Thư Kính Côn thuộc lòng trình tự tiếp theo rồi, ông ta từ khi làm hiệu trưởng Nhất Trung đã là đại biểu 4 khóa liên tục. Khi nhân viên công tác phát phiếu, Ngụy Gia Cường giơ phiếu lên:
- Lại phải khoanh một vòng tròn nữa ...
Mặt trước tờ phiếu là " đại hội đại biểu dân tuyển thành phố Tĩnh Hải ... Tuyển cử hội đồng nhân dân ..." Đằng sau ghi :" Nhân tuyển chức thị trưởng Tĩnh Hải tổng cộng một người, tán thành khoanh tròn trên người ứng cử, ngoài ra nếu chọn người khác ghi tên sau khoảng trống ..."
Thư Kính Côn không tin Ngụy Gia Cường không chú ý tới sự khác biệt ở lần tuyển cử này.
Các khóa trước kia, hai bên bàn đều có nhân viên công tác, nói dễ nghe là để sẵn sàng phục vụ các vị đại biểu, thực chất là giám thị từng quá trình bỏ phiếu. Lần này không làm thế, chẳng biết do sơ xuất hay có nguyên nhân khác, quan trọng nhất nội dung phiếu bầu không đổi, nhưng phần điền tên lại gấp vào bên trong, như thế khi bỏ phiếu không lo nhân viên công tác bên cạnh nhìn thấy nội dung bên trong.
Thư Kính Côn ngẩng đầu lên lần nữa, mười mấy khuôn mặt trên đài chủ tịch đều rất mơ hồ, không đoán được trong đó ẩn chứa huyền cơ gì, nhìn sang Ngụy Gia Cường thì ông ta đã cầm bút vẽ một vòng trên phiếu sau đó nhanh chóng gập lại, nhưng không thể khẳng định ông ta đã khoanh tròn thật.
Lòng có nghi ngờ Thư Kính Côn nhìn quanh, đại biểu của Trương hệ không ngờ tập trung vào một chỗ, như thế thu hẹp phạm vi giám thị của Trương Quyền rất nhiều, chẳng lẽ cố ý?
Càng lúc càng thấy múi âm ưu lởn vởn trong không khí, Thư Kính Con tin rằng rất nhiều người ngửi thấy, Thư Kính Côn lần đầu tiên làm thêm đúng tâm của mình, vờ vẽ một vòng trên phiếu rồi gập lại, đợi xem thế cục biến hóa.
Khi Trương Quyền cùng Cảnh Nhất Dân vào hội trường, Cảnh Nhất Dân quay sang hỏi một câu :" Vấn đề của ngân hàng thương mại không thể kéo dài được nữa, đúng không thị trưởng Trương?" Trương Quyền định giải thích, không ngờ Cảnh Nhất Dân đã quay đầu đi không thèm nhìn ông ta cái nào nữa.
Trương Quyền cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này, càng nghĩ càng thấy có thâm ý. Lời của Cảnh Nhất Dân hàm ý là dù chấp nhận đại cục tuyển cửa hôm nay, nhưng sẽ lấy chuyện ngân hàng thương mại ra gây áp lực. Ngân hàng thương mại và tổng cty xây dựng liên quân rất sâu, mà tổng cty xây dựng gần như là nhà của ông ta, Trương Quyền tính toán làm sao phủ quyết cải cách ngân hàng thương nghiệp, phân tâm không chú ý chuyện hội rường tuyển cử.
Trần Minh Hành là đại biểu của giới công thương, cũng ngồi khá xa đài chủ tịch, bên trái là Cố Hiểu Linh, Tần Minh, bên phải là Lưu Hoa Đông, Khổng Lập Dân, giật mình nhận ra :" Không xong, cuộc tuyển cử đã hoàn bị Cảnh Nhất Dân khống chế."
Khổng Lập Dân nheo mắt nhìn Trần Minh Hành, bất kỳ đại biểu nào của Trương hệ nhìn thấy thế cục này cũng phải đại loạn mới đúng, vậy mà trong mắt Trần Minh Hành rõ ràng rất bình thản.
500 tờ phiếu được bỏ vào 8 cái hòm, Trần Minh Hành đã không còn hi vọng Trương Quyền được số phiếu quá bản nữa, công tác kiểm phiếu diễn ra thuận lợi, người chủ trì đi lên công bố :
- Tổng cộng 510 phiếu, hợp lệ 510 phiếu, tán thành 147 phiếu, phiếu trắng 210 phiếu, tiến cử nhân tuyển khác tổng cộng 153 phiếu ..
Từ lúc nghe mình được 147 phiếu, Trương Quyền không còn nghe thấy phía sau nói gì nữa, toàn thân như rút mất xương sống, ông ta hoàn toàn không ngờ tới cục diện này, Cảnh Nhất Dân bỏ cơ hội ở tuyển cử thành ủy, rồi đột nhiên tập kích vào ngày hôm nay, toàn bộ quá trình tuyển cử đều đã bị Cảnh Nhất Dân khống chế.
Thực ra Cảnh Nhất Dân không hề khống chế quá trình tuyển cử, ông ta tin, Trương hệ tuy đông, song không đại biểu được cho thành phố Tĩnh hải. Ông ta chỉ cần đem nhân tố không hợp lý của quá trình tuyển cử thanh trừ, ví như giám sát đại biểu, cho các đại biểu một cơ hội bỏ phiếu dân chủ thực sự, không cần an bài gì thêm, càng không cần bí mật thông đồng hay giở thủ đoạn khác, nên Trương Quyền hoàn toàn không phát hiện ra có gì khác thường.
Tất cả nằm ở lòng người.
Cả hội trường tức thì xôn xao, không còn để ý phép tắc gì nữa, ai nấy ghé đầu vào nhau nghị luận. Ngụy Gia Cường nhớ lại lúc sáng gặp Lâm Tuyền, mặc dù không đoán ra chi tiết, nhưng có thể khẳng định y có liên quan vào cuộc tập kích bất ngờ này.
Đoàn chủ tịch thông qua thảo luận, quyết định buổi chiều bỏ phiếu lần hai, theo điều khoản tuyển cử, người được 10 đại biểu trở lên tiến cử đều được tham gia cạnh tranh, các đại biểu được yêu cầu thời gian nghỉ trưa không được rời phạm vi hội trường.
Lúc ăn trưa Khương Chí Minh cùng Liễu Diệp Thiên tới chào hỏi đoàn đại biểu khu Tĩnh Nam, lúc này Thư Kính Công mới xác định suy đoán của mình, Liễu Diệp Thiên sẽ tham gia cạnh tranh thị trưởng, xem ra đại thế của Trương Quyền đã mất, thời gian còn lại cho ông ta quá ít để xoay chuyển tình thế.
Trương Quyền không chịu ngồi im chờ chết, hiện đi lôi kéo phiếu bầu không còn kịp nữa, 210 phiếu trắng đại biểu cho ông ta đã hoàn toàn mất lòng người, nhưng không phải ông ta không có cơ hội phản kích, kiên quyết nói:
- Luật tuyển cử quy định rõ ràng, bỏ phiếu trắng tức là từ bỏ quyền bỏ phiếu, tức là không được phép tham gia cuộc bỏ phiếu lần hai, những người bỏ phiếu trắng phải loại bỏ khỏi cuộc bỏ phiếu chiều nay.
Người bỏ phiếu trắng có được tiếp tục bỏ phiếu hay không trong thực tế luật pháp trong nước để lại khe hở cho phép quyết định theo tình hình, có nơi loại trừ quyền bỏ phiếu, có nơi vẫn chấp nhận.
Nếu bỏ đi những người bỏ phiếu trắng này thì người chọn "nhân tuyển khác", chỉ có 153 người, không thể đảm bảo bọn họ đều bỏ phiếu cho Liễu Diệp Thiên.
Cảnh Nhất Dân không nói gì, nhìn sang Hướng Nghĩa Sơn:
- Bí thư Hứa ý thế nào?
Hướng Nghĩa Sơn nheo mắt lại, chỉ bằng thế cục hiện nay phán đoán, Cảnh Nhất Dân dám làm thế ắt phải có tỉnh ủng hộ, nếu như tỉnh quyết tâm để Trương Quyền xuống, ông ta có giúp đỡ cũng chỉ giữ được nhất thời, song nếu tỉnh ủng hộ Cảnh Nhất Dân, sao không tỏ thái độ rõ ràng ở cuộc tuyển cử thành ủy?
Hướng Nghĩa Sơn nhất thời đoán không ra, so sánh đôi bên, ông ta không dám đắc tội với Cảnh Nhất Dân mạnh mẽ, còn Trương Quyền là kẻ không có nguyên tắc, dù bây giờ đắc tội sau này chỉ cần đủ lợi ích cho ông ta là xong:
- Tình hình trong nước là như thế, rất ít người công khai bỏ phiếu chống, tôi cho rằng bỏ phiếu trắng cũng đồng nghĩa với bỏ phía trống, rất nhiều địa phương không nhận định bỏ phiếu trắng là bỏ quyền tuyển cử, huống hồ chúng ta không ghi điều khoản này vào nghị trình tuyển cử ..
Thế cục hiện giờ là vậy, ủng hộ Cảnh Nhất Dân, Trương Quyền ắt bại, ủng hộ Trương Quyền, ông ta chưa chắc đã thắng. Mà dù lần này có thắng thì sao? Cảnh Nhất Dân ngày nào còn ở Tĩnh Hải, ngày đấy sẽ là ông trời của Tĩnh Hải.
Hướng Nghĩa Sơn không đoán được biến hóa của thế cục, không dám liên kết với Trương Quyền chống lại Cảnh Nhân, song cũng không cam tâm, dù gì ông ta là phó bí thư thành ủy, không thể hiện tiếng nói vào những thời điểm thế này, uy tín sẽ suy giảm nhiều:
- Chuyện này lần đầu phát sinh ở Tĩnh Hải, hay là xin chỉ thị với tỉnh?
Cảnh Nhất Dân khẽ mỉm cười:
- Thị trưởng Trương thấy sao?
Tỉnh ra mặt ngăn cản vở kịch này thì không thể tốt hơn, tất nhiên không thể hủy cuộc bỏ phiếu buổi chiều, vì nó diễn ra hợp trình tự, song chỉ cần tỉnh hơi lộ ý ủng hộ Trương Quyền đủ dẫn dắt hướng đi của phiếu bầu.
Có điều Cảnh Nhất Dân chủ động đưa ra cọng cỏ cứu mạng làm Trương Quyền do dự, chẳng lẽ tỉnh đã hình thành nghị quyết? Trương Quyền cũng ngiên cứu con người Cảnh Nhất Dân, trong ấn tương của ông ta thì Cảnh Nhất Dân không làm chuyện tiền trảm hậu tấu như thế ...
- Lại phải khoanh một vòng tròn nữa ...
Mặt trước tờ phiếu là " đại hội đại biểu dân tuyển thành phố Tĩnh Hải ... Tuyển cử hội đồng nhân dân ..." Đằng sau ghi :" Nhân tuyển chức thị trưởng Tĩnh Hải tổng cộng một người, tán thành khoanh tròn trên người ứng cử, ngoài ra nếu chọn người khác ghi tên sau khoảng trống ..."
Thư Kính Côn không tin Ngụy Gia Cường không chú ý tới sự khác biệt ở lần tuyển cử này.
Các khóa trước kia, hai bên bàn đều có nhân viên công tác, nói dễ nghe là để sẵn sàng phục vụ các vị đại biểu, thực chất là giám thị từng quá trình bỏ phiếu. Lần này không làm thế, chẳng biết do sơ xuất hay có nguyên nhân khác, quan trọng nhất nội dung phiếu bầu không đổi, nhưng phần điền tên lại gấp vào bên trong, như thế khi bỏ phiếu không lo nhân viên công tác bên cạnh nhìn thấy nội dung bên trong.
Thư Kính Côn ngẩng đầu lên lần nữa, mười mấy khuôn mặt trên đài chủ tịch đều rất mơ hồ, không đoán được trong đó ẩn chứa huyền cơ gì, nhìn sang Ngụy Gia Cường thì ông ta đã cầm bút vẽ một vòng trên phiếu sau đó nhanh chóng gập lại, nhưng không thể khẳng định ông ta đã khoanh tròn thật.
Lòng có nghi ngờ Thư Kính Côn nhìn quanh, đại biểu của Trương hệ không ngờ tập trung vào một chỗ, như thế thu hẹp phạm vi giám thị của Trương Quyền rất nhiều, chẳng lẽ cố ý?
Càng lúc càng thấy múi âm ưu lởn vởn trong không khí, Thư Kính Con tin rằng rất nhiều người ngửi thấy, Thư Kính Côn lần đầu tiên làm thêm đúng tâm của mình, vờ vẽ một vòng trên phiếu rồi gập lại, đợi xem thế cục biến hóa.
Khi Trương Quyền cùng Cảnh Nhất Dân vào hội trường, Cảnh Nhất Dân quay sang hỏi một câu :" Vấn đề của ngân hàng thương mại không thể kéo dài được nữa, đúng không thị trưởng Trương?" Trương Quyền định giải thích, không ngờ Cảnh Nhất Dân đã quay đầu đi không thèm nhìn ông ta cái nào nữa.
Trương Quyền cẩn thận nghiền ngẫm câu nói này, càng nghĩ càng thấy có thâm ý. Lời của Cảnh Nhất Dân hàm ý là dù chấp nhận đại cục tuyển cửa hôm nay, nhưng sẽ lấy chuyện ngân hàng thương mại ra gây áp lực. Ngân hàng thương mại và tổng cty xây dựng liên quân rất sâu, mà tổng cty xây dựng gần như là nhà của ông ta, Trương Quyền tính toán làm sao phủ quyết cải cách ngân hàng thương nghiệp, phân tâm không chú ý chuyện hội rường tuyển cử.
Trần Minh Hành là đại biểu của giới công thương, cũng ngồi khá xa đài chủ tịch, bên trái là Cố Hiểu Linh, Tần Minh, bên phải là Lưu Hoa Đông, Khổng Lập Dân, giật mình nhận ra :" Không xong, cuộc tuyển cử đã hoàn bị Cảnh Nhất Dân khống chế."
Khổng Lập Dân nheo mắt nhìn Trần Minh Hành, bất kỳ đại biểu nào của Trương hệ nhìn thấy thế cục này cũng phải đại loạn mới đúng, vậy mà trong mắt Trần Minh Hành rõ ràng rất bình thản.
500 tờ phiếu được bỏ vào 8 cái hòm, Trần Minh Hành đã không còn hi vọng Trương Quyền được số phiếu quá bản nữa, công tác kiểm phiếu diễn ra thuận lợi, người chủ trì đi lên công bố :
- Tổng cộng 510 phiếu, hợp lệ 510 phiếu, tán thành 147 phiếu, phiếu trắng 210 phiếu, tiến cử nhân tuyển khác tổng cộng 153 phiếu ..
Từ lúc nghe mình được 147 phiếu, Trương Quyền không còn nghe thấy phía sau nói gì nữa, toàn thân như rút mất xương sống, ông ta hoàn toàn không ngờ tới cục diện này, Cảnh Nhất Dân bỏ cơ hội ở tuyển cử thành ủy, rồi đột nhiên tập kích vào ngày hôm nay, toàn bộ quá trình tuyển cử đều đã bị Cảnh Nhất Dân khống chế.
Thực ra Cảnh Nhất Dân không hề khống chế quá trình tuyển cử, ông ta tin, Trương hệ tuy đông, song không đại biểu được cho thành phố Tĩnh hải. Ông ta chỉ cần đem nhân tố không hợp lý của quá trình tuyển cử thanh trừ, ví như giám sát đại biểu, cho các đại biểu một cơ hội bỏ phiếu dân chủ thực sự, không cần an bài gì thêm, càng không cần bí mật thông đồng hay giở thủ đoạn khác, nên Trương Quyền hoàn toàn không phát hiện ra có gì khác thường.
Tất cả nằm ở lòng người.
Cả hội trường tức thì xôn xao, không còn để ý phép tắc gì nữa, ai nấy ghé đầu vào nhau nghị luận. Ngụy Gia Cường nhớ lại lúc sáng gặp Lâm Tuyền, mặc dù không đoán ra chi tiết, nhưng có thể khẳng định y có liên quan vào cuộc tập kích bất ngờ này.
Đoàn chủ tịch thông qua thảo luận, quyết định buổi chiều bỏ phiếu lần hai, theo điều khoản tuyển cử, người được 10 đại biểu trở lên tiến cử đều được tham gia cạnh tranh, các đại biểu được yêu cầu thời gian nghỉ trưa không được rời phạm vi hội trường.
Lúc ăn trưa Khương Chí Minh cùng Liễu Diệp Thiên tới chào hỏi đoàn đại biểu khu Tĩnh Nam, lúc này Thư Kính Công mới xác định suy đoán của mình, Liễu Diệp Thiên sẽ tham gia cạnh tranh thị trưởng, xem ra đại thế của Trương Quyền đã mất, thời gian còn lại cho ông ta quá ít để xoay chuyển tình thế.
Trương Quyền không chịu ngồi im chờ chết, hiện đi lôi kéo phiếu bầu không còn kịp nữa, 210 phiếu trắng đại biểu cho ông ta đã hoàn toàn mất lòng người, nhưng không phải ông ta không có cơ hội phản kích, kiên quyết nói:
- Luật tuyển cử quy định rõ ràng, bỏ phiếu trắng tức là từ bỏ quyền bỏ phiếu, tức là không được phép tham gia cuộc bỏ phiếu lần hai, những người bỏ phiếu trắng phải loại bỏ khỏi cuộc bỏ phiếu chiều nay.
Người bỏ phiếu trắng có được tiếp tục bỏ phiếu hay không trong thực tế luật pháp trong nước để lại khe hở cho phép quyết định theo tình hình, có nơi loại trừ quyền bỏ phiếu, có nơi vẫn chấp nhận.
Nếu bỏ đi những người bỏ phiếu trắng này thì người chọn "nhân tuyển khác", chỉ có 153 người, không thể đảm bảo bọn họ đều bỏ phiếu cho Liễu Diệp Thiên.
Cảnh Nhất Dân không nói gì, nhìn sang Hướng Nghĩa Sơn:
- Bí thư Hứa ý thế nào?
Hướng Nghĩa Sơn nheo mắt lại, chỉ bằng thế cục hiện nay phán đoán, Cảnh Nhất Dân dám làm thế ắt phải có tỉnh ủng hộ, nếu như tỉnh quyết tâm để Trương Quyền xuống, ông ta có giúp đỡ cũng chỉ giữ được nhất thời, song nếu tỉnh ủng hộ Cảnh Nhất Dân, sao không tỏ thái độ rõ ràng ở cuộc tuyển cử thành ủy?
Hướng Nghĩa Sơn nhất thời đoán không ra, so sánh đôi bên, ông ta không dám đắc tội với Cảnh Nhất Dân mạnh mẽ, còn Trương Quyền là kẻ không có nguyên tắc, dù bây giờ đắc tội sau này chỉ cần đủ lợi ích cho ông ta là xong:
- Tình hình trong nước là như thế, rất ít người công khai bỏ phiếu chống, tôi cho rằng bỏ phiếu trắng cũng đồng nghĩa với bỏ phía trống, rất nhiều địa phương không nhận định bỏ phiếu trắng là bỏ quyền tuyển cử, huống hồ chúng ta không ghi điều khoản này vào nghị trình tuyển cử ..
Thế cục hiện giờ là vậy, ủng hộ Cảnh Nhất Dân, Trương Quyền ắt bại, ủng hộ Trương Quyền, ông ta chưa chắc đã thắng. Mà dù lần này có thắng thì sao? Cảnh Nhất Dân ngày nào còn ở Tĩnh Hải, ngày đấy sẽ là ông trời của Tĩnh Hải.
Hướng Nghĩa Sơn không đoán được biến hóa của thế cục, không dám liên kết với Trương Quyền chống lại Cảnh Nhân, song cũng không cam tâm, dù gì ông ta là phó bí thư thành ủy, không thể hiện tiếng nói vào những thời điểm thế này, uy tín sẽ suy giảm nhiều:
- Chuyện này lần đầu phát sinh ở Tĩnh Hải, hay là xin chỉ thị với tỉnh?
Cảnh Nhất Dân khẽ mỉm cười:
- Thị trưởng Trương thấy sao?
Tỉnh ra mặt ngăn cản vở kịch này thì không thể tốt hơn, tất nhiên không thể hủy cuộc bỏ phiếu buổi chiều, vì nó diễn ra hợp trình tự, song chỉ cần tỉnh hơi lộ ý ủng hộ Trương Quyền đủ dẫn dắt hướng đi của phiếu bầu.
Có điều Cảnh Nhất Dân chủ động đưa ra cọng cỏ cứu mạng làm Trương Quyền do dự, chẳng lẽ tỉnh đã hình thành nghị quyết? Trương Quyền cũng ngiên cứu con người Cảnh Nhất Dân, trong ấn tương của ông ta thì Cảnh Nhất Dân không làm chuyện tiền trảm hậu tấu như thế ...
/486
|