Lâm Tĩnh Di đem quá khứ tồi tệ của Tiểu Ba kể ra:
- Việc làm năm xưa của Tiểu Ba có thể nói là không thể chấp nhận được, nhưng nguyên nhân thật sự khiến nó bị đuổi học là do yêu con gái hiệu trưởng, còn nhớ hai đứa ôn tập tối bị chặn cửa phòng học không. Con mắt của Tiểu Ba không tệ.
Đang chuyện nọ xọ chuyện kia, nhìn Thư Nhã hâm mộ n ói:
- Làn da em tốt quá, chăm sóc thế nào vậy?
Thư Nhã má phấn đỏ hồng, vẻ đẹp làm lòng người ngây ngất, thẹn thùng không nói.
- Chặn cửa phòng học làm gì?
Phàn Xuân Binh khẽ chọc vai Lâm Tuyền hỏi nhỏ, nhưng cái giọng của hắn to, làm ai cũng nghe thấy.
- Điều này không biết rồi, vợ chồng hiệu trưởng cùng phu nhân tới đó, nghe nói trong lớp học đèn tắt hết cả, ngay đêm hôm đó Tiểu Ba bị đuổi học ..
- Chị ...
Lâm Tuyền nói át đi, quay sang nhìn Thư Nhã:
- Hôm khác sẽ tìm em.
- Chọn ngày không bằng gặp ngày.
Lâm Tĩnh Di không buông tha:
- Tiểu Nhã cũng sắp tới giờ tan ca rồi, chúng ta đợi thêm một chút đi, đồ hôn lễ cho Vương Thúy còn chưa chuẩn bị đủ, hay là mua thêm một bộ nội y gợi cảm, tên béo hưởng lợi rồi.
Nói xong đặt đồ xuống, đi thẳng vào bên trong.
Nhìn mọi người đi vào cả rồi, Lâm Tuyền lén nhìn sắc mặt Phương Nam, Phương Nam lườm y một cái:
- Cậu nói chuyện với bạn học đi, chúng tôi vào chọn đồ.
Lâm Tuyền không biết làm cách nào khác, đứng lại quầy.
Thư Nhã không để ý tới người khác, trong mắt cô hiện chỉ có mỗi Lâm Tuyền:
- Hiện anh làm gì?
- Giảng viên Đh Tĩnh Hải.
- Không thế nào, với trình độ của anh không làm hỏng học sinh chứ.
- Anh là lãng tử hồi đầu rồi, sao anh tới đây mấy lần không thấy em.
- Anh tưởng em đứng trông quầy chắc.
Thư Nhã ưỡn ngực lên, cho Lâm Tuyền xem biển tên đeo ở ngực, Lâm Tuyền lại nhìn qua khe hở nhỏ giữa hai cúc áo, thiếu chút nữa chảy máu mũi:
- Cô gái đứng quầy vừa về, em làm thay, nếu không đã chẳng gặp anh.
- Trùng hợp thật, em gọi điện cho bạn trai đi, anh mời hai người ăn cơm, chúng ta làm quen lại.
Không hiểu sao nói lời này Lâm Tuyền cảm thấy mình hơi giả dối, rõ ràng muốn thăm dò cô:
- Em không có bạn trai.
- Không thể nào, nam nhân thiên hạ dù có mù hết đi chăng nữa cũng chỉ cần ngửi mùi là tới, mùi trên cơ thể em thật là thơm.
Thư Nhã nhăm mặt lại:
- Phì, sao anh vẫn thế chứ, thực sự vì không tìm được người phù hợp.
- Không phải vẫn còn chưa quên được anh chứ?
- Anh đúng là biết dát vàng lên mặt, còn anh thì sao?
- Cô ấy.
Lâm Tuyền chỉ Phương Nam:
- Nhãn quang của anh thế nào?
Thư Nhã nhìn qua, thấy Tiểu Tư Vũ cầm một cái áo lót đen, nói với Phương Nam:
- Mẹ, con muốn mua cái này.
Mọi người cười ầm lên, Thư Nhã giơ tay lên làm động tác đánh:
- Anh vẫn nói chuyện không chịu nghiêm chỉnh, anh thầm yêu người ta à?
Giám đốc phòng thị trường Đỗ Nguyệt đi tới, chào Phương Nam:
- Xin lỗi, vừa xong tôi bận họp.
Rồi nói với Thư Nhã:
- Thư Nhã, phái hai nhân viên bán hàng tới đây, đây là giám đốc Phương của Liên hợp Tĩnh Hải, Lâm tiểu thư, Vương tiểu thư ...
Phương Nam cười nói:
- Không cần phiền phức thế, chúng tôi đang đợi Thư tiểu thư tan ca cùng đi ăn cơm thôi.
- Mọi người quen nhau à?
- Tiểu Nhã là bạn học em trai tôi, tình cờ gặp lại, chuẩn bị đi ăn cơm với nhau.
Lâm Tĩnh Di giải thích:
- Ồ ra thế, Thư Nhã, cô tiếp giám đốc Phương chu đáo nhé.
Đỗ Nguyệt nhìn Lâm Tuyền, ngần ngừ hỏi:
- Anh Lâm, chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?
- Tầng bốn, tôi cùng giám đốc Phương tới mua một bộ quần áo, còn ở nơi khác thì chắc Đỗ tiểu thư không còn ấn tượng nữa rồi.
Khi mới về Tĩnh Hải, Lâm Tuyền ngồi ở bậc thềm Quốc Tế Tĩnh Hải ngắm cảnh, Đỗ Nguyệt đi qua tưởng y là ăn mày bỏ một đồng xu vào cốc cà phê của y, ấn tượng của Lâm Tuyển với Đỗ Nguyệt rất sâu:
- Xin lỗi, tôi không nhớ thật rồi.
Đỗ Nguyệt đưa tay ra bắt tay Lâm Tuyền:
- Nếu thuận tiện thì chúng ta cùng đi ăn cơm.
Lâm Tuyền biết nếu chỉ có một mình Thư Nhã đi cùng bọn họ, chị Tĩnh Di sẽ khai thác triệt để đề tài chuyện của y và Thư Nhã trước kia, khẳng định ăn cơm sẽ khó nuốt vô cùng:
- Vậy đợi một chút, tôi sẽ tới ngay.
Phương Nam nghi ngờ nhìn Đỗ Nguyệt bước vào thang máy, đáng lẽ phải nói một vài câu khách khí đã chứ, bọn họ đâu thân quen để nhận lời ngay như vậy, hình như còn có chút nóng vội.
Phàn Xuân Binh nhích người tới bên cạnh Phương Nam:
- Cô đã thấy thế nào gọi là mê chết người không đền mạng chưa? Tôi mà có một nửa bản lĩnh đó đã không cần chết treo trên một cái cây ..
Chưa nói xong đã bị Vương Thúy đá cho một phát.
Thư Nhã ngạc nhiên nhìn đám Phương Nam:
- Cô đúng là giám đốc của Liên hợp Tĩnh Hải à?
- Sao, lạ lắm à?
- Anh đừng mơ nhé.
Thư Nhã cũng nghe thấy lời của Phàn Xuân Binh, hếch mặt lên với Lâm Tuyền:
- Giám đốc Đỗ có bạn trai rồi, và lại anh có đẹp trai đến đâu cũng không cần nóng vội đến vậy
Một lúc sau Đỗ Nguyệt cùng một người trung niên hói đầu từ thang máy đi tới phía này, Thư Nhã cung kính cúi đầu chào:
- Tổng giám đốc.
Đỗ Hành trông hơi tiều tụy, mắt trũng xuống, có thể thấy gần đây ông ta không ngủ tốt:
- Không biết giám đốc Phương, anh Lâm quang lâm, thất lễ rồi. Nếu anh Lâm đã quen Tiểu Nhã, không bằng để tôi mời khách?
Chỉ cần nghe ông ta đặt Phương Nam trước Lâm Tuyền là biết ông ta không biết thân phận của Lâm Tuyền.
Phương Nam nhìn Lâm Tuyền, thấy y tỏ vẻ không sao cả, cười nói:
- Cơm để tôi mời, giám đốc Đỗ nhất định phải có mặt.
Thế là bữa cơm bạn cũ tụ họp thành cơm thương nghiệp rồi, Lâm Tĩnh Di mất hứng thú, không chọn nhà hàng cao cấp gì, mà tới một cửa hàng đồ tây trang nhã.
Chừng nửa bữa cơm, Đỗ Hành nói ra mục đích chuyến đi của mình:
- Hiện quy mô đầu tư của Liên hợp Tĩnh Hải rất lớn, không biết có hứng thú mở rộng sang sản nghiệp bán lẻ không?
Phương Nam hỏi lại:
- Tài vụ của Quốc Tế Tĩnh Hải có vấn đề à?
Đỗ Hành gian nan gật đầu:
- Có một khoản vay ngắn hạn sẽ đáo hạn vào tháng sau.
Rồi nhận lấy hồ sơ trong tay Đỗ Nguyệt:
- Đây là báo cáo tài vụ của Quốc Tế Tĩnh Hải.
- Chúng tôi chưa tham gia vào mảng này, các vị nên tìm công ty chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Phương Nam nói thế song vẫn nhận lấy bản báo cáo, cảm giác như Quốc Tế Tĩnh Hải đã tới giai đoạn túng quá làm bừa rồi, mà Liên hợp Tĩnh Hải không có nguồn lực gì để giúp đỡ, nếu thiếu tiền, bọn họ nên tìm ngân hàng mới đúng.
- Tôi đã tiếp xúc với mấy công ty chuyên bán lẻ trong nước, song đều bị từ chối.
- Chúng tôi không phải là công ty chuyên môn, dù có ý hướng đầu tư, tốc độ thẩm tra cũng sẽ rất chậm, không thể quyết định trong tháng tới được.
Phương Nam xem báo cáo một lúc thì nhíu mày lại:
- Nếu báo cáo này là thật thì tình hình tài chính của các vị rất ổn định, chỉ mấy khoản vay này thời gian đáo hạn quá sát nhau, mới khiến tài chính trung chuyển không đủ, không phải là nguy cơ tài chính, có thể yêu cầu kéo dài khoản nợ, có gì khó đâu?
- Mấy khoản vay này đều do Lệ Cảnh ngầm khống chế, chính là muốn nó đáo hạn trong thời gian sát nhau, khiến chúng tôi trở tay không kịp, nếu chúng tôi xin hoãn nợ, Lệ Cảnh sẽ tung tin ra, các chủ nợ khác sẽ kéo cả tới yêu cầu trả nợ. Giám đốc Phương có lẽ không rõ ngành bán lẻ này, tiền mua hàng không trả ngay, nếu tất cả chủ nợ đều tới đòi, công ty nào cũng phá sản.
- Lệ Cảnh có liên quan à?
Lâm Tuyền lần đầu tiên xen vào câu chuyện của bọn họ:
- Việc làm năm xưa của Tiểu Ba có thể nói là không thể chấp nhận được, nhưng nguyên nhân thật sự khiến nó bị đuổi học là do yêu con gái hiệu trưởng, còn nhớ hai đứa ôn tập tối bị chặn cửa phòng học không. Con mắt của Tiểu Ba không tệ.
Đang chuyện nọ xọ chuyện kia, nhìn Thư Nhã hâm mộ n ói:
- Làn da em tốt quá, chăm sóc thế nào vậy?
Thư Nhã má phấn đỏ hồng, vẻ đẹp làm lòng người ngây ngất, thẹn thùng không nói.
- Chặn cửa phòng học làm gì?
Phàn Xuân Binh khẽ chọc vai Lâm Tuyền hỏi nhỏ, nhưng cái giọng của hắn to, làm ai cũng nghe thấy.
- Điều này không biết rồi, vợ chồng hiệu trưởng cùng phu nhân tới đó, nghe nói trong lớp học đèn tắt hết cả, ngay đêm hôm đó Tiểu Ba bị đuổi học ..
- Chị ...
Lâm Tuyền nói át đi, quay sang nhìn Thư Nhã:
- Hôm khác sẽ tìm em.
- Chọn ngày không bằng gặp ngày.
Lâm Tĩnh Di không buông tha:
- Tiểu Nhã cũng sắp tới giờ tan ca rồi, chúng ta đợi thêm một chút đi, đồ hôn lễ cho Vương Thúy còn chưa chuẩn bị đủ, hay là mua thêm một bộ nội y gợi cảm, tên béo hưởng lợi rồi.
Nói xong đặt đồ xuống, đi thẳng vào bên trong.
Nhìn mọi người đi vào cả rồi, Lâm Tuyền lén nhìn sắc mặt Phương Nam, Phương Nam lườm y một cái:
- Cậu nói chuyện với bạn học đi, chúng tôi vào chọn đồ.
Lâm Tuyền không biết làm cách nào khác, đứng lại quầy.
Thư Nhã không để ý tới người khác, trong mắt cô hiện chỉ có mỗi Lâm Tuyền:
- Hiện anh làm gì?
- Giảng viên Đh Tĩnh Hải.
- Không thế nào, với trình độ của anh không làm hỏng học sinh chứ.
- Anh là lãng tử hồi đầu rồi, sao anh tới đây mấy lần không thấy em.
- Anh tưởng em đứng trông quầy chắc.
Thư Nhã ưỡn ngực lên, cho Lâm Tuyền xem biển tên đeo ở ngực, Lâm Tuyền lại nhìn qua khe hở nhỏ giữa hai cúc áo, thiếu chút nữa chảy máu mũi:
- Cô gái đứng quầy vừa về, em làm thay, nếu không đã chẳng gặp anh.
- Trùng hợp thật, em gọi điện cho bạn trai đi, anh mời hai người ăn cơm, chúng ta làm quen lại.
Không hiểu sao nói lời này Lâm Tuyền cảm thấy mình hơi giả dối, rõ ràng muốn thăm dò cô:
- Em không có bạn trai.
- Không thể nào, nam nhân thiên hạ dù có mù hết đi chăng nữa cũng chỉ cần ngửi mùi là tới, mùi trên cơ thể em thật là thơm.
Thư Nhã nhăm mặt lại:
- Phì, sao anh vẫn thế chứ, thực sự vì không tìm được người phù hợp.
- Không phải vẫn còn chưa quên được anh chứ?
- Anh đúng là biết dát vàng lên mặt, còn anh thì sao?
- Cô ấy.
Lâm Tuyền chỉ Phương Nam:
- Nhãn quang của anh thế nào?
Thư Nhã nhìn qua, thấy Tiểu Tư Vũ cầm một cái áo lót đen, nói với Phương Nam:
- Mẹ, con muốn mua cái này.
Mọi người cười ầm lên, Thư Nhã giơ tay lên làm động tác đánh:
- Anh vẫn nói chuyện không chịu nghiêm chỉnh, anh thầm yêu người ta à?
Giám đốc phòng thị trường Đỗ Nguyệt đi tới, chào Phương Nam:
- Xin lỗi, vừa xong tôi bận họp.
Rồi nói với Thư Nhã:
- Thư Nhã, phái hai nhân viên bán hàng tới đây, đây là giám đốc Phương của Liên hợp Tĩnh Hải, Lâm tiểu thư, Vương tiểu thư ...
Phương Nam cười nói:
- Không cần phiền phức thế, chúng tôi đang đợi Thư tiểu thư tan ca cùng đi ăn cơm thôi.
- Mọi người quen nhau à?
- Tiểu Nhã là bạn học em trai tôi, tình cờ gặp lại, chuẩn bị đi ăn cơm với nhau.
Lâm Tĩnh Di giải thích:
- Ồ ra thế, Thư Nhã, cô tiếp giám đốc Phương chu đáo nhé.
Đỗ Nguyệt nhìn Lâm Tuyền, ngần ngừ hỏi:
- Anh Lâm, chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?
- Tầng bốn, tôi cùng giám đốc Phương tới mua một bộ quần áo, còn ở nơi khác thì chắc Đỗ tiểu thư không còn ấn tượng nữa rồi.
Khi mới về Tĩnh Hải, Lâm Tuyền ngồi ở bậc thềm Quốc Tế Tĩnh Hải ngắm cảnh, Đỗ Nguyệt đi qua tưởng y là ăn mày bỏ một đồng xu vào cốc cà phê của y, ấn tượng của Lâm Tuyển với Đỗ Nguyệt rất sâu:
- Xin lỗi, tôi không nhớ thật rồi.
Đỗ Nguyệt đưa tay ra bắt tay Lâm Tuyền:
- Nếu thuận tiện thì chúng ta cùng đi ăn cơm.
Lâm Tuyền biết nếu chỉ có một mình Thư Nhã đi cùng bọn họ, chị Tĩnh Di sẽ khai thác triệt để đề tài chuyện của y và Thư Nhã trước kia, khẳng định ăn cơm sẽ khó nuốt vô cùng:
- Vậy đợi một chút, tôi sẽ tới ngay.
Phương Nam nghi ngờ nhìn Đỗ Nguyệt bước vào thang máy, đáng lẽ phải nói một vài câu khách khí đã chứ, bọn họ đâu thân quen để nhận lời ngay như vậy, hình như còn có chút nóng vội.
Phàn Xuân Binh nhích người tới bên cạnh Phương Nam:
- Cô đã thấy thế nào gọi là mê chết người không đền mạng chưa? Tôi mà có một nửa bản lĩnh đó đã không cần chết treo trên một cái cây ..
Chưa nói xong đã bị Vương Thúy đá cho một phát.
Thư Nhã ngạc nhiên nhìn đám Phương Nam:
- Cô đúng là giám đốc của Liên hợp Tĩnh Hải à?
- Sao, lạ lắm à?
- Anh đừng mơ nhé.
Thư Nhã cũng nghe thấy lời của Phàn Xuân Binh, hếch mặt lên với Lâm Tuyền:
- Giám đốc Đỗ có bạn trai rồi, và lại anh có đẹp trai đến đâu cũng không cần nóng vội đến vậy
Một lúc sau Đỗ Nguyệt cùng một người trung niên hói đầu từ thang máy đi tới phía này, Thư Nhã cung kính cúi đầu chào:
- Tổng giám đốc.
Đỗ Hành trông hơi tiều tụy, mắt trũng xuống, có thể thấy gần đây ông ta không ngủ tốt:
- Không biết giám đốc Phương, anh Lâm quang lâm, thất lễ rồi. Nếu anh Lâm đã quen Tiểu Nhã, không bằng để tôi mời khách?
Chỉ cần nghe ông ta đặt Phương Nam trước Lâm Tuyền là biết ông ta không biết thân phận của Lâm Tuyền.
Phương Nam nhìn Lâm Tuyền, thấy y tỏ vẻ không sao cả, cười nói:
- Cơm để tôi mời, giám đốc Đỗ nhất định phải có mặt.
Thế là bữa cơm bạn cũ tụ họp thành cơm thương nghiệp rồi, Lâm Tĩnh Di mất hứng thú, không chọn nhà hàng cao cấp gì, mà tới một cửa hàng đồ tây trang nhã.
Chừng nửa bữa cơm, Đỗ Hành nói ra mục đích chuyến đi của mình:
- Hiện quy mô đầu tư của Liên hợp Tĩnh Hải rất lớn, không biết có hứng thú mở rộng sang sản nghiệp bán lẻ không?
Phương Nam hỏi lại:
- Tài vụ của Quốc Tế Tĩnh Hải có vấn đề à?
Đỗ Hành gian nan gật đầu:
- Có một khoản vay ngắn hạn sẽ đáo hạn vào tháng sau.
Rồi nhận lấy hồ sơ trong tay Đỗ Nguyệt:
- Đây là báo cáo tài vụ của Quốc Tế Tĩnh Hải.
- Chúng tôi chưa tham gia vào mảng này, các vị nên tìm công ty chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Phương Nam nói thế song vẫn nhận lấy bản báo cáo, cảm giác như Quốc Tế Tĩnh Hải đã tới giai đoạn túng quá làm bừa rồi, mà Liên hợp Tĩnh Hải không có nguồn lực gì để giúp đỡ, nếu thiếu tiền, bọn họ nên tìm ngân hàng mới đúng.
- Tôi đã tiếp xúc với mấy công ty chuyên bán lẻ trong nước, song đều bị từ chối.
- Chúng tôi không phải là công ty chuyên môn, dù có ý hướng đầu tư, tốc độ thẩm tra cũng sẽ rất chậm, không thể quyết định trong tháng tới được.
Phương Nam xem báo cáo một lúc thì nhíu mày lại:
- Nếu báo cáo này là thật thì tình hình tài chính của các vị rất ổn định, chỉ mấy khoản vay này thời gian đáo hạn quá sát nhau, mới khiến tài chính trung chuyển không đủ, không phải là nguy cơ tài chính, có thể yêu cầu kéo dài khoản nợ, có gì khó đâu?
- Mấy khoản vay này đều do Lệ Cảnh ngầm khống chế, chính là muốn nó đáo hạn trong thời gian sát nhau, khiến chúng tôi trở tay không kịp, nếu chúng tôi xin hoãn nợ, Lệ Cảnh sẽ tung tin ra, các chủ nợ khác sẽ kéo cả tới yêu cầu trả nợ. Giám đốc Phương có lẽ không rõ ngành bán lẻ này, tiền mua hàng không trả ngay, nếu tất cả chủ nợ đều tới đòi, công ty nào cũng phá sản.
- Lệ Cảnh có liên quan à?
Lâm Tuyền lần đầu tiên xen vào câu chuyện của bọn họ:
/486
|