Lâm Tuyền không cãi lại, ở chỗ khác, có lẽ còn có thể không để ý tới chuyện vụn vặt vài triệu đồng, nhưng cha y đem tinh lực và nhiệt tình lớn vào sự nghiệp giáo dục, Lâm Tuyền không dám lấy cái cớ đáng ăn đòn đó. Đinh Hướng Vinh, Từ Lan do y giao quản lý sự vụ quỹ Tây Trạch, giờ người ta vất vả thành bệnh mà y không biết gì, đúng là nói không thông.
- Ba, mọi người và chú Cảnh vào nhà trước đi, con điện thoại sang phía La Nhiên đã.
Lâm Minh Đạt sắc mặt hòa hoãn hơn:
- Con mau gọi điện hỏi thăm đi, người con chọn rất được, đừng làm lòng họ nguội lạnh.
Xã giáo dục La Nhiên mới ban đầu là cơ cấu sự vụ công ích, chủ yếu giúp đỡ huyện La Nhiên, đầu năm quỹ đã đầu tư vào xã giáo dục 3 triệu, dùng xây dựng 10 trường tiểu học, muốn đem từng đồng tiên đều biến thành đồng tiền có ích, không phải chuyện nhẹ nhàng.
Năng lực quản lý của Đinh Hướng Vinh không tệ, nhưng cái tính việc gì cũng muốn đích thân làm của hắn khiến Lâm Tuyền lo sức khỏe của hắn chịu không nổi.
Chuyện Lâm Minh Đạt từ chức hiệu trưởng tới La Nhiên khiến Lâm Tuyền rất mẫu thuẫn, điều kiện ở La Nhiên rất gian khổ, trẻ trung như y còn chịu được, cha y tới đó khó nói. Nhưng với tính cách quá cương trực của cha mình, Lâm Tuyền biết không có sự nghiệp nào thích hợp với ông hơn nữa.
Lâm Tuyền kết thúc cuộc nói chuyện với Đinh Hướng Vinh, vào phòng khách ngồi đối diện với cha mình:
- Hôm nay chú Cảnh cũng ở đây, chuyện ba nói con suy nghĩ rồi, nếu ba thuyết phục được mẹ thì về nguyên tắc con đồng ý.
Quay sang thấy mẹ đang bận rộn xếp bát đũa, chột dạ nói:
- Nếu mẹ kiên quyết không đồng ý, con đành làm trái nguyên tắc thôi.
Cảnh Nhất Dân cười ha hả:
- Tú cô nương có quyền thế lớn nhất trong nhà rồi, điều kiện La Nhiên gian khổ lắm, Lão Lâm, sức khỏe của anh có chịu nổi không?
Trần Tú nghe thấy ở trong phòng khách có người nói tới mình, xoay người nhìn ra:
- Còn nói chuyện gì thế, mau vào đi, cơm canh nguội cả rồi. Tiểu Ba, vào ăn cơm đi, họ thích nói chuyện thì kệ bọn họ.
Lâm Tuyền xoa tay đứng dậy, háy mắt với cha, nghĩ mẹ chắc chắn không để cha mình đi chịu khổi, không ngờ Lâm Minh Đạt vỗ đùi cười ha hả:
- Còn định dùng cả thủ đoạn với ba à, non lắm con ạ, ba thương lượng với mẹ con rồi.
- Không thể nào?
Lâm Tuyền hoài nghi nhìn cha:
- Làm gì có chuyện mẹ đồng ý?
- Lần trước hình như ba có nói tới chuyện này, đã thuyết phục được mẹ:
Dương Minh xác nhận:
- Sao có thể được.
Lâm Tuyền vào bếp hỏi mẹ:
- Mẹ, mẹ cho ba đi La Nhiên à?
- Kệ ông ấy.
Trần Tú thở dài:
- Bớt cho ông ấy suốt ngày cãi nhau với mẹ.
- Thế nào, định giở thủ đoạn với ba nữa thôi?
Lâm Minh Đạt đắc ý mới Cảnh Nhất Dân vào phòng ăn, Dương Minh đi lấy rượu.
Lâm Tuyền chỉ biết cười bất lực, đón lấy chai rượu vang đã mở nắp từ tay Dương Minh, rót rượu cho mọi người.
Lâm Minh Đạt giơ ly rượu lên, nói với Lâm Tuyền:
- Chuyện này con đồng ý rồi đấy, chiều ba báo cho ông Khổng.
- Còn chỉ đeo cái danh quản lý trưởng thôi, nếu ba không làm hiệu trưởng nữa, cái danh này để ba làm là tốt nhất, còn chuyện của ủy ban liên hợp giáo viên, ba cũng phụ trách luôn nhé.
- Đừng lại bày quỷ kế ra.
Lâm Minh Đạt lắc đầu:
- Ba quen xử lý sự vụ thực tế hơn, quản lý tài chính không rõ, không bằng để ông Khổng làm quản lý trưởng, nhiệt tình của người ta với chuyện công ích con không bì nổi.
Lâm Tuyền cười khổ với Cảnh Nhất Dân:
- Trong nhà cháu đấu tranh kịch liệt lắm, cháu chỉ không muốn ba cháu chịu khổ mà ba cháu nghĩ thành ra thế này đấy.
- Chú cũng ủng hộ ba cháu đi La Nhiên.
Cảnh Nhất Dân nâng ly lên với Lâm Minh Đạt:
- Lão Lâm, chúng ta quen nhau bao năm rồi, tôi tự cho rằng mình theo chủ nghĩa thực tế, làm việc cũng nương theo dòng. Anh là người theo chủ nghĩa lý tưởng, tôi từng cho rằng anh sẽ bị khuất phục trước thực tế, nhưng mười năm qua, phẩm đức của anh thủy chung không đổi, tôi mời anh lý rượu này.
Lâm Minh Đạt và Cảnh Nhất Dân chạm ly với nhau, nhìn Lâm Tuyền:
- Liên hợp Tĩnh Hải nên đầu tư vào công ích nhiều hơn một chút chứ.
Lâm Tuyền hạ ly rượu xuống, ôm đầu làm bộ khóc không ra nước mắt:
- Hiện ba đã phải là người của quỹ Tây Trạch đâu, sao đã thay đổi giọng điệu rồi.
- Doanh nghiệp có được tài phú từ xã hội, đương nhiên phải báo đáp lại xã hội, chứ con muốn thành người thế nào?
- Tăng tổng lượng tài phú xã hội, nộp thuế đóng góp cho quốc gia, sáng tạo hàng nghìn việc làm, không phải đó là báo đáp xã hội à?
Lâm Tuyền lấy sở trường của y ra đấu:
- Thế con tích lũy tài phú làm gì?
Lâm Minh Đạt không dễ dàng buông tha cho Lâm Tuyền:
- So với thứ con thu lại được, tỉ lệ đóng góp đã thích đáng chưa?
Trần Tú ở bên thấy chồng chất vấn con, bà vốn không muốn ông đi La Nhiên, liền gắp một miếng gà tẩm bột cho vào bát ông:
- Mau ăn đi, có phải mở cuộc biện luận đâu. Quỹ giờ có chút tiền, ông đã muốn chạy đi La Nhiên, Tiểu Ba nó cho thêm tiền, chắc ông lên mặt trăng làm công ích à?
Lâm Tuyền cười chảy nước mắt, hả hê chạm cốc với mẹ, ăn cơm xong, Cảnh Nhất Dân, Lâm Minh Đạt, Dương Minh ra phòng khách nói chuyện, Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ lên phòng cho cô bé đi ngủ, quay ra phòng khách, Lâm Tĩnh Di đi sau nói:
- Cứ để ông già ngoan cố đi La Nhiên đi, ở nhà có thể thuê thêm hai giúp việc nữa, nhà rộng thế này, riêng quét dọn nửa ngày mới xong, ba gia trưởng không chịu làm việc, không hiểu thế nào là vất vả.
Lâm Minh Đạt cười khổ không thôi, nói với Cảnh Nhất Dân:
- Trong cái nhà này tôi là phe thiểu số.
Nhân lúc cha nói chuyện, Lâm Tuyền mở điện thoại xem tư liệu, rất lâu sau mới ngồi xuống nói:
- Ba, dù ba không nói, con cũng định một số tài sản đầu tư cho quỹ, con tính rồi, lấy một phần ba tài sản ở tập đoàn giáo dục, ước tình chừng 100 triệu, cuối năm giao cho quỹ.
Nghe Lâm Tuyền nói thế, những người còn lại đều thất kinh, phải biết rằng tập đoàn giáo dục lấy Trung học Tây Trạch làm hạch tâm qua năm 2002 bùng phát, tên tuổi tăng vọt, đa phát tán ra hào quang thành công, tương lai giá trị còn tăng hơn nhiều.
- Con muốn đem cổ phần đó giao ra?
Lâm Minh Đạt không dám xác định:
- Con bỏ bao nhiêu nhiệt tình và tinh lực vào đó ba biết rõ.
- Trước kia đầu tư vào Trung học Tinh Hồ là muốn lập nên hệ thống giáo dục ưu tú cho tan thành Nam Cảng, không có ý kiếm tiền từ đó. Con giao ra tài sản này, chứng minh trước kia con không lừa ba.
Lâm Tuyền giải thích:
- Chính vì con bỏ nhiệt tình vào đó nên không muốn nhiệt tình đó vì đồng tiền làm biến vị.
Lâm Minh Đạt vốn luôn phòng ngừa Lâm Tuyền lên sĩ đồ, không ngờ y lại đi thương lộ vơ vét tiền bạc, ông không có ý tham dự sự vụ công ty, nhưng đối với sự vận hành của nó cũng có hiểu biết nhất định, con đường Lâm Tuyền lựa chọn hơi lệch, nhưng ông biết mình không thể ngăn cản được con nữa.
Tiểu Sơ đi Anh du học, về sau dần tiếp xúc với sự vụ ở chi nhánh Châu Âu, Lâm Minh Đạt vốn giữ ý kiến phản đối, Lâm Tuyền khi đó đảm bảo, thế giới Tiểu Sơ tiếp xúc đều sạch sẽ, nếu có chút tội ác nào con sẽ gánh hết tội lỗi. Nên Lâm Minh Đạt mới cho Tiểu Sơ rèn luyện ở chi nhánh Châu Âu.
Nghe Lâm Tuyền tỏ rõ tâm ý, Lâm Minh Đạt cảm thấy lòng nhói đau.
Lâm Tuyền là người được ông trời ban cho rất nhiều tài năng, song nhân sinh ngoắt ngoéo khiến tính cách y cực kỳ phức tạp và rối rắm.
- Ba, mọi người và chú Cảnh vào nhà trước đi, con điện thoại sang phía La Nhiên đã.
Lâm Minh Đạt sắc mặt hòa hoãn hơn:
- Con mau gọi điện hỏi thăm đi, người con chọn rất được, đừng làm lòng họ nguội lạnh.
Xã giáo dục La Nhiên mới ban đầu là cơ cấu sự vụ công ích, chủ yếu giúp đỡ huyện La Nhiên, đầu năm quỹ đã đầu tư vào xã giáo dục 3 triệu, dùng xây dựng 10 trường tiểu học, muốn đem từng đồng tiên đều biến thành đồng tiền có ích, không phải chuyện nhẹ nhàng.
Năng lực quản lý của Đinh Hướng Vinh không tệ, nhưng cái tính việc gì cũng muốn đích thân làm của hắn khiến Lâm Tuyền lo sức khỏe của hắn chịu không nổi.
Chuyện Lâm Minh Đạt từ chức hiệu trưởng tới La Nhiên khiến Lâm Tuyền rất mẫu thuẫn, điều kiện ở La Nhiên rất gian khổ, trẻ trung như y còn chịu được, cha y tới đó khó nói. Nhưng với tính cách quá cương trực của cha mình, Lâm Tuyền biết không có sự nghiệp nào thích hợp với ông hơn nữa.
Lâm Tuyền kết thúc cuộc nói chuyện với Đinh Hướng Vinh, vào phòng khách ngồi đối diện với cha mình:
- Hôm nay chú Cảnh cũng ở đây, chuyện ba nói con suy nghĩ rồi, nếu ba thuyết phục được mẹ thì về nguyên tắc con đồng ý.
Quay sang thấy mẹ đang bận rộn xếp bát đũa, chột dạ nói:
- Nếu mẹ kiên quyết không đồng ý, con đành làm trái nguyên tắc thôi.
Cảnh Nhất Dân cười ha hả:
- Tú cô nương có quyền thế lớn nhất trong nhà rồi, điều kiện La Nhiên gian khổ lắm, Lão Lâm, sức khỏe của anh có chịu nổi không?
Trần Tú nghe thấy ở trong phòng khách có người nói tới mình, xoay người nhìn ra:
- Còn nói chuyện gì thế, mau vào đi, cơm canh nguội cả rồi. Tiểu Ba, vào ăn cơm đi, họ thích nói chuyện thì kệ bọn họ.
Lâm Tuyền xoa tay đứng dậy, háy mắt với cha, nghĩ mẹ chắc chắn không để cha mình đi chịu khổi, không ngờ Lâm Minh Đạt vỗ đùi cười ha hả:
- Còn định dùng cả thủ đoạn với ba à, non lắm con ạ, ba thương lượng với mẹ con rồi.
- Không thể nào?
Lâm Tuyền hoài nghi nhìn cha:
- Làm gì có chuyện mẹ đồng ý?
- Lần trước hình như ba có nói tới chuyện này, đã thuyết phục được mẹ:
Dương Minh xác nhận:
- Sao có thể được.
Lâm Tuyền vào bếp hỏi mẹ:
- Mẹ, mẹ cho ba đi La Nhiên à?
- Kệ ông ấy.
Trần Tú thở dài:
- Bớt cho ông ấy suốt ngày cãi nhau với mẹ.
- Thế nào, định giở thủ đoạn với ba nữa thôi?
Lâm Minh Đạt đắc ý mới Cảnh Nhất Dân vào phòng ăn, Dương Minh đi lấy rượu.
Lâm Tuyền chỉ biết cười bất lực, đón lấy chai rượu vang đã mở nắp từ tay Dương Minh, rót rượu cho mọi người.
Lâm Minh Đạt giơ ly rượu lên, nói với Lâm Tuyền:
- Chuyện này con đồng ý rồi đấy, chiều ba báo cho ông Khổng.
- Còn chỉ đeo cái danh quản lý trưởng thôi, nếu ba không làm hiệu trưởng nữa, cái danh này để ba làm là tốt nhất, còn chuyện của ủy ban liên hợp giáo viên, ba cũng phụ trách luôn nhé.
- Đừng lại bày quỷ kế ra.
Lâm Minh Đạt lắc đầu:
- Ba quen xử lý sự vụ thực tế hơn, quản lý tài chính không rõ, không bằng để ông Khổng làm quản lý trưởng, nhiệt tình của người ta với chuyện công ích con không bì nổi.
Lâm Tuyền cười khổ với Cảnh Nhất Dân:
- Trong nhà cháu đấu tranh kịch liệt lắm, cháu chỉ không muốn ba cháu chịu khổ mà ba cháu nghĩ thành ra thế này đấy.
- Chú cũng ủng hộ ba cháu đi La Nhiên.
Cảnh Nhất Dân nâng ly lên với Lâm Minh Đạt:
- Lão Lâm, chúng ta quen nhau bao năm rồi, tôi tự cho rằng mình theo chủ nghĩa thực tế, làm việc cũng nương theo dòng. Anh là người theo chủ nghĩa lý tưởng, tôi từng cho rằng anh sẽ bị khuất phục trước thực tế, nhưng mười năm qua, phẩm đức của anh thủy chung không đổi, tôi mời anh lý rượu này.
Lâm Minh Đạt và Cảnh Nhất Dân chạm ly với nhau, nhìn Lâm Tuyền:
- Liên hợp Tĩnh Hải nên đầu tư vào công ích nhiều hơn một chút chứ.
Lâm Tuyền hạ ly rượu xuống, ôm đầu làm bộ khóc không ra nước mắt:
- Hiện ba đã phải là người của quỹ Tây Trạch đâu, sao đã thay đổi giọng điệu rồi.
- Doanh nghiệp có được tài phú từ xã hội, đương nhiên phải báo đáp lại xã hội, chứ con muốn thành người thế nào?
- Tăng tổng lượng tài phú xã hội, nộp thuế đóng góp cho quốc gia, sáng tạo hàng nghìn việc làm, không phải đó là báo đáp xã hội à?
Lâm Tuyền lấy sở trường của y ra đấu:
- Thế con tích lũy tài phú làm gì?
Lâm Minh Đạt không dễ dàng buông tha cho Lâm Tuyền:
- So với thứ con thu lại được, tỉ lệ đóng góp đã thích đáng chưa?
Trần Tú ở bên thấy chồng chất vấn con, bà vốn không muốn ông đi La Nhiên, liền gắp một miếng gà tẩm bột cho vào bát ông:
- Mau ăn đi, có phải mở cuộc biện luận đâu. Quỹ giờ có chút tiền, ông đã muốn chạy đi La Nhiên, Tiểu Ba nó cho thêm tiền, chắc ông lên mặt trăng làm công ích à?
Lâm Tuyền cười chảy nước mắt, hả hê chạm cốc với mẹ, ăn cơm xong, Cảnh Nhất Dân, Lâm Minh Đạt, Dương Minh ra phòng khách nói chuyện, Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ lên phòng cho cô bé đi ngủ, quay ra phòng khách, Lâm Tĩnh Di đi sau nói:
- Cứ để ông già ngoan cố đi La Nhiên đi, ở nhà có thể thuê thêm hai giúp việc nữa, nhà rộng thế này, riêng quét dọn nửa ngày mới xong, ba gia trưởng không chịu làm việc, không hiểu thế nào là vất vả.
Lâm Minh Đạt cười khổ không thôi, nói với Cảnh Nhất Dân:
- Trong cái nhà này tôi là phe thiểu số.
Nhân lúc cha nói chuyện, Lâm Tuyền mở điện thoại xem tư liệu, rất lâu sau mới ngồi xuống nói:
- Ba, dù ba không nói, con cũng định một số tài sản đầu tư cho quỹ, con tính rồi, lấy một phần ba tài sản ở tập đoàn giáo dục, ước tình chừng 100 triệu, cuối năm giao cho quỹ.
Nghe Lâm Tuyền nói thế, những người còn lại đều thất kinh, phải biết rằng tập đoàn giáo dục lấy Trung học Tây Trạch làm hạch tâm qua năm 2002 bùng phát, tên tuổi tăng vọt, đa phát tán ra hào quang thành công, tương lai giá trị còn tăng hơn nhiều.
- Con muốn đem cổ phần đó giao ra?
Lâm Minh Đạt không dám xác định:
- Con bỏ bao nhiêu nhiệt tình và tinh lực vào đó ba biết rõ.
- Trước kia đầu tư vào Trung học Tinh Hồ là muốn lập nên hệ thống giáo dục ưu tú cho tan thành Nam Cảng, không có ý kiếm tiền từ đó. Con giao ra tài sản này, chứng minh trước kia con không lừa ba.
Lâm Tuyền giải thích:
- Chính vì con bỏ nhiệt tình vào đó nên không muốn nhiệt tình đó vì đồng tiền làm biến vị.
Lâm Minh Đạt vốn luôn phòng ngừa Lâm Tuyền lên sĩ đồ, không ngờ y lại đi thương lộ vơ vét tiền bạc, ông không có ý tham dự sự vụ công ty, nhưng đối với sự vận hành của nó cũng có hiểu biết nhất định, con đường Lâm Tuyền lựa chọn hơi lệch, nhưng ông biết mình không thể ngăn cản được con nữa.
Tiểu Sơ đi Anh du học, về sau dần tiếp xúc với sự vụ ở chi nhánh Châu Âu, Lâm Minh Đạt vốn giữ ý kiến phản đối, Lâm Tuyền khi đó đảm bảo, thế giới Tiểu Sơ tiếp xúc đều sạch sẽ, nếu có chút tội ác nào con sẽ gánh hết tội lỗi. Nên Lâm Minh Đạt mới cho Tiểu Sơ rèn luyện ở chi nhánh Châu Âu.
Nghe Lâm Tuyền tỏ rõ tâm ý, Lâm Minh Đạt cảm thấy lòng nhói đau.
Lâm Tuyền là người được ông trời ban cho rất nhiều tài năng, song nhân sinh ngoắt ngoéo khiến tính cách y cực kỳ phức tạp và rối rắm.
/486
|