Mỹ nữ cùng suất ca cùng nhau ăn cơm, tâm tình đương nhiên không tệ lắm.
Nhất là hai vị này đều là người có tiền, vậy càng không có gánh nặng tâm lý.
- Tiểu thư, có điện thoại!
Bảo tiêu của Nam Cung Vân lặng lẽ đi vào, đưa qua điện thoại di động.
Nam Cung Vân cầm lấy ậm ừ vài tiếng, khoảng chừng năm sáu phút sau mới cúp máy.
Mặc dù thính lực của Diệp Khai không tệ nhưng Nam Cung Vân đeo tai nghe, vì vậy hắn cũng không biết rõ được nội dung cụ thể, Nam Cung Vân chỉ ậm ừ vài tiếng, không tỏ vẻ gì khác, làm cho hắn không suy đoán được là việc gì.
- Người của tôi lại thăm dò được một sự tình, nhị thiếu gia có hứng thú nghe một chút không?
Nam Cung Vân dùng tay vuốt vuốt tóc, nghiêng đầu hỏi Diệp Khai.
- Xin lắng tai nghe!
Diệp Khai gật đầu hồi đáp.
Tuy không biết Nam Cung Vân muốn nói chuyện gì, nhưng theo lời nói của nàng phân tích hẳn là việc thẻ tín dụng hạn ngạch hai tỷ đô la kia, đương nhiên việc này Diệp Khai cũng muốn nghe một chút.
- Sau khi Viên Tùng bị người của tôi ném ra đường, rất nhanh đã được một công ty tên Jop tiếp đón đi!
Nam Cung Vân nói với Diệp Khai:
- Sau đó người của chúng tôi điều tra bối cảnh của công ty Job liền phát hiện, công ty này vừa thành lập không lâu, lão bản tên là Lý Kiều Ba, trước kia là một gã trung tá quan quân tại đại lục, mới qua Mỹ không lâu. Sau đó chúng tôi còn phát hiện sở dĩ Viên Tùng làm việc lừa đảo này rất có thể do Lý Kiều Ba sai khiến, bởi vì trong tài khoản của Viên Tùng còn một khoản tiền là từ công ty Job chuyển qua. Sau khi chuyện phát sinh thì đã bị công ty bọn hắn di chuyển.
- Lý Kiều Ba…
Diệp Khai vừa nghe được tên này lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Nguyên lai là chuyện này! Không ngờ là do dư nghiệt của Trần gia làm ra, khó trách lại cố ý nhắm vào công ty của Sở Tĩnh Huyên gây sóng gió, người bình thường thật sự không thể có lá gan lớn như vậy.
Lý Kiều Ba, năm nay hai mươi sáu tuổi, vốn là một gã trung tá, tiền đồ rộng lớn, lúc trước lại đột nhiên buông tha quân chức đi ra nước ngoài.
Lúc ấy mọi người còn chưa chú ý tới, về sau nhờ Lê thúc điều tra liền phát hiện Lý Kiều Ba là con riêng của Trần Kiến Hào. Không ngờ bọn hắn giấu được thật sâu, Trần gia không hề lợi dụng quyền lực trong tay đi tận lực đề bạt hắn, cho nên mọi người không phát hiện được sự hiện hữu của hắn.
Lần trước sự kiện ám sát trên phi cơ trực thăng là do Lý Kiều Ba mang người tập kích.
Hiện tại sau khi Lý Kiều Ba rời khỏi, lực lượng của Trần gia trong quân đội đã bị đả kích hoàn toàn, không còn khả năng tiếp tục duỗi móng vuốt đối với Diệp Khai, nhưng hắn lại thay đổi phương thức khác, từ lĩnh vực tài chính tuyên chiến với Diệp Khai.
Có thể tưởng tượng nếu như lần này bị hắn thành công, Sở gia cùng Diệp gia đều sẽ gặp nguy cơ danh dự thật lớn.
- Nhị thiếu gia nhận thức hắn?
Nam Cung Vân cảm thấy rất kỳ quái.
- Là một cừu gia của tôi, không nghĩ tới hắn đã đi Mỹ, còn làm ra chuyện như vậy. Không cần nghi ngờ, lần này là nhằm vào tôi đó thôi.
Diệp Khai gật đầu nói.
Mặc dù hắn không nói thật với Nam Cung Vân, nhưng đối với Lý Kiều Ba đương nhiên cảm thấy ôm hận trong lòng.
- Có muốn giải quyết hắn hay không?
Nam Cung Vân nhấp một hớp rượu vang, lạnh nhạt hỏi:
- Là một chuyện thật thuận tiện mà thôi!
Diệp Khai nhìn nàng, cảm thấy Nam Cung Vân làm nghề sát thủ đã thành nghiện, ăn bữa cơm cũng bàn tới sinh ý giết người, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói:
- Không quá thuận tiện đâu.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Nam Cung Vân, hắn nói ra:
- Tối đa là tìm cơ hội lừa bịp hắn một phen, nếu trực tiếp giết hắn sẽ khiến người nhà hắn phản công, được không bù mất!
Mặc dù nói Lý Kiều Ba là con riêng của Trần gia Trần Kiến Hào, nhưng hiện tại đời thứ ba của Trần gia cơ hồ toàn quân bị diệt, không còn hi vọng khởi sóng, mà Lý Kiều Ba lại khá ưu tú, không thể nghi ngờ đã biến thành người được gởi gắm toàn bộ hi vọng cho Trần gia.
Nếu như Diệp Khai thực sự ra tay giết Lý Kiều Ba, như vậy người của Trần gia sẽ phẫn nộ, năng lực trả thù của đại gia tộc ngày xưa đã hoàn toàn mất đi hi vọng tuyệt đối không thể khinh thường.
Mặc dù nói Diệp gia có năng lực đối phó được bọn hắn, nhưng nếu thật sự muốn đem một đại gia tộc nhổ tận gốc không nói tới sẽ làm hao phí bao nhiêu tài nguyên chính trị, chỉ nói bị các đại gia tộc khác cảnh giác sẽ khiến người cảm thấy rùng mình.
Thử nghĩ lại mà xem, khi tất cả các đại gia tộc đều nổi lên lòng đề phòng với Diệp gia, cô lập họ, bài xích họ, loại hậu quả này đối với chính đàn hào môn mà nói tuyệt đối là tai nạn chưa từng có.
Cho nên tuy Diệp Khai hận Lý Kiều Ba hận đến nghiến răng, nhưng lại thực sự không dám mạo hiểm đem hắn tiêu diệt, chỉ lo lắng sẽ dẫn phát ra phong ba càng lớn, mang tới phiền toái càng lớn hơn nữa cho gia tộc.
- Các vị làm quan thật sự cố kỵ quá nhiều, không giống như chúng tôi, khoái ý ân cừu, bao nhiêu đơn giản?
Nam Cung Vân nghe xong lời nói của Diệp Khai tự nhiên liên tưởng tới một ít việc nào đó, không khỏi nhếch miệng nói.
- Ha ha, quyền lực lớn nhỏ thì có so sánh đấy, quyền lực lớn cũng phải có được chế ước nhất định, bằng không mà nói toàn bộ hệ thống đều nhiễu loạn lớn.
Diệp Khai nghe xong lời nói của Nam Cung Vân không hề tức giận, chỉ cười ha hả giải thích nỗi khổ tâm của mình.
Nhưng bất kể như thế nào lần này Nam Cung Vân điều tra được kết quả đối với Diệp Khai mà nói vẫn trọng yếu phi thường, ít nhất hắn biết được chân tướng chuyện này, trong lòng đã có tính toán.
Mặc dù nói không thể giết chết Lý Kiều Ba, nhưng lợi dụng cơ hội khác khiến hắn mất hết tài sản sẽ càng làm người cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
Trên thực tế lực lượng của Trần gia cũng không thể khinh thường, bọn hắn kinh doanh bên Mỹ tương đối sớm, đoán chừng ngoại trừ công ty Job còn có thật nhiều đầu tư phương diện khác, muốn giải quyết bọn hắn không phải là chuyện dễ dàng.
Bữa cơm hôm nay ăn thật vui vẻ.
Nghiêm khắc mà nói nếu Nam Cung Vân nghiêm túc trò chuyện, so với lúc mị hoặc nhìn nàng càng thêm hấp dẫn nam nhân.
Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân trầm ổn như thục nữ, trong lòng chợt có một loại cảm giác thật cổ quái, cảm thấy mình thật không hiểu rõ đâu mới chính là Nam Cung Vân.
Buổi tối hôm qua yêu nữ liên tục dụ hoặc trên người mình rốt cục có phải là nàng hay không?
Chuyện này chỉ sợ thật khó nói rõ ràng.
Hai người ăn cơm xong, muốn đi ra ngoài, nhưng lại gặp phải người quen.
- Chào Mộc bí thư!
Diệp Khai nhìn ba vị đang đi tới trước mặt, lập tức lộ ra nét cười khổ nhàn nhạt, trong lòng tự nhủ sao lại gặp được các nàng nơi đây?
- Chào Diệp chủ tịch, ăn cơm sao?
Thần sắc Mộc Uyển Dung vẫn như thường, cười nhẹ nhàng, chỉ là trong ánh mắt nhìn Nam Cung Vân có chút quái dị, không biết đang cân nhắc chuyện gì.
- Chào Diệp chủ tịch!
Lần này người chào hỏi là Giang Hiểu Mai, nữ nhân này khi nhìn Diệp Khai cùng Nam Cung Vân mang theo ánh mắt hồ nghi, hiển nhiên đang suy đoán quan hệ giữa bọn họ.
Điền Thanh đi theo sau lưng Mộc Uyển Dung, nhưng lại thật điệu thấp, chỉ chào hỏi liền không nói thêm lời nào.
- Vị này là khách nhân đến từ Châu Âu, Nam Cung Vân, nhận lời mời của tôi đến thành phố Đông Sơn khảo sát hoàn cảnh đầu tư.
Diệp Khai chỉ chỉ Nam Cung Vân, lại giới thiệu:
- Nam Cung tiểu thư có ý định tài trợ xây dựng năm mươi trường trung học trong Đông Sơn, đây là việc thiện thật lớn ah!
Mộc Uyển Dung nghe xong lời này, thật không dám tiếp tục chậm trễ.
Nếu như Diệp Khai mang tới nữ nhân linh tinh nào đó, nàng có thể dùng ánh mắt nghiền ngẫm mà xem, nhưng đối với nhà đầu tư lại nhiệt tâm với việc từ thiện công ích, còn có bối cảnh tại hải ngoại, không thể khinh thị xem thường.
Vì vậy Mộc Uyển Dung bắt tay Nam Cung Vân, biểu lộ lòng biết ơn, đồng thời phát ra lời mời:
- Khó được có cơ hội bạn bè tại hải ngoại đến Đông Sơn, là bí thư thành ủy tôi mời Nam Cung tiểu thư ở chơi thêm vài ngày, cũng tiện cho tôi tận tình địa chủ.
- Mộc bí thư khách khí, tôi còn lưu lại tại Đông Sơn một thời gian, có cơ hội thỉnh giáo với Mộc bí thư!
Nam Cung Vân cười đáp.
Diệp Khai liếc mắt nhìn Giang Hiểu Mai, trong lòng tự nhủ vì sao nữ nhân này lại hỗn chung một chỗ với Mộc Uyển Dung rồi đây?
Phó chủ tịch thường vụ thành phố cùng bí thư thành ủy hỗn chung một chỗ xác thực là không thường xuyên, dù sao hai nàng đều là ủy viên thường ủy, không sợ bị người nói họ cấu kết với nhau sao?
Giang Hiểu Mai nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khai đảo qua trên người mình cùng Mộc Uyển Dung, biết rõ hắn đang cân nhắc chuyện gì, vì vậy lại nói ra:
- Tôi cùng Mộc bí thư là bạn học, thấp hơn nàng hai cấp, lần này gặp mặt cùng nhau ra ăn bữa cơm, đáng tiếc Diệp chủ tịch bỏ lỡ, bằng không có thể ghép thành một bàn rồi.
- Ha ha, không ngờ là như thế, xem như hôm nay Tiết lão bản đã phát tài, mọi người đều tuyển chọn chỗ này.
Diệp Khai vốn muốn đem thẻ hội viên mà Tiết Minh Nghĩa đưa cho mình để Điền Thanh cầm dùng, nhưng sau đó nghĩ lại thì không cần thiết.
Mộc Uyển Dung là bí thư thành ủy, Giang Hiểu Mai là phó chủ tịch thường vụ, hai vị này đều là đại nhân vật của Đông Sơn, Tiết Minh Nghĩa làm sao có thể không chuyên tâm hầu hạ?
Cho dù chỉ là Điền Thanh, thư ký bí thư thành ủy như nàng cũng không phải ai có thể khinh thường.
- Vậy mọi người từ từ dùng bữa, chúng tôi đi trước một bước.
Diệp Khai gật nhẹ đầu với Mộc Uyển Dung, ra dấu bằng mắt, sau đó cùng Nam Cung Vân đi ra khỏi Mỹ Vị Cư.
- Vị Mộc bí thư kia thật xinh đẹp.
Nam Cung Vân chợt nói ra:
- Bí thư thành ủy xinh đẹp như vậy, thật sự lần đầu tiên chứng kiến, hơn nữa nhìn bộ dáng rất trẻ tuổi.
- Phải, chỉ mới ba mươi thôi.
Diệp Khai ậm ừ đáp.
- Anh cùng vị Mộc bí thư kia hình như rất quen thuộc đi?
Nam Cung Vân chợt nói thêm một câu, nhưng lại bao hàm vẻ nghi vấn.
- Vì sao lại hỏi như vậy?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- Bởi vì khi nàng nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vẻ mừng rỡ nhàn nhạt, chẳng lẽ anh dám nói giữa anh cùng nàng không có quan hệ gì hay sao?
Nam Cung Vân phân tích:
- Theo đạo lý nói trong quy tắc quan trường đại lục, bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố hẳn là đối thủ cạnh tranh, quan hệ không khả năng hòa hợp, cho nên tôi cảm thấy giữa anh cùng nàng có chút cổ quái.
Diệp Khai nghe xong lời nói của Nam Cung Vân, trong lòng liền có chút cảnh giác, ngay cả Nam Cung Vân cũng nhìn ra được hắn cùng Mộc Uyển Dung có vấn đề, như vậy người khác thì sao?
Đừng lúc nào cũng xem người khác là kẻ đần, cho rằng bọn họ nhìn không thấu mối quan hệ giữa hắn cùng Mộc Uyển Dung.
Chuyện này thoạt nhìn cần nhiều chú ý mới được!
Nhất là hai vị này đều là người có tiền, vậy càng không có gánh nặng tâm lý.
- Tiểu thư, có điện thoại!
Bảo tiêu của Nam Cung Vân lặng lẽ đi vào, đưa qua điện thoại di động.
Nam Cung Vân cầm lấy ậm ừ vài tiếng, khoảng chừng năm sáu phút sau mới cúp máy.
Mặc dù thính lực của Diệp Khai không tệ nhưng Nam Cung Vân đeo tai nghe, vì vậy hắn cũng không biết rõ được nội dung cụ thể, Nam Cung Vân chỉ ậm ừ vài tiếng, không tỏ vẻ gì khác, làm cho hắn không suy đoán được là việc gì.
- Người của tôi lại thăm dò được một sự tình, nhị thiếu gia có hứng thú nghe một chút không?
Nam Cung Vân dùng tay vuốt vuốt tóc, nghiêng đầu hỏi Diệp Khai.
- Xin lắng tai nghe!
Diệp Khai gật đầu hồi đáp.
Tuy không biết Nam Cung Vân muốn nói chuyện gì, nhưng theo lời nói của nàng phân tích hẳn là việc thẻ tín dụng hạn ngạch hai tỷ đô la kia, đương nhiên việc này Diệp Khai cũng muốn nghe một chút.
- Sau khi Viên Tùng bị người của tôi ném ra đường, rất nhanh đã được một công ty tên Jop tiếp đón đi!
Nam Cung Vân nói với Diệp Khai:
- Sau đó người của chúng tôi điều tra bối cảnh của công ty Job liền phát hiện, công ty này vừa thành lập không lâu, lão bản tên là Lý Kiều Ba, trước kia là một gã trung tá quan quân tại đại lục, mới qua Mỹ không lâu. Sau đó chúng tôi còn phát hiện sở dĩ Viên Tùng làm việc lừa đảo này rất có thể do Lý Kiều Ba sai khiến, bởi vì trong tài khoản của Viên Tùng còn một khoản tiền là từ công ty Job chuyển qua. Sau khi chuyện phát sinh thì đã bị công ty bọn hắn di chuyển.
- Lý Kiều Ba…
Diệp Khai vừa nghe được tên này lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
Nguyên lai là chuyện này! Không ngờ là do dư nghiệt của Trần gia làm ra, khó trách lại cố ý nhắm vào công ty của Sở Tĩnh Huyên gây sóng gió, người bình thường thật sự không thể có lá gan lớn như vậy.
Lý Kiều Ba, năm nay hai mươi sáu tuổi, vốn là một gã trung tá, tiền đồ rộng lớn, lúc trước lại đột nhiên buông tha quân chức đi ra nước ngoài.
Lúc ấy mọi người còn chưa chú ý tới, về sau nhờ Lê thúc điều tra liền phát hiện Lý Kiều Ba là con riêng của Trần Kiến Hào. Không ngờ bọn hắn giấu được thật sâu, Trần gia không hề lợi dụng quyền lực trong tay đi tận lực đề bạt hắn, cho nên mọi người không phát hiện được sự hiện hữu của hắn.
Lần trước sự kiện ám sát trên phi cơ trực thăng là do Lý Kiều Ba mang người tập kích.
Hiện tại sau khi Lý Kiều Ba rời khỏi, lực lượng của Trần gia trong quân đội đã bị đả kích hoàn toàn, không còn khả năng tiếp tục duỗi móng vuốt đối với Diệp Khai, nhưng hắn lại thay đổi phương thức khác, từ lĩnh vực tài chính tuyên chiến với Diệp Khai.
Có thể tưởng tượng nếu như lần này bị hắn thành công, Sở gia cùng Diệp gia đều sẽ gặp nguy cơ danh dự thật lớn.
- Nhị thiếu gia nhận thức hắn?
Nam Cung Vân cảm thấy rất kỳ quái.
- Là một cừu gia của tôi, không nghĩ tới hắn đã đi Mỹ, còn làm ra chuyện như vậy. Không cần nghi ngờ, lần này là nhằm vào tôi đó thôi.
Diệp Khai gật đầu nói.
Mặc dù hắn không nói thật với Nam Cung Vân, nhưng đối với Lý Kiều Ba đương nhiên cảm thấy ôm hận trong lòng.
- Có muốn giải quyết hắn hay không?
Nam Cung Vân nhấp một hớp rượu vang, lạnh nhạt hỏi:
- Là một chuyện thật thuận tiện mà thôi!
Diệp Khai nhìn nàng, cảm thấy Nam Cung Vân làm nghề sát thủ đã thành nghiện, ăn bữa cơm cũng bàn tới sinh ý giết người, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói:
- Không quá thuận tiện đâu.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Nam Cung Vân, hắn nói ra:
- Tối đa là tìm cơ hội lừa bịp hắn một phen, nếu trực tiếp giết hắn sẽ khiến người nhà hắn phản công, được không bù mất!
Mặc dù nói Lý Kiều Ba là con riêng của Trần gia Trần Kiến Hào, nhưng hiện tại đời thứ ba của Trần gia cơ hồ toàn quân bị diệt, không còn hi vọng khởi sóng, mà Lý Kiều Ba lại khá ưu tú, không thể nghi ngờ đã biến thành người được gởi gắm toàn bộ hi vọng cho Trần gia.
Nếu như Diệp Khai thực sự ra tay giết Lý Kiều Ba, như vậy người của Trần gia sẽ phẫn nộ, năng lực trả thù của đại gia tộc ngày xưa đã hoàn toàn mất đi hi vọng tuyệt đối không thể khinh thường.
Mặc dù nói Diệp gia có năng lực đối phó được bọn hắn, nhưng nếu thật sự muốn đem một đại gia tộc nhổ tận gốc không nói tới sẽ làm hao phí bao nhiêu tài nguyên chính trị, chỉ nói bị các đại gia tộc khác cảnh giác sẽ khiến người cảm thấy rùng mình.
Thử nghĩ lại mà xem, khi tất cả các đại gia tộc đều nổi lên lòng đề phòng với Diệp gia, cô lập họ, bài xích họ, loại hậu quả này đối với chính đàn hào môn mà nói tuyệt đối là tai nạn chưa từng có.
Cho nên tuy Diệp Khai hận Lý Kiều Ba hận đến nghiến răng, nhưng lại thực sự không dám mạo hiểm đem hắn tiêu diệt, chỉ lo lắng sẽ dẫn phát ra phong ba càng lớn, mang tới phiền toái càng lớn hơn nữa cho gia tộc.
- Các vị làm quan thật sự cố kỵ quá nhiều, không giống như chúng tôi, khoái ý ân cừu, bao nhiêu đơn giản?
Nam Cung Vân nghe xong lời nói của Diệp Khai tự nhiên liên tưởng tới một ít việc nào đó, không khỏi nhếch miệng nói.
- Ha ha, quyền lực lớn nhỏ thì có so sánh đấy, quyền lực lớn cũng phải có được chế ước nhất định, bằng không mà nói toàn bộ hệ thống đều nhiễu loạn lớn.
Diệp Khai nghe xong lời nói của Nam Cung Vân không hề tức giận, chỉ cười ha hả giải thích nỗi khổ tâm của mình.
Nhưng bất kể như thế nào lần này Nam Cung Vân điều tra được kết quả đối với Diệp Khai mà nói vẫn trọng yếu phi thường, ít nhất hắn biết được chân tướng chuyện này, trong lòng đã có tính toán.
Mặc dù nói không thể giết chết Lý Kiều Ba, nhưng lợi dụng cơ hội khác khiến hắn mất hết tài sản sẽ càng làm người cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
Trên thực tế lực lượng của Trần gia cũng không thể khinh thường, bọn hắn kinh doanh bên Mỹ tương đối sớm, đoán chừng ngoại trừ công ty Job còn có thật nhiều đầu tư phương diện khác, muốn giải quyết bọn hắn không phải là chuyện dễ dàng.
Bữa cơm hôm nay ăn thật vui vẻ.
Nghiêm khắc mà nói nếu Nam Cung Vân nghiêm túc trò chuyện, so với lúc mị hoặc nhìn nàng càng thêm hấp dẫn nam nhân.
Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân trầm ổn như thục nữ, trong lòng chợt có một loại cảm giác thật cổ quái, cảm thấy mình thật không hiểu rõ đâu mới chính là Nam Cung Vân.
Buổi tối hôm qua yêu nữ liên tục dụ hoặc trên người mình rốt cục có phải là nàng hay không?
Chuyện này chỉ sợ thật khó nói rõ ràng.
Hai người ăn cơm xong, muốn đi ra ngoài, nhưng lại gặp phải người quen.
- Chào Mộc bí thư!
Diệp Khai nhìn ba vị đang đi tới trước mặt, lập tức lộ ra nét cười khổ nhàn nhạt, trong lòng tự nhủ sao lại gặp được các nàng nơi đây?
- Chào Diệp chủ tịch, ăn cơm sao?
Thần sắc Mộc Uyển Dung vẫn như thường, cười nhẹ nhàng, chỉ là trong ánh mắt nhìn Nam Cung Vân có chút quái dị, không biết đang cân nhắc chuyện gì.
- Chào Diệp chủ tịch!
Lần này người chào hỏi là Giang Hiểu Mai, nữ nhân này khi nhìn Diệp Khai cùng Nam Cung Vân mang theo ánh mắt hồ nghi, hiển nhiên đang suy đoán quan hệ giữa bọn họ.
Điền Thanh đi theo sau lưng Mộc Uyển Dung, nhưng lại thật điệu thấp, chỉ chào hỏi liền không nói thêm lời nào.
- Vị này là khách nhân đến từ Châu Âu, Nam Cung Vân, nhận lời mời của tôi đến thành phố Đông Sơn khảo sát hoàn cảnh đầu tư.
Diệp Khai chỉ chỉ Nam Cung Vân, lại giới thiệu:
- Nam Cung tiểu thư có ý định tài trợ xây dựng năm mươi trường trung học trong Đông Sơn, đây là việc thiện thật lớn ah!
Mộc Uyển Dung nghe xong lời này, thật không dám tiếp tục chậm trễ.
Nếu như Diệp Khai mang tới nữ nhân linh tinh nào đó, nàng có thể dùng ánh mắt nghiền ngẫm mà xem, nhưng đối với nhà đầu tư lại nhiệt tâm với việc từ thiện công ích, còn có bối cảnh tại hải ngoại, không thể khinh thị xem thường.
Vì vậy Mộc Uyển Dung bắt tay Nam Cung Vân, biểu lộ lòng biết ơn, đồng thời phát ra lời mời:
- Khó được có cơ hội bạn bè tại hải ngoại đến Đông Sơn, là bí thư thành ủy tôi mời Nam Cung tiểu thư ở chơi thêm vài ngày, cũng tiện cho tôi tận tình địa chủ.
- Mộc bí thư khách khí, tôi còn lưu lại tại Đông Sơn một thời gian, có cơ hội thỉnh giáo với Mộc bí thư!
Nam Cung Vân cười đáp.
Diệp Khai liếc mắt nhìn Giang Hiểu Mai, trong lòng tự nhủ vì sao nữ nhân này lại hỗn chung một chỗ với Mộc Uyển Dung rồi đây?
Phó chủ tịch thường vụ thành phố cùng bí thư thành ủy hỗn chung một chỗ xác thực là không thường xuyên, dù sao hai nàng đều là ủy viên thường ủy, không sợ bị người nói họ cấu kết với nhau sao?
Giang Hiểu Mai nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khai đảo qua trên người mình cùng Mộc Uyển Dung, biết rõ hắn đang cân nhắc chuyện gì, vì vậy lại nói ra:
- Tôi cùng Mộc bí thư là bạn học, thấp hơn nàng hai cấp, lần này gặp mặt cùng nhau ra ăn bữa cơm, đáng tiếc Diệp chủ tịch bỏ lỡ, bằng không có thể ghép thành một bàn rồi.
- Ha ha, không ngờ là như thế, xem như hôm nay Tiết lão bản đã phát tài, mọi người đều tuyển chọn chỗ này.
Diệp Khai vốn muốn đem thẻ hội viên mà Tiết Minh Nghĩa đưa cho mình để Điền Thanh cầm dùng, nhưng sau đó nghĩ lại thì không cần thiết.
Mộc Uyển Dung là bí thư thành ủy, Giang Hiểu Mai là phó chủ tịch thường vụ, hai vị này đều là đại nhân vật của Đông Sơn, Tiết Minh Nghĩa làm sao có thể không chuyên tâm hầu hạ?
Cho dù chỉ là Điền Thanh, thư ký bí thư thành ủy như nàng cũng không phải ai có thể khinh thường.
- Vậy mọi người từ từ dùng bữa, chúng tôi đi trước một bước.
Diệp Khai gật nhẹ đầu với Mộc Uyển Dung, ra dấu bằng mắt, sau đó cùng Nam Cung Vân đi ra khỏi Mỹ Vị Cư.
- Vị Mộc bí thư kia thật xinh đẹp.
Nam Cung Vân chợt nói ra:
- Bí thư thành ủy xinh đẹp như vậy, thật sự lần đầu tiên chứng kiến, hơn nữa nhìn bộ dáng rất trẻ tuổi.
- Phải, chỉ mới ba mươi thôi.
Diệp Khai ậm ừ đáp.
- Anh cùng vị Mộc bí thư kia hình như rất quen thuộc đi?
Nam Cung Vân chợt nói thêm một câu, nhưng lại bao hàm vẻ nghi vấn.
- Vì sao lại hỏi như vậy?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
- Bởi vì khi nàng nhìn anh, trong ánh mắt mang theo vẻ mừng rỡ nhàn nhạt, chẳng lẽ anh dám nói giữa anh cùng nàng không có quan hệ gì hay sao?
Nam Cung Vân phân tích:
- Theo đạo lý nói trong quy tắc quan trường đại lục, bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố hẳn là đối thủ cạnh tranh, quan hệ không khả năng hòa hợp, cho nên tôi cảm thấy giữa anh cùng nàng có chút cổ quái.
Diệp Khai nghe xong lời nói của Nam Cung Vân, trong lòng liền có chút cảnh giác, ngay cả Nam Cung Vân cũng nhìn ra được hắn cùng Mộc Uyển Dung có vấn đề, như vậy người khác thì sao?
Đừng lúc nào cũng xem người khác là kẻ đần, cho rằng bọn họ nhìn không thấu mối quan hệ giữa hắn cùng Mộc Uyển Dung.
Chuyện này thoạt nhìn cần nhiều chú ý mới được!
/1169
|