Quan Thanh

Chương 409: Tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc lịch sử

/498


- Nói là thành phần bao gồm đông trùng hạ thảo, kỳ thật ttôi cảm thấy trên cơ bản đều là gạt người, làm sao có nhiều đông trùng hạ thảo như vậy cơ chứ? Chỉ là một mánh lới mà thôi.

An Tại Đào cười cười:

- Tuy nhiên cũng khá được, ngon hơn một chút so với Trung Hoa.

- Hạ Canh?

An Tại Đào hỏi lại một câu, nhớ tới nguyên Chủ tịch huyện Quy Ninh này đã bị Trương Bằng Viễn sung quân đến xí nghiệp. Tuy rằng là Giám đốc kiêm Bí thư đảng ủy công ty than thành phố, cũng là cán bộ quản lý cấp chính huyện, nhưng ở xí nghiệp và Chính phủ sao có thể đánh đồng?

Hạ Canh là một vật hi sinh trong cuộc tranh đấu quyền lực của huyện Quy Ninh, lúc đó cũng có liên quan đến An Tại Đào. Cho nên Cổ Trường Lăng cũng biết rõ, liền cười ha ha nói.

- Bí thư An, Hạ Canh tuy rằng đến xí nghiệp, nhưng là trong họa có phúc. Ngài không biết, anh ta hiện tại khá có tiếng tăm. Nhiều tiền thế lớn, không chỉ cùng người Hong kong góp vốn thành lập công ty TNHH Phòng Sơn Thiên Nguyên mà còn đầu tư vào vài nhà máy luyện than cốc, nghe nói còn đặt chân cả vào lĩnh vực bất động sản. Hiện giờ được coi là một ông chủ lớn của thành phố chúng ta.

Cổ Trường Lăng cười cười:

- Công ty than đá nguyên bản là Chính phủ trợ cấp, coi như là một xí nghiệp thua lỗ. Nhưng nghe nói từ sau khi Hạ Canh đến, không cần phải trợ cấp nữa, chuyển bại thành thắng, hiệu ứng rất tốt.

An Tại Đào ồ một tiếng, không nói gì them. Hạ Canh lăn lộn ở thương trường cũng không có gì là lạ. Dù sao y cũng đã từng là Chủ tịch huyện, đối với quan trường Phòng Sơn cũng là có chút mạng lưới quan hệ.

Lại cùng Cổ Trường Lăng nói chuyện tào lao vài câu, An Tại Đào cuối cùng mỉm cười:

- Lão Cổ à, ngày mai thành phố sẽ đến tuyên bố bổ nhiệm. Chủ tịch thành phố Đông Phương sẽ tự mình dẫn người đến. Anh làm tốt công tác chuẩn bị. Đây chính là sự khẳng định của lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đối với anh.

Đông Phương Du đích thân dẫn người đến? Vì mình? Cổ Trường Lăng trong lòng giật mình, không có gì hưng phấn, ngược lại cảm thấy có một tia xấu hổ.

Y ngẩng đầu bối rối cười:

- Bí thư An, Chủ tịch thành phố Đông Phương cũng đến sao? Thật không ngờ, tôi thật sự là không ngờ.

An Tại Đào khoát tay:

- Có thể là Chủ tịch thành phố Đông Phương tiện muốn đến Huyện chúng ta điều tra nghiên cứu một chút. Lãnh đạo muốn tới là chuyện tốt…

Cổ Trường Lăng thở dài, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt chân thành nhìn An Tại Đào:

- Bí thư An, các cái khác tôi cũng nói nhiều nữa. Ở đây không có người ngoài, tôi có vài câu trong lòng muốn nói. Sự quan tâm và đề bạt của Bí thư An, lão Cổ tôi ghi tạc trong lòng, vô cùng cảm kích.

Lão Cổ tôi không biết nói lời hay, nhưng tình cảm của Bí thư An cả đời tôi sẽ không quên. Xin Bí thư An yên tâm, bất cứ lúc nào lão Cổ tôi cũng sẽ toàn tâm toàn ý đi theo Bí thư An, tuyệt không hai lòng.

Nghe Cổ Trường Lăng biểu lộ thành ý, nói lên sự cảm kích, tuy rằng sự cảm kích đó có vài phần dối trá, nhưng tổng thể cũng là khá chân thành.

An Tại Đào ngay trước mặt y nói ra lời này, đương nhiên là có vài phần thử ý. Có lẽ bởi vì được tái sinh nên hắn nhìn người tương đối chuẩn. Hắn biết Cổ Trường Lăng không phản bội mình, cũng không qua lại với Đông Phương Du, cái này có lẽ là một thủ đoạn của Đông Phương Du.

An Tại Đào cao giọng cười, đứng dậy đi đến trước mặt Cổ Trường Lăng, vỗ vỗ vai y:

- Lão Cổ à, sao lại khách khí thế? Chúng ta đã làm việc chung lâu như vậy, ai còn không biết ai nữa. Anh có thể thăng chức, đây là lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quan tâm, là tổ chức tín nhiệm. Còn về phần tôi, chẳng qua chỉ là làm chút việc nhỏ. Anh không nên để trong lòng.

Lão Cổ, chúng ta còn nhiều thời gian, sau này chíng ta cùng làm việc phải dốc hết sức. Cái gọi là “Làm quan một lần, tạo phúc nhất phương” chính là ý này.

An Tại Đào vươn tay ra nắm chặt tay Cổ Trường Lăng.

Buổi sáng hôm sau.

Phó bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân tự mình mang theo các cán bộ có liên quan của Ban tổ chức cán bộ cùng với Ủy ban nhân dân thành phố đi theo Chủ tịch thành phố Đông Phương Du, bao gồm cả Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Lãnh Mai, một đoàn hơn mười người chạy đến Huyện Quy Ninh.

Đông Phương Du muốn tới, Đan Tân Dân liền không thể không đến. Tốt xấu gì thì Chủ tịch thành phố cũng là một trong những lãnh đạo chủ chốt của Thành phố, một Trưởng ban Tổ chức cán bộ như y làm sao có thể không đi cùng? Hơn nữa, gần đây Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như đều dần dần hướng về phía Đông Phương Du.

Từ sau khi huyện Quy Ninh được thành lập đến nay, trong những lần Thành phố đến huyện tuyên bố bổ nhiệm cán bộ thì lần này là quy cách cao nhất, Chủ tịch thành phố và Trưởng ban Tổ chức cán bộ đích thân tới. Một doan nhiều người như vậy, huyên náo như vậy, cũng là sự việc hiếm thấy trong hơn mười năm qua.

Đồng thời, Đông Phương Du còn dẫn theo mấy phóng viên của báo Phòng Sơn, đi một chiếc xe chuyên đụng đến.

An Tại Đào cùng bộ máy lãnh đạo của Huyện ủy đứng ở cửa chờ đón, thấy hai chiếc xe chở Đông Phương Du, Đan Tân Dân cùng với Ban tổ chức cán bộ và phóng viên các báo tiến vào, lúc này mới chậm rãi đi đến phía trước, vừa lúc Đông Phương Du bước xuống xe.

An Tại Đào cười cười, vươn tay ra:

- Chủ tịch thành phố Đông Phương, hoan nghênh lãnh đạo đến Huyện chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác!

Đông Phương Du lãnh đạm mỉm cười, vươn bàn tay mềm mại ra để An Tại Đào cầm:

- Tôi lần này đến là đi cùng các đồng chí của ban tổ chức cán bộ. Các đồng chí ấy đến làm việc là chính.

Đông Phương Du lập tức muốn rút tay về, nhưng vừa cựa quậy lại thấy không rút ra được. Sắc mặt cô có chút đỏ lên, ngẩng đầu oán hận nhìn hắn, thấy hắn đang dùng ánh mắt có chút lỗ mãng và khiêu khíc nhìn mình, tay thì dùng sức để nắm chặt lấy tay cô, thậm chí còn tùy ý bóp nhẹ một chút.

- Anh...

Đông Phương Du vừa thẹn vừa giận, nhưng không thể phát tác tại đây, chỉ có thể quát nhỏ:

- Khốn kiếp, buông ra!

An Tại Đào cười, tay lại tùy ý bóp nhẹ bàn tay trắng mịn của Đông Phương Du, lúc này mới chậm rãi buông tay ra, không để ý đến ánh mắt gần như muốn giết người của Đông Phương Du, bình thản đi đến chỗ Đan Tân Dân.

- Chào Trưởng ban Đan, hoan nghênh lãnh đạo.

Cùng Đan Tân Dân bắt tay qua loa, An Tại Đào lại tiến thêm vài bước đến chỗ Lãnh Mai. Thời điểm hắn bắt tay với Đông Phương Du vừa rồi, Lãnh Mai luôn luôn thờ ơ lạnh nhạt, cô dường như nhìn ra cái gì đó.

- Vị này chính là đồng chí Cổ Trường Lăng?

Đông Phương Du lại vươn tay ra, trên mặt lộ vẻ ôn hòa:

- Đồng chí Trường Lăng là một đồng chí rất có năng lực, lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố vô cùng coi trọng.

Trong lời nói của Đông Phương Du khó tránh khỏi có ý “Lôi kéo”. Trong mắt cô, một Chủ tịch thành phố đại nhân tự mình dẫn đoàn đến Huyện tuyên bố bổ nhiệm, đối với Cổ Trường Lăng mà nói thì là một loại ân sủng lớn lao, y hẳn là cảm động đến rơi nước mắt. Hơn nữa, cái này trên thực tế cũng là một loại ám chỉ.

Nhưng Cổ trường Lăng dường như phản ứng có chút chậm chạp, cũng không có nghe được sự ám chỉ của Đông Phương Du, chỉ kính cẩn tiến lên bắt tay với Đông Phương Du:

- Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tín nhiệm, tôi nhất định sẽ càng thêm cố gắng.

Đông Phương Du mày liễu nhíu lại, rồi thản nhiên cười, nhìn thật sâu Cổ Trường Lăng một cái, cảm thấy mất hứng, liền bỏ y qua một bên, quay sang đám người Khổng Lâm.

Thừa dịp Đông Phương Du và Đan Tân Dân đang nói chuyện với các cán bộ ở Huyện, Lãnh Mai có chút cổ quái nhìn An Tại Đào:

- An Tại Đào, vừa rồi rốt cuộc anh đã làm cái gì? Anh nói gì với Chủ tịch thành phố Đông Phương?

An Tại Đào khẽ mỉm cười:

- Không có gì, chỉ là bắt tay mà thôi.

Lãnh Mai cười lạnh một tiếng, cũng không để ý đến hắn nữa, đi cùng mọi người tiến vào hội trường của Huyện ủy.

Đông Phương Du đi trước, Đan Tân Dân ở phía sau, sau đó là An Tại Đào và Lãnh Mai, còn có Cổ Trường Lăng cùng với hai trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đi theo Đan Tân Dân đến huyện tuyên bố bổ nhiệm đều bước lên đài chủ tịch.

Các lãnh đạo của Huyện vừa thấy trận thế này, lập tức cảm thấy có chút khiếp sợ: Sao lần này đến tuyên bố bổ nhiệm quy cách lại cao như vậy? Cái này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phá lệ coi trọng Cổ Trường Lăng.

Trong hội trường Huyện ủy liền vang lên tiếng xôn xao khe khẽ. Rất nhiều Trưởng phòng cũng như các nhân vật số một của các đơn vị đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn An Tại Đào và Cổ Trường Lăng.

Không cần nói là cán bộ bình thường, cho dù là lãnh đạo của Huyện trong lòng cũng đều có chút âm trầm. Đương nhiên, phần nhiều là ghen tỵ, cũng có người cười khẩy.

Khổng Lâm nhìn chăm chú Cổ Trường Lăng đang ngồi trên đài chủ tịch, âm thầm cười lạnh: “Cổ Trường Lăng anh tính cái gì vậy, tiểu nhân đắc chí!”

Cô chợt nghĩ lại việc mình lên làm Chủ tịch huyện chính vì bị Chủ tịch thành phố Đông Phương Du phản đối mà không thành, liền nhìn về phía Đông Phương Du với ánh mắt mang vài phần hận thù. “Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu”, ở rất nhiền thời điểm, đạo lý chỉ đơn giản như vậy. Bởi vì Đông Phương Du và An Tại Đào hiện tại đang đối đầu, nên Khổng Lâm nhìn An Tại Đào tự nhiên có chút thân thiết và cảm giác cùng chung mối thù.

Hơn nữa, trước đó không lâu, An Tại Đào thật đúng là hướng Thành ủy đề cử cô.

Chỉ có điều sau đó lại là Cổ Trường Lăng lên chức, khẳng định là có “Âm mưu”. Khổng Lâm tất nhiên cũng không phải đứa ngốc, mơ hồ cũng đoán được vài phần.


/498

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status