Lâm Tuyền lợi dụng quyền lực an bài kín mít lịch trình của Viên Hâm, Trương Nhã, tới khi y đề xuất tới Itlya khảo một vòng, bọn họ không bỏ được thời gian ra đi cùng, Viên Hâm an bài hai nhân viên tháp tùng, Lâm Tuyền cố chấp không cho.
- Ngôn ngữ không phải là chướng ngại, dù có ném tôi ở sa mạc không người, chỉ cần có một đội lạc đà đi qua, tôi có thể có mọi thứ mình cần. Năm ngoái một mình tôi đi tây cương có biết tiếng dân tộc đâu, vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi.
Lâm Tuyền tràn trề tự tin nói:
- Huống hồ Phương Nam mấy tháng qua đều học tiếng Anh, nhân cơ hội khảo nghiệm cô ấy, Itlaly thôi mà có phải đi Afghanistan đâu.
Lâm Tuyền nói như thế, mọi người không kiên trì nữa, tuy nói tiếng Anh của Lâm Tuyền và Phương Nam đều không đáng tín nhiệm, nhưng trên đường phố Italy, kiếm một người biết tiếng Trung không phải chuyện khó.
Máy bay tới Milan, đánh tiếng với quan viên lãnh sự quán ở đây, tối hôm đó Lâm Tuyền và Phương Nam ở lại Milan, lúc này thế giới của riêng hai bọn họ, cả ngày Lâm Tuyền cùng Phương Nam đi dạo phố, lúc thì Phương Nam khoác cánh tay Lâm Tuyền, lúc nắm lấy ngón tay y dung dăng dung dẻ, lúc Lâm Tuyền vòng tay ôm vòng eo thanh mảnh của cô, giống như bao đôi tình nhân khác, hoàn toàn không phải kiêng dè một điều gì.
Mỏi chân, cả hai vào quán cà phê nghỉ ngơi, cầm bản đồ thảo luận tiếp theo đi đâu, đi tới tận 11 giờ tối. Với hai người bọn họ mà nói, gần như không có thời khắc nào không thuộc về nhau, rạng sáng còn chưa tới 4 giờ Lâm Tuyền đã tỉnh dậy, y tính có thể kịp lên xe tới Venice lúc 5 giờ, không dám tiếp tục ở trên giường triền miên với Phương Nam, dùng tiếng Anh trúc trắc của mình trao đổi với lái xe rất lâu mới tới được ga trung tâm.
Ga Milan dưới ánh bình minh trông tang thương cổ kính, trong đại sảnh có thể dễ dàng thấy tượng của những nhân vật lịch sử trăm năm, Lâm Tuyền tưởng chừng bước vào viện bảo tàng điêu khắc. Có điều những tấm biển quảng cáo điện tử cỡ lớn ở hành lang hình thành đối lập rõ ràng giữ cái cũ và mới.
- Cảm giác này thật khó phục chế.
Lâm Tuyền cảm khái nói:
- Cột trụ cao lớn, vòi phun nước khổng lồ, sự cổ kính và thời thời hòa nhập, gây tác động thị giác quá mạnh, đây hẳn là khí chất độc đáo của Milan.
Phương Nam cũng hòa mình vào không khí đặc sắc này, cô đi không ít nơi rồi, nhưng chưa thấy nơi nào đem lại cho mình cảm giác đặc biệt như thế, đang định cũng nói vài câu cảm xúc thì nghe thấy Lâm Tuyền nói:
- Quay về phải đưa người bên bộ phận marketing tới đây học tập, có thể nâng cao linh cảm, đem về áp dụng.
- Hừm, nói trốn đi chơi rồi mà còn nghĩ tới việc ở nhà.
Phương Nam không vừa lòng:
- Không lúc nào cậu chịu buông lỏng cả.
- Thời gian của chúng ta có hạn, nếu không phải ở Milan vài ngày mới thỏa.
Lâm Tuyền cười hối lỗi, khoác ba lô lên vai, nắm tay Phương Nam đi về phía trước.
- Này đợi đã.
Nghe thấy có người dùng tiếng Hoa gọi, Lâm Tuyền ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Trần Phi Lăng và chị Lâm được mấy vệ sĩ mặc áo đen vây quanh đang kéo một đống hành lý lớn đi về phía cửa.
- Lâm Tuyền, chị Phương Nam, hai người cũng đi Venice à?
Trần Phi Lăng chạy đuổi theo, nhịp thở rối loạn, má phấn hồng hồng rịn mồ hôi, gặp nhau nơi đất khách quê người làm tâm tình cô rất kích động:
- Không phải là báo nói cô đã về nước rồi sao?
Phương Nam ngạc nhiên hỏi, thấy Trần Phi Lăng mừng rỡ đắm đuối nhìn Lâm Tuyền, lòng cô không thoải mái chút nào, liếc mắt qua Lâm Tuyền, thấy vẻ mặt y vẫn bình đạm, lòng lại tức giận:
- Hi hi, chiêu kim thiền thoát xác này của tôi hiệu nghiệm đấy chứ?
Trần Phi Lăng nghênh mặt cười, vẻ mặt nghịch ngợm hết sức mê người, ánh mắt chỉ dừng trên người Phương Nam đúng một giây:
- Tháng này tôi đều ở Italy, vốn định kết thúc kỳ nghỉ dài tại Milan, nhớ ra năm nay chưa tới Venice, nên mới nổi hứng bất chợt, không ngờ gặp được anh và chị Phương Nam.
- Ngài Lâm muốn đi Venice ngắm mỹ nữ, tôi còn trêu anh ấy bỏ lỡ rồi, xem ra trực giác của ngài Lâm không ai theo kịp.
Phương Nam chỉ Lâm Tuyền, nói với Trần Phi Lăng:
- Chúng tôi còn ở Venice hai ngày, đang lo không có phiên dịch tiếng Anh, không biết Trần tiểu thư có sẵn lòng đồng hành với chúng tôi không?
- Đương nhiên là được, chỉ không biết ý “ngài Lâm” thế nào thôi.
Trần Phi Lăng không cần suy nghĩ nhận lời ngay, lòng thấp thỏm chỉ sợ Lâm Tuyền từ chối, cô chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình, ánh mắt lúc này hết sức khát vọng, không ngại Phương Nam ở bên. Từ lần trước chia tay, đã gần 1 năm rồi chưa gặp, Trần Phi Lăng có lúc nghĩ, quỹ tích cuộc đời mình và Lâm Tuyền chỉ có khả năng sượt qua nhau, không có cơ hội chập làm một.
Chị Lâm bình tĩnh quan sát chàng thanh niên tính cách hơi lạnh lùng này, tuy ở trên báo gần như không tìm được y, song qua vài lần tiếp xúc, cô biết Lâm Tuyền là một trong số thanh niên chưa vợ giàu có nhất trong nước, có lẽ chỉ có người ưu tú như y mới là bạn đời lý tưởng của Trần Phi Lăng.
Cô chiếu cố cho Trần Phi Lăng từ lúc vào nghề năm 16 tuổi, biết trái tim chân thành kiêu ngạo của Trần Phi Lăng luôn hướng về chàng thanh niên mới gặp vài lần này.
Chị Lâm thừa nhận Lâm Tuyền có sức hút rất độc đáo, chỉ uy có sự lãnh đạm cùng thần bí khi luôn trốn tránh giới truyền thông làm người ta yên tâm. Phải biết rằng trong nước nếu một thanh niên nào có thành tựu và tài phú như y, chỉ e còn nổi tiếng hơn minh tinh hàng đầu, có người trẻ tuổi nào cưỡng lại sức hút của ánh đèn chớp lên liên hồi, vậy sao y trốn tránh?
Cô luôn lo lắng về đời sống tình cảm của Trần Phi Lăng, một khi Trần Phi Lăng đã rơi vào lửa tình, tuyệt đối không dễ dàng thoát thân được. Điều duy nhất làm chị Lâm yên tâm là tuy tính cách lãnh đạm của Lâm Tuyền không làm người ta thích, nhưng y tránh mặt truyền thông làm Trần Phi Lăng không có cơ hội cũng như biết thêm tình hình của y, không cho tình cảm manh nha của Trần Phi Lăng cơ hội bùng phát.
Chị Lâm chỉ mong Lâm Tuyền từ chối, nhưng biết Lâm Tuyền không có cớ từ chối, lo lắng nghĩ :" Nha đầu ngốc ơi, em không nhìn ra cậu ta và Phương Nam là một đôi rồi sao?"
Lâm Tuyền không ngờ chị Lâm đứng đằng sau lại có suy nghĩ phức phạp như thế, nhìn ánh mắt tha thiết của Trần Phi Lăng, thầm than tạo hóa có thể tạo ra cô gái hoàn mỹ như thế, giang tay ra:
- Nhưng mà tôi không phụ trách mua vé, sách đồ hay chạy vặt đâu nhé.
Trần Phi Lăng cười khúc khích, yêu kiều lườm y một cái, cô mới 22 tuổi nhưng đã đem trọn vẹn phong tình của nữ nhân thể hiện ra ngoài:
- Làm như mua vé, sách đồ cho tôi ủy khuất anh lắm vậy.
Lâm Tuyền cười nhẹ:
- Xem ra cô rất am hiểu nước Ý, chúng tôi vừa khéo đang thiếu một hướng dẫn viên.
Nhìn Trần Phi Lăng biểu lộ tình cảm không chút che dấu của mình với Lâm Tuyền, tâm tình Phương Nam rất phức tạp.
Tàu hỏa rời ga, đưa mọi người tới thành phố sông nước khiến bao người lạc lối về, ngồi trong toa tàu lắc lư nhè nhẹ, Lâm Tuyền kể về ấn tượng của y với Venice:
- Đó là do một bộ phim, tên gì thì tôi quên rồi, những cái khác cũng không nhớ ra nữa, chỉ ấn tượng từ đoạn mở đầu những chiếc Gondola bập bềnh trên sóng con sông nhỏ đan xen, quảng trường có bồ câu tụ tập thành từng bày, những tòa kiến trúc loang lổ ngâm trong nước, màu sắc trong phim khiến tôi cảm thấy Venice thật u buồn ...
Chị Lâm thầm hô hỏng bét, bộ phim Lâm Tuyền kể chính là phim Quý Tộc mà Trần Phi Lăng đóng khi vừa vào nghề được hai năm, trong lòng cô cũng ngạc nhiên, lời Lâm Tuyền nói cũng chính là ấn tượng đầu tiên của Trần Phi Lăng với Venice.
Trần Phi Lăng kích động nắm lấy tay chị Lâm, kiêu ngạo nói:
- Em đã nói Venice chính là như thế, lúc đó chỉ bảo em dại khờ.
- Ngôn ngữ không phải là chướng ngại, dù có ném tôi ở sa mạc không người, chỉ cần có một đội lạc đà đi qua, tôi có thể có mọi thứ mình cần. Năm ngoái một mình tôi đi tây cương có biết tiếng dân tộc đâu, vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi.
Lâm Tuyền tràn trề tự tin nói:
- Huống hồ Phương Nam mấy tháng qua đều học tiếng Anh, nhân cơ hội khảo nghiệm cô ấy, Itlaly thôi mà có phải đi Afghanistan đâu.
Lâm Tuyền nói như thế, mọi người không kiên trì nữa, tuy nói tiếng Anh của Lâm Tuyền và Phương Nam đều không đáng tín nhiệm, nhưng trên đường phố Italy, kiếm một người biết tiếng Trung không phải chuyện khó.
Máy bay tới Milan, đánh tiếng với quan viên lãnh sự quán ở đây, tối hôm đó Lâm Tuyền và Phương Nam ở lại Milan, lúc này thế giới của riêng hai bọn họ, cả ngày Lâm Tuyền cùng Phương Nam đi dạo phố, lúc thì Phương Nam khoác cánh tay Lâm Tuyền, lúc nắm lấy ngón tay y dung dăng dung dẻ, lúc Lâm Tuyền vòng tay ôm vòng eo thanh mảnh của cô, giống như bao đôi tình nhân khác, hoàn toàn không phải kiêng dè một điều gì.
Mỏi chân, cả hai vào quán cà phê nghỉ ngơi, cầm bản đồ thảo luận tiếp theo đi đâu, đi tới tận 11 giờ tối. Với hai người bọn họ mà nói, gần như không có thời khắc nào không thuộc về nhau, rạng sáng còn chưa tới 4 giờ Lâm Tuyền đã tỉnh dậy, y tính có thể kịp lên xe tới Venice lúc 5 giờ, không dám tiếp tục ở trên giường triền miên với Phương Nam, dùng tiếng Anh trúc trắc của mình trao đổi với lái xe rất lâu mới tới được ga trung tâm.
Ga Milan dưới ánh bình minh trông tang thương cổ kính, trong đại sảnh có thể dễ dàng thấy tượng của những nhân vật lịch sử trăm năm, Lâm Tuyền tưởng chừng bước vào viện bảo tàng điêu khắc. Có điều những tấm biển quảng cáo điện tử cỡ lớn ở hành lang hình thành đối lập rõ ràng giữ cái cũ và mới.
- Cảm giác này thật khó phục chế.
Lâm Tuyền cảm khái nói:
- Cột trụ cao lớn, vòi phun nước khổng lồ, sự cổ kính và thời thời hòa nhập, gây tác động thị giác quá mạnh, đây hẳn là khí chất độc đáo của Milan.
Phương Nam cũng hòa mình vào không khí đặc sắc này, cô đi không ít nơi rồi, nhưng chưa thấy nơi nào đem lại cho mình cảm giác đặc biệt như thế, đang định cũng nói vài câu cảm xúc thì nghe thấy Lâm Tuyền nói:
- Quay về phải đưa người bên bộ phận marketing tới đây học tập, có thể nâng cao linh cảm, đem về áp dụng.
- Hừm, nói trốn đi chơi rồi mà còn nghĩ tới việc ở nhà.
Phương Nam không vừa lòng:
- Không lúc nào cậu chịu buông lỏng cả.
- Thời gian của chúng ta có hạn, nếu không phải ở Milan vài ngày mới thỏa.
Lâm Tuyền cười hối lỗi, khoác ba lô lên vai, nắm tay Phương Nam đi về phía trước.
- Này đợi đã.
Nghe thấy có người dùng tiếng Hoa gọi, Lâm Tuyền ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Trần Phi Lăng và chị Lâm được mấy vệ sĩ mặc áo đen vây quanh đang kéo một đống hành lý lớn đi về phía cửa.
- Lâm Tuyền, chị Phương Nam, hai người cũng đi Venice à?
Trần Phi Lăng chạy đuổi theo, nhịp thở rối loạn, má phấn hồng hồng rịn mồ hôi, gặp nhau nơi đất khách quê người làm tâm tình cô rất kích động:
- Không phải là báo nói cô đã về nước rồi sao?
Phương Nam ngạc nhiên hỏi, thấy Trần Phi Lăng mừng rỡ đắm đuối nhìn Lâm Tuyền, lòng cô không thoải mái chút nào, liếc mắt qua Lâm Tuyền, thấy vẻ mặt y vẫn bình đạm, lòng lại tức giận:
- Hi hi, chiêu kim thiền thoát xác này của tôi hiệu nghiệm đấy chứ?
Trần Phi Lăng nghênh mặt cười, vẻ mặt nghịch ngợm hết sức mê người, ánh mắt chỉ dừng trên người Phương Nam đúng một giây:
- Tháng này tôi đều ở Italy, vốn định kết thúc kỳ nghỉ dài tại Milan, nhớ ra năm nay chưa tới Venice, nên mới nổi hứng bất chợt, không ngờ gặp được anh và chị Phương Nam.
- Ngài Lâm muốn đi Venice ngắm mỹ nữ, tôi còn trêu anh ấy bỏ lỡ rồi, xem ra trực giác của ngài Lâm không ai theo kịp.
Phương Nam chỉ Lâm Tuyền, nói với Trần Phi Lăng:
- Chúng tôi còn ở Venice hai ngày, đang lo không có phiên dịch tiếng Anh, không biết Trần tiểu thư có sẵn lòng đồng hành với chúng tôi không?
- Đương nhiên là được, chỉ không biết ý “ngài Lâm” thế nào thôi.
Trần Phi Lăng không cần suy nghĩ nhận lời ngay, lòng thấp thỏm chỉ sợ Lâm Tuyền từ chối, cô chưa bao giờ che dấu tình cảm của mình, ánh mắt lúc này hết sức khát vọng, không ngại Phương Nam ở bên. Từ lần trước chia tay, đã gần 1 năm rồi chưa gặp, Trần Phi Lăng có lúc nghĩ, quỹ tích cuộc đời mình và Lâm Tuyền chỉ có khả năng sượt qua nhau, không có cơ hội chập làm một.
Chị Lâm bình tĩnh quan sát chàng thanh niên tính cách hơi lạnh lùng này, tuy ở trên báo gần như không tìm được y, song qua vài lần tiếp xúc, cô biết Lâm Tuyền là một trong số thanh niên chưa vợ giàu có nhất trong nước, có lẽ chỉ có người ưu tú như y mới là bạn đời lý tưởng của Trần Phi Lăng.
Cô chiếu cố cho Trần Phi Lăng từ lúc vào nghề năm 16 tuổi, biết trái tim chân thành kiêu ngạo của Trần Phi Lăng luôn hướng về chàng thanh niên mới gặp vài lần này.
Chị Lâm thừa nhận Lâm Tuyền có sức hút rất độc đáo, chỉ uy có sự lãnh đạm cùng thần bí khi luôn trốn tránh giới truyền thông làm người ta yên tâm. Phải biết rằng trong nước nếu một thanh niên nào có thành tựu và tài phú như y, chỉ e còn nổi tiếng hơn minh tinh hàng đầu, có người trẻ tuổi nào cưỡng lại sức hút của ánh đèn chớp lên liên hồi, vậy sao y trốn tránh?
Cô luôn lo lắng về đời sống tình cảm của Trần Phi Lăng, một khi Trần Phi Lăng đã rơi vào lửa tình, tuyệt đối không dễ dàng thoát thân được. Điều duy nhất làm chị Lâm yên tâm là tuy tính cách lãnh đạm của Lâm Tuyền không làm người ta thích, nhưng y tránh mặt truyền thông làm Trần Phi Lăng không có cơ hội cũng như biết thêm tình hình của y, không cho tình cảm manh nha của Trần Phi Lăng cơ hội bùng phát.
Chị Lâm chỉ mong Lâm Tuyền từ chối, nhưng biết Lâm Tuyền không có cớ từ chối, lo lắng nghĩ :" Nha đầu ngốc ơi, em không nhìn ra cậu ta và Phương Nam là một đôi rồi sao?"
Lâm Tuyền không ngờ chị Lâm đứng đằng sau lại có suy nghĩ phức phạp như thế, nhìn ánh mắt tha thiết của Trần Phi Lăng, thầm than tạo hóa có thể tạo ra cô gái hoàn mỹ như thế, giang tay ra:
- Nhưng mà tôi không phụ trách mua vé, sách đồ hay chạy vặt đâu nhé.
Trần Phi Lăng cười khúc khích, yêu kiều lườm y một cái, cô mới 22 tuổi nhưng đã đem trọn vẹn phong tình của nữ nhân thể hiện ra ngoài:
- Làm như mua vé, sách đồ cho tôi ủy khuất anh lắm vậy.
Lâm Tuyền cười nhẹ:
- Xem ra cô rất am hiểu nước Ý, chúng tôi vừa khéo đang thiếu một hướng dẫn viên.
Nhìn Trần Phi Lăng biểu lộ tình cảm không chút che dấu của mình với Lâm Tuyền, tâm tình Phương Nam rất phức tạp.
Tàu hỏa rời ga, đưa mọi người tới thành phố sông nước khiến bao người lạc lối về, ngồi trong toa tàu lắc lư nhè nhẹ, Lâm Tuyền kể về ấn tượng của y với Venice:
- Đó là do một bộ phim, tên gì thì tôi quên rồi, những cái khác cũng không nhớ ra nữa, chỉ ấn tượng từ đoạn mở đầu những chiếc Gondola bập bềnh trên sóng con sông nhỏ đan xen, quảng trường có bồ câu tụ tập thành từng bày, những tòa kiến trúc loang lổ ngâm trong nước, màu sắc trong phim khiến tôi cảm thấy Venice thật u buồn ...
Chị Lâm thầm hô hỏng bét, bộ phim Lâm Tuyền kể chính là phim Quý Tộc mà Trần Phi Lăng đóng khi vừa vào nghề được hai năm, trong lòng cô cũng ngạc nhiên, lời Lâm Tuyền nói cũng chính là ấn tượng đầu tiên của Trần Phi Lăng với Venice.
Trần Phi Lăng kích động nắm lấy tay chị Lâm, kiêu ngạo nói:
- Em đã nói Venice chính là như thế, lúc đó chỉ bảo em dại khờ.
/486
|