Trong túi Lâm Tuyền chỉ có 200 đồng tiền mặt, lúc này ăn cơm ở Tam Phúc đã tiêu mất gần hết rồi, bốn người uống bốn chén cà phê, ngồi hơn một tiếng mà mất những 500 đồng, Lâm Tuyền chìa tay về phía Cảnh Thiên Sương định mượn tiền, không ngờ Lục Nhất Mạn lấy từ trong ví sách tay ra tấm thẻ ngân hàng đặt lên hóa đơn phục vụ đưa cho.
Lâm Tuyền bẽ mặt vô cùng, lúc này lại không tiện lấy thẻ ngân hàng ra tính tiền, chỉ mong Cảnh Thiên Sương có thể giải vây cho mình, không ngờ Cảnh Thiên Sương có ý muốn chơi ác y, quay sang trò chuyện với Dương Oánh, để phục vụ mang thẻ của Lục Nhất Mạn đi tính tiền.
Thanh toán xong, hai vợ chồng nhà giàu bất nhân kia lái xe phóng vút đi, Lâm Tuyền móc từ trong túi ra mấy đồng tiền xu, tung tung trong tay:
- Để tôi đưa cô về trường.
Cũng may Lục Nhất Mạn tính tình hiền lành, hiểu lòng người, theo Lâm Tuyền lên xe buýt về trường. Lúc này đã hơn 10 giờ, trên xe buýt chỉ có hai người bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đã thế còn ngồi cách nhau một ghế.
Lâm Tuyền thực lòng lần trước từ chối Lục Nhất Mạn là bất đắc dĩ, mỹ nhân như vậy dù không có ý gì, được ngắm một khuôn mặt xinh đẹp cũng là niềm vui, song muốn y ngay lập tức thay đổi thái độ lạnh nhạt với Lục Nhất Mạn là rất khó, mấy lần định lên tiếng, có điều cảm thấy thiếu tự nhiên. Thế là hai người ngồi trong khoang xe rộng rãi, từ đầu tới cuối không nói gì.
Xuống xe buýt, Lâm Tuyền cùng Lục Nhất Mạn đi trên con đường tĩnh mịch, hai bên đường là những cây ngô đồng cành lá xum xuê, xơ ngô đồng lác đác rơi xuống, dưới ánh trăng trông như tuyết, khung cảnh vô cùng lãn mạn nên thơ.
Nếu bảo Lâm Tuyền đi cạnh cô gái như Lục Nhất Mạn mà không có cảm xúc gì hết là nói dối, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi, không gặp nữa là "xa mặt cách lòng", Lâm Tuyền vẫn là Lâm Tuyền, Thạch Phật của đại học Đông Hải.
Trương Bích Quân bận rộn thảo luận chi tiết hợp đồng với Hòa Hoàng, Thiệu Binh nỗ lực thuyết phục Thiên Dật, Minh Đô đem nhà cho Tinh Hồ tiêu thụ thay, Cố Lương Vũ chạy khắp nơi mở rộng chi nhánh, tìm văn phòng làm việc, Tiền Vi tập trung vào hạng mục Tinh Hồ Uyển.
Lạc Tình điều tới Tinh Hồ công tác, rất bất hạnh bị an bài công tác giảng dạy cho nhân viên, mà không phải là trực tiếp tham dự tổ hạng mục Duy Lợi. Lâm Tuyền hết sức đường hoàng nói với cô thế này:
- Hạng mục Duy Lợi cực kỳ quan trọng, Tinh Hồ thành lập chưa lâu, cho nên nhân viên nghiệp vụ non yếu, phải tăng cường bồi dưỡng mới có thể thực sự đảm nhận được nhiệm vụ tiếp theo, tất cả trông chờ vào cô Lạc.
Ngày 20 tháng 4, được phó thị trưởng thành phố Lưu Thanh Sơn tháp tùng, Dương Thiên Hoa đi thăm quan khu phố thương nghiệp đi bộ, Lâm Tuyền có mặt trong đội ngũ nhân viên tháp tùng, đi bên cạnh hắn là Diệp Tuyền Minh, thư ký của Lưu Thanh Sơn.
Diệp Tuyền Minh 37 tuổi, làm thư ký chính phủ đã bảy tám năm rồi mà chưa có cơ hội xuống dưới rèn luyện, coi như là nhân vật không có tiền đồ chính trị gì cả.
Dương Thiên Hoa tham qua phố đi bộ nườm nượp người qua lại, vẫn còn chưa tận hứng. Nghiêng đầu nói với Lưu Thanh Sơn:
- Nghe nói các anh làm một công viên xanh hóa ở bờ bắc Phủ Thanh Hà, cảnh sắc không tệ, tôi muốn tới đó xem thế nào.
Công viên xanh hóa là hạng mục trọng điểm Lưu Thanh Sơn thúc đẩy tiến hành từ khi lên làm phó thị trưởng phân quản kiến thiết thị chính, nhưng bình thường lãnh đạo xuống thị sát, ánh mắt đều bị khu phố thương nghiệp phồn hoa thu hút, không ai nhìn thấy chính tích mà hắn dày công làm ra, không khỏi khiến hắn tức giận.
Dương Thiên Hoa thị sát phố thương nghiệp xong, đề xuất đi xem công viên xanh hóa làm Lưu Thanh Sơn mừng quá nỗi, vội vàng đi trước dẫn đường, rời phố đi bộ, vòng qua đường Tương Dương, đi tới phía nam 200 mét, qua cầu đi bộ, mới tới công viên xanh hóa.
Dương Thiên Hoa biết tới cái công viên xanh hóa này là do Lâm Tuyền vừa rút lui nói cho ông, tới đường Tương Dương, lại leo lên một cây cầu, Dương Thiên Hoa cảm thấy trán túa mồ hôi.
Dương Thiên Hoa thấy cái công viên xanh hóa này không xem cũng được, nhưng ông ta biết Lâm Tuyền tuổi tuy nhỏ, nhưng làm việc ăn nói đều chững chạc, đại lễ mà y tặng cho con gái và con rể mình, lòng Dương Thiên Hoa biết rất rõ.
Ông ta vốn tưởng rằng Lâm Tuyền muốn tham gia vào trong số nhân viên tháp tùng đoàn tham quan là vì muốn quen biết những nhân vật trọng yếu của tỉnh thành, nhưng khi đi tham quan định giới thiệu Lưu Thanh Sơn với y thì Lâm Tuyền chạy tít ra đằng sau, làm ông ta không hiểu lắm.
Dương Thiên hoa nhận lấy khăn tay do thư ký đưa cho, lau mồ hôi trên trán:
- Thời tiết năm nay có vẻ hơi bất thường, mới đầu tháng tư mà trời đã nóng thế này.
Lâm Tuyền đột nhiên từ đâu chui ra tiếp lời Dương Thiên Hoa:
- Đúng thế ạ, may nhờ thị trưởng Lưu chủ trì kiến thiết công viên xanh hóa thành nơi tránh nóng rất tốt cho người dân thành phố.
Lưu Thanh Sơn vừa rồi không chú ý Lâm Tuyền từ xe Dương Thiên Hoa ra, lúc này tự nhiên đâu ra một chàng thanh niên nói xen vào chuyện lãnh đạo, ông ta ngạc nhiên lắm. Có điều vì y nói tốt cho mình trước mặt lãnh đạo cho nên không ý kiến gì.
- Ồ, Tiểu Lâm có vẻ biết rõ nhỉ.
- Bác Dương ngày ngày bộn bề công việc, lấy đâu ra thời gian dạo chơi tình thành như cháu.
Dương Thiên Hoa cười vui vẻ, tiếp tục đi về phía trước.
Không cần giới thiệu gì cả, loại ngữ khí thân thiết này đã đủ để người ta chìm vào suy đoán vô tận về thân phận về chàng thanh niên này. Lưu Thanh Sơn tới lúc này mới nghiêm túc nhìn Lâm Tuyền, thấy y tuổi không nhiều, ho khẽ hỏi:
- Cậu thanh niên này là ...
Lâm Tuyền lấy từ trong túi ra danh thiếp hôm qua mới chuẩn bị, đưa cho Lưu Thanh Sơn:
- Thị trưởng Lưu, cháu là Lâm Tuyền.
Trên danh thiếp mặt trước chỉ có hai chữ "Lâm Tuyền" viết theo kiểu chữ Khải, không ngờ phía sau lại là loạt chức vị: Chủ tịch HĐQT Cty hữu hạn đầu tư liên hợp Tĩnh Hải, chủ tịch HĐQT công ty hữu hạn cổ phần giải tỏa bất động sản Lục Hồng, chủ tịch HĐQT công ty hữu hạn cổ phần thực nghiệp Tinh Hồ, giám đốc chấp hành Cty hữu hạn ẩm thực Tú Thủy Các, bất ngờ nhất lại còn là cố vấn HĐQT tập đoàn sản nghiệp Đông Đô khá nổi tiếng trong tỉnh.
Lưu Thanh Sơn không tin bằng độ tuổi của chàng trai trước mắt lại có thể đảm nhận nhiều chức vị quan trọng như thế, nhưng nó gián tiếp đưa ra một thông tin, bối cảnh của y rất sâu.
Thấy Lâm Tuyền tự xưng là cháu, Lâm Thanh Sơn cũng không khách khí, cười nói:
- Tiểu Lâm đúng là là thanh niên tài tuấn.
Rồi nhích sang một bên, để Lâm Tuyền đi lên hàng phía trước.
Diệp Minh Tuyền thấy chàng thanh niên vừa rồi trò chuyện với mình chạy lên hàng đầu, thầm nhủ chẳng lẽ là công tử vị lãnh đạo nào, may mà vừa rồi thái độ của mình cũng tốt, đi nhanh tới bám sát đằng sau Lưu Thanh Sơn.
Đi tới phía trước thêm một đoạn, Dương Thiên Hoa đã thở hổn hển, nhìn bên bờ có một chòi nghỉ mát, một cái bàn đá, bốn cái ghế, chỉ vào đó:
- Tới đó ngồi, có thể nhìn cảnh sắc Phủ Thanh Hà.
Liền dẫn đầu đoàn người đi tới đó:
- Nơi này cảnh quan không tệ, tĩnh mịch thâm thúy ...
- Ý bác Dương có phải nói chỗ này hơi ít người không ạ?
Lâm Tuyền và Lưu Thanh Sơn cùng đi vào chòi nghỉ:
- Công viên xanh hóa do thị trưởng Lưu chủ trì xây dựng là chuyện rất tốt mưu cầu phúc lợi cho người dân, chỉ là nơi này ít người quá, hơi đáng tiếc.
Dương Thiên Hoa nghĩ, mình có chê ít người đâu? Thằng nhóc này có ý gì vậy? Nhưng vẫn nói thuận theo giọng điệu của y:
- Khu phố đi bộ người qua lại đông như nêm cối, nơi này lại vắng vẻ một chút, chắc vì cách phố đi bộ hơi xa, cho nên không thu hút được người tới.
- Nếu vòng qua phố đi bộ bất kể từ phía đường Tương Dương hay đường Hồ Nam, đều phải đi qua một cái cầu, rồi mấy trăm mét nữa, đúng là xa quá ...
Lâm Tuyền bẽ mặt vô cùng, lúc này lại không tiện lấy thẻ ngân hàng ra tính tiền, chỉ mong Cảnh Thiên Sương có thể giải vây cho mình, không ngờ Cảnh Thiên Sương có ý muốn chơi ác y, quay sang trò chuyện với Dương Oánh, để phục vụ mang thẻ của Lục Nhất Mạn đi tính tiền.
Thanh toán xong, hai vợ chồng nhà giàu bất nhân kia lái xe phóng vút đi, Lâm Tuyền móc từ trong túi ra mấy đồng tiền xu, tung tung trong tay:
- Để tôi đưa cô về trường.
Cũng may Lục Nhất Mạn tính tình hiền lành, hiểu lòng người, theo Lâm Tuyền lên xe buýt về trường. Lúc này đã hơn 10 giờ, trên xe buýt chỉ có hai người bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đã thế còn ngồi cách nhau một ghế.
Lâm Tuyền thực lòng lần trước từ chối Lục Nhất Mạn là bất đắc dĩ, mỹ nhân như vậy dù không có ý gì, được ngắm một khuôn mặt xinh đẹp cũng là niềm vui, song muốn y ngay lập tức thay đổi thái độ lạnh nhạt với Lục Nhất Mạn là rất khó, mấy lần định lên tiếng, có điều cảm thấy thiếu tự nhiên. Thế là hai người ngồi trong khoang xe rộng rãi, từ đầu tới cuối không nói gì.
Xuống xe buýt, Lâm Tuyền cùng Lục Nhất Mạn đi trên con đường tĩnh mịch, hai bên đường là những cây ngô đồng cành lá xum xuê, xơ ngô đồng lác đác rơi xuống, dưới ánh trăng trông như tuyết, khung cảnh vô cùng lãn mạn nên thơ.
Nếu bảo Lâm Tuyền đi cạnh cô gái như Lục Nhất Mạn mà không có cảm xúc gì hết là nói dối, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi, không gặp nữa là "xa mặt cách lòng", Lâm Tuyền vẫn là Lâm Tuyền, Thạch Phật của đại học Đông Hải.
Trương Bích Quân bận rộn thảo luận chi tiết hợp đồng với Hòa Hoàng, Thiệu Binh nỗ lực thuyết phục Thiên Dật, Minh Đô đem nhà cho Tinh Hồ tiêu thụ thay, Cố Lương Vũ chạy khắp nơi mở rộng chi nhánh, tìm văn phòng làm việc, Tiền Vi tập trung vào hạng mục Tinh Hồ Uyển.
Lạc Tình điều tới Tinh Hồ công tác, rất bất hạnh bị an bài công tác giảng dạy cho nhân viên, mà không phải là trực tiếp tham dự tổ hạng mục Duy Lợi. Lâm Tuyền hết sức đường hoàng nói với cô thế này:
- Hạng mục Duy Lợi cực kỳ quan trọng, Tinh Hồ thành lập chưa lâu, cho nên nhân viên nghiệp vụ non yếu, phải tăng cường bồi dưỡng mới có thể thực sự đảm nhận được nhiệm vụ tiếp theo, tất cả trông chờ vào cô Lạc.
Ngày 20 tháng 4, được phó thị trưởng thành phố Lưu Thanh Sơn tháp tùng, Dương Thiên Hoa đi thăm quan khu phố thương nghiệp đi bộ, Lâm Tuyền có mặt trong đội ngũ nhân viên tháp tùng, đi bên cạnh hắn là Diệp Tuyền Minh, thư ký của Lưu Thanh Sơn.
Diệp Tuyền Minh 37 tuổi, làm thư ký chính phủ đã bảy tám năm rồi mà chưa có cơ hội xuống dưới rèn luyện, coi như là nhân vật không có tiền đồ chính trị gì cả.
Dương Thiên Hoa tham qua phố đi bộ nườm nượp người qua lại, vẫn còn chưa tận hứng. Nghiêng đầu nói với Lưu Thanh Sơn:
- Nghe nói các anh làm một công viên xanh hóa ở bờ bắc Phủ Thanh Hà, cảnh sắc không tệ, tôi muốn tới đó xem thế nào.
Công viên xanh hóa là hạng mục trọng điểm Lưu Thanh Sơn thúc đẩy tiến hành từ khi lên làm phó thị trưởng phân quản kiến thiết thị chính, nhưng bình thường lãnh đạo xuống thị sát, ánh mắt đều bị khu phố thương nghiệp phồn hoa thu hút, không ai nhìn thấy chính tích mà hắn dày công làm ra, không khỏi khiến hắn tức giận.
Dương Thiên Hoa thị sát phố thương nghiệp xong, đề xuất đi xem công viên xanh hóa làm Lưu Thanh Sơn mừng quá nỗi, vội vàng đi trước dẫn đường, rời phố đi bộ, vòng qua đường Tương Dương, đi tới phía nam 200 mét, qua cầu đi bộ, mới tới công viên xanh hóa.
Dương Thiên Hoa biết tới cái công viên xanh hóa này là do Lâm Tuyền vừa rút lui nói cho ông, tới đường Tương Dương, lại leo lên một cây cầu, Dương Thiên Hoa cảm thấy trán túa mồ hôi.
Dương Thiên Hoa thấy cái công viên xanh hóa này không xem cũng được, nhưng ông ta biết Lâm Tuyền tuổi tuy nhỏ, nhưng làm việc ăn nói đều chững chạc, đại lễ mà y tặng cho con gái và con rể mình, lòng Dương Thiên Hoa biết rất rõ.
Ông ta vốn tưởng rằng Lâm Tuyền muốn tham gia vào trong số nhân viên tháp tùng đoàn tham quan là vì muốn quen biết những nhân vật trọng yếu của tỉnh thành, nhưng khi đi tham quan định giới thiệu Lưu Thanh Sơn với y thì Lâm Tuyền chạy tít ra đằng sau, làm ông ta không hiểu lắm.
Dương Thiên hoa nhận lấy khăn tay do thư ký đưa cho, lau mồ hôi trên trán:
- Thời tiết năm nay có vẻ hơi bất thường, mới đầu tháng tư mà trời đã nóng thế này.
Lâm Tuyền đột nhiên từ đâu chui ra tiếp lời Dương Thiên Hoa:
- Đúng thế ạ, may nhờ thị trưởng Lưu chủ trì kiến thiết công viên xanh hóa thành nơi tránh nóng rất tốt cho người dân thành phố.
Lưu Thanh Sơn vừa rồi không chú ý Lâm Tuyền từ xe Dương Thiên Hoa ra, lúc này tự nhiên đâu ra một chàng thanh niên nói xen vào chuyện lãnh đạo, ông ta ngạc nhiên lắm. Có điều vì y nói tốt cho mình trước mặt lãnh đạo cho nên không ý kiến gì.
- Ồ, Tiểu Lâm có vẻ biết rõ nhỉ.
- Bác Dương ngày ngày bộn bề công việc, lấy đâu ra thời gian dạo chơi tình thành như cháu.
Dương Thiên Hoa cười vui vẻ, tiếp tục đi về phía trước.
Không cần giới thiệu gì cả, loại ngữ khí thân thiết này đã đủ để người ta chìm vào suy đoán vô tận về thân phận về chàng thanh niên này. Lưu Thanh Sơn tới lúc này mới nghiêm túc nhìn Lâm Tuyền, thấy y tuổi không nhiều, ho khẽ hỏi:
- Cậu thanh niên này là ...
Lâm Tuyền lấy từ trong túi ra danh thiếp hôm qua mới chuẩn bị, đưa cho Lưu Thanh Sơn:
- Thị trưởng Lưu, cháu là Lâm Tuyền.
Trên danh thiếp mặt trước chỉ có hai chữ "Lâm Tuyền" viết theo kiểu chữ Khải, không ngờ phía sau lại là loạt chức vị: Chủ tịch HĐQT Cty hữu hạn đầu tư liên hợp Tĩnh Hải, chủ tịch HĐQT công ty hữu hạn cổ phần giải tỏa bất động sản Lục Hồng, chủ tịch HĐQT công ty hữu hạn cổ phần thực nghiệp Tinh Hồ, giám đốc chấp hành Cty hữu hạn ẩm thực Tú Thủy Các, bất ngờ nhất lại còn là cố vấn HĐQT tập đoàn sản nghiệp Đông Đô khá nổi tiếng trong tỉnh.
Lưu Thanh Sơn không tin bằng độ tuổi của chàng trai trước mắt lại có thể đảm nhận nhiều chức vị quan trọng như thế, nhưng nó gián tiếp đưa ra một thông tin, bối cảnh của y rất sâu.
Thấy Lâm Tuyền tự xưng là cháu, Lâm Thanh Sơn cũng không khách khí, cười nói:
- Tiểu Lâm đúng là là thanh niên tài tuấn.
Rồi nhích sang một bên, để Lâm Tuyền đi lên hàng phía trước.
Diệp Minh Tuyền thấy chàng thanh niên vừa rồi trò chuyện với mình chạy lên hàng đầu, thầm nhủ chẳng lẽ là công tử vị lãnh đạo nào, may mà vừa rồi thái độ của mình cũng tốt, đi nhanh tới bám sát đằng sau Lưu Thanh Sơn.
Đi tới phía trước thêm một đoạn, Dương Thiên Hoa đã thở hổn hển, nhìn bên bờ có một chòi nghỉ mát, một cái bàn đá, bốn cái ghế, chỉ vào đó:
- Tới đó ngồi, có thể nhìn cảnh sắc Phủ Thanh Hà.
Liền dẫn đầu đoàn người đi tới đó:
- Nơi này cảnh quan không tệ, tĩnh mịch thâm thúy ...
- Ý bác Dương có phải nói chỗ này hơi ít người không ạ?
Lâm Tuyền và Lưu Thanh Sơn cùng đi vào chòi nghỉ:
- Công viên xanh hóa do thị trưởng Lưu chủ trì xây dựng là chuyện rất tốt mưu cầu phúc lợi cho người dân, chỉ là nơi này ít người quá, hơi đáng tiếc.
Dương Thiên Hoa nghĩ, mình có chê ít người đâu? Thằng nhóc này có ý gì vậy? Nhưng vẫn nói thuận theo giọng điệu của y:
- Khu phố đi bộ người qua lại đông như nêm cối, nơi này lại vắng vẻ một chút, chắc vì cách phố đi bộ hơi xa, cho nên không thu hút được người tới.
- Nếu vòng qua phố đi bộ bất kể từ phía đường Tương Dương hay đường Hồ Nam, đều phải đi qua một cái cầu, rồi mấy trăm mét nữa, đúng là xa quá ...
/486
|