An Tại Đào kết thúc cuộc nói chuyện với Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn, về đến nhà đã hơn 9h tối. Trên đường về nhà, hắn cẩn thận sắp xếp suy nghĩ hơi lộn xộn một lần, càng trở thêm rõ ràng đối với quy hoạch tương lai và biến hóa chồng chéo của sự thật.
Hắn biết, “Tư tưởng” của Trương Bằng Viễn cũng không phải tâm huyết dâng trào, rất nhanh sẽ tiến vào giai đoạn vận hành thực chất. Quan mới nhận chức ba đống lửa, đây khẳng định là đống lửa thứ nhất. Vì sao quan mới nhận chức phải nhóm lửa, một là muốn lập uy, hai là muốn chứng minh thành tích của mình nhanh một chút. Tuy rằng đống lửa thứ ba của một số “quan mới” cháy không hiểu ra sao cả, nhưng đá số mục đích vẫn là hai loại trên.
Mà điều này, đối với An Tại Đào mà nói, chính là một cơ hội lớn lao. Tuy rằng Trương Bằng Viễn không có chỉ ra, nhưng trên thực tế đã có ý tứ này: khu kinh tế mới sinh thái nông nghiệp Tư Hà tương lai do An Tại Đào tới dẫn dắt xây dựng, đương nhiên nơi này chính là của hắn.
Đây là ba xã a! Tổng cộng huyện Quy Ninh mới quản hạt ba xã, khu kinh tế mới này lập tức kéo tới ba xã, lập một “huyện nhỏ” khác cùng cấp với huyện Quy Ninh địa bàn của Tôn Cốc, nếu Tôn Cốc biết còn không phải tức chết.
An Tại Đào phấn chấn trong lòng một hồi, tuy rằng khu kinh tế mới như vậy chỉ là khu kinh tế mới ở huyện, nhưng đây là công trình Bí thư Thành ủy chủ đạo thúc đẩy, tầm quan trọng không cần nói cũng biết ---- chắc chắn được chính sách và tài chính thành phố song song giúp đỡ mạnh mẽ. Mà chính hắn cũng đạt được lợi ích chính trị rất lớn, tuy rằng trước mắt hắn chỉ được xưng là cấp Cục phó ---- làm Bí thư Đảng ủy thị trấn thực chức kiêm một ủy viên thường vụ Huyện ủy hư chức, nhưng dù sao không phải cán bộ cấp Cục phó “danh chính ngôn thuận”. Mà sau khi khu kinh tế mới thành lập, rất có khả năng hắn sẽ nắm giữ một cấp Cục phó thực chức... Ví dụ như lấy thận phận Phó Chủ tịch huyện kiêm Bí thư hoặc là Chủ nhiệm khu kinh tế mới.
Thứ đồ vật quyền lực này, kỳ thật rất hư ảo, bởi vì nó không phải hữu hình; sở dĩ quyền lực có ma lực lớn lao, bởi vì quyền lực thống trị người, tài, vật ba loại nhân tố này. Yếu tố người, tài, vật thống trị càng nhiều, quyền lực càng lớn. Rõ ràng, nhân vật số một khu kinh tế mới quản lý người, tài, vật của ba xã, quyền lực này một Bí thư Đảng ủy thị trấn tự nhiên không thể so được.
Nhưng nói thật, trước mắt An Tại Đào còn không có nắm chắc mười phần, vị trí đứng đầu của khu kinh tế mới sắp xây dựng này nhất định sẽ rơi lên đầu mình. Tuy rằng Trương Bằng Viễn có ý đồ rõ ràng, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ông ta lợi dụng An Tại Đào sau khi xây dựng thành công xong sẽ vứt bỏ mà không để ý. Tuy rằng loại khả năng này rất nhỏ, nhưng luôn tồn tại. Dù sao, phong thanh chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới vừa truyền ra, người nhắm tới vị trí này chắc chắn không ít ---- mà quan trường mưa gió thay đổi kỳ lạ, cho dù là bất ngờ gì đều có thể xảy ra.
Trong quan trường, chỉ có không thể tưởng tượng được, không có làm không được.
Cũng may, Trương Bằng Viễn là quan mới nhận chức ở Phòng Sơn, đầu tiên ông ta phải cực lực làm nhạt ảnh hưởng quyền lực của Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu lúc trước, bồi dưỡng tâm phúc của mình, mà An Tại Đào chính là lựa chọn rất thích hợp của ông ta.
Nghĩ biện pháp lại cho Trương Bằng Viễn thêm một chút lửa đi. An Tại Đào yên lặng nghĩ, suy nghĩ nhanh chóng, sắp xếp kế nhân tố ngoại lực mình có thể mượn được “thế”.
====
Hơn 5h chiều, một chiếc xe Audi màu đen đến huyện Quy Ninh, lái thẳng vào trong khu nhỏ các lãnh đạo Huyện ủy như An Tại Đào ở. Dừng trước ký túc xá An Tại Đào và Lưu Ngạn ở, một phụ nữ trung niên thần sắc tiều tụy mặc đồ hoa xuống xe, do dự mà lên lầu.
Lưu Ngạn đang muốn xuống lầu đón, thấy Âu Dương Đan đã lên lầu, liền khẽ mỉm cười:
- Cô Âu Dương, cháu đang muốn xuống đón cô đây.
Âu Dương Đan mệt mỏi thở dài một tiếng:
- Tiểu Ngạn, trước vào nhà nói sau.
Hai người vào phòng, ngồi trên sô pha phòng khách của Lưu Ngạn, còn chưa nói hai câu, Trúc Tử lại đi học về, vừa thấy Âu Dương Đan, Trúc Tử lập tức nhận ra bà là người phụ nữ có bệnh ngày đó ở Tân Hải tìm tới nhà khiến An Nhã Chi tức giận, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lập tức trầm xuống.
Nhưng Trúc Tử cũng không phải cô gái không hiểu chuyện, tuy rằng cô tức giận trong lòng nhưng ngoài miệng cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc Âu Dương Đan một cái, nhanh chóng quay đầu đeo cặp đi ra cửa, chuẩn bị quay về chỗ An Tại Đào.
Rầm! Cửa phòng bị Trúc Tử đóng mạnh lại. Lưu Ngạn hơi kinh ngạc, đứng dậy đuổi ra cửa:
- Trúc Tử, em...
Sắc mặt Trúc Tử đỏ lên, đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Ngạn, cúi đầu nói:
- Chị Lưu Ngạn. Em ghét người phụ nữ kia, hôm nay em ở chỗ anh em, không tới đây nữa...
Nói xong, không đợi Lưu Ngạn phản ứng lại, cô liền đóng cửa vào nhà An Tại Đào.
Lưu Ngạn ngẩn ra, chợt hiểu được, thở dài một tiếng, quay đầu trở về. Âu Dương Đan thật sự không nhận ra Trúc Tử, cúi đầu hỏi một câu:
- Tiểu Ngạn, cô bé kia là ai vậy...
Lưu Ngạn im lặng một hồi, thản nhiên nói:
- Cô Âu Dương, đó là Trúc Tử em gái của An Tại Đào.
Mày liễu dài nhỏ của Âu Dương Đan nhướng lên, sắc mặt hơi đỏ. Sau khi trầm mặc thật lâu, bà mới run giọng nói:
- Tiểu Ngạn, thích hợp, thật sự thích hợp đó. Nhưng, càng là như thế, lòng ta càng không an ổn ---- hắn, hắn có thể ghi hận trong lòng đối với Trần gia chúng tôi, không chịu...
Lưu Ngạn thở dài:
- Cô Âu Dương, chuyện quá khứ, có thể mỗi người chúng ta đều rất khó nói được rõ ràng ai đúng ai sai, nhưng có một điểm có thể khẳng định: Chú Trần thương tổn mẹ con An Tại Đào quá sâu, mà cô, lại chạy đến Tân Hải ồn ào một hồi như vậy. Điều này khiến cho quan hệ cứng ngắc của mọi người càng trở nên cứng ngắc... Có thể cô chưa từng nghĩ tới, trong quá khứ mẹ con bọn họ sống gian nan như thế nào... Có thể nói, mỗi lần nhìn thấy người Trần gia, với anh ấy mà nói, đều gợi lên ký ức thống khổ quá khứ.
- Tiểu Ngạn, chỉ cần hắn đồng ý đáp ứng cứu Tiểu Duệ, chúng ta có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của hắn... Cho dù hắn muốn nhận chú Trần của cháu, cô cũng sẽ không phản đối. Mấy ngày nay cô cũng nghĩ qua ---- việc đã đến nước này, so với phủ nhận lảng tránh sự thật không bằng đối mặt sự thật, những điều kia tính là cái gì, chỉ cần Tiểu Duệ có thể khỏe mạnh, cái gì cô cũng từ bỏ, cô chỉ cần cô...
Giọng nói của Âu Dương Đan nghẹn ngào lên, nhận khăn Lưu Ngạn đưa tới, lau lau nước mắt khóe mắt.
- Cô Âu Dương, tốt nhất cô không nên nói những điều này với An Tại Đào ---- dùng sự hiểu biết của cháu với anh ấy, anh ấy nhất định không có khả năng muốn nhận lại chú Trần, thậm chí anh ấy còn không muồn nhìn thấy bất luận một ai trong Trần gia...
Lưu Ngạn nhíu mày:
- Anh ấy sẽ không nhắc điều kiện gì, tuy rằng hiện tại anh ấy ở trong quan trường, nhưng lại chưa từng có suy nghĩ muốn mượn lực của chú Trần. Mà trên thực tế, không có chú Trần, anh ấy cũng thành công đi tới ngày hôm nay. Cán bộ cấp Cục phó 22 tuổi, chỉ cần anh ấy không phạm sai lầm, tương lai tiền đồ rộng mở.
Ánh mắt Âu Dương Đan hơi mờ mịt mà nhìn Lưu Ngạn, thần sắc thay đổi. Phía bệnh viện đã chuẩn bị thay tủy xong, còn mời tới chuyên gia có địa vị trong phương diện này từ thủ đô tới, nhưng ---- quan trọng nhất là, An Tại Đào có chịu hay không, có hay không.
Giờ phút này, trong lòng bà rất loạn, vừa thấy được hy vọng trong lòng lại ôm tuyệt vọng, bà không dám xác định, bà rất lo lắng, An Tại Đào không đáp ứng hiến tủy cho mình. Nếu An Tại Đào không chịu mà nói, không biết bản thân bà có thể hoàn toàn sụp đổ hay không! Cho nên, bệnh viện vừa kiểm nhiệm ra kết quả, bà lập tức chạy tới Quy Ninh.
- Tiểu Ngạn, cô nên làm như thế nào...
Giọng Âu Dương Đan hơi run rẩy. Lưu Ngạn thở dài, thầm nghĩ quả nhiên là thiên tính mẫu tử, chuyện tình liên quan tới mạng sống của con trai mình, người phụ nữ xuất thân nhà quyền quý luôn mạnh mẽ, cứng rắn này, rốt cuộc không duy trì ngạo mạt trong lòng và cẩn trọng trên mặt, trong lòng, đại khái đã hỗn loạn.
- Cháu cũng không biết. Hiện giờ anh ấy đang bồi Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn mới tới thành phố ăn cơm, chờ một lát anh ấy trở về rồi nói sau, cô hãy nói chuyện thật tốt với anh ấy.
Lưu Ngạn lắc đầu.
Âu Dương Đan ngẩn ra, đột nhiên cúi đầu nói:
- Tiểu Ngạn? Trương Bằng Viễn? Có phải Trương Bằng Viễn vốn là Phó Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy hay không?
Lưu Ngạn gật đầu, kinh ngạc nói:
- Đúng vậy, cô Âu Dương, cô không biết ông ta làm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn sao?
Trong mắt Âu Dương Đan phát ra một tia hưng phấn, xoa tay:
- Àu, Trần Duệ sinh bệnh, lòng cô đã sớm rối loạn, làm sao còn để ý chuyện này ---- chẳng qua, Tiểu Ngạn, chú Trần của cháu là lãnh đạo cũ của Trương Bằng Viễn, nếu An Tại Đào đồng ý cứu Tiểu Duệ, cô tìm Trương Bằng Viễn...
Sắc mặt Lưu Ngạn lập tức lạnh như băng, cô chậm rãi đứng dậy nhìn Âu Dương Đan, dao nhỏ gọt vỏ táo lay động một hồi, phát ra ánh sáng xán lạn:
- Cô Âu Dương, cô muốn thông qua Trương Bằng Viễn tạo áp lực với An Tại Đào sao? Cháu đề nghị cô không nên làm như vậy! Nếu cô làm như vậy mà nói, dùng cá tính thà gãy chứ không chịu cong của An Tại Đào, anh ấy sẽ không khuất phục!
Nghe giọng Lưu Ngạn nháy mắt trở nên lạnh băng như vậy, Âu Dương Đan run rẩy trong lòng một chút. Bà bỗng nhiên hiểu được, trong lòng Lưu Ngạn, An Tại Đào đã chiếm cứ một vị trí cực kỳ quan trọng, hoặc là, hai người đã --- nhớ tới con trai nằm trên giường bệnh của mình, Âu Dương Đan cô đơn liếc Lưu Ngạn một cái, ảm đạm nói:
- Tiểu Ngạn, cháu hiểu lầm cô, cô không có ý kia. Cô chỉ muốn... Ài!
Nói tới đây, sắc mặt Âu Dương Đan đột nhiên trở nên hơi bối rối:
- Hiện giờ Tiểu Duệ sinh bệnh, quan hệ tính mạng, cô cũng không cần quan tâm cái gì, cái gì cũng không quan trọng như sinh mạng Tiểu Duệ ---- ở nhà cô đã biết chú Trần của cháu có con tư sinh... Mà cháu cũng biết, tủy sống của An Tại Đào thích hợp với Tiểu Duệ, đây là không giấu diếm được ---- trong phạm vi nhỏ, là không giấu diếm được... Kỳ thật cho dù chúng ta phủ nhận, chỉ sợ không lâu sau một số lãnh đạo ở tỉnh đều đoán được cái gì...
Lưu Ngạn thở dài, kỳ thật cô cũng sớm đoán được kết quả như vậy. Chỉ có điều, chắc chắn sẽ không truyền bá phạm vi lớn, bởi vì Trần Cận Nam hiện giờ ở địa vị cao tự nhiên có thủ đoạn đè xuống, mà phía sau có bối cảnh Âu Dương gia, ngay cả có lãnh đạo cao tầng nào đó ở tình ngờ vực vô căn cứ, cũng sẽ không biểu lộ ra, đương nhiên, Trần gia cũng sẽ không công khai thừa nhận, mọi người hiểu trong lòng không nói ra mà thôi.
Lưu Ngạn cảm thấy, thật ra đối với An Tại Đào mà nói, đây cũng chưa hẳn không phải là một cơ hội. Quan hệ cha con của hắn với Trần Cận Nam để lộ ra trong phạm vi nhỏ, cho dù An Tại Đào vẫn cự tuyệt sự trợ giúp của Trần Cận Nam, đối với con đường làm quan tương lai của hắn, cũng là một chiếc ô vô hình.
Hắn biết, “Tư tưởng” của Trương Bằng Viễn cũng không phải tâm huyết dâng trào, rất nhanh sẽ tiến vào giai đoạn vận hành thực chất. Quan mới nhận chức ba đống lửa, đây khẳng định là đống lửa thứ nhất. Vì sao quan mới nhận chức phải nhóm lửa, một là muốn lập uy, hai là muốn chứng minh thành tích của mình nhanh một chút. Tuy rằng đống lửa thứ ba của một số “quan mới” cháy không hiểu ra sao cả, nhưng đá số mục đích vẫn là hai loại trên.
Mà điều này, đối với An Tại Đào mà nói, chính là một cơ hội lớn lao. Tuy rằng Trương Bằng Viễn không có chỉ ra, nhưng trên thực tế đã có ý tứ này: khu kinh tế mới sinh thái nông nghiệp Tư Hà tương lai do An Tại Đào tới dẫn dắt xây dựng, đương nhiên nơi này chính là của hắn.
Đây là ba xã a! Tổng cộng huyện Quy Ninh mới quản hạt ba xã, khu kinh tế mới này lập tức kéo tới ba xã, lập một “huyện nhỏ” khác cùng cấp với huyện Quy Ninh địa bàn của Tôn Cốc, nếu Tôn Cốc biết còn không phải tức chết.
An Tại Đào phấn chấn trong lòng một hồi, tuy rằng khu kinh tế mới như vậy chỉ là khu kinh tế mới ở huyện, nhưng đây là công trình Bí thư Thành ủy chủ đạo thúc đẩy, tầm quan trọng không cần nói cũng biết ---- chắc chắn được chính sách và tài chính thành phố song song giúp đỡ mạnh mẽ. Mà chính hắn cũng đạt được lợi ích chính trị rất lớn, tuy rằng trước mắt hắn chỉ được xưng là cấp Cục phó ---- làm Bí thư Đảng ủy thị trấn thực chức kiêm một ủy viên thường vụ Huyện ủy hư chức, nhưng dù sao không phải cán bộ cấp Cục phó “danh chính ngôn thuận”. Mà sau khi khu kinh tế mới thành lập, rất có khả năng hắn sẽ nắm giữ một cấp Cục phó thực chức... Ví dụ như lấy thận phận Phó Chủ tịch huyện kiêm Bí thư hoặc là Chủ nhiệm khu kinh tế mới.
Thứ đồ vật quyền lực này, kỳ thật rất hư ảo, bởi vì nó không phải hữu hình; sở dĩ quyền lực có ma lực lớn lao, bởi vì quyền lực thống trị người, tài, vật ba loại nhân tố này. Yếu tố người, tài, vật thống trị càng nhiều, quyền lực càng lớn. Rõ ràng, nhân vật số một khu kinh tế mới quản lý người, tài, vật của ba xã, quyền lực này một Bí thư Đảng ủy thị trấn tự nhiên không thể so được.
Nhưng nói thật, trước mắt An Tại Đào còn không có nắm chắc mười phần, vị trí đứng đầu của khu kinh tế mới sắp xây dựng này nhất định sẽ rơi lên đầu mình. Tuy rằng Trương Bằng Viễn có ý đồ rõ ràng, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ông ta lợi dụng An Tại Đào sau khi xây dựng thành công xong sẽ vứt bỏ mà không để ý. Tuy rằng loại khả năng này rất nhỏ, nhưng luôn tồn tại. Dù sao, phong thanh chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới vừa truyền ra, người nhắm tới vị trí này chắc chắn không ít ---- mà quan trường mưa gió thay đổi kỳ lạ, cho dù là bất ngờ gì đều có thể xảy ra.
Trong quan trường, chỉ có không thể tưởng tượng được, không có làm không được.
Cũng may, Trương Bằng Viễn là quan mới nhận chức ở Phòng Sơn, đầu tiên ông ta phải cực lực làm nhạt ảnh hưởng quyền lực của Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu lúc trước, bồi dưỡng tâm phúc của mình, mà An Tại Đào chính là lựa chọn rất thích hợp của ông ta.
Nghĩ biện pháp lại cho Trương Bằng Viễn thêm một chút lửa đi. An Tại Đào yên lặng nghĩ, suy nghĩ nhanh chóng, sắp xếp kế nhân tố ngoại lực mình có thể mượn được “thế”.
====
Hơn 5h chiều, một chiếc xe Audi màu đen đến huyện Quy Ninh, lái thẳng vào trong khu nhỏ các lãnh đạo Huyện ủy như An Tại Đào ở. Dừng trước ký túc xá An Tại Đào và Lưu Ngạn ở, một phụ nữ trung niên thần sắc tiều tụy mặc đồ hoa xuống xe, do dự mà lên lầu.
Lưu Ngạn đang muốn xuống lầu đón, thấy Âu Dương Đan đã lên lầu, liền khẽ mỉm cười:
- Cô Âu Dương, cháu đang muốn xuống đón cô đây.
Âu Dương Đan mệt mỏi thở dài một tiếng:
- Tiểu Ngạn, trước vào nhà nói sau.
Hai người vào phòng, ngồi trên sô pha phòng khách của Lưu Ngạn, còn chưa nói hai câu, Trúc Tử lại đi học về, vừa thấy Âu Dương Đan, Trúc Tử lập tức nhận ra bà là người phụ nữ có bệnh ngày đó ở Tân Hải tìm tới nhà khiến An Nhã Chi tức giận, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lập tức trầm xuống.
Nhưng Trúc Tử cũng không phải cô gái không hiểu chuyện, tuy rằng cô tức giận trong lòng nhưng ngoài miệng cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc Âu Dương Đan một cái, nhanh chóng quay đầu đeo cặp đi ra cửa, chuẩn bị quay về chỗ An Tại Đào.
Rầm! Cửa phòng bị Trúc Tử đóng mạnh lại. Lưu Ngạn hơi kinh ngạc, đứng dậy đuổi ra cửa:
- Trúc Tử, em...
Sắc mặt Trúc Tử đỏ lên, đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Ngạn, cúi đầu nói:
- Chị Lưu Ngạn. Em ghét người phụ nữ kia, hôm nay em ở chỗ anh em, không tới đây nữa...
Nói xong, không đợi Lưu Ngạn phản ứng lại, cô liền đóng cửa vào nhà An Tại Đào.
Lưu Ngạn ngẩn ra, chợt hiểu được, thở dài một tiếng, quay đầu trở về. Âu Dương Đan thật sự không nhận ra Trúc Tử, cúi đầu hỏi một câu:
- Tiểu Ngạn, cô bé kia là ai vậy...
Lưu Ngạn im lặng một hồi, thản nhiên nói:
- Cô Âu Dương, đó là Trúc Tử em gái của An Tại Đào.
Mày liễu dài nhỏ của Âu Dương Đan nhướng lên, sắc mặt hơi đỏ. Sau khi trầm mặc thật lâu, bà mới run giọng nói:
- Tiểu Ngạn, thích hợp, thật sự thích hợp đó. Nhưng, càng là như thế, lòng ta càng không an ổn ---- hắn, hắn có thể ghi hận trong lòng đối với Trần gia chúng tôi, không chịu...
Lưu Ngạn thở dài:
- Cô Âu Dương, chuyện quá khứ, có thể mỗi người chúng ta đều rất khó nói được rõ ràng ai đúng ai sai, nhưng có một điểm có thể khẳng định: Chú Trần thương tổn mẹ con An Tại Đào quá sâu, mà cô, lại chạy đến Tân Hải ồn ào một hồi như vậy. Điều này khiến cho quan hệ cứng ngắc của mọi người càng trở nên cứng ngắc... Có thể cô chưa từng nghĩ tới, trong quá khứ mẹ con bọn họ sống gian nan như thế nào... Có thể nói, mỗi lần nhìn thấy người Trần gia, với anh ấy mà nói, đều gợi lên ký ức thống khổ quá khứ.
- Tiểu Ngạn, chỉ cần hắn đồng ý đáp ứng cứu Tiểu Duệ, chúng ta có thể đáp ứng bất cứ điều kiện gì của hắn... Cho dù hắn muốn nhận chú Trần của cháu, cô cũng sẽ không phản đối. Mấy ngày nay cô cũng nghĩ qua ---- việc đã đến nước này, so với phủ nhận lảng tránh sự thật không bằng đối mặt sự thật, những điều kia tính là cái gì, chỉ cần Tiểu Duệ có thể khỏe mạnh, cái gì cô cũng từ bỏ, cô chỉ cần cô...
Giọng nói của Âu Dương Đan nghẹn ngào lên, nhận khăn Lưu Ngạn đưa tới, lau lau nước mắt khóe mắt.
- Cô Âu Dương, tốt nhất cô không nên nói những điều này với An Tại Đào ---- dùng sự hiểu biết của cháu với anh ấy, anh ấy nhất định không có khả năng muốn nhận lại chú Trần, thậm chí anh ấy còn không muồn nhìn thấy bất luận một ai trong Trần gia...
Lưu Ngạn nhíu mày:
- Anh ấy sẽ không nhắc điều kiện gì, tuy rằng hiện tại anh ấy ở trong quan trường, nhưng lại chưa từng có suy nghĩ muốn mượn lực của chú Trần. Mà trên thực tế, không có chú Trần, anh ấy cũng thành công đi tới ngày hôm nay. Cán bộ cấp Cục phó 22 tuổi, chỉ cần anh ấy không phạm sai lầm, tương lai tiền đồ rộng mở.
Ánh mắt Âu Dương Đan hơi mờ mịt mà nhìn Lưu Ngạn, thần sắc thay đổi. Phía bệnh viện đã chuẩn bị thay tủy xong, còn mời tới chuyên gia có địa vị trong phương diện này từ thủ đô tới, nhưng ---- quan trọng nhất là, An Tại Đào có chịu hay không, có hay không.
Giờ phút này, trong lòng bà rất loạn, vừa thấy được hy vọng trong lòng lại ôm tuyệt vọng, bà không dám xác định, bà rất lo lắng, An Tại Đào không đáp ứng hiến tủy cho mình. Nếu An Tại Đào không chịu mà nói, không biết bản thân bà có thể hoàn toàn sụp đổ hay không! Cho nên, bệnh viện vừa kiểm nhiệm ra kết quả, bà lập tức chạy tới Quy Ninh.
- Tiểu Ngạn, cô nên làm như thế nào...
Giọng Âu Dương Đan hơi run rẩy. Lưu Ngạn thở dài, thầm nghĩ quả nhiên là thiên tính mẫu tử, chuyện tình liên quan tới mạng sống của con trai mình, người phụ nữ xuất thân nhà quyền quý luôn mạnh mẽ, cứng rắn này, rốt cuộc không duy trì ngạo mạt trong lòng và cẩn trọng trên mặt, trong lòng, đại khái đã hỗn loạn.
- Cháu cũng không biết. Hiện giờ anh ấy đang bồi Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn mới tới thành phố ăn cơm, chờ một lát anh ấy trở về rồi nói sau, cô hãy nói chuyện thật tốt với anh ấy.
Lưu Ngạn lắc đầu.
Âu Dương Đan ngẩn ra, đột nhiên cúi đầu nói:
- Tiểu Ngạn? Trương Bằng Viễn? Có phải Trương Bằng Viễn vốn là Phó Trưởng ban Tổ chức Cán bộ Tỉnh ủy hay không?
Lưu Ngạn gật đầu, kinh ngạc nói:
- Đúng vậy, cô Âu Dương, cô không biết ông ta làm Bí thư Thành ủy Phòng Sơn sao?
Trong mắt Âu Dương Đan phát ra một tia hưng phấn, xoa tay:
- Àu, Trần Duệ sinh bệnh, lòng cô đã sớm rối loạn, làm sao còn để ý chuyện này ---- chẳng qua, Tiểu Ngạn, chú Trần của cháu là lãnh đạo cũ của Trương Bằng Viễn, nếu An Tại Đào đồng ý cứu Tiểu Duệ, cô tìm Trương Bằng Viễn...
Sắc mặt Lưu Ngạn lập tức lạnh như băng, cô chậm rãi đứng dậy nhìn Âu Dương Đan, dao nhỏ gọt vỏ táo lay động một hồi, phát ra ánh sáng xán lạn:
- Cô Âu Dương, cô muốn thông qua Trương Bằng Viễn tạo áp lực với An Tại Đào sao? Cháu đề nghị cô không nên làm như vậy! Nếu cô làm như vậy mà nói, dùng cá tính thà gãy chứ không chịu cong của An Tại Đào, anh ấy sẽ không khuất phục!
Nghe giọng Lưu Ngạn nháy mắt trở nên lạnh băng như vậy, Âu Dương Đan run rẩy trong lòng một chút. Bà bỗng nhiên hiểu được, trong lòng Lưu Ngạn, An Tại Đào đã chiếm cứ một vị trí cực kỳ quan trọng, hoặc là, hai người đã --- nhớ tới con trai nằm trên giường bệnh của mình, Âu Dương Đan cô đơn liếc Lưu Ngạn một cái, ảm đạm nói:
- Tiểu Ngạn, cháu hiểu lầm cô, cô không có ý kia. Cô chỉ muốn... Ài!
Nói tới đây, sắc mặt Âu Dương Đan đột nhiên trở nên hơi bối rối:
- Hiện giờ Tiểu Duệ sinh bệnh, quan hệ tính mạng, cô cũng không cần quan tâm cái gì, cái gì cũng không quan trọng như sinh mạng Tiểu Duệ ---- ở nhà cô đã biết chú Trần của cháu có con tư sinh... Mà cháu cũng biết, tủy sống của An Tại Đào thích hợp với Tiểu Duệ, đây là không giấu diếm được ---- trong phạm vi nhỏ, là không giấu diếm được... Kỳ thật cho dù chúng ta phủ nhận, chỉ sợ không lâu sau một số lãnh đạo ở tỉnh đều đoán được cái gì...
Lưu Ngạn thở dài, kỳ thật cô cũng sớm đoán được kết quả như vậy. Chỉ có điều, chắc chắn sẽ không truyền bá phạm vi lớn, bởi vì Trần Cận Nam hiện giờ ở địa vị cao tự nhiên có thủ đoạn đè xuống, mà phía sau có bối cảnh Âu Dương gia, ngay cả có lãnh đạo cao tầng nào đó ở tình ngờ vực vô căn cứ, cũng sẽ không biểu lộ ra, đương nhiên, Trần gia cũng sẽ không công khai thừa nhận, mọi người hiểu trong lòng không nói ra mà thôi.
Lưu Ngạn cảm thấy, thật ra đối với An Tại Đào mà nói, đây cũng chưa hẳn không phải là một cơ hội. Quan hệ cha con của hắn với Trần Cận Nam để lộ ra trong phạm vi nhỏ, cho dù An Tại Đào vẫn cự tuyệt sự trợ giúp của Trần Cận Nam, đối với con đường làm quan tương lai của hắn, cũng là một chiếc ô vô hình.
/498
|