ngọt hai người ở bên nhau, nhớ lại nhiều lần Lâm Tuyền muốn nói thân thế của y, bị sự ích kỷ của mình từ chối, khiến cho khi mình cần anh ấy nhất, Lâm Tuyền sợ tổn thương đã trốn tránh, một chân tướng quá tàn khốc.
Trần Vũ ngồi như tê liệt, tới khi bóng đem phủ xuống, trăng sao xuất hiện kín trời, cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, Trương Đào, Điền Lệ tới mấy lần, nhìn Trần Vũ ngồi đó như si dại, nội tâm hô thẹn vô cùng, những điều họ nói về Lâm Tuyền thật đáng ghê tởm, đem hết xấu xa dơ bẩn nhỏ nhen ghen tỵ trong đầu óc mình đổ lên người khác, tạo nên bi kịch của Trần Vũ hôm nay.
Mẹ Trần Vũ gọi điện tới mấy lần, Trương Đào mới đi tới bên Trần Vũ nói:
- Hôm nay là ngày chủ tịch Trần ra viện.
Trần Vũ đột nhiên ngồi thẳng đậy như hồn quay lại thể xác, nói:
- Có một câu về Lâm Tuyền là anh nói đúng, chúng ta không một ai hiểu được anh ấy.
Thu lại toàn bộ tài liệu trên bàn, rời quán cà phê.
Thoắt cái đã nửa tháng trôi qua.
Mở cửa sổ ra để không khí lạnh bên ngoài tràn vào, nhắm mắt lại cho từng cơn gió mùa đông quất lên mặt, thôi tung mái tóc, phiền muộn trong lòng Trần Vũ mới dịu đi đôi chút. Trước kia cô chưa từng tiếp xúc với công việc tập đoạn, hơn nửa tháng qua mới nắm được cơ bản tình hình, với cô mà nói, thời gian này càng bận rộn càng có thể xoa dịu bớt thương cảm trong lòng, có điều thật là mệt, không biết làm sao Lâm Tuyền có thể ngày ngày ứng phó được với cường độ công tác lớn như thế.
Em sẽ nỗ lực! Trần Vũ cắn môi, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tường kính, nhưng đầu lại tưởng tượng ra một hình bóng khác.
Cửa văn phòng lặng lẽ mở ra, Trần Minh Hành chống gậy đi vào.
- Đừng ép bản thân thái quá, dù sao tập đoàn còn có các chú của con gánh vác.
Trần Minh Hành đi tới trước bức tường kính, đứng sóng vai với con gái.
Im lặng rất lâu, Trần Vũ không nhịn được hỏi:
- Ba thực sự không biết gì về mối quan hệ giữa Tinh Hồ và Liên hợp Tĩnh Hải chứ?
- Ba biết, biết từ lâu lắm rồi.
Trần Minh Hành không né tránh ánh mắt của con gái:
- Lệ Cảnh đã trải qua gần 30 năm mưa gió, ba không thể nhìn nó bị hủy trong một sớm, tình hình trong nước rất phức tạp, không phải ba đứng ra nhận tránh nhiệm là Lệ Cảnh có thể vượt qua được khó khăn ... Chuyện của con, ba rất xin lỗi.
Trần Vũ ngửa mặt ra sau, hít mạnh một hơi không khí lạnh, ngữ khí bình tĩnh:
- Con không có thời gian nghĩ tới chuyện cá nhân nữa, còn chỉ thấy ba không nên lợi dụng tình cảm của con.
Trần Minh Hành thở dài:
- Nếu con thấy khó xử quá thì thôi vậy.
- Con chỉ không muốn lấy tình cảm ra giao dịch.
Trần Vũ nhắc lại:
- Con nhận ra mình thật ngu ngốc, không hiểu cái gì, không hiểu được anh ấy, giờ lại không hiểu ba, từ tháng 4 ba đã tính cách thoát thân rồi kia mà? Sao ba lại đi gánh lấy cái khoản nợ Trương Giai Minh bỏ lại, ba coi tập đoàn quan trọng hơn tính mạng bản thân, quan trọng hơn cả con kia mà.
- Trương Quyền vì sao rơi vào cảnh hôm nay?
Trần Minh Hành chậm rãi nói:
- Ông ta coi Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền cùng là loại người giống như ông ta, trong lòng ông ta, chưa bao giờ nghĩ Cảnh Nhất Dân có đạo đức liêm sỉ. Người ta nói ba với ông ta cùng một giuộc, nhưng ba cũng có lúc làm việc tốt, không phải ba tự bao biện, những chuyện xấu ba làm đều là chẳng đặng đừng, ít nhất ba cho là như thế. Ba chưa tiếp xúc nhiều với Lâm Tuyền, nhưng có hơn 10 năm tiếp xúc với Cảnh Nhất Dân, ông ta quang minh lỗi lạc hơn Trương Quyền nhiều. Một loạt chính sách thời gian qua của Tĩnh Hải không phải nhắm vào một mình tổng cty XD, chỉ có thể nói là bị vạ lây. Với Lâm Tuyền, ba không biết có phải y có ý đó không, nhưng nếu y có ý đó thì đả kích tổng cty XD dễ như trở bàn tay, từ khi Đầu tư Nam Cảng tiếp nhận khoản nợ kia, Cảnh Nhất Dân sẽ không ngồi nhìn tài sản quốc hữu bị tổn thất nặng như vậy ...
Trần Vũ ngạc nhiên nhìn cha, lần đầu tiên cha cô nói chuyện với cô bằng thái độ bình đẳng, không ngờ nói ra sự thật tàn khốc như thế:
- Lệ Cảnh vốn không cần khó khăn như thế, vì sao ba còn muốn đánh liều?
Trần Minh Hành lắc đầu:
- Con cho rằng ba làm như thế chỉ vì muốn đánh cược? Trương Giai Minh bỏ trốn, ba mà không gánh lấy trách nhiệm, tổng Cty XD sụp đổ, Lệ Cảnh mãi mãi đừng mơ ngày đứng thẳng lưng nói chuyện ở Tĩnh Hải được nữa. Nhưng vấn đề của tổng cty XD khó khăn chồng chất khó khăn, Lệ Cảnh không thể giải quyết, nên ba mới phải dùng cái hạ sách này, kéo tất cả vào đó ... Ài, chuyện này cầm cự được bao lâu phải xem bọn họ muốn trừng phạt Lệ Cảnh thế nào, chuyện này con buông tay đi, để chú hai con đi giao thiệp với Liên hợp Tĩnh Hải.
Trần Vũ quay sang, nhìn thẳng vào Trần Minh Hành:
- Con người sống không thể cứ mãi né tránh, nhưng con có một điều kiện. Ba có thể chấp nhận với con không?
Phương Nam ngồi đối diện với Trần Vũ, đưa bàn tay trắng ngần cầm cầm chiếc thìa cà phê tinh xảo khuấy nhẹ cốc cà phê, hương thơm cà phê dễ lan tỏa, sữa trắng và cà phê đen hòa trộn thành thứ mầu nâu hấp dẫn, nhưng ánh mắt xa xăm nhìn dòng người qua lại bên đường qua cửa sổ kính:
- Năm đó Lâm Tuyền rời khỏi quán cà phê này rồi bị tai nạn, cũng ở quán cà phê này nghe chuyện cô kết hôn. Cậu ấy sao nỡ làm tổn thương tới cô? Cậu ấy cẩn thân giữ khoảng cách với cô để tránh cô bị tổn thương thêm thôi, cô có biết thân thế của Lâm Tuyền không?
Trần Vũ lắc đầu, cô cảm giác lúc này mình chẳng biết gì về Lâm Tuyền nữa.
- Cậu ấy là đứa bé bị bỏ rơi bên đường, năm ấy Lâm Tuyền mới có bốn tuổi, trong một đêm mưa gió cậu ấy bị vứt bỏ lại con đường qua Trung học Nhất Trung, người phụ nữ vút bỏ Lâm Tuyền càng gây tổn thương cho cậu ấy nhiều hơn cô, bà ta biết Lâm Tuyền tồn tại, sợ Lâm Tuyền về tranh đoạt tài sản với con bà ta, nên không nhận. Có ai hiểu được thống khổ mà cậu ấy phải chịu đựng, cậu ấy luôn giữ khoảng cách với bà ta ... Có lẽ cô trách Lâm Tuyền vì sao ở mặt tình cảm lại bị động như thế, tất cả vì sợ hãi trong lòng.
Trần Vũ luôn cho rằng mình là người kiên cường, nhưng mấy ngày qua nước mắt đã chảy hết rồi, nghe Phương Nam kể chuyện, đôi mắt đờ đẫn, cô có thể hình dung ra bốn năm trước mình bỏ đi mang tới tuyệt vọng thế nào cho Lâm Tuyền.
Phương Nam tiếp tục kể:
- Vấn đề của tổng cty XD và Lệ Cảnh không phải tìm được người hợp tác là có thể giải quyết được, vấn đề bản thân nó rất nghiêm trọng, Lâm Tuyền vẫn chưa biết giải quyết vấn đề này thế nào, tôi nghĩ nên để cô biết hết tất cả, cô chẳng phải luôn muốn biết bộ mặt thật của Liên hợp Tĩnh Hải sao? Đây là tư liệu tỉ mỉ về Liên hợp Tĩnh Hải, những năm qua cậu ấy luôn né tránh con mắt của công chúng và giới truyền thông chẳng phải vì làm gì trái với lương tâm hết. Nguyên nhân có lẽ giờ cô đã đoán ra rồi đấy, Lâm Tuyền chỉ muốn né tránh ánh mắt người phụ nữ kia.
Nhìn dáng người tha thướt của Phương Nam rời khỏi quán cà phê, Trần Vũ thu lại bi thương trong lòng, ngồi trên chiếc ghế quấn đầy giây leo, lật xem tài liệu Phương Nam để lại, xem qua mấy năm ân oán giữa Lệ Cảnh và Liên hợp Tĩnh Hải, xem quá trình trình hình thành đế quốc kinh tế Lâm Tuyền lập ra, nhớ lại nửa năm ngắn ngủi đầy mật ngọt hai người ở bên nhau, nhớ lại nhiều lần Lâm Tuyền muốn nói thân thế của y, bị sự ích kỷ của mình từ chối, khiến cho khi mình cần anh ấy nhất, Lâm Tuyền sợ tổn thương đã trốn tránh, một chân tướng quá tàn khốc.
Trần Vũ ngồi như tê liệt, tới khi bóng đem phủ xuống, trăng sao xuất hiện kín trời, cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, Trương Đào, Điền Lệ tới mấy lần, nhìn Trần Vũ ngồi đó như si dại, nội tâm hô thẹn vô cùng, những điều họ nói về Lâm Tuyền thật đáng ghê tởm, đem hết xấu xa dơ bẩn nhỏ nhen ghen tỵ trong đầu óc mình đổ lên người khác, tạo nên bi kịch của Trần Vũ hôm nay.
Mẹ Trần Vũ gọi điện tới mấy lần, Trương Đào mới đi tới bên Trần Vũ nói:
- Hôm nay là ngày chủ tịch Trần ra viện.
Trần Vũ đột nhiên ngồi thẳng đậy như hồn quay lại thể xác, nói:
- Có một câu về Lâm Tuyền là anh nói đúng, chúng ta không một ai hiểu được anh ấy.
Thu lại toàn bộ tài liệu trên bàn, rời quán cà phê.
Thoắt cái đã nửa tháng trôi qua.
Mở cửa sổ ra để không khí lạnh bên ngoài tràn vào, nhắm mắt lại cho từng cơn gió mùa đông quất lên mặt, thôi tung mái tóc, phiền muộn trong lòng Trần Vũ mới dịu đi đôi chút. Trước kia cô chưa từng tiếp xúc với công việc tập đoạn, hơn nửa tháng qua mới nắm được cơ bản tình hình, với cô mà nói, thời gian này càng bận rộn càng có thể xoa dịu bớt thương cảm trong lòng, có điều thật là mệt, không biết làm sao Lâm Tuyền có thể ngày ngày ứng phó được với cường độ công tác lớn như thế.
Em sẽ nỗ lực! Trần Vũ cắn môi, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tường kính, nhưng đầu lại tưởng tượng ra một hình bóng khác.
Cửa văn phòng lặng lẽ mở ra, Trần Minh Hành chống gậy đi vào.
- Đừng ép bản thân thái quá, dù sao tập đoàn còn có các chú của con gánh vác.
Trần Minh Hành đi tới trước bức tường kính, đứng sóng vai với con gái.
Im lặng rất lâu, Trần Vũ không nhịn được hỏi:
- Ba thực sự không biết gì về mối quan hệ giữa Tinh Hồ và Liên hợp Tĩnh Hải chứ?
- Ba biết, biết từ lâu lắm rồi.
Trần Minh Hành không né tránh ánh mắt của con gái:
- Lệ Cảnh đã trải qua gần 30 năm mưa gió, ba không thể nhìn nó bị hủy trong một sớm, tình hình trong nước rất phức tạp, không phải ba đứng ra nhận tránh nhiệm là Lệ Cảnh có thể vượt qua được khó khăn ... Chuyện của con, ba rất xin lỗi.
Trần Vũ ngửa mặt ra sau, hít mạnh một hơi không khí lạnh, ngữ khí bình tĩnh:
- Con không có thời gian nghĩ tới chuyện cá nhân nữa, còn chỉ thấy ba không nên lợi dụng tình cảm của con.
Trần Minh Hành thở dài:
- Nếu con thấy khó xử quá thì thôi vậy.
- Con chỉ không muốn lấy tình cảm ra giao dịch.
Trần Vũ nhắc lại:
- Con nhận ra mình thật ngu ngốc, không hiểu cái gì, không hiểu được anh ấy, giờ lại không hiểu ba, từ tháng 4 ba đã tính cách thoát thân rồi kia mà? Sao ba lại đi gánh lấy cái khoản nợ Trương Giai Minh bỏ lại, ba coi tập đoàn quan trọng hơn tính mạng bản thân, quan trọng hơn cả con kia mà.
- Trương Quyền vì sao rơi vào cảnh hôm nay?
Trần Minh Hành chậm rãi nói:
- Ông ta coi Cảnh Nhất Dân, Lâm Tuyền cùng là loại người giống như ông ta, trong lòng ông ta, chưa bao giờ nghĩ Cảnh Nhất Dân có đạo đức liêm sỉ. Người ta nói ba với ông ta cùng một giuộc, nhưng ba cũng có lúc làm việc tốt, không phải ba tự bao biện, những chuyện xấu ba làm đều là chẳng đặng đừng, ít nhất ba cho là như thế. Ba chưa tiếp xúc nhiều với Lâm Tuyền, nhưng có hơn 10 năm tiếp xúc với Cảnh Nhất Dân, ông ta quang minh lỗi lạc hơn Trương Quyền nhiều. Một loạt chính sách thời gian qua của Tĩnh Hải không phải nhắm vào một mình tổng cty XD, chỉ có thể nói là bị vạ lây. Với Lâm Tuyền, ba không biết có phải y có ý đó không, nhưng nếu y có ý đó thì đả kích tổng cty XD dễ như trở bàn tay, từ khi Đầu tư Nam Cảng tiếp nhận khoản nợ kia, Cảnh Nhất Dân sẽ không ngồi nhìn tài sản quốc hữu bị tổn thất nặng như vậy ...
Trần Vũ ngạc nhiên nhìn cha, lần đầu tiên cha cô nói chuyện với cô bằng thái độ bình đẳng, không ngờ nói ra sự thật tàn khốc như thế:
- Lệ Cảnh vốn không cần khó khăn như thế, vì sao ba còn muốn đánh liều?
Trần Minh Hành lắc đầu:
- Con cho rằng ba làm như thế chỉ vì muốn đánh cược? Trương Giai Minh bỏ trốn, ba mà không gánh lấy trách nhiệm, tổng Cty XD sụp đổ, Lệ Cảnh mãi mãi đừng mơ ngày đứng thẳng lưng nói chuyện ở Tĩnh Hải được nữa. Nhưng vấn đề của tổng cty XD khó khăn chồng chất khó khăn, Lệ Cảnh không thể giải quyết, nên ba mới phải dùng cái hạ sách này, kéo tất cả vào đó ... Ài, chuyện này cầm cự được bao lâu phải xem bọn họ muốn trừng phạt Lệ Cảnh thế nào, chuyện này con buông tay đi, để chú hai con đi giao thiệp với Liên hợp Tĩnh Hải.
Trần Vũ quay sang, nhìn thẳng vào Trần Minh Hành:
- Con người sống không thể cứ mãi né tránh, nhưng con có một điều kiện. Ba có thể chấp nhận với con không?
/486
|