Đôi mắt sáng của Trưởng Tôn Ngưng hơi trừng, lạnh lẽo như đao, nam nhân viên phục vụ không dám nói nhiều, lập tức đi sắp xếp. Dù sao cuối cùng xui xẻo là bọn họ, anh ta nhiệt tình lo lắng cái gì, không biết trong lúc vô ý anh ta đã lọt vào trong bẫy rập được tỉ mỉ đào xong.
Thím, thím xem món ăn xanh xanh đỏ đỏ trên bàn bên kia có phải cái này hay không?
Thực đơn không có bị lấy đi, Hoa San San nhìn món xào mà đôi nam nữ thanh niên đối diện gọi kia một chút, chỉ chỉ hình ảnh tương ứng trên thực đơn nhỏ giọng nói ở bên tai Trưởng Tôn Ngưng. Trưởng Tôn Ngưng nhìn một chút, rõ ràng chính là ớt chuông xanh xào ớt chuông đỏ, một chút thịt cũng không có, đặt tên gọi ‘Tuyệt Đại Song Kiều’, định giá 80 nguyên. Trời ạ, đầu óc họ bị lừa đá chắc, chẳng lẽ có thể xào ớt chuông ra vị cà tím sao? Nếu là không có hình ảnh, bị qua mặt còn có thể chấp nhận được, trên hình ảnh vẽ rõ ràng còn tưởng là coi tiền như rác, 80 đồng tiền phải mua được bao nhiêu cân ớt chuông chứ! Cũng may, bọn họ không phải thật lòng tới dùng cơm.
Có tiền nguyện ý mua. Hoa Tử Ngang xen vào nói.
Trưởng Tôn Ngưng nhìn anh, đồng ý gật đầu một cái, một nguyện làm thịt, một cái nguyện chịu đựng, chuyện anh tình tôi nguyện, thật đúng là không oán ai gian người nào gạt? Nhìn kỹ lại một lần, phần lớn người đang ngồi ăn cơm là một nam một nữ, hoặc bạn bè tụ hội, lãnh nguyệt dạ, ‘một nhà ba người’ như bọn họ vậy sừng lân lông phượng, lúc này hiểu. Cùng đều là giả vờ trang hảo hán, ai cũng không ngốc, bởi vì thể diện mà thôi.
Rất nhanh, món ăn Trưởng Tôn Ngưng gọi lục tục đưa lên, đầu tiên là rau trộn, rau xào, canh, hầm cách
Thím, thím xem món ăn xanh xanh đỏ đỏ trên bàn bên kia có phải cái này hay không?
Thực đơn không có bị lấy đi, Hoa San San nhìn món xào mà đôi nam nữ thanh niên đối diện gọi kia một chút, chỉ chỉ hình ảnh tương ứng trên thực đơn nhỏ giọng nói ở bên tai Trưởng Tôn Ngưng. Trưởng Tôn Ngưng nhìn một chút, rõ ràng chính là ớt chuông xanh xào ớt chuông đỏ, một chút thịt cũng không có, đặt tên gọi ‘Tuyệt Đại Song Kiều’, định giá 80 nguyên. Trời ạ, đầu óc họ bị lừa đá chắc, chẳng lẽ có thể xào ớt chuông ra vị cà tím sao? Nếu là không có hình ảnh, bị qua mặt còn có thể chấp nhận được, trên hình ảnh vẽ rõ ràng còn tưởng là coi tiền như rác, 80 đồng tiền phải mua được bao nhiêu cân ớt chuông chứ! Cũng may, bọn họ không phải thật lòng tới dùng cơm.
Có tiền nguyện ý mua. Hoa Tử Ngang xen vào nói.
Trưởng Tôn Ngưng nhìn anh, đồng ý gật đầu một cái, một nguyện làm thịt, một cái nguyện chịu đựng, chuyện anh tình tôi nguyện, thật đúng là không oán ai gian người nào gạt? Nhìn kỹ lại một lần, phần lớn người đang ngồi ăn cơm là một nam một nữ, hoặc bạn bè tụ hội, lãnh nguyệt dạ, ‘một nhà ba người’ như bọn họ vậy sừng lân lông phượng, lúc này hiểu. Cùng đều là giả vờ trang hảo hán, ai cũng không ngốc, bởi vì thể diện mà thôi.
Rất nhanh, món ăn Trưởng Tôn Ngưng gọi lục tục đưa lên, đầu tiên là rau trộn, rau xào, canh, hầm cách
/101
|