- Ah…
Lúc này cho dù Từ Chỉ Đồng thần kinh có thô to chăng nữa cũng biết vừa rồi mình dùng tay va chạm rốt cục là vật gì.
Chuyện này quả thật làm cho nàng cảm thấy phi thường xấu hổ.
Từ Chỉ Đồng tâm loạn như ma, thật vất vả mới mở xong cửa phòng.
Diệp Khai vội vàng bế nàng đi vào, sau đó để Từ Chỉ Đồng mở đèn, căn phòng lập tức liền phát sáng lên.
Gian phòng không lớn lắm, có một phòng khách, phòng tắm cùng một ban công, có thể dùng làm phòng bếp cũng tốt, xem như không tệ.
Trong phòng khách bày biện đơn giản, một sô pha phủ lên chiếu trúc dùng trong mùa hè, bàn trà cùng ti vi có cả điều hòa, hiển nhiên phúc lợi của đài truyền hình thật không tệ, đây đều là trang bị của nhà nước, chỉ cần mỗi tháng giao tiền điện nước là xong.
Diệp Khai cẩn thận đặt Từ Chỉ Đồng ngồi lên ghế, tranh thủ xoay người đưa lưng về phía Từ Chỉ Đồng, làm như đang quan sát phòng của nàng.
- Phúc lợi của đài truyền hình thật không tệ, ký túc xá có nhiều người không?
Diệp Khai đánh vỡ không khí xấu hổ trong phòng, tùy tiện tìm chủ đề nói.
- Ah, cũng không nhiều lắm, mặc dù nói điều kiện ký túc xá khá tốt, nhưng nếu không nhờ quan hệ trong nhà, đại khái cũng không ở được loại ký túc xá như vậy.
Từ Chỉ Đồng nói chuyện thật thẳng thắn.
Diệp Khai nghe xong liền cười, nhưng hắn cũng không cho rằng đó là vấn đề gì.
Vốn chuyện trên thế giới này luôn là như vậy, từ đầu mà xem kỳ thật cũng không có công bình gì đáng nói.
Diệp Khai cũng không nhàm chán tới mức truy cầu theo ý nghĩ tìm công bình cho thiên hạ, bởi vì điều này không được thực tế, bất luận ý nghĩ gì thoát ly thực tế cũng không thể trợ giúp thay đổi hiện trạng.
Có lẽ nhiều năm sau có thể thực hiện được những mục tiêu như vậy, nhưng đối với người trước mắt mà nói không có bất kỳ chỗ tốt gì, trái lại còn có hại, tình hình hiện tại cố gắng phát triển kinh tế, đề cao trình độ sinh hoạt của nhân dân quần chúng, cải thiện điều kiện sinh hoạt của mọi người, như vậy mới là cách làm phù hợp thực tế nhất.
Dù sao một ý nghĩ lý tưởng vẩn vơ phải hi sinh mất hạnh phúc của bao nhiêu người, đây nhất định không phải là chuyện gì tốt.
Bởi vì nếu đây là chuyện hữu ích, như vậy người được lợi đầu tiên chính là người đương thời.
Diệp Khai quan sát tình huống trong phòng, kéo tới chiếc ghế dựa plastic, đặt tới trước mặt Từ Chỉ Đồng, nói:
- Hiện tại cô bị tổn thương chân tốt nhất không nên cử động, nếu như muốn di động thì dùng ghế thay thế chân bị thương, mặc dù có chút bất tiện nhưng qua một đêm sẽ đỡ hơn, ngày mai cho người nhà tới chiếu cố cho cô, qua hai ba ngày là có thể khôi phục lại.
- Cảm ơn Diệp chủ tịch, đêm nay nếu không có anh, phiền toái thật lớn.
Từ Chỉ Đồng thật chân thành cảm tạ.
- Là chuyện nên làm thôi!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, lại nhìn Từ Chỉ Tình nói:
- Trị an thành phố Đông Sơn thoạt nhìn rất có vấn đề, mùa hè cũng là thời gian gây án khá nhiều, xem ra phải để cho hệ thống cảnh sát hành động đả kích một chút những băng nhóm phần tử phạm tội mới được.
Từ Chỉ Đồng nghe được cũng có chút hưng phấn:
- Diệp chủ tịch, đến lúc đó có thể cho phép đài truyền hình đưa tin tại hiện trường hay không? Thị dân đối với những chuyện này vô cùng hứng thú, nhất định có thể đề cao tỉ suất bạn xem đài rất nhiều.
- Được, nhưng phải đợi chân cô khỏe lại đã!
Diệp Khai nở nụ cười nói.
Diệp Khai nói thêm vài câu với nàng, sau đó tạm biệt rời đi.
- Hô…
Nhìn cửa phòng đóng lại, Từ Chỉ Đồng nằm nghiêng trên sô pha lúc này mới thở ra một hơi, dùng tay vỗ vỗ ngực mình:
- Cuối cùng đi rồi, sự tình hôm nay thật sự có chút xấu hổ quá đi!
Từ Chỉ Đồng dùng điều khiển từ xa mở ti vi, phát hiện không còn mấy kênh có thể xem, đại bộ phận đều đã hết thời gian, thời đại này những đài truyền hình còn chiếu chương trình sau 12h đêm thật sự là không nhiều lắm.
Cũng may vẫn còn có kênh ti vi nhìn xem, Từ Chỉ Đồng nằm trên sô pha, xem ti vi, nghĩ tới chuyện tối nay, trong nội tâm lập tức rối bời.
Buổi tối hôm nay nàng nhận được điện thoại của bạn trai Đinh Tử Sơn mới đi ra ngoài, ai biết chẳng những không đợi được Đinh Tử Sơn còn gặp phải một nhóm lưu manh, nếu không phải gặp được mấy người Diệp Khai, sự tình sẽ biến thành bi kịch.
Thế nhưng cho tới tận bây giờ, nàng mới phát hiện ra một vấn đề, không biết vì sao Đinh Tử Sơn còn chưa gọi điện thoại đến?
Nghĩ tới chuyện này nàng cũng có chút phiền muộn, không rõ vì sao thời gian qua lâu như vậy mà Đinh Tử Sơn không có chút phản ứng nào, cho dù là bận việc không thể tới, cũng phải gọi điện thoại báo cho nàng đi?
Trong đài truyền hình cũng không phải không có điện thoại, cho dù hắn không dùng được điện thoại cũng không thể không có cách nào thông tri cho nàng biết!
Nàng cùng Đinh Tử Sơn học chung đại học, chỉ là gia đình Đinh Tử Sơn khá bình thường, sau khi tốt nghiệp tuy hai người đều làm việc trong đài truyền hình, nhưng thân phận lại cách biệt một trời.
Từ Chỉ Đồng rất nhanh sẽ được chuyển chính thức, hơn nữa trở thành phóng viên chạm tay có thể bỏng, kiêm chức cả người chủ trì, Đinh Tử Sơn vẫn làm việc vặt không có cơ hội nổi bật.
Gia đình Từ Chỉ Đồng đối với chuyện giữa hai người họ vẫn không đồng ý, cha mẹ thậm chí còn tỏ vẻ qua nếu như nàng tiếp tục quen với Đinh Tử Sơn, như vậy sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Chỉ có anh trai của nàng Từ Sơn Vanh ngẫu nhiên còn giúp nàng nói vài lời tốt đẹp, nhưng đều bị cha nàng mắng cho một trận.
Nhớ tới những chuyện này Từ Chỉ Đồng không khỏi cau mày, vô cùng lo âu, không biết ngày sau nên làm như thế nào.
Nếu nói đoạn tuyệt với gia đình nàng thật sự làm không được, nhưng bảo nàng buông tha mối tình kéo dài mấy năm, chia tay với Đinh Tử Sơn nàng cảm thấy thật khó tiếp nhận.
Mặc dù Đinh Tử Sơn không xem như nhân vật tài hoa gì, đôi khi thậm chí có chút tính trẻ con, nhưng hai người quen nhau mấy năm qua hắn luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, không hề có chuyện gì có lỗi với nàng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Từ Chỉ Đồng không tiếp nhận an bài của người trong nhà.
Tuy cha mẹ đã nhiều lần an bài đối tượng cho nàng, không thiếu người có bằng cấp cao, tướng mạo anh tuấn, công việc tốt, trong nhà có quyền thế, nhưng cách làm giống như ép duyên khiến Từ Chỉ Đồng rất khó tiếp nhận, không thể đồng ý.
Từ Chỉ Đồng ngây người một lát, còn chưa thấy Đinh Tử Sơn gọi cho nàng, trong lòng không khỏi nảy sinh tức giận.
Nếu như không phải vì Đinh Tử Sơn thì đêm nay nàng không phát sinh chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng thời gian qua đã lâu vẫn không thấy hắn gọi tới, chẳng lẽ nếu nàng không gặp chuyện ngoài ý muốn, còn muốn làm cho nàng ở nơi đó ngây ngốc suốt mấy giờ sao?
Rốt cục bởi vì chuyện xảy ra đêm nay, trong nội tâm của Từ Chỉ Đồng đối với hành động của Đinh Tử Sơn cảm thấy phản cảm mãnh liệt.
Trong tay nàng cầm di động không ngừng lật qua lật lại, mấy lần muốn gọi điện thoại đi qua nhưng không gọi, hoặc là trong lòng nàng đang cân nhắc một vấn đề, nếu cả đêm mình không có bất luận tin tức gì, như vậy Đinh Tử Sơn sẽ làm thế nào đây?
Lúc này cho dù Từ Chỉ Đồng thần kinh có thô to chăng nữa cũng biết vừa rồi mình dùng tay va chạm rốt cục là vật gì.
Chuyện này quả thật làm cho nàng cảm thấy phi thường xấu hổ.
Từ Chỉ Đồng tâm loạn như ma, thật vất vả mới mở xong cửa phòng.
Diệp Khai vội vàng bế nàng đi vào, sau đó để Từ Chỉ Đồng mở đèn, căn phòng lập tức liền phát sáng lên.
Gian phòng không lớn lắm, có một phòng khách, phòng tắm cùng một ban công, có thể dùng làm phòng bếp cũng tốt, xem như không tệ.
Trong phòng khách bày biện đơn giản, một sô pha phủ lên chiếu trúc dùng trong mùa hè, bàn trà cùng ti vi có cả điều hòa, hiển nhiên phúc lợi của đài truyền hình thật không tệ, đây đều là trang bị của nhà nước, chỉ cần mỗi tháng giao tiền điện nước là xong.
Diệp Khai cẩn thận đặt Từ Chỉ Đồng ngồi lên ghế, tranh thủ xoay người đưa lưng về phía Từ Chỉ Đồng, làm như đang quan sát phòng của nàng.
- Phúc lợi của đài truyền hình thật không tệ, ký túc xá có nhiều người không?
Diệp Khai đánh vỡ không khí xấu hổ trong phòng, tùy tiện tìm chủ đề nói.
- Ah, cũng không nhiều lắm, mặc dù nói điều kiện ký túc xá khá tốt, nhưng nếu không nhờ quan hệ trong nhà, đại khái cũng không ở được loại ký túc xá như vậy.
Từ Chỉ Đồng nói chuyện thật thẳng thắn.
Diệp Khai nghe xong liền cười, nhưng hắn cũng không cho rằng đó là vấn đề gì.
Vốn chuyện trên thế giới này luôn là như vậy, từ đầu mà xem kỳ thật cũng không có công bình gì đáng nói.
Diệp Khai cũng không nhàm chán tới mức truy cầu theo ý nghĩ tìm công bình cho thiên hạ, bởi vì điều này không được thực tế, bất luận ý nghĩ gì thoát ly thực tế cũng không thể trợ giúp thay đổi hiện trạng.
Có lẽ nhiều năm sau có thể thực hiện được những mục tiêu như vậy, nhưng đối với người trước mắt mà nói không có bất kỳ chỗ tốt gì, trái lại còn có hại, tình hình hiện tại cố gắng phát triển kinh tế, đề cao trình độ sinh hoạt của nhân dân quần chúng, cải thiện điều kiện sinh hoạt của mọi người, như vậy mới là cách làm phù hợp thực tế nhất.
Dù sao một ý nghĩ lý tưởng vẩn vơ phải hi sinh mất hạnh phúc của bao nhiêu người, đây nhất định không phải là chuyện gì tốt.
Bởi vì nếu đây là chuyện hữu ích, như vậy người được lợi đầu tiên chính là người đương thời.
Diệp Khai quan sát tình huống trong phòng, kéo tới chiếc ghế dựa plastic, đặt tới trước mặt Từ Chỉ Đồng, nói:
- Hiện tại cô bị tổn thương chân tốt nhất không nên cử động, nếu như muốn di động thì dùng ghế thay thế chân bị thương, mặc dù có chút bất tiện nhưng qua một đêm sẽ đỡ hơn, ngày mai cho người nhà tới chiếu cố cho cô, qua hai ba ngày là có thể khôi phục lại.
- Cảm ơn Diệp chủ tịch, đêm nay nếu không có anh, phiền toái thật lớn.
Từ Chỉ Đồng thật chân thành cảm tạ.
- Là chuyện nên làm thôi!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, lại nhìn Từ Chỉ Tình nói:
- Trị an thành phố Đông Sơn thoạt nhìn rất có vấn đề, mùa hè cũng là thời gian gây án khá nhiều, xem ra phải để cho hệ thống cảnh sát hành động đả kích một chút những băng nhóm phần tử phạm tội mới được.
Từ Chỉ Đồng nghe được cũng có chút hưng phấn:
- Diệp chủ tịch, đến lúc đó có thể cho phép đài truyền hình đưa tin tại hiện trường hay không? Thị dân đối với những chuyện này vô cùng hứng thú, nhất định có thể đề cao tỉ suất bạn xem đài rất nhiều.
- Được, nhưng phải đợi chân cô khỏe lại đã!
Diệp Khai nở nụ cười nói.
Diệp Khai nói thêm vài câu với nàng, sau đó tạm biệt rời đi.
- Hô…
Nhìn cửa phòng đóng lại, Từ Chỉ Đồng nằm nghiêng trên sô pha lúc này mới thở ra một hơi, dùng tay vỗ vỗ ngực mình:
- Cuối cùng đi rồi, sự tình hôm nay thật sự có chút xấu hổ quá đi!
Từ Chỉ Đồng dùng điều khiển từ xa mở ti vi, phát hiện không còn mấy kênh có thể xem, đại bộ phận đều đã hết thời gian, thời đại này những đài truyền hình còn chiếu chương trình sau 12h đêm thật sự là không nhiều lắm.
Cũng may vẫn còn có kênh ti vi nhìn xem, Từ Chỉ Đồng nằm trên sô pha, xem ti vi, nghĩ tới chuyện tối nay, trong nội tâm lập tức rối bời.
Buổi tối hôm nay nàng nhận được điện thoại của bạn trai Đinh Tử Sơn mới đi ra ngoài, ai biết chẳng những không đợi được Đinh Tử Sơn còn gặp phải một nhóm lưu manh, nếu không phải gặp được mấy người Diệp Khai, sự tình sẽ biến thành bi kịch.
Thế nhưng cho tới tận bây giờ, nàng mới phát hiện ra một vấn đề, không biết vì sao Đinh Tử Sơn còn chưa gọi điện thoại đến?
Nghĩ tới chuyện này nàng cũng có chút phiền muộn, không rõ vì sao thời gian qua lâu như vậy mà Đinh Tử Sơn không có chút phản ứng nào, cho dù là bận việc không thể tới, cũng phải gọi điện thoại báo cho nàng đi?
Trong đài truyền hình cũng không phải không có điện thoại, cho dù hắn không dùng được điện thoại cũng không thể không có cách nào thông tri cho nàng biết!
Nàng cùng Đinh Tử Sơn học chung đại học, chỉ là gia đình Đinh Tử Sơn khá bình thường, sau khi tốt nghiệp tuy hai người đều làm việc trong đài truyền hình, nhưng thân phận lại cách biệt một trời.
Từ Chỉ Đồng rất nhanh sẽ được chuyển chính thức, hơn nữa trở thành phóng viên chạm tay có thể bỏng, kiêm chức cả người chủ trì, Đinh Tử Sơn vẫn làm việc vặt không có cơ hội nổi bật.
Gia đình Từ Chỉ Đồng đối với chuyện giữa hai người họ vẫn không đồng ý, cha mẹ thậm chí còn tỏ vẻ qua nếu như nàng tiếp tục quen với Đinh Tử Sơn, như vậy sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Chỉ có anh trai của nàng Từ Sơn Vanh ngẫu nhiên còn giúp nàng nói vài lời tốt đẹp, nhưng đều bị cha nàng mắng cho một trận.
Nhớ tới những chuyện này Từ Chỉ Đồng không khỏi cau mày, vô cùng lo âu, không biết ngày sau nên làm như thế nào.
Nếu nói đoạn tuyệt với gia đình nàng thật sự làm không được, nhưng bảo nàng buông tha mối tình kéo dài mấy năm, chia tay với Đinh Tử Sơn nàng cảm thấy thật khó tiếp nhận.
Mặc dù Đinh Tử Sơn không xem như nhân vật tài hoa gì, đôi khi thậm chí có chút tính trẻ con, nhưng hai người quen nhau mấy năm qua hắn luôn ngoan ngoãn phục tùng nàng, không hề có chuyện gì có lỗi với nàng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Từ Chỉ Đồng không tiếp nhận an bài của người trong nhà.
Tuy cha mẹ đã nhiều lần an bài đối tượng cho nàng, không thiếu người có bằng cấp cao, tướng mạo anh tuấn, công việc tốt, trong nhà có quyền thế, nhưng cách làm giống như ép duyên khiến Từ Chỉ Đồng rất khó tiếp nhận, không thể đồng ý.
Từ Chỉ Đồng ngây người một lát, còn chưa thấy Đinh Tử Sơn gọi cho nàng, trong lòng không khỏi nảy sinh tức giận.
Nếu như không phải vì Đinh Tử Sơn thì đêm nay nàng không phát sinh chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng thời gian qua đã lâu vẫn không thấy hắn gọi tới, chẳng lẽ nếu nàng không gặp chuyện ngoài ý muốn, còn muốn làm cho nàng ở nơi đó ngây ngốc suốt mấy giờ sao?
Rốt cục bởi vì chuyện xảy ra đêm nay, trong nội tâm của Từ Chỉ Đồng đối với hành động của Đinh Tử Sơn cảm thấy phản cảm mãnh liệt.
Trong tay nàng cầm di động không ngừng lật qua lật lại, mấy lần muốn gọi điện thoại đi qua nhưng không gọi, hoặc là trong lòng nàng đang cân nhắc một vấn đề, nếu cả đêm mình không có bất luận tin tức gì, như vậy Đinh Tử Sơn sẽ làm thế nào đây?
/1169
|