Sau khi trở về, một đêm không chuyện gì xảy ra.
Đến rạng sáng hôm sau, Diệp Khai tỉnh giấc, hôm nay là ngày đưa tiễn Từ Chỉ Đồng đi qua Minh Châu.
Điền Thanh cũng thức dậy từ sớm, đang ở trong phòng bếp bận rộn nấu điểm tâm cho bọn họ.
Diệp Khai đi xuống lầu liền nhìn thấy Điền Thanh đeo tạp dề đang xoay quanh trong phòng bếp làm điểm tâm, còn đang nấu sữa đậu nành, chuẩn bị làm thành đậu hũ.
- Điền thư ký thật siêng năng, tay nghề không tệ!
Diệp Khai đi qua ngắm nghía, đưa ra lời bình luận.
Mọi người đều có thói quen tự làm đậu hũ, nhưng ở phương diện phối liệu hơi có bất đồng. Ở Đông Sơn thường chú ý là đem đậu nành, dưa chua, rau thơm, tôm non, rong biển cùng phối hợp, khi ăn sẽ tưới vào trên đậu hũ.
Dùng món này thành món chính, có thể đem nướng hoặc làm bánh chiên.
Dụng cụ phòng bếp của nhà Diệp Khai rất đầy đủ, khi hắn đi qua Điền Thanh đã làm gần xong, chỉ cần thêm vài phút là đã hoàn thành.
- Diệp chủ tịch ngồi chơi chốc lát, sắp xong rồi!
Điền Thanh quay đầu lại nhìn Diệp Khai nói với hắn.
Diệp Khai quay người đi ra phòng khách ngồi xuống, cầm tờ tạp chí lên xem.
Trong đoạn thời gian gần đây Diệp Khai xác thực ít chú ý tới động thái của cao tầng, bên trong kinh tế xuất hiện nhiều đại án như vậy mà hắn không hay biết, nếu không cũng không đến nỗi Sở Tĩnh Huyên xảy ra chuyện mà hắn không kịp thời nghĩ ra cách ứng phó.
Từ bên trong tạp chí báo đảng, Diệp Khai nhìn thấy đồng chí Hồng Chính đang bắt tay thanh lý vấn đề khoản nợ tam giác của xí nghiệp, chỉnh đốn trật tự tài chính, nhưng việc làm này xem như đã vô cùng sóng gió, nếu không có được lòng quyết đoán mạnh mẽ tuyệt đối sẽ không ai muốn động tới những vấn đề mẫn cảm này.
Mà từ bên trong tạp chí Diệp Khai chú ý tới một tin tức phi thường trọng yếu khác.
Ban tổ chức trung ương thông tri trung tướng Lê Thiên Chính của Bộ tình báo thuộc Bộ tổng tham mưu đạt được đề danh ủy viên trung ương.
- Lê thúc trở thành ủy viên trung ương dự khuyết rồi sao?
Diệp Khai vừa nhìn thấy liền chấn động, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Lê thúc đối với Diệp gia chẳng khác gì con cháu trong nhà, vô cùng thân thiết, là người một nhà.
Nhưng theo tuổi tác của Lê thúc mà nhìn lại đã có thể tiến thêm một bước, nhưng mãi cho tới hôm nay hắn còn chưa bước chân vào hàng ngũ ủy viên trung ương, ngay cả dự khuyết cũng chưa đạt được.
Phải biết rằng với tình huống của hắn mà nói phải lấy được tư cách ủy viên trung ương dự khuyết mới có thể tiến thêm được một bước.
Nói thế này, tư cách này thậm chí thật quan trọng cho nhân viên Tỉnh ủy cùng phó chức Bộ ủy, tỷ như phó bộ trưởng, phó bí thư Tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ tỉnh vân vân, cán bộ thành phố địa cấp thình không cần suy nghĩ tới.
Ủy viên dự khuyết trung ương là làm gì? Nói đơn giản một chút là nhân tuyển nối nghiệp Bộ ủy hoặc Tỉnh ủy, ít nhất phải được quan sát một thời gian, lúc này cũng đã xem như đi vào tầm mắt những người lãnh đạo hạch tâm thượng tầng, nếu như ngay cả ủy viên trung ương dự khuyết cũng không đạt được, lãnh đạo cao tầng căn bản không có ấn tượng với họ chớ đừng nói chi có thể tận lực đề bạt.
Ở trong vấn đề này có rất nhiều cán bộ phó tỉnh cấp cũng không thể làm gì, xem như một cửa ải không cách nào vượt qua.
Theo tình huống hiện tại mà xem, Lê thúc đạt được đề danh ủy viên trung ương dự khuyết thật đúng lúc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nhiệm kỳ mới bốn năm sau sẽ được xóa hai chữ dự khuyết, chính thức trở thành ủy viên trung ương, khi đó đã có tư cách trở thành lãnh đạo cao cấp hơn nữa, tỷ như người phụ trách một trong bống tổng bộ hoặc là ủy viên Quân ủy.
Đối với việc khống chế quân quyền vẫn là nhiệm vụ hạch tâm của các đại gia tộc, Diệp gia cũng không ngoại lệ.
Từ lúc bác cả Diệp Tử Kiện trở thành bộ trưởng Bộ tổng tham mưu mà xem, trong danh sách Diệp gia bổ sung rất kịp thời, mà bác hai thượng tướng Diệp Tử Sơ đã là tư lệnh quân khu Liêu Đông, cũng là nhân vật thực quyền lợi hại, nhưng người thuộc đội ngũ Diệp hệ như Lê thúc ở trong đầu mối trung tâm quân đội hiển nhiên cũng là phi thường trọng yếu.
- Lê thúc, chúc mừng, cháu thật không biết chú đã là ủy viên trung ương dự khuyết rồi.
Diệp Khai lập tức gọi điện thoại, cười chúc mừng.
- Đây là việc vui lớn đâu, trở về ngài nhất định phải mời khách đấy.
- Ha ha, chỉ là dự khuyết mà thôi, có gì đáng tuyên truyền hay gióng trống khua chiêng, ủy viên Cục chính trị trung ương trong nhà chúng ta còn có tới hai người, một ủy viên trung ương dự khuyết thì tính là gì.
Lê thúc cười nói:
- Ngược lại nhắc tới chuyện vợ cháu, chuyện thế nào rồi?
- Đã an bài xong xuôi, chỉ là tình huống cụ thể bên Mỹ thật chưa rõ, hiện tại còn rất khó nói.
Diệp Khai hồi đáp.
- Cháu đã cân nhắc qua, chuyện này cũng có liên quan tới bên ngân hàng, vì bảo hiểm thì nên bắt tay tiến hành cả hai phương diện công lẫn tư, trước tiên giải quyết tốt hậu quả tránh khỏi rơi vào thế bị động.
- Không sai, trách nhiệm bên ngân hàng nhất định cần phải truy cứu, xảy ra sơ suất lớn như vậy không bắt vài người xử lý thì không thể hiện rõ tác dụng giết gà cảnh cáo bọn khỉ vượn!
Lê thúc nghe được liền đồng ý.
Hai người hàn huyên một lát mới cúp máy.
Đúng lúc này Từ Chỉ Đồng đã xuống lầu.
Nhìn ra được nàng sửa soạn khá cẩn thận, thoạt nhìn lại giống như một sinh viên.
Trên thực tế Từ Chỉ Đồng chỉ mới tốt nghiệp chưa bao lâu.
Chỉ là tâm tình của Từ Chỉ Đồng có vẻ hạ thấp, mặc dù nói đi Minh Châu bồi dưỡng học tập, đây là cơ hội tốt khó được, người bình thường cầu còn không đạt tới, nhưng nhắc tới phải xa xứ một thân một mình đi nơi khác công tác, nàng vẫn cảm thấy có chút phiền muộn.
- Tôi đã an bài người chuẩn bị chuyến bay đưa cô đi Long Thành, đi thẳng tới Minh Châu, bên kia sẽ có người đón tiếp, hết thảy đều đã sắp xếp xong.
Diệp Khai nói với Từ Chỉ Đồng:
- Đợi khi cần cô ra tòa làm chứng, tôi sẽ phái người tới đón cô, tận khả năng cho cô ít xuất hiện tại Đông Sơn, đợi sau khi vụ án đã xong tình thế bình thường trở lại cô có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường.
- Cảm ơn Diệp chủ tịch, nếu như không có anh hỗ trợ thật không biết nên làm gì bây giờ.
Từ Chỉ Đồng thật tâm cảm tạ, nàng bỗng nhiên có chút xúc động, tới gần Diệp Khai ôm lấy hắn, hôn nhẹ lên mặt hắn.
- …
Diệp Khai có chút ngoài ý muốn nhưng không cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao hai người ở chung một nhà cũng đã một thời gian, hắn lại là ân nhân cứu mạng của Từ Chỉ Đồng, tự nhiên có thể thừa nhận, nhưng trong lòng Từ Chỉ Đồng có ý nghĩ nào khác hay không thì Diệp Khai cũng không quan tâm đến.
Điền Thanh ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng có chút cảm giác khác thường.
Nàng có chút lo lắng, dù sao Diệp Khai là nhân vật tài năng, cho dù Từ Chỉ Đồng có hảo cảm với hắn cũng không khả năng có được kết quả, dù sao chênh lệch giữa đôi bên thực sự là quá xa xôi.
Gia thế của Diệp Khai vững chắc như vậy, không khả năng không cưới một người vợ môn đăng hộ đối, Từ Chỉ Đồng cho dù tài giỏi cũng chỉ là một phóng viên nổi danh hay người chủ trì nổi tiếng mà thôi, căn bản không khả năng bước vào đại chính hào môn.
Căn cứ vào hiểu biết như thế, Điền Thanh thật hi vọng Từ Chỉ Đồng có thể bỏ qua tâm tư, thành thật lưu lại Minh Châu, hi vọng nàng tìm được tình cảm mới của mình, đồng thời thành công trong sự nghiệp.
Vô luận như thế nào Điền Thanh vẫn phi thường cảm kích Diệp Khai đã ra tay giúp đỡ, nếu không nhờ có hắn thì hiện tại có lẽ Từ gia đã hỗn loạn, mình cũng không có cơ hội trở thành thư ký của tân nhậm bí thư thành ủy.
Ba người ngồi chung một bàn, cùng ăn điểm tâm.
Trên bàn cơm chỉ có thanh âm tiếng nhai nuốt, không còn tiếng nói nào khác.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Hải đã tới.
- Nhị thiếu gia, hiện tại nên khởi hành, tình hình giao thông trên đường không tốt lắm, chúng ta phải đi sớm một chút.
Lý Hải nói với Diệp Khai.
- Được, vậy đi thôi, trên đường các anh cẩn thận một chút!
Diệp Khai gật đầu nói, lại nhìn Từ Chỉ Đồng:
- Ở bên Minh Châu đều đã thu xếp xong xuôi, quần áo qua đó mua sắm là được, nếu có gì không hài lòng thì gọi điện cho mẹ tôi, hay gọi cho tôi cũng được.
Từ Chỉ Đồng gật nhẹ đầu đáp ứng.
Giờ này khắc này tâm tình của nàng phi thường phức tạp, rời khỏi nơi thương tâm có thể giải sầu, nhưng lại không đành lòng rời khỏi ngôi biệt thự hiện tại.
Tuy nàng chưa ở được bao lâu, tiếp xúc với Diệp Khai cũng không lâu, nhưng lại có cảm giác phi thường an tâm.
Lúc này sắp sửa rời đi, trong nội tâm lại mang theo cảm xúc lưu luyến.
Rất nhanh Từ Chỉ Đồng lên xe, mấy người Lý Hải lái xe dần dần đi xa.
Diệp Khai đứng ngay cửa ra vào nhìn theo một lúc, trong lòng cũng có chút lưu luyến.
- Diệp chủ tịch, Chỉ Đồng lưu lại lễ vật tặng cho anh!
Đúng lúc này Điền Thanh lấy ra một túi gấm đưa cho Diệp Khai.
- Ah…
Diệp Khai mở túi gấm nhìn thoáng qua, là một bùa hộ mệnh bằng gỗ mun, thoạt nhìn là đi cầu từ chùa chiền nào đó, trên gỗ mun tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Điền Thanh cũng không biết bên trong là đồ vật này, liếc mắt nhìn qua, không khỏi thầm thở dài, nhìn ra được vật này là Từ Chỉ Đồng vẫn thường đeo trên người, lúc trước nàng từng đến thủ đô Bạch Vân Quan cầu được, vẫn luôn mang theo trên người, không nghĩ tới bây giờ lại đưa cho Diệp Khai.
Tâm tư bên trong xác thực không cần suy đoán liền có thể hiểu rõ.
Đến rạng sáng hôm sau, Diệp Khai tỉnh giấc, hôm nay là ngày đưa tiễn Từ Chỉ Đồng đi qua Minh Châu.
Điền Thanh cũng thức dậy từ sớm, đang ở trong phòng bếp bận rộn nấu điểm tâm cho bọn họ.
Diệp Khai đi xuống lầu liền nhìn thấy Điền Thanh đeo tạp dề đang xoay quanh trong phòng bếp làm điểm tâm, còn đang nấu sữa đậu nành, chuẩn bị làm thành đậu hũ.
- Điền thư ký thật siêng năng, tay nghề không tệ!
Diệp Khai đi qua ngắm nghía, đưa ra lời bình luận.
Mọi người đều có thói quen tự làm đậu hũ, nhưng ở phương diện phối liệu hơi có bất đồng. Ở Đông Sơn thường chú ý là đem đậu nành, dưa chua, rau thơm, tôm non, rong biển cùng phối hợp, khi ăn sẽ tưới vào trên đậu hũ.
Dùng món này thành món chính, có thể đem nướng hoặc làm bánh chiên.
Dụng cụ phòng bếp của nhà Diệp Khai rất đầy đủ, khi hắn đi qua Điền Thanh đã làm gần xong, chỉ cần thêm vài phút là đã hoàn thành.
- Diệp chủ tịch ngồi chơi chốc lát, sắp xong rồi!
Điền Thanh quay đầu lại nhìn Diệp Khai nói với hắn.
Diệp Khai quay người đi ra phòng khách ngồi xuống, cầm tờ tạp chí lên xem.
Trong đoạn thời gian gần đây Diệp Khai xác thực ít chú ý tới động thái của cao tầng, bên trong kinh tế xuất hiện nhiều đại án như vậy mà hắn không hay biết, nếu không cũng không đến nỗi Sở Tĩnh Huyên xảy ra chuyện mà hắn không kịp thời nghĩ ra cách ứng phó.
Từ bên trong tạp chí báo đảng, Diệp Khai nhìn thấy đồng chí Hồng Chính đang bắt tay thanh lý vấn đề khoản nợ tam giác của xí nghiệp, chỉnh đốn trật tự tài chính, nhưng việc làm này xem như đã vô cùng sóng gió, nếu không có được lòng quyết đoán mạnh mẽ tuyệt đối sẽ không ai muốn động tới những vấn đề mẫn cảm này.
Mà từ bên trong tạp chí Diệp Khai chú ý tới một tin tức phi thường trọng yếu khác.
Ban tổ chức trung ương thông tri trung tướng Lê Thiên Chính của Bộ tình báo thuộc Bộ tổng tham mưu đạt được đề danh ủy viên trung ương.
- Lê thúc trở thành ủy viên trung ương dự khuyết rồi sao?
Diệp Khai vừa nhìn thấy liền chấn động, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Lê thúc đối với Diệp gia chẳng khác gì con cháu trong nhà, vô cùng thân thiết, là người một nhà.
Nhưng theo tuổi tác của Lê thúc mà nhìn lại đã có thể tiến thêm một bước, nhưng mãi cho tới hôm nay hắn còn chưa bước chân vào hàng ngũ ủy viên trung ương, ngay cả dự khuyết cũng chưa đạt được.
Phải biết rằng với tình huống của hắn mà nói phải lấy được tư cách ủy viên trung ương dự khuyết mới có thể tiến thêm được một bước.
Nói thế này, tư cách này thậm chí thật quan trọng cho nhân viên Tỉnh ủy cùng phó chức Bộ ủy, tỷ như phó bộ trưởng, phó bí thư Tỉnh ủy, phó chủ tịch thường vụ tỉnh vân vân, cán bộ thành phố địa cấp thình không cần suy nghĩ tới.
Ủy viên dự khuyết trung ương là làm gì? Nói đơn giản một chút là nhân tuyển nối nghiệp Bộ ủy hoặc Tỉnh ủy, ít nhất phải được quan sát một thời gian, lúc này cũng đã xem như đi vào tầm mắt những người lãnh đạo hạch tâm thượng tầng, nếu như ngay cả ủy viên trung ương dự khuyết cũng không đạt được, lãnh đạo cao tầng căn bản không có ấn tượng với họ chớ đừng nói chi có thể tận lực đề bạt.
Ở trong vấn đề này có rất nhiều cán bộ phó tỉnh cấp cũng không thể làm gì, xem như một cửa ải không cách nào vượt qua.
Theo tình huống hiện tại mà xem, Lê thúc đạt được đề danh ủy viên trung ương dự khuyết thật đúng lúc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nhiệm kỳ mới bốn năm sau sẽ được xóa hai chữ dự khuyết, chính thức trở thành ủy viên trung ương, khi đó đã có tư cách trở thành lãnh đạo cao cấp hơn nữa, tỷ như người phụ trách một trong bống tổng bộ hoặc là ủy viên Quân ủy.
Đối với việc khống chế quân quyền vẫn là nhiệm vụ hạch tâm của các đại gia tộc, Diệp gia cũng không ngoại lệ.
Từ lúc bác cả Diệp Tử Kiện trở thành bộ trưởng Bộ tổng tham mưu mà xem, trong danh sách Diệp gia bổ sung rất kịp thời, mà bác hai thượng tướng Diệp Tử Sơ đã là tư lệnh quân khu Liêu Đông, cũng là nhân vật thực quyền lợi hại, nhưng người thuộc đội ngũ Diệp hệ như Lê thúc ở trong đầu mối trung tâm quân đội hiển nhiên cũng là phi thường trọng yếu.
- Lê thúc, chúc mừng, cháu thật không biết chú đã là ủy viên trung ương dự khuyết rồi.
Diệp Khai lập tức gọi điện thoại, cười chúc mừng.
- Đây là việc vui lớn đâu, trở về ngài nhất định phải mời khách đấy.
- Ha ha, chỉ là dự khuyết mà thôi, có gì đáng tuyên truyền hay gióng trống khua chiêng, ủy viên Cục chính trị trung ương trong nhà chúng ta còn có tới hai người, một ủy viên trung ương dự khuyết thì tính là gì.
Lê thúc cười nói:
- Ngược lại nhắc tới chuyện vợ cháu, chuyện thế nào rồi?
- Đã an bài xong xuôi, chỉ là tình huống cụ thể bên Mỹ thật chưa rõ, hiện tại còn rất khó nói.
Diệp Khai hồi đáp.
- Cháu đã cân nhắc qua, chuyện này cũng có liên quan tới bên ngân hàng, vì bảo hiểm thì nên bắt tay tiến hành cả hai phương diện công lẫn tư, trước tiên giải quyết tốt hậu quả tránh khỏi rơi vào thế bị động.
- Không sai, trách nhiệm bên ngân hàng nhất định cần phải truy cứu, xảy ra sơ suất lớn như vậy không bắt vài người xử lý thì không thể hiện rõ tác dụng giết gà cảnh cáo bọn khỉ vượn!
Lê thúc nghe được liền đồng ý.
Hai người hàn huyên một lát mới cúp máy.
Đúng lúc này Từ Chỉ Đồng đã xuống lầu.
Nhìn ra được nàng sửa soạn khá cẩn thận, thoạt nhìn lại giống như một sinh viên.
Trên thực tế Từ Chỉ Đồng chỉ mới tốt nghiệp chưa bao lâu.
Chỉ là tâm tình của Từ Chỉ Đồng có vẻ hạ thấp, mặc dù nói đi Minh Châu bồi dưỡng học tập, đây là cơ hội tốt khó được, người bình thường cầu còn không đạt tới, nhưng nhắc tới phải xa xứ một thân một mình đi nơi khác công tác, nàng vẫn cảm thấy có chút phiền muộn.
- Tôi đã an bài người chuẩn bị chuyến bay đưa cô đi Long Thành, đi thẳng tới Minh Châu, bên kia sẽ có người đón tiếp, hết thảy đều đã sắp xếp xong.
Diệp Khai nói với Từ Chỉ Đồng:
- Đợi khi cần cô ra tòa làm chứng, tôi sẽ phái người tới đón cô, tận khả năng cho cô ít xuất hiện tại Đông Sơn, đợi sau khi vụ án đã xong tình thế bình thường trở lại cô có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường.
- Cảm ơn Diệp chủ tịch, nếu như không có anh hỗ trợ thật không biết nên làm gì bây giờ.
Từ Chỉ Đồng thật tâm cảm tạ, nàng bỗng nhiên có chút xúc động, tới gần Diệp Khai ôm lấy hắn, hôn nhẹ lên mặt hắn.
- …
Diệp Khai có chút ngoài ý muốn nhưng không cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao hai người ở chung một nhà cũng đã một thời gian, hắn lại là ân nhân cứu mạng của Từ Chỉ Đồng, tự nhiên có thể thừa nhận, nhưng trong lòng Từ Chỉ Đồng có ý nghĩ nào khác hay không thì Diệp Khai cũng không quan tâm đến.
Điền Thanh ở bên cạnh nhìn thấy trong lòng có chút cảm giác khác thường.
Nàng có chút lo lắng, dù sao Diệp Khai là nhân vật tài năng, cho dù Từ Chỉ Đồng có hảo cảm với hắn cũng không khả năng có được kết quả, dù sao chênh lệch giữa đôi bên thực sự là quá xa xôi.
Gia thế của Diệp Khai vững chắc như vậy, không khả năng không cưới một người vợ môn đăng hộ đối, Từ Chỉ Đồng cho dù tài giỏi cũng chỉ là một phóng viên nổi danh hay người chủ trì nổi tiếng mà thôi, căn bản không khả năng bước vào đại chính hào môn.
Căn cứ vào hiểu biết như thế, Điền Thanh thật hi vọng Từ Chỉ Đồng có thể bỏ qua tâm tư, thành thật lưu lại Minh Châu, hi vọng nàng tìm được tình cảm mới của mình, đồng thời thành công trong sự nghiệp.
Vô luận như thế nào Điền Thanh vẫn phi thường cảm kích Diệp Khai đã ra tay giúp đỡ, nếu không nhờ có hắn thì hiện tại có lẽ Từ gia đã hỗn loạn, mình cũng không có cơ hội trở thành thư ký của tân nhậm bí thư thành ủy.
Ba người ngồi chung một bàn, cùng ăn điểm tâm.
Trên bàn cơm chỉ có thanh âm tiếng nhai nuốt, không còn tiếng nói nào khác.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Hải đã tới.
- Nhị thiếu gia, hiện tại nên khởi hành, tình hình giao thông trên đường không tốt lắm, chúng ta phải đi sớm một chút.
Lý Hải nói với Diệp Khai.
- Được, vậy đi thôi, trên đường các anh cẩn thận một chút!
Diệp Khai gật đầu nói, lại nhìn Từ Chỉ Đồng:
- Ở bên Minh Châu đều đã thu xếp xong xuôi, quần áo qua đó mua sắm là được, nếu có gì không hài lòng thì gọi điện cho mẹ tôi, hay gọi cho tôi cũng được.
Từ Chỉ Đồng gật nhẹ đầu đáp ứng.
Giờ này khắc này tâm tình của nàng phi thường phức tạp, rời khỏi nơi thương tâm có thể giải sầu, nhưng lại không đành lòng rời khỏi ngôi biệt thự hiện tại.
Tuy nàng chưa ở được bao lâu, tiếp xúc với Diệp Khai cũng không lâu, nhưng lại có cảm giác phi thường an tâm.
Lúc này sắp sửa rời đi, trong nội tâm lại mang theo cảm xúc lưu luyến.
Rất nhanh Từ Chỉ Đồng lên xe, mấy người Lý Hải lái xe dần dần đi xa.
Diệp Khai đứng ngay cửa ra vào nhìn theo một lúc, trong lòng cũng có chút lưu luyến.
- Diệp chủ tịch, Chỉ Đồng lưu lại lễ vật tặng cho anh!
Đúng lúc này Điền Thanh lấy ra một túi gấm đưa cho Diệp Khai.
- Ah…
Diệp Khai mở túi gấm nhìn thoáng qua, là một bùa hộ mệnh bằng gỗ mun, thoạt nhìn là đi cầu từ chùa chiền nào đó, trên gỗ mun tản ra hương thơm nhàn nhạt.
Điền Thanh cũng không biết bên trong là đồ vật này, liếc mắt nhìn qua, không khỏi thầm thở dài, nhìn ra được vật này là Từ Chỉ Đồng vẫn thường đeo trên người, lúc trước nàng từng đến thủ đô Bạch Vân Quan cầu được, vẫn luôn mang theo trên người, không nghĩ tới bây giờ lại đưa cho Diệp Khai.
Tâm tư bên trong xác thực không cần suy đoán liền có thể hiểu rõ.
/1169
|