Người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi ngẩng đầu lên, trợn to đôi mắt hí, không có hoa mắt đi, thế nhưng bà nhìn thấy ‘kim đồng ngọc nữ’, ngay sau đó vui vẻ nói: Có có có, số hai người thật tốt, còn đúng một phòng.
Chỉ còn một phòng, vậy có nghĩa là muốn hai người ngủ chung trên một cái giường à, Trưởng Tôn Ngưng có chút do dự, cô biết mình yêu mến Hoa Tử Ngang, cả thân thể và lý trí đều không bài xích anh, nhưng có kinh nghiệm từ lần chung gối chung giường trước đó, có phần hơi sợ hãi, không biết có phải do độc thân đã lâu hay không, sự tham muốn chiếm hữu của bản thân vượt qua mức của người bình thường, một khi có người xâm lấn lãnh địa, trong tiềm thức lại phát ra tín hiệu ngăn chống, điều này làm cho cô rất mâu thuẫn, thói quen này thật là quá đáng sợ.
Chúng tôi đến đây có công việc chứ không phải là khách du lịch. Hoa Tử Ngang vô cùng phúc hắc nói, vuốt vuốt mái tóc của cô, anh nhận ra ý nghĩ trong đầu của Trưởng Tôn Ngưng, không muốn cô bị uất ức nên vẫn luôn theo khuôn phép cũ ‘uất ức’ mình, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng chiếm được cô.
Hai vị, các người cũng đi rất nhiều chỗ rồi mới đến chỗ tôi, vậy thì chắc cũng biết tình huống hiện giờ, huyện mở hội chùa, khách sạn trong toàn huyện cũng rất thiếu, nếu không phải có một khách trả phòng thì chỗ tôi cũng đầy ngập khách, đi ra khỏi nhà rồi thì đừng quá chú trọng, một đêm 100, nếu hai vị không ở thì đợi trời sáng cứ đi chỗ khác hỏi thử. Bà chủ nhìn mặt mà nói chuyện nói, nhưng thực sự là nói thật, ở địa phương nhỏ này, bà lấy giá tiền này không tính là thấp, nhưng hình như đã nói lệch đi ‘điểm mấu chốt’.
Xem phòng trước. Hoa Tử Ngang nói ra yêu cầu, chỗ nào anh cũng có thể ở, nhưng không thể để cho cô gái nhỏ của anh quá uất ức, nói đi nói lại thì chuyện này toàn phải trách anh, sớm đặt phòng thì không phải đã không có phiền toái này, nhưng vấn đề là huyện Lâm Thu là địa phương khá vắng vẻ, anh cũng hữu tâm vô lực, cũng không thể vì chuyện này mà làm chút ít chuyện kinh động đến lực lượng võ trang của địa phương, anh còn muốn yên tĩnh thêm mấy ngày đây.
Bà chủ không phản đối, đi trước dẫn đường, gian phòng nằm ở giữa hành lang là gian phòng rộng rãi nhất, có một cái giường đôi, mắc áo, TV, một bàn hai ghế, rất đơn giản lại hết sức nhăn nắp chỉnh tề.
Mang drap chăn của bà đi đi. Bỏ lại một câu như vậy, người cũng biến mất như gió, chưa đến mười phút, anh cầm một bộ mới tinh trở lại, hơn nữa, vừa nhìn thì đã biết là hàng cao cấp, trong thời gian này, bà chủ đã mang bộ chăn drap đi ‘thay’.
Hoa Tử Ngang lộ ra khí thế uy nghiêm tự nhiên, khiến động tác của bà chủ nhanh nhẹn hơn, năm ba động tác đã chỉnh lý xong đi ra ngoài, giao tiền xong, nhà trọ nhỏ cũng không cần thủ tục gì, coi như hai người có một chỗ để ngủ vào buổi tối.
Ông xã, em. . . . . . . Trưởng Tôn Ngưng cảm thấy phải nói đến vấn đề của bản thân, cũng không biết vì sao cô lại muốn nói thế.
Anh hiểu, chờ em. Về sau tăng gấp bội, câu này anh nói thầm ở trong lòng, thuận thế vòng qua cái eo thon của cô, cúi đầu hôn phớt một cái, cưng chiều nói: Đói không, đi ăn.
Vừa rồi bà chủ nói bảy giờ tối nay hội chùa chính thức bắt đầu, em chưa từng thấy qua, anh dẫn em đi có được hay không? Trưởng Tôn Ngưng nằm ở trong ngực Hoa Tử Ngang, vô cùng ỷ lại nói, về sau sẽ bồi thường cho anh.
Được. Yêu cầu
Chỉ còn một phòng, vậy có nghĩa là muốn hai người ngủ chung trên một cái giường à, Trưởng Tôn Ngưng có chút do dự, cô biết mình yêu mến Hoa Tử Ngang, cả thân thể và lý trí đều không bài xích anh, nhưng có kinh nghiệm từ lần chung gối chung giường trước đó, có phần hơi sợ hãi, không biết có phải do độc thân đã lâu hay không, sự tham muốn chiếm hữu của bản thân vượt qua mức của người bình thường, một khi có người xâm lấn lãnh địa, trong tiềm thức lại phát ra tín hiệu ngăn chống, điều này làm cho cô rất mâu thuẫn, thói quen này thật là quá đáng sợ.
Chúng tôi đến đây có công việc chứ không phải là khách du lịch. Hoa Tử Ngang vô cùng phúc hắc nói, vuốt vuốt mái tóc của cô, anh nhận ra ý nghĩ trong đầu của Trưởng Tôn Ngưng, không muốn cô bị uất ức nên vẫn luôn theo khuôn phép cũ ‘uất ức’ mình, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng chiếm được cô.
Hai vị, các người cũng đi rất nhiều chỗ rồi mới đến chỗ tôi, vậy thì chắc cũng biết tình huống hiện giờ, huyện mở hội chùa, khách sạn trong toàn huyện cũng rất thiếu, nếu không phải có một khách trả phòng thì chỗ tôi cũng đầy ngập khách, đi ra khỏi nhà rồi thì đừng quá chú trọng, một đêm 100, nếu hai vị không ở thì đợi trời sáng cứ đi chỗ khác hỏi thử. Bà chủ nhìn mặt mà nói chuyện nói, nhưng thực sự là nói thật, ở địa phương nhỏ này, bà lấy giá tiền này không tính là thấp, nhưng hình như đã nói lệch đi ‘điểm mấu chốt’.
Xem phòng trước. Hoa Tử Ngang nói ra yêu cầu, chỗ nào anh cũng có thể ở, nhưng không thể để cho cô gái nhỏ của anh quá uất ức, nói đi nói lại thì chuyện này toàn phải trách anh, sớm đặt phòng thì không phải đã không có phiền toái này, nhưng vấn đề là huyện Lâm Thu là địa phương khá vắng vẻ, anh cũng hữu tâm vô lực, cũng không thể vì chuyện này mà làm chút ít chuyện kinh động đến lực lượng võ trang của địa phương, anh còn muốn yên tĩnh thêm mấy ngày đây.
Bà chủ không phản đối, đi trước dẫn đường, gian phòng nằm ở giữa hành lang là gian phòng rộng rãi nhất, có một cái giường đôi, mắc áo, TV, một bàn hai ghế, rất đơn giản lại hết sức nhăn nắp chỉnh tề.
Mang drap chăn của bà đi đi. Bỏ lại một câu như vậy, người cũng biến mất như gió, chưa đến mười phút, anh cầm một bộ mới tinh trở lại, hơn nữa, vừa nhìn thì đã biết là hàng cao cấp, trong thời gian này, bà chủ đã mang bộ chăn drap đi ‘thay’.
Hoa Tử Ngang lộ ra khí thế uy nghiêm tự nhiên, khiến động tác của bà chủ nhanh nhẹn hơn, năm ba động tác đã chỉnh lý xong đi ra ngoài, giao tiền xong, nhà trọ nhỏ cũng không cần thủ tục gì, coi như hai người có một chỗ để ngủ vào buổi tối.
Ông xã, em. . . . . . . Trưởng Tôn Ngưng cảm thấy phải nói đến vấn đề của bản thân, cũng không biết vì sao cô lại muốn nói thế.
Anh hiểu, chờ em. Về sau tăng gấp bội, câu này anh nói thầm ở trong lòng, thuận thế vòng qua cái eo thon của cô, cúi đầu hôn phớt một cái, cưng chiều nói: Đói không, đi ăn.
Vừa rồi bà chủ nói bảy giờ tối nay hội chùa chính thức bắt đầu, em chưa từng thấy qua, anh dẫn em đi có được hay không? Trưởng Tôn Ngưng nằm ở trong ngực Hoa Tử Ngang, vô cùng ỷ lại nói, về sau sẽ bồi thường cho anh.
Được. Yêu cầu
/101
|