Bên thị chính vẫn luôn đầu nhập kiến thiết trong phương diện này, thậm chí còn trang bị thêm phương tiện bảo vệ trên nắp cống, nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày đề phòng tặc hay sao?
Muốn triệt để giải quyết vấn đề này, còn phải cân nhắc từ dưới gốc rễ, nói tỷ như thay nắp cống bằng gang thành nắp cống xi măng pha thép, nói như vậy ít nhất càng thêm dễ làm hơn một chút.
Diệp Khai nghĩ tới những chuyện như vậy, chân mày chợt cau lại.
- Nắp cống này đã mất từ ba ngày trước, nhưng lại không thấy có ai đến quản. Ban ngày thì còn đỡ, buổi tối đã có vài người bị rơi vào rồi.
Đúng lúc này có một bác gái vây xem bên cạnh có chút kích động nói:
- Nha đầu nhà tôi buổi tối trực ca đêm, mỗi tối tôi đều phải đứng ở tại đây chờ, sợ con tôi nhất thời sơ ý mà bị rớt xuống dưới.
- Đúng vậy đúng vậy, Thiết Đản cạnh nhà chúng tôi, khuya hôm trước khi trời mưa lớn đi ngang qua chỗ này không chú ý tới liền rơi xuống, thiếu chút nữa đã bị chết đuối…
Bên cạnh lại có người vây xem chen lời nói.
Diệp Khai đứng bên cạnh nghe xong, trong lòng tự nhủ không ngờ chuyện này cũng không phải mới xảy ra ah!
Nếu như nói chuyện chỉ mới xảy ra, như vậy bộ môn thị chính không có trách nhiệm gì, dù sao loại chuyện nắp cống mất trộm thật sự là quá mức phổ biến, nhân lực vật lực bên bộ môn thị chính đều không thể lập tức giải quyết chu đáo.
Nhưng hiện tại nghe vào tựa hồ là chuyện xảy ra đã một vài ngày, không biết nắp cống kia đã mất đi bao lâu. Tóm lại dựa theo cách nói của mọi người, đã có nhiều người bị rơi xuống cống, điều này liền làm Diệp Khai chú ý, cảm thấy công tác của bộ môn thị chính tồn tại vấn đề.
- Không phải có đường dây nóng của khu trưởng sao? Vì sao không có người nào gọi điện thoại phản ánh chuyện này?
Từ Chỉ Đồng nhịn không được hỏi một câu.
Sau khi Diệp Khai đến Đông Sơn, đã tạo nên một tình cảnh mới, là thiết lập đường dây nóng tới chủ tịch thành phố cùng khu trưởng, mấy khu trong thành phố Đông Sơn đều có đường dây nóng tới khu trưởng. Bình thường nếu là chuyện gì không có người thụ lý giải quyết, có thể gọi đường dây nóng của khu trưởng giải quyết.
Về phần nói đường dây nóng của chủ tịch thành phố, cũng có phân biệt thời gian, bình thường nếu mọi người không gặp phải việc gì lớn thì nhất định sẽ không gọi đường dây nóng của chủ tịch, nếu như chỉ một chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà cũng muốn quấy rối chủ tịch thành phố, thật sự gây ra hậu quả vô cùng khó nói.
Quả nhiên ở bên cạnh có người nhìn nhìn Từ Chỉ Đồng, hiển nhiên là bị vẻ xinh đẹp của nàng làm rung động. Nhưng Từ Chỉ Đồng đeo kính râm, không nhìn ra rốt cục là ai mà thôi, nhưng theo dáng vóc làn da mà xem không phải con nhà bình thường, hắn không khỏi có chút cẩn thận tỏ vẻ:
- Cô gái, làm sao cô biết người ta có gọi qua hay không? Mấy ngày qua tôi đã gọi rất nhiều lần, đường dây nóng bảo chuyển qua Cục xây dựng. Cô gái tiếp điện thoại bên cục lại nói đội sửa chữa bảo hành đã bận làm chuyện khác, làm xong sẽ tới sửa, bảo chúng tôi kiên nhẫn chờ, chờ mãi vẫn không hề có hồi âm.
Thời bây giờ người có thể trực tiếp gọi điện thoại phản ánh tình huống cũng không thể nói là không có nền tảng.
Ít nhất hiện tại trong thành phố nếu muốn trang bị một bộ điện thoại không tốn năm ngàn thì không được, hơn nữa phí điện thoại lại đắt đỏ, gia đình bình thường nhất định là không thể trang bị nổi điện thoại.
Nhớ tới sự tình nước ngập lụt nghiêm trọng trong thành phố, nhìn nhìn lại nắp cống không còn, trong lòng Diệp Khai vô cùng khó chịu.
Rất rõ ràng có người không hề xem trọng chế độ thiết lập đường dây nóng của hắn ra gì, ngay cả đường dây nóng khu trưởng cũng dám chuyển sang bộ môn khác, không hề xem chế độ hắn quy định là quan trọng cần làm, đây chẳng phải là đem một vị chủ tịch thành phố như hắn biến thành trò chê cười hay sao?
Nhưng Diệp Khai vì muốn tìm hiểu rõ tình huống, nên quyết định tự mình thử xem sao, vì vậy hắn lấy ra di động của mình gọi điện thoại cho đường dây nóng tới khu trưởng khu Đông Thành.
Rất nhanh, điện thoại liền chuyển được, người tiếp điện thoại bên kia nghe xong vấn đề của hắn thái độ lại có vẻ như hảo ý cười nói:
- Vị tiên sinh này, tình huống mà ngài phản ứng gần đây chúng tôi đã nhận được không ít, cũng đã chuyển cáo Cục xây dựng trong khu, yêu cầu bọn họ mau chóng xử lý. Nếu như ngài còn có địa phương nào không hài lòng, tôi giúp ngài đem điện thoại chuyển tới Cục xây dựng khu, ngài có thể đưa ra yêu cầu trực tiếp với bọn họ!
Nói xong cũng không đợi Diệp Khai kịp thời phản ứng, điện thoại đã chuyển qua.
Diệp Khai cầm điện thoại ngạc nhiên, không nghĩ tới đường dây nóng khu trưởng lại là hình dạng này.
Lúc này bên Cục xây dựng khu Đông Thành có người nghe máy, một cô gái còn trẻ tuổi có vẻ nôn nóng hỏi:
- Alo, anh ở đâu?
Diệp Khai còn chưa kịp trả lời, chợt nghe trong điện thoại có người hô to gọi nhỏ:
- Tiểu Thiến tiểu Thiến, bạn trai cô đã tới, đang đi lên lầu kia, cô không ra đón anh ấy sao?
Diệp Khai nghe xong lời này giọng nói liền lạnh lẽo, cố nén lửa giận, đem chuyện nơi này nói ra một lần, cô gái trẻ tuổi lớn tiếng trách móc trong điện thoại:
- Các người sao cứ như vậy? Không phải đã nói với các người rồi sao, đội thi công của chúng tôi rất bận, làm việc xong sẽ qua đó, thúc giục cái gì mà thúc a, chẳng lẽ tôi biết lắp nắp cống à?
Không đợi Diệp Khai nói thêm lời nào, “ba” một tiếng điện thoại trực tiếp dập máy.
- Thao!
Diệp Khai lập tức có chút chấn kinh, trong lòng tự nhủ từ trước tới nay chỉ có mình cúp điện thoại của người khác, từ lúc này phong thủy luân chuyển, lại có người ở ngay trong thành phố Đông Sơn dám cúp ngang điện thoại của mình rồi hả?
Thật sự là không nhẫn nổi ah! Vì vậy Diệp Khai lại gọi điện thoại lần nữa, lần này hoàn toàn không còn người nào nghe máy.
Vào lúc này người trung niên bị thương kia đang cố gắng đứng lên muốn tự mình đến bệnh viện.
Diệp Khai quay đầu lại ra dấu cho Lý Hải, Lý Hải đi qua nói với hắn:
- Đại ca, anh ngồi đây đừng động, tôi gọi điện thoại gọi xe đưa anh đi. Mặt khác sau khi băng xong vết thương, anh nhớ lấy biên lai, tôi tìm bộ môn bồi thường tiền thuốc men cho anh!
Người đàn ông bị thương nghe Lý Hải nói như vậy, có chút không tin nhìn hắn, còn tưởng rằng mình gặp người điên.
Loại chuyện bị rơi vào miệng cống ngầm không phải là lần đầu tiên, từ lúc nào nghe nói có người nhận được bồi thường? Từ trước tới nay mọi người chỉ tự nhận mình không may mà thôi, chỉ có thể oán tự bản thân mình không biết cẩn thận mà thôi.
Lời nói của Lý Hải hắn hoàn toàn không tin.
Đúng lúc này, Diệp Khai gọi điện thoại cho khu trưởng Hà Chấn Vũ của khu Đông Thành, gọi hắn lập tức chạy tới, sau đó quay đầu nói với người bị thương:
- Tin tưởng lời nói của chúng tôi, chờ thêm chốc lát hãy đi!
Có lẽ nhìn thấy nhóm người của Diệp Khai quần áo chỉnh tề, dáng vẻ bất phàm, những người bị thương đều có chút động tâm, vì vậy người kia nhờ những người khác dìu đỡ ngồi lên một chiếc ghế gần đó.
Sau đó Diệp Khai gọi điện thoại cho thư ký Đường Mộc:
- Đường Mộc, giúp tôi tra một chút số điện thoại của cục trưởng Cục xây dựng Đông Thành. Phải, được rồi, cậu trực tiếp gọi điện thoại qua cho hắn, nói cho hắn biết tôi ở chỗ này chờ, trong mười phút tôi không nhìn thấy người của Cục xây dựng xuất hiện thì chức cục trưởng của hắn cũng không cần làm nữa!
Diệp Khai vừa thu hồi điện thoại, vào lúc này có người đi đường nhận ra hắn.
- Đây không phải Diệp chủ tịch đó sao?
Người kia kinh hãi kêu lên:
- Diệp chủ tịch, lần trước anh đến sân vận động chơi bóng, tôi có gặp qua anh, lần đầu nhìn thấy được một vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi như vậy, thật sự là được mở mắt!
Nghe hắn vừa nói như thế, quần chúng chung quanh còn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng khi có người khác cũng nhận ra Diệp Khai, đều nói vị này chính là quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn mới đến nhậm chức đã từng xuất hiện trên ti vi.
- Thì ra thật sự là Diệp chủ tịch!
- Tôi còn tưởng là sinh viên giả mạo đâu, không ngờ còn trẻ tới như vậy!
Vừa bị nhận ra, quần chúng vây xem liền kích động, ồn ào muốn đưa ra ý kiến.
Diệp Khai bị người nhận ra mà cũng không hề tức giận, gương mặt luôn mỉm cười, xuất ra quyển vở nhỏ tùy thân, bày ra bộ dạng ghi chép nói:
- Mọi người không nên gấp gáp, kỳ thật nếu có vấn đề đều có thể gọi điện tới đường dây nóng khu trưởng yêu cầu giải quyết, nếu như đường dây nóng của khu trưởng không giải quyết được, có thể gọi đường dây nóng của chủ tịch thành phố. Mặc dù tôi không có mặt, nhưng sẽ có phó chủ tịch thành phố phụ trách đến giải quyết vấn đề!
Ngay lập tức liền có người phàn nàn nói:
- Diệp chủ tịch, anh không biết thôi, con đường bên ngoài cư xá nhà tôi, vừa trời mưa liền biến thành dòng sông, mà điện thoại gọi tới mức muốn nổ tung nhưng không ai tới quản, mỗi ngày ra ra vào vào còn phải dùng cà kheo mới đi được đâu.
- Diệp chủ tịch, anh nên xem xét xử lý một chút, gần đây chỗ chúng tôi ăn trộm thật quá nhiều, ban ngày cảnh sát tới tuần tra rồi rời đi, ban đêm ăn trộm vẫn đầy dẫy, anh nói cứ tiếp tục như thế, chúng tôi làm sao còn dám tin tưởng cảnh sát đây?
Lại có người nói.
- Diệp chủ tịch, máy biến thế bên cạnh nhà tôi, vừa đến thời điểm dùng điện cao điểm lập tức đứt cầu dao, người của Cục điện lực mỗi lần tới sửa chỉ được hai ngày liền hư mất. Quả thật là đem người làm khô chết, hiện tại trời nóng như vậy, trong nhà có quạt điện thì không dùng được, anh nói vì sao máy biến thế kia không thể đổi một cái mới đâu này?
Người đưa ra vấn đề thật sự là quá nhiều, chuyện gì cũng có.
Từ Chỉ Đồng đứng bên cạnh lắng nghe, còn cảm thấy có chút nhức đầu, nhưng quay đầu lại nhìn xem liền chứng kiến Diệp Khai vẫn nhẫn nại, đám đông nói vấn đề nào cũng ghi chép lại, không hề có chút cảm xúc phiền chán, không khỏi âm thầm bội phục, trong lòng tự nhủ dù sao đều là làm lãnh đạo, công phu tu dưỡng quả nhiên người bình thường không thể so sánh.
Không bao lâu, khu trưởng khu Đông Thành Hà Chấn Vũ đã chạy tới, thần thái có vẻ vội vàng.
- Diệp chủ tịch, ngài tìm tôi sao?
Hà Chấn Vũ mới tới, liền thấy được mọi người đang vây quanh Diệp Khai, không khỏi có chút giật mình, không phải đã xảy ra chuyện đại sự gì đi?
- Hà khu trưởng, anh tới rất nhanh…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, nhìn vị khu trưởng khoảng bốn mươi tuổi, nói với hắn:
- Bên này gặp phải chút chuyện, quần chúng tập trung phản ánh vấn đề, anh không ngại nghe thử một chút.
- Dạ, phải…
Hà Chấn Vũ vốn còn đang hồ đồ, nhưng nhìn tình thế trước mắt biết rõ hôm nay sẽ gặp khó khăn.
Qua một lúc, Diệp Khai nhìn đồng hồ, thời gian đã qua năm phút, người của Cục xây dựng Đông Thành không thấy xuất hiện.
- Hắc, đây là buộc mình động thủ đi!
Diệp Khai hừ lạnh một tiếng nói.
Muốn triệt để giải quyết vấn đề này, còn phải cân nhắc từ dưới gốc rễ, nói tỷ như thay nắp cống bằng gang thành nắp cống xi măng pha thép, nói như vậy ít nhất càng thêm dễ làm hơn một chút.
Diệp Khai nghĩ tới những chuyện như vậy, chân mày chợt cau lại.
- Nắp cống này đã mất từ ba ngày trước, nhưng lại không thấy có ai đến quản. Ban ngày thì còn đỡ, buổi tối đã có vài người bị rơi vào rồi.
Đúng lúc này có một bác gái vây xem bên cạnh có chút kích động nói:
- Nha đầu nhà tôi buổi tối trực ca đêm, mỗi tối tôi đều phải đứng ở tại đây chờ, sợ con tôi nhất thời sơ ý mà bị rớt xuống dưới.
- Đúng vậy đúng vậy, Thiết Đản cạnh nhà chúng tôi, khuya hôm trước khi trời mưa lớn đi ngang qua chỗ này không chú ý tới liền rơi xuống, thiếu chút nữa đã bị chết đuối…
Bên cạnh lại có người vây xem chen lời nói.
Diệp Khai đứng bên cạnh nghe xong, trong lòng tự nhủ không ngờ chuyện này cũng không phải mới xảy ra ah!
Nếu như nói chuyện chỉ mới xảy ra, như vậy bộ môn thị chính không có trách nhiệm gì, dù sao loại chuyện nắp cống mất trộm thật sự là quá mức phổ biến, nhân lực vật lực bên bộ môn thị chính đều không thể lập tức giải quyết chu đáo.
Nhưng hiện tại nghe vào tựa hồ là chuyện xảy ra đã một vài ngày, không biết nắp cống kia đã mất đi bao lâu. Tóm lại dựa theo cách nói của mọi người, đã có nhiều người bị rơi xuống cống, điều này liền làm Diệp Khai chú ý, cảm thấy công tác của bộ môn thị chính tồn tại vấn đề.
- Không phải có đường dây nóng của khu trưởng sao? Vì sao không có người nào gọi điện thoại phản ánh chuyện này?
Từ Chỉ Đồng nhịn không được hỏi một câu.
Sau khi Diệp Khai đến Đông Sơn, đã tạo nên một tình cảnh mới, là thiết lập đường dây nóng tới chủ tịch thành phố cùng khu trưởng, mấy khu trong thành phố Đông Sơn đều có đường dây nóng tới khu trưởng. Bình thường nếu là chuyện gì không có người thụ lý giải quyết, có thể gọi đường dây nóng của khu trưởng giải quyết.
Về phần nói đường dây nóng của chủ tịch thành phố, cũng có phân biệt thời gian, bình thường nếu mọi người không gặp phải việc gì lớn thì nhất định sẽ không gọi đường dây nóng của chủ tịch, nếu như chỉ một chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà cũng muốn quấy rối chủ tịch thành phố, thật sự gây ra hậu quả vô cùng khó nói.
Quả nhiên ở bên cạnh có người nhìn nhìn Từ Chỉ Đồng, hiển nhiên là bị vẻ xinh đẹp của nàng làm rung động. Nhưng Từ Chỉ Đồng đeo kính râm, không nhìn ra rốt cục là ai mà thôi, nhưng theo dáng vóc làn da mà xem không phải con nhà bình thường, hắn không khỏi có chút cẩn thận tỏ vẻ:
- Cô gái, làm sao cô biết người ta có gọi qua hay không? Mấy ngày qua tôi đã gọi rất nhiều lần, đường dây nóng bảo chuyển qua Cục xây dựng. Cô gái tiếp điện thoại bên cục lại nói đội sửa chữa bảo hành đã bận làm chuyện khác, làm xong sẽ tới sửa, bảo chúng tôi kiên nhẫn chờ, chờ mãi vẫn không hề có hồi âm.
Thời bây giờ người có thể trực tiếp gọi điện thoại phản ánh tình huống cũng không thể nói là không có nền tảng.
Ít nhất hiện tại trong thành phố nếu muốn trang bị một bộ điện thoại không tốn năm ngàn thì không được, hơn nữa phí điện thoại lại đắt đỏ, gia đình bình thường nhất định là không thể trang bị nổi điện thoại.
Nhớ tới sự tình nước ngập lụt nghiêm trọng trong thành phố, nhìn nhìn lại nắp cống không còn, trong lòng Diệp Khai vô cùng khó chịu.
Rất rõ ràng có người không hề xem trọng chế độ thiết lập đường dây nóng của hắn ra gì, ngay cả đường dây nóng khu trưởng cũng dám chuyển sang bộ môn khác, không hề xem chế độ hắn quy định là quan trọng cần làm, đây chẳng phải là đem một vị chủ tịch thành phố như hắn biến thành trò chê cười hay sao?
Nhưng Diệp Khai vì muốn tìm hiểu rõ tình huống, nên quyết định tự mình thử xem sao, vì vậy hắn lấy ra di động của mình gọi điện thoại cho đường dây nóng tới khu trưởng khu Đông Thành.
Rất nhanh, điện thoại liền chuyển được, người tiếp điện thoại bên kia nghe xong vấn đề của hắn thái độ lại có vẻ như hảo ý cười nói:
- Vị tiên sinh này, tình huống mà ngài phản ứng gần đây chúng tôi đã nhận được không ít, cũng đã chuyển cáo Cục xây dựng trong khu, yêu cầu bọn họ mau chóng xử lý. Nếu như ngài còn có địa phương nào không hài lòng, tôi giúp ngài đem điện thoại chuyển tới Cục xây dựng khu, ngài có thể đưa ra yêu cầu trực tiếp với bọn họ!
Nói xong cũng không đợi Diệp Khai kịp thời phản ứng, điện thoại đã chuyển qua.
Diệp Khai cầm điện thoại ngạc nhiên, không nghĩ tới đường dây nóng khu trưởng lại là hình dạng này.
Lúc này bên Cục xây dựng khu Đông Thành có người nghe máy, một cô gái còn trẻ tuổi có vẻ nôn nóng hỏi:
- Alo, anh ở đâu?
Diệp Khai còn chưa kịp trả lời, chợt nghe trong điện thoại có người hô to gọi nhỏ:
- Tiểu Thiến tiểu Thiến, bạn trai cô đã tới, đang đi lên lầu kia, cô không ra đón anh ấy sao?
Diệp Khai nghe xong lời này giọng nói liền lạnh lẽo, cố nén lửa giận, đem chuyện nơi này nói ra một lần, cô gái trẻ tuổi lớn tiếng trách móc trong điện thoại:
- Các người sao cứ như vậy? Không phải đã nói với các người rồi sao, đội thi công của chúng tôi rất bận, làm việc xong sẽ qua đó, thúc giục cái gì mà thúc a, chẳng lẽ tôi biết lắp nắp cống à?
Không đợi Diệp Khai nói thêm lời nào, “ba” một tiếng điện thoại trực tiếp dập máy.
- Thao!
Diệp Khai lập tức có chút chấn kinh, trong lòng tự nhủ từ trước tới nay chỉ có mình cúp điện thoại của người khác, từ lúc này phong thủy luân chuyển, lại có người ở ngay trong thành phố Đông Sơn dám cúp ngang điện thoại của mình rồi hả?
Thật sự là không nhẫn nổi ah! Vì vậy Diệp Khai lại gọi điện thoại lần nữa, lần này hoàn toàn không còn người nào nghe máy.
Vào lúc này người trung niên bị thương kia đang cố gắng đứng lên muốn tự mình đến bệnh viện.
Diệp Khai quay đầu lại ra dấu cho Lý Hải, Lý Hải đi qua nói với hắn:
- Đại ca, anh ngồi đây đừng động, tôi gọi điện thoại gọi xe đưa anh đi. Mặt khác sau khi băng xong vết thương, anh nhớ lấy biên lai, tôi tìm bộ môn bồi thường tiền thuốc men cho anh!
Người đàn ông bị thương nghe Lý Hải nói như vậy, có chút không tin nhìn hắn, còn tưởng rằng mình gặp người điên.
Loại chuyện bị rơi vào miệng cống ngầm không phải là lần đầu tiên, từ lúc nào nghe nói có người nhận được bồi thường? Từ trước tới nay mọi người chỉ tự nhận mình không may mà thôi, chỉ có thể oán tự bản thân mình không biết cẩn thận mà thôi.
Lời nói của Lý Hải hắn hoàn toàn không tin.
Đúng lúc này, Diệp Khai gọi điện thoại cho khu trưởng Hà Chấn Vũ của khu Đông Thành, gọi hắn lập tức chạy tới, sau đó quay đầu nói với người bị thương:
- Tin tưởng lời nói của chúng tôi, chờ thêm chốc lát hãy đi!
Có lẽ nhìn thấy nhóm người của Diệp Khai quần áo chỉnh tề, dáng vẻ bất phàm, những người bị thương đều có chút động tâm, vì vậy người kia nhờ những người khác dìu đỡ ngồi lên một chiếc ghế gần đó.
Sau đó Diệp Khai gọi điện thoại cho thư ký Đường Mộc:
- Đường Mộc, giúp tôi tra một chút số điện thoại của cục trưởng Cục xây dựng Đông Thành. Phải, được rồi, cậu trực tiếp gọi điện thoại qua cho hắn, nói cho hắn biết tôi ở chỗ này chờ, trong mười phút tôi không nhìn thấy người của Cục xây dựng xuất hiện thì chức cục trưởng của hắn cũng không cần làm nữa!
Diệp Khai vừa thu hồi điện thoại, vào lúc này có người đi đường nhận ra hắn.
- Đây không phải Diệp chủ tịch đó sao?
Người kia kinh hãi kêu lên:
- Diệp chủ tịch, lần trước anh đến sân vận động chơi bóng, tôi có gặp qua anh, lần đầu nhìn thấy được một vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi như vậy, thật sự là được mở mắt!
Nghe hắn vừa nói như thế, quần chúng chung quanh còn có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng khi có người khác cũng nhận ra Diệp Khai, đều nói vị này chính là quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn mới đến nhậm chức đã từng xuất hiện trên ti vi.
- Thì ra thật sự là Diệp chủ tịch!
- Tôi còn tưởng là sinh viên giả mạo đâu, không ngờ còn trẻ tới như vậy!
Vừa bị nhận ra, quần chúng vây xem liền kích động, ồn ào muốn đưa ra ý kiến.
Diệp Khai bị người nhận ra mà cũng không hề tức giận, gương mặt luôn mỉm cười, xuất ra quyển vở nhỏ tùy thân, bày ra bộ dạng ghi chép nói:
- Mọi người không nên gấp gáp, kỳ thật nếu có vấn đề đều có thể gọi điện tới đường dây nóng khu trưởng yêu cầu giải quyết, nếu như đường dây nóng của khu trưởng không giải quyết được, có thể gọi đường dây nóng của chủ tịch thành phố. Mặc dù tôi không có mặt, nhưng sẽ có phó chủ tịch thành phố phụ trách đến giải quyết vấn đề!
Ngay lập tức liền có người phàn nàn nói:
- Diệp chủ tịch, anh không biết thôi, con đường bên ngoài cư xá nhà tôi, vừa trời mưa liền biến thành dòng sông, mà điện thoại gọi tới mức muốn nổ tung nhưng không ai tới quản, mỗi ngày ra ra vào vào còn phải dùng cà kheo mới đi được đâu.
- Diệp chủ tịch, anh nên xem xét xử lý một chút, gần đây chỗ chúng tôi ăn trộm thật quá nhiều, ban ngày cảnh sát tới tuần tra rồi rời đi, ban đêm ăn trộm vẫn đầy dẫy, anh nói cứ tiếp tục như thế, chúng tôi làm sao còn dám tin tưởng cảnh sát đây?
Lại có người nói.
- Diệp chủ tịch, máy biến thế bên cạnh nhà tôi, vừa đến thời điểm dùng điện cao điểm lập tức đứt cầu dao, người của Cục điện lực mỗi lần tới sửa chỉ được hai ngày liền hư mất. Quả thật là đem người làm khô chết, hiện tại trời nóng như vậy, trong nhà có quạt điện thì không dùng được, anh nói vì sao máy biến thế kia không thể đổi một cái mới đâu này?
Người đưa ra vấn đề thật sự là quá nhiều, chuyện gì cũng có.
Từ Chỉ Đồng đứng bên cạnh lắng nghe, còn cảm thấy có chút nhức đầu, nhưng quay đầu lại nhìn xem liền chứng kiến Diệp Khai vẫn nhẫn nại, đám đông nói vấn đề nào cũng ghi chép lại, không hề có chút cảm xúc phiền chán, không khỏi âm thầm bội phục, trong lòng tự nhủ dù sao đều là làm lãnh đạo, công phu tu dưỡng quả nhiên người bình thường không thể so sánh.
Không bao lâu, khu trưởng khu Đông Thành Hà Chấn Vũ đã chạy tới, thần thái có vẻ vội vàng.
- Diệp chủ tịch, ngài tìm tôi sao?
Hà Chấn Vũ mới tới, liền thấy được mọi người đang vây quanh Diệp Khai, không khỏi có chút giật mình, không phải đã xảy ra chuyện đại sự gì đi?
- Hà khu trưởng, anh tới rất nhanh…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, nhìn vị khu trưởng khoảng bốn mươi tuổi, nói với hắn:
- Bên này gặp phải chút chuyện, quần chúng tập trung phản ánh vấn đề, anh không ngại nghe thử một chút.
- Dạ, phải…
Hà Chấn Vũ vốn còn đang hồ đồ, nhưng nhìn tình thế trước mắt biết rõ hôm nay sẽ gặp khó khăn.
Qua một lúc, Diệp Khai nhìn đồng hồ, thời gian đã qua năm phút, người của Cục xây dựng Đông Thành không thấy xuất hiện.
- Hắc, đây là buộc mình động thủ đi!
Diệp Khai hừ lạnh một tiếng nói.
/1169
|