Đường Mộc lập tức hiểu được ý tứ Diệp Khai muốn làm gì, đơn giản chính là muốn quấy rối mà thôi.
Một mình đi tới Đông Sơn đảm nhiệm chức quyền chủ tịch thành phố, tuy Diệp Khai còn kiêm nhiệm chức quyền bí thư thành ủy, nhưng trên thực tế lực ảnh hưởng cũng chỉ có hạn.
Nhất là những đầu não trong thành phố tuổi tác không còn trẻ, chưa hẳn chịu xem Diệp Khai vào trong mắt.
Vị trí chủ nhiệm văn phòng Ủy ban thành phố đối với chủ tịch thành phố mà nói có ý nghĩa không phải chuyện đùa, phải do người tri kỷ của mình đến đảm nhiệm, bằng không làm việc không thoải mái là một vấn đề, mà ý tứ của lãnh đạo cũng không được truyền xuống bên dưới thông suốt, hơn nữa rất có khả năng bị đám người bên dưới làm mình mất quyền lực.
Cho nên Diệp Khai đến thành phố Đông Sơn liền có ý nghĩ thay đổi chủ nhiệm văn phòng Ủy ban thành phố.
Chỉ là hiện tại cũng có một vấn đề, trong tay Diệp Khai lại không có nhân tuyển nào thích hợp, mà hắn lại cần vội vàng giải quyết chuyện này, cho nên hiện tại có thể đảm đương trách nhiệm chỉ có Đường Mộc mà thôi.
Nhưng tư lịch của Đường Mộc thật sự là quá ít, vì vậy Diệp Khai phải nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn đó.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đem chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Tôn Thánh dời sang cương vị khác.
Nhưng bản thân Tôn Thánh đã làm việc trong Ủy ban suốt mười sáu năm, tư lịch lão thành, chỉ sợ người bên trong Ủy ban đều có quan hệ với hắn, cho nên muốn động Tôn Thánh thì Diệp Khai phải nghĩ một biện pháp xử lý thật phù hợp, bằng không mà nói mọi người đều bảo lão Tôn tính tình cẩn trọng, không có công lao cũng có khổ lao, không thích hợp động tới hắn.
Vừa lúc chức bí thư huyện ủy Từ Lăng còn ghế trống, vị trí này có thể đưa ra nhưng vào lúc này cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân cùng phó cục trưởng Cục dân chính Hà Mộ Chi lại xảy ra vấn đề đầu cơ trục lợi vật tư cứu tế.
Tuy vấn đề không lớn nhưng lại cho Diệp Khai cơ hội mượn lý do mà xử lý họ.
Với năng lực của Diệp Khai tự nhiên có thể suy đoán ra được những cán bộ trong thành phố Đông Sơn phải có lui tới, cho nên hắn không ngại đem chuyện này giao cho Tôn Thánh đi xử lý, thậm chí cũng không giao cho Ban kỷ luật thanh tra thành phố, chỉ đơn giản giao công tác mà thôi.
Mà Tôn Thánh làm ra bản điều tra báo cáo đã hoàn toàn nói rõ giữa những người kia xác thực là có liên hệ lẫn nhau.
Cho nên Diệp Khai muốn chuyển Tôn Thánh rời đi, nói cách khác có thật nhiều việc ở trong văn phòng Ủy ban đều sẽ bị ảnh hưởng.
Chỉ là nếu trực tiếp cho Tôn Thánh đi xuống huyện Từ Lăng đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, có phải là tiện nghi cho hắn rồi không?
Khi Đường Mộc nghĩ tới chuyện này, hắn lại cảm thấy dường như Diệp Khai còn chuẩn bị gì đó ở phía sau, còn chưa sử dụng đi ra.
- Nhị thiếu gia, nếu như giữa Tôn Thánh cùng nhóm người Khang Kiện Dân có cấu kết, còn làm ra một phần báo cáo giả đến lừa gạt cậu, vì sao còn phải cho hắn một cơ hội?
Qua một lúc Đường Mộc chạy vào phòng dò hỏi.
- Cậu cũng nhìn ra là báo cáo giả à?
Diệp Khai cười cười nói:
- Không sai, tuy tôi nói cho Tôn Thánh một vị trí khác, nhưng có một số việc kết quả cuối cùng chưa thể tận theo ý người, nếu như Tôn Thánh ngồi lên ghế cục trưởng Cục tài chính thì cậu nghĩ Khang Kiện Dân sẽ có ý nghĩ thế nào?
- Nhị thiếu gia đây là muốn chế tạo mâu thuẫn giữa bọn hắn ah…
Đường Mộc nói ra.
- Đúng vậy, Tôn Thánh mặc dù không có tật xấu gì, làm công tác cũng cần cù, nhưng tâm tính hiền lành thật quá nặng, hơn nữa làm người lại rất trượt tay, không dễ nắm bắt làm việc cho tôi đâu.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Từ lần điều tra vụ án này của Hà Mộ Chi thì có thể nhìn ra được, ý nghĩ muốn dàn xếp ổn thỏa của hắn rất nặng, không muốn đắc tội với người, cho nên phải đem loại tâm tính này của hắn hoàn toàn làm trái ngược!
- Tôi hiểu được!
Đường Mộc lúc này đã xem như hiểu được ý nghĩ của Diệp Khai.
Diệp Khai có ý định cho Tôn Thánh đảm nhiệm chức vị cục trưởng Cục tài chính, cố ý chế tạo mâu thuẫn để Tôn Thánh trở mặt với nhóm người Khang Kiện Dân, phải biết rằng nếu làm như vậy Tôn Thánh không chỉ đắc tội Khang Kiện Dân, đồng thời còn có cả Hà Mộ Chi cùng chồng của Hà Mộ Chi là Trương Thiếu Kiệt.
Mấy nhân vật này tụ cùng một chỗ vẫn tạo thành cỗ lực lượng khá lớn, Tôn Thánh muốn ổn định trận tuyến cũng chỉ phải buông tha ý nghĩ ổn thỏa ban đầu, quyết đoán quăng về trướng Diệp Khai, bằng không mà nói vị trí hiện tại của hắn cũng phải vứt bỏ.
Là người cũ của Ủy ban thành phố Đông Sơn, Tôn Thánh thực sự có năng lực, danh tiếng lại không tệ, không có tật xấu, cho nên đây là một cán bộ có thể sử dụng.
Nếu Diệp Khai nắm hắn trong tay, có thể giải quyết được thật nhiều vấn đề.
Nhất là Tôn Thánh là cán bộ cấp huyện phòng lâu năm, nếu tình huống cần thiết tùy thời đều có thể đề bạt làm phó sảnh, chen chân vào trong hàng ngũ cán bộ cấp phó sảnh của thành phố, xem như là một thành viên của Diệp hệ đội ngũ.
Hiện tại trong thành ủy cùng Ủy ban thành phố Diệp Khai có thể sử dụng được hai người, một là trưởng ban tổ chức Lâm Kế Văn cùng phó chủ tịch thành phố kiêm nhiệm cục trưởng Cục cảnh sát Đặng Kim Hữu, nhiều hơn nữa là thêm tư lệnh quân phân khu Quách Toàn Nghĩa, những người khác rất khó nói động tới, cho nên hắn nhất định phải nghĩ ra một biện pháp cải biến thế cục hiện tại.
Nếu như có thể hàng phục Tôn Thánh, đem hắn kéo tới bên trong đội ngũ của mình, không thể nghi ngờ chính là thay đổi quan trường thành phố Đông Sơn, xem như là một quyết sách cân bằng giới cán bộ Đông Sơn trọng đại.
Bởi vì bên trong quan trường Đông Sơn còn có thật nhiều vấn đề ẩn chứa bên trong, Tôn Thánh lại xem như là quản gia ah.
Hai người Lâm Kế Văn cùng Đặng Kim Hữu bởi vì tính chất công tác trên người nhất định là không tránh được tật xấu, cho nên muốn cho họ toàn lực phối hợp với mình nhất định phải gây chút ngoại lực ảnh hưởng, như vậy Tôn Thánh nếu sẵn sàng góp sức sẽ biến thành một loại động lực thúc giục bọn họ.
Nếu không cố gắng, bọn họ sẽ lo lắng bị Tôn Thánh vượt qua mình.
Đường Mộc nghe Diệp Khai nói vậy, trong đầu lập tức rộng mở trong sáng, trong lòng tự nhủ khó trách mấy vị lãnh đạo luôn là cao thủ đùa bỡn quyền mưu, tùy tiện thi triển ra một thủ đoạn là có thể làm những cán bộ thành phố Đông Sơn biến thành gà bay chó chạy.
Diệp Khai nói thật không sai, hiện tại chuyện thứ nhất hắn muốn làm nhất định là quấy rối, nhất định phải quấy đục ao hồ đọng nước của thành phố Đông Sơn, sau đó mới có thể tiến hành điều chỉnh, làm thế cục biến thành dễ dàng khống chế.
Nhưng đồng thời Đường Mộc cũng nghĩ tới một vấn đề khác:
- Nhị thiếu gia, cậu có ý định nắm xuống Trương Thiếu Kiệt luôn sao?
Diệp Khai có hỏi thăm hắn trong những người của Ủy ban có ai không đi bệnh viện thăm hỏi hắn hay không?
Lúc ấy Đường Mộc đã nói Trương Thiếu Kiệt không tới, đã đoán được Diệp Khai sẽ bất mãn Trương Thiếu Kiệt, lần này có thêm chuyện vợ Trương Thiếu Kiệt đầu cơ trục lợi vật tư cứu tế, nếu như mượn lý do có thể đem Trương Thiếu Kiệt kéo xuống cũng không phải là việc gì khó, về phần cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân, chỉ có thể nói là do Diệp Khai nhìn hắn không thuận mắt nên bị Trương Thiếu Kiệt cùng Hà Mộ Chi liên lụy mà thôi.
Như vậy mà xem mạch suy nghĩ của Diệp Khai cũng rất rõ ràng.
- Không gấp!
Quả nhiên, Diệp Khai không phủ nhận hắn có ý nghĩ muốn kéo xuống Trương Thiếu Kiệt, chỉ tỏ vẻ hiện tại còn chưa tới lúc mà thôi.
…
Buổi chiều trong Ủy ban thành phố bắt đầu truyền lưu tin tức nho nhỏ.
- Có nghe nói không, Tôn chủ nhiệm cần phóng ra ngoài!
- Vậy sao? Là chức vụ gì?
- Nghe nói là bí thư huyện ủy Từ Lăng!
- Không có khả năng, bí thư huyện Từ Lăng đã sớm có người theo dõi, Tôn chủ nhiệm chỉ sợ không sánh bằng người ta.
- Các anh nói không đúng, tôi nghe nói là sẽ thay thế Khang Kiện Dân, đảm nhiệm chức cục trưởng Cục tài chính!
- Làm sao có thể? Lão Khang làm việc trong Cục tài chính đã thâm căn cố đế, ai có thể điều động được hắn?
- Đúng vậy đó, không cần nói gì khác, mấy vị lãnh đạo trong thành phố luôn phi thường ủng hộ lão Khang thôi!
- Vậy thì thật khó nói, cục trưởng Cục tài chính không phải người của chủ tịch thành phố, chỉ huy không được túi tiền, anh nói Diệp chủ tịch có đồng ý không?
- Đây không phải còn có ủy viên thành ủy sao, Diệp chủ tịch cũng không thể có năng lực điều khiển các ủy viên thành ủy, dù sao Khang cục trưởng cũng không phạm sai lầm, làm sao nói nắm là nắm xuống?
Tôn Thánh vừa đi làm, liền nghe được các nhân viên công tác xì xào nghị luận, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Diệp Khai nói chuyện điều động hắn cũng không ai biết rõ tình hình cụ thể tỉ mỉ, vì sao tin tức lại truyền bay đầy trời đây?
Chẳng lẽ do chính Diệp chủ tịch tự mình thả tin tức ra sao?
Nghĩ tới điều này, trong lòng Tôn Thánh có chút loạn, không biết mục đích của Diệp Khai là gì.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, liền có người gọi điện thoại tới hỏi thăm việc này.
Phó bí thư thành ủy Lý Văn Hải gọi điện thoại tới, bảo hắn tới phòng làm việc có chuyện cần bàn.
Tôn Thánh không dám chậm trễ lập tức đi qua.
Cao ốc Ủy ban thành phố cùng thành ủy liên kết lẫn nhau, cự ly rất gần, đơn giản từ bên tòa lầu này đi qua tòa lầu bên kia, chỉ khoảng vài trăm thước mà thôi.
Khi Tôn Thánh đi tới thì Lý Văn Hải đang xem tài liệu.
Mặc dù nói Diệp Khai đảm nhiệm quyền bí thư thành ủy, nhưng công việc hàng ngày bên thành ủy vẫn do Lý Văn Hải chủ trì, Diệp Khai chỉ cần giải quyết xu hướng mà thôi, một ít việc vặt đương nhiên hắn không rảnh bận tâm, cũng không có hứng thú đi quản.
- Lão Tôn, nghe nói anh sắp điều nhiệm chức bí thư huyện ủy Từ Lăng rồi sao?
Lý Văn Hải thấy Tôn Thánh đã tới, liền bỏ tư liệu xuống bàn hỏi.
- Lý bí thư còn không biết rõ ràng, tôi làm sao biết được đây chứ?
Tôn Thánh nghe xong, lập tức lắc đầu nói:
- Cũng không biết là ai thả ra tin tức, loại chuyện này cũng không phải do một người định đoạt, làm sao có thể đây?
- Vậy chính là muốn nói Diệp chủ tịch có ý nghĩ này?
Lý Văn Hải là người nào, lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Tôn Thánh liền truy hỏi.
- Diệp chủ tịch đúng là có ý tứ này, chỉ là không nói rõ, tôi cũng chỉ nghĩ Diệp chủ tịch là nhất thời cao hứng mà thôi.
Tôn Thánh đáp.
Đối với vị phó bí thư thâm niên như Lý Văn Hải, Tôn Thánh vẫn có chút e ngại.
Tuy hiện tại Diệp Khai đảm nhiệm quyền bí thư thành ủy, nhưng nếu như tình huống có biến, trong tỉnh phái xuống một bí thư thành ủy thì quyền lực của Diệp Khai sẽ bị đè ép khá lớn, mà Lý Văn Hải là phó bí thư chuyên trách của thành ủy, năng lượng cũng là khá lớn.
Nếu như Lý Văn Hải có thành kiến với hắn, sau này thật khó thể triển khai công tác.
Bởi vì Tôn Thánh ở trước mặt Lý Văn Hải thật sự thiếu tự tin, chỉ hi vọng hắn đừng làm khó dễ mình trong vấn đề này.
Bởi vì Tôn Thánh tựa hồ có nghe qua một lời đồn đãi, nói Lý Văn Hải có một thân thích, là phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền thành phố Điền Tại Hi đang mưu cầu chức vị bí thư huyện ủy Từ Lăng.
Nếu như Tôn Thánh thật sự đáp ứng Diệp Khai đảm nhiệm bí thư huyện ủy Từ Lăng, vậy xem như là đã đắc tội Lý Văn Hải.
Một mình đi tới Đông Sơn đảm nhiệm chức quyền chủ tịch thành phố, tuy Diệp Khai còn kiêm nhiệm chức quyền bí thư thành ủy, nhưng trên thực tế lực ảnh hưởng cũng chỉ có hạn.
Nhất là những đầu não trong thành phố tuổi tác không còn trẻ, chưa hẳn chịu xem Diệp Khai vào trong mắt.
Vị trí chủ nhiệm văn phòng Ủy ban thành phố đối với chủ tịch thành phố mà nói có ý nghĩa không phải chuyện đùa, phải do người tri kỷ của mình đến đảm nhiệm, bằng không làm việc không thoải mái là một vấn đề, mà ý tứ của lãnh đạo cũng không được truyền xuống bên dưới thông suốt, hơn nữa rất có khả năng bị đám người bên dưới làm mình mất quyền lực.
Cho nên Diệp Khai đến thành phố Đông Sơn liền có ý nghĩ thay đổi chủ nhiệm văn phòng Ủy ban thành phố.
Chỉ là hiện tại cũng có một vấn đề, trong tay Diệp Khai lại không có nhân tuyển nào thích hợp, mà hắn lại cần vội vàng giải quyết chuyện này, cho nên hiện tại có thể đảm đương trách nhiệm chỉ có Đường Mộc mà thôi.
Nhưng tư lịch của Đường Mộc thật sự là quá ít, vì vậy Diệp Khai phải nghĩ biện pháp giải quyết khó khăn đó.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đem chủ nhiệm văn phòng Ủy ban Tôn Thánh dời sang cương vị khác.
Nhưng bản thân Tôn Thánh đã làm việc trong Ủy ban suốt mười sáu năm, tư lịch lão thành, chỉ sợ người bên trong Ủy ban đều có quan hệ với hắn, cho nên muốn động Tôn Thánh thì Diệp Khai phải nghĩ một biện pháp xử lý thật phù hợp, bằng không mà nói mọi người đều bảo lão Tôn tính tình cẩn trọng, không có công lao cũng có khổ lao, không thích hợp động tới hắn.
Vừa lúc chức bí thư huyện ủy Từ Lăng còn ghế trống, vị trí này có thể đưa ra nhưng vào lúc này cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân cùng phó cục trưởng Cục dân chính Hà Mộ Chi lại xảy ra vấn đề đầu cơ trục lợi vật tư cứu tế.
Tuy vấn đề không lớn nhưng lại cho Diệp Khai cơ hội mượn lý do mà xử lý họ.
Với năng lực của Diệp Khai tự nhiên có thể suy đoán ra được những cán bộ trong thành phố Đông Sơn phải có lui tới, cho nên hắn không ngại đem chuyện này giao cho Tôn Thánh đi xử lý, thậm chí cũng không giao cho Ban kỷ luật thanh tra thành phố, chỉ đơn giản giao công tác mà thôi.
Mà Tôn Thánh làm ra bản điều tra báo cáo đã hoàn toàn nói rõ giữa những người kia xác thực là có liên hệ lẫn nhau.
Cho nên Diệp Khai muốn chuyển Tôn Thánh rời đi, nói cách khác có thật nhiều việc ở trong văn phòng Ủy ban đều sẽ bị ảnh hưởng.
Chỉ là nếu trực tiếp cho Tôn Thánh đi xuống huyện Từ Lăng đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, có phải là tiện nghi cho hắn rồi không?
Khi Đường Mộc nghĩ tới chuyện này, hắn lại cảm thấy dường như Diệp Khai còn chuẩn bị gì đó ở phía sau, còn chưa sử dụng đi ra.
- Nhị thiếu gia, nếu như giữa Tôn Thánh cùng nhóm người Khang Kiện Dân có cấu kết, còn làm ra một phần báo cáo giả đến lừa gạt cậu, vì sao còn phải cho hắn một cơ hội?
Qua một lúc Đường Mộc chạy vào phòng dò hỏi.
- Cậu cũng nhìn ra là báo cáo giả à?
Diệp Khai cười cười nói:
- Không sai, tuy tôi nói cho Tôn Thánh một vị trí khác, nhưng có một số việc kết quả cuối cùng chưa thể tận theo ý người, nếu như Tôn Thánh ngồi lên ghế cục trưởng Cục tài chính thì cậu nghĩ Khang Kiện Dân sẽ có ý nghĩ thế nào?
- Nhị thiếu gia đây là muốn chế tạo mâu thuẫn giữa bọn hắn ah…
Đường Mộc nói ra.
- Đúng vậy, Tôn Thánh mặc dù không có tật xấu gì, làm công tác cũng cần cù, nhưng tâm tính hiền lành thật quá nặng, hơn nữa làm người lại rất trượt tay, không dễ nắm bắt làm việc cho tôi đâu.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Từ lần điều tra vụ án này của Hà Mộ Chi thì có thể nhìn ra được, ý nghĩ muốn dàn xếp ổn thỏa của hắn rất nặng, không muốn đắc tội với người, cho nên phải đem loại tâm tính này của hắn hoàn toàn làm trái ngược!
- Tôi hiểu được!
Đường Mộc lúc này đã xem như hiểu được ý nghĩ của Diệp Khai.
Diệp Khai có ý định cho Tôn Thánh đảm nhiệm chức vị cục trưởng Cục tài chính, cố ý chế tạo mâu thuẫn để Tôn Thánh trở mặt với nhóm người Khang Kiện Dân, phải biết rằng nếu làm như vậy Tôn Thánh không chỉ đắc tội Khang Kiện Dân, đồng thời còn có cả Hà Mộ Chi cùng chồng của Hà Mộ Chi là Trương Thiếu Kiệt.
Mấy nhân vật này tụ cùng một chỗ vẫn tạo thành cỗ lực lượng khá lớn, Tôn Thánh muốn ổn định trận tuyến cũng chỉ phải buông tha ý nghĩ ổn thỏa ban đầu, quyết đoán quăng về trướng Diệp Khai, bằng không mà nói vị trí hiện tại của hắn cũng phải vứt bỏ.
Là người cũ của Ủy ban thành phố Đông Sơn, Tôn Thánh thực sự có năng lực, danh tiếng lại không tệ, không có tật xấu, cho nên đây là một cán bộ có thể sử dụng.
Nếu Diệp Khai nắm hắn trong tay, có thể giải quyết được thật nhiều vấn đề.
Nhất là Tôn Thánh là cán bộ cấp huyện phòng lâu năm, nếu tình huống cần thiết tùy thời đều có thể đề bạt làm phó sảnh, chen chân vào trong hàng ngũ cán bộ cấp phó sảnh của thành phố, xem như là một thành viên của Diệp hệ đội ngũ.
Hiện tại trong thành ủy cùng Ủy ban thành phố Diệp Khai có thể sử dụng được hai người, một là trưởng ban tổ chức Lâm Kế Văn cùng phó chủ tịch thành phố kiêm nhiệm cục trưởng Cục cảnh sát Đặng Kim Hữu, nhiều hơn nữa là thêm tư lệnh quân phân khu Quách Toàn Nghĩa, những người khác rất khó nói động tới, cho nên hắn nhất định phải nghĩ ra một biện pháp cải biến thế cục hiện tại.
Nếu như có thể hàng phục Tôn Thánh, đem hắn kéo tới bên trong đội ngũ của mình, không thể nghi ngờ chính là thay đổi quan trường thành phố Đông Sơn, xem như là một quyết sách cân bằng giới cán bộ Đông Sơn trọng đại.
Bởi vì bên trong quan trường Đông Sơn còn có thật nhiều vấn đề ẩn chứa bên trong, Tôn Thánh lại xem như là quản gia ah.
Hai người Lâm Kế Văn cùng Đặng Kim Hữu bởi vì tính chất công tác trên người nhất định là không tránh được tật xấu, cho nên muốn cho họ toàn lực phối hợp với mình nhất định phải gây chút ngoại lực ảnh hưởng, như vậy Tôn Thánh nếu sẵn sàng góp sức sẽ biến thành một loại động lực thúc giục bọn họ.
Nếu không cố gắng, bọn họ sẽ lo lắng bị Tôn Thánh vượt qua mình.
Đường Mộc nghe Diệp Khai nói vậy, trong đầu lập tức rộng mở trong sáng, trong lòng tự nhủ khó trách mấy vị lãnh đạo luôn là cao thủ đùa bỡn quyền mưu, tùy tiện thi triển ra một thủ đoạn là có thể làm những cán bộ thành phố Đông Sơn biến thành gà bay chó chạy.
Diệp Khai nói thật không sai, hiện tại chuyện thứ nhất hắn muốn làm nhất định là quấy rối, nhất định phải quấy đục ao hồ đọng nước của thành phố Đông Sơn, sau đó mới có thể tiến hành điều chỉnh, làm thế cục biến thành dễ dàng khống chế.
Nhưng đồng thời Đường Mộc cũng nghĩ tới một vấn đề khác:
- Nhị thiếu gia, cậu có ý định nắm xuống Trương Thiếu Kiệt luôn sao?
Diệp Khai có hỏi thăm hắn trong những người của Ủy ban có ai không đi bệnh viện thăm hỏi hắn hay không?
Lúc ấy Đường Mộc đã nói Trương Thiếu Kiệt không tới, đã đoán được Diệp Khai sẽ bất mãn Trương Thiếu Kiệt, lần này có thêm chuyện vợ Trương Thiếu Kiệt đầu cơ trục lợi vật tư cứu tế, nếu như mượn lý do có thể đem Trương Thiếu Kiệt kéo xuống cũng không phải là việc gì khó, về phần cục trưởng Cục tài chính Khang Kiện Dân, chỉ có thể nói là do Diệp Khai nhìn hắn không thuận mắt nên bị Trương Thiếu Kiệt cùng Hà Mộ Chi liên lụy mà thôi.
Như vậy mà xem mạch suy nghĩ của Diệp Khai cũng rất rõ ràng.
- Không gấp!
Quả nhiên, Diệp Khai không phủ nhận hắn có ý nghĩ muốn kéo xuống Trương Thiếu Kiệt, chỉ tỏ vẻ hiện tại còn chưa tới lúc mà thôi.
…
Buổi chiều trong Ủy ban thành phố bắt đầu truyền lưu tin tức nho nhỏ.
- Có nghe nói không, Tôn chủ nhiệm cần phóng ra ngoài!
- Vậy sao? Là chức vụ gì?
- Nghe nói là bí thư huyện ủy Từ Lăng!
- Không có khả năng, bí thư huyện Từ Lăng đã sớm có người theo dõi, Tôn chủ nhiệm chỉ sợ không sánh bằng người ta.
- Các anh nói không đúng, tôi nghe nói là sẽ thay thế Khang Kiện Dân, đảm nhiệm chức cục trưởng Cục tài chính!
- Làm sao có thể? Lão Khang làm việc trong Cục tài chính đã thâm căn cố đế, ai có thể điều động được hắn?
- Đúng vậy đó, không cần nói gì khác, mấy vị lãnh đạo trong thành phố luôn phi thường ủng hộ lão Khang thôi!
- Vậy thì thật khó nói, cục trưởng Cục tài chính không phải người của chủ tịch thành phố, chỉ huy không được túi tiền, anh nói Diệp chủ tịch có đồng ý không?
- Đây không phải còn có ủy viên thành ủy sao, Diệp chủ tịch cũng không thể có năng lực điều khiển các ủy viên thành ủy, dù sao Khang cục trưởng cũng không phạm sai lầm, làm sao nói nắm là nắm xuống?
Tôn Thánh vừa đi làm, liền nghe được các nhân viên công tác xì xào nghị luận, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Diệp Khai nói chuyện điều động hắn cũng không ai biết rõ tình hình cụ thể tỉ mỉ, vì sao tin tức lại truyền bay đầy trời đây?
Chẳng lẽ do chính Diệp chủ tịch tự mình thả tin tức ra sao?
Nghĩ tới điều này, trong lòng Tôn Thánh có chút loạn, không biết mục đích của Diệp Khai là gì.
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, liền có người gọi điện thoại tới hỏi thăm việc này.
Phó bí thư thành ủy Lý Văn Hải gọi điện thoại tới, bảo hắn tới phòng làm việc có chuyện cần bàn.
Tôn Thánh không dám chậm trễ lập tức đi qua.
Cao ốc Ủy ban thành phố cùng thành ủy liên kết lẫn nhau, cự ly rất gần, đơn giản từ bên tòa lầu này đi qua tòa lầu bên kia, chỉ khoảng vài trăm thước mà thôi.
Khi Tôn Thánh đi tới thì Lý Văn Hải đang xem tài liệu.
Mặc dù nói Diệp Khai đảm nhiệm quyền bí thư thành ủy, nhưng công việc hàng ngày bên thành ủy vẫn do Lý Văn Hải chủ trì, Diệp Khai chỉ cần giải quyết xu hướng mà thôi, một ít việc vặt đương nhiên hắn không rảnh bận tâm, cũng không có hứng thú đi quản.
- Lão Tôn, nghe nói anh sắp điều nhiệm chức bí thư huyện ủy Từ Lăng rồi sao?
Lý Văn Hải thấy Tôn Thánh đã tới, liền bỏ tư liệu xuống bàn hỏi.
- Lý bí thư còn không biết rõ ràng, tôi làm sao biết được đây chứ?
Tôn Thánh nghe xong, lập tức lắc đầu nói:
- Cũng không biết là ai thả ra tin tức, loại chuyện này cũng không phải do một người định đoạt, làm sao có thể đây?
- Vậy chính là muốn nói Diệp chủ tịch có ý nghĩ này?
Lý Văn Hải là người nào, lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Tôn Thánh liền truy hỏi.
- Diệp chủ tịch đúng là có ý tứ này, chỉ là không nói rõ, tôi cũng chỉ nghĩ Diệp chủ tịch là nhất thời cao hứng mà thôi.
Tôn Thánh đáp.
Đối với vị phó bí thư thâm niên như Lý Văn Hải, Tôn Thánh vẫn có chút e ngại.
Tuy hiện tại Diệp Khai đảm nhiệm quyền bí thư thành ủy, nhưng nếu như tình huống có biến, trong tỉnh phái xuống một bí thư thành ủy thì quyền lực của Diệp Khai sẽ bị đè ép khá lớn, mà Lý Văn Hải là phó bí thư chuyên trách của thành ủy, năng lượng cũng là khá lớn.
Nếu như Lý Văn Hải có thành kiến với hắn, sau này thật khó thể triển khai công tác.
Bởi vì Tôn Thánh ở trước mặt Lý Văn Hải thật sự thiếu tự tin, chỉ hi vọng hắn đừng làm khó dễ mình trong vấn đề này.
Bởi vì Tôn Thánh tựa hồ có nghe qua một lời đồn đãi, nói Lý Văn Hải có một thân thích, là phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền thành phố Điền Tại Hi đang mưu cầu chức vị bí thư huyện ủy Từ Lăng.
Nếu như Tôn Thánh thật sự đáp ứng Diệp Khai đảm nhiệm bí thư huyện ủy Từ Lăng, vậy xem như là đã đắc tội Lý Văn Hải.
/1169
|