Trưởng Tôn Ngưng gật đầu thuận theo, Hoa Tử Ngang cũng không có lý do để phản đối, vì vậy ba người đi vào quán cà phê gần đó, tìm một chỗ gần cửa sổ chia ra ngồi xuống, tầm nhìn rất thoáng, hai mẹ con mỗi người gọi một ly cafe đen, Trưởng Tôn Ngưng chỉ cần một ly nước lọc, sau khi sống lại, cô đặc biệt chú trọng đến dưỡng sinh, không dính những thức uống đó.
Hoa Tử Ngang len lén nói bên tai cô, tính cách của mẹ anh rất cởi mở, không chú ý chi tiết vặt vãnh, rất hiền hòa, dễ thân cận, kêu cô không cần khẩn trương, lúc này Trưởng Tôn Ngưng rất muốn lớn tiếng phản bác anh, đó là mẹ của anh, đương nhiên anh cảm thấy như vậy, nếu bà là người thật sự hiền hoà dễ đối phó, vậy vợ trước của Hoa Tử Nghiêu cũng sẽ không tựa như thấy quỷ khi gặp bà, khúc mắc giữa vợ chồng Hoa Tử Nghiêu, Trưởng Tôn Ngưng không rõ ràng lắm, nhưng quả thật có bị ảnh hưởng, chẳng qua cô rất cảm kích Hoa Tử Ngang, ở trước mặt mẹ anh vậy mà vẫn không quên nghĩ đến cảm thụ của cô, trong lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, cộng cả hai đời, cô cũng chưa từng khẩn trương thế này.
Trên đường đi tới quán cà phê, Văn Thiến đơn giản kể qua lần đầu tiên họ gặp mặt cho Hoa Tử Ngang nghe, kết quả là anh vô cùng tự luyến nói một câu: ‘thiên định nhân duyên’, chạy cũng không chạy được, sau đó lại nói chuyện phiếm, ngược lại không có nghiêm túc giống như Trưởng Tôn Ngưng nghĩ, có lẽ Văn Thiến cũng chú ý tới sự khẩn trương của cô, đơn giản hỏi tình trạng gần đây của Hoa Tử Ngang một chút, còn có một vài tình hình căn bản của cô, qua cuộc trò chuyện, Trưởng Tôn Ngưng bị dẫn vào bầu không khí, dần dần quên đi sự khẩn trương kia, bắt đầu nhìn ra Văn Thiến có mấy phần giống Hoa Tử Ngang đã nói.
Thật xin lỗi, cháu đi WC. Trưởng Tôn Ngưng ưu nhã đứng dậy nói xin lỗi, cảm thấy mình nên chừa chút thời gian cho hai mẹ con bọn họ, sao cô cứ có cảm giác Văn Thiến có lời muốn nói riêng với anh, cô ở đây không thích hợp. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tử Ngang, mặc kệ đứa nhỏ Tiểu Ngưng này hiện tại thế nào, vừa nhìn đã thấy tương lai không phải là nhân vật đơn giản, con tin tưởng bản thân mình có thể điều khiển cô ấy sao? Ấn tượng đầu tiên của Văn Thiến đối với Trưởng Tôn Ngưng không tệ, hơn nữa, ánh mắt của đứa con trai nhỏ này từ trước đến giờ tinh chuẩn sắc bén, bà tin được.
Tất nhiên. Chỉ hai chữ đơn giản, nói ra tình thế bắt buộc của anh.
Văn Thiến gật đầu, bà hi vọng con trai nhỏ hạnh phúc, đừng bước theo gót chân đứa con trai lớn: Tử Ngang à, mẹ chỉ hy vọng con hạnh phúc, nhưng trong lòng con phải có tính toán, con đã đến tuổi lập gia đình, nên sớm định xong đi, chúng ta đều già rồi.
Rõ.
Ai! Nghe bà nội nói, nha đầu kia sắp trở về rồi, con nên chuẩn bị tâm lý. Nói thật lòng, bà chán ghét chết nha đầu của nhà kia, cũng không biết bà cụ nhìn trúng cô ta điểm nào, vì thế mới mật báo cho con trai.
Uh. Cảm xúc của Hoa Tử Ngang không hề gợn sóng, trở lại thì thế nào, anh đi đường của anh, cô ta qua nàng độc mộc của cô ta, nếu cô ta dám không an phận, anh sẽ chặt đứt cầu luôn.
Vừa không một tiếng động thở dài, Văn Thiến lẳng lặng nhìn con trai, một đống lớn lời trong lòng còn chưa nói ra miệng, ‘Chiến thần’ thì thế nào? Lãnh đạo toàn quân thì như thế nào? Thân là một người mẹ, bà không hy vọng anh đứng ở vị trí quá cao đưa mắt nhìn xuống thế giới, chỉ cần anh bình an hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi, nhưng
Hoa Tử Ngang len lén nói bên tai cô, tính cách của mẹ anh rất cởi mở, không chú ý chi tiết vặt vãnh, rất hiền hòa, dễ thân cận, kêu cô không cần khẩn trương, lúc này Trưởng Tôn Ngưng rất muốn lớn tiếng phản bác anh, đó là mẹ của anh, đương nhiên anh cảm thấy như vậy, nếu bà là người thật sự hiền hoà dễ đối phó, vậy vợ trước của Hoa Tử Nghiêu cũng sẽ không tựa như thấy quỷ khi gặp bà, khúc mắc giữa vợ chồng Hoa Tử Nghiêu, Trưởng Tôn Ngưng không rõ ràng lắm, nhưng quả thật có bị ảnh hưởng, chẳng qua cô rất cảm kích Hoa Tử Ngang, ở trước mặt mẹ anh vậy mà vẫn không quên nghĩ đến cảm thụ của cô, trong lòng bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, cộng cả hai đời, cô cũng chưa từng khẩn trương thế này.
Trên đường đi tới quán cà phê, Văn Thiến đơn giản kể qua lần đầu tiên họ gặp mặt cho Hoa Tử Ngang nghe, kết quả là anh vô cùng tự luyến nói một câu: ‘thiên định nhân duyên’, chạy cũng không chạy được, sau đó lại nói chuyện phiếm, ngược lại không có nghiêm túc giống như Trưởng Tôn Ngưng nghĩ, có lẽ Văn Thiến cũng chú ý tới sự khẩn trương của cô, đơn giản hỏi tình trạng gần đây của Hoa Tử Ngang một chút, còn có một vài tình hình căn bản của cô, qua cuộc trò chuyện, Trưởng Tôn Ngưng bị dẫn vào bầu không khí, dần dần quên đi sự khẩn trương kia, bắt đầu nhìn ra Văn Thiến có mấy phần giống Hoa Tử Ngang đã nói.
Thật xin lỗi, cháu đi WC. Trưởng Tôn Ngưng ưu nhã đứng dậy nói xin lỗi, cảm thấy mình nên chừa chút thời gian cho hai mẹ con bọn họ, sao cô cứ có cảm giác Văn Thiến có lời muốn nói riêng với anh, cô ở đây không thích hợp. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tử Ngang, mặc kệ đứa nhỏ Tiểu Ngưng này hiện tại thế nào, vừa nhìn đã thấy tương lai không phải là nhân vật đơn giản, con tin tưởng bản thân mình có thể điều khiển cô ấy sao? Ấn tượng đầu tiên của Văn Thiến đối với Trưởng Tôn Ngưng không tệ, hơn nữa, ánh mắt của đứa con trai nhỏ này từ trước đến giờ tinh chuẩn sắc bén, bà tin được.
Tất nhiên. Chỉ hai chữ đơn giản, nói ra tình thế bắt buộc của anh.
Văn Thiến gật đầu, bà hi vọng con trai nhỏ hạnh phúc, đừng bước theo gót chân đứa con trai lớn: Tử Ngang à, mẹ chỉ hy vọng con hạnh phúc, nhưng trong lòng con phải có tính toán, con đã đến tuổi lập gia đình, nên sớm định xong đi, chúng ta đều già rồi.
Rõ.
Ai! Nghe bà nội nói, nha đầu kia sắp trở về rồi, con nên chuẩn bị tâm lý. Nói thật lòng, bà chán ghét chết nha đầu của nhà kia, cũng không biết bà cụ nhìn trúng cô ta điểm nào, vì thế mới mật báo cho con trai.
Uh. Cảm xúc của Hoa Tử Ngang không hề gợn sóng, trở lại thì thế nào, anh đi đường của anh, cô ta qua nàng độc mộc của cô ta, nếu cô ta dám không an phận, anh sẽ chặt đứt cầu luôn.
Vừa không một tiếng động thở dài, Văn Thiến lẳng lặng nhìn con trai, một đống lớn lời trong lòng còn chưa nói ra miệng, ‘Chiến thần’ thì thế nào? Lãnh đạo toàn quân thì như thế nào? Thân là một người mẹ, bà không hy vọng anh đứng ở vị trí quá cao đưa mắt nhìn xuống thế giới, chỉ cần anh bình an hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi, nhưng
/101
|