Đinh Hướng Vinh chăm chú lắng nghe, nói:
- Phía tây còn nhiều nơi chưa có điện, La Nhiên và mấy hương trấn biên cương vẫn dùng máy phát điện chạy dầu. Nhưng mà nghe ý cậu thì chi phí dùng điện mặt trời cao hơn điện thường mười lần, nếu không có quốc gia đầu tư, dựa vào địa phương không kham nổi.
Lâm Tuyền cười nói:
- Hai thôn nhỏ ở La Nhiên tôi có thể quyên tặng hai hệ thống phát điện cỡ nhỏ, công suất 1 nghìn oắt, thường ngày chỉ có thể dùng chiếu sáng, cũng có thể phát TV cho bọn nhỏ học tập.
Đinh Hướng Vinh mừng rỡ:
- Thế là quá đủ rồi, có thể để bọn nhỏ qua TV nhận thức thế giới bên ngoài, có lợi lớn cho cuộc đời bọn chúng.
Hôm sau Lâm Tuyền bảo Tiêu Lỵ Lỵ đưa bọn nhóc đi ăn đồ biển, còn y dẫn Đinh Hướng Vinh, Từ Lan tới tập đoàn giáo dục Tây Trạch, mời cả Khổng Lập Dân và cha y tới.
Lâm Tuyền nói với Khổng Lập Dân:
- Chúng ta thành lập quỹ giáo dục Tây Trạch vốn dụng ý bán đầu là cải tạo hệ thống giáo dục tân thành Nam Cảng, với tình huống hiện nay, quỹ không cần viện trợ quá nhiều nữa. Cháu biết chú Khổng thất vọng với cơ cấu giáo dục nước nhà, cháu vi vọng có thể từng bước hoàn thiện hệ thống này, quỹ có thể giao ngân hàng quản lý giám sát, còn sử dụng cụ thể ra sao, có thể giao cho anh Đinh và chị Từ Lan quản lý. Cha cháu rất nhiệt tâm với giáo dục, chú Khổng cũng thế, chuyện giám sát cả hai không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Khổng Lập Dân đánh giá Đinh Hướng Vinh, Từ Lan, khí độ thản nhiên trước danh lợi có vài phần giống Lâm Minh Đạt, gật đầu nói:
- Người Tiểu Lâm ra sức tiến cử tất nhiên là đáng tin cậy. Chuyện giám sát và kiểm toán, tôi thấy cần phiền thầy Lâm phí thêm chút công sức.
Lâm Tuyền đưa bản báo cáo quỹ giáo dục Tây Trạch cho Đinh Hướng Vinh:
- Tổng ngạch hiện nay là 38 triệu, số tiền này trừ kiến thiết cơ sở, còn một điểm tôi muốn đặc biệt nhắc nhở, đó là dùng để nâng cao đãi ngộ giáo viên ,,,
Đinh Hướng Vĩnh nắm chặt bản báo cáo trong tay, hai mắt ướt nhòe, dùng ngữ khí trang trọng nhất nói:
- Tôi sẽ đem hết khả năng để từng đồng tiền đều phát huy tác dụng của nó.
Đoàn giáo viên học sinh tới từ La Nhiên sẽ ở lại Tĩnh Hải qua Tết mới về, trong khoảng thời gian đó Đinh Hướng Vinh cùng Khổng Lập Dân, Lâm Minh Đạt cùng thảo luận chi tiết sử dụng quản lý quỹ giáo dục Tây Trạch. Lâm Tuyền thì bị công việc quấn lấy không thể quan tâm thêm được.
Từ trung tuần tháng 9, quốc gia và cơ cấu liên quan ban bố lệnh cấm với các loại hạng mục biệt thự, nhất là loại biệt thự kiểu trang viên đã thông qua địa phương phê duyệt, nhưng thủ tục chưa đầy đủ, quá trình thao tác có vi phạm phải thanh lý nghiêm khắc, chỉ có công trình đại chúng không nằm trong phạm vi này.
Biệt thự nghỉ dưỡng Bắc Sơn do dụng hệ thống phát điện quang điện, thành hình mẫu ứng dụng năng lượng mới, được cơ cấu liên quan ủng hộ, không bị thanh lý trong lần này.
Địa ốc Tĩnh Hải bắt đầu tăng trưởng điên cuồng, công trình kỳ hai của Hoa viên Hào Thành, Tinh Hồ Uyển đem bán ra toàn bộ.
Hiện tượng này với người đem nhiệt tình và tinh lực tạo nên thành phố hiện đại hóa mà nói là rất đáng ái ngại, Liên hợp Tĩnh Hải là cổ đông số hai của Thiên Tinh Hồ, nhưng trên thực tế cá nhân Lâm Tuyền là đại cổ đông số một, Khổng Lập Dân có rất nhiều ý tưởng muốn trao đổi với Lâm Tuyền ngay từ ba năm trước khi y là anh linh mới vào nghề.
Khổng Lập Dân tốn 20 năm lập nên đế quốc Đông Đô, với ông ta mà nói, kiếm tiền không còn là hứng thú lớn nữa rồi:
- Ngoại trừ kết cấu tầng thượng, tôi mong Tân thành Nam Cảng có thể loại bỏ những kẻ đầu cơ tham gia, tôi hi vọng Tân thành Nam Cảng là một thành thị bừng bừng sức sống, không phải là thành phố hoang vu đêm tới không có một bóng đèn.
Suy nghĩ ở góc độ khác nên Lâm Tuyền càng chú trọng sự phát triển của Thiên Tinh Hồ hơn, Tân thành Nam Cảng càng mau chóng hình thành cư ngụ quy mô càng quyết định tiềm lực phát triển về sau, từ góc độ này mà xét, sử dụng sách lược hạn chế tiêu thụ ở mức độ nhất định là thỏa đáng.
Với cơ sở vài năm qua, Thiên Tinh Hồ đã dần hình thành địa vị long đầu sản nghiệp, lại bắt tay đám Lưu Hoa Đông, Chu Vân Thiên, có được nửa địa vị lũng đoạn, với bọn họ mà nói kiếm lợi tối đa trong thời gian ngắn sẽ làm hại lợi ích lâu dài.
Lâm Tuyền ngầm ngâm rồi chậm rãi nói:
- Địa ốc nóng lên ắt thu hút vô số kẻ đầu cơ, quan hệ cung cầu thực sự đã bị bóp méo từ một năm trước rồi. Từ chối tài chính đầu cơ tràn vào, hạ chế tăng trưởng giá nhà của Tân thành Nam Cảng có lợi cho sự phát triển lâu dài, cháu không có lý do gì để phản đối, nhưng thuyết phục nhóm Từ Kiến, Lưu Hoa Đông thế nào.
- Cậu không nên hoài nghi sức ảnh hưởng của mình trong vòng tròn đó, nghe nói Thực nghiệp Tinh Hồ đã khống chế quy mô đầu tư.
Lâm Tuyền không có gì để giấu:
- Trừ tránh nguy hiểm ra, thì cháu muốn chuyển tài chính cho Tân Năng Liên Họp, kiến thiết thành phố, không thể chị dựa vào sức nóng của địa ốc trong vòng năm ba năm. Cháu rất hi vọng thành ủy có thể quy hoạch một vùng sản nghiệp điện tử khoa kỹ ở rìa tây tân khu, như vậy vừa ức chế được quy mô tân khu, lại cung cấp điều kiện cho sản nghiệp điện tử phát triển, tăng thêm nguồn thu cho thành phố, cũng tiến một bước giảm bớt nguy hiểm sản nghiệp địa ốc mang lại trong tương lai.
Khổng Lập Dân gật gù:
- Cậu suy xét rất toàn diện, một thành phố, một quốc gia phát triển cuối cùng chỉ có thể dựa vào thực nghiệp, Liên hợp Tĩnh Hải khống chế cổ phần của Điện khí Tĩnh Hải là vì suy tính này đúng không? Cty thiết bị điện khí Đông Đô có chút kinh nghiệm nghiên cứu phát triển, cũng hi vọng có thể tham ra vào lĩnh vực quang điện.
Lâm Tuyền mừng rỡ:
- Chú Khổng có hứng thú thì hay quá rồi, chuyện gì cũng cần mọi người chung tay góp sức làm.
Khổng Lập Dân cười:
- Giữa Tân thành Nam Cảng và Trấn Nam Cảng có khu vực trống dài chừng 1km, khu vực này vốn dự bị dùng phát triển Tân thành Nam Cảng, hiện nếu chuyển sang thành đất dùng công nghiệp, lợi ích dự kiến thu được từ đất đai của chính phủ sẽ giảm đi rất nhiều.
Đụng chạm tới lợi ích của người khác thì làm việc gì cũng khó, nhất là lợi ích lớn như thế, song đấu tranh chính trị là việc của những lão hồ ly kia, chưa đến lượt y phải lo, Lâm Tuyền nói:
- Lúc cháu về có cùng bí thư Cảnh, bí thư Cố và giáo sư Lâm Cầm Nam giao lưu về xu thế và hiện trạng của sản nghiệp địa ốc trong nước, có nhận thức tương đối nhất trí. Khu sản nghiệp điện tử khoa kỹ thời kỳ đầu quy mô sẽ không lớn lắm, chỉ đưa vào xí nghiệp không ô nhiễm, quy hoạch là 3.000 mẫu, Điện khí Tĩnh Hải và Tân Năng Liên Hợp chiếm 800 mẫu.
- Đông Đô không cần nhiều đất lắm, chỉ cần 200 mẫu là đủ rồi.
- Chúng ta đang kinh doanh một thành phố loại mới, sản nghiệp là một mắc xích không thể thiếu, hiện cháu nhắm vào sản nghiệp quang điện, có thể nói là cố chấp độc đoán, nhưng cháu tin, năm sáu năm nữa nó sẽ quật khởi. Chỉ càn đám giám đốc Từ, giám đốc Lưu đồng ý, cháu có thể chuyển nhượng tối đa 30% cổ phần của Tân Năng Liên Hợp, thuyết phục bọn họ chắc không khó. Huống hồ gạt bỏ tài chính đầu cơ ra ngoài, bán nhà cho người có nhu cầu ở chân chính, dù giá không cao, nhưng mau chóng khiến Tân thành Nam Cảng trở nên đông đúc, thúc đẩy tòa nhà thương nghiệp lên giá, với chúng ta mà nói chưa chắc đã thiệt.
Khổng Lập Dân nhìn thẳng vào Lâm Tuyền, nghiêm túc nói:
- Không phải chỉ cướp đoạt tài phúc mới là khoái lạc, Tân thành Nam Cảng phát triển, đại biểu cho vinh quang và mộng tưởng của chúng ta.
Lâm Tuyền cười ha hả, có lẽ suy nghĩ của y và Khổng Lập Dân có chút khác biệt, nhưng vì lập nên căn cơ vững chắc cho Liên hợp Tĩnh Hải, một số việc vẫn phải làm. Song như y nói, y có tình cảm với thành phố này.
- Phía tây còn nhiều nơi chưa có điện, La Nhiên và mấy hương trấn biên cương vẫn dùng máy phát điện chạy dầu. Nhưng mà nghe ý cậu thì chi phí dùng điện mặt trời cao hơn điện thường mười lần, nếu không có quốc gia đầu tư, dựa vào địa phương không kham nổi.
Lâm Tuyền cười nói:
- Hai thôn nhỏ ở La Nhiên tôi có thể quyên tặng hai hệ thống phát điện cỡ nhỏ, công suất 1 nghìn oắt, thường ngày chỉ có thể dùng chiếu sáng, cũng có thể phát TV cho bọn nhỏ học tập.
Đinh Hướng Vinh mừng rỡ:
- Thế là quá đủ rồi, có thể để bọn nhỏ qua TV nhận thức thế giới bên ngoài, có lợi lớn cho cuộc đời bọn chúng.
Hôm sau Lâm Tuyền bảo Tiêu Lỵ Lỵ đưa bọn nhóc đi ăn đồ biển, còn y dẫn Đinh Hướng Vinh, Từ Lan tới tập đoàn giáo dục Tây Trạch, mời cả Khổng Lập Dân và cha y tới.
Lâm Tuyền nói với Khổng Lập Dân:
- Chúng ta thành lập quỹ giáo dục Tây Trạch vốn dụng ý bán đầu là cải tạo hệ thống giáo dục tân thành Nam Cảng, với tình huống hiện nay, quỹ không cần viện trợ quá nhiều nữa. Cháu biết chú Khổng thất vọng với cơ cấu giáo dục nước nhà, cháu vi vọng có thể từng bước hoàn thiện hệ thống này, quỹ có thể giao ngân hàng quản lý giám sát, còn sử dụng cụ thể ra sao, có thể giao cho anh Đinh và chị Từ Lan quản lý. Cha cháu rất nhiệt tâm với giáo dục, chú Khổng cũng thế, chuyện giám sát cả hai không thể khoanh tay ngồi nhìn.
Khổng Lập Dân đánh giá Đinh Hướng Vinh, Từ Lan, khí độ thản nhiên trước danh lợi có vài phần giống Lâm Minh Đạt, gật đầu nói:
- Người Tiểu Lâm ra sức tiến cử tất nhiên là đáng tin cậy. Chuyện giám sát và kiểm toán, tôi thấy cần phiền thầy Lâm phí thêm chút công sức.
Lâm Tuyền đưa bản báo cáo quỹ giáo dục Tây Trạch cho Đinh Hướng Vinh:
- Tổng ngạch hiện nay là 38 triệu, số tiền này trừ kiến thiết cơ sở, còn một điểm tôi muốn đặc biệt nhắc nhở, đó là dùng để nâng cao đãi ngộ giáo viên ,,,
Đinh Hướng Vĩnh nắm chặt bản báo cáo trong tay, hai mắt ướt nhòe, dùng ngữ khí trang trọng nhất nói:
- Tôi sẽ đem hết khả năng để từng đồng tiền đều phát huy tác dụng của nó.
Đoàn giáo viên học sinh tới từ La Nhiên sẽ ở lại Tĩnh Hải qua Tết mới về, trong khoảng thời gian đó Đinh Hướng Vinh cùng Khổng Lập Dân, Lâm Minh Đạt cùng thảo luận chi tiết sử dụng quản lý quỹ giáo dục Tây Trạch. Lâm Tuyền thì bị công việc quấn lấy không thể quan tâm thêm được.
Từ trung tuần tháng 9, quốc gia và cơ cấu liên quan ban bố lệnh cấm với các loại hạng mục biệt thự, nhất là loại biệt thự kiểu trang viên đã thông qua địa phương phê duyệt, nhưng thủ tục chưa đầy đủ, quá trình thao tác có vi phạm phải thanh lý nghiêm khắc, chỉ có công trình đại chúng không nằm trong phạm vi này.
Biệt thự nghỉ dưỡng Bắc Sơn do dụng hệ thống phát điện quang điện, thành hình mẫu ứng dụng năng lượng mới, được cơ cấu liên quan ủng hộ, không bị thanh lý trong lần này.
Địa ốc Tĩnh Hải bắt đầu tăng trưởng điên cuồng, công trình kỳ hai của Hoa viên Hào Thành, Tinh Hồ Uyển đem bán ra toàn bộ.
Hiện tượng này với người đem nhiệt tình và tinh lực tạo nên thành phố hiện đại hóa mà nói là rất đáng ái ngại, Liên hợp Tĩnh Hải là cổ đông số hai của Thiên Tinh Hồ, nhưng trên thực tế cá nhân Lâm Tuyền là đại cổ đông số một, Khổng Lập Dân có rất nhiều ý tưởng muốn trao đổi với Lâm Tuyền ngay từ ba năm trước khi y là anh linh mới vào nghề.
Khổng Lập Dân tốn 20 năm lập nên đế quốc Đông Đô, với ông ta mà nói, kiếm tiền không còn là hứng thú lớn nữa rồi:
- Ngoại trừ kết cấu tầng thượng, tôi mong Tân thành Nam Cảng có thể loại bỏ những kẻ đầu cơ tham gia, tôi hi vọng Tân thành Nam Cảng là một thành thị bừng bừng sức sống, không phải là thành phố hoang vu đêm tới không có một bóng đèn.
Suy nghĩ ở góc độ khác nên Lâm Tuyền càng chú trọng sự phát triển của Thiên Tinh Hồ hơn, Tân thành Nam Cảng càng mau chóng hình thành cư ngụ quy mô càng quyết định tiềm lực phát triển về sau, từ góc độ này mà xét, sử dụng sách lược hạn chế tiêu thụ ở mức độ nhất định là thỏa đáng.
Với cơ sở vài năm qua, Thiên Tinh Hồ đã dần hình thành địa vị long đầu sản nghiệp, lại bắt tay đám Lưu Hoa Đông, Chu Vân Thiên, có được nửa địa vị lũng đoạn, với bọn họ mà nói kiếm lợi tối đa trong thời gian ngắn sẽ làm hại lợi ích lâu dài.
Lâm Tuyền ngầm ngâm rồi chậm rãi nói:
- Địa ốc nóng lên ắt thu hút vô số kẻ đầu cơ, quan hệ cung cầu thực sự đã bị bóp méo từ một năm trước rồi. Từ chối tài chính đầu cơ tràn vào, hạ chế tăng trưởng giá nhà của Tân thành Nam Cảng có lợi cho sự phát triển lâu dài, cháu không có lý do gì để phản đối, nhưng thuyết phục nhóm Từ Kiến, Lưu Hoa Đông thế nào.
- Cậu không nên hoài nghi sức ảnh hưởng của mình trong vòng tròn đó, nghe nói Thực nghiệp Tinh Hồ đã khống chế quy mô đầu tư.
Lâm Tuyền không có gì để giấu:
- Trừ tránh nguy hiểm ra, thì cháu muốn chuyển tài chính cho Tân Năng Liên Họp, kiến thiết thành phố, không thể chị dựa vào sức nóng của địa ốc trong vòng năm ba năm. Cháu rất hi vọng thành ủy có thể quy hoạch một vùng sản nghiệp điện tử khoa kỹ ở rìa tây tân khu, như vậy vừa ức chế được quy mô tân khu, lại cung cấp điều kiện cho sản nghiệp điện tử phát triển, tăng thêm nguồn thu cho thành phố, cũng tiến một bước giảm bớt nguy hiểm sản nghiệp địa ốc mang lại trong tương lai.
Khổng Lập Dân gật gù:
- Cậu suy xét rất toàn diện, một thành phố, một quốc gia phát triển cuối cùng chỉ có thể dựa vào thực nghiệp, Liên hợp Tĩnh Hải khống chế cổ phần của Điện khí Tĩnh Hải là vì suy tính này đúng không? Cty thiết bị điện khí Đông Đô có chút kinh nghiệm nghiên cứu phát triển, cũng hi vọng có thể tham ra vào lĩnh vực quang điện.
Lâm Tuyền mừng rỡ:
- Chú Khổng có hứng thú thì hay quá rồi, chuyện gì cũng cần mọi người chung tay góp sức làm.
Khổng Lập Dân cười:
- Giữa Tân thành Nam Cảng và Trấn Nam Cảng có khu vực trống dài chừng 1km, khu vực này vốn dự bị dùng phát triển Tân thành Nam Cảng, hiện nếu chuyển sang thành đất dùng công nghiệp, lợi ích dự kiến thu được từ đất đai của chính phủ sẽ giảm đi rất nhiều.
Đụng chạm tới lợi ích của người khác thì làm việc gì cũng khó, nhất là lợi ích lớn như thế, song đấu tranh chính trị là việc của những lão hồ ly kia, chưa đến lượt y phải lo, Lâm Tuyền nói:
- Lúc cháu về có cùng bí thư Cảnh, bí thư Cố và giáo sư Lâm Cầm Nam giao lưu về xu thế và hiện trạng của sản nghiệp địa ốc trong nước, có nhận thức tương đối nhất trí. Khu sản nghiệp điện tử khoa kỹ thời kỳ đầu quy mô sẽ không lớn lắm, chỉ đưa vào xí nghiệp không ô nhiễm, quy hoạch là 3.000 mẫu, Điện khí Tĩnh Hải và Tân Năng Liên Hợp chiếm 800 mẫu.
- Đông Đô không cần nhiều đất lắm, chỉ cần 200 mẫu là đủ rồi.
- Chúng ta đang kinh doanh một thành phố loại mới, sản nghiệp là một mắc xích không thể thiếu, hiện cháu nhắm vào sản nghiệp quang điện, có thể nói là cố chấp độc đoán, nhưng cháu tin, năm sáu năm nữa nó sẽ quật khởi. Chỉ càn đám giám đốc Từ, giám đốc Lưu đồng ý, cháu có thể chuyển nhượng tối đa 30% cổ phần của Tân Năng Liên Hợp, thuyết phục bọn họ chắc không khó. Huống hồ gạt bỏ tài chính đầu cơ ra ngoài, bán nhà cho người có nhu cầu ở chân chính, dù giá không cao, nhưng mau chóng khiến Tân thành Nam Cảng trở nên đông đúc, thúc đẩy tòa nhà thương nghiệp lên giá, với chúng ta mà nói chưa chắc đã thiệt.
Khổng Lập Dân nhìn thẳng vào Lâm Tuyền, nghiêm túc nói:
- Không phải chỉ cướp đoạt tài phúc mới là khoái lạc, Tân thành Nam Cảng phát triển, đại biểu cho vinh quang và mộng tưởng của chúng ta.
Lâm Tuyền cười ha hả, có lẽ suy nghĩ của y và Khổng Lập Dân có chút khác biệt, nhưng vì lập nên căn cơ vững chắc cho Liên hợp Tĩnh Hải, một số việc vẫn phải làm. Song như y nói, y có tình cảm với thành phố này.
/486
|