- Tôi tên Phương Nam, buổi biểu diễn này do học sinh trường Tây Trạch tổ chức, kinh phí do công ty chúng tôi tài trợ.
Phương Nam đưa danh thiếp ra.
- Lần trước hình như tôi cũng thấy cô đi cùng Lâm Tuyền.
Trần Phi Lăng nghi hoặc nhìn Phương Nam, mặc dù luận dung nhan, Trần Phi Lăng đủ tự tin kiêu ngạo, song phong vận thành thục đằm thắm của Phương Nam là điều mà cô thiếu sót, không khỏi sinh lòng cảnh giác, chỉ xem qua loa kế hoạch của đám Tiêu Lỵ Lỵ rồi giao cho chị Lâm.
Chị Lâm đọc càng kỹ mày càng nhíu lại:
- Nếu chỉ là tiết mục nghệ thuật của trung học Tây Trạch tựa hồ không cần tổ chức một buổi biểu diễn thế này, địa điểm chỉ chứa được 2000 người, nhiều chi tiết không được suy xét ...
Lâm Tuyền cười:
- Bản kế hoạch này do học sinh của tôi làm ra trong ba ngày, có hơi sơ sài, tôi nghĩ thêm vào người có chuyên môn như các chị hiệp trợ, trong thời gian ngắn sẽ làm ra kế hoạch có tính khả thi.
- Chỉ là ...
Chị Lâm cảm thấy hơi khó mở miệng, ngần nhừ rất lâu:
- Trung học Tây Trạch có thể cung cấp hệ thống chiếu sáng và dàn loa chất lượng cao không? Thời gian lại eo hẹp, không đủ tuyên truyền, còn chọn bài hát, luyện hát đều là vấn đề. Ngoài ra, vé cuộc biểu diễn thế này không thể quá cao, trong bản kế hoạch không nhắc tới, chi phí san khấu, an bài nhân viên, tiếp đãi, khách khứa đều không nói.
Lâm Tuyền nhìn đám Tiêu Lỵ Lỵ, giang tay ra ý bảo tiếp theo đều là chuyện của bọn chúng.
- Với điều bọn em chưa nghĩ tới, có thể thương lượng ngay bây giờ, ba người thành viên tổ trù bị bọn em hôm nay cùng tới đây, là để trao đổi xác định chi tiết của buổi biểu diễn.
Tiêu Lỵ Lỵ tiếp lấy chủ đề:
Lâm Tuyền đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn mỹ cảnh bên ngoài. Người ở công viên phía dưới nhỏ như con kiến, nhìn theo con đường nhỏ từ công viên rẽ vòng ra hồ, nơi này là đoạn cảnh hồ đẹp nhất, không ít du khách ngồi thuyền ngắm cảnh hồ.
- Học sinh của anh thật là nghiêm túc.
Trần Phi Lăng cầm hai ly rượu đi tới, đầu thì quay lại nhìn ba đứa học sinh vẻ mặt nghiêm trang cùng chị Lâm trao đổi ở đại sảnh, đưa ly rượu vang ở tay trái cho Phương Nam.
Lâm Tuyền mỉm cười nói:
- Tôi rất sợ bọn chúng nhìn thấy cô liền kích động, chỉ biết xin chữ ký với chụp ảnh, quên mất chuyện chính.
Trần Phi Lăng nhìn Phương Nam hỏi:
- Phương tiểu thư là người yêu của Lâm Tuyền à?
Phương Nam trả lời khéo léo:
- Tôi là trợ thủ của ngài Lâm.
Trần Phi Lăng "ồ" một tiếng, trợ thủ này hàm ý rất rộng, chợt nhớ ra:
- Lâm Tuyền nói anh ấy làm đầu tư, sao lại chạy đi dạy học.
Lâm Tuyền lộ vẻ trầm tư:
- Thích đồng phục nữ sinh, tôi thuộc loại trúng độc đồng phục nữ sinh rất nặng.
Trần Phi Lăng phì cười, phun non nửa số rượu vang trong miệng chưa uống hết lên người Lâm Tuyền, Phương Nam cũng không nhịn được cười, cười tới đau cả bụng. Lâm Tuyền thì cười khổ, nâng vạt áo dính rượu lên:
- Vì gặp cô mà tôi đặc biệt mặc bộ Versace này đấy.
- Không sao, ở đây có dịch vụ giặt khô, nửa tiếng là được rồi, có cần tôi chuẩn bị một gian phòng cho anh nghỉ trước.
Trần Phi Lăng có tính cách rất chủ động, không ngại Phương Nam trước mặt, cầm khăn lau rượu cho Lâm Tuyền, động tác thân mật làm đám Tiêu Lỵ Lỵ cứ trố mắt nhìn.
Lâm Tuyền thấy Phương Nam quay mặt đi, liền tránh tay của Trần Phi Lăng:
- Căn phòng ở bên như thế nào tôi còn chưa xem qua.
Gọi giám đốc quản lý tới, bảo:
- Ba đứa này đều là học sinh của tôi, mấy ngáy tới sẽ ở lại tỉnh thành, anh an bài một cỗ xe và tài xe nghe theo sai bảo của bọn chúng, đồng thời an bài chỗ ăn ở cho chúng.
Tiểu Lỵ Lỵ thấy Lâm Tuyền và Phương Nam muốn đi, vội hỏi:
- Thầy Lầm, thầy định đi đâu?
- Tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ phụ trách giới thiệu, sau này phải xem các em làm ăn thế nào, tôi còn ở Kiến Nghiệp làm việc mấy ngày, khi về sẽ mang theo các em.
- Lâm Tuyền...
Trần Phi Lăng dậm chân muốn gọi y lại, song Lâm Tuyền đã kéo Phương Nam ra ngoài cửa.
Phương Nam đem y phục Lâm Tuyền cởi ra giao cho nhân viên phục vụ, hẹn hai giờ sau mang trả, Lâm Tuyền chỉ mặc mỗi cái quần sịp, đi chân đất trên nền nhà đá hoa mát lạnh, thấy Phương Nam đứng trước cửa sổ trầm tư nhìn bên ngoài, liền ôm lấy cô từ đằng sau.
Dù cho bên ngoài nhiệt độ có cao tới đâu, da dẻ của Phương Nam luôn nhẵn nhịu mát mẻ, Lâm Tuyền gác cằm lên vai cô, chóp mũi khẽ chạm vào chiếc cổ thiên nga nõn nà, tham lam hít hương thơm pha quyện giữa mùi thơm của tóc và cơ thể của nữ nhân, theo ánh mắt cô nhìn cảnh sắc hồ Vị Danh xa xa.
- Không sợ người ta nhìn thấy à?
Phương Nam đẩy Lâm Tuyền ra đằng sau:
Lâm Tuyền thuận thế nắm lấy cổ tay cô, kéo Phương Nam vào lòng:
- Có ít rượu chảy qua cổ vào người, phải đi tắm.
- Kệ cậu chứ, người tôi sạch lắm, chẳng cả chảy mồ hôi.
- Vậy nơi này chảy cái gì?
Lâm Tuyền đưa tay luồn qua váy Phương Nam, bóp nhè nhẹ, làm Phương Nam người run lên, sờ một lúc không đã, quỳ xuống vén váy Phương Nam lên, nhìn chiếc quần lót ren đen gợi cảm chỉ che được nửa cặp mông trắng muốn tròn như trăng rằm, phối hợp vòn eo thon gọn, sống lưng uốn lượn, gợi cảm cực độ không nhịn được cắn một cái.
- Á ...
Phương Nam phát ra tiếng kêu vừa giống rên rỉ vừa giống đau đớn, thấy Lâm Tuyền định xoay người mình lại liếm phía trước, đưa tay giữ lấy đầu y:
- Bẩn lắm.
- Bẩn thì cùng đi tắm.
Lâm Tuyền ương bướng như đứa trẻ con vậy, Phương Nam chỉ còn biết gật đầu đồng ý yêu cầu của y. Lâm Tuyền hớn hở chạy ù vào phòng tắm, Phương Nam ngượng ngùng cởi váy, tất, Lâm Tuyền thì nóng vội giúp cô cởi bra, biến Phương Nam thành con dê non trắng trẻo, bế vào bồn tắm, hôn mắt, mũi, môi, cổ, ngậm lấy núm vú, mút nhè nhẹ khiến Phương Nam phát ra tiếng rên khe khẽ.
Phương Nam đẩy y tránh ra một chút, cơ thể gầy gò của Lâm Tuyền cũng khiến cô say mê, đưa tay kỳ cọ cho Lâm Tuyền, tay dừng ở trên cơ ngực săn chắc, kích động đưa môi tới hôn y, đưa tay sờ xuống dưới, mân mê thứ cứng ngắc kia, thời gian còn nhiều, cô muốn từ từ thưởng thức khoái lạc nam nữ.
Mặc dù chưa bao giờ vào ở, nhưng đồ tắm rửa, dụng cụ sinh hoạt đều đầy đủ, mới tinh. Lâm Tuyền đổ sữa tắm, xoa lên bầu ngực nảy nở của Phương Nam, sinh ra vô số bọt bong bóng. Phương Nam dùng bầu ngực của mình, cọ người Lâm Tuyền, đem bong bóng xà phòng quệt lên người y. Hai người trong nước đùa giỡn rất lâu, Phương Nam cúi người định giật nước, cái mông tròn trịa nhô lên mặt nước, đung đưa trước mặt, Lâm Tuyền đứng dậy, tiến vào cơ thể cô, trơn tru không gặp chút trở ngại nào.
- Á, sao cậu tập kích người ta ...
Phương Nam quay đầu lại, mắt lim dim mơ màng, nào có chút oán trách nào, cảm giác ngữa ngáy lan tỏa khắp toàn thân, người tự nhiên ngả về phía trước, hai tay chống lên bồn rửa, đưa bờ mông tròn trĩnh vểnh ra phía sau nhấp nhổm phối hợp với Lâm Tuyền.
Qua một phen kích thích, Lâm Tuyền bế Phương Nam lên chiếc giường lớn, vẫn chưa thỏa mãn mơn chớn cơ thể chưa phai áng hồng của cô. Phương Nam đùa bỡn chú nhỏ của y, trêu ghẹo:
- Dậy đi chứ, sao chẳng còn chút uy phong nào thế ... Á, đừng, tôi chịu không thấu nữa đâu.
Phương Nam xoay người đè lên người Lâm Tuyền, phía dưới đã nuốt chửng Lâm Tuyền, khuôn mặt hồng tới say lòng người, mắt khép hờ, hưởng thụ, đẹp không sao tả siết.
- Cứ để im như thế.
Lâm Tuyền gật đầu, tay vuốt ve sống lưng cô, xoa bóp cặp mông tròn, cảm giác da thịt mềm mại mịn màng của Phương Nam, cuối cùng Phương Nam nhịn không nổi, ưỡn mông cử động trước, nhìn đôi mắt trêu ghẹo của Lâm Tuyền, thẹn thùng tột độ, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới ngọc thể không ngừng lên lên xuống xuống, cặp ngọc nhũ trước ngực cũng không ngừng rung chuyển, thỉnh thoảng lại có những tiếng rên rỉ phát ra, quả thực là mê hồn đến cực điểm.
Chỉ được một lúc, nữ kỵ sỹ ghìm cương, mình lấp lánh mồ hôi như những hạt ngọc lóa mắt, thở phì phò nói:
- Mệt chết đi được, cậu làm đi … á, nhẹ thôi.
- Được phục vụ còn đưa yêu sách nữa, em mới là ông chủ chứ.
Lâm Tuyền cúi người xuống, đưa miệng mút lấy hạt châu của Phương Nam, đầu lưỡi lướt quanh quầng vú, Phương Nam cả thân thể đều run rẩy, nhắm mắt lại cổ ngửa ra sau đầy hưởng thụ …
Phương Nam đưa danh thiếp ra.
- Lần trước hình như tôi cũng thấy cô đi cùng Lâm Tuyền.
Trần Phi Lăng nghi hoặc nhìn Phương Nam, mặc dù luận dung nhan, Trần Phi Lăng đủ tự tin kiêu ngạo, song phong vận thành thục đằm thắm của Phương Nam là điều mà cô thiếu sót, không khỏi sinh lòng cảnh giác, chỉ xem qua loa kế hoạch của đám Tiêu Lỵ Lỵ rồi giao cho chị Lâm.
Chị Lâm đọc càng kỹ mày càng nhíu lại:
- Nếu chỉ là tiết mục nghệ thuật của trung học Tây Trạch tựa hồ không cần tổ chức một buổi biểu diễn thế này, địa điểm chỉ chứa được 2000 người, nhiều chi tiết không được suy xét ...
Lâm Tuyền cười:
- Bản kế hoạch này do học sinh của tôi làm ra trong ba ngày, có hơi sơ sài, tôi nghĩ thêm vào người có chuyên môn như các chị hiệp trợ, trong thời gian ngắn sẽ làm ra kế hoạch có tính khả thi.
- Chỉ là ...
Chị Lâm cảm thấy hơi khó mở miệng, ngần nhừ rất lâu:
- Trung học Tây Trạch có thể cung cấp hệ thống chiếu sáng và dàn loa chất lượng cao không? Thời gian lại eo hẹp, không đủ tuyên truyền, còn chọn bài hát, luyện hát đều là vấn đề. Ngoài ra, vé cuộc biểu diễn thế này không thể quá cao, trong bản kế hoạch không nhắc tới, chi phí san khấu, an bài nhân viên, tiếp đãi, khách khứa đều không nói.
Lâm Tuyền nhìn đám Tiêu Lỵ Lỵ, giang tay ra ý bảo tiếp theo đều là chuyện của bọn chúng.
- Với điều bọn em chưa nghĩ tới, có thể thương lượng ngay bây giờ, ba người thành viên tổ trù bị bọn em hôm nay cùng tới đây, là để trao đổi xác định chi tiết của buổi biểu diễn.
Tiêu Lỵ Lỵ tiếp lấy chủ đề:
Lâm Tuyền đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn mỹ cảnh bên ngoài. Người ở công viên phía dưới nhỏ như con kiến, nhìn theo con đường nhỏ từ công viên rẽ vòng ra hồ, nơi này là đoạn cảnh hồ đẹp nhất, không ít du khách ngồi thuyền ngắm cảnh hồ.
- Học sinh của anh thật là nghiêm túc.
Trần Phi Lăng cầm hai ly rượu đi tới, đầu thì quay lại nhìn ba đứa học sinh vẻ mặt nghiêm trang cùng chị Lâm trao đổi ở đại sảnh, đưa ly rượu vang ở tay trái cho Phương Nam.
Lâm Tuyền mỉm cười nói:
- Tôi rất sợ bọn chúng nhìn thấy cô liền kích động, chỉ biết xin chữ ký với chụp ảnh, quên mất chuyện chính.
Trần Phi Lăng nhìn Phương Nam hỏi:
- Phương tiểu thư là người yêu của Lâm Tuyền à?
Phương Nam trả lời khéo léo:
- Tôi là trợ thủ của ngài Lâm.
Trần Phi Lăng "ồ" một tiếng, trợ thủ này hàm ý rất rộng, chợt nhớ ra:
- Lâm Tuyền nói anh ấy làm đầu tư, sao lại chạy đi dạy học.
Lâm Tuyền lộ vẻ trầm tư:
- Thích đồng phục nữ sinh, tôi thuộc loại trúng độc đồng phục nữ sinh rất nặng.
Trần Phi Lăng phì cười, phun non nửa số rượu vang trong miệng chưa uống hết lên người Lâm Tuyền, Phương Nam cũng không nhịn được cười, cười tới đau cả bụng. Lâm Tuyền thì cười khổ, nâng vạt áo dính rượu lên:
- Vì gặp cô mà tôi đặc biệt mặc bộ Versace này đấy.
- Không sao, ở đây có dịch vụ giặt khô, nửa tiếng là được rồi, có cần tôi chuẩn bị một gian phòng cho anh nghỉ trước.
Trần Phi Lăng có tính cách rất chủ động, không ngại Phương Nam trước mặt, cầm khăn lau rượu cho Lâm Tuyền, động tác thân mật làm đám Tiêu Lỵ Lỵ cứ trố mắt nhìn.
Lâm Tuyền thấy Phương Nam quay mặt đi, liền tránh tay của Trần Phi Lăng:
- Căn phòng ở bên như thế nào tôi còn chưa xem qua.
Gọi giám đốc quản lý tới, bảo:
- Ba đứa này đều là học sinh của tôi, mấy ngáy tới sẽ ở lại tỉnh thành, anh an bài một cỗ xe và tài xe nghe theo sai bảo của bọn chúng, đồng thời an bài chỗ ăn ở cho chúng.
Tiểu Lỵ Lỵ thấy Lâm Tuyền và Phương Nam muốn đi, vội hỏi:
- Thầy Lầm, thầy định đi đâu?
- Tôi đã nói rồi mà, tôi chỉ phụ trách giới thiệu, sau này phải xem các em làm ăn thế nào, tôi còn ở Kiến Nghiệp làm việc mấy ngày, khi về sẽ mang theo các em.
- Lâm Tuyền...
Trần Phi Lăng dậm chân muốn gọi y lại, song Lâm Tuyền đã kéo Phương Nam ra ngoài cửa.
Phương Nam đem y phục Lâm Tuyền cởi ra giao cho nhân viên phục vụ, hẹn hai giờ sau mang trả, Lâm Tuyền chỉ mặc mỗi cái quần sịp, đi chân đất trên nền nhà đá hoa mát lạnh, thấy Phương Nam đứng trước cửa sổ trầm tư nhìn bên ngoài, liền ôm lấy cô từ đằng sau.
Dù cho bên ngoài nhiệt độ có cao tới đâu, da dẻ của Phương Nam luôn nhẵn nhịu mát mẻ, Lâm Tuyền gác cằm lên vai cô, chóp mũi khẽ chạm vào chiếc cổ thiên nga nõn nà, tham lam hít hương thơm pha quyện giữa mùi thơm của tóc và cơ thể của nữ nhân, theo ánh mắt cô nhìn cảnh sắc hồ Vị Danh xa xa.
- Không sợ người ta nhìn thấy à?
Phương Nam đẩy Lâm Tuyền ra đằng sau:
Lâm Tuyền thuận thế nắm lấy cổ tay cô, kéo Phương Nam vào lòng:
- Có ít rượu chảy qua cổ vào người, phải đi tắm.
- Kệ cậu chứ, người tôi sạch lắm, chẳng cả chảy mồ hôi.
- Vậy nơi này chảy cái gì?
Lâm Tuyền đưa tay luồn qua váy Phương Nam, bóp nhè nhẹ, làm Phương Nam người run lên, sờ một lúc không đã, quỳ xuống vén váy Phương Nam lên, nhìn chiếc quần lót ren đen gợi cảm chỉ che được nửa cặp mông trắng muốn tròn như trăng rằm, phối hợp vòn eo thon gọn, sống lưng uốn lượn, gợi cảm cực độ không nhịn được cắn một cái.
- Á ...
Phương Nam phát ra tiếng kêu vừa giống rên rỉ vừa giống đau đớn, thấy Lâm Tuyền định xoay người mình lại liếm phía trước, đưa tay giữ lấy đầu y:
- Bẩn lắm.
- Bẩn thì cùng đi tắm.
Lâm Tuyền ương bướng như đứa trẻ con vậy, Phương Nam chỉ còn biết gật đầu đồng ý yêu cầu của y. Lâm Tuyền hớn hở chạy ù vào phòng tắm, Phương Nam ngượng ngùng cởi váy, tất, Lâm Tuyền thì nóng vội giúp cô cởi bra, biến Phương Nam thành con dê non trắng trẻo, bế vào bồn tắm, hôn mắt, mũi, môi, cổ, ngậm lấy núm vú, mút nhè nhẹ khiến Phương Nam phát ra tiếng rên khe khẽ.
Phương Nam đẩy y tránh ra một chút, cơ thể gầy gò của Lâm Tuyền cũng khiến cô say mê, đưa tay kỳ cọ cho Lâm Tuyền, tay dừng ở trên cơ ngực săn chắc, kích động đưa môi tới hôn y, đưa tay sờ xuống dưới, mân mê thứ cứng ngắc kia, thời gian còn nhiều, cô muốn từ từ thưởng thức khoái lạc nam nữ.
Mặc dù chưa bao giờ vào ở, nhưng đồ tắm rửa, dụng cụ sinh hoạt đều đầy đủ, mới tinh. Lâm Tuyền đổ sữa tắm, xoa lên bầu ngực nảy nở của Phương Nam, sinh ra vô số bọt bong bóng. Phương Nam dùng bầu ngực của mình, cọ người Lâm Tuyền, đem bong bóng xà phòng quệt lên người y. Hai người trong nước đùa giỡn rất lâu, Phương Nam cúi người định giật nước, cái mông tròn trịa nhô lên mặt nước, đung đưa trước mặt, Lâm Tuyền đứng dậy, tiến vào cơ thể cô, trơn tru không gặp chút trở ngại nào.
- Á, sao cậu tập kích người ta ...
Phương Nam quay đầu lại, mắt lim dim mơ màng, nào có chút oán trách nào, cảm giác ngữa ngáy lan tỏa khắp toàn thân, người tự nhiên ngả về phía trước, hai tay chống lên bồn rửa, đưa bờ mông tròn trĩnh vểnh ra phía sau nhấp nhổm phối hợp với Lâm Tuyền.
Qua một phen kích thích, Lâm Tuyền bế Phương Nam lên chiếc giường lớn, vẫn chưa thỏa mãn mơn chớn cơ thể chưa phai áng hồng của cô. Phương Nam đùa bỡn chú nhỏ của y, trêu ghẹo:
- Dậy đi chứ, sao chẳng còn chút uy phong nào thế ... Á, đừng, tôi chịu không thấu nữa đâu.
Phương Nam xoay người đè lên người Lâm Tuyền, phía dưới đã nuốt chửng Lâm Tuyền, khuôn mặt hồng tới say lòng người, mắt khép hờ, hưởng thụ, đẹp không sao tả siết.
- Cứ để im như thế.
Lâm Tuyền gật đầu, tay vuốt ve sống lưng cô, xoa bóp cặp mông tròn, cảm giác da thịt mềm mại mịn màng của Phương Nam, cuối cùng Phương Nam nhịn không nổi, ưỡn mông cử động trước, nhìn đôi mắt trêu ghẹo của Lâm Tuyền, thẹn thùng tột độ, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới ngọc thể không ngừng lên lên xuống xuống, cặp ngọc nhũ trước ngực cũng không ngừng rung chuyển, thỉnh thoảng lại có những tiếng rên rỉ phát ra, quả thực là mê hồn đến cực điểm.
Chỉ được một lúc, nữ kỵ sỹ ghìm cương, mình lấp lánh mồ hôi như những hạt ngọc lóa mắt, thở phì phò nói:
- Mệt chết đi được, cậu làm đi … á, nhẹ thôi.
- Được phục vụ còn đưa yêu sách nữa, em mới là ông chủ chứ.
Lâm Tuyền cúi người xuống, đưa miệng mút lấy hạt châu của Phương Nam, đầu lưỡi lướt quanh quầng vú, Phương Nam cả thân thể đều run rẩy, nhắm mắt lại cổ ngửa ra sau đầy hưởng thụ …
/486
|