Tới lúc ăn cơm trưa, Diệp Khai cảm thấy không khí có chút quái dị.
- Sao Chỉ Đồng không ăn đồ ăn vậy?
Diệp Khai nói:
- Không ăn không được đâu, thiếu dinh dưỡng, giảm béo cũng không cần nhịn ăn, nên chú ý bảo trì cân đối.
Hắn không nói thì thôi, Từ Chỉ Đồng còn có thể xem như hắn không tồn tại.
Thế nhưng Diệp Khai vừa lên tiếng, Từ Chỉ Đồng liền không nhịn được nhớ tới chuyện vừa rồi, loại cảm giác dinh dính trên ngón tay khiến cho nàng không khỏi khó chịu, liền ném đũa che miệng chạy vào phòng tắm.
- Bị đau bụng sao?
Diệp Khai nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, chợt lắc đầu nói:
- Không phải ăn đau bụng, trong nhà làm cơm cùng nhau ăn, làm sao chỉ có nàng bị đau bụng? Chẳng lẽ đã…đã có?
Hắn đưa ánh mắt nhìn Điền Thanh, chỉ thấy vẻ mặt Điền Thanh thật khó chịu.
- Diệp chủ tịch, nếu anh đem quần lót bị mộng tinh ném vào trong rổ quần áo đem giặt, thật sự rất khó nói có người nào đó sẽ bị mang thai hay không!
Dù sao Điền Thanh cũng là phụ nữ đã kết hôn, nói tới loại chuyện này không hề có chút úy kỵ.
Diệp Khai nghe nàng nói trên mặt liền có chút xấu hổ.
Một mình hắn ở đã quen, chưa từng có những cố kỵ này, hiện tại lại có hai cô gái ở chung trong nhà tiết tấu sinh hoạt vẫn sẽ nhận lấy một ít ảnh hưởng.
Điền Thanh nói xong cũng cảm thấy có chút đường đột, dù sao tuy Diệp Khai trẻ tuổi nhưng lại là lãnh đạo, người ta có lòng tốt bảo hộ hai nàng, cho hai nàng ở lại trong nhà, đây xem như đã cho mặt mũi rất lớn, mình còn đi quở trách hắn đúng là không tốt lắm.
Chỉ là mỗi khi nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Điền Thanh đã cảm thấy trong lòng mình cảm thấy bất mãn cũng là chuyện bình thường, ai bảo tối hôm qua hắn chiếm tiện nghi của nàng làm chi?
- Diệp chủ tịch, Chỉ Đồng chưa từng gặp qua chuyện đó, phản ứng quá khích cũng có thể hiểu được…Anh đừng để ý…vừa rồi thái độ của tôi không tốt lắm…
Điền Thanh áy náy nhỏ giọng nói.
- Không sao, là do tôi chủ quan thôi.
Diệp Khai thật sự không nhịn được, dù sao chuyện này là tại hắn sơ suất, không nghĩ tới lại bị Từ Chỉ Đồng nhìn thấy được quần lót của hắn.
Có thể tưởng tượng được tràng cảnh xấu hổ ngay lúc đó, Diệp Khai đương nhiên là không thể trách Từ Chỉ Đồng.
Nhưng trong nội tâm Diệp Khai thật có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ Từ Chỉ Đồng cùng Đinh Tử Sơn chưa từng làm chuyện kia hay sao? Không tới mức nhìn thấy quần lót bị mộng tinh của đàn ông mà phản ứng lớn như vậy ah?
Hai người cũng không nói thêm lời nào, mỗi người chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Từ Chỉ Đồng cũng không trở ra, Điền Thanh ăn xong cầm chén cơm bỏ chút đồ ăn đi lên lầu tìm Từ Chỉ Đồng.
- Ai, trong nhà đột nhiên có thêm hai cô gái, thật sự là có chút phiền toái…
Diệp Khai gãi gãi đầu, nghĩ thầm thật không biết bí thư Tần Phương Trần sau khi đưa lên báo cáo về vụ án của thành phố Đông Sơn thì trên Tỉnh ủy sẽ giải quyết như thế nào đây?
Nếu như nói bản án này xử lý nhanh chóng thì hắn cũng không cần gặp phải phiền toái như vậy, mỗi ngày nhìn thấy có hai mỹ nữ ẩn hiện trước mắt mà không thể động, đây quả thật vô cùng ảnh hưởng cảm xúc.
Đi qua bên sô pha ngồi chốc lát điện thoại chợt vang lên.
Là phó chủ tịch thành phố Đặng Kim Hữu gọi điện thoại tới:
- Diệp chủ tịch, tình huống tại huyện Phương Thạch hiện tại đã khống chế được rồi, bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện trong xung đột bị thương nhẹ, có mười mấy người thương thế khá nặng, nhưng không ai nguy hiểm tính mạng!
- Tại sao lại như vậy?
Diệp Khai cau mày dò hỏi.
- Kỳ thật chuyện này bên các cán bộ làm việc cũng không sai.
Đặng Kim Hữu nói ra:
- Mấu chốt là có người ở bên trong thêu dệt chuyện, cố ý chế tạo cảm xúc mâu thuẫn, chúng tôi đã bắt mấy người dẫn đầu nháo sự!
Nghe Đặng Kim Hữu giải thích chuyện xảy ra tại huyện Phương Thạch, Diệp Khai mới hiểu được kỳ thật trong việc này các cán bộ cũng không làm sai việc gì.
Tình huống của huyện Phương Thạch khác với huyện Từ Lăng, bởi vì quặng mỏ thì ít mà xí nghiệp gia công thì nhiều, cho nên trình độ sinh hoạt của mọi người cũng không chênh lệch bao nhiêu, vùng núi khá nhiều, vì phát triển nghề phụ mà đề cao thu nhập, gần đây trong huyện cân nhắc tiến cử kỹ thuật gieo trồng cây đào mật, muốn gieo trồng trong phạm vi diện tích lớn.
Chuyện này tự nhiên là chuyện tốt, bởi vì giá cả của cây đào mật khá lợi nhuận, một khi thành công hàng năm lợi nhuận sẽ phi thường khả quan, sẽ mang tới thu nhập xa xỉ cho những hộ gieo trồng tại huyện Phương Thạch hàng năm.
Là một huyện vùng núi, có thể tìm được hạng mục tốt như vậy nhất định là phi thường khó được.
Bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện Phương Thạch ở phương diện này vẫn khá dốc sức, làm công tác thật nghiêm túc, từ kỹ thuật gieo trồng tới việc lựa chọn cây ươm, lựa chọn đất đai gieo trồng tới tìm cán bộ chỉ đạo, những việc này từng đầu nhập thật nhiều nhân lực vật lực lẫn tài nguyên.
Nhìn thấy sắp chứng thực được hạng mục, liền gặp phiền toái.
Có người truyền ra lời đồn đãi trồng cây đào mật không có tiền đồ, cho dù có trồng cũng không bán được ra ngoài, sớm muộn gì cũng biến thành đống phân, còn có người nói sở dĩ trong huyện giới thiệu người dân trồng cây đào mật là vì ban lãnh đạo huyện nhờ vào chuyện này để kiếm lời.
- Theo đạo lý mà nói nếu như lãnh đạo trong huyện không có vấn đề gì trong phương diện này thì cũng không đến nỗi xung đột lớn như vậy đi…
Diệp Khai nghe xong liền cau mày hỏi:
- Lão Đặng, anh có làm rõ ràng tình huống hay chưa?
Không phải Diệp Khai không tin năng lực xử lý sự tình của Đặng Kim Hữu, thật sự ở trong loại chuyện này thường xuyên vẫn hỗn tạp việc giao dịch quyền tiền.
Dĩ vãng không phải chưa từng phát sinh những loại chuyện tương tự, nói tỷ như mầm móng giả hoặc là ép buộc người dân gieo trồng cây ươm, cuối cùng làm nông dân mất hết vốn gốc, khiến quan hệ giữa chính phủ cùng dân chúng phi thường khẩn trương.
Hôm nay vấn đề của huyện Phương Thạch tựa hồ liên quan tới một sự tình mà Diệp Khai từng nghe nói qua trước kia, nhưng lại rất giống nhau, khó trách hắn sẽ hoài nghi bên trong có ẩn tình.
- Tuyệt đối không có!
Đặng Kim Hữu vô cùng khẳng định nói, sau đó hắn giải thích với Diệp Khai:
- Ngay thời điểm ban đầu tôi cũng hoài nghi cán bộ huyện Phương Thạch động tay động chân bên trong là muốn kiếm tiền, nhưng trải qua điều tra liền phát hiện cây ươm là xuất từ Sở nghiên cứu chính quy của quốc gia, giá cả tương đối thấp, hơn nữa huyện Phương Thạch vì mở rộng ảnh hưởng trong việc này còn dán thông cáo công bố, cho nên bên trong không có vấn đề gì không hợp pháp tồn tại.
- Nếu như huyện Phương Thạch đã làm được đầy đủ công tác như vậy, vì sao còn có người muốn nhằm vào bọn họ?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Vấn đề này rất có đạo lý, nếu một lòng vì dân thì sao lại bị người dân vây quanh xô xát đây?
- Bên trong này còn có tồn tại tranh giành lợi ích…
Đặng Kim Hữu nói với Diệp Khai:
- Tôi đã cẩn thận điều tra mới phát hiện, nguyên lai kế hoạch gieo trồng cây đào mật đã làm ảnh hưởng tới kế hoạch của một ít người, cho nên nổi lên xung đột, những đầu lĩnh kích động dân chúng quần ẩu đều bị người thuê mướn đấy.
- Cái gì mà tranh giành lợi ích, lão Đặng nói rõ tinh tường một chút xem!
Diệp Khai truy hỏi.
- Là do việc khởi công xây dựng đường cao tốc, hạng mục cần rất nhiều đá vụn, cho nên có người đã đánh chủ ý cho nổ Thạch Đầu sơn của huyện Phương Thạch để lấy đá…
Đặng Kim Hữu hồi đáp.
- Nổ núi lấy đá?
Diệp Khai nghe xong rốt cục kịp phản ứng.
- Đúng vậy, là nổ núi lấy đá!
Đặng Kim Hữu gật đầu đáp:
- Kế hoạch gieo trồng cây đào mật ảnh hưởng tới kế hoạch tạc núi lấy đá của bọn họ, cho nên liền nổi lên xung đột, bọn họ hi vọng đem cục diện đảo loạn sau đó làm kế hoạch gieo trồng cây đào mật chết trong trứng nước, thỏa mãn tâm nguyện phát tài của bọn hắn, vì vậy mới kích động dân chúng vây công lãnh đạo trong huyện, chế tạo xung đột!
- Thì ra là thế…
Diệp Khai nghe xong lúc này mới xem như hoàn toàn hiểu được chân tướng cả sự tình, hắn không khỏi nói một câu:
- Chuyện này đúng là điển hình, phải cẩn thận xử lý!
- Sao Chỉ Đồng không ăn đồ ăn vậy?
Diệp Khai nói:
- Không ăn không được đâu, thiếu dinh dưỡng, giảm béo cũng không cần nhịn ăn, nên chú ý bảo trì cân đối.
Hắn không nói thì thôi, Từ Chỉ Đồng còn có thể xem như hắn không tồn tại.
Thế nhưng Diệp Khai vừa lên tiếng, Từ Chỉ Đồng liền không nhịn được nhớ tới chuyện vừa rồi, loại cảm giác dinh dính trên ngón tay khiến cho nàng không khỏi khó chịu, liền ném đũa che miệng chạy vào phòng tắm.
- Bị đau bụng sao?
Diệp Khai nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, chợt lắc đầu nói:
- Không phải ăn đau bụng, trong nhà làm cơm cùng nhau ăn, làm sao chỉ có nàng bị đau bụng? Chẳng lẽ đã…đã có?
Hắn đưa ánh mắt nhìn Điền Thanh, chỉ thấy vẻ mặt Điền Thanh thật khó chịu.
- Diệp chủ tịch, nếu anh đem quần lót bị mộng tinh ném vào trong rổ quần áo đem giặt, thật sự rất khó nói có người nào đó sẽ bị mang thai hay không!
Dù sao Điền Thanh cũng là phụ nữ đã kết hôn, nói tới loại chuyện này không hề có chút úy kỵ.
Diệp Khai nghe nàng nói trên mặt liền có chút xấu hổ.
Một mình hắn ở đã quen, chưa từng có những cố kỵ này, hiện tại lại có hai cô gái ở chung trong nhà tiết tấu sinh hoạt vẫn sẽ nhận lấy một ít ảnh hưởng.
Điền Thanh nói xong cũng cảm thấy có chút đường đột, dù sao tuy Diệp Khai trẻ tuổi nhưng lại là lãnh đạo, người ta có lòng tốt bảo hộ hai nàng, cho hai nàng ở lại trong nhà, đây xem như đã cho mặt mũi rất lớn, mình còn đi quở trách hắn đúng là không tốt lắm.
Chỉ là mỗi khi nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Điền Thanh đã cảm thấy trong lòng mình cảm thấy bất mãn cũng là chuyện bình thường, ai bảo tối hôm qua hắn chiếm tiện nghi của nàng làm chi?
- Diệp chủ tịch, Chỉ Đồng chưa từng gặp qua chuyện đó, phản ứng quá khích cũng có thể hiểu được…Anh đừng để ý…vừa rồi thái độ của tôi không tốt lắm…
Điền Thanh áy náy nhỏ giọng nói.
- Không sao, là do tôi chủ quan thôi.
Diệp Khai thật sự không nhịn được, dù sao chuyện này là tại hắn sơ suất, không nghĩ tới lại bị Từ Chỉ Đồng nhìn thấy được quần lót của hắn.
Có thể tưởng tượng được tràng cảnh xấu hổ ngay lúc đó, Diệp Khai đương nhiên là không thể trách Từ Chỉ Đồng.
Nhưng trong nội tâm Diệp Khai thật có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ Từ Chỉ Đồng cùng Đinh Tử Sơn chưa từng làm chuyện kia hay sao? Không tới mức nhìn thấy quần lót bị mộng tinh của đàn ông mà phản ứng lớn như vậy ah?
Hai người cũng không nói thêm lời nào, mỗi người chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Từ Chỉ Đồng cũng không trở ra, Điền Thanh ăn xong cầm chén cơm bỏ chút đồ ăn đi lên lầu tìm Từ Chỉ Đồng.
- Ai, trong nhà đột nhiên có thêm hai cô gái, thật sự là có chút phiền toái…
Diệp Khai gãi gãi đầu, nghĩ thầm thật không biết bí thư Tần Phương Trần sau khi đưa lên báo cáo về vụ án của thành phố Đông Sơn thì trên Tỉnh ủy sẽ giải quyết như thế nào đây?
Nếu như nói bản án này xử lý nhanh chóng thì hắn cũng không cần gặp phải phiền toái như vậy, mỗi ngày nhìn thấy có hai mỹ nữ ẩn hiện trước mắt mà không thể động, đây quả thật vô cùng ảnh hưởng cảm xúc.
Đi qua bên sô pha ngồi chốc lát điện thoại chợt vang lên.
Là phó chủ tịch thành phố Đặng Kim Hữu gọi điện thoại tới:
- Diệp chủ tịch, tình huống tại huyện Phương Thạch hiện tại đã khống chế được rồi, bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện trong xung đột bị thương nhẹ, có mười mấy người thương thế khá nặng, nhưng không ai nguy hiểm tính mạng!
- Tại sao lại như vậy?
Diệp Khai cau mày dò hỏi.
- Kỳ thật chuyện này bên các cán bộ làm việc cũng không sai.
Đặng Kim Hữu nói ra:
- Mấu chốt là có người ở bên trong thêu dệt chuyện, cố ý chế tạo cảm xúc mâu thuẫn, chúng tôi đã bắt mấy người dẫn đầu nháo sự!
Nghe Đặng Kim Hữu giải thích chuyện xảy ra tại huyện Phương Thạch, Diệp Khai mới hiểu được kỳ thật trong việc này các cán bộ cũng không làm sai việc gì.
Tình huống của huyện Phương Thạch khác với huyện Từ Lăng, bởi vì quặng mỏ thì ít mà xí nghiệp gia công thì nhiều, cho nên trình độ sinh hoạt của mọi người cũng không chênh lệch bao nhiêu, vùng núi khá nhiều, vì phát triển nghề phụ mà đề cao thu nhập, gần đây trong huyện cân nhắc tiến cử kỹ thuật gieo trồng cây đào mật, muốn gieo trồng trong phạm vi diện tích lớn.
Chuyện này tự nhiên là chuyện tốt, bởi vì giá cả của cây đào mật khá lợi nhuận, một khi thành công hàng năm lợi nhuận sẽ phi thường khả quan, sẽ mang tới thu nhập xa xỉ cho những hộ gieo trồng tại huyện Phương Thạch hàng năm.
Là một huyện vùng núi, có thể tìm được hạng mục tốt như vậy nhất định là phi thường khó được.
Bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện Phương Thạch ở phương diện này vẫn khá dốc sức, làm công tác thật nghiêm túc, từ kỹ thuật gieo trồng tới việc lựa chọn cây ươm, lựa chọn đất đai gieo trồng tới tìm cán bộ chỉ đạo, những việc này từng đầu nhập thật nhiều nhân lực vật lực lẫn tài nguyên.
Nhìn thấy sắp chứng thực được hạng mục, liền gặp phiền toái.
Có người truyền ra lời đồn đãi trồng cây đào mật không có tiền đồ, cho dù có trồng cũng không bán được ra ngoài, sớm muộn gì cũng biến thành đống phân, còn có người nói sở dĩ trong huyện giới thiệu người dân trồng cây đào mật là vì ban lãnh đạo huyện nhờ vào chuyện này để kiếm lời.
- Theo đạo lý mà nói nếu như lãnh đạo trong huyện không có vấn đề gì trong phương diện này thì cũng không đến nỗi xung đột lớn như vậy đi…
Diệp Khai nghe xong liền cau mày hỏi:
- Lão Đặng, anh có làm rõ ràng tình huống hay chưa?
Không phải Diệp Khai không tin năng lực xử lý sự tình của Đặng Kim Hữu, thật sự ở trong loại chuyện này thường xuyên vẫn hỗn tạp việc giao dịch quyền tiền.
Dĩ vãng không phải chưa từng phát sinh những loại chuyện tương tự, nói tỷ như mầm móng giả hoặc là ép buộc người dân gieo trồng cây ươm, cuối cùng làm nông dân mất hết vốn gốc, khiến quan hệ giữa chính phủ cùng dân chúng phi thường khẩn trương.
Hôm nay vấn đề của huyện Phương Thạch tựa hồ liên quan tới một sự tình mà Diệp Khai từng nghe nói qua trước kia, nhưng lại rất giống nhau, khó trách hắn sẽ hoài nghi bên trong có ẩn tình.
- Tuyệt đối không có!
Đặng Kim Hữu vô cùng khẳng định nói, sau đó hắn giải thích với Diệp Khai:
- Ngay thời điểm ban đầu tôi cũng hoài nghi cán bộ huyện Phương Thạch động tay động chân bên trong là muốn kiếm tiền, nhưng trải qua điều tra liền phát hiện cây ươm là xuất từ Sở nghiên cứu chính quy của quốc gia, giá cả tương đối thấp, hơn nữa huyện Phương Thạch vì mở rộng ảnh hưởng trong việc này còn dán thông cáo công bố, cho nên bên trong không có vấn đề gì không hợp pháp tồn tại.
- Nếu như huyện Phương Thạch đã làm được đầy đủ công tác như vậy, vì sao còn có người muốn nhằm vào bọn họ?
Diệp Khai hỏi ngược lại.
Vấn đề này rất có đạo lý, nếu một lòng vì dân thì sao lại bị người dân vây quanh xô xát đây?
- Bên trong này còn có tồn tại tranh giành lợi ích…
Đặng Kim Hữu nói với Diệp Khai:
- Tôi đã cẩn thận điều tra mới phát hiện, nguyên lai kế hoạch gieo trồng cây đào mật đã làm ảnh hưởng tới kế hoạch của một ít người, cho nên nổi lên xung đột, những đầu lĩnh kích động dân chúng quần ẩu đều bị người thuê mướn đấy.
- Cái gì mà tranh giành lợi ích, lão Đặng nói rõ tinh tường một chút xem!
Diệp Khai truy hỏi.
- Là do việc khởi công xây dựng đường cao tốc, hạng mục cần rất nhiều đá vụn, cho nên có người đã đánh chủ ý cho nổ Thạch Đầu sơn của huyện Phương Thạch để lấy đá…
Đặng Kim Hữu hồi đáp.
- Nổ núi lấy đá?
Diệp Khai nghe xong rốt cục kịp phản ứng.
- Đúng vậy, là nổ núi lấy đá!
Đặng Kim Hữu gật đầu đáp:
- Kế hoạch gieo trồng cây đào mật ảnh hưởng tới kế hoạch tạc núi lấy đá của bọn họ, cho nên liền nổi lên xung đột, bọn họ hi vọng đem cục diện đảo loạn sau đó làm kế hoạch gieo trồng cây đào mật chết trong trứng nước, thỏa mãn tâm nguyện phát tài của bọn hắn, vì vậy mới kích động dân chúng vây công lãnh đạo trong huyện, chế tạo xung đột!
- Thì ra là thế…
Diệp Khai nghe xong lúc này mới xem như hoàn toàn hiểu được chân tướng cả sự tình, hắn không khỏi nói một câu:
- Chuyện này đúng là điển hình, phải cẩn thận xử lý!
/1169
|