- Ân?
Diệp Khai cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi nghiêng đầu nhìn Lý Hải.
- Bên trong vẽ hoa hình như là hoa anh túc…
Lý Hải kéo Diệp Khai sang một bên khẽ nói với hắn.
- Ah, hoa anh túc, đó không phải thuốc phiện sao…
Diệp Khai nghe xong chợt nói một câu.
Nhưng rất nhanh Diệp Khai liền sực tỉnh.
Tiểu tử kia vẽ tranh là vẽ từ phong cảnh có thật, nhưng bên trong tranh là vẽ hoa anh túc, tuy thoạt nhìn rất đẹp nhưng khi Diệp Khai quan sát kỹ bức tranh liền phát hiện là một khu vực hoa anh túc tràn đầy khắp núi đồi, xác thực có cảm giác kinh tâm động phách.
Hắn không khỏi hít sâu một hơi giá lạnh, trời ạ, chẳng lẽ trên núi Tây Câu đều trồng hoa anh túc?
Chuyện này…là chuyện phạm pháp!
Trong nước đối với việc gieo trồng anh túc nghiêm khắc khống chế, ngoại trừ nghiên cứu khoa học cần dùng, toàn bộ đều cấm tuyệt đối.
Ít nhất bên trong thành phố Đông Sơn không có khu vực nào được cấp phép gieo trồng hoa anh túc.
Sau khi ý thức được vấn đề này, Diệp Khai có chút không thể bình tĩnh, đây chính là việc lớn!
- Anh bạn, anh vẽ bức tranh này khi nào vậy? Cảnh sắc thật sự là không tệ, bây giờ còn có thể xem được không?
Diệp Khai nghĩ nghĩ, tiến tới bên cạnh thanh niên hỏi thăm tình hình cụ thể của bức tranh.
- Đây là vẽ từ hai tuần trước đấy…
Thanh niên cười cười nói:
- Hiện tại có lẽ còn hoa tươi đi, nhưng bên kia thật khó đi, trèo đèo lội suối khó khăn, hơn nữa hình như đường vào núi bị một công ty chiếm rồi, không cho đi qua, chỉ có thể trèo núi đi vào. Tôi đi ra ngoài vẽ tranh phong cảnh ngoài ý muốn đã phát hiện đấy!
Là hai tuần trước, trong lòng Diệp Khai liền có tính toán.
Từ trong tình huống bức tranh phân tích, diện tích gieo trồng rất lớn, có thể nói là khắp cả núi đồi, mà căn cứ theo quy luật sinh trưởng của hoa anh túc mà xem hiện tại còn chưa tới thời điểm thu hoạch, cho nên chỉ cần hành động nhanh chóng là có thể đem căn cứ gieo trồng thuốc phiện phi pháp kia xử lý.
Nhưng trong lòng Diệp Khai có một chút hoài nghi, huyện Phương Thạch tồn tại một căn cứ gieo trồng thuốc phiện khổng lồ như vậy, nhưng vì sao người trong huyện hoàn toàn không hay biết đây?
- Tôi mua bức tranh này!
Diệp Khai chỉ chỉ bức tranh nói với chàng trai.
- Bức tranh này hơi lớn, vẽ nó cũng phí thật nhiều công phu, nếu anh muốn mua thì cho tôi một trăm sáu được chứ?
Chàng trai suy nghĩ một chút nói với Diệp Khai.
Nói thật ra giá tiền một trăm sáu không tính là giá rẻ.
Đối với tác phẩm của một sinh viên mỹ thuật một trăm sáu xác thực có chút đắt, xem như là hơn nửa tháng thu nhập của một công nhân bình thường trong huyện Phương Thạch.
Nhưng Diệp Khai cũng không xoắn xuýt trong vấn đề này, hắn lấy ra hai tờ tiền mặt đưa cho thanh niên, sau đó còn nói thêm:
- Không cần thối lại, tôi muốn đi tới đó nhìn xem, không biết anh có thể chỉ đường dùm một chút không?
- Không có vấn đề, kỳ thật cũng không phức tạp lắm, tôi có bản đồ cho anh, bên trong có đánh dấu con đường lên núi!
Chàng trai ngược lại thật sảng khoái, có lẽ nể mặt mũi từ đồng tiền, lập tức lấy ra bản đồ huyện Phương Thạch đưa cho Diệp Khai, còn cuộn bức tranh đặt vào trong hộp.
Lý Hải cầm lấy hộp tranh, mang theo trên người.
Diệp Khai quan sát những tác phẩm khác của chàng trai, phát hiện không còn liên quan gì tới hoa anh túc, lúc này mới chậm rãi rời khỏi quầy hàng, tiếp tục đi về phía trước.
- Nhị thiếu gia, chuyện này…
Lý Hải ở bên cạnh hỏi.
- Trở về rồi hãy nói!
Diệp Khai gật đầu đáp.
Diệp Khai lại tiếp tục đi về phía trước, chứng kiến một sạp hàng sách cũ, bên trong còn có tranh liên hoàn, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Vì vậy hắn ngừng chân quan sát, phát hiện rất đầy đủ, có thể mua cũng có thể thuê, giá tiền không đắt.
Một bức tranh liên hoàn đầy đủ vài năm sau trên thị trường đấu giá rất cao, chỉ là hiện tại Diệp Khai chướng mắt số tiền này, hắn chỉ điểm lão nhân bán hàng một chút, nói với ông lão giá trị của bức tranh, sau khi ông lão nghe xong cảm thấy vô cùng hứng thú, thật cảm tạ hắn đã cung cấp tin tức.
Sau đó Diệp Khai còn ở hàng vỉa hè mua một hoàng dương mộc điêu do người địa phương bán ra, nặng hơn mười cân, nghe nói là đồ cổ nhưng lại không xài bao nhiêu tiền.
Sau đó mọi người cùng ngồi xuống một sạp hàng thịt nướng mới dọn ra chưa bao lâu, gọi chút thịt nướng cùng bia, còn có chút ăn vặt khác.
- Lão bản, thịt nướng đối diện phiền ông mua dùm một ít!
Diệp Khai nói với lão bản.
- Được rồi…
Lão bản thật cao hứng, khai trương sinh ý sớm như vậy, hôm nay vận khí không tệ lắm.
Sau khi ngồi xuống ghế, Diệp Khai nói với Lý Hải:
- Tôi cảm giác chuyện về hoa anh túc này có chút kỳ quặc, không khả năng không người nào ở sau lưng thao tác!
- Theo trên bản đồ mà xem, chỗ kia xác thực có chút vắng vẻ, không có người phát hiện cũng là chuyện bình thường!
Lý Hải hồi đáp.
Chàng trai cung cấp tấm bản đồ bên trong vẽ thật rõ ràng, toàn bộ núi Tây Câu là hai tòa núi lớn, địa thế hiểm yếu, lối vào còn bị người chiếm, cho nên bình thường cũng không ai đi vào nhìn xem.
Nếu không phải chàng trai thích lang thang vẽ tranh phong cảnh, trèo đèo lội suối tiến sâu vào khe núi thì sẽ không có người nào phát hiện được bên trong có dị thường.
Đáng tiếc chính là thanh niên bây giờ không biết hình dạng của hoa anh túc, cho nên mặc dù chàng trai vẽ tranh phong cảnh rành rành ra đó, cũng không hề nghĩ tới đó chính là loài hoa có thể gia công biến thành thuốc phiện.
Ngay cả người đi qua đường cũng không ai ý thức được điểm này.
Nếu không phải Lý Hải nhận ra loài hoa kia, thật sự sẽ bỏ qua một phát hiện vô cùng trọng yếu.
- Công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh ah…
Diệp Khai chỉ vào một dấu hiệu trên bản đồ, nói với Lý Hải.
- Ti…
Lý Hải hít sâu một hơi lạnh:
- Chẳng lẽ là…?
- Phải!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, hiển nhiên hai người cùng chung ý nghĩ như nhau.
Lúc trước Diệp Khai đã cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như chỉ vì tạc núi lấy đá thì hoàn toàn không cần phải đối nghịch với chính phủ địa phương huyện Phương Thạch, càng không đến nỗi phải vây công chủ tịch huyện cùng bí thư huyện ủy, làm như vậy tệ lớn hơn lợi rất nhiều.
Cho nên Diệp Khai một mực hoài nghi công ty Phồn Thịnh ở huyện Phương Thạch có lợi ích gì càng lớn hơn khiến bọn hắn không thể không làm như thế.
Nếu như nơi căn cứ gieo trồng anh túc trong Tây Câu là thật, như vậy hết thảy đều đã được giải thích hợp lý.
Công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh đại quy mô gieo trồng thuốc phiện trong núi Tây Câu, hơn nữa còn xem là nguyên liệu gia công thành ma túy, bởi vì kế hoạch gieo trồng căn cứ cây đào mật trong huyện sẽ ảnh hưởng chuyện gieo trồng anh túc của bọn hắn, cho nên cố ý chế tạo sự cố ý đồ đem kế hoạch giết chết từ trong trứng nước.
Chỉ là không nghĩ đến phản ứng của Diệp Khai quá mức kịch liệt, trực tiếp giải quyết cục trưởng Cục cảnh sát huyện Phương Thạch Hầu Tiểu Sơn, hơn nữa còn để Đặng Kim Hữu đến chỉ huy, cho nên không làm cho âm mưu của bọn hắn thực hiện được.
Nhưng trải qua một trận huyên náo, kế hoạch gieo trồng cây đào mật đã bị nhận lấy ảnh hưởng nhất định, ít nhất chuyện này xem như phải kéo dài thời gian.
- Nhị thiếu gia, chuyện này phải làm sao xử lý?
Lý Hải lại hỏi.
- Tôi hoài nghi trong Cục cảnh sát huyện có nội tuyến của công ty Phồn Thịnh, cho nên chuyện này vẫn phải vận dụng bộ đội võ cảnh thôi!
Diệp Khai nghĩ nghĩ, làm ra quyết định.
Thời kỳ nở hoa của anh túc đã qua, nhưng thời kỳ kết quả còn cần đợi thêm một thời gian, cho nên hai tháng này là thời khắc bọn người kia khẩn trương nhất, một khi trải qua thời điểm này thu hoạch xong anh túc, như vậy cho dù có người tới kiểm chứng vấn đề sẽ không lớn, bọn hắn có thể dùng một mồi lửa đốt cháy hoàn toàn dấu vết.
Chỉ cần không còn chứng cớ, công ty Phồn Thịnh có thể đẩy tội không còn một mảnh.
Một mảnh địa phương lớn như vậy, nhiều sản lượng thuốc phiện như thế, thu nhập tiền đen khổng lồ, có thể tưởng tượng được vì sao bọn hắn có can đảm khiêu chiến với chính phủ địa phương, hoàn toàn là do lợi ích quá lớn ở sau lưng thúc đẩy.
- Nguyên lai hai anh em Tống Lâm Sinh cùng Tống Hỏa Sinh trở thành đầu lĩnh tập đoàn buôn ma túy của Đông Sơn, tôi vẫn cứ nghĩ rằng bọn hắn chuyển ma túy từ bên ngoài đến, hiện giờ nghĩ lại núi Tây Câu của huyện Phương Thạch mới là nguồn cung cấp thuốc phiện cho bọn hắn…
Diệp Khai có chút cảm khái nói.
- Thật không nghĩ tới lần này đi tới huyện Phương Thạch lại có phát hiện lớn như vậy!
Lý Hải có chút cảm khái nói.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, nếu không phải hắn đột nhiên nhất thời cao hứng đi dạo chợ đêm, cũng không nhìn thấy được bức tranh, nếu không thấy bức tranh tự nhiên không hề biết được trong núi Tây Câu lại có căn cứ gieo trồng anh túc khổng lồ như vậy, càng không nghĩ tới nguồn ma túy của Đông Sơn lại nằm trong huyện Phương Thạch.
Từ phương diện này mà xem, phát hiện hôm nay hoàn toàn là nhờ vận khí.
Nhưng bất kể nói như thế nào công ty Phồn Thịnh kia nhất định là có vấn đề, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này mới được.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên phải câu thông với Mộc Uyển Dung trước, trực tiếp triệu tập bộ đội võ cảnh tới bắt tội phạm, đem căn cứ gieo trồng anh túc kia hoàn toàn khống chế.
Bằng không tùy ý cho họ phát triển xuống dưới, sẽ có vô số thuốc phiện chảy tràn vào thị trường!
Diệp Khai cảm thấy có chút kỳ quái, không khỏi nghiêng đầu nhìn Lý Hải.
- Bên trong vẽ hoa hình như là hoa anh túc…
Lý Hải kéo Diệp Khai sang một bên khẽ nói với hắn.
- Ah, hoa anh túc, đó không phải thuốc phiện sao…
Diệp Khai nghe xong chợt nói một câu.
Nhưng rất nhanh Diệp Khai liền sực tỉnh.
Tiểu tử kia vẽ tranh là vẽ từ phong cảnh có thật, nhưng bên trong tranh là vẽ hoa anh túc, tuy thoạt nhìn rất đẹp nhưng khi Diệp Khai quan sát kỹ bức tranh liền phát hiện là một khu vực hoa anh túc tràn đầy khắp núi đồi, xác thực có cảm giác kinh tâm động phách.
Hắn không khỏi hít sâu một hơi giá lạnh, trời ạ, chẳng lẽ trên núi Tây Câu đều trồng hoa anh túc?
Chuyện này…là chuyện phạm pháp!
Trong nước đối với việc gieo trồng anh túc nghiêm khắc khống chế, ngoại trừ nghiên cứu khoa học cần dùng, toàn bộ đều cấm tuyệt đối.
Ít nhất bên trong thành phố Đông Sơn không có khu vực nào được cấp phép gieo trồng hoa anh túc.
Sau khi ý thức được vấn đề này, Diệp Khai có chút không thể bình tĩnh, đây chính là việc lớn!
- Anh bạn, anh vẽ bức tranh này khi nào vậy? Cảnh sắc thật sự là không tệ, bây giờ còn có thể xem được không?
Diệp Khai nghĩ nghĩ, tiến tới bên cạnh thanh niên hỏi thăm tình hình cụ thể của bức tranh.
- Đây là vẽ từ hai tuần trước đấy…
Thanh niên cười cười nói:
- Hiện tại có lẽ còn hoa tươi đi, nhưng bên kia thật khó đi, trèo đèo lội suối khó khăn, hơn nữa hình như đường vào núi bị một công ty chiếm rồi, không cho đi qua, chỉ có thể trèo núi đi vào. Tôi đi ra ngoài vẽ tranh phong cảnh ngoài ý muốn đã phát hiện đấy!
Là hai tuần trước, trong lòng Diệp Khai liền có tính toán.
Từ trong tình huống bức tranh phân tích, diện tích gieo trồng rất lớn, có thể nói là khắp cả núi đồi, mà căn cứ theo quy luật sinh trưởng của hoa anh túc mà xem hiện tại còn chưa tới thời điểm thu hoạch, cho nên chỉ cần hành động nhanh chóng là có thể đem căn cứ gieo trồng thuốc phiện phi pháp kia xử lý.
Nhưng trong lòng Diệp Khai có một chút hoài nghi, huyện Phương Thạch tồn tại một căn cứ gieo trồng thuốc phiện khổng lồ như vậy, nhưng vì sao người trong huyện hoàn toàn không hay biết đây?
- Tôi mua bức tranh này!
Diệp Khai chỉ chỉ bức tranh nói với chàng trai.
- Bức tranh này hơi lớn, vẽ nó cũng phí thật nhiều công phu, nếu anh muốn mua thì cho tôi một trăm sáu được chứ?
Chàng trai suy nghĩ một chút nói với Diệp Khai.
Nói thật ra giá tiền một trăm sáu không tính là giá rẻ.
Đối với tác phẩm của một sinh viên mỹ thuật một trăm sáu xác thực có chút đắt, xem như là hơn nửa tháng thu nhập của một công nhân bình thường trong huyện Phương Thạch.
Nhưng Diệp Khai cũng không xoắn xuýt trong vấn đề này, hắn lấy ra hai tờ tiền mặt đưa cho thanh niên, sau đó còn nói thêm:
- Không cần thối lại, tôi muốn đi tới đó nhìn xem, không biết anh có thể chỉ đường dùm một chút không?
- Không có vấn đề, kỳ thật cũng không phức tạp lắm, tôi có bản đồ cho anh, bên trong có đánh dấu con đường lên núi!
Chàng trai ngược lại thật sảng khoái, có lẽ nể mặt mũi từ đồng tiền, lập tức lấy ra bản đồ huyện Phương Thạch đưa cho Diệp Khai, còn cuộn bức tranh đặt vào trong hộp.
Lý Hải cầm lấy hộp tranh, mang theo trên người.
Diệp Khai quan sát những tác phẩm khác của chàng trai, phát hiện không còn liên quan gì tới hoa anh túc, lúc này mới chậm rãi rời khỏi quầy hàng, tiếp tục đi về phía trước.
- Nhị thiếu gia, chuyện này…
Lý Hải ở bên cạnh hỏi.
- Trở về rồi hãy nói!
Diệp Khai gật đầu đáp.
Diệp Khai lại tiếp tục đi về phía trước, chứng kiến một sạp hàng sách cũ, bên trong còn có tranh liên hoàn, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Vì vậy hắn ngừng chân quan sát, phát hiện rất đầy đủ, có thể mua cũng có thể thuê, giá tiền không đắt.
Một bức tranh liên hoàn đầy đủ vài năm sau trên thị trường đấu giá rất cao, chỉ là hiện tại Diệp Khai chướng mắt số tiền này, hắn chỉ điểm lão nhân bán hàng một chút, nói với ông lão giá trị của bức tranh, sau khi ông lão nghe xong cảm thấy vô cùng hứng thú, thật cảm tạ hắn đã cung cấp tin tức.
Sau đó Diệp Khai còn ở hàng vỉa hè mua một hoàng dương mộc điêu do người địa phương bán ra, nặng hơn mười cân, nghe nói là đồ cổ nhưng lại không xài bao nhiêu tiền.
Sau đó mọi người cùng ngồi xuống một sạp hàng thịt nướng mới dọn ra chưa bao lâu, gọi chút thịt nướng cùng bia, còn có chút ăn vặt khác.
- Lão bản, thịt nướng đối diện phiền ông mua dùm một ít!
Diệp Khai nói với lão bản.
- Được rồi…
Lão bản thật cao hứng, khai trương sinh ý sớm như vậy, hôm nay vận khí không tệ lắm.
Sau khi ngồi xuống ghế, Diệp Khai nói với Lý Hải:
- Tôi cảm giác chuyện về hoa anh túc này có chút kỳ quặc, không khả năng không người nào ở sau lưng thao tác!
- Theo trên bản đồ mà xem, chỗ kia xác thực có chút vắng vẻ, không có người phát hiện cũng là chuyện bình thường!
Lý Hải hồi đáp.
Chàng trai cung cấp tấm bản đồ bên trong vẽ thật rõ ràng, toàn bộ núi Tây Câu là hai tòa núi lớn, địa thế hiểm yếu, lối vào còn bị người chiếm, cho nên bình thường cũng không ai đi vào nhìn xem.
Nếu không phải chàng trai thích lang thang vẽ tranh phong cảnh, trèo đèo lội suối tiến sâu vào khe núi thì sẽ không có người nào phát hiện được bên trong có dị thường.
Đáng tiếc chính là thanh niên bây giờ không biết hình dạng của hoa anh túc, cho nên mặc dù chàng trai vẽ tranh phong cảnh rành rành ra đó, cũng không hề nghĩ tới đó chính là loài hoa có thể gia công biến thành thuốc phiện.
Ngay cả người đi qua đường cũng không ai ý thức được điểm này.
Nếu không phải Lý Hải nhận ra loài hoa kia, thật sự sẽ bỏ qua một phát hiện vô cùng trọng yếu.
- Công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh ah…
Diệp Khai chỉ vào một dấu hiệu trên bản đồ, nói với Lý Hải.
- Ti…
Lý Hải hít sâu một hơi lạnh:
- Chẳng lẽ là…?
- Phải!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, hiển nhiên hai người cùng chung ý nghĩ như nhau.
Lúc trước Diệp Khai đã cảm thấy có chút kỳ quái, nếu như chỉ vì tạc núi lấy đá thì hoàn toàn không cần phải đối nghịch với chính phủ địa phương huyện Phương Thạch, càng không đến nỗi phải vây công chủ tịch huyện cùng bí thư huyện ủy, làm như vậy tệ lớn hơn lợi rất nhiều.
Cho nên Diệp Khai một mực hoài nghi công ty Phồn Thịnh ở huyện Phương Thạch có lợi ích gì càng lớn hơn khiến bọn hắn không thể không làm như thế.
Nếu như nơi căn cứ gieo trồng anh túc trong Tây Câu là thật, như vậy hết thảy đều đã được giải thích hợp lý.
Công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh đại quy mô gieo trồng thuốc phiện trong núi Tây Câu, hơn nữa còn xem là nguyên liệu gia công thành ma túy, bởi vì kế hoạch gieo trồng căn cứ cây đào mật trong huyện sẽ ảnh hưởng chuyện gieo trồng anh túc của bọn hắn, cho nên cố ý chế tạo sự cố ý đồ đem kế hoạch giết chết từ trong trứng nước.
Chỉ là không nghĩ đến phản ứng của Diệp Khai quá mức kịch liệt, trực tiếp giải quyết cục trưởng Cục cảnh sát huyện Phương Thạch Hầu Tiểu Sơn, hơn nữa còn để Đặng Kim Hữu đến chỉ huy, cho nên không làm cho âm mưu của bọn hắn thực hiện được.
Nhưng trải qua một trận huyên náo, kế hoạch gieo trồng cây đào mật đã bị nhận lấy ảnh hưởng nhất định, ít nhất chuyện này xem như phải kéo dài thời gian.
- Nhị thiếu gia, chuyện này phải làm sao xử lý?
Lý Hải lại hỏi.
- Tôi hoài nghi trong Cục cảnh sát huyện có nội tuyến của công ty Phồn Thịnh, cho nên chuyện này vẫn phải vận dụng bộ đội võ cảnh thôi!
Diệp Khai nghĩ nghĩ, làm ra quyết định.
Thời kỳ nở hoa của anh túc đã qua, nhưng thời kỳ kết quả còn cần đợi thêm một thời gian, cho nên hai tháng này là thời khắc bọn người kia khẩn trương nhất, một khi trải qua thời điểm này thu hoạch xong anh túc, như vậy cho dù có người tới kiểm chứng vấn đề sẽ không lớn, bọn hắn có thể dùng một mồi lửa đốt cháy hoàn toàn dấu vết.
Chỉ cần không còn chứng cớ, công ty Phồn Thịnh có thể đẩy tội không còn một mảnh.
Một mảnh địa phương lớn như vậy, nhiều sản lượng thuốc phiện như thế, thu nhập tiền đen khổng lồ, có thể tưởng tượng được vì sao bọn hắn có can đảm khiêu chiến với chính phủ địa phương, hoàn toàn là do lợi ích quá lớn ở sau lưng thúc đẩy.
- Nguyên lai hai anh em Tống Lâm Sinh cùng Tống Hỏa Sinh trở thành đầu lĩnh tập đoàn buôn ma túy của Đông Sơn, tôi vẫn cứ nghĩ rằng bọn hắn chuyển ma túy từ bên ngoài đến, hiện giờ nghĩ lại núi Tây Câu của huyện Phương Thạch mới là nguồn cung cấp thuốc phiện cho bọn hắn…
Diệp Khai có chút cảm khái nói.
- Thật không nghĩ tới lần này đi tới huyện Phương Thạch lại có phát hiện lớn như vậy!
Lý Hải có chút cảm khái nói.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, nếu không phải hắn đột nhiên nhất thời cao hứng đi dạo chợ đêm, cũng không nhìn thấy được bức tranh, nếu không thấy bức tranh tự nhiên không hề biết được trong núi Tây Câu lại có căn cứ gieo trồng anh túc khổng lồ như vậy, càng không nghĩ tới nguồn ma túy của Đông Sơn lại nằm trong huyện Phương Thạch.
Từ phương diện này mà xem, phát hiện hôm nay hoàn toàn là nhờ vận khí.
Nhưng bất kể nói như thế nào công ty Phồn Thịnh kia nhất định là có vấn đề, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này mới được.
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên phải câu thông với Mộc Uyển Dung trước, trực tiếp triệu tập bộ đội võ cảnh tới bắt tội phạm, đem căn cứ gieo trồng anh túc kia hoàn toàn khống chế.
Bằng không tùy ý cho họ phát triển xuống dưới, sẽ có vô số thuốc phiện chảy tràn vào thị trường!
/1169
|