An Nhã Chi nhẹ nhàng gõ ngoài cửa, gọi một tiếng:
- Tiểu Đào, Hiểu Tuyết, nên rời giường. Hiểu Tuyết, không phải buổi sáng con còn đi làm sao?
Hạ Hiểu Tuyết cười khẽ mà thè lưỡi, không dám ở lại trên giường, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, cùng An Tại Đào đi ra cửa, hơi ngượng ngùng chui vào buồng vệ sinh An gia, rửa mặt. An Nhã Chi đã chuẩn bị bài chải đánh răng mới cho cô, sự chu đáo của bà khiến cô ấm áp trong lòng.
Chờ cô và An Tại Đào rửa mặt xong, An Nhã Chi đã chuẩn bị rời nhà tới trường với Trúc Tử. An Nhã Chi chỉ sửa đầu nành và bánh quẩy trên bàn:
- Hiểu Tuyết, thừa dịp nóng nhanh ăn đi. Tiểu Đào, xong rồi con đi xe máy đưa Hiểu Tuyết đi làm.
...
...
Xe máy của An Tại Đào dừng lại cửa UBND thành phố, Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng nhảy xuống, thừa dịp không người chú ý, tinh nghịch hôn một cái lên trán An Tại Đào, sau đó cười hì hì chạy vào cửa chính. Nữ nhân viên Ban Kinh tế Thương mại Tiểu Liễu cùng văn phòng với Hạ Hiểu Tuyết vừa vặn xuống xe buýt đi tới, thấy cảnh tượng như vậy, liền từ thật xa mà hô Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết!
Hạ Hiểu Tuyết dừng bước, chào một tiếng:
- Chị Liễu, chào buổi sáng.
Tiểu Liễu quay đầu nhìn An Tại Đào ngồi xe máy rẽ vào khúc quanh rời đi:
- Hiểu Tuyết, đó là vị hôn phu của em phải không? Phóng viên Tiểu An của Báo Tân Hải Thần à?
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì:
- Đúng vậy, chị Liễu.
Tiểu Liễu do dự một chút, vừa cùng Hạ Hiểu Tuyết đi tới trụ sở chính phủ lớn, vừa cúi đầu nói:
- Hiểu Tuyết, Khẩu Tử chồng chị làm Trưởng ban Tài chính Tập đoàn Mậu Nguyên, tối hôm qua chị nghe nói, phóng viên Tiểu An nhà em...
Hạ Hiểu Tuyết cả kinh, nhưng lập tức liền mỉm cười:
- Chị Liễu, anh ấy làm phóng viên, tự nhiên phải đưa những hiện tượng đáng ghê tởm này ra ngoài ánh sáng. Thế nào, chị Liễu, lai lịch Tập đoàn Mậu Nguyên này rất lớn sao?
- Hiểu Tuyết, em còn không biết sao? Thôi đi, chị cũng không nói với em nữa, em về nhà hỏi Chủ tịch Thành phố Hạ một chút sẽ biết.
Tiểu Liễu không dám nói huyên thuyên nữa, vội vàng kéo Hạ Hiểu Tuyết cùng nhau đi vào văn phòng làm việc.
An Tại Đào ngồi xe máy tới cửa công viên, gặp tiệm bán báo, liền dừng lại mua một tờ Thần báo.
Ở mặt đầu, tiêu đề đen và đậm nhìn thấy ghê người: “Công nhân gặp nạn, Công ty Thương mại Mậu Nguyên cướp máy ảnh của phóng viên ngăn cản tác nghiệp”
Hai dấu chấm than thật to bắt mắt như vậy, mà xem xuống một chút, chính là một tấm ảnh chụp Thượng Thừa Cường nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh của Lý Tương. Dưới ảnh có bài bình luận của An Tại Đào: Ai đứng đằng sau vụ cướp máy ảnh của phóng viên?
An Tại Đào xem lướt tờ báo ở ven đường, lại lặng yên nghe vài thị dân mua báo bàn luận chuyện này, sau đó mới đi nhanh tới phòng bệnh của Bệnh viện Nhân dân số 1 Tân Hải.
Lý Tương sớm chờ ở đó, nhìn thấy An Tại Đào tới, cô cúi đầu thở dài:
- Cậu vào xem đi, tuy rằng đã phẫu thuật, nhưng Thượng Thừa Cường vẫn không tỉnh lại. Bác sĩ nói, khối máu tụ trong đầu đã loại bỏ, nhưng có thể tỉnh lại hay không, còn xem sức sống thân thể của anh ta thế nào. Còn nữa, bệnh viện bắt đầu thúc giục, tôi vừa hàn huyên vài câu với y tá, y tá nói, loại bệnh tình giống như Thượng Thừa Cường, cho dù tỉnh cũng phải nằm trên giường trị liệu lâu dài, phí chữa bệnh cũng không phải con số nhỏ.
An Tại Đào nhướng mày, đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Đây là một gian phòng bệnh ba người, ngoại trừ Thượng Thừa Cường ra còn có hai ông lão nằm trên giường truyền nước. Thượng Thừa Cường thở oxy nằm trên giường, trên tay còn có truyền nước, sắc mặt vẫn trắng bệch, gương mặt bị tầng băng gạc màu trắng quấn lại không có chút máu.
Vợ Thượng Thừa Cường là Trương Diễm Cúc đang cúi người gặm một miếng bánh rán đen tuyền, mà đứa con hai tuổi của cô nằm trên giường bệnh bên cạnh chìm vào giấc ngủ, dưới chân trải một tờ báo, cổ quàng một chiếc khăn dơ bẩn.
Trương Diễm Cúc vội vàng thu chiếc bánh rán lại, đứng dậy cười câu nệ với An Tại Đào:
- Phóng viên An, phiền toái mọi người.
Ánh mắt của An Tại Đào dừng lại trên người đứa bé ngủ say trên mặt đất lạnh như băng, trong lòng hơi phức tạp mà liếc qua Thượng Thừa Cường và Trương Diễm Cúc, khẽ thở dài, lại lui ra.
Lý Tương nắm lấy cánh tay của hắn:
- Giúp người giúp đến chốn. Chúng ta vẫn nên đi Phòng lao động một chuyến, nếu Công ty Thương mại Mậu Nguyên không chịu bồi thường, vậy cũng chỉ có để cơ quan hữu quan ra mặt.
An Tại Đào gật đầu:
- Cũng được, chúng ta liền đi Phòng lao động.
Trương Diễm Cúc đẩy cửa ra, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, giọng nói vừa chua xót lại tuyệt vọng:
- Van cầu đồng chí phóng viên giúp tôi đi, tôi cái gì cũng không hiểu, van cầu hai người…
An Tại Đào quay người đi.
Lý Tương vội vàng nâng Trương Diễm Cúc dậy, nhẹ giọng an ủi hai câu:
- Chị, chị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp chị đòi phí chữa bệnh, chị yên tâm!
…
…
Hơn 9h, hai người đến Phòng Lao động thành phố Tân Hải, tiếp bọn họ chính là một nữ Trưởng phòng bộ phận giám sát lao động Phòng Lao động. Sau khi nghe An Tại Đào nói tình hình của Thượng Thừa Cường, vị nữ Trưởng phòng này rất khách khí, đồng ý lập tức báo cáo cho lãnh đạo chủ quản, sau đó sẽ do phòng liên quan tới bệnh viện tiến hành giám định thương tổn đối với Thượng Thừa Cường, sau đó sẽ phái nhân viên chấp pháp tới Công ty Thương mại Mậu Nguyên điều tra lấy chứng cứ.
Lý Tương thở phào một cái, chỉ cần Bộ Chấp pháp Lao động ra mặt, chắc chắn việc bồi thường phí chữa bệnh của Thượng Thừa Cường sẽ có tin tức. Nhưng mày An Tại Đào vẫn không giãn ra.
Quả nhiên, chuyện tình An Tại Đào lo lắng rốt cuộc xảy ra. Hơn nửa giờ sau vị nữ Trưởng phòng kia mới trở về phòng làm việc, sắc mặt hơi khẩn trương, tuy rằng thái độ nói chuyện vẫn rất khách khí uyển chuyển, nhưng hai người cảm thấy rõ ràng, cô ta hoàn toàn là chối từ và lấy lệ.
Lý Tương liên tục truy hỏi:
- Không biết khi nào thì Phòng Lao động có thể tham gia? Người bị thương cần bồi thường phí chữa bệnh gấp để tiếp tục trị liệu.
Nữ Trưởng phòng nâng chén trà trên bàn mình lên uống một ngụm, khẽ mỉm cười:
- Đồng chí phóng viên, tôi vừa đi báo cáo lãnh đạo. À, uhm, tình huống giống như anh ta khá phức tạp, ừ, rất phức tạp… Tôi thấy thế này, đồng chí phóng viên, hai người về trước đi, chúng tôi sẽ phái người triển khai điều tra, đợi điều tra có kết quả, sẽ mời người nhà người bị thương tới…
Mày Lý Tương nhíu lại, cô làm phóng viên, thường xuyên giao tiếp với các ban ngành trong chính quyền, như nào có thể nghe không hiểu, nữ Trưởng phòng này đang giở giọng, cô ta nói là muốn đi điều tra, nhưng không nói rõ thời gian mả bảo chờ… chờ tiếp qua một năm, cũng chưa chắc có một cuộc điều tra kết quả.
Lý Tương còn muốn nói gì, bị An Tại Đào kéo áo, liền không nhiều lời nữa.
Đi xuống hơn mười bậc thang của Phòng Lao động, Lý Tương đột nhiên quay đầu nhìn lại cao ốc cao lớn hùng vĩ này, không khỏi oán giận mắng một tiếng:
- Một đám người rảnh rỗi, một chút chuyện cũng không quản … Tôi xem, Phòng Lao động này cũng không trông cậy vào được, chờ bọn họ điều tra ra một ít kết qua, ít nhất phải đợi hơn nửa năm.
An Tại Đào thở dài một cái, đứng trên bậc thang cuối cùng của Phòng Lao động ngửa đầu nhìn trời thu xán lạn, một chút ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua hai tán cây ngô đồng rậm rạp chiếu xuống, phủ lên toàn thân hắn một lớp ánh vàng mỏng.
Hắn thở dài trong lòng một tiếng, chậm rãi đi trước:
- Lý Tương, chúng ta trở về đi, chúng ta không thay đổi được xã hội này, chúng ta làm phóng viên, có thể làm, cũng chỉ có tiếp tục viết báo. Hy vọng áp lực dư luận có thể khiến bộ phận liên quan nhanh chóng tham gia…
Lý Tương còn đang buồn bực, An Tại Đào đã khởi động xe máy, khoát tay với cô. Lý Tương vội vàng chạy qua, nhảy lên, ngồi phía sau xe máy, hai người chạy như bay về tòa soạn.
Vừa mới vào văn phòng còn chưa ngồi xuống, Trương Cương liền xách máy ảnh của Lý Tương tới, trên lưng còn một bao lớn. Nhìn thấy Lý Tương và An Tại Đào, Trương Cương cười cười:
- Lý Tương, người ta đưa máy ảnh của cô trả lại. Vừa rồi, Trưởng phòng hành chính Tập đoàn Mậu Nguyên mang theo hai người tự mình đến tòa soạn chúng ta xin lỗi, lúc đó còn nói vì tỏ vẻ thành ý, cố ý tài trợ tòa soạn chúng ta hai máy ảnh loại mới nhất.
Trương Cương mở cái bao phía sau ra, bên trong quả nhiên là hai máy ảnh mới tinh, còn trang bị vài ống kính dài ngắn khác nhau. An Tại Đào không hiểu máy ảnh, nhưng Lý Tương lại hiểu, cô cầm lên ngắm nghía rồi than thở:
- Hai chiếc cameras này không có 10.000 đồng không mua được. Đúng rồi, Trưởng ban Trương, bọn họ có nói tiến hành bồi thường cho Thượng Thừa Cường hay không?
Trương Cương cười cười:
- Người ta cũng tỏ thái độ, họ sẽ tiến hành bồi thường theo bộ phận chấp pháp của Phòng Lao động, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ. Tốt lắm, Tiểu An, Lý Tương, chuyện này dừng ở đây, lãnh đạo nói, chúng ta đã làm việc truyền thông nên làm, chuyện còn lại chính là vấn đề của ban ngành chính quyền và xí nghiệp.
Lý Tương ồ một tiếng, ngồi xuống cười hì hì:
- Xem ra chúng ta đưa ra ngoài ánh sáng cũng rất hiệu quả. Hừ, doanh nghiệp tư nhân vô lương tâm này, cũng quá coi trời bằng vung. Tốt lắm, chỉ cần bọn họ đồng ý bồi thường, dùng thực lực Tập đoàn Mậu Nguyên, khoản bồi thưởng vài chục ngàn còn không phải mưa bụi.
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười khổ, tuy rằng trong lòng cảm thấy chuyện này không thể kết thúc như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói gì thêm. Nhưng xem thái độ hiện giờ của Tập đoàn Mậu Nguyên thay đổi tốt lắm, nhưng đây là đối với truyền thông, đối mặt với công nhân thế yếu, bọn họ còn có thể khách khí như vậy sao? Thượng Thừa Cường muốn lấy được khoản bồi thường, sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy.
Ở kiếp trước của hắn, loại chuyện này hắn đã thấy nhiều. Có rất nhiều xí nghiệp vô lương khất nợ tiền lương hoặc phí chữa bệnh của công nhân, bọn họ thà rằng tiêu phí lớn kéo gần quan hệ với truyền thông và ban ngành chính quyền, chứ không chịu móc mấy chục ngàn đồng tiền lương. Kỳ thật, đây cũng không phải vấn đề keo kiệt hay không, mà là một loại vấn đề thái độ.
Trong mắt tư bản mạnh mẽ, cứng rắn, hống hách, người công nhân thế yếu làm sao có tôn nghiêm và quyền lợi gì đáng nói.
An Tại Đào thở dài trong lòng, có lòng muốn dừng tay như vậy, nhưng trước mắt lại hiện lên khuôn mặt lo sợ bất lực của vợ con Thượng Thừa Cường, cùng với cảnh tượng đứa bé hơn hai tuổi nằm trên mặt đất lạnh lẽo chìm vào giấc ngủ, một chút mềm mỏng bị ẩn sâu trong đáy lòng bị mở ra. Có lẽ khi còn nhỏ trải qua khổ đau, khiến trong lòng hắn thủy chung tiềm ẩn một tấm lòng thương xót đối với người thế yếu. Kiếp trước là thế, kiếp này cũng không có ngoại lệ.
Chờ một chút xem, An Tại Đào yên lặng mà nghĩ, tùy tay mở bản ghi chép đường dây nóng Lý Tương đưa qua, chuẩn bị tìm kiếm một vài vấn đề có thể lấy tin viết báo.
- Tiểu Đào, Hiểu Tuyết, nên rời giường. Hiểu Tuyết, không phải buổi sáng con còn đi làm sao?
Hạ Hiểu Tuyết cười khẽ mà thè lưỡi, không dám ở lại trên giường, vội vàng đứng dậy mặc quần áo, cùng An Tại Đào đi ra cửa, hơi ngượng ngùng chui vào buồng vệ sinh An gia, rửa mặt. An Nhã Chi đã chuẩn bị bài chải đánh răng mới cho cô, sự chu đáo của bà khiến cô ấm áp trong lòng.
Chờ cô và An Tại Đào rửa mặt xong, An Nhã Chi đã chuẩn bị rời nhà tới trường với Trúc Tử. An Nhã Chi chỉ sửa đầu nành và bánh quẩy trên bàn:
- Hiểu Tuyết, thừa dịp nóng nhanh ăn đi. Tiểu Đào, xong rồi con đi xe máy đưa Hiểu Tuyết đi làm.
...
...
Xe máy của An Tại Đào dừng lại cửa UBND thành phố, Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng nhảy xuống, thừa dịp không người chú ý, tinh nghịch hôn một cái lên trán An Tại Đào, sau đó cười hì hì chạy vào cửa chính. Nữ nhân viên Ban Kinh tế Thương mại Tiểu Liễu cùng văn phòng với Hạ Hiểu Tuyết vừa vặn xuống xe buýt đi tới, thấy cảnh tượng như vậy, liền từ thật xa mà hô Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết!
Hạ Hiểu Tuyết dừng bước, chào một tiếng:
- Chị Liễu, chào buổi sáng.
Tiểu Liễu quay đầu nhìn An Tại Đào ngồi xe máy rẽ vào khúc quanh rời đi:
- Hiểu Tuyết, đó là vị hôn phu của em phải không? Phóng viên Tiểu An của Báo Tân Hải Thần à?
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì:
- Đúng vậy, chị Liễu.
Tiểu Liễu do dự một chút, vừa cùng Hạ Hiểu Tuyết đi tới trụ sở chính phủ lớn, vừa cúi đầu nói:
- Hiểu Tuyết, Khẩu Tử chồng chị làm Trưởng ban Tài chính Tập đoàn Mậu Nguyên, tối hôm qua chị nghe nói, phóng viên Tiểu An nhà em...
Hạ Hiểu Tuyết cả kinh, nhưng lập tức liền mỉm cười:
- Chị Liễu, anh ấy làm phóng viên, tự nhiên phải đưa những hiện tượng đáng ghê tởm này ra ngoài ánh sáng. Thế nào, chị Liễu, lai lịch Tập đoàn Mậu Nguyên này rất lớn sao?
- Hiểu Tuyết, em còn không biết sao? Thôi đi, chị cũng không nói với em nữa, em về nhà hỏi Chủ tịch Thành phố Hạ một chút sẽ biết.
Tiểu Liễu không dám nói huyên thuyên nữa, vội vàng kéo Hạ Hiểu Tuyết cùng nhau đi vào văn phòng làm việc.
An Tại Đào ngồi xe máy tới cửa công viên, gặp tiệm bán báo, liền dừng lại mua một tờ Thần báo.
Ở mặt đầu, tiêu đề đen và đậm nhìn thấy ghê người: “Công nhân gặp nạn, Công ty Thương mại Mậu Nguyên cướp máy ảnh của phóng viên ngăn cản tác nghiệp”
Hai dấu chấm than thật to bắt mắt như vậy, mà xem xuống một chút, chính là một tấm ảnh chụp Thượng Thừa Cường nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh của Lý Tương. Dưới ảnh có bài bình luận của An Tại Đào: Ai đứng đằng sau vụ cướp máy ảnh của phóng viên?
An Tại Đào xem lướt tờ báo ở ven đường, lại lặng yên nghe vài thị dân mua báo bàn luận chuyện này, sau đó mới đi nhanh tới phòng bệnh của Bệnh viện Nhân dân số 1 Tân Hải.
Lý Tương sớm chờ ở đó, nhìn thấy An Tại Đào tới, cô cúi đầu thở dài:
- Cậu vào xem đi, tuy rằng đã phẫu thuật, nhưng Thượng Thừa Cường vẫn không tỉnh lại. Bác sĩ nói, khối máu tụ trong đầu đã loại bỏ, nhưng có thể tỉnh lại hay không, còn xem sức sống thân thể của anh ta thế nào. Còn nữa, bệnh viện bắt đầu thúc giục, tôi vừa hàn huyên vài câu với y tá, y tá nói, loại bệnh tình giống như Thượng Thừa Cường, cho dù tỉnh cũng phải nằm trên giường trị liệu lâu dài, phí chữa bệnh cũng không phải con số nhỏ.
An Tại Đào nhướng mày, đẩy cửa phòng bệnh đi vào.
Đây là một gian phòng bệnh ba người, ngoại trừ Thượng Thừa Cường ra còn có hai ông lão nằm trên giường truyền nước. Thượng Thừa Cường thở oxy nằm trên giường, trên tay còn có truyền nước, sắc mặt vẫn trắng bệch, gương mặt bị tầng băng gạc màu trắng quấn lại không có chút máu.
Vợ Thượng Thừa Cường là Trương Diễm Cúc đang cúi người gặm một miếng bánh rán đen tuyền, mà đứa con hai tuổi của cô nằm trên giường bệnh bên cạnh chìm vào giấc ngủ, dưới chân trải một tờ báo, cổ quàng một chiếc khăn dơ bẩn.
Trương Diễm Cúc vội vàng thu chiếc bánh rán lại, đứng dậy cười câu nệ với An Tại Đào:
- Phóng viên An, phiền toái mọi người.
Ánh mắt của An Tại Đào dừng lại trên người đứa bé ngủ say trên mặt đất lạnh như băng, trong lòng hơi phức tạp mà liếc qua Thượng Thừa Cường và Trương Diễm Cúc, khẽ thở dài, lại lui ra.
Lý Tương nắm lấy cánh tay của hắn:
- Giúp người giúp đến chốn. Chúng ta vẫn nên đi Phòng lao động một chuyến, nếu Công ty Thương mại Mậu Nguyên không chịu bồi thường, vậy cũng chỉ có để cơ quan hữu quan ra mặt.
An Tại Đào gật đầu:
- Cũng được, chúng ta liền đi Phòng lao động.
Trương Diễm Cúc đẩy cửa ra, phốc một tiếng quỳ rạp xuống đất, giọng nói vừa chua xót lại tuyệt vọng:
- Van cầu đồng chí phóng viên giúp tôi đi, tôi cái gì cũng không hiểu, van cầu hai người…
An Tại Đào quay người đi.
Lý Tương vội vàng nâng Trương Diễm Cúc dậy, nhẹ giọng an ủi hai câu:
- Chị, chị yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp chị đòi phí chữa bệnh, chị yên tâm!
…
…
Hơn 9h, hai người đến Phòng Lao động thành phố Tân Hải, tiếp bọn họ chính là một nữ Trưởng phòng bộ phận giám sát lao động Phòng Lao động. Sau khi nghe An Tại Đào nói tình hình của Thượng Thừa Cường, vị nữ Trưởng phòng này rất khách khí, đồng ý lập tức báo cáo cho lãnh đạo chủ quản, sau đó sẽ do phòng liên quan tới bệnh viện tiến hành giám định thương tổn đối với Thượng Thừa Cường, sau đó sẽ phái nhân viên chấp pháp tới Công ty Thương mại Mậu Nguyên điều tra lấy chứng cứ.
Lý Tương thở phào một cái, chỉ cần Bộ Chấp pháp Lao động ra mặt, chắc chắn việc bồi thường phí chữa bệnh của Thượng Thừa Cường sẽ có tin tức. Nhưng mày An Tại Đào vẫn không giãn ra.
Quả nhiên, chuyện tình An Tại Đào lo lắng rốt cuộc xảy ra. Hơn nửa giờ sau vị nữ Trưởng phòng kia mới trở về phòng làm việc, sắc mặt hơi khẩn trương, tuy rằng thái độ nói chuyện vẫn rất khách khí uyển chuyển, nhưng hai người cảm thấy rõ ràng, cô ta hoàn toàn là chối từ và lấy lệ.
Lý Tương liên tục truy hỏi:
- Không biết khi nào thì Phòng Lao động có thể tham gia? Người bị thương cần bồi thường phí chữa bệnh gấp để tiếp tục trị liệu.
Nữ Trưởng phòng nâng chén trà trên bàn mình lên uống một ngụm, khẽ mỉm cười:
- Đồng chí phóng viên, tôi vừa đi báo cáo lãnh đạo. À, uhm, tình huống giống như anh ta khá phức tạp, ừ, rất phức tạp… Tôi thấy thế này, đồng chí phóng viên, hai người về trước đi, chúng tôi sẽ phái người triển khai điều tra, đợi điều tra có kết quả, sẽ mời người nhà người bị thương tới…
Mày Lý Tương nhíu lại, cô làm phóng viên, thường xuyên giao tiếp với các ban ngành trong chính quyền, như nào có thể nghe không hiểu, nữ Trưởng phòng này đang giở giọng, cô ta nói là muốn đi điều tra, nhưng không nói rõ thời gian mả bảo chờ… chờ tiếp qua một năm, cũng chưa chắc có một cuộc điều tra kết quả.
Lý Tương còn muốn nói gì, bị An Tại Đào kéo áo, liền không nhiều lời nữa.
Đi xuống hơn mười bậc thang của Phòng Lao động, Lý Tương đột nhiên quay đầu nhìn lại cao ốc cao lớn hùng vĩ này, không khỏi oán giận mắng một tiếng:
- Một đám người rảnh rỗi, một chút chuyện cũng không quản … Tôi xem, Phòng Lao động này cũng không trông cậy vào được, chờ bọn họ điều tra ra một ít kết qua, ít nhất phải đợi hơn nửa năm.
An Tại Đào thở dài một cái, đứng trên bậc thang cuối cùng của Phòng Lao động ngửa đầu nhìn trời thu xán lạn, một chút ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua hai tán cây ngô đồng rậm rạp chiếu xuống, phủ lên toàn thân hắn một lớp ánh vàng mỏng.
Hắn thở dài trong lòng một tiếng, chậm rãi đi trước:
- Lý Tương, chúng ta trở về đi, chúng ta không thay đổi được xã hội này, chúng ta làm phóng viên, có thể làm, cũng chỉ có tiếp tục viết báo. Hy vọng áp lực dư luận có thể khiến bộ phận liên quan nhanh chóng tham gia…
Lý Tương còn đang buồn bực, An Tại Đào đã khởi động xe máy, khoát tay với cô. Lý Tương vội vàng chạy qua, nhảy lên, ngồi phía sau xe máy, hai người chạy như bay về tòa soạn.
Vừa mới vào văn phòng còn chưa ngồi xuống, Trương Cương liền xách máy ảnh của Lý Tương tới, trên lưng còn một bao lớn. Nhìn thấy Lý Tương và An Tại Đào, Trương Cương cười cười:
- Lý Tương, người ta đưa máy ảnh của cô trả lại. Vừa rồi, Trưởng phòng hành chính Tập đoàn Mậu Nguyên mang theo hai người tự mình đến tòa soạn chúng ta xin lỗi, lúc đó còn nói vì tỏ vẻ thành ý, cố ý tài trợ tòa soạn chúng ta hai máy ảnh loại mới nhất.
Trương Cương mở cái bao phía sau ra, bên trong quả nhiên là hai máy ảnh mới tinh, còn trang bị vài ống kính dài ngắn khác nhau. An Tại Đào không hiểu máy ảnh, nhưng Lý Tương lại hiểu, cô cầm lên ngắm nghía rồi than thở:
- Hai chiếc cameras này không có 10.000 đồng không mua được. Đúng rồi, Trưởng ban Trương, bọn họ có nói tiến hành bồi thường cho Thượng Thừa Cường hay không?
Trương Cương cười cười:
- Người ta cũng tỏ thái độ, họ sẽ tiến hành bồi thường theo bộ phận chấp pháp của Phòng Lao động, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ. Tốt lắm, Tiểu An, Lý Tương, chuyện này dừng ở đây, lãnh đạo nói, chúng ta đã làm việc truyền thông nên làm, chuyện còn lại chính là vấn đề của ban ngành chính quyền và xí nghiệp.
Lý Tương ồ một tiếng, ngồi xuống cười hì hì:
- Xem ra chúng ta đưa ra ngoài ánh sáng cũng rất hiệu quả. Hừ, doanh nghiệp tư nhân vô lương tâm này, cũng quá coi trời bằng vung. Tốt lắm, chỉ cần bọn họ đồng ý bồi thường, dùng thực lực Tập đoàn Mậu Nguyên, khoản bồi thưởng vài chục ngàn còn không phải mưa bụi.
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười khổ, tuy rằng trong lòng cảm thấy chuyện này không thể kết thúc như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói gì thêm. Nhưng xem thái độ hiện giờ của Tập đoàn Mậu Nguyên thay đổi tốt lắm, nhưng đây là đối với truyền thông, đối mặt với công nhân thế yếu, bọn họ còn có thể khách khí như vậy sao? Thượng Thừa Cường muốn lấy được khoản bồi thường, sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy.
Ở kiếp trước của hắn, loại chuyện này hắn đã thấy nhiều. Có rất nhiều xí nghiệp vô lương khất nợ tiền lương hoặc phí chữa bệnh của công nhân, bọn họ thà rằng tiêu phí lớn kéo gần quan hệ với truyền thông và ban ngành chính quyền, chứ không chịu móc mấy chục ngàn đồng tiền lương. Kỳ thật, đây cũng không phải vấn đề keo kiệt hay không, mà là một loại vấn đề thái độ.
Trong mắt tư bản mạnh mẽ, cứng rắn, hống hách, người công nhân thế yếu làm sao có tôn nghiêm và quyền lợi gì đáng nói.
An Tại Đào thở dài trong lòng, có lòng muốn dừng tay như vậy, nhưng trước mắt lại hiện lên khuôn mặt lo sợ bất lực của vợ con Thượng Thừa Cường, cùng với cảnh tượng đứa bé hơn hai tuổi nằm trên mặt đất lạnh lẽo chìm vào giấc ngủ, một chút mềm mỏng bị ẩn sâu trong đáy lòng bị mở ra. Có lẽ khi còn nhỏ trải qua khổ đau, khiến trong lòng hắn thủy chung tiềm ẩn một tấm lòng thương xót đối với người thế yếu. Kiếp trước là thế, kiếp này cũng không có ngoại lệ.
Chờ một chút xem, An Tại Đào yên lặng mà nghĩ, tùy tay mở bản ghi chép đường dây nóng Lý Tương đưa qua, chuẩn bị tìm kiếm một vài vấn đề có thể lấy tin viết báo.
/498
|