Đón tia sáng lóe lên từ sườn núi, Trưởng Tôn Ngưng đứng gác tay, bên tai chim tước vui vẻ ca hót, một hồi bay sang Đông, một hồi bay sang Tây, líu ríu không ngừng, vào sáng sớm nông thôn an tĩnh có vẻ đặc biệt náo nhiệt, giống như có việc mừng sắp phát sinh.
Chị, chị đang nhìn cái gì vậy? Trưởng Tôn Mặc tự mình lăn xe lăn từ hang động ra, liền thấy Trưởng Tôn Ngưng nhìn đỉnh núi hoang sạch sẽ tuyết đọng chưa tan cười yếu ớt một mình.
Địa bàn. Cô đang nhìn địa bàn của chính mình.
Đúng đó! Chị em hiện tại chính là bà địa chủ rồi. Cậu nói xong cũng cười lên, tầm mắt song song nhìn về phương xa với Trưởng Tôn Ngưng, chẳng qua, một cặp mắt ở trên, một ở dưới.
Sai! Mười phần sai!
Hả? Sai chỗ nào vậy? Rõ ràng không sai mà? Ngồi ôm 3000 mẫu đất vẫn còn chưa gọi là bà địa chủ, chẳng lẽ gọi là viên ngoại (từ cổ đại dùng để chỉ người giàu có, nhiều đất đai) hay sao? Nhưng mà, có vẻ như cũng không quy định nói không thể kêu phụ nữ là viên ngoại mà, chỉ là có chút quê mùa, ha ha . . .
Bà địa chủ, bà địa chủ, khó nghe chết đi được. Nhớ kỹ, chị của em đây hiện tại chính là nữ vương chiếm núi tại là hàng thật giá thật! Nữ vương chiếm núi! Nhìn một cái xem xưng hô này khí phách bao nhiêu, mà còn hợp thời, tiếp qua tám năm mười năm nữa cũng không lỗi thời.
Thôn Vĩnh An là thôn lớn, cách thôn lân cận khá xa, đất bằng thiếu, ba mặt núi vây quanh. Ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi nhà mình, ngẩng đầu chính là đỉnh núi chập trùng nhấp nhô. Tuy phần nhiều là đồi trọc, nhưng xét đến cùng vẫn là núi, cho nên cô cảm thấy, xưng hô nữ vương chiếm núi này rất chuẩn xác. Khóe miệng cô chứa nụ cười, có chút vừa lòng, ai ngờ Trưởng Tôn Mặc vừa nghe đã cười lên ha hả.
Cười cái rắm!
Bắt lấy nắm đấm sắp sửa rơi vào đỉnh đầu mình, Trưởng Tôn Mặc liều mạng nhịn cười giải thích, Làm sao ... Nào có cô gái ... Lại gọi mình như vậy? Đại Vương chiếm núi, nữ thổ phỉ, ha ha ha ha, cười chết em rồi.
Cười, cười, còn nữa cười, cẩn thận cằm rơi xuống đất đó. Dám cười nhạo cô, nào có lí đó!
Ặc . . . Khụ . . .. Trưởng Tôn Ngưng làm bộ hắng giọng một cái, nghiêm mặt, ai oán nói: Có chị nào rủa em trai mình như vậy à?
Tự chuốc lấy, oán người nào?
. . .. Cậu làm sao quên, chị gái hiện giờ không chỉ miệng đồng răng sắt, mà còn chuyên dùng lời nói ác độc . Khụ . . . , vậy chị định dùng đất hoang này làm gì? Vội vàng nói sang chuyện khác.
Khu sinh thái, có đề nghị gì cứ việc nói.
Chị, chị đang nhìn cái gì vậy? Trưởng Tôn Mặc tự mình lăn xe lăn từ hang động ra, liền thấy Trưởng Tôn Ngưng nhìn đỉnh núi hoang sạch sẽ tuyết đọng chưa tan cười yếu ớt một mình.
Địa bàn. Cô đang nhìn địa bàn của chính mình.
Đúng đó! Chị em hiện tại chính là bà địa chủ rồi. Cậu nói xong cũng cười lên, tầm mắt song song nhìn về phương xa với Trưởng Tôn Ngưng, chẳng qua, một cặp mắt ở trên, một ở dưới.
Sai! Mười phần sai!
Hả? Sai chỗ nào vậy? Rõ ràng không sai mà? Ngồi ôm 3000 mẫu đất vẫn còn chưa gọi là bà địa chủ, chẳng lẽ gọi là viên ngoại (từ cổ đại dùng để chỉ người giàu có, nhiều đất đai) hay sao? Nhưng mà, có vẻ như cũng không quy định nói không thể kêu phụ nữ là viên ngoại mà, chỉ là có chút quê mùa, ha ha . . .
Bà địa chủ, bà địa chủ, khó nghe chết đi được. Nhớ kỹ, chị của em đây hiện tại chính là nữ vương chiếm núi tại là hàng thật giá thật! Nữ vương chiếm núi! Nhìn một cái xem xưng hô này khí phách bao nhiêu, mà còn hợp thời, tiếp qua tám năm mười năm nữa cũng không lỗi thời.
Thôn Vĩnh An là thôn lớn, cách thôn lân cận khá xa, đất bằng thiếu, ba mặt núi vây quanh. Ngồi trên đầu giường đặt gần lò sưởi nhà mình, ngẩng đầu chính là đỉnh núi chập trùng nhấp nhô. Tuy phần nhiều là đồi trọc, nhưng xét đến cùng vẫn là núi, cho nên cô cảm thấy, xưng hô nữ vương chiếm núi này rất chuẩn xác. Khóe miệng cô chứa nụ cười, có chút vừa lòng, ai ngờ Trưởng Tôn Mặc vừa nghe đã cười lên ha hả.
Cười cái rắm!
Bắt lấy nắm đấm sắp sửa rơi vào đỉnh đầu mình, Trưởng Tôn Mặc liều mạng nhịn cười giải thích, Làm sao ... Nào có cô gái ... Lại gọi mình như vậy? Đại Vương chiếm núi, nữ thổ phỉ, ha ha ha ha, cười chết em rồi.
Cười, cười, còn nữa cười, cẩn thận cằm rơi xuống đất đó. Dám cười nhạo cô, nào có lí đó!
Ặc . . . Khụ . . .. Trưởng Tôn Ngưng làm bộ hắng giọng một cái, nghiêm mặt, ai oán nói: Có chị nào rủa em trai mình như vậy à?
Tự chuốc lấy, oán người nào?
. . .. Cậu làm sao quên, chị gái hiện giờ không chỉ miệng đồng răng sắt, mà còn chuyên dùng lời nói ác độc . Khụ . . . , vậy chị định dùng đất hoang này làm gì? Vội vàng nói sang chuyện khác.
Khu sinh thái, có đề nghị gì cứ việc nói.
/101
|