Ăn cơm xong Phương Nam ngồi xe Quý Vĩnh đưa Tiểu Tư Vũ đi học múa, Lâm Tuyền gọi điện về nhà không ai nghe, không biết mẹ đi đâu rồi? Trong công ty cũng chẳng có ai, Lâm Tuyền nghĩ mãi không có chỗ dung thân, làm mặt tội nghiệp nhìn Thư Nhã, Thư Nhã hừ một tiếng:
- Em mà bỏ anh lại thì anh đi tìm Quách Bảo Lâm lêu lổng chứ gì.
Lâm Tuyền cười khì:
- Làm gì có, hiện giờ nó bị trong nhà ép kết hôn, anh tới tìm chẳng phải mua rắc rối vào thân à.
- Nam nhân bọn anh đều thế cả, Quách Bảo Lâm nếu không muốn, vì sao làm lỡ dở Triệu Tĩnh bao năm như thế, họ quen nhau từ năm 98 đúng không?
Quách Bảo Lâm cũng biết đời này không thoát khỏi bàn tay của Triệu Tĩnh được, chẳng qua là giãy dụa trước khi chết mà thôi. Lâm Tuyền gập ngón tay tính, hai người đó đến với nhau bảy năm rồi, trong bảy năm đó Quách Bảo Lâm không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt, Triệu Tĩnh chỉ làm mình làm mẩy mà thôi, tổng thể vẫn tha thứ cho hắn, chỉ cần Quách Bảo Lâm không quá đáng là được.
Quách Đức Toàn sớm đã quyết định cưới Triệu Tĩnh vào nhà họ Quách, chưa nói tình cảm giữa ông và Triệu Khôn Nghĩa, ông cũng mong có cô con dâu quản được con trai, tránh nó làm xằng làm bậy, bước vào con đường không lối về.
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Lâm Tuyền, Thư Nhã không nỡ kéo y đi dạo phố, nói:
- Tới nhà em nhé.
Lâm Tuyền mắt sáng lên, gật đầu liên hồi kỳ trận:
- Được, được, được.
Thư Nhã thấy Lâm Tuyền chớp mắt biến đổi hẳn, đưa tay ra nhéo y một cái:
- Anh nghĩ tới chuyện gì thế hả?
- Nghĩ tới chuyện em mới nghĩ.
Lâm Tuyền cười hì hì.
Khuôn mặt Thư Nhã đỏ rực như ráng chiều, đưa tay che ánh mắt Lâm Tuyền nhìn mình:
- Hôm nay sinh nhật ba em, em cứ do dự mãi không biết có nên mời anh tới nhà ăn không, không không muốn đi thì thôi.
- Có cơm chực để ăn thì tất nhiên là sướng rồi, nhưng lại phải tặng quà.
Lâm Tuyền rầu rĩ nói:
- Ai thèm mấy thứ của anh, có đi hay không?
Thư Nhã nói thế xong vẫn nhét một túi quà vào tay Lâm Tuyền:
- Tới lúc đó thì nói là anh mua nhé.
- Anh mà không đi thì em xử lý những cái này thế nào?
Lâm Tuyền mở túi ra xem, bên trong có một hộp nhân sâm:
- Còn làm thế nào được nữa, anh chỉ là bạn trai danh nghĩa của em thôi, em còn trói anh kéo đi được à? Anh phải trả lại tiền cho em đấy, mất mấy tháng lương của em, em chẳng tặng nổi ông già thứ tốt như vậy đâu.
Thư Nhã mạnh miệng, nhưng giọng nhỏ dần, nhìn bộ dạng đáng thương của cô, Lâm Tuyền không nỡ trêu tiếp nữa.
Năm 2000, Khương Chí Minh vừa lên làm bí thư khu Tĩnh Nam vì mua chuộc lòng người đã lấy một mảnh đất xây nhà cho cán bộ, đều là nhà vườn kiểu Tây, Thư Kính Côn cũng đủ tư cách kiếm một hạn ngạch, song vì nhiều nguyên nhân không có phần. Vẫn ở lại căn nhà cũ từ thời làm hiệu trưởng Nhất Trung, có điều nhà cũ điều kiện cũng không phải kém, rộng tới ba bốn trăm mét vuông so với căn nhà cũa của Lâm gia đã rộng gấp ba lần.
Lâm Tuyền vào nhà, thấy Thư Sương ngồi trong phòng khách, so với lần trước thì đầu tóc đã đơn giản hơn nhiều, mặc quần thể thao, áo thun, khoanh chân trên ghế đọc sách. Thư Sướng cao hơn Thư Nhã một chút, song chưa đầy đặn bằng chị mình, so với vẻ đẹp ngọt ngào của Thư Nhã thì Thư Sướng chua ngoa sắc xảo, xuân lan thu cúc, không ai chịu kém ai.
Thư Sướng thấy chị dẫn Lâm Tuyền về nhà lấy làm lạ:
- Chị bảo anh Lâm về phải tham dự hội nghị gì cơ mà.
Đặt sách lên bàn trà, vươn mình đứng dậy:
- Anh Lâm, anh ngồi đi, em đi rót nước.
Lâm Tuyền chớp chớp mắt, cầm lấy cuốn sách Thư Sướng vừa đọc, là cuốn sách tiếng Anh:
- Có phải là em gái em không vậy? Hay là anh hoa mắt thế?
- Hôm nay mời anh tới đây là vì muốn cám ơn anh cải tạo nó.
- Sao em lại nói anh phải dự hội nghị.
- Không phải lo không mời được anh à?
Thư Nhã đưa tay lên mũi ngửi:
- Người toàn mồ hôi thôi, em đi thay y phục, anh ngồi chơi đi.
- Anh cũng vừa xuống máy bay, cũng phải đi rửa mặt.
Lâm Tuyền thấy cha mẹ Thư Nhã không có nhà, mặt dầy bám theo cô.
Trong phòng của Thư Nhã có phòng tắm riêng, lắp kính trong mờ, Thư Nhã lấy quần áo vào trong thay, Lâm Tuyền đi tới bàn lật sách xem, đầu óc lại toàn cảnh Thư Nhã thay y phục bên trong, lòng ngứa ngáy vô cùng, một lúc sau nghe thấy tiếng vòi nước chảy càng không chịu nổi, cơ thể yểu điệu của Thư Nhã mơ hồ hiện lên sau cánh cửa, Lâm Tuyền nước nước bọt đánh ực, còn vờ vịt đi tới gõ cửa.
- Thất vọng chứ gì, em thừa biết cái đầu xấu xa của anh nghĩ gì?
Thư Nhã với một tay mở cửa ra, đầu đang vục vào bồn rửa mặt, cô mặc chiếc quần short thể thao ngắn cũn, chỉ dài hơn quần lót được một ít, đủ che hết mông, còn cặp đùi nuột nà gần như khoe ra trọn vẹn, mông tròn trịa vểnh lên đầy khiêu gợi, chiếc áo thun ba lỗ bó sát người, nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, nước từ tóc chảy xuống thấm lên phần cổ áo, bên trong không hề mặc áo lót một bên ngực nhìn rõ đường vòng cung tròn trịa vô cùng căng chặt, núm vú nho nhỏ gồ lên lờ mờ.
Lâm Tuyền tham lam nhìn khắp người Thư Nhã, bị cô hắt nước làm tỉnh lại:
- Anh muốn mù à, nhìn cái gì?
Lâm Tuyền hậm hực nói:
- Em mặc như thế, có thấy gì đâu mà nhìn.
- Hóa ra là lỗi của em đấy hả?
Nếu Thư Nhã không cho phép đã chẳng mở cửa, Lâm Tuyền cũng đi tới thò đầu vào bồn rửa mặt, sau đó bắt chiếc con Tiểu Vĩ lắc đầu làm nước bắn lung tung, Thư Nhã cười ngặt ngẽo.
Lúc này Thư Sướng ở dưới pha nước xong gọi bọn nhọ, Thư Nhã liền đưa cho y cái khăn mặt lau tóc, thấy Lâm Tuyền ấp khăn lên mặt ngửi, Thư Nhã cầm khăn vò đầu y rồi đá ra ngoài cửa. Đợi tới khi Thư Nhã đi ra đã mặc thêm một cái quần dài ngoài chiếc short vải, che đi cặp chân dài trắng trẻo, Lâm Tuyền chép miệng nuối tiếc mãi.
Thư Nhã hỏi em gái mới biết cha mình tới nhà Ngụy Gia Cường đánh bài rồi, hôm nay là sinh nhật cha cô, trong nhà chẳng coi trọng, mẹ cô vẫn tới bệnh viện trực, chỉ nói sẽ về nhà sớm mấy tiếng làm cơm, giúp việc cùng mẹ của Thư Kính Côn tới quán trà chơi với các cụ già khác rồi.
Lâm Tuyền và chị em Thư Nhã ngồi ở phòng khách trò chuyện, ở cạnh mỹ nhân đúng là lúc nào cũng cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, chẳng mấy chốc Thư Kính Côn và Ngụy Gia Cường cùng vào.
Thư Kính Côn đang chơi bài thì nhận được điện thoại của con gái nói Lâm Tuyền tới thì ném bài đó về ngay, toàn bộ người lớn trong hai nhà đều tán thành, đồng thời tìm mọi cách vun vào cho Lâm Tuyền và Thư Nhã, Thư Kính Côn cũng biết con gái không quên được mối tình đầu, song thái độ của Lâm Tuyền không rõ ràng, làm Thư Kính Côn không yên tâm, hôm nay sinh nhật ông ta, Lâm Tuyền tới nhà chơi, ý nghĩa khỏi nói cũng biết.
Ngụy Gia Cường nghe tin Lâm Tuyền tới nhà Thư Kính Côn, cũng gần như đuổi luôn hai vị phó cục trưởng cục xây dựng đi, theo tới.
Dù Lâm Tuyền không để ý tới chuyện cũ, cũng cùng con gái mình thành một đôi rồi, nhưng Thư Kính Côn ở trước mặt Lâm Tuyền vẫn cảm thấy gượng gạo. Ngụy Gia Cường rất hiểu lòng người đề nghị tiếp tục đánh bài, nam nhân kéo gần quan hệ không gì ngoài ba món "uống rượu", "đánh bạc" và "chơi gái".
- Em mà bỏ anh lại thì anh đi tìm Quách Bảo Lâm lêu lổng chứ gì.
Lâm Tuyền cười khì:
- Làm gì có, hiện giờ nó bị trong nhà ép kết hôn, anh tới tìm chẳng phải mua rắc rối vào thân à.
- Nam nhân bọn anh đều thế cả, Quách Bảo Lâm nếu không muốn, vì sao làm lỡ dở Triệu Tĩnh bao năm như thế, họ quen nhau từ năm 98 đúng không?
Quách Bảo Lâm cũng biết đời này không thoát khỏi bàn tay của Triệu Tĩnh được, chẳng qua là giãy dụa trước khi chết mà thôi. Lâm Tuyền gập ngón tay tính, hai người đó đến với nhau bảy năm rồi, trong bảy năm đó Quách Bảo Lâm không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt, Triệu Tĩnh chỉ làm mình làm mẩy mà thôi, tổng thể vẫn tha thứ cho hắn, chỉ cần Quách Bảo Lâm không quá đáng là được.
Quách Đức Toàn sớm đã quyết định cưới Triệu Tĩnh vào nhà họ Quách, chưa nói tình cảm giữa ông và Triệu Khôn Nghĩa, ông cũng mong có cô con dâu quản được con trai, tránh nó làm xằng làm bậy, bước vào con đường không lối về.
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Lâm Tuyền, Thư Nhã không nỡ kéo y đi dạo phố, nói:
- Tới nhà em nhé.
Lâm Tuyền mắt sáng lên, gật đầu liên hồi kỳ trận:
- Được, được, được.
Thư Nhã thấy Lâm Tuyền chớp mắt biến đổi hẳn, đưa tay ra nhéo y một cái:
- Anh nghĩ tới chuyện gì thế hả?
- Nghĩ tới chuyện em mới nghĩ.
Lâm Tuyền cười hì hì.
Khuôn mặt Thư Nhã đỏ rực như ráng chiều, đưa tay che ánh mắt Lâm Tuyền nhìn mình:
- Hôm nay sinh nhật ba em, em cứ do dự mãi không biết có nên mời anh tới nhà ăn không, không không muốn đi thì thôi.
- Có cơm chực để ăn thì tất nhiên là sướng rồi, nhưng lại phải tặng quà.
Lâm Tuyền rầu rĩ nói:
- Ai thèm mấy thứ của anh, có đi hay không?
Thư Nhã nói thế xong vẫn nhét một túi quà vào tay Lâm Tuyền:
- Tới lúc đó thì nói là anh mua nhé.
- Anh mà không đi thì em xử lý những cái này thế nào?
Lâm Tuyền mở túi ra xem, bên trong có một hộp nhân sâm:
- Còn làm thế nào được nữa, anh chỉ là bạn trai danh nghĩa của em thôi, em còn trói anh kéo đi được à? Anh phải trả lại tiền cho em đấy, mất mấy tháng lương của em, em chẳng tặng nổi ông già thứ tốt như vậy đâu.
Thư Nhã mạnh miệng, nhưng giọng nhỏ dần, nhìn bộ dạng đáng thương của cô, Lâm Tuyền không nỡ trêu tiếp nữa.
Năm 2000, Khương Chí Minh vừa lên làm bí thư khu Tĩnh Nam vì mua chuộc lòng người đã lấy một mảnh đất xây nhà cho cán bộ, đều là nhà vườn kiểu Tây, Thư Kính Côn cũng đủ tư cách kiếm một hạn ngạch, song vì nhiều nguyên nhân không có phần. Vẫn ở lại căn nhà cũ từ thời làm hiệu trưởng Nhất Trung, có điều nhà cũ điều kiện cũng không phải kém, rộng tới ba bốn trăm mét vuông so với căn nhà cũa của Lâm gia đã rộng gấp ba lần.
Lâm Tuyền vào nhà, thấy Thư Sương ngồi trong phòng khách, so với lần trước thì đầu tóc đã đơn giản hơn nhiều, mặc quần thể thao, áo thun, khoanh chân trên ghế đọc sách. Thư Sướng cao hơn Thư Nhã một chút, song chưa đầy đặn bằng chị mình, so với vẻ đẹp ngọt ngào của Thư Nhã thì Thư Sướng chua ngoa sắc xảo, xuân lan thu cúc, không ai chịu kém ai.
Thư Sướng thấy chị dẫn Lâm Tuyền về nhà lấy làm lạ:
- Chị bảo anh Lâm về phải tham dự hội nghị gì cơ mà.
Đặt sách lên bàn trà, vươn mình đứng dậy:
- Anh Lâm, anh ngồi đi, em đi rót nước.
Lâm Tuyền chớp chớp mắt, cầm lấy cuốn sách Thư Sướng vừa đọc, là cuốn sách tiếng Anh:
- Có phải là em gái em không vậy? Hay là anh hoa mắt thế?
- Hôm nay mời anh tới đây là vì muốn cám ơn anh cải tạo nó.
- Sao em lại nói anh phải dự hội nghị.
- Không phải lo không mời được anh à?
Thư Nhã đưa tay lên mũi ngửi:
- Người toàn mồ hôi thôi, em đi thay y phục, anh ngồi chơi đi.
- Anh cũng vừa xuống máy bay, cũng phải đi rửa mặt.
Lâm Tuyền thấy cha mẹ Thư Nhã không có nhà, mặt dầy bám theo cô.
Trong phòng của Thư Nhã có phòng tắm riêng, lắp kính trong mờ, Thư Nhã lấy quần áo vào trong thay, Lâm Tuyền đi tới bàn lật sách xem, đầu óc lại toàn cảnh Thư Nhã thay y phục bên trong, lòng ngứa ngáy vô cùng, một lúc sau nghe thấy tiếng vòi nước chảy càng không chịu nổi, cơ thể yểu điệu của Thư Nhã mơ hồ hiện lên sau cánh cửa, Lâm Tuyền nước nước bọt đánh ực, còn vờ vịt đi tới gõ cửa.
- Thất vọng chứ gì, em thừa biết cái đầu xấu xa của anh nghĩ gì?
Thư Nhã với một tay mở cửa ra, đầu đang vục vào bồn rửa mặt, cô mặc chiếc quần short thể thao ngắn cũn, chỉ dài hơn quần lót được một ít, đủ che hết mông, còn cặp đùi nuột nà gần như khoe ra trọn vẹn, mông tròn trịa vểnh lên đầy khiêu gợi, chiếc áo thun ba lỗ bó sát người, nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, nước từ tóc chảy xuống thấm lên phần cổ áo, bên trong không hề mặc áo lót một bên ngực nhìn rõ đường vòng cung tròn trịa vô cùng căng chặt, núm vú nho nhỏ gồ lên lờ mờ.
Lâm Tuyền tham lam nhìn khắp người Thư Nhã, bị cô hắt nước làm tỉnh lại:
- Anh muốn mù à, nhìn cái gì?
Lâm Tuyền hậm hực nói:
- Em mặc như thế, có thấy gì đâu mà nhìn.
- Hóa ra là lỗi của em đấy hả?
Nếu Thư Nhã không cho phép đã chẳng mở cửa, Lâm Tuyền cũng đi tới thò đầu vào bồn rửa mặt, sau đó bắt chiếc con Tiểu Vĩ lắc đầu làm nước bắn lung tung, Thư Nhã cười ngặt ngẽo.
Lúc này Thư Sướng ở dưới pha nước xong gọi bọn nhọ, Thư Nhã liền đưa cho y cái khăn mặt lau tóc, thấy Lâm Tuyền ấp khăn lên mặt ngửi, Thư Nhã cầm khăn vò đầu y rồi đá ra ngoài cửa. Đợi tới khi Thư Nhã đi ra đã mặc thêm một cái quần dài ngoài chiếc short vải, che đi cặp chân dài trắng trẻo, Lâm Tuyền chép miệng nuối tiếc mãi.
Thư Nhã hỏi em gái mới biết cha mình tới nhà Ngụy Gia Cường đánh bài rồi, hôm nay là sinh nhật cha cô, trong nhà chẳng coi trọng, mẹ cô vẫn tới bệnh viện trực, chỉ nói sẽ về nhà sớm mấy tiếng làm cơm, giúp việc cùng mẹ của Thư Kính Côn tới quán trà chơi với các cụ già khác rồi.
Lâm Tuyền và chị em Thư Nhã ngồi ở phòng khách trò chuyện, ở cạnh mỹ nhân đúng là lúc nào cũng cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, chẳng mấy chốc Thư Kính Côn và Ngụy Gia Cường cùng vào.
Thư Kính Côn đang chơi bài thì nhận được điện thoại của con gái nói Lâm Tuyền tới thì ném bài đó về ngay, toàn bộ người lớn trong hai nhà đều tán thành, đồng thời tìm mọi cách vun vào cho Lâm Tuyền và Thư Nhã, Thư Kính Côn cũng biết con gái không quên được mối tình đầu, song thái độ của Lâm Tuyền không rõ ràng, làm Thư Kính Côn không yên tâm, hôm nay sinh nhật ông ta, Lâm Tuyền tới nhà chơi, ý nghĩa khỏi nói cũng biết.
Ngụy Gia Cường nghe tin Lâm Tuyền tới nhà Thư Kính Côn, cũng gần như đuổi luôn hai vị phó cục trưởng cục xây dựng đi, theo tới.
Dù Lâm Tuyền không để ý tới chuyện cũ, cũng cùng con gái mình thành một đôi rồi, nhưng Thư Kính Côn ở trước mặt Lâm Tuyền vẫn cảm thấy gượng gạo. Ngụy Gia Cường rất hiểu lòng người đề nghị tiếp tục đánh bài, nam nhân kéo gần quan hệ không gì ngoài ba món "uống rượu", "đánh bạc" và "chơi gái".
/486
|