Cù Hữu Nghĩa cân nhắc sự tình thật rõ ràng, nếu như chỉ là Cù Sĩ Vinh gây chuyện đụng người thì trách nhiệm khá lớn, nhưng nếu đối phương đã đập phá xe của hắn, nói như vậy cả đôi bên đều có trách nhiệm, khi cân nhắc hình phạt cũng sẽ có châm chước, ít nhất có thể xem như trao đổi điều kiện mà đàm phán.
- Báo án? Báo án gì?
Cảnh quan tựa hồ không xem lời của Cù Hữu Nghĩa trong mắt.
- Chính là chuyện xe con tôi bị đập phá, một chiếc xe mới bị đập phá thành mặt rỗ, loại chuyện này chẳng lẽ cảnh sát mặc kệ sao?
Cù Hữu Nghĩa hỏi ngược lại.
Tận sâu trong nội tâm của hắn thật sự hi vọng Cục cảnh sát thành phố Đông Sơn mặc kệ chuyện này, nếu như vậy hắn sẽ có chuyện để làm, trực tiếp đi gặp Long Chính Tiết phàn nàn chuyện xe con hắn bị đập phá, nhưng cảnh sát Đông Sơn lại làm như không thấy, loại cách làm như thế thật không ai có thể chịu được.
Cù Hữu Nghĩa tựa hồ tiên đoán trước Long Chính Tiết có thể lợi dụng chuyện này nặng nề gõ Diệp Khai, làm cho hắn chỉnh đốn hệ thống cảnh sát Đông Sơn, tiến hành tự mình sửa chữa, nói không chừng mượn cơ hội này có thể động tay điều chỉnh lãnh đạo Cục cảnh sát thành phố, nhúng tay vào việc của Đông Sơn.
Nếu có thể như thế, đến gặp mặt Cù Sĩ Vinh lần này xem như không đến nỗi vô ích.
- Ah, chuyện đập xe sao…
Cảnh quan nghe xong, lập tức liền lắc đầu nói:
- Chúng tôi không rõ ràng lắm, nhưng nếu như ông có ý định thì có thể dựa theo trình tự bình thường mà tiến hành. Đi trước báo án, làm ghi chép, sau đó chờ điều tra thông tri, nếu như lời khai cùng sự thật phù hợp như vậy chúng tôi sẽ theo lệ tiến hành!
Cù Hữu Nghĩa nghe được trả lời không thể nói là mình bất mãn hay hài lòng, nhưng thái độ của cảnh sát đã thật rõ ràng, hắn ngược lại không cách nào nói đối phương làm đúng hay sai, không biện pháp lợi dụng chuyện này công kích cảnh sát Đông Sơn.
Qua mười phút thăm hỏi, tuy rằng vạn phần không muốn nhưng Cù Sĩ Vinh vẫn bị dẫn vào.
Cù Hữu Nghĩa lập tức đi báo án, cảnh sát thật kiên nhẫn tiếp nhận hắn báo án, sau đó theo lệ hỏi hắn thật nhiều việc. Bởi vì lúc xảy ra chuyện Cù Hữu Nghĩa không có mặt tại hiện trường, cho nên hắn chỉ có thể dùng xe của Cù Sĩ Vinh xem như vật chứng, dùng tin tức hắn nghe xem như lời chứng miêu tả chuyện này.
- Cù tiên sinh trở về đợi tin tức là được, bản án này chúng tôi thụ lý rồi, sẽ nhanh chóng phái ra nhân viên tiến hành điều tra, tranh thủ sớm ngày trả lời cho ông!
Cảnh sát nói với Cù Hữu Nghĩa.
- Tôi hi vọng các anh nhanh hơn một chút, tính chất chuyện này vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng ác liệt. Đối với tên côn đồ hành hung giữa công chúng như vậy, nhất định phải tiến hành nghiêm trị!
Cù Hữu Nghĩa tỏ vẻ.
- Hắc hắc…
Một cảnh sát ghi chép bên cạnh nghe xong lập tức thấp giọng cười.
Cù Hữu Nghĩa nghe được tiếng cười quỷ dị của đối phương, bỗng nhiên kịp phản ứng.
Đối phương đập phá xe thì tính chất nghiêm trọng, ảnh hưởng ác liệt, như vậy con hắn say rượu lái xe đụng người thì phải xem là tình tiết gì đây? Có phải tính chất càng thêm nghiêm trọng, ảnh hưởng càng thêm ác liệt hay không?
Lời này thật khó thể nói rõ.
Nghĩ tới việc này, Cù Hữu Nghĩa lập tức mất bình tĩnh, hắn theo thói quen nói ra yêu cầu nghiêm trị, nhưng không kịp cân nhắc con mình hiện tại cũng liên lụy trong vụ án, hơn nữa càng thêm phiền toái một chút.
Nhưng cảnh quan phá án cũng không nói thêm lời gì, chỉ cho hắn quay về chờ đợi tin tức, Cù Hữu Nghĩa cảm thấy mình nói sai lời nên có chút ngượng ngùng, cùng Đổng Siêu Toàn rời khỏi Cục cảnh sát quay về khách sạn.
- Có thể tìm người bảo lãnh chờ hậu thẩm hay không?
Cù Hữu Nghĩa có cảm giác để con trai ở lại trong Cục cảnh sát có chút không ổn, vì vậy hỏi Đổng Siêu Toàn.
- Chỉ sợ là không được đấy, dựa theo tình huống hiện tại mà xem, Cục cảnh sát Đông Sơn đã đem vụ án này xem như đại án mà xử lý, khả năng tìm người bảo lãnh hậu thẩm sẽ không lớn.
Đổng Siêu Toàn tỏ vẻ.
Chuyện này liên quan tới Diệp Khai, hắn chính miệng đưa ra chỉ thị, cho dù Long Chính Tiết ra mặt hắn cũng chưa chắc nể tình, trông cậy vào hắn bảo lãnh Cù Sĩ Vinh ra ngoài nhất định là không thực tế.
- Nhưng Cù chủ tịch cũng không cần quá lo lắng, tôi xem bên Cục cảnh sát cũng không dám làm gì Cù công tử, dù sao đây là vụ án đặc biệt được chú ý từ trên xuống dưới, chỉ dựa theo trình tự bình thường mà giải quyết thì cũng sẽ không xử phạt quá nghiêm khắc đâu.
Đổng Siêu Toàn an ủi Cù Hữu Nghĩa.
- Hi vọng như thế đi, chuyện này không giải quyết trong lòng tôi không cách nào an tâm được ah!
Cù Hữu Nghĩa có chút sầu lo nói.
Hắn vốn muốn chấn nhiếp Diệp Khai, muốn lợi dụng đầu tư mà uy hiếp thành phố Đông Sơn, nhưng Diệp Khai căn bản là không quan tâm, phải biết rằng người ta đã nói thật rõ ràng, Bùi tổng mang đầu tư vượt qua cả tỷ đồng đến nơi đây đó thôi.
Vạn Hòa tập đoàn mặc dù có tiền, nhưng còn chưa xa xỉ tới mức tùy tiện bỏ ra cả tỷ tài chính đầu tư vào Đông Sơn, chỉ vì như thế khí diễm của hắn đã xem như hoàn toàn bị chèn ép xuống.
Cho nên muốn giải quyết chuyện này, còn phải ngồi xuống từ từ nói chuyện, đáng tiếc chính là Diệp Khai không lưu cơ hội đàm phán cho bọn họ, ý kiến của Diệp Khai thật rõ ràng, hết thảy vấn đề đều phải theo trình tự giải quyết.
- Chuyện này khó làm ah…
Đổng Siêu Toàn hiển nhiên cũng không có lời đề nghị nào tốt hơn.
Đối với tâm tư của Long Chính Tiết, Đổng Siêu Toàn còn không hiểu rõ bằng Cù Hữu Nghĩa, hắn làm sao dám lung tung nhận lấy loại chuyện này…
Diệp Khai ở trong văn phòng xử lý công việc, nhận được điện thoại của Bùi Quân Thu, hẹn hắn cùng nhau đi xem hoàn cảnh đầu tư.
Kỳ thật thứ này cũng chẳng có gì đẹp mắt mà xem.
Bên huyện Phương Thạch cơ bản không cần xem, toàn bộ vấn đề đều đã lên kế hoạch, Bùi Quân Thu chỉ cần phái người tới đầu tư xây nhà máy, bảo đảm cung cấp tài chính thì vấn đề đã xem như giải quyết xong xuôi, cho nên bọn họ cần nhìn chính là đến xem Đông Sơn Tự.
- Nơi này chỉ là một mảnh gạch ngói vụn chồng chất đó thôi…
Bùi Quân Thu chứng kiến Đông Sự Tự cũ, không khỏi oán trách một tiếng nói.
Vốn nàng luôn nghĩ tới nếu nơi này là một ngôi chùa cổ lịch sử lâu đời, như vậy vẫn còn lưu lại chút dấu vết, cho dù là di sản lịch sử gì đấy, tương lai cần xây dựng lại cũng có chút căn cơ, nhưng bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn không được như thế.
Hiện trường tối đa chỉ có đống gạch ngói vụn, đại khái cỡ chừng hai thước, trước kia nghe nói bị hủy bởi chiến tranh, Bùi Quân Thu còn chưa hoàn toàn hình dung rõ ràng, nhưng hiện giờ nhìn lại thật sự là như thế.
Chỉ nhìn gạch ngói bị cháy đen đã biết rõ năm xưa nơi này xảy ra chuyện gì.
Hiện tại xem Đông Sơn Tự tổng cộng không còn lại vài gian phòng, ngược lại còn có vài gốc cổ thụ, cao lớn tươi tốt, Bùi Quân Thu cảm thấy loại cổ thụ này phải có bốn năm người ôm mới hết, hẳn là di sản lịch sử lớn nhất của thành phố Đông Sơn còn sót lại.
- Những gốc cổ thụ này phải được bảo quản đầy đủ đấy…
Bùi Quân Thu đề nghị với Diệp Khai:
- Trong thủ đô nếu có loại cổ thụ như vậy, nhất định sẽ được vây quanh bảo hộ, hơn nữa có chuyên gia bảo dưỡng, dù sao năm tháng đã lâu, mỗi một gốc cổ thụ đều là tài phú lịch sử quý hiếm.
Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu, dặn Đường Mộc ghi nhớ kỹ, trở về xử lý.
Hắn cũng chú ý tới, bên trên những gốc cổ thụ đều có vải đỏ treo lên, cành lá cũng có, những vật này là do tín đồ khi đến viếng tự đã lưu lại.
Người dân tộc nơi này cho rằng cổ thụ có linh, cho nên trong nhà có người bệnh, hoặc thân thể trẻ con không khỏe đều sẽ chạy tới cầu khẩn một phen, sau đó đóng vải đỏ, xem như khẩn cầu thần linh che chở, dần dần trên những tàng cây cổ thụ đều là những mảnh vải đỏ bay phấp phới.
Làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới sự phát triển của những gốc cổ thụ như thế.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, tuy bị ghim đầy vải đỏ, nhưng cổ thụ vẫn sống thật khỏe mạnh, tựa hồ tận sâu trong minh minh thật sự có thần linh phù hộ, chuyện này làm Diệp Khai có chút hoài nghi.
- Muốn bảo hộ dễ dàng, nhưng muốn vây cấm thì chỉ sợ bị tín đồ dân chúng phản đối!
Diệp Khai nói ra:
- Em suy nghĩ một chút xem, mọi người đã xem cây này là cây thần, nếu em vây cấm không cho họ cầu khẩn cúng viếng, sẽ xuất hiện tình huống ra sao đây? Bất luận thời điểm nào cũng không nên xem thường lực phá hoại của tín đồ!
- Anh nói cũng thật có đạo lý!
Bùi Quân Thu nghe xong không phản đối.
Trên thực tế, những tín đồ luôn gây phiền toái nhất chính là chuyện họ cho rằng là đúng, cùng họ giảng đạo lý hoàn toàn vô ích.
- Nhưng nếu như trùng kiến Đông Sơn Tự, thì vấn đề này sẽ không còn tồn tại!
Diệp Khai còn nói thêm.
Nếu đã có ngôi chùa đến thăm viếng, dĩ nhiên không cần bái cây thần, đạo lý này vô cùng dễ hiểu.
Diệp Khai cùng Bùi Quân Thu dọc theo bóng cây râm mát đi lên núi, liền chứng kiến một ít bia đá còn sót lại, có chút bị gạch vụn chôn kín, có chút vỡ, nhưng bảo tồn vẫn khá nguyên vẹn, cũng có khoảng mười nơi như thế, đủ thấy Đông Sơn Tự ngày trước tương đối phồn thịnh, nếu không sẽ không có nhiều bia đá như thế.
- Lãnh đạo, Long chủ tịch bọn họ ở bên kia…
Đường Mộc đi phía sau chợt bước lên hai bước nói khẽ với Diệp Khai.
- Ah?
Diệp Khai sửng sốt một thoáng, quay đầu liếc qua, quả nhiên chứng kiến Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa đang từ hướng khác đi lên núi, tựa hồ cũng đến xem xét Đông Sơn Tự.
Bọn họ đến làm gì? Khẳng định không phải vì chuyện gì khác, hiện tại Cù Hữu Nghĩa vẫn ôm nhiệt tình trong việc trùng kiến Đông Sơn Tự, tuy Diệp Khai đã kết luật mục đích của hắn là lũng đoạn ngành du lịch Đông Sơn, nhưng hiện tại Diệp Khai đã mời Bùi Quân Thu đến đầu tư, nhưng họ vẫn chạy tới, vậy thì nói rõ Cù Hữu Nghĩa chưa từng từ bỏ ý định.
Đông Sơn Tự có đồ vật gì hấp dẫn Cù Hữu Nghĩa như vậy?
Trong lòng Diệp Khai cũng có chút hiếu kỳ, lẽ ra với tình huống hiện tại mà Cù Hữu Nghĩa vẫn kiên trì kế hoạch trùng kiến Đông Sơn Tự, thật sự làm vậy là có chút không lý trí.
Bởi vậy Diệp Khai cảm giác sau lưng bọn hắn còn cất giấu bí mật càng thêm hấp dẫn người!
- Báo án? Báo án gì?
Cảnh quan tựa hồ không xem lời của Cù Hữu Nghĩa trong mắt.
- Chính là chuyện xe con tôi bị đập phá, một chiếc xe mới bị đập phá thành mặt rỗ, loại chuyện này chẳng lẽ cảnh sát mặc kệ sao?
Cù Hữu Nghĩa hỏi ngược lại.
Tận sâu trong nội tâm của hắn thật sự hi vọng Cục cảnh sát thành phố Đông Sơn mặc kệ chuyện này, nếu như vậy hắn sẽ có chuyện để làm, trực tiếp đi gặp Long Chính Tiết phàn nàn chuyện xe con hắn bị đập phá, nhưng cảnh sát Đông Sơn lại làm như không thấy, loại cách làm như thế thật không ai có thể chịu được.
Cù Hữu Nghĩa tựa hồ tiên đoán trước Long Chính Tiết có thể lợi dụng chuyện này nặng nề gõ Diệp Khai, làm cho hắn chỉnh đốn hệ thống cảnh sát Đông Sơn, tiến hành tự mình sửa chữa, nói không chừng mượn cơ hội này có thể động tay điều chỉnh lãnh đạo Cục cảnh sát thành phố, nhúng tay vào việc của Đông Sơn.
Nếu có thể như thế, đến gặp mặt Cù Sĩ Vinh lần này xem như không đến nỗi vô ích.
- Ah, chuyện đập xe sao…
Cảnh quan nghe xong, lập tức liền lắc đầu nói:
- Chúng tôi không rõ ràng lắm, nhưng nếu như ông có ý định thì có thể dựa theo trình tự bình thường mà tiến hành. Đi trước báo án, làm ghi chép, sau đó chờ điều tra thông tri, nếu như lời khai cùng sự thật phù hợp như vậy chúng tôi sẽ theo lệ tiến hành!
Cù Hữu Nghĩa nghe được trả lời không thể nói là mình bất mãn hay hài lòng, nhưng thái độ của cảnh sát đã thật rõ ràng, hắn ngược lại không cách nào nói đối phương làm đúng hay sai, không biện pháp lợi dụng chuyện này công kích cảnh sát Đông Sơn.
Qua mười phút thăm hỏi, tuy rằng vạn phần không muốn nhưng Cù Sĩ Vinh vẫn bị dẫn vào.
Cù Hữu Nghĩa lập tức đi báo án, cảnh sát thật kiên nhẫn tiếp nhận hắn báo án, sau đó theo lệ hỏi hắn thật nhiều việc. Bởi vì lúc xảy ra chuyện Cù Hữu Nghĩa không có mặt tại hiện trường, cho nên hắn chỉ có thể dùng xe của Cù Sĩ Vinh xem như vật chứng, dùng tin tức hắn nghe xem như lời chứng miêu tả chuyện này.
- Cù tiên sinh trở về đợi tin tức là được, bản án này chúng tôi thụ lý rồi, sẽ nhanh chóng phái ra nhân viên tiến hành điều tra, tranh thủ sớm ngày trả lời cho ông!
Cảnh sát nói với Cù Hữu Nghĩa.
- Tôi hi vọng các anh nhanh hơn một chút, tính chất chuyện này vô cùng nghiêm trọng, ảnh hưởng ác liệt. Đối với tên côn đồ hành hung giữa công chúng như vậy, nhất định phải tiến hành nghiêm trị!
Cù Hữu Nghĩa tỏ vẻ.
- Hắc hắc…
Một cảnh sát ghi chép bên cạnh nghe xong lập tức thấp giọng cười.
Cù Hữu Nghĩa nghe được tiếng cười quỷ dị của đối phương, bỗng nhiên kịp phản ứng.
Đối phương đập phá xe thì tính chất nghiêm trọng, ảnh hưởng ác liệt, như vậy con hắn say rượu lái xe đụng người thì phải xem là tình tiết gì đây? Có phải tính chất càng thêm nghiêm trọng, ảnh hưởng càng thêm ác liệt hay không?
Lời này thật khó thể nói rõ.
Nghĩ tới việc này, Cù Hữu Nghĩa lập tức mất bình tĩnh, hắn theo thói quen nói ra yêu cầu nghiêm trị, nhưng không kịp cân nhắc con mình hiện tại cũng liên lụy trong vụ án, hơn nữa càng thêm phiền toái một chút.
Nhưng cảnh quan phá án cũng không nói thêm lời gì, chỉ cho hắn quay về chờ đợi tin tức, Cù Hữu Nghĩa cảm thấy mình nói sai lời nên có chút ngượng ngùng, cùng Đổng Siêu Toàn rời khỏi Cục cảnh sát quay về khách sạn.
- Có thể tìm người bảo lãnh chờ hậu thẩm hay không?
Cù Hữu Nghĩa có cảm giác để con trai ở lại trong Cục cảnh sát có chút không ổn, vì vậy hỏi Đổng Siêu Toàn.
- Chỉ sợ là không được đấy, dựa theo tình huống hiện tại mà xem, Cục cảnh sát Đông Sơn đã đem vụ án này xem như đại án mà xử lý, khả năng tìm người bảo lãnh hậu thẩm sẽ không lớn.
Đổng Siêu Toàn tỏ vẻ.
Chuyện này liên quan tới Diệp Khai, hắn chính miệng đưa ra chỉ thị, cho dù Long Chính Tiết ra mặt hắn cũng chưa chắc nể tình, trông cậy vào hắn bảo lãnh Cù Sĩ Vinh ra ngoài nhất định là không thực tế.
- Nhưng Cù chủ tịch cũng không cần quá lo lắng, tôi xem bên Cục cảnh sát cũng không dám làm gì Cù công tử, dù sao đây là vụ án đặc biệt được chú ý từ trên xuống dưới, chỉ dựa theo trình tự bình thường mà giải quyết thì cũng sẽ không xử phạt quá nghiêm khắc đâu.
Đổng Siêu Toàn an ủi Cù Hữu Nghĩa.
- Hi vọng như thế đi, chuyện này không giải quyết trong lòng tôi không cách nào an tâm được ah!
Cù Hữu Nghĩa có chút sầu lo nói.
Hắn vốn muốn chấn nhiếp Diệp Khai, muốn lợi dụng đầu tư mà uy hiếp thành phố Đông Sơn, nhưng Diệp Khai căn bản là không quan tâm, phải biết rằng người ta đã nói thật rõ ràng, Bùi tổng mang đầu tư vượt qua cả tỷ đồng đến nơi đây đó thôi.
Vạn Hòa tập đoàn mặc dù có tiền, nhưng còn chưa xa xỉ tới mức tùy tiện bỏ ra cả tỷ tài chính đầu tư vào Đông Sơn, chỉ vì như thế khí diễm của hắn đã xem như hoàn toàn bị chèn ép xuống.
Cho nên muốn giải quyết chuyện này, còn phải ngồi xuống từ từ nói chuyện, đáng tiếc chính là Diệp Khai không lưu cơ hội đàm phán cho bọn họ, ý kiến của Diệp Khai thật rõ ràng, hết thảy vấn đề đều phải theo trình tự giải quyết.
- Chuyện này khó làm ah…
Đổng Siêu Toàn hiển nhiên cũng không có lời đề nghị nào tốt hơn.
Đối với tâm tư của Long Chính Tiết, Đổng Siêu Toàn còn không hiểu rõ bằng Cù Hữu Nghĩa, hắn làm sao dám lung tung nhận lấy loại chuyện này…
Diệp Khai ở trong văn phòng xử lý công việc, nhận được điện thoại của Bùi Quân Thu, hẹn hắn cùng nhau đi xem hoàn cảnh đầu tư.
Kỳ thật thứ này cũng chẳng có gì đẹp mắt mà xem.
Bên huyện Phương Thạch cơ bản không cần xem, toàn bộ vấn đề đều đã lên kế hoạch, Bùi Quân Thu chỉ cần phái người tới đầu tư xây nhà máy, bảo đảm cung cấp tài chính thì vấn đề đã xem như giải quyết xong xuôi, cho nên bọn họ cần nhìn chính là đến xem Đông Sơn Tự.
- Nơi này chỉ là một mảnh gạch ngói vụn chồng chất đó thôi…
Bùi Quân Thu chứng kiến Đông Sự Tự cũ, không khỏi oán trách một tiếng nói.
Vốn nàng luôn nghĩ tới nếu nơi này là một ngôi chùa cổ lịch sử lâu đời, như vậy vẫn còn lưu lại chút dấu vết, cho dù là di sản lịch sử gì đấy, tương lai cần xây dựng lại cũng có chút căn cơ, nhưng bây giờ thoạt nhìn hoàn toàn không được như thế.
Hiện trường tối đa chỉ có đống gạch ngói vụn, đại khái cỡ chừng hai thước, trước kia nghe nói bị hủy bởi chiến tranh, Bùi Quân Thu còn chưa hoàn toàn hình dung rõ ràng, nhưng hiện giờ nhìn lại thật sự là như thế.
Chỉ nhìn gạch ngói bị cháy đen đã biết rõ năm xưa nơi này xảy ra chuyện gì.
Hiện tại xem Đông Sơn Tự tổng cộng không còn lại vài gian phòng, ngược lại còn có vài gốc cổ thụ, cao lớn tươi tốt, Bùi Quân Thu cảm thấy loại cổ thụ này phải có bốn năm người ôm mới hết, hẳn là di sản lịch sử lớn nhất của thành phố Đông Sơn còn sót lại.
- Những gốc cổ thụ này phải được bảo quản đầy đủ đấy…
Bùi Quân Thu đề nghị với Diệp Khai:
- Trong thủ đô nếu có loại cổ thụ như vậy, nhất định sẽ được vây quanh bảo hộ, hơn nữa có chuyên gia bảo dưỡng, dù sao năm tháng đã lâu, mỗi một gốc cổ thụ đều là tài phú lịch sử quý hiếm.
Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu, dặn Đường Mộc ghi nhớ kỹ, trở về xử lý.
Hắn cũng chú ý tới, bên trên những gốc cổ thụ đều có vải đỏ treo lên, cành lá cũng có, những vật này là do tín đồ khi đến viếng tự đã lưu lại.
Người dân tộc nơi này cho rằng cổ thụ có linh, cho nên trong nhà có người bệnh, hoặc thân thể trẻ con không khỏe đều sẽ chạy tới cầu khẩn một phen, sau đó đóng vải đỏ, xem như khẩn cầu thần linh che chở, dần dần trên những tàng cây cổ thụ đều là những mảnh vải đỏ bay phấp phới.
Làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới sự phát triển của những gốc cổ thụ như thế.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, tuy bị ghim đầy vải đỏ, nhưng cổ thụ vẫn sống thật khỏe mạnh, tựa hồ tận sâu trong minh minh thật sự có thần linh phù hộ, chuyện này làm Diệp Khai có chút hoài nghi.
- Muốn bảo hộ dễ dàng, nhưng muốn vây cấm thì chỉ sợ bị tín đồ dân chúng phản đối!
Diệp Khai nói ra:
- Em suy nghĩ một chút xem, mọi người đã xem cây này là cây thần, nếu em vây cấm không cho họ cầu khẩn cúng viếng, sẽ xuất hiện tình huống ra sao đây? Bất luận thời điểm nào cũng không nên xem thường lực phá hoại của tín đồ!
- Anh nói cũng thật có đạo lý!
Bùi Quân Thu nghe xong không phản đối.
Trên thực tế, những tín đồ luôn gây phiền toái nhất chính là chuyện họ cho rằng là đúng, cùng họ giảng đạo lý hoàn toàn vô ích.
- Nhưng nếu như trùng kiến Đông Sơn Tự, thì vấn đề này sẽ không còn tồn tại!
Diệp Khai còn nói thêm.
Nếu đã có ngôi chùa đến thăm viếng, dĩ nhiên không cần bái cây thần, đạo lý này vô cùng dễ hiểu.
Diệp Khai cùng Bùi Quân Thu dọc theo bóng cây râm mát đi lên núi, liền chứng kiến một ít bia đá còn sót lại, có chút bị gạch vụn chôn kín, có chút vỡ, nhưng bảo tồn vẫn khá nguyên vẹn, cũng có khoảng mười nơi như thế, đủ thấy Đông Sơn Tự ngày trước tương đối phồn thịnh, nếu không sẽ không có nhiều bia đá như thế.
- Lãnh đạo, Long chủ tịch bọn họ ở bên kia…
Đường Mộc đi phía sau chợt bước lên hai bước nói khẽ với Diệp Khai.
- Ah?
Diệp Khai sửng sốt một thoáng, quay đầu liếc qua, quả nhiên chứng kiến Long Chính Tiết cùng Cù Hữu Nghĩa đang từ hướng khác đi lên núi, tựa hồ cũng đến xem xét Đông Sơn Tự.
Bọn họ đến làm gì? Khẳng định không phải vì chuyện gì khác, hiện tại Cù Hữu Nghĩa vẫn ôm nhiệt tình trong việc trùng kiến Đông Sơn Tự, tuy Diệp Khai đã kết luật mục đích của hắn là lũng đoạn ngành du lịch Đông Sơn, nhưng hiện tại Diệp Khai đã mời Bùi Quân Thu đến đầu tư, nhưng họ vẫn chạy tới, vậy thì nói rõ Cù Hữu Nghĩa chưa từng từ bỏ ý định.
Đông Sơn Tự có đồ vật gì hấp dẫn Cù Hữu Nghĩa như vậy?
Trong lòng Diệp Khai cũng có chút hiếu kỳ, lẽ ra với tình huống hiện tại mà Cù Hữu Nghĩa vẫn kiên trì kế hoạch trùng kiến Đông Sơn Tự, thật sự làm vậy là có chút không lý trí.
Bởi vậy Diệp Khai cảm giác sau lưng bọn hắn còn cất giấu bí mật càng thêm hấp dẫn người!
/1169
|