An Tại Đào lo lắng chạy như điên ra khỏi khu nhà ở của cán bộ Thành ủy, ngay cả xe đạp cũng quên lấy, bỏ lại phía sau tiếng gọi nịnh nọt của nhân viên bảo vệ.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt mà lập tức chặn ngay một chiếc xe taxi đang đậu ven đường. Hắn chui vào trong xe, khàn giọng nói:
- Anh, số 112 phía đông đường Nhân dân, khu tập thể trường cấp 2.
- Được!
Gã tài xế taxi lên tiếng rồi đột ngột rồ ga, tăng tốc cho xe chạy ra đường.
Ngay tại khu nhà ở của mình, An Tại Đào móc ra đồng 5 tệ nhăn nheo ném lên xe rồi đẩy cửa bước xuống, chạy vọt lên lầu ba.
Giữa cái nắng chói chang của mùa hè, toàn bộ khu nhà ở tập thể đều vắng hoe, chỉ có hai đứa bé đang ngồi xổm chơi trò bắn bi dưới gốc cây liễu. An Tại Đào chạy vọt qua, cái bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài xuống mặt đường.
Tại lầu ba, trước cửa nhà mình, An Tại Đào trong lòng đập thình thịnh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Mẹ, mẹ đừng bỏ con chứ”.
An Tại Đào nói thầm, tay run rẩy lấy chìa khóa tra vào cửa.
Khi đẩy cửa bước vào, trong phòng không một chút động tĩnh. Trên chiếc ghế sofa bằng vải bông cổ xưa, một chồng quần áo được gấp lại chỉnh tề. Trên bàn ăn, một mâm cơm trứng được đậy lồng bàn cẩn thận. Bên cạnh còn đặt một tờ giấy.
Tay An Tại Đào hơi run lên, cầm lấy tờ giấy.
- Tiểu Đào, mẹ làm cơm trứng cho con. Tối nay con về hãy ăn nhé. Mẹ có việc ra ngoài một chút, tối nay chắc sẽ không về đâu.
An Tại Đào ngồi phịch xuống ghế sofa, tâm trạng bất ổn nhưng trong nháy mắt hắn đã lấy lại sự bình tĩnh. Sự thành thục và lịch duyệt của kiếp trước đã khiến hắn khôi phục được sự bình tĩnh và trầm ổn của mình.
Không hề nghi ngờ là mẹ vì mối quan hệ của mình mà ra ngoài. Tuy rằng hắn đã bộc lộ được tài năng của mình ở tòa soạn nhưng theo quan niệm truyền thống nên mẹ hắn vẫn mong muốn hắn có thể trở thành cán bộ ở các cơ quan nhà nước.
Nhưng bà đi đâu và đi tìm ai?
Năm 1983, mẹ của hắn mang hắn từ cái thị trấn nhỏ phía tây trở về Tân Hải, và trở thành một cô giáo dạy ngữ văn tại một trường tiểu học. Sau đó bà tiếp tục tự học thi vào trường đại học rồi trở thành giáo viên trường cấp hai Tân Hải. Những năm gần đây, mẹ của hắn đều ngậm đắng nuốt cay sống qua ngày. Ngoại trừ đi làm thì bà hầu như ở nhà cả ngày.
Ông ngoại sớm qua đời, hắn chỉ có một người cô duy nhất ở Yên Kinh mà thôi. Còn ở đây thì gia đình họ chẳng có một ai thân thích cả, càng không có quan hệ giữa người với người. Bà chỉ là một giáo viên trung học bình thường. Bà có thể đi tìm ai chứ?
Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, chiếc đồng hồ trên tường nhẹ nhàng điểm 2h chiều.
Đột nhiên, An Tại Đào trong lòng vui vẻ hẳn lên. Hắn đột nhiên nhớ đến một người: Thầy giáo dạy môn lịch sử của trường cấp II Tân Hải Tôn Kế Phúc.
Vợ Tôn Kế Phúc mất đi, để lại cho ông ấy một cô con gái tuổi cũng ngang với An Tại Đào. Trong trường học, các thầy cô giáo khác thấy An Nhã Chi và Tôn Kế Phúc đều là những người một mình nuôi con nên luôn chủ động tác hợp cho bọn họ.
An Tại Đào cũng nhớ rõ, Tôn Kế Phúc hẳn là cũng có cảm tình với An Nhã Chi. Nếu không thì ông ấy cũng sẽ không thường xuyên đến nhà. Có một năm, khi An Tại Đào mới 13 tuổi, trong đêm hắn bị sốt. Cũng là nhờ Tôn Kế Phúc suốt đêm mang hắn đến bệnh viện rồi túc trực tại bệnh viện, giúp đỡ An Nhã Chi chăm sóc hắn.
Trên thế giới này, không có gì có thể so sánh với sự đau khổ và cô độc của mẹ hắn. Cho nên, hắn vẫn luôn ủng hộ chuyện của An Nhã Chi và Tôn Kế Phúc. Hắn cảm thấy Tôn Kế Phúc là một người cha phúc hậu, lương thiện, rất đáng để cho mẹ nương tựa vào. Nhưng An Nhã Chi vẫn không có biểu hiện gì. Nhiều năm như vậy cũng vẫn duy trì một mối quan hệ xa cách với Tôn Kế Phúc.
Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn liền móc điện thoại ra gọi. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào của nữ nhân viên tổng đài:
- Tổng đài dịch vụ xin kính chào quý khách. Xin hỏi quý khách muốn gọi điện thoại hay là nhắn tin?
- Phiền gọi giúp tôi đến số điện thoại 2256897, bảo là có việc gấp xin hãy gọi điện thoại lại.
Cúp điện thoại, An Tại Đào yên lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hắn cầm lên nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ôn hòa của Tôn Kế Phúc.
- Nhã Chi à, tìm anh có việc gì?
- Chú Tôi, là cháu, Tiểu Đào đây.
An Tại Đào hấp tấp nói.
- Ồ, là Tiểu Đào à, có chuyện gì vậy cháu?
- Chú Tôn, chú có biết mẹ cháu đi đâu không?
Giọng nói của An Tại Đào tuy rằng rất bình tĩnh nhưng lại có chút gấp gáp khiến cho Tôn Kết Phúc hơi lo lắng.
- Chú không gặp mẹ của cháu. Tiểu Đào, có chuyện gì à? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chú biết đi.
- Chú Tôn, chú có biết mẹ cháu có người quen nào không?
- Không có, mấy năm nay không thấy mẹ cháu lui tới ai. Chỉ có một vài giáo viên chung trường mà thôi.
Không tìm được câu trả lời ở nơi Tôn Kế Phúc, trong lòng An Tại Đào run lên từng cơn. Hắn suy nghĩ một chút rồi bước vào phòng ngủ sạch sẽ không một hạt bụi của mẹ, nhẹ nhàng mở ngăn tủ ra, trong đó có một cuốn nhật kí màu đỏ của mẹ hắn.
Nhật ký bắt đầu từ năm 1974, từ khi mẹ của hắn chỉ là một thiếu nữ 19 tuổi, tốt nghiệp trường sư phạm, được điều đến thị trấn Liễu Tây dạy học. Ở đây, bà đã gặp mối tình đầu của mình và mang thai An Tại Đào. An Nhã Chi hiện lên trong những trang nhật ký là một thiếu nữ thanh xuân, tình cảm mãnh liệt. Trong đó cũng mơ hồ hiện lên bóng dáng của một người đàn ông.
Nhật ký chỉ viết đến năm 1976 thì đột nhiên dừng lại. Mà An Tại Đào thì được sanh vào mùa đông năm 76.
Gã đàn ông kia đã vứt bỏ mẹ con của hắn.
Mặc dù đã có sự lịch duyệt của một người đàn ông hơn 30 tuổi nhưng An Tại Đào cũng khó mà kiềm chế được sự oán hận thật sâu trong lòng. Hắn khó mà tưởng tượng được đạo đức lại bị bỏ qua như vậy. Mẹ của hắn tại sao lại chịu nhẫn nhịn như thế. Tuy nhiên, hắn cũng biết rõ, mẹ của hắn đã chịu ít nhiều đắng cay tủi nhục. Những chuyện này khó mà có thể dùng lời nói diễn đạt hết được.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ của hắn chưa bao giờ nhắc qua người đàn ông này. Mà An Tại Đào cũng không hỏi. Trong trí nhớ hữu hạn của hắn, người đàn ông kia chỉ tồn tại như một ảo ảnh mà thôi.
Người đàn ông kia!
An Tại Đào đột nhiên nhớ đến kiếp trước của hắn, khi hắn vừa hoàn tất kỳ thi đại học được một năm, trên TV xuất hiện một hình ảnh mà mẹ của hắn đã khóc khi nhìn thấy. Nhưng khi hắn lại gần để nhìn cho kỹ hình dạng của người đàn ông thì bị mẹ cho một bạt tai, rồi như một trận gió nhào đến tắt TV.
Người đàn ông kia!
Trong quyển nhật ký của mẹ, hắn đã biết tên của người đàn ông kia. Với kinh nghiệm phong phú, lịch duyệt của hắn ở kiếp trước, hắn đã biết người đàn ông này đã đứng đầu trong kỳ thi vào đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học đã cưới một thiên kim tiểu thư của một cán bộ cấp cao đồng thời tiến vào con đường làm quan, một bước lên mây. Trước khi An Tại Đào tái sinh không lâu, thì người đàn ông này đã trở thành Phó bí thư tỉnh ủy Đông Sơn. Hơn nữa lại là một trong số ít những cán bộ cấp tỉnh còn trẻ, tiền đồ vô lượng, rất có hy vọng tiến đến trung ương.
Có phải mẹ tìm đến người đàn ông kia hay không?
An Tại Đào nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại những gì trong trí nhớ.
Trong lòng hắn nóng như lửa đốt mà lập tức chặn ngay một chiếc xe taxi đang đậu ven đường. Hắn chui vào trong xe, khàn giọng nói:
- Anh, số 112 phía đông đường Nhân dân, khu tập thể trường cấp 2.
- Được!
Gã tài xế taxi lên tiếng rồi đột ngột rồ ga, tăng tốc cho xe chạy ra đường.
Ngay tại khu nhà ở của mình, An Tại Đào móc ra đồng 5 tệ nhăn nheo ném lên xe rồi đẩy cửa bước xuống, chạy vọt lên lầu ba.
Giữa cái nắng chói chang của mùa hè, toàn bộ khu nhà ở tập thể đều vắng hoe, chỉ có hai đứa bé đang ngồi xổm chơi trò bắn bi dưới gốc cây liễu. An Tại Đào chạy vọt qua, cái bóng dáng cao lớn của hắn đổ dài xuống mặt đường.
Tại lầu ba, trước cửa nhà mình, An Tại Đào trong lòng đập thình thịnh, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Mẹ, mẹ đừng bỏ con chứ”.
An Tại Đào nói thầm, tay run rẩy lấy chìa khóa tra vào cửa.
Khi đẩy cửa bước vào, trong phòng không một chút động tĩnh. Trên chiếc ghế sofa bằng vải bông cổ xưa, một chồng quần áo được gấp lại chỉnh tề. Trên bàn ăn, một mâm cơm trứng được đậy lồng bàn cẩn thận. Bên cạnh còn đặt một tờ giấy.
Tay An Tại Đào hơi run lên, cầm lấy tờ giấy.
- Tiểu Đào, mẹ làm cơm trứng cho con. Tối nay con về hãy ăn nhé. Mẹ có việc ra ngoài một chút, tối nay chắc sẽ không về đâu.
An Tại Đào ngồi phịch xuống ghế sofa, tâm trạng bất ổn nhưng trong nháy mắt hắn đã lấy lại sự bình tĩnh. Sự thành thục và lịch duyệt của kiếp trước đã khiến hắn khôi phục được sự bình tĩnh và trầm ổn của mình.
Không hề nghi ngờ là mẹ vì mối quan hệ của mình mà ra ngoài. Tuy rằng hắn đã bộc lộ được tài năng của mình ở tòa soạn nhưng theo quan niệm truyền thống nên mẹ hắn vẫn mong muốn hắn có thể trở thành cán bộ ở các cơ quan nhà nước.
Nhưng bà đi đâu và đi tìm ai?
Năm 1983, mẹ của hắn mang hắn từ cái thị trấn nhỏ phía tây trở về Tân Hải, và trở thành một cô giáo dạy ngữ văn tại một trường tiểu học. Sau đó bà tiếp tục tự học thi vào trường đại học rồi trở thành giáo viên trường cấp hai Tân Hải. Những năm gần đây, mẹ của hắn đều ngậm đắng nuốt cay sống qua ngày. Ngoại trừ đi làm thì bà hầu như ở nhà cả ngày.
Ông ngoại sớm qua đời, hắn chỉ có một người cô duy nhất ở Yên Kinh mà thôi. Còn ở đây thì gia đình họ chẳng có một ai thân thích cả, càng không có quan hệ giữa người với người. Bà chỉ là một giáo viên trung học bình thường. Bà có thể đi tìm ai chứ?
Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, chiếc đồng hồ trên tường nhẹ nhàng điểm 2h chiều.
Đột nhiên, An Tại Đào trong lòng vui vẻ hẳn lên. Hắn đột nhiên nhớ đến một người: Thầy giáo dạy môn lịch sử của trường cấp II Tân Hải Tôn Kế Phúc.
Vợ Tôn Kế Phúc mất đi, để lại cho ông ấy một cô con gái tuổi cũng ngang với An Tại Đào. Trong trường học, các thầy cô giáo khác thấy An Nhã Chi và Tôn Kế Phúc đều là những người một mình nuôi con nên luôn chủ động tác hợp cho bọn họ.
An Tại Đào cũng nhớ rõ, Tôn Kế Phúc hẳn là cũng có cảm tình với An Nhã Chi. Nếu không thì ông ấy cũng sẽ không thường xuyên đến nhà. Có một năm, khi An Tại Đào mới 13 tuổi, trong đêm hắn bị sốt. Cũng là nhờ Tôn Kế Phúc suốt đêm mang hắn đến bệnh viện rồi túc trực tại bệnh viện, giúp đỡ An Nhã Chi chăm sóc hắn.
Trên thế giới này, không có gì có thể so sánh với sự đau khổ và cô độc của mẹ hắn. Cho nên, hắn vẫn luôn ủng hộ chuyện của An Nhã Chi và Tôn Kế Phúc. Hắn cảm thấy Tôn Kế Phúc là một người cha phúc hậu, lương thiện, rất đáng để cho mẹ nương tựa vào. Nhưng An Nhã Chi vẫn không có biểu hiện gì. Nhiều năm như vậy cũng vẫn duy trì một mối quan hệ xa cách với Tôn Kế Phúc.
Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn liền móc điện thoại ra gọi. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào của nữ nhân viên tổng đài:
- Tổng đài dịch vụ xin kính chào quý khách. Xin hỏi quý khách muốn gọi điện thoại hay là nhắn tin?
- Phiền gọi giúp tôi đến số điện thoại 2256897, bảo là có việc gấp xin hãy gọi điện thoại lại.
Cúp điện thoại, An Tại Đào yên lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Hắn cầm lên nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ôn hòa của Tôn Kế Phúc.
- Nhã Chi à, tìm anh có việc gì?
- Chú Tôi, là cháu, Tiểu Đào đây.
An Tại Đào hấp tấp nói.
- Ồ, là Tiểu Đào à, có chuyện gì vậy cháu?
- Chú Tôn, chú có biết mẹ cháu đi đâu không?
Giọng nói của An Tại Đào tuy rằng rất bình tĩnh nhưng lại có chút gấp gáp khiến cho Tôn Kết Phúc hơi lo lắng.
- Chú không gặp mẹ của cháu. Tiểu Đào, có chuyện gì à? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Nói cho chú biết đi.
- Chú Tôn, chú có biết mẹ cháu có người quen nào không?
- Không có, mấy năm nay không thấy mẹ cháu lui tới ai. Chỉ có một vài giáo viên chung trường mà thôi.
Không tìm được câu trả lời ở nơi Tôn Kế Phúc, trong lòng An Tại Đào run lên từng cơn. Hắn suy nghĩ một chút rồi bước vào phòng ngủ sạch sẽ không một hạt bụi của mẹ, nhẹ nhàng mở ngăn tủ ra, trong đó có một cuốn nhật kí màu đỏ của mẹ hắn.
Nhật ký bắt đầu từ năm 1974, từ khi mẹ của hắn chỉ là một thiếu nữ 19 tuổi, tốt nghiệp trường sư phạm, được điều đến thị trấn Liễu Tây dạy học. Ở đây, bà đã gặp mối tình đầu của mình và mang thai An Tại Đào. An Nhã Chi hiện lên trong những trang nhật ký là một thiếu nữ thanh xuân, tình cảm mãnh liệt. Trong đó cũng mơ hồ hiện lên bóng dáng của một người đàn ông.
Nhật ký chỉ viết đến năm 1976 thì đột nhiên dừng lại. Mà An Tại Đào thì được sanh vào mùa đông năm 76.
Gã đàn ông kia đã vứt bỏ mẹ con của hắn.
Mặc dù đã có sự lịch duyệt của một người đàn ông hơn 30 tuổi nhưng An Tại Đào cũng khó mà kiềm chế được sự oán hận thật sâu trong lòng. Hắn khó mà tưởng tượng được đạo đức lại bị bỏ qua như vậy. Mẹ của hắn tại sao lại chịu nhẫn nhịn như thế. Tuy nhiên, hắn cũng biết rõ, mẹ của hắn đã chịu ít nhiều đắng cay tủi nhục. Những chuyện này khó mà có thể dùng lời nói diễn đạt hết được.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ của hắn chưa bao giờ nhắc qua người đàn ông này. Mà An Tại Đào cũng không hỏi. Trong trí nhớ hữu hạn của hắn, người đàn ông kia chỉ tồn tại như một ảo ảnh mà thôi.
Người đàn ông kia!
An Tại Đào đột nhiên nhớ đến kiếp trước của hắn, khi hắn vừa hoàn tất kỳ thi đại học được một năm, trên TV xuất hiện một hình ảnh mà mẹ của hắn đã khóc khi nhìn thấy. Nhưng khi hắn lại gần để nhìn cho kỹ hình dạng của người đàn ông thì bị mẹ cho một bạt tai, rồi như một trận gió nhào đến tắt TV.
Người đàn ông kia!
Trong quyển nhật ký của mẹ, hắn đã biết tên của người đàn ông kia. Với kinh nghiệm phong phú, lịch duyệt của hắn ở kiếp trước, hắn đã biết người đàn ông này đã đứng đầu trong kỳ thi vào đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học đã cưới một thiên kim tiểu thư của một cán bộ cấp cao đồng thời tiến vào con đường làm quan, một bước lên mây. Trước khi An Tại Đào tái sinh không lâu, thì người đàn ông này đã trở thành Phó bí thư tỉnh ủy Đông Sơn. Hơn nữa lại là một trong số ít những cán bộ cấp tỉnh còn trẻ, tiền đồ vô lượng, rất có hy vọng tiến đến trung ương.
Có phải mẹ tìm đến người đàn ông kia hay không?
An Tại Đào nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại những gì trong trí nhớ.
/498
|