Xiềng xích đạo đức trước kia trói buộc hai người đã được cởi bỏ, Lâm Tuyền chợt hiểu Phương Nam nói câu kia là sao, Tiêu Quân vì cô mà vào tù, hắn yêu cô, vì cô mà phải vào tù, Phương Nam chờ đợi bốn năm, giữ phận làm vợ. Nhưng lần này hắn trốn về là do hắn hoàn toàn sai rồi, mà nguyên nhân Tiêu Quân trốn về càng làm Phương Nam không chấp nhận, hành động đó không khác gì xúc phạm cô, cô không ly hôn với hắn, ít nhất chừng nào Tiêu Quân còn ở trong tù, nhưng cô không còn quan hệ gì với Tiêu Quân nữa, trái tim cô đã tự do rồi.
Lâm Tuyền khe khẽ chạm vào cánh môi Phương Nam, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại, bốn mắt nhìn nhau một lúc, tiếp đó hai vòng tay siết chặt lấy đối phương, Lâm Tuyền dùng lưỡi tiến qua làn môi mềm chạm tới hàm răng lạnh giá của cô, cái lưỡi ướt át Phương Nam liền đưa ra cuốn lấy, tình dục kìm nén bao năm bùng phát, Phương Nam có chút điên cuồng, lửa dục thiêu thân làm chút ít rụt rè cuối cùng của cô bị thiêu cháy sạch sẽ, đói khát mút lấy cánh môi Lâm Tuyền, chiếc lưỡi như con rắn cuộn lấy lưỡi y, ngón tay lùa vào tóc y mà vầy vò, người vặn vẹo cọ sát người y kiếm tìm khoái cảm nhục dục mỗi ngày một dâng cao ...
Lâm Tuyền bị lửa nhiệt tình của Phương Nam thiêu cháy, nhìn khuôn mặt mê người đó, nghe tiếng rên rỉ phát ra từ cô họng cô, không kiềm chế được, luồn xuống dưới vạt áo sơ mi của Phương Nam, thuận theo bờ lưng trơn mịn của vuốt ve. Chán chê ở phía sau, tay Lâm Tuyền lại di chuyển tới trước ngực, dán lên cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn, rồi trực tiếp sờ lên trên, lách ngón tay qua chiếc áo lót buộc chặt đối vú tiến từng chút từng chút một, Phương Nam tách môi ra, gục đầu lên vai Lâm Tuyền, thở hổn hển, thì thầm bên tai y:
- Ở phía trước cơ...
Lâm Tuyền choàng tỉnh, dễ dàng tìm ra được chỗ nút móc áo lót, thốt lên:
- Thật là đẹp.
Thực ra trong xe không bật đèn, đôi vú cao vút hình bán cầu của Phương Nam hiện ra, nhìn không rõ lắm, nhưng nắm ở trong tay, vẫn có thể cảm giác được hình dạng hoàn mỹ và sự căng tràn mịn màng của nó.
- Nói lung tung gì đấy.
Phương Nam trừng mắt nhìn y, cô chủ động như vậy đã phải lấy dung khí lớn lắm rồi, vậy mà y còn có tâm tình bình phẩm này nọ, bị Lâm Tuyền nói thế, gò má trắng phơn phớt ráng hồng, quyến rũ hoa mắt.
Trương Khác lúc này mới giành lại chút chủ động, nhìn đôi mắt cô sóng sánh như hồ nước mùa thu, lòng vừa yêu vừa thương, trong khoang xe mờ tối, bốn đôi mắt say đắm nhìn nhau, Trương Khác cảm giác được khuôn mặt hoan nhường nguyệt thẹn của cô chan chứa nhu tình thấm vào lòng người, tay từ eo cô trượt xuống, xúc cảm mềm mịn đó làm người ta càng thêm thèm khát khám phá những chỗ mềm mại hơn, tay liền lần mò vào trong quần lót của cô sờ tới chỗ thần bí của nữ nhân.
Phương Nam vừa thở dốc vừa giúp Lâm Tuyền cởi quần, hai cơ thể chỉ còn lại quần lót dán sát vào nhau, một luồng nhiệt nóng rực như dung nham thiêu đốt hạ thân, Lâm Tuyền gục vùi đầu giữa hai bầu vú của Phương Nam, vừa hôn vừa cởi chiếc quần lót.
Xe đột nhiên dừng lại.
Hai người choàng tỉnh dừng động tác, xe đã tới ngoài Tinh Hồ Uyển.
- Làm sao bây giờ?
Phương Nam nhìn Lâm Tuyền, giọng vừa e lệ vừa khát khao:
- Bảo Lão Quý lái xe vòng vòng nhé?
Lâm Tuyền mê đắm nhìn cơ thể Phương Nam:
- Muốn chết à? Mau mặc quần áo vào.
Giọng giận hờn thẹn thùng của Phương Nam càng khiến Lâm Tuyền ngứa ngáy, nhưng Phương Nam nhất quyết đẩy ra, đành tiu ngỉu mặc quần áo vào, nhìn vết nước ở hàng ghế nói:
- Chị nhìn này.
- Của cậu đấy.
- Cái gì mà của em, rõ ràng là chị bị lũ lụt.
- Bảo của cậu là của cậu.
Nhìn mặt Phương Nam đỏ như máu, thế này mà xuống xe không khiến Quý Vĩnh nghi ngờ mới là lạ, Lâm Tuyền không trêu cô nữa, lấy giấy lau sạch vết nước trên xe, nhấc điện thoại lên nói:
- Lão Quý, chú về trước đi, một lát nữa tôi và Phương Nam đi ăn, cô ấy lái xe là được.
Đặt điện thoại xuống, Lâm Tuyền thì thầm vào tai Phương Nam:
- Ở chỗ này hay là tìm chỗ khác?
Người Phương Nam mềm nhũn trong lòng Lâm Tuyền, nhìn người qua lại bên ngoài, lòng thầm trách vì sao Quý Vĩnh không lái luôn xe vào gara, đẩy Lâm Tuyền đang sờ mó loạn trên người cô:
- Đi ăn cơm đã.
Phương Nam lái chiếc con bọ của Volkswagen, chính là chiếc xe cô dùng lái về quê, xe này không phải do Lâm Tuyền mua cho cô mà chính bản thân cô bỏ tiền ra mua, cổ phần của cô ở Liên hợp Tĩnh Hải không kém Trương Bích Quân, cô thực sự thành tiểu phú bà rồi.
- Tới khách sạn?
- Bị người ta nhìn thấy thì làm sao?
Lâm Tuyền nhíu mày, tâm kết giữa y và Phương Nam cởi bỏ quá bất ngờ, giống như đôi tình lữ chia cách lâu ngày, khi gặp lại không tìm thấy chỗ thích hợp để âu yếm, lòng hết sức phiền não.
Phương Nam cầm một chuỗi chìa khóa, cười giảo hoạt:
- Gian phòng sau trường Nhất Trung vẫn để đó.
- Đi mau, đi mau, do dự gì nữa.
Phương Nam lái xe lòng rạo rực, cảm giác có hơi ấm chảy ở bụng dưới, cảm giác đôi mắt nóng bỏng của Lâm Tuyền nhìn mình không chớp, thiếu chút nữa co vào xe người khác, phanh lại mắng y một trận, nắm đầu y xoay sang bên:
- Không được nhìn, làm tôi không còn tâm tình lái xe nữa.
- Ấy, sao chị biết tôi đang nhìn chị.
Phương Nam lườm y một cái không trả lời.
Vẫn là gian phòng trước kia do Quách Bảo Lâm thuê, về sau thành trụ sở sơ chế dưa nẫu, sau nữa cho Trương Dịch Phi ở, rồi Trương Dịch Phi chuyển đi, nó liền để trống. Xe dừng lại, cửa sân khép hờ, Lâm Tuyền ôm eo Phương Nam, không kìm nổi bóp cặp mông căng tròn dưới quần jean.
Tiếng rên rỉ loáng thoáng đâu đó, trong phòng có người sao? Phương nam dừng lại, mở to mắt kinh ngạc, cái loại âm thanh này quá quen thuộc, vừa rồi chẳng phải cô cũng phát ra tiếng kêu như thế dưới bàn tay Lâm Tuyền sao? Rèm cửa khép không kín, chắc hẳn người bên trong không ngờ lại có người tới nhìn trộm, hoặc là cũng quá nóng vội như bọn họ hiện giờ nên không chú ý.
Lâm Tuyền và Phương Nam cùng thò đầu nhìn, hai cơ thể trần truồng lăn lộn trên giường, Trương Dịch Phi cưỡi trên người Vũ Cường, tay chống ngực hắn, cổ ngửa ra sau, eo mông nhấp liên hồi một cách uyển chuyển điêu luyện.
Lâm Tuyền thiếu chút nữa rớt cằm, không ngờ Tiểu Nha Đầu thường ngày ít nói rụt rè ở trên giường lại nhiệt tình như thế, Phương Nam đứng trước, mông bị hạ thân Lâm Tuyên áp lên, cảm giác rõ ràng phản ứng của y, nắm tay y kéo lại, rời khỏi cửa mới mắng:
- Không được nhìn.
Hai người hết cách, đành đi ăn cơm trước, ăn cơm xong Lâm Tuyền mang tâm trạng kích động còn hơn cả vụng trộm, lén lún lần mò tới khách sạn Tây Sơn, không còn phòng đơn, đành thuê phòng đôi, có điều Phương Nam thì đã trấn tĩnh lại, tới lúc này lại rụt rè rút lui.
- Tôi mệt rồi, phải ngủ một lúc.
Phương Nam cởi quần, mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần lót chui vào chăn.
- Đúng, đúng, đến giờ ngủ rồi.
Lâm Tuyền giả ngốc cũng cởi áo mò lên giường.
Phương Nam quấn chặt chăn sẵng giọng nói:
- Cậu qua giường kia ngủ.
- Cái giường kia nằm không thoải mái.
- Vậy thì lăn ra đất mà ngủ.
Lâm Tuyền cởi tất, tắt đèn đi:
- Em lấy CMT thuê phòng, vì sao phải nằm dưới sàn.
Phương Nam quay người đi tỏ ý không thèm lằng nhằng với y, nằm im thít cứ như đã ngủ thật rồi vậy. Lâm Tuyền ngửi hương thơm tỏa ra trên người cô, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ, Phương Nam vùng vẫy chống cự, nhưng rõ ràng rất nửa vời, bị tay Lâm Tuyền luồn tới bụng, vuốt ve làn da trơn láng dần nóng lên của cô, mặt cách lớp áo thun hưởng thụ sự êm ái từ bầu ngực của thiếu phụ một con.
Tới khi tay Lâm Tuyền hướng xuống mò mẫm giữa hai đùi cô, Phương Nam nhắm mắt lại buông xuôi, môi mím chặt cho y tùy ý, nhưng đôi mắt mở ra nhìn về phía trước không biết suy nghĩ gì.
Lâm Tuyền khe khẽ chạm vào cánh môi Phương Nam, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại, bốn mắt nhìn nhau một lúc, tiếp đó hai vòng tay siết chặt lấy đối phương, Lâm Tuyền dùng lưỡi tiến qua làn môi mềm chạm tới hàm răng lạnh giá của cô, cái lưỡi ướt át Phương Nam liền đưa ra cuốn lấy, tình dục kìm nén bao năm bùng phát, Phương Nam có chút điên cuồng, lửa dục thiêu thân làm chút ít rụt rè cuối cùng của cô bị thiêu cháy sạch sẽ, đói khát mút lấy cánh môi Lâm Tuyền, chiếc lưỡi như con rắn cuộn lấy lưỡi y, ngón tay lùa vào tóc y mà vầy vò, người vặn vẹo cọ sát người y kiếm tìm khoái cảm nhục dục mỗi ngày một dâng cao ...
Lâm Tuyền bị lửa nhiệt tình của Phương Nam thiêu cháy, nhìn khuôn mặt mê người đó, nghe tiếng rên rỉ phát ra từ cô họng cô, không kiềm chế được, luồn xuống dưới vạt áo sơ mi của Phương Nam, thuận theo bờ lưng trơn mịn của vuốt ve. Chán chê ở phía sau, tay Lâm Tuyền lại di chuyển tới trước ngực, dán lên cái bụng bằng phẳng nhẵn mịn, rồi trực tiếp sờ lên trên, lách ngón tay qua chiếc áo lót buộc chặt đối vú tiến từng chút từng chút một, Phương Nam tách môi ra, gục đầu lên vai Lâm Tuyền, thở hổn hển, thì thầm bên tai y:
- Ở phía trước cơ...
Lâm Tuyền choàng tỉnh, dễ dàng tìm ra được chỗ nút móc áo lót, thốt lên:
- Thật là đẹp.
Thực ra trong xe không bật đèn, đôi vú cao vút hình bán cầu của Phương Nam hiện ra, nhìn không rõ lắm, nhưng nắm ở trong tay, vẫn có thể cảm giác được hình dạng hoàn mỹ và sự căng tràn mịn màng của nó.
- Nói lung tung gì đấy.
Phương Nam trừng mắt nhìn y, cô chủ động như vậy đã phải lấy dung khí lớn lắm rồi, vậy mà y còn có tâm tình bình phẩm này nọ, bị Lâm Tuyền nói thế, gò má trắng phơn phớt ráng hồng, quyến rũ hoa mắt.
Trương Khác lúc này mới giành lại chút chủ động, nhìn đôi mắt cô sóng sánh như hồ nước mùa thu, lòng vừa yêu vừa thương, trong khoang xe mờ tối, bốn đôi mắt say đắm nhìn nhau, Trương Khác cảm giác được khuôn mặt hoan nhường nguyệt thẹn của cô chan chứa nhu tình thấm vào lòng người, tay từ eo cô trượt xuống, xúc cảm mềm mịn đó làm người ta càng thêm thèm khát khám phá những chỗ mềm mại hơn, tay liền lần mò vào trong quần lót của cô sờ tới chỗ thần bí của nữ nhân.
Phương Nam vừa thở dốc vừa giúp Lâm Tuyền cởi quần, hai cơ thể chỉ còn lại quần lót dán sát vào nhau, một luồng nhiệt nóng rực như dung nham thiêu đốt hạ thân, Lâm Tuyền gục vùi đầu giữa hai bầu vú của Phương Nam, vừa hôn vừa cởi chiếc quần lót.
Xe đột nhiên dừng lại.
Hai người choàng tỉnh dừng động tác, xe đã tới ngoài Tinh Hồ Uyển.
- Làm sao bây giờ?
Phương Nam nhìn Lâm Tuyền, giọng vừa e lệ vừa khát khao:
- Bảo Lão Quý lái xe vòng vòng nhé?
Lâm Tuyền mê đắm nhìn cơ thể Phương Nam:
- Muốn chết à? Mau mặc quần áo vào.
Giọng giận hờn thẹn thùng của Phương Nam càng khiến Lâm Tuyền ngứa ngáy, nhưng Phương Nam nhất quyết đẩy ra, đành tiu ngỉu mặc quần áo vào, nhìn vết nước ở hàng ghế nói:
- Chị nhìn này.
- Của cậu đấy.
- Cái gì mà của em, rõ ràng là chị bị lũ lụt.
- Bảo của cậu là của cậu.
Nhìn mặt Phương Nam đỏ như máu, thế này mà xuống xe không khiến Quý Vĩnh nghi ngờ mới là lạ, Lâm Tuyền không trêu cô nữa, lấy giấy lau sạch vết nước trên xe, nhấc điện thoại lên nói:
- Lão Quý, chú về trước đi, một lát nữa tôi và Phương Nam đi ăn, cô ấy lái xe là được.
Đặt điện thoại xuống, Lâm Tuyền thì thầm vào tai Phương Nam:
- Ở chỗ này hay là tìm chỗ khác?
Người Phương Nam mềm nhũn trong lòng Lâm Tuyền, nhìn người qua lại bên ngoài, lòng thầm trách vì sao Quý Vĩnh không lái luôn xe vào gara, đẩy Lâm Tuyền đang sờ mó loạn trên người cô:
- Đi ăn cơm đã.
Phương Nam lái chiếc con bọ của Volkswagen, chính là chiếc xe cô dùng lái về quê, xe này không phải do Lâm Tuyền mua cho cô mà chính bản thân cô bỏ tiền ra mua, cổ phần của cô ở Liên hợp Tĩnh Hải không kém Trương Bích Quân, cô thực sự thành tiểu phú bà rồi.
- Tới khách sạn?
- Bị người ta nhìn thấy thì làm sao?
Lâm Tuyền nhíu mày, tâm kết giữa y và Phương Nam cởi bỏ quá bất ngờ, giống như đôi tình lữ chia cách lâu ngày, khi gặp lại không tìm thấy chỗ thích hợp để âu yếm, lòng hết sức phiền não.
Phương Nam cầm một chuỗi chìa khóa, cười giảo hoạt:
- Gian phòng sau trường Nhất Trung vẫn để đó.
- Đi mau, đi mau, do dự gì nữa.
Phương Nam lái xe lòng rạo rực, cảm giác có hơi ấm chảy ở bụng dưới, cảm giác đôi mắt nóng bỏng của Lâm Tuyền nhìn mình không chớp, thiếu chút nữa co vào xe người khác, phanh lại mắng y một trận, nắm đầu y xoay sang bên:
- Không được nhìn, làm tôi không còn tâm tình lái xe nữa.
- Ấy, sao chị biết tôi đang nhìn chị.
Phương Nam lườm y một cái không trả lời.
Vẫn là gian phòng trước kia do Quách Bảo Lâm thuê, về sau thành trụ sở sơ chế dưa nẫu, sau nữa cho Trương Dịch Phi ở, rồi Trương Dịch Phi chuyển đi, nó liền để trống. Xe dừng lại, cửa sân khép hờ, Lâm Tuyền ôm eo Phương Nam, không kìm nổi bóp cặp mông căng tròn dưới quần jean.
Tiếng rên rỉ loáng thoáng đâu đó, trong phòng có người sao? Phương nam dừng lại, mở to mắt kinh ngạc, cái loại âm thanh này quá quen thuộc, vừa rồi chẳng phải cô cũng phát ra tiếng kêu như thế dưới bàn tay Lâm Tuyền sao? Rèm cửa khép không kín, chắc hẳn người bên trong không ngờ lại có người tới nhìn trộm, hoặc là cũng quá nóng vội như bọn họ hiện giờ nên không chú ý.
Lâm Tuyền và Phương Nam cùng thò đầu nhìn, hai cơ thể trần truồng lăn lộn trên giường, Trương Dịch Phi cưỡi trên người Vũ Cường, tay chống ngực hắn, cổ ngửa ra sau, eo mông nhấp liên hồi một cách uyển chuyển điêu luyện.
Lâm Tuyền thiếu chút nữa rớt cằm, không ngờ Tiểu Nha Đầu thường ngày ít nói rụt rè ở trên giường lại nhiệt tình như thế, Phương Nam đứng trước, mông bị hạ thân Lâm Tuyên áp lên, cảm giác rõ ràng phản ứng của y, nắm tay y kéo lại, rời khỏi cửa mới mắng:
- Không được nhìn.
Hai người hết cách, đành đi ăn cơm trước, ăn cơm xong Lâm Tuyền mang tâm trạng kích động còn hơn cả vụng trộm, lén lún lần mò tới khách sạn Tây Sơn, không còn phòng đơn, đành thuê phòng đôi, có điều Phương Nam thì đã trấn tĩnh lại, tới lúc này lại rụt rè rút lui.
- Tôi mệt rồi, phải ngủ một lúc.
Phương Nam cởi quần, mặc áo sơ mi màu trắng cùng quần lót chui vào chăn.
- Đúng, đúng, đến giờ ngủ rồi.
Lâm Tuyền giả ngốc cũng cởi áo mò lên giường.
Phương Nam quấn chặt chăn sẵng giọng nói:
- Cậu qua giường kia ngủ.
- Cái giường kia nằm không thoải mái.
- Vậy thì lăn ra đất mà ngủ.
Lâm Tuyền cởi tất, tắt đèn đi:
- Em lấy CMT thuê phòng, vì sao phải nằm dưới sàn.
Phương Nam quay người đi tỏ ý không thèm lằng nhằng với y, nằm im thít cứ như đã ngủ thật rồi vậy. Lâm Tuyền ngửi hương thơm tỏa ra trên người cô, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ, Phương Nam vùng vẫy chống cự, nhưng rõ ràng rất nửa vời, bị tay Lâm Tuyền luồn tới bụng, vuốt ve làn da trơn láng dần nóng lên của cô, mặt cách lớp áo thun hưởng thụ sự êm ái từ bầu ngực của thiếu phụ một con.
Tới khi tay Lâm Tuyền hướng xuống mò mẫm giữa hai đùi cô, Phương Nam nhắm mắt lại buông xuôi, môi mím chặt cho y tùy ý, nhưng đôi mắt mở ra nhìn về phía trước không biết suy nghĩ gì.
/486
|