An Tại Đào lên lầu ủy viên thường vụ Thành ủy Tân Hải. Nghe thấy trong phòng làm việc của Đỗ Canh có người, liền tránh đi, đi thẳng tới gõ cửa văn phòng của Trưởng ban Thư ký kiêm Chánh văn phòng Thành ủy Tân Hải Tống Lượng.
Tống Lượng đang lật xem Nhật báo Đông Sơn và Báo chiều Đông Sơn hôm nay, thấy trên Báo chiều Đông Sơn đăng ảnh chụp chung của An Tại Đào và Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, khóe miệng lộ ra một nụ cười như thoáng suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, vội lấy lại bình tĩnh, cất cao giọng nói:
- Tiến vào!
- Chào ngài, Trưởng ban Thư ký Tống!
An Tại Đào đi đến dường như không có việc gì, khẽ mỉm cười với Tống Lượng.
- Ồ? Hóa ra là Bí thư Tiểu An của chúng ta đến đây!
Tống Lượng ngoài dự đoán của mọi người mà đi ra từ sau bàn làm việc, cười ha ha bắt tay thân mật với An Tại Đào, hai người ---- bất luận là Tống Lượng hay là An Tại Đào, đều không có lộ ra cảm xúc bất ngờ hay khiếp sợ gì.
Tống Lượng đương nhiên hiểu được vì sao An Tại Đào đến, nhưng gã cũng không chủ động nói. Mà An Tại Đào cũng dường như không có việc gì, chỉ nói chuyện vài lời khách sáo không có gì đặc biệt với Tống Lượng. Thấy An Tại Đào điềm tĩnh tự nhiên như vậy, Tống Lượng không khỏi thầm than trong lòng: chàng trai này quả nhiên là một tài liệu làm quan trời sinh, cha vợ xảy ra chuyện như vậy, không ngờ hắn còn có thể bảo trì bình thản?!
Tống Lượng nhẫn nại tán gẫu với An Tại Đào, thấy An Tại Đào thủy chung không có nói tới chuyện của Hạ Thiên Nông. Gã làm như trong lòng có ý tưởng khác, vì thế liền đột nhiên chủ động mở “máy hát”:
- Tiểu An à, chuyện Trương Phượng Dương thư ký của Lão Hạ bị Ủy ban Kỷ luật bắt giam cậu đại khái cũng nghe nói chứ?
- Ồ, vừa mới nghe nói. Ngày hôm qua Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đi tới chỗ chúng tôi thị sát công tác, hôm nay tôi tiễn bước Bí thư Tiếu, đến Tân Hải bàn bạc chuyện tình thuận tiện trở về nhà xem, vừa lúc nghe nói chuyện này.
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười thản nhiên, rơi vào trong mắt Tống Lượng, không biết vì sao Tống Lượng đột nhiên nhảy dựng trong lòng.
- Bí thư Tiểu An thật sự là trẻ tuổi đầy hứa hẹn! Không hổ là cán bộ đi ra từ cơ quan Thành ủy Tân Hải chúng ta, ngắn ngủn mấy tháng, liền nổi bật ở Phòng Sơn, rất được lãnh đạo Tỉnh ủy coi trọng và thưởng thức ---- điều này à, vừa rồi tôi còn đang xem tin tức trên báo... Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đánh giá cậu rất cao đó!
Tống Lượng cười ha ha, đẩy tờ báo trên bàn qua.
An Tại Đào thản nhiên liếc tờ báo một cái, đột nhiên thấp giọng nói:
- Trưởng ban Thư ký Tống, tôi rất ngạc nhiên, Trương Phương Dương này rốt cuộc là người ra sao vậy?
Tống Lượng nghĩ thầm, cuối cùng vẫn không kìm nổi. Gã cười cười:
- Tiểu An à, Trương Phượng Dương này theo Lão Hạ đã có ---- đã nhiều năm đi? Cậu không quen gã à?
An Tại Đào lắc đầu:
- Trước kia không chú ý đến gã thế nào, chỉ cảm thấy gã ít tiếng ít lời khá thành thật, cũng không ngờ, người thành thật này cũng có ngày xảy ra vấn đề.
Tống Lượng cười ha ha:
- Thông thường, nhưng đồng chí làm việc bên người lãnh đạo này, không chịu nổi hấp dẫn, cáo mượn oai hùm lấy cờ hiệu lãnh đạo kiếm chút tư lợi vì mình, cũng có khả năng. Nhưng...
Tống Lượng chậm rãi nói rất nhiều với An Tại Đào, chủ đề đương nhiên là “Trương Phượng Dương kia”, bao gồm quá trình công tác, tình hình gia đình, bà xã đi làm ở nơi nào, con cái đến trường ở nơi nào... Thậm chí ngay cả cuối tuần gã thích tới phòng khiêu vũ cũng nói ra.
An Tại Đào cười lạnh trong lòng một tiếng, biết Tống Lượng là “có chuẩn bị mà nói”. Dường như, gã đã đoán ra mình nhất định sẽ hỏi thăm tình hình Trương Phượng Dương này, mà cố ý điều tra tỉ mỉ một phen. Vì sao gã lại nhiệt tình như vậy? Trương phượng Dương này theo Hạ Thiên Nông nhiều năm nghe nói là một thư ký trung thực, như nào đột nhiên lại biến thành phần tử tham nhũng?
An Tại Đào càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này hơi cổ quái. Nghĩ tới đây, hắn ngược lại không nóng nảy, càng thêm vững vàng, ngồi trong phòng làm việc của Tốn Lượng nói chuyện tào lao với gã. Hắn mơ hồ đoán được, hắn có thể bảo trì bình thản, nhưng dường như có người chắc chắn thiếu kiên nhẫn đi.
Quả nhiên...
Đỗ Canh sớm phát hiện An Tại Đào đã đến, ông ta vẫn chuẩn bị “tiếp kiến” An Tại Đào trong phòng làm việc, nhưng vẫn không đợi được An Tại Đào. Nhân cơ hội đi nhà vệ sinh, ông phát hiện không ngờ An Tại Đào ngồi nói chuyện tào lao trong phòng làm việc của Tống Lượng, không khỏi thầm mắng trong lòng một tiếng.
- Ồ? Tiểu An?
Đỗ Canh đi qua buồng vệ sinh bên kia rồi trở về, lúc đi qua cửa văn phòng Tống Lượng, làm bộ như trong lúc vô tình chứng kiến An Tại Đào, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, chủ động chào hỏi An Tại Đào.
An Tại Đào vội vàng đứng dậy, sắc mặt kính cẩn qua đón:
- Bí thư Đỗ! Tôi đến Tân Hải làm việc, liền tới thăm Bí thư Đỗ và Trưởng ban thư ký Tống!
...
...
Đỗ Canh ngồi trong phòng làm việc, nhìn An Tại Đào vẻ mặt thản nhiên, trên mặt một mảnh ngưng trọng, cúi đầu nói:
- Tiểu An à, cậu cũng không phải người ngoài, vừa là con rể Lão Hạ còn từng làm thư ký của tôi, tôi cũng không gạt cậu ---- Thư ký Trương Phượng Dương của Lão Hạ bị bắt giam, xem từ tình hình Ủy ban Kỷ luật thành phố điều tra, lúc này Lão Hạ ---- vấn đề có thể nghiêm trọng một chút...
Đỗ Canh nói vài câu với An Tại Đào, uyển chuyển mà biểu đạt sự quan tâm và quan hệ cá nhân của ông với Hạ Thiên Nông, nhưng lại rất nghệ thuật mà tỏ vẻ, ông làm một Bí thư Thành ủy hết thảy vẫn phải lấy đại cục làm trọng không thể làm việc thiên về tư tình, ngụ ý đơn giản là ám chỉ nói ---- chuyện Hạ Thiên Nông phạm phải rất nghiêm trọng, nếu hài người có biện pháp nhanh chóng nghĩ biện pháp, Bí thư Thành ủy tôi có thể kéo dài chuyện này một chút ---- nhưng không thể kéo dài quá lâu!
Đỗ Canh nói xong, tiếp một cuộc điện thoại. Tiếp điện thoại xong, ông vội vàng đứng dậy cười nói:
- Tiểu An, cậu chờ tôi một chút, tôi đi chỗ Chủ tịch thành phố Mông một chuyến lập tức quay lại, xong rồi cậu ăn một bữa cơm tối cùng với tôi!
Đỗ Canh vội vàng rời đi, cửa yên lặng đóng chặt.
Khóe miệng An Tại Đào giật giật, nhìn lướt qua bàn Đỗ Canh, thấy một phần tài liệu thật dày bày trên bàn. Hắn bỗng nhiên mỉm cười, dường như là Đỗ Canh cố ý muốn cho mình xem.
Một khi đã như vậy, hắn cũng không chút khách khí, ngông nghên cầm tới, ngồi trên sô pha chậm rãi lật xem. Nhìn từ tình hình phản ánh trên tài liệu, dường như Hạ Thiên Nông đã “khó thoát tội này”. Có thư ký Trương Phượng Dương của ông tự mình chỉ điểm chứng minh, còn có chứng cớ xác thực Công ty bất động sản Vĩnh Hòa đút lót ---- Công ty bất động sản Vĩnh Hòa thông qua đút lót Hạ Thiên Nông, dùng giá thấp lấy được đất dùng làm quảng trường công ích Đông Phương Hồng ở giải đất trung tâm thành phố Tân Hải, cũng chuẩn bị đầu tư mở rộng nhà thương phẩm ở nơi này. Đất công ích biến thành đất buôn bán, lượng tiền đút lót cao tới 1.200.000 đồng. Người đút lót của Bất động sản Vĩnh Hòa và Trương Phượng Dương đã bị Ủy ban Kỷ luật khống chế lại, hơn nữa chứng cớ đút lót chính xác, một khi bị thẩm tra, không chỉ chức quan của Hạ Thiên Nông không đảm bảo, sợ rằng còn phải vào ngục.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cao Đại Sơn nhảy dù tới là một phái của Chủ tịch thành phố Mông Hổ, rất hiển nhiên, về chuyện tình vụ án liên quan tới Hạ Thiên Nông, bọn họ cùng lúc thông báo Thành ủy ép Đỗ Canh, về phương diện khác cùng lúc đưa lên cấp trên ---- hoặc là nói, loại hành động này vốn đạt được tán thành nào đó của cấp trên.
Nhưng nếu không xem tài liệu này, trong lòng An Tại Đào còn có vài phần lo lắng. Sau khi xem xong tài liệu, nghi hoặc trong lòng hắn dần dần cùng dâng lên. Chứng cớ vô cùng xác thực, vô cùng xác thực khiến cho hắn sinh nghi ---- mà đồng thời, dường như biểu hiện của Đỗ Canh cũng quá mức cổ quái. Mông Hổ và Cao Đại Sơn liên hợp lại, đã thổi kèn “phản công” với ông ta một lần nữa, tại sao ông ta thờ ơ?
Còn nữa, đối với cha vợ của mình, An Tại Đào thật sự hiểu rất rõ. Nghiêm khắc mà nói, Hạ Thiên Nông là một người cẩn thận chặt chẽ, làm việc cũng không thích đường hoàng ---- ngay cả ông có tham tiền, dùng cá tính của ông, cũng quả quyết không thể khiến thư ký nhận tiền hối lộ thay mình, hoặc là khiến thư ký nắm giữ sự thật mình nhận hối lộ.
Hơn nữa trước đó không lâu, vết xe đổ Đỗ Canh thông qua “xuống tay” với thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi lúc trước vặn ngã Tôn Phúc Lợi ---- đối với thư ký bên người, trong lòng ông cũng tồn tại vài phần cảnh giác. Nếu Đỗ Canh có thể xuống tay với thư ký của Tôn Phúc Lợi, vậy người khác cũng có thể làm ra điều gì đó trên người thư ký của mình. Đây còn là An Tại Đào nhắc nhở ông, muốn ông có lòng đề phòng đối với người bên cạnh, đối với thư ký, lái xe những người này, có thể tin tưởng nhưng không thể tin tưởng toàn bộ.
An Tại Đào trầm ngâm trong lòng, chậm rãi đặt tài liệu trở lại bàn, vẫn đặt nguyên vị trí. Vốn Đỗ Canh đã đặt tài liệu này ở vị trí bắt mắt trên bàn làm việc.
Đỗ Canh đi đến, khẽ mỉm cười:
- Đi thôi, Tiểu An, tan tầm rồi --- đi, đêm nay tôi mời cậu ăn cơm ---- hiện giờ cậu là khách, tôi là chủ.
- Ha ha, Bí thư Đỗ, sao có thể để ngài mời tôi? Ngài là lãnh đạo cũ, nên để tôi mời ngài đi ----
An Tại Đào vừa ra ngoài cùng Đỗ Canh, vừa cười nói. Hai người sóng vai đi xuống lầu, thư ký của Đỗ Canh đã chờ dưới lầu, nhìn thấy An Tại Đào liền cười gật đầu.
Thấy là một chiếc Audi mới màu đen, An Tại Đào cười cười:
- Lãnh đạo cũ đổi xe nhé. Tôi đã nói mà, lãnh đạo lớn như ngài vậy, ngồi Santana có chút không tốt, ừ, xe này được.
Đỗ Canh cười ha ha:
- Đây không phải xe của tôi, đây là xe mới thành phố mua cho các lãnh đạo hội đồng nhân dân thành phố đi công tác, tôi chỉ lâm thời mượn một chút, nhà tài xế của tôi có chút việc gấp, xin tôi nghỉ vài ngày. Về phần tôi, vẫn thích chiếc Santana kia, ngồi thoải mái.
- Ồ, hóa ra là xe đi công tác của lãnh đạo.
An Tại Đào ồ một tiếng, ánh mắt hơi sáng lên.
Theo Đỗ Canh chui vào trong xe, trong lòng cũng cười thầm, Đỗ Canh nhất định là muốn đổi xe, nhưng ông ta cũng không thể trực tiếp đổi, mà phải “vẽ một vòng tròn”, sử dụng cờ hiệu mua xe mới cho lãnh đạo đại biểu hội đồng nhân dân thành phố hoặc Mặt trận Tổ quốc, nói là cho lãnh đạo người ta sử dụng, nhưng những lãnh đạo này ai không phải mặt hàng thành tinh, ai lại không biết thời vụ mà dùng xe này chứ?
Đại khái, xe này đi một vòng ở cơ quan Hội đồng nhân dân, dừng hai tháng trong viện Hội đồng nhân dân, sau đó liền quay trở lại, chính thức trở thành xe của Đỗ Canh.
Thật sự là dối trá, nhưng người làm quan, gồm cả mình bên trong, lại có mấy người không như vậy chứ? An Tại Đào nhìn dòng xe và dòng người ngoài cửa, trong lòng hơi cảm thán.
Tống Lượng đang lật xem Nhật báo Đông Sơn và Báo chiều Đông Sơn hôm nay, thấy trên Báo chiều Đông Sơn đăng ảnh chụp chung của An Tại Đào và Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, khóe miệng lộ ra một nụ cười như thoáng suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa, vội lấy lại bình tĩnh, cất cao giọng nói:
- Tiến vào!
- Chào ngài, Trưởng ban Thư ký Tống!
An Tại Đào đi đến dường như không có việc gì, khẽ mỉm cười với Tống Lượng.
- Ồ? Hóa ra là Bí thư Tiểu An của chúng ta đến đây!
Tống Lượng ngoài dự đoán của mọi người mà đi ra từ sau bàn làm việc, cười ha ha bắt tay thân mật với An Tại Đào, hai người ---- bất luận là Tống Lượng hay là An Tại Đào, đều không có lộ ra cảm xúc bất ngờ hay khiếp sợ gì.
Tống Lượng đương nhiên hiểu được vì sao An Tại Đào đến, nhưng gã cũng không chủ động nói. Mà An Tại Đào cũng dường như không có việc gì, chỉ nói chuyện vài lời khách sáo không có gì đặc biệt với Tống Lượng. Thấy An Tại Đào điềm tĩnh tự nhiên như vậy, Tống Lượng không khỏi thầm than trong lòng: chàng trai này quả nhiên là một tài liệu làm quan trời sinh, cha vợ xảy ra chuyện như vậy, không ngờ hắn còn có thể bảo trì bình thản?!
Tống Lượng nhẫn nại tán gẫu với An Tại Đào, thấy An Tại Đào thủy chung không có nói tới chuyện của Hạ Thiên Nông. Gã làm như trong lòng có ý tưởng khác, vì thế liền đột nhiên chủ động mở “máy hát”:
- Tiểu An à, chuyện Trương Phượng Dương thư ký của Lão Hạ bị Ủy ban Kỷ luật bắt giam cậu đại khái cũng nghe nói chứ?
- Ồ, vừa mới nghe nói. Ngày hôm qua Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đi tới chỗ chúng tôi thị sát công tác, hôm nay tôi tiễn bước Bí thư Tiếu, đến Tân Hải bàn bạc chuyện tình thuận tiện trở về nhà xem, vừa lúc nghe nói chuyện này.
Khóe miệng An Tại Đào lộ ra một nụ cười thản nhiên, rơi vào trong mắt Tống Lượng, không biết vì sao Tống Lượng đột nhiên nhảy dựng trong lòng.
- Bí thư Tiểu An thật sự là trẻ tuổi đầy hứa hẹn! Không hổ là cán bộ đi ra từ cơ quan Thành ủy Tân Hải chúng ta, ngắn ngủn mấy tháng, liền nổi bật ở Phòng Sơn, rất được lãnh đạo Tỉnh ủy coi trọng và thưởng thức ---- điều này à, vừa rồi tôi còn đang xem tin tức trên báo... Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đánh giá cậu rất cao đó!
Tống Lượng cười ha ha, đẩy tờ báo trên bàn qua.
An Tại Đào thản nhiên liếc tờ báo một cái, đột nhiên thấp giọng nói:
- Trưởng ban Thư ký Tống, tôi rất ngạc nhiên, Trương Phương Dương này rốt cuộc là người ra sao vậy?
Tống Lượng nghĩ thầm, cuối cùng vẫn không kìm nổi. Gã cười cười:
- Tiểu An à, Trương Phượng Dương này theo Lão Hạ đã có ---- đã nhiều năm đi? Cậu không quen gã à?
An Tại Đào lắc đầu:
- Trước kia không chú ý đến gã thế nào, chỉ cảm thấy gã ít tiếng ít lời khá thành thật, cũng không ngờ, người thành thật này cũng có ngày xảy ra vấn đề.
Tống Lượng cười ha ha:
- Thông thường, nhưng đồng chí làm việc bên người lãnh đạo này, không chịu nổi hấp dẫn, cáo mượn oai hùm lấy cờ hiệu lãnh đạo kiếm chút tư lợi vì mình, cũng có khả năng. Nhưng...
Tống Lượng chậm rãi nói rất nhiều với An Tại Đào, chủ đề đương nhiên là “Trương Phượng Dương kia”, bao gồm quá trình công tác, tình hình gia đình, bà xã đi làm ở nơi nào, con cái đến trường ở nơi nào... Thậm chí ngay cả cuối tuần gã thích tới phòng khiêu vũ cũng nói ra.
An Tại Đào cười lạnh trong lòng một tiếng, biết Tống Lượng là “có chuẩn bị mà nói”. Dường như, gã đã đoán ra mình nhất định sẽ hỏi thăm tình hình Trương Phượng Dương này, mà cố ý điều tra tỉ mỉ một phen. Vì sao gã lại nhiệt tình như vậy? Trương phượng Dương này theo Hạ Thiên Nông nhiều năm nghe nói là một thư ký trung thực, như nào đột nhiên lại biến thành phần tử tham nhũng?
An Tại Đào càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này hơi cổ quái. Nghĩ tới đây, hắn ngược lại không nóng nảy, càng thêm vững vàng, ngồi trong phòng làm việc của Tốn Lượng nói chuyện tào lao với gã. Hắn mơ hồ đoán được, hắn có thể bảo trì bình thản, nhưng dường như có người chắc chắn thiếu kiên nhẫn đi.
Quả nhiên...
Đỗ Canh sớm phát hiện An Tại Đào đã đến, ông ta vẫn chuẩn bị “tiếp kiến” An Tại Đào trong phòng làm việc, nhưng vẫn không đợi được An Tại Đào. Nhân cơ hội đi nhà vệ sinh, ông phát hiện không ngờ An Tại Đào ngồi nói chuyện tào lao trong phòng làm việc của Tống Lượng, không khỏi thầm mắng trong lòng một tiếng.
- Ồ? Tiểu An?
Đỗ Canh đi qua buồng vệ sinh bên kia rồi trở về, lúc đi qua cửa văn phòng Tống Lượng, làm bộ như trong lúc vô tình chứng kiến An Tại Đào, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, chủ động chào hỏi An Tại Đào.
An Tại Đào vội vàng đứng dậy, sắc mặt kính cẩn qua đón:
- Bí thư Đỗ! Tôi đến Tân Hải làm việc, liền tới thăm Bí thư Đỗ và Trưởng ban thư ký Tống!
...
...
Đỗ Canh ngồi trong phòng làm việc, nhìn An Tại Đào vẻ mặt thản nhiên, trên mặt một mảnh ngưng trọng, cúi đầu nói:
- Tiểu An à, cậu cũng không phải người ngoài, vừa là con rể Lão Hạ còn từng làm thư ký của tôi, tôi cũng không gạt cậu ---- Thư ký Trương Phượng Dương của Lão Hạ bị bắt giam, xem từ tình hình Ủy ban Kỷ luật thành phố điều tra, lúc này Lão Hạ ---- vấn đề có thể nghiêm trọng một chút...
Đỗ Canh nói vài câu với An Tại Đào, uyển chuyển mà biểu đạt sự quan tâm và quan hệ cá nhân của ông với Hạ Thiên Nông, nhưng lại rất nghệ thuật mà tỏ vẻ, ông làm một Bí thư Thành ủy hết thảy vẫn phải lấy đại cục làm trọng không thể làm việc thiên về tư tình, ngụ ý đơn giản là ám chỉ nói ---- chuyện Hạ Thiên Nông phạm phải rất nghiêm trọng, nếu hài người có biện pháp nhanh chóng nghĩ biện pháp, Bí thư Thành ủy tôi có thể kéo dài chuyện này một chút ---- nhưng không thể kéo dài quá lâu!
Đỗ Canh nói xong, tiếp một cuộc điện thoại. Tiếp điện thoại xong, ông vội vàng đứng dậy cười nói:
- Tiểu An, cậu chờ tôi một chút, tôi đi chỗ Chủ tịch thành phố Mông một chuyến lập tức quay lại, xong rồi cậu ăn một bữa cơm tối cùng với tôi!
Đỗ Canh vội vàng rời đi, cửa yên lặng đóng chặt.
Khóe miệng An Tại Đào giật giật, nhìn lướt qua bàn Đỗ Canh, thấy một phần tài liệu thật dày bày trên bàn. Hắn bỗng nhiên mỉm cười, dường như là Đỗ Canh cố ý muốn cho mình xem.
Một khi đã như vậy, hắn cũng không chút khách khí, ngông nghên cầm tới, ngồi trên sô pha chậm rãi lật xem. Nhìn từ tình hình phản ánh trên tài liệu, dường như Hạ Thiên Nông đã “khó thoát tội này”. Có thư ký Trương Phượng Dương của ông tự mình chỉ điểm chứng minh, còn có chứng cớ xác thực Công ty bất động sản Vĩnh Hòa đút lót ---- Công ty bất động sản Vĩnh Hòa thông qua đút lót Hạ Thiên Nông, dùng giá thấp lấy được đất dùng làm quảng trường công ích Đông Phương Hồng ở giải đất trung tâm thành phố Tân Hải, cũng chuẩn bị đầu tư mở rộng nhà thương phẩm ở nơi này. Đất công ích biến thành đất buôn bán, lượng tiền đút lót cao tới 1.200.000 đồng. Người đút lót của Bất động sản Vĩnh Hòa và Trương Phượng Dương đã bị Ủy ban Kỷ luật khống chế lại, hơn nữa chứng cớ đút lót chính xác, một khi bị thẩm tra, không chỉ chức quan của Hạ Thiên Nông không đảm bảo, sợ rằng còn phải vào ngục.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cao Đại Sơn nhảy dù tới là một phái của Chủ tịch thành phố Mông Hổ, rất hiển nhiên, về chuyện tình vụ án liên quan tới Hạ Thiên Nông, bọn họ cùng lúc thông báo Thành ủy ép Đỗ Canh, về phương diện khác cùng lúc đưa lên cấp trên ---- hoặc là nói, loại hành động này vốn đạt được tán thành nào đó của cấp trên.
Nhưng nếu không xem tài liệu này, trong lòng An Tại Đào còn có vài phần lo lắng. Sau khi xem xong tài liệu, nghi hoặc trong lòng hắn dần dần cùng dâng lên. Chứng cớ vô cùng xác thực, vô cùng xác thực khiến cho hắn sinh nghi ---- mà đồng thời, dường như biểu hiện của Đỗ Canh cũng quá mức cổ quái. Mông Hổ và Cao Đại Sơn liên hợp lại, đã thổi kèn “phản công” với ông ta một lần nữa, tại sao ông ta thờ ơ?
Còn nữa, đối với cha vợ của mình, An Tại Đào thật sự hiểu rất rõ. Nghiêm khắc mà nói, Hạ Thiên Nông là một người cẩn thận chặt chẽ, làm việc cũng không thích đường hoàng ---- ngay cả ông có tham tiền, dùng cá tính của ông, cũng quả quyết không thể khiến thư ký nhận tiền hối lộ thay mình, hoặc là khiến thư ký nắm giữ sự thật mình nhận hối lộ.
Hơn nữa trước đó không lâu, vết xe đổ Đỗ Canh thông qua “xuống tay” với thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tôn Phúc Lợi lúc trước vặn ngã Tôn Phúc Lợi ---- đối với thư ký bên người, trong lòng ông cũng tồn tại vài phần cảnh giác. Nếu Đỗ Canh có thể xuống tay với thư ký của Tôn Phúc Lợi, vậy người khác cũng có thể làm ra điều gì đó trên người thư ký của mình. Đây còn là An Tại Đào nhắc nhở ông, muốn ông có lòng đề phòng đối với người bên cạnh, đối với thư ký, lái xe những người này, có thể tin tưởng nhưng không thể tin tưởng toàn bộ.
An Tại Đào trầm ngâm trong lòng, chậm rãi đặt tài liệu trở lại bàn, vẫn đặt nguyên vị trí. Vốn Đỗ Canh đã đặt tài liệu này ở vị trí bắt mắt trên bàn làm việc.
Đỗ Canh đi đến, khẽ mỉm cười:
- Đi thôi, Tiểu An, tan tầm rồi --- đi, đêm nay tôi mời cậu ăn cơm ---- hiện giờ cậu là khách, tôi là chủ.
- Ha ha, Bí thư Đỗ, sao có thể để ngài mời tôi? Ngài là lãnh đạo cũ, nên để tôi mời ngài đi ----
An Tại Đào vừa ra ngoài cùng Đỗ Canh, vừa cười nói. Hai người sóng vai đi xuống lầu, thư ký của Đỗ Canh đã chờ dưới lầu, nhìn thấy An Tại Đào liền cười gật đầu.
Thấy là một chiếc Audi mới màu đen, An Tại Đào cười cười:
- Lãnh đạo cũ đổi xe nhé. Tôi đã nói mà, lãnh đạo lớn như ngài vậy, ngồi Santana có chút không tốt, ừ, xe này được.
Đỗ Canh cười ha ha:
- Đây không phải xe của tôi, đây là xe mới thành phố mua cho các lãnh đạo hội đồng nhân dân thành phố đi công tác, tôi chỉ lâm thời mượn một chút, nhà tài xế của tôi có chút việc gấp, xin tôi nghỉ vài ngày. Về phần tôi, vẫn thích chiếc Santana kia, ngồi thoải mái.
- Ồ, hóa ra là xe đi công tác của lãnh đạo.
An Tại Đào ồ một tiếng, ánh mắt hơi sáng lên.
Theo Đỗ Canh chui vào trong xe, trong lòng cũng cười thầm, Đỗ Canh nhất định là muốn đổi xe, nhưng ông ta cũng không thể trực tiếp đổi, mà phải “vẽ một vòng tròn”, sử dụng cờ hiệu mua xe mới cho lãnh đạo đại biểu hội đồng nhân dân thành phố hoặc Mặt trận Tổ quốc, nói là cho lãnh đạo người ta sử dụng, nhưng những lãnh đạo này ai không phải mặt hàng thành tinh, ai lại không biết thời vụ mà dùng xe này chứ?
Đại khái, xe này đi một vòng ở cơ quan Hội đồng nhân dân, dừng hai tháng trong viện Hội đồng nhân dân, sau đó liền quay trở lại, chính thức trở thành xe của Đỗ Canh.
Thật sự là dối trá, nhưng người làm quan, gồm cả mình bên trong, lại có mấy người không như vậy chứ? An Tại Đào nhìn dòng xe và dòng người ngoài cửa, trong lòng hơi cảm thán.
/498
|