Sau đó không ai biết nói gì nữa, trong phòng im lặng tới ngột ngạt, Lục Bá Uyên cảm thấy cực khó chịu, song không biểu đạt nổi. Cuối cùng Lâm Tuyền lên tiếng:
- Mọi người đi đường xa vất vả rồi, hay là ăn cơm trước rồi nói.
Lâm Tuyền đứng dậy:
- Chị ăn cơm với họ đi, em về trước đây.
Phương Nam biết Lâm Tuyền chỉ cố tỏ ra bình tĩnh thế thôi, trong lòng chắc chắn rất đau đớn, đợi y đi rồi mới nói:
- Người Lâm Tuyền mong đợi nhất không phải là các vị, nếu như bà ấy không muốn tới thì các vị tới làm gì?
Lục Ba Uyên gian nan nói:
- Cậu ấy biết hết rồi à?
- Cái hôm thầy Lâm gọi điện, chúng tôi đỗ xe ngay bên ngoài nhà các vị, tại sao cậu ấy đến đó các vị có hiểu không? Bản di chúc ông cụ Thẩm Tinh Phục không phải là bí mật gì, tiền bạc của Thẩm gia à Lục gia các ngươi ư, với Lâm Tuyền mà nói, đó không phải là thứ cậu ta cần. Cậu ấy từng có ảo tưởng, có hi vọng, nhưng mọi người tới đây phá hỏng ước mơ duy nhất của cậu ấy rồi.
Phương Nam vừa nói vừa khóc, ánh mắt vô cùng dữ dội như biến thành một con người khác hẳn:
- Đi hết đi và đừng bao giờ tới đây nữa, Lâm Tuyền không liên quan gì tới Lục gia, Thẩm gia các người. Nếu các người còn làm tổn thương cậu ấy nữa thì hãy coi chừng tôi.
Nhìn Phương Nam thương tâm bỏ đi, cả nhà Lục gia sững sờ, sự cẩn thận hoài nghi của bọn họ đã đâm nhát dao cuối cùng vào tim Lâm Tuyền, ai ngờ Lâm Tuyền đã biết chuyện di chúc, hối hận đã quá muộn rồi ...
Lục Tinh Viên mới ốm bệnh chưa phục hồi hẳn, càng bị một đòn chí mạng, ngồi thần thờ một chỗ chảy nước mắt, Lục Nhất Mạn khẽ vỗ lưng ông an ủi, Lục Bá Uyên thì chỉ biết thở dài, bọn họ quá sai lầm rồi. Lúc này di động của Trần Lập vang lên, là Trương Đào hỏi bọn họ có tìm được Lâm Tuyền không. Trần Lập trả lời:
- Gặp rồi, anh ấy vừa đi.
- Lâm Tuyền không mời mọi người ăn cơm vậy thì thì thế này, mọi người ở đâu tôi lái xe tới đón, dù gì bây giờ tôi cũng tính là nửa người Tĩnh Hải rồi, không thể thất lễ với khách phương xa.
Trương Đào không gọi Lâm Tuyền là Lão Đại nữa mà gọi thẳng tên, đủ thấy thái độ của hắn với Lâm Tuyền:
Trần Lập che điện thoại hỏi ý Lục Bá Uyên, Lục Tinh Uyên lúc này mới trấn tĩnh lại, lên tiếng:
- Ăn cơm cùng đi, cậu ta ở Tĩnh Hải làm việc lâu, chắc hiểu Đào Đào, tôi muốn biết cháu tôi những năm qua sống ra sao.
Trương Đào lái Passat, Điền Lệ lái chiếc Polo, lương bổng cả hai ở Lệ Cảnh cũng khá, Trần Minh Hành rất coi trọng Trương Đào, lại được Trần Vũ tiến cử, nay làm giám đốc phòng kế hoạch, Điền Lệ làm phòng tài vụ, điều đó khiến bọn họ càng bất mãn với Lâm Tuyền.
Tới khách sạn Tĩnh Hải, vào phòng bao xa hoa nhất, Trương Đào vừa gọi thức ăn vừa chế nhạo Lâm Tuyền:
- Mọi người tìm Lâm Tuyền có chuyện gì, nói thế nào thì cũng là bạn học, anh ta tiếc tiền một bữa cơm, hừ uổng chúng ta trước kia sùng bái anh ta như vậy.
Trần Lập cười ngượng không trả lời nổi, Lục Nhất Mạn hỏi:
- Anh ở Tĩnh Hải công tác gần ba năm, sao không quan hệ mật thiết với Lâm Tuyền?
- Chúng tôi nào dám leo cao.
Trương Đào cười ha hả, làm ra vẻ người phóng khoáng, ta đây không thèm chấp:
- Chúng tôi tuy chỉ là người dân nghèo khổ, song vẫn mời được mọi người bữa cơm này.
- Mày và Lâm Tuyền có xung đột gì?
- Lâm Tuyền là loại người gì, không phải giờ mày mới biết, tâm cơ anh ta không ai đoán thấu nổi, đối với ai cũng lạnh lẽo vô tình, tao bị anh ta xỉ nhục không chỉ một lần, cho nên mọi người muốn tìm anh ta, tao chỉ có thể nói địa chỉ, không đi cùng, khỏi gặp cho ngứa mắt, mọi người tìm anh ta kết quả không được như ý hả?
Người Lục gia hiển nhiên không muốn nói tới chuyện này.
- Bác Lục, ông Lục, uống chút rượu nhé? ở đây không có rượu gì quý, nhưng Nhị Oa Đầu chừng 10 năm vẫn có, mọi người hiếm khi tới Tĩnh Hải một, phải uống mừng.
Trương Đào vừa gọi rượu vừa nói:
- Năm kia tình cờ gặp Lâm Tuyền ở chính khách sạn này, cháu và đồng nghiệp nhiệt tình mời anh ta uống rượu, anh ta không thèm nhìn mặt, không thèm uống, gặp loại bạn học này làm cháu không ngẩng đầu lên ở công ty được.
Thái độ thay đổi làm cách nhìn Trương Đào với sự kiện cũ cũng thành biến vị:
- Trần Vũ với anh ta chia tay bao năm, Trần Vũ bỏ anh ta không thể trách cô ấy, cô ấy có nỗi khổ trong lòng, còn anh ta thì sao, anh ta quá kiêu hãnh không chấp nhận bị một cô gái bỏ, nên lợi dụng quyền thế trong tay gây khó dễ cho công ty bọn cháu, à, công ty ấy là của Trần Vũ và chồng. Cháu làm việc ở đó, Lâm Tuyền hại công ty cháu tổn thất nặng nề, cháu khi đó tới hòa giải, cầu xin anh ta tha cho một đường. Anh ta buông lời xúc phạm, không hề nể nang gì tới tình bạn học, còn ngày càng chèn ép công ty cháu quá đáng hơn. Có lẽ mọi người không biết, quyền lực của Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải cực lớn, tiệc thọ ông ngoại anh ta đến phó bí thư tỉnh ủy cũng đến dự, cha anh ta và bí thư thành ủy Tĩnh Hải là bạn học thân thiết, anh trai nuôi anh ta là bí thư thị ủy Thông Nam, khi học chung có ai biết anh ấy có bối cảnh như thế? Cháu chẳng trong đợi loại người đó giúp đỡ bạn bè, song không ngờ anh ta khinh người quá lắm.
Lâm Cầm Nam nói Lâm Tuyền gia thế hiển hách, giờ nghe Trương Đào nói thế Lục Bá Uyên thất kinh.
Trần Lập ngờ vực, dù sao ấn tượng về Lâm Tuyền của hắn rất tốt:
- Gia thế của Lâm Tuyền thì gần đây tao mới biết, tính cách anh ấy rất kín đáo, tất nhiên không kể chuyện này với bọn mình, song chuyện chia tay với Trần Vũ là sao?
- Dù sao chuyện riêng tư của người ta, tao không tiện nói, trước tai nạn thì bọn tao quan hệ tạm được, do Điền Lệ mà về sau tao tới Lệ Cảnh làm việc, nên qua lại thân thiết với chồng của Trần Vũ, Lâm Tuyền hận lây sang bọn tao. Giờ tao nhìn thấu rồi, Lâm Tuyền là kẻ vì lợi ích mà không từ thù đoạn, ỷ thế khinh người, hẹp hòi vô xỉ.
Thấy Trương Đào luôn mồm chửi mắng Lâm Tuyền, Trần Lập biết hỏi tiếp không có gì hay ho. Lục Tinh Viên, Lục Bá Uyên mặt mày khó coi, bọn họ tới đây không phải để nghe những lời này. Lục Nhất Mạn phẫn nộ đứng dậy nói:
- Ỷ thế khinh người thì chúng tôi không biết, nhưng vì vì lợi ích mà không từ thù đoạn, hẹp hòi vô xỉ thì tôi thấy anh nên xem lại đi.
Lục Tinh Viên cũng đứng dậy bỏ đi không nói một lời.
Trương Đào ngớ ra, chợt nhớ Lục Nhất Mạn luôn yêu Lâm Tuyền, cười ngượng nói với Trần Lập:
- Tao nói sai à?
Trần Lập xua tay, nói:
- Ông Lục không được khỏe lắm, hôm nào tới Kiến Nghiệp , tao mời vợ chồng bọn mày ăn cơm. Tao đi trước đây.
Khi đám Lục Tinh Viên đi rồi, Trương Đào vẫn ngơ ngác hỏi Điền Lệ:
- Anh nói sai cái gì à?
Trần Lập đuổi theo Lục Tinh Viên, áy náy nói:
- Trương Đào trước kia tốt lắm, chắc vì có ân oán với Lâm Tuyền nên mới xấu một chút.
Lục Tinh Viên đánh giá:
- Ngôn từ sỗ sàng, làm việc xốc nổi.
Lục Bá Uyên cũng tán đồng câu nói này của cha:
- Nói cho tôi biết bạn anh là ai, tôi sẽ cho anh biết anh là người như thế nào. Tiểu Trần, cháu nên chọn bạn mà chơi.
Trần Lập cười xấu hổ, Lục Tinh Viên luôn thấy có lỗi với Lâm Tuyền, Trương Đào nói thế người ta không giận mới lạ.
Âu Dương Minh Lệ thì có cách nghĩ khác:
- Thì có lửa mới có khỏi được chứ, cậu Trương Đào đó cũng nói trước kia bọn họ là bạn bè thân thiết mà, có vẻ chàng trai Lâm Tuyền đó là người rất khắc nghiệt.
- Im mồm.
Lục Tinh Viên quát:
- Tưởng ta không biết các ngươi nghĩ gì sao, các ngươi chỉ mong nó thật xấu xa để khỏi áy náy về chuyện làm năm xưa, để việc không nhận nó về càng thêm chính đáng.
- Ba, con chỉ luận theo sự việc thôi mà.
- Mọi người đi đường xa vất vả rồi, hay là ăn cơm trước rồi nói.
Lâm Tuyền đứng dậy:
- Chị ăn cơm với họ đi, em về trước đây.
Phương Nam biết Lâm Tuyền chỉ cố tỏ ra bình tĩnh thế thôi, trong lòng chắc chắn rất đau đớn, đợi y đi rồi mới nói:
- Người Lâm Tuyền mong đợi nhất không phải là các vị, nếu như bà ấy không muốn tới thì các vị tới làm gì?
Lục Ba Uyên gian nan nói:
- Cậu ấy biết hết rồi à?
- Cái hôm thầy Lâm gọi điện, chúng tôi đỗ xe ngay bên ngoài nhà các vị, tại sao cậu ấy đến đó các vị có hiểu không? Bản di chúc ông cụ Thẩm Tinh Phục không phải là bí mật gì, tiền bạc của Thẩm gia à Lục gia các ngươi ư, với Lâm Tuyền mà nói, đó không phải là thứ cậu ta cần. Cậu ấy từng có ảo tưởng, có hi vọng, nhưng mọi người tới đây phá hỏng ước mơ duy nhất của cậu ấy rồi.
Phương Nam vừa nói vừa khóc, ánh mắt vô cùng dữ dội như biến thành một con người khác hẳn:
- Đi hết đi và đừng bao giờ tới đây nữa, Lâm Tuyền không liên quan gì tới Lục gia, Thẩm gia các người. Nếu các người còn làm tổn thương cậu ấy nữa thì hãy coi chừng tôi.
Nhìn Phương Nam thương tâm bỏ đi, cả nhà Lục gia sững sờ, sự cẩn thận hoài nghi của bọn họ đã đâm nhát dao cuối cùng vào tim Lâm Tuyền, ai ngờ Lâm Tuyền đã biết chuyện di chúc, hối hận đã quá muộn rồi ...
Lục Tinh Viên mới ốm bệnh chưa phục hồi hẳn, càng bị một đòn chí mạng, ngồi thần thờ một chỗ chảy nước mắt, Lục Nhất Mạn khẽ vỗ lưng ông an ủi, Lục Bá Uyên thì chỉ biết thở dài, bọn họ quá sai lầm rồi. Lúc này di động của Trần Lập vang lên, là Trương Đào hỏi bọn họ có tìm được Lâm Tuyền không. Trần Lập trả lời:
- Gặp rồi, anh ấy vừa đi.
- Lâm Tuyền không mời mọi người ăn cơm vậy thì thì thế này, mọi người ở đâu tôi lái xe tới đón, dù gì bây giờ tôi cũng tính là nửa người Tĩnh Hải rồi, không thể thất lễ với khách phương xa.
Trương Đào không gọi Lâm Tuyền là Lão Đại nữa mà gọi thẳng tên, đủ thấy thái độ của hắn với Lâm Tuyền:
Trần Lập che điện thoại hỏi ý Lục Bá Uyên, Lục Tinh Uyên lúc này mới trấn tĩnh lại, lên tiếng:
- Ăn cơm cùng đi, cậu ta ở Tĩnh Hải làm việc lâu, chắc hiểu Đào Đào, tôi muốn biết cháu tôi những năm qua sống ra sao.
Trương Đào lái Passat, Điền Lệ lái chiếc Polo, lương bổng cả hai ở Lệ Cảnh cũng khá, Trần Minh Hành rất coi trọng Trương Đào, lại được Trần Vũ tiến cử, nay làm giám đốc phòng kế hoạch, Điền Lệ làm phòng tài vụ, điều đó khiến bọn họ càng bất mãn với Lâm Tuyền.
Tới khách sạn Tĩnh Hải, vào phòng bao xa hoa nhất, Trương Đào vừa gọi thức ăn vừa chế nhạo Lâm Tuyền:
- Mọi người tìm Lâm Tuyền có chuyện gì, nói thế nào thì cũng là bạn học, anh ta tiếc tiền một bữa cơm, hừ uổng chúng ta trước kia sùng bái anh ta như vậy.
Trần Lập cười ngượng không trả lời nổi, Lục Nhất Mạn hỏi:
- Anh ở Tĩnh Hải công tác gần ba năm, sao không quan hệ mật thiết với Lâm Tuyền?
- Chúng tôi nào dám leo cao.
Trương Đào cười ha hả, làm ra vẻ người phóng khoáng, ta đây không thèm chấp:
- Chúng tôi tuy chỉ là người dân nghèo khổ, song vẫn mời được mọi người bữa cơm này.
- Mày và Lâm Tuyền có xung đột gì?
- Lâm Tuyền là loại người gì, không phải giờ mày mới biết, tâm cơ anh ta không ai đoán thấu nổi, đối với ai cũng lạnh lẽo vô tình, tao bị anh ta xỉ nhục không chỉ một lần, cho nên mọi người muốn tìm anh ta, tao chỉ có thể nói địa chỉ, không đi cùng, khỏi gặp cho ngứa mắt, mọi người tìm anh ta kết quả không được như ý hả?
Người Lục gia hiển nhiên không muốn nói tới chuyện này.
- Bác Lục, ông Lục, uống chút rượu nhé? ở đây không có rượu gì quý, nhưng Nhị Oa Đầu chừng 10 năm vẫn có, mọi người hiếm khi tới Tĩnh Hải một, phải uống mừng.
Trương Đào vừa gọi rượu vừa nói:
- Năm kia tình cờ gặp Lâm Tuyền ở chính khách sạn này, cháu và đồng nghiệp nhiệt tình mời anh ta uống rượu, anh ta không thèm nhìn mặt, không thèm uống, gặp loại bạn học này làm cháu không ngẩng đầu lên ở công ty được.
Thái độ thay đổi làm cách nhìn Trương Đào với sự kiện cũ cũng thành biến vị:
- Trần Vũ với anh ta chia tay bao năm, Trần Vũ bỏ anh ta không thể trách cô ấy, cô ấy có nỗi khổ trong lòng, còn anh ta thì sao, anh ta quá kiêu hãnh không chấp nhận bị một cô gái bỏ, nên lợi dụng quyền thế trong tay gây khó dễ cho công ty bọn cháu, à, công ty ấy là của Trần Vũ và chồng. Cháu làm việc ở đó, Lâm Tuyền hại công ty cháu tổn thất nặng nề, cháu khi đó tới hòa giải, cầu xin anh ta tha cho một đường. Anh ta buông lời xúc phạm, không hề nể nang gì tới tình bạn học, còn ngày càng chèn ép công ty cháu quá đáng hơn. Có lẽ mọi người không biết, quyền lực của Lâm Tuyền ở Tĩnh Hải cực lớn, tiệc thọ ông ngoại anh ta đến phó bí thư tỉnh ủy cũng đến dự, cha anh ta và bí thư thành ủy Tĩnh Hải là bạn học thân thiết, anh trai nuôi anh ta là bí thư thị ủy Thông Nam, khi học chung có ai biết anh ấy có bối cảnh như thế? Cháu chẳng trong đợi loại người đó giúp đỡ bạn bè, song không ngờ anh ta khinh người quá lắm.
Lâm Cầm Nam nói Lâm Tuyền gia thế hiển hách, giờ nghe Trương Đào nói thế Lục Bá Uyên thất kinh.
Trần Lập ngờ vực, dù sao ấn tượng về Lâm Tuyền của hắn rất tốt:
- Gia thế của Lâm Tuyền thì gần đây tao mới biết, tính cách anh ấy rất kín đáo, tất nhiên không kể chuyện này với bọn mình, song chuyện chia tay với Trần Vũ là sao?
- Dù sao chuyện riêng tư của người ta, tao không tiện nói, trước tai nạn thì bọn tao quan hệ tạm được, do Điền Lệ mà về sau tao tới Lệ Cảnh làm việc, nên qua lại thân thiết với chồng của Trần Vũ, Lâm Tuyền hận lây sang bọn tao. Giờ tao nhìn thấu rồi, Lâm Tuyền là kẻ vì lợi ích mà không từ thù đoạn, ỷ thế khinh người, hẹp hòi vô xỉ.
Thấy Trương Đào luôn mồm chửi mắng Lâm Tuyền, Trần Lập biết hỏi tiếp không có gì hay ho. Lục Tinh Viên, Lục Bá Uyên mặt mày khó coi, bọn họ tới đây không phải để nghe những lời này. Lục Nhất Mạn phẫn nộ đứng dậy nói:
- Ỷ thế khinh người thì chúng tôi không biết, nhưng vì vì lợi ích mà không từ thù đoạn, hẹp hòi vô xỉ thì tôi thấy anh nên xem lại đi.
Lục Tinh Viên cũng đứng dậy bỏ đi không nói một lời.
Trương Đào ngớ ra, chợt nhớ Lục Nhất Mạn luôn yêu Lâm Tuyền, cười ngượng nói với Trần Lập:
- Tao nói sai à?
Trần Lập xua tay, nói:
- Ông Lục không được khỏe lắm, hôm nào tới Kiến Nghiệp , tao mời vợ chồng bọn mày ăn cơm. Tao đi trước đây.
Khi đám Lục Tinh Viên đi rồi, Trương Đào vẫn ngơ ngác hỏi Điền Lệ:
- Anh nói sai cái gì à?
Trần Lập đuổi theo Lục Tinh Viên, áy náy nói:
- Trương Đào trước kia tốt lắm, chắc vì có ân oán với Lâm Tuyền nên mới xấu một chút.
Lục Tinh Viên đánh giá:
- Ngôn từ sỗ sàng, làm việc xốc nổi.
Lục Bá Uyên cũng tán đồng câu nói này của cha:
- Nói cho tôi biết bạn anh là ai, tôi sẽ cho anh biết anh là người như thế nào. Tiểu Trần, cháu nên chọn bạn mà chơi.
Trần Lập cười xấu hổ, Lục Tinh Viên luôn thấy có lỗi với Lâm Tuyền, Trương Đào nói thế người ta không giận mới lạ.
Âu Dương Minh Lệ thì có cách nghĩ khác:
- Thì có lửa mới có khỏi được chứ, cậu Trương Đào đó cũng nói trước kia bọn họ là bạn bè thân thiết mà, có vẻ chàng trai Lâm Tuyền đó là người rất khắc nghiệt.
- Im mồm.
Lục Tinh Viên quát:
- Tưởng ta không biết các ngươi nghĩ gì sao, các ngươi chỉ mong nó thật xấu xa để khỏi áy náy về chuyện làm năm xưa, để việc không nhận nó về càng thêm chính đáng.
- Ba, con chỉ luận theo sự việc thôi mà.
/486
|