Cảm giác của hắn rất nhạy cảm, bởi vì khi Nam Cung Vân cùng ngón tay vuốt ve quanh cổ hắn, Diệp Khai xác thực cảm giác như tóc gáy muốn dựng đứng, nhưng chỉ là trong tích tắc.
- Không thể tưởng được cảm giác của anh vẫn thật linh mẫn.
Trong ánh mắt Nam Cung Vân lộ ra thần thái kỳ dị:
- Không tệ, nếu như tôi có sát tâm đối với anh cũng chỉ là chuyện trong tích tắc.
- Nhưng cô không có lý do gì để đối phó tôi cả.
Lúc này Diệp Khai cảm nhận được nguy hiểm thối lui, cũng giống như nước thủy triều rút xuống, tới rất nhanh mà đi càng nhanh hơn.
Tâm tình của hắn lập tức liền buông lỏng, ánh mắt sáng ngời nhìn Nam Cung Vân, ý định tìm ra sơ hở trên người nàng.
Ánh mắt Diệp Khai rất nhanh rơi lên trên móng tay của Nam Cung Vân, hắn chú ý tới một việc, tuy móng tay của Nam Cung Vân được tu bổ rất mượt mà chỉnh tề, nhưng móng tay ngón út tựa hồ lại có cảm giác bất thường.
Kim loại?
Diệp Khai lập tức đưa ra kết luận, móng tay ngón út của Nam Cung Vân không phải là thật sự, mà dùng một loại kim loại chế thành, thoạt nhìn vật này là đầu sỏ gây nên cảm giác nguy hiểm cho hắn.
Cảm giác của Nam Cung Vân cũng phi thường nhạy cảm, nàng liền chú ý tới ánh mắt của Diệp Khai đang dừng lại trên ngón út của nàng, không khỏi có chút kinh ngạc:
- Không nghĩ tới anh rõ ràng lại có thể phát hiện ra bí mật này?
- Cảm giác của tôi gần đây phi thường linh mẫn…
Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân nói.
Nam Cung Vân thoáng do dự, sau đó dùng tay phải đem móng tay giả gắn trên ngón út tay trái tháo xuống, sau đó có chút tò mò hỏi:
- Nếu anh đã phát hiện nguy hiểm, vì sao không lập tức làm ra phản ứng? Bằng cảm giác của tôi, tôi cảm thấy anh không phải là không có sức đánh trả!
- Bởi vì tuy tôi cảm nhận được sát khí, nhưng không cảm nhận được sát ý!
Diệp Khai suy nghĩ một chút đáp:
- Tôi nghĩ với thân phận của cô đã đi vào đại lục đương nhiên còn có rất nhiều chuyện muốn làm, không đến mức động sát ý với tôi đi?
- Vậy cũng rất khó nói, tâm tư của nữ nhân đâu dễ dàng đoán được…
Nghe xong lời hắn nói, Nam Cung Vân bỗng nhiên che miệng cười cười, trên mặt tràn đầy vẻ phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Diệp Khai.
Đúng lúc này bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Khai đi ra mở cửa, chỉ thấy có nhân viên phục vụ đẩy xe ăn đi vào, bảo tiêu đang kiểm tra bên cạnh.
- Phục vụ bữa ăn khuya, là do Tưởng bộ trưởng an bài!
Nhân viên phục vụ nói.
- Tưởng bộ trưởng…
Diệp Khai nghe xong thoáng sững sờ, trong lòng tự nhủ Đế Hào từ khi nào lại có Tưởng bộ trưởng, nhưng hắn lập tức liền phản ứng, nguyên lai là do Tưởng bộ trưởng của Bộ an ninh an bài, vì vậy liền cười nói:
- Ah, là lão Tưởng sao, cảm ơn!
Hắn rút ra một tờ tiền mặt, khen thưởng nhân viên phục vụ, sau đó nói:
- Lưu lại đồ vật là được, anh về nói tôi đã nhận được.
- Nhị thiếu gia, còn vật này là cố ý chuẩn bị cho anh đấy…
Nhân viên phục vụ thần thần bí bí đưa một vật nhét vào trong tay Diệp Khai.
Bảo tiêu ở bên cạnh liếc mắt quan sát, liền nhìn thấy nhân viên phục vụ đưa một hộp Durex cho Diệp Khai, không khỏi nhếch miệng, trong lòng tự nhủ thật sự là ý nghĩ hão huyền đi, chẳng lẽ Nam Cung tiểu thư thật sự sẽ cùng người này làm gì sao? Nằm mơ!
Đã qua nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy có ai chiếm được tiện nghi trên người Nam Cung tiểu thư!
Người khác không có khả năng, Diệp Khai đương nhiên cũng không khả năng, hắn cũng không phải mỹ nữ, làm sao có được cơ hội này?
- Cảm ơn!
Diệp Khai cầm đồ vật, tự nhiên là ngầm hiểu.
Lão Tưởng chắc chắn sẽ không đem Durex đưa qua cho hắn, bên trong chỉ là làm ra vẻ mà thôi, nói không chừng vật kia giấu trong này đi.
Diệp Khai tự mình đẩy xe ăn vào, sau đó gọi Nam Cung Vân nói:
- Nam Cung tiểu thư, ăn chút gì không? Cô về đại lục khả năng sẽ có hứng thú đối với thức ăn bên này!
- Buổi tối phụ nữ nên ăn uống có điều độ, Diệp công tử chẳng lẽ không biết hay sao?
Nam Cung Vân đứng lên khỏi sô pha, cười nói.
- Vậy thì thôi…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Nhưng đôi mắt hắn lại lướt hai vòng trên người Nam Cung Vân, có chút cảm khái nói:
- Nhưng với dáng người của Nam Cung tiểu thư, thật sự là không cần cố kỵ quá nhiều!
- Đề phòng cẩn thận, những chuyện này luôn phải tự mình xem trọng mới được, thật sự đợi tới khi biến thành eo như thùng nước thì hối hận không còn kịp rồi.
Nam Cung Vân cố ý uốn éo trước mặt Diệp Khai, lại cố ý phơi bày vòng eo thon trước mặt hắn, chủ tâm dụ hoặc hắn thật rõ ràng.
Chỉ là trải qua chuyện vừa rồi, Diệp Khai đối với vị tuyệt sắc mỹ nữ trước mặt rất cẩn thận, có trời mới biết nàng còn ở địa phương khác cất giấu lợi khí giết người nào nữa đây?
Chỉ nói tới móng tay giả nho nhỏ vừa rồi, nếu như bôi lên chất độc chỉ cần vạch một đường trên da thịt cũng đủ trí mạng.
Nếu một nữ nhân xinh đẹp muốn giết chết một nam nhân có quan hệ mật thiết với nàng, thật sự vô cùng đơn giản.
- Vừa rồi tôi nhìn thấy nhân viên phục vụ đưa vật gì đó cho anh, cười thật hèn mọn bỉ ổi!
Nam Cung Vân bỗng nhiên nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nghe xong không khỏi thấy kinh ngạc, bởi vì vừa rồi Nam Cung Vân cũng không đi ra cửa.
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được, bởi vì Nam Cung Vân có đeo tai nghe nên nhất định thông qua tai nghe nhận được tin tức do bảo tiêu báo cáo.
- Chỉ một chút dụng cụ phòng hộ, xem như bảo hộ mà thôi!
Diệp Khai cười cười, tiện tay lấy ra hộp Durex, sau đó vứt cho Nam Cung Vân.
Đáng tiếc chính là Diệp Khai ném không mạnh tay nên chiếc hộp rơi xuống trước người nàng.
Nam Cung Vân nhìn thấy, lắc đầu, khom lưng xuống muốn nhặt lên chiếc hộp, Diệp Khai lại làm ra tư thái như muốn động thủ trước, đi tới, chứng kiến Nam Cung Vân cúi người xuống, áo ngủ ngắn ngủn không che được phong quang bên dưới, lúc này đã lộ ra vòng eo mảnh khảnh, cùng chiếc quần lót hoa văn kia.
Diệp Khai tựa hồ giống như có chút không nhịn được hấp dẫn, thuận tay nhẹ nhàng vỗ lên mông Nam Cung Vân.
- Ba…
Một tiếng vang dội thanh thúy.
- Nha?
Nam Cung Vân lập tức đứng thẳng dậy, trong ánh mắt nhìn Diệp Khai tràn đầy tức giận, hiển nhiên cảm thấy phi thường bất mãn vì kiểu động chân động tay của hắn.
- Thật có lỗi, có chút thuận tay rồi…
Diệp Khai lập tức biểu đạt áy náy:
- Cô cũng biết tôi làm người khó tránh khỏi tật phong lưu, đây chỉ là động tác theo thói quen thôi!
Nam Cung Vân nhìn chằm chằm Diệp Khai một lúc, mới lắc đầu nói:
- Lần sau không nên tiếp tục loại hành vi này, rất dễ dàng rước lấy họa sát thân cho anh!
Nói xong nàng hơi lắc vòng eo, không biết từ chỗ nào đã rút ra một sợi tơ mỏng bằng kim loại, hàn quang sâu kín lóe sáng đã chứng tỏ vật kia là lợi khí giết người sắc bén.
- Ti…
Diệp Khai nhìn thấy không khỏi hít sâu một hơi lạnh:
- Quả nhiên…càng mỹ lệ thì càng nguy hiểm ah!
- Không thể tưởng được cảm giác của anh vẫn thật linh mẫn.
Trong ánh mắt Nam Cung Vân lộ ra thần thái kỳ dị:
- Không tệ, nếu như tôi có sát tâm đối với anh cũng chỉ là chuyện trong tích tắc.
- Nhưng cô không có lý do gì để đối phó tôi cả.
Lúc này Diệp Khai cảm nhận được nguy hiểm thối lui, cũng giống như nước thủy triều rút xuống, tới rất nhanh mà đi càng nhanh hơn.
Tâm tình của hắn lập tức liền buông lỏng, ánh mắt sáng ngời nhìn Nam Cung Vân, ý định tìm ra sơ hở trên người nàng.
Ánh mắt Diệp Khai rất nhanh rơi lên trên móng tay của Nam Cung Vân, hắn chú ý tới một việc, tuy móng tay của Nam Cung Vân được tu bổ rất mượt mà chỉnh tề, nhưng móng tay ngón út tựa hồ lại có cảm giác bất thường.
Kim loại?
Diệp Khai lập tức đưa ra kết luận, móng tay ngón út của Nam Cung Vân không phải là thật sự, mà dùng một loại kim loại chế thành, thoạt nhìn vật này là đầu sỏ gây nên cảm giác nguy hiểm cho hắn.
Cảm giác của Nam Cung Vân cũng phi thường nhạy cảm, nàng liền chú ý tới ánh mắt của Diệp Khai đang dừng lại trên ngón út của nàng, không khỏi có chút kinh ngạc:
- Không nghĩ tới anh rõ ràng lại có thể phát hiện ra bí mật này?
- Cảm giác của tôi gần đây phi thường linh mẫn…
Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân nói.
Nam Cung Vân thoáng do dự, sau đó dùng tay phải đem móng tay giả gắn trên ngón út tay trái tháo xuống, sau đó có chút tò mò hỏi:
- Nếu anh đã phát hiện nguy hiểm, vì sao không lập tức làm ra phản ứng? Bằng cảm giác của tôi, tôi cảm thấy anh không phải là không có sức đánh trả!
- Bởi vì tuy tôi cảm nhận được sát khí, nhưng không cảm nhận được sát ý!
Diệp Khai suy nghĩ một chút đáp:
- Tôi nghĩ với thân phận của cô đã đi vào đại lục đương nhiên còn có rất nhiều chuyện muốn làm, không đến mức động sát ý với tôi đi?
- Vậy cũng rất khó nói, tâm tư của nữ nhân đâu dễ dàng đoán được…
Nghe xong lời hắn nói, Nam Cung Vân bỗng nhiên che miệng cười cười, trên mặt tràn đầy vẻ phong tình vạn chủng liếc mắt nhìn Diệp Khai.
Đúng lúc này bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Khai đi ra mở cửa, chỉ thấy có nhân viên phục vụ đẩy xe ăn đi vào, bảo tiêu đang kiểm tra bên cạnh.
- Phục vụ bữa ăn khuya, là do Tưởng bộ trưởng an bài!
Nhân viên phục vụ nói.
- Tưởng bộ trưởng…
Diệp Khai nghe xong thoáng sững sờ, trong lòng tự nhủ Đế Hào từ khi nào lại có Tưởng bộ trưởng, nhưng hắn lập tức liền phản ứng, nguyên lai là do Tưởng bộ trưởng của Bộ an ninh an bài, vì vậy liền cười nói:
- Ah, là lão Tưởng sao, cảm ơn!
Hắn rút ra một tờ tiền mặt, khen thưởng nhân viên phục vụ, sau đó nói:
- Lưu lại đồ vật là được, anh về nói tôi đã nhận được.
- Nhị thiếu gia, còn vật này là cố ý chuẩn bị cho anh đấy…
Nhân viên phục vụ thần thần bí bí đưa một vật nhét vào trong tay Diệp Khai.
Bảo tiêu ở bên cạnh liếc mắt quan sát, liền nhìn thấy nhân viên phục vụ đưa một hộp Durex cho Diệp Khai, không khỏi nhếch miệng, trong lòng tự nhủ thật sự là ý nghĩ hão huyền đi, chẳng lẽ Nam Cung tiểu thư thật sự sẽ cùng người này làm gì sao? Nằm mơ!
Đã qua nhiều năm như vậy, chưa từng nhìn thấy có ai chiếm được tiện nghi trên người Nam Cung tiểu thư!
Người khác không có khả năng, Diệp Khai đương nhiên cũng không khả năng, hắn cũng không phải mỹ nữ, làm sao có được cơ hội này?
- Cảm ơn!
Diệp Khai cầm đồ vật, tự nhiên là ngầm hiểu.
Lão Tưởng chắc chắn sẽ không đem Durex đưa qua cho hắn, bên trong chỉ là làm ra vẻ mà thôi, nói không chừng vật kia giấu trong này đi.
Diệp Khai tự mình đẩy xe ăn vào, sau đó gọi Nam Cung Vân nói:
- Nam Cung tiểu thư, ăn chút gì không? Cô về đại lục khả năng sẽ có hứng thú đối với thức ăn bên này!
- Buổi tối phụ nữ nên ăn uống có điều độ, Diệp công tử chẳng lẽ không biết hay sao?
Nam Cung Vân đứng lên khỏi sô pha, cười nói.
- Vậy thì thôi…
Diệp Khai gật nhẹ đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Nhưng đôi mắt hắn lại lướt hai vòng trên người Nam Cung Vân, có chút cảm khái nói:
- Nhưng với dáng người của Nam Cung tiểu thư, thật sự là không cần cố kỵ quá nhiều!
- Đề phòng cẩn thận, những chuyện này luôn phải tự mình xem trọng mới được, thật sự đợi tới khi biến thành eo như thùng nước thì hối hận không còn kịp rồi.
Nam Cung Vân cố ý uốn éo trước mặt Diệp Khai, lại cố ý phơi bày vòng eo thon trước mặt hắn, chủ tâm dụ hoặc hắn thật rõ ràng.
Chỉ là trải qua chuyện vừa rồi, Diệp Khai đối với vị tuyệt sắc mỹ nữ trước mặt rất cẩn thận, có trời mới biết nàng còn ở địa phương khác cất giấu lợi khí giết người nào nữa đây?
Chỉ nói tới móng tay giả nho nhỏ vừa rồi, nếu như bôi lên chất độc chỉ cần vạch một đường trên da thịt cũng đủ trí mạng.
Nếu một nữ nhân xinh đẹp muốn giết chết một nam nhân có quan hệ mật thiết với nàng, thật sự vô cùng đơn giản.
- Vừa rồi tôi nhìn thấy nhân viên phục vụ đưa vật gì đó cho anh, cười thật hèn mọn bỉ ổi!
Nam Cung Vân bỗng nhiên nói với Diệp Khai.
Diệp Khai nghe xong không khỏi thấy kinh ngạc, bởi vì vừa rồi Nam Cung Vân cũng không đi ra cửa.
Nhưng rất nhanh hắn liền hiểu được, bởi vì Nam Cung Vân có đeo tai nghe nên nhất định thông qua tai nghe nhận được tin tức do bảo tiêu báo cáo.
- Chỉ một chút dụng cụ phòng hộ, xem như bảo hộ mà thôi!
Diệp Khai cười cười, tiện tay lấy ra hộp Durex, sau đó vứt cho Nam Cung Vân.
Đáng tiếc chính là Diệp Khai ném không mạnh tay nên chiếc hộp rơi xuống trước người nàng.
Nam Cung Vân nhìn thấy, lắc đầu, khom lưng xuống muốn nhặt lên chiếc hộp, Diệp Khai lại làm ra tư thái như muốn động thủ trước, đi tới, chứng kiến Nam Cung Vân cúi người xuống, áo ngủ ngắn ngủn không che được phong quang bên dưới, lúc này đã lộ ra vòng eo mảnh khảnh, cùng chiếc quần lót hoa văn kia.
Diệp Khai tựa hồ giống như có chút không nhịn được hấp dẫn, thuận tay nhẹ nhàng vỗ lên mông Nam Cung Vân.
- Ba…
Một tiếng vang dội thanh thúy.
- Nha?
Nam Cung Vân lập tức đứng thẳng dậy, trong ánh mắt nhìn Diệp Khai tràn đầy tức giận, hiển nhiên cảm thấy phi thường bất mãn vì kiểu động chân động tay của hắn.
- Thật có lỗi, có chút thuận tay rồi…
Diệp Khai lập tức biểu đạt áy náy:
- Cô cũng biết tôi làm người khó tránh khỏi tật phong lưu, đây chỉ là động tác theo thói quen thôi!
Nam Cung Vân nhìn chằm chằm Diệp Khai một lúc, mới lắc đầu nói:
- Lần sau không nên tiếp tục loại hành vi này, rất dễ dàng rước lấy họa sát thân cho anh!
Nói xong nàng hơi lắc vòng eo, không biết từ chỗ nào đã rút ra một sợi tơ mỏng bằng kim loại, hàn quang sâu kín lóe sáng đã chứng tỏ vật kia là lợi khí giết người sắc bén.
- Ti…
Diệp Khai nhìn thấy không khỏi hít sâu một hơi lạnh:
- Quả nhiên…càng mỹ lệ thì càng nguy hiểm ah!
/1169
|