- Sẽ động chạm đến những ai?
Trần Tĩnh tò mò hỏi.
Đối với việc như thế này, những gì cô ấy biết thực sự là rất ít, đương nhiên là có hứng thú, liền nằng nặc đòi Diệp Khai chỉ cách cho cô.
- Hiện tại có vài hướng thiết lập tài chính, một là, đầu tư toàn bộ vào tài chính nhà nước; hai là, áp dụng vay vỗn, thực hành thu phí trả góp, ba là, tài chính do xí nghiệp đầu tư.
Diệp Khai giải thích với Trần Tĩnh,
- Con đường của Hà Đông Cao thuộc loại thứ ba, nhưng Thừa Kiến Phương là do tỉnh ủy quy định, thông qua mời thầu công khai mà có tư cách gia nhập.
- Nói cách khác, những người đầu tư con đường này dù là xí nghiệp, nhưng toàn bộ công trình xây dựng lại không có quan hệ với xí nghiệp?
Trần Tĩnh lập tức hiểu rõ điều này.
Cho dù là công trình do tỉnh ủy phụ trách xây dựng, sau khi nghe về hợp đồng 3 tỷ, bọn người Thừa Kiến Đàm dĩ nhiên là như vớ được miếng mồi béo bở, lập tức tụ tập, chia lợi nhuận.
Những kẻ này rất nhiều cũng không thể một mình lấy được toàn bộ, do đó bọn chúng mới phân chia thu lợi.
Như vậy vừa có thể có được một hạng mục xây dựng lớn, tất cả mọi người đều mong có được lợi ích từ đó, do đó chỉ có thể hạ tiêu chuẩn trong quá trình xây dựng ví dụ như xi măng, vật liệu sắt thép, dùng loại kém thay cho loại tốt, những đầu tư khác có thể rút bỏ thì rút bỏ.
- Đắc tội với một xí nghiệp không phải là vẫn đề lớn, nhưng nếu đắc tội với tất cả các xí nghiệp liên quan thì rất đau đầu.
Diệp Khai giải thích cho Trần Tĩnh,
- Rốt cuộc tỉnh cô không chỉ cần tu sửa một con đường, những công trình khác có làm hay không? Nơi có công trình liền có lợi ích gắn liền trong đó. Ai cũng mong có được chút lợi lộc, do đó không thể đưa chuyện này vào thế bí, nhưng như vậy, ngành nghề này liền bị làm hỏng, điều mọi người mong trước hết không phải là làm thế nào làm tốt công trình đó, thông qua những thủ đoạn đen tối, đạt được mục đích chất lượng những công trình này không xét cũng biết thế nào.
Diệp Khai sở dĩ nghĩ đến chuyện này nhất định là do nghĩ đến công trình nước ngầm trước đây của Đức, traie qua gần trăm năm vẫn phát huy tôt tác dụng, thậm chí một số linh kiện vẫn có thể đổi được, công trình như vậy, với tình hình trong nước hiện nay cơ bản hiếm thấy.
Hiện tượng vì lợi ích trước mắt trong nước ngày càng nghiêm trọng, vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn, khiến người phẫn nộ.
Ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, Diệp Khai lái xe đưa Trần Tĩnh về phòng khách của tỉnh, che cho cô vào trong nhà.
- Có vẻ hôm nay không đi được ...
Trần Tĩnh nhìn trời nói.
- Đúng vậy, không ngờ lại mưa lớn như vậy.
Diệp Khai nghĩ sự việc hôm nay rất kỳ lạ, đầu tiên là bục chủ tịch bị gió lớn thổi đỏ, suýt chút mất mạng, tiếp đó là trận mưa lớn mấy năm không gặp, có vẻ như đợi ngày hôm nay, thật sự không phải là ý hay.
Mưa lớn tại tỉnh Hà Đông, dù trước đây cũng có, nhưng ngững năm gần đây đã ít đi nhiều.
Phải nhăc đến những dòng sông trong tỉnh Hà Đông dù nhiều khu ít mưa và sao có thể giữ nước cho thủy điện, cơ bản đều khô cạn.
Lúc này đột nhiên có mưa, có vẻ đối với các phương tiện chống lũ lại là một lần kiểm tra lớn.
Nghĩ đến sự việc này, Diệp Khai liền có vẻ lo lắng.
Trước đó giải quyết vấn đề trôi đất đá tại thành phố Đông Sơn, hắn đã tìm hiểu tương đối kỹ về hoàn cảnh của thành phố này, biết được nhiều thôn xóm bên này đều là dựa vào núi để xây dựng, một số rất lâu đời không có vấn đề gì, còn một số về sau xây dựng tại lòng sông khô cạn..
Do khu vực núi ít bằng phẳng, do đó lòng sông khô cạn chính là khu vực xây dựng tốt nhất, nhưng những khu dân cư này lại đối mặt với vấn đề lớn, một khi nước chảy lớn, bọn họ liền phải hững chịu mối nguy hiểm phá hủy đầu tiên.
- Anh đang lo lắng tình hình thành phố Đông Sơn?
Trần Tĩnh thấy Diệp Khai gọi điện thoại, lo lắng hỏi.
- Đúng vậy, bên đó mưa lớn như vậy, tôi lo sẽ có vẫn đề tương tự.
Diệp Khai gật đầu nói
- Lần trước tôi xuống cơ sở, phát hiện có chút hiểm họa ngầm về an toàn, như hôm nay nhất định phải xem trọng, có trời mói biết mưa lớn thế này trong bao lâu?
Diệp Khai lo lắng quả không thừa, sau khi đưa Trần Tĩnh về nhà khách tỉnh, Diệp Khai liền h=gọi điện cho đài hí tượng tỉnh tìm hiểu tình hình, toàn tỉnh Hà Đông trong ba ngày tới đều có khí đối lưu tăng cường trên diện rộng.
- Chuyện ồn ào này, xem ra phải nhanh chóng về Sơn Đông..
Diệp Khai nghe được tin này liền quyết định.
Nhân lúc trời mới mưa lớn, nếu như đi đường quốc lộ, vấn đề vẫn chưa lớn, chỉ khi đi qua khu vực miền núi, cần hết sức lưu ý, dù gì mưa cũng che khuất tầm nhìn, rất dễ xảy ra sự cố.
Để an toàn, Diệp Khai vẫn gọi điện trước cho phó bí thư tỉnh Lý Văn Hải, phó thường vụ Chủ tịch tỉnh Tống Lâm Sinh nói tình hình nghiệm trọng trong những ngày tới, để bọn họ nắm bắt trước tình hình, chính phủ các cấp tỉnh và thành phố cần coi trọng cao độ, không thể do phòng lụt bất lực mà gây nên tai nạn do thiếu tinh thần trách nhiệm.
Tuy nhiên Lý Văn Hải và Tống Lâm Sinh đều đáp ừng tốt nhưng Diệp Khai vẫn không thoải mái, hy vọng những ông quan này làm việc vần có dũng khí lớn.
Sau đó nghĩ lại, hắn lại gọi điện cho phó Chủ tịch tỉnh, trưởng cục cảnh sát Đặng Kim Hữu và bộ trưởng tổ chức Lâm Kế Văn, để bọn họ lưu ý tình hình trong tỉnh, đồng thời nói rõ công tác phòng chống lũ ụt lúc này vô cùng cấp bách.để họ lưu tâm nhiều hơn.
Sau đó lại gọi điện cho tư ký thành ủy, Chương Hướng và thư ký chính phủ Vương Sơn Khôi, yêu cầu bọn họ đốc thúc công tác các phòng ban phòng chống lũ lụt, đồng thời nói bản thân sẽ quay về trong thời gian ngắn, để bọn họ chuẩn bị tốt công tác chuẩn bị.
Cuối cùng hắn gọi điện cho tham mưu quân khu Quachs Toàn Nghĩa, thông baod tình hình cấp bách, biểu thị công việc trọng yếu của bọn họ là trợ giúp, cứu tế đồ dùng.
Suy nghĩ về các vấn đề khác, quân đội không thể twk ý can thiệp, nhưng trợ giúp vật chất thì có thể, ví dụ như một chút vật dụng, lều bạt, .. cái này không vấn đề gì, do đó Quachs ToàN Nghị liền đồng ý.
Làm xong những việc này, Diệp Khai mới đưa thư ký của mình Đường Mộc và cả Lý Hải .. lái xe nhanh chóng về thành phố Đông Sơn.
Vẫn chưa ra khỏi Long Thành, trong khu thành phố, bọn người Diệp Khai liền thấy sức mạnh của trận mưa lớn này, những chỗ trũng trên đường đã tích đầy nước mưa, chỗ sâu còn quá gối, hơn nữa phía dưới cầu vượt, do thiết kế khả năng thoát nước nhỏ, do đó nước đọng có thể đâye xe đi.
Lúc này các cơ quan phòng chống lụt bão đang khẩn trương điều động xe, sử dụng máy bơm.
Người trên đường không đông, phần lớn đều là những người khoác áo mưa, cầm ô đi làm, cón có người đi xe đạp, nhưng do trên đường đều ngập trong nước, nên tình hình giao thông không tốt, rất nhiều đoạn, ngập nửa bánh xe đạp, đi lại rất khó khăn, người ngã liên tục.
Bên đường có rất nhiều trẻ em lấy chậu giặt quần áo làm thuyền chơi.
- Nhị thiếu gia, kia hình như là xe của Mộc Chủ tịch tỉnh ...
Lý Hải đột nhiên nói.
Trần Tĩnh tò mò hỏi.
Đối với việc như thế này, những gì cô ấy biết thực sự là rất ít, đương nhiên là có hứng thú, liền nằng nặc đòi Diệp Khai chỉ cách cho cô.
- Hiện tại có vài hướng thiết lập tài chính, một là, đầu tư toàn bộ vào tài chính nhà nước; hai là, áp dụng vay vỗn, thực hành thu phí trả góp, ba là, tài chính do xí nghiệp đầu tư.
Diệp Khai giải thích với Trần Tĩnh,
- Con đường của Hà Đông Cao thuộc loại thứ ba, nhưng Thừa Kiến Phương là do tỉnh ủy quy định, thông qua mời thầu công khai mà có tư cách gia nhập.
- Nói cách khác, những người đầu tư con đường này dù là xí nghiệp, nhưng toàn bộ công trình xây dựng lại không có quan hệ với xí nghiệp?
Trần Tĩnh lập tức hiểu rõ điều này.
Cho dù là công trình do tỉnh ủy phụ trách xây dựng, sau khi nghe về hợp đồng 3 tỷ, bọn người Thừa Kiến Đàm dĩ nhiên là như vớ được miếng mồi béo bở, lập tức tụ tập, chia lợi nhuận.
Những kẻ này rất nhiều cũng không thể một mình lấy được toàn bộ, do đó bọn chúng mới phân chia thu lợi.
Như vậy vừa có thể có được một hạng mục xây dựng lớn, tất cả mọi người đều mong có được lợi ích từ đó, do đó chỉ có thể hạ tiêu chuẩn trong quá trình xây dựng ví dụ như xi măng, vật liệu sắt thép, dùng loại kém thay cho loại tốt, những đầu tư khác có thể rút bỏ thì rút bỏ.
- Đắc tội với một xí nghiệp không phải là vẫn đề lớn, nhưng nếu đắc tội với tất cả các xí nghiệp liên quan thì rất đau đầu.
Diệp Khai giải thích cho Trần Tĩnh,
- Rốt cuộc tỉnh cô không chỉ cần tu sửa một con đường, những công trình khác có làm hay không? Nơi có công trình liền có lợi ích gắn liền trong đó. Ai cũng mong có được chút lợi lộc, do đó không thể đưa chuyện này vào thế bí, nhưng như vậy, ngành nghề này liền bị làm hỏng, điều mọi người mong trước hết không phải là làm thế nào làm tốt công trình đó, thông qua những thủ đoạn đen tối, đạt được mục đích chất lượng những công trình này không xét cũng biết thế nào.
Diệp Khai sở dĩ nghĩ đến chuyện này nhất định là do nghĩ đến công trình nước ngầm trước đây của Đức, traie qua gần trăm năm vẫn phát huy tôt tác dụng, thậm chí một số linh kiện vẫn có thể đổi được, công trình như vậy, với tình hình trong nước hiện nay cơ bản hiếm thấy.
Hiện tượng vì lợi ích trước mắt trong nước ngày càng nghiêm trọng, vì kiếm tiền mà không từ thủ đoạn, khiến người phẫn nộ.
Ngoài trời mưa càng ngày càng lớn, Diệp Khai lái xe đưa Trần Tĩnh về phòng khách của tỉnh, che cho cô vào trong nhà.
- Có vẻ hôm nay không đi được ...
Trần Tĩnh nhìn trời nói.
- Đúng vậy, không ngờ lại mưa lớn như vậy.
Diệp Khai nghĩ sự việc hôm nay rất kỳ lạ, đầu tiên là bục chủ tịch bị gió lớn thổi đỏ, suýt chút mất mạng, tiếp đó là trận mưa lớn mấy năm không gặp, có vẻ như đợi ngày hôm nay, thật sự không phải là ý hay.
Mưa lớn tại tỉnh Hà Đông, dù trước đây cũng có, nhưng ngững năm gần đây đã ít đi nhiều.
Phải nhăc đến những dòng sông trong tỉnh Hà Đông dù nhiều khu ít mưa và sao có thể giữ nước cho thủy điện, cơ bản đều khô cạn.
Lúc này đột nhiên có mưa, có vẻ đối với các phương tiện chống lũ lại là một lần kiểm tra lớn.
Nghĩ đến sự việc này, Diệp Khai liền có vẻ lo lắng.
Trước đó giải quyết vấn đề trôi đất đá tại thành phố Đông Sơn, hắn đã tìm hiểu tương đối kỹ về hoàn cảnh của thành phố này, biết được nhiều thôn xóm bên này đều là dựa vào núi để xây dựng, một số rất lâu đời không có vấn đề gì, còn một số về sau xây dựng tại lòng sông khô cạn..
Do khu vực núi ít bằng phẳng, do đó lòng sông khô cạn chính là khu vực xây dựng tốt nhất, nhưng những khu dân cư này lại đối mặt với vấn đề lớn, một khi nước chảy lớn, bọn họ liền phải hững chịu mối nguy hiểm phá hủy đầu tiên.
- Anh đang lo lắng tình hình thành phố Đông Sơn?
Trần Tĩnh thấy Diệp Khai gọi điện thoại, lo lắng hỏi.
- Đúng vậy, bên đó mưa lớn như vậy, tôi lo sẽ có vẫn đề tương tự.
Diệp Khai gật đầu nói
- Lần trước tôi xuống cơ sở, phát hiện có chút hiểm họa ngầm về an toàn, như hôm nay nhất định phải xem trọng, có trời mói biết mưa lớn thế này trong bao lâu?
Diệp Khai lo lắng quả không thừa, sau khi đưa Trần Tĩnh về nhà khách tỉnh, Diệp Khai liền h=gọi điện cho đài hí tượng tỉnh tìm hiểu tình hình, toàn tỉnh Hà Đông trong ba ngày tới đều có khí đối lưu tăng cường trên diện rộng.
- Chuyện ồn ào này, xem ra phải nhanh chóng về Sơn Đông..
Diệp Khai nghe được tin này liền quyết định.
Nhân lúc trời mới mưa lớn, nếu như đi đường quốc lộ, vấn đề vẫn chưa lớn, chỉ khi đi qua khu vực miền núi, cần hết sức lưu ý, dù gì mưa cũng che khuất tầm nhìn, rất dễ xảy ra sự cố.
Để an toàn, Diệp Khai vẫn gọi điện trước cho phó bí thư tỉnh Lý Văn Hải, phó thường vụ Chủ tịch tỉnh Tống Lâm Sinh nói tình hình nghiệm trọng trong những ngày tới, để bọn họ nắm bắt trước tình hình, chính phủ các cấp tỉnh và thành phố cần coi trọng cao độ, không thể do phòng lụt bất lực mà gây nên tai nạn do thiếu tinh thần trách nhiệm.
Tuy nhiên Lý Văn Hải và Tống Lâm Sinh đều đáp ừng tốt nhưng Diệp Khai vẫn không thoải mái, hy vọng những ông quan này làm việc vần có dũng khí lớn.
Sau đó nghĩ lại, hắn lại gọi điện cho phó Chủ tịch tỉnh, trưởng cục cảnh sát Đặng Kim Hữu và bộ trưởng tổ chức Lâm Kế Văn, để bọn họ lưu ý tình hình trong tỉnh, đồng thời nói rõ công tác phòng chống lũ ụt lúc này vô cùng cấp bách.để họ lưu tâm nhiều hơn.
Sau đó lại gọi điện cho tư ký thành ủy, Chương Hướng và thư ký chính phủ Vương Sơn Khôi, yêu cầu bọn họ đốc thúc công tác các phòng ban phòng chống lũ lụt, đồng thời nói bản thân sẽ quay về trong thời gian ngắn, để bọn họ chuẩn bị tốt công tác chuẩn bị.
Cuối cùng hắn gọi điện cho tham mưu quân khu Quachs Toàn Nghĩa, thông baod tình hình cấp bách, biểu thị công việc trọng yếu của bọn họ là trợ giúp, cứu tế đồ dùng.
Suy nghĩ về các vấn đề khác, quân đội không thể twk ý can thiệp, nhưng trợ giúp vật chất thì có thể, ví dụ như một chút vật dụng, lều bạt, .. cái này không vấn đề gì, do đó Quachs ToàN Nghị liền đồng ý.
Làm xong những việc này, Diệp Khai mới đưa thư ký của mình Đường Mộc và cả Lý Hải .. lái xe nhanh chóng về thành phố Đông Sơn.
Vẫn chưa ra khỏi Long Thành, trong khu thành phố, bọn người Diệp Khai liền thấy sức mạnh của trận mưa lớn này, những chỗ trũng trên đường đã tích đầy nước mưa, chỗ sâu còn quá gối, hơn nữa phía dưới cầu vượt, do thiết kế khả năng thoát nước nhỏ, do đó nước đọng có thể đâye xe đi.
Lúc này các cơ quan phòng chống lụt bão đang khẩn trương điều động xe, sử dụng máy bơm.
Người trên đường không đông, phần lớn đều là những người khoác áo mưa, cầm ô đi làm, cón có người đi xe đạp, nhưng do trên đường đều ngập trong nước, nên tình hình giao thông không tốt, rất nhiều đoạn, ngập nửa bánh xe đạp, đi lại rất khó khăn, người ngã liên tục.
Bên đường có rất nhiều trẻ em lấy chậu giặt quần áo làm thuyền chơi.
- Nhị thiếu gia, kia hình như là xe của Mộc Chủ tịch tỉnh ...
Lý Hải đột nhiên nói.
/1169
|