Diệp Khai từ đằng trước nhìn tới, chỉ thấy ba chiếc xe việt dã quân dụng xếp thành chữ nhất, đem đường đi chặn lại.
- Người nào đang làm trò quỷ?
Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ ở trong Bắc Kinh, lại có người to gan như vậy à? Điều này là không khoa học!
Bắc Kinh cũng không giống như địa phương khác, coi như là có người lãnh đạo xuất hành, quản chế giao thông cũng chỉ là tạm thời thôi, thời gian rất ngắn liền giải trừ, tuyệt đối không có khả năng tạo thành hỗn loạn giao thông.
Huống hồ hôm nay là thời gian đính hôn của mình, đã sớm cùng Bộ giả thông đánh tiếng qua, cũng biết là trên đường không có quản chế giao thông gì, lại thật không ngờ lại có người cản đường, chỉ là không biết do người nào làm ra?
Bất quá không có chờ bọn hắn suy nghĩ nhiều, trên chiếc xe ở giữa liền chui ra một người, trong tay cầm cái loa lớn, hướng sang phía bên này bắt đầu hô lên.
- Tiểu Huyên, đừng gả cho hắn, em là của anh!
Tiếp đó trên chiếc xe đối diện xuống mấy người, rõ ràng là ở trên đầu ba chiếc xe lôi ra một bức hoành phi, trên đó viết:
- Diệp Khai đi chết đi! Tiểu Huyên là của ta!
Vài cái chữ to, cong vẹo đấy, vẫn là dùng vải trắng làm cơ sở, nhìn qua giống như là chữ viết của các bác sĩ bệnh viện.
- Mả mẹ nó!
Lần này Diệp Khai lập tức biết rõ người đến là ai, chính là Lý Minh Hiên mà ngày hôm qua quấy rối Sở Tịnh Huyên ở đại môn Sở gia!
Tiểu tử này ngược lại là tặc tâm bất tử a, lại dám chạy đến nới này chắn đường, thật sự là không muốn sống nữa rồi!
- Hắn ngược lại là rất chấp nhất a.
Diệp Khai nhìn Sở Tịnh Huyên một cái nói.
Sở đại tiểu thư lập tức nổi giận, cầm theo váy muốn đi xuống lý luận, lúc này quấy rối người ta, không phải thuần túy là não tàn sao?
- Anh tới, hôm nay không đánh cho hắn một trận đến ngay cả mẹ hắn cũng nhận không ra, anh cũng không phải là Diệp nhị thiếu gia!
Diệp Khai đối với Sở Tịnh Huyên nói ra, tay thì mở một cúc áo ở cổ tay, liền nhảy xuống.
- Động tác nhanh lên một chút, thời gian của chúng ta đang gấp a!
Sở đại tiểu thư ghé vào cửa sổ bên trên hô lên với hắn.
- Không thành vấn đề.
Diệp Khai giơ tay hình chữ V, vung tay lên, tức thì có mười cảnh vệ đi theo hắn nghênh đón.
Lý Hải ở đằng trước đang lý luận cùng với đối phương, lại mở ra một con đường.
Đối phương cũng chỉ có hai mươi người, tuy cũng chỉ mặc thường phục, nhưng mà từ mặt khí thế đến xem, tuyệt đối đều là cao thủ trong quân, đang cùng bọn người Lý Hải giằng co.
Diệp Khai mặc kệ nhiều chuyện như vậy, đi tới đằng trước, vung tay lên, tất cả mọi người ngừng lại.
Diệp Khai xuay người sang chỗ khác, đối với những người thân hữu ở đằng sau nói lớn một tiếng:
- Mọi người cũng đừng qua đây, ở đây xử lý một chút ân oán cá nhân, năm phút là tốt rồi!
Nghe hắn vừa nói như vậy, đám người phía sau cũng rất an phận ngồi vào trong xe.
Tình huống trước mắt đã rất rõ ràng rồi, đoán chừng không đánh một trận là không qua được rồi.
- Năm phút đồng hồ?
Lý Minh Hiên từ trên xe nhảy xuống, nhìn Diệp Khai nói ra:
- Ngược lại cũng không xê xích gì nhiều, năm phút đồng hồ cũng đầy đủ đem các ngươi đều đánh ngã. Các huynh đệ, cầm vũ khí, đánh mà xảy ra vấn đề gì, ta chịu trách nhiệm!
Những người đứng phía sau Lý Minh Hiên nghe xong lời này, lập tức đều lấy ra cây côn to bằng quả trứng gà, trên đầu gậy đều bọc lá sắt, có chút rỉ sét trên đó, còn có chút màu sắc đỏ đạm, mới xem cũng biết là lợi khí mà bọn hắn thường dùng để đánh nhau.
Lý Minh Hiên cũng cầm một cây gậy, nhảy về phía Diệp Khai lao đến.
- Phanh…
Một âm thanh trầm đục, thân thể đang nhảy lên không trung của Lý Minh Hiên, đột nhiên như là bị cái gì đó ngăn cản một chút, tiếp đó liền phát ra tiếng hét thảm một tiếng, thân thể co lại thành một đoàn, lăn trên mặt đất.
Đám tay chân đang quơ côn bổng xông lên thấy thế, lập tức đều ngây ngẩn cả người, không biết vì cái gì mà Lý Minh Hiên đột nhiên ngã xuống đất.
Dáng người Lý Minh Hiên tương đối khôi ngô, thời điểm ở Tây Bắc, tính tình tương đối hoang dã, một mực ở trong quân đội không như ý, bổn sự khác không học được gì, nhưng đánh nhau hay gì khác thì tuyệt đối sẽ không lạc hậu hơn người khác, lại không nghĩ rằng chỉ là một đối một, ngay cả người ta còn chưa sờ đến, chính mình liền ngã xuống đất rồi.
- Máu…
Đột nhiên đã có người thấy, dưới khuôn mặt của Lý Minh Hiên chảy ra rất nhiều máu, một mảng lớn hồng hồng.
- Minh thiếu trúng đạn.
Có người liền hô, sắc mặt cũng rối rít lộ ra thần sắc sợ hãi.
Động súng ở trong Bắc Kinh, đây không phải là chuyện mà người bình thường dám làm, coi như là địa vị của đối phương thật lớn, cũng phải cố kỵ loại chuyện như vậy, như thế nào hắn xem nổ súng giống như chơi game vậy?
Trong tay Diệp Khai, nắm lấy một khẩu súng, họng súng tựa hồ còn có thể nhìn thấy khói thuốc súng xuất hiện.
Hắn đem họng súng đến bên cạnh miệng, nhẹ nhàng thổi thổi:
- Ý đồ tập kích thủ trưởng, những người này đều bắt lại cho ta!
- Thủ trưởng, thủ trưởng cái gì?
Lý Minh Hiên chỉ là bị đạn bắn trúng vào bụng, cũng không có trọng thương, chỉ là cái này cũng khiến hắn bị thụ thương, nghe vậy liền ôm bụng đi qua, trừng mắt với Diệp Khai nói:
- Ngươi lại dám nổ súng bắn ta?
- Phanh … Phanh…
Diệp Khai không chút do dự, lại là hai phát bắn tới.
- A…
Lý Minh Hiên hét thảm một tiếng, hai cái đùi lúc này chảy ra máu tươi, lại đã bị Diệp Khai bắn vào.
- Đúng là loại người ngu như ngươi, bắn ngươi cũng là lãng phí đạn của Nhị thiếu gia!
Diệp Khai hừ một tiếng nói.
Thuật bắn súng của hắn quả thật không tệ, nhất là gần đây sau khi bị tập kích, liền có chút ý tứ khổ luyện thuật bắn súng rồi, mặc dù không nói chỉ chỗ nào bắn chỗ đó, nhưng mà khoảng cách gần như thế, bắn chân trái hắn thì liền không bắn vào đùi phải.
Chỉ là tất cả mọi người có chút rung động, bởi vì thân phận của Lý Minh Hiên cũng không phải là chuyện đùa, hôm nay Diệp Khai liền bắn ba phát, vạn nhất thực đem hắn bắn chết, vấn đề này ngay lập tức phiền toái.
- Tán binh trận hình, lên!
Những người mà Lý Minh Hiên mang đến kia, cũng là có chút không thể ngồi xem như thế được
Mặc dù nói trong tay Diệp Khai có súng, nhưng mà Minh thiếu bị hắn đả thương, nếu như bọn họ không có một chút phản ứng, sau khi trở về tuyệt không chiếm được chỗ tốt gì.
- Một tên cũng không để lại, không nên đánh chết là được.
Diệp Khai đối với Lý Hải ra lệnh.
Lý Hải nghe xong, thân hình chuyển một cái, tay phải co lại phía sau, một thanh mini đột kích liền từ không biết ở chỗ nào rút ra.
- Tránh ra!
Đám đại hán ở đối diện, đồng tử lập tức đột nhiên rụt lại, hiển nhiên thật không ngờ, rõ ràng người ta có loại vật này, hắn vội vàng hô lớn!
Bất quá lời hắn nói đã quá muộn, bên phía Diệp Khai, chừng năm người đều rút ra mini đột kích, bắt đầu quét đột đột đột….
Lập tức khắp nơi trên đất toàn người bị thương nằm một chỗ, khắp nơi đều có vết máu, nhìn về phía trước mà thấy giật mình.
- Người nào đang làm trò quỷ?
Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ ở trong Bắc Kinh, lại có người to gan như vậy à? Điều này là không khoa học!
Bắc Kinh cũng không giống như địa phương khác, coi như là có người lãnh đạo xuất hành, quản chế giao thông cũng chỉ là tạm thời thôi, thời gian rất ngắn liền giải trừ, tuyệt đối không có khả năng tạo thành hỗn loạn giao thông.
Huống hồ hôm nay là thời gian đính hôn của mình, đã sớm cùng Bộ giả thông đánh tiếng qua, cũng biết là trên đường không có quản chế giao thông gì, lại thật không ngờ lại có người cản đường, chỉ là không biết do người nào làm ra?
Bất quá không có chờ bọn hắn suy nghĩ nhiều, trên chiếc xe ở giữa liền chui ra một người, trong tay cầm cái loa lớn, hướng sang phía bên này bắt đầu hô lên.
- Tiểu Huyên, đừng gả cho hắn, em là của anh!
Tiếp đó trên chiếc xe đối diện xuống mấy người, rõ ràng là ở trên đầu ba chiếc xe lôi ra một bức hoành phi, trên đó viết:
- Diệp Khai đi chết đi! Tiểu Huyên là của ta!
Vài cái chữ to, cong vẹo đấy, vẫn là dùng vải trắng làm cơ sở, nhìn qua giống như là chữ viết của các bác sĩ bệnh viện.
- Mả mẹ nó!
Lần này Diệp Khai lập tức biết rõ người đến là ai, chính là Lý Minh Hiên mà ngày hôm qua quấy rối Sở Tịnh Huyên ở đại môn Sở gia!
Tiểu tử này ngược lại là tặc tâm bất tử a, lại dám chạy đến nới này chắn đường, thật sự là không muốn sống nữa rồi!
- Hắn ngược lại là rất chấp nhất a.
Diệp Khai nhìn Sở Tịnh Huyên một cái nói.
Sở đại tiểu thư lập tức nổi giận, cầm theo váy muốn đi xuống lý luận, lúc này quấy rối người ta, không phải thuần túy là não tàn sao?
- Anh tới, hôm nay không đánh cho hắn một trận đến ngay cả mẹ hắn cũng nhận không ra, anh cũng không phải là Diệp nhị thiếu gia!
Diệp Khai đối với Sở Tịnh Huyên nói ra, tay thì mở một cúc áo ở cổ tay, liền nhảy xuống.
- Động tác nhanh lên một chút, thời gian của chúng ta đang gấp a!
Sở đại tiểu thư ghé vào cửa sổ bên trên hô lên với hắn.
- Không thành vấn đề.
Diệp Khai giơ tay hình chữ V, vung tay lên, tức thì có mười cảnh vệ đi theo hắn nghênh đón.
Lý Hải ở đằng trước đang lý luận cùng với đối phương, lại mở ra một con đường.
Đối phương cũng chỉ có hai mươi người, tuy cũng chỉ mặc thường phục, nhưng mà từ mặt khí thế đến xem, tuyệt đối đều là cao thủ trong quân, đang cùng bọn người Lý Hải giằng co.
Diệp Khai mặc kệ nhiều chuyện như vậy, đi tới đằng trước, vung tay lên, tất cả mọi người ngừng lại.
Diệp Khai xuay người sang chỗ khác, đối với những người thân hữu ở đằng sau nói lớn một tiếng:
- Mọi người cũng đừng qua đây, ở đây xử lý một chút ân oán cá nhân, năm phút là tốt rồi!
Nghe hắn vừa nói như vậy, đám người phía sau cũng rất an phận ngồi vào trong xe.
Tình huống trước mắt đã rất rõ ràng rồi, đoán chừng không đánh một trận là không qua được rồi.
- Năm phút đồng hồ?
Lý Minh Hiên từ trên xe nhảy xuống, nhìn Diệp Khai nói ra:
- Ngược lại cũng không xê xích gì nhiều, năm phút đồng hồ cũng đầy đủ đem các ngươi đều đánh ngã. Các huynh đệ, cầm vũ khí, đánh mà xảy ra vấn đề gì, ta chịu trách nhiệm!
Những người đứng phía sau Lý Minh Hiên nghe xong lời này, lập tức đều lấy ra cây côn to bằng quả trứng gà, trên đầu gậy đều bọc lá sắt, có chút rỉ sét trên đó, còn có chút màu sắc đỏ đạm, mới xem cũng biết là lợi khí mà bọn hắn thường dùng để đánh nhau.
Lý Minh Hiên cũng cầm một cây gậy, nhảy về phía Diệp Khai lao đến.
- Phanh…
Một âm thanh trầm đục, thân thể đang nhảy lên không trung của Lý Minh Hiên, đột nhiên như là bị cái gì đó ngăn cản một chút, tiếp đó liền phát ra tiếng hét thảm một tiếng, thân thể co lại thành một đoàn, lăn trên mặt đất.
Đám tay chân đang quơ côn bổng xông lên thấy thế, lập tức đều ngây ngẩn cả người, không biết vì cái gì mà Lý Minh Hiên đột nhiên ngã xuống đất.
Dáng người Lý Minh Hiên tương đối khôi ngô, thời điểm ở Tây Bắc, tính tình tương đối hoang dã, một mực ở trong quân đội không như ý, bổn sự khác không học được gì, nhưng đánh nhau hay gì khác thì tuyệt đối sẽ không lạc hậu hơn người khác, lại không nghĩ rằng chỉ là một đối một, ngay cả người ta còn chưa sờ đến, chính mình liền ngã xuống đất rồi.
- Máu…
Đột nhiên đã có người thấy, dưới khuôn mặt của Lý Minh Hiên chảy ra rất nhiều máu, một mảng lớn hồng hồng.
- Minh thiếu trúng đạn.
Có người liền hô, sắc mặt cũng rối rít lộ ra thần sắc sợ hãi.
Động súng ở trong Bắc Kinh, đây không phải là chuyện mà người bình thường dám làm, coi như là địa vị của đối phương thật lớn, cũng phải cố kỵ loại chuyện như vậy, như thế nào hắn xem nổ súng giống như chơi game vậy?
Trong tay Diệp Khai, nắm lấy một khẩu súng, họng súng tựa hồ còn có thể nhìn thấy khói thuốc súng xuất hiện.
Hắn đem họng súng đến bên cạnh miệng, nhẹ nhàng thổi thổi:
- Ý đồ tập kích thủ trưởng, những người này đều bắt lại cho ta!
- Thủ trưởng, thủ trưởng cái gì?
Lý Minh Hiên chỉ là bị đạn bắn trúng vào bụng, cũng không có trọng thương, chỉ là cái này cũng khiến hắn bị thụ thương, nghe vậy liền ôm bụng đi qua, trừng mắt với Diệp Khai nói:
- Ngươi lại dám nổ súng bắn ta?
- Phanh … Phanh…
Diệp Khai không chút do dự, lại là hai phát bắn tới.
- A…
Lý Minh Hiên hét thảm một tiếng, hai cái đùi lúc này chảy ra máu tươi, lại đã bị Diệp Khai bắn vào.
- Đúng là loại người ngu như ngươi, bắn ngươi cũng là lãng phí đạn của Nhị thiếu gia!
Diệp Khai hừ một tiếng nói.
Thuật bắn súng của hắn quả thật không tệ, nhất là gần đây sau khi bị tập kích, liền có chút ý tứ khổ luyện thuật bắn súng rồi, mặc dù không nói chỉ chỗ nào bắn chỗ đó, nhưng mà khoảng cách gần như thế, bắn chân trái hắn thì liền không bắn vào đùi phải.
Chỉ là tất cả mọi người có chút rung động, bởi vì thân phận của Lý Minh Hiên cũng không phải là chuyện đùa, hôm nay Diệp Khai liền bắn ba phát, vạn nhất thực đem hắn bắn chết, vấn đề này ngay lập tức phiền toái.
- Tán binh trận hình, lên!
Những người mà Lý Minh Hiên mang đến kia, cũng là có chút không thể ngồi xem như thế được
Mặc dù nói trong tay Diệp Khai có súng, nhưng mà Minh thiếu bị hắn đả thương, nếu như bọn họ không có một chút phản ứng, sau khi trở về tuyệt không chiếm được chỗ tốt gì.
- Một tên cũng không để lại, không nên đánh chết là được.
Diệp Khai đối với Lý Hải ra lệnh.
Lý Hải nghe xong, thân hình chuyển một cái, tay phải co lại phía sau, một thanh mini đột kích liền từ không biết ở chỗ nào rút ra.
- Tránh ra!
Đám đại hán ở đối diện, đồng tử lập tức đột nhiên rụt lại, hiển nhiên thật không ngờ, rõ ràng người ta có loại vật này, hắn vội vàng hô lớn!
Bất quá lời hắn nói đã quá muộn, bên phía Diệp Khai, chừng năm người đều rút ra mini đột kích, bắt đầu quét đột đột đột….
Lập tức khắp nơi trên đất toàn người bị thương nằm một chỗ, khắp nơi đều có vết máu, nhìn về phía trước mà thấy giật mình.
/1169
|