Trên phố Moscow đầu tháng ba đang lúc náo nhiệt.
Diệp Khai thức dậy đã là hơn mười giờ sáng theo giờ địa phương.
- “Xoạt”, Diệp Khai kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời lập tức xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên chiếc giường lớn đóng theo phong ccsh thời sa hoàng.
Chung Ly Dư nheo mắt nằm sấp trên mặt giường, chiếc khăn nhung khoác hờ lên tấm lưng trần, chân tay để lộ ra ngoài, mái tóc dài buông xõa càng tăng thêm vẻ gợi cảm.
Ánh mắt trời chiếu vào khiến Chung Ly Dư bị chói mắt, nàng kéo chăn lên che mặt làm tấm lưng trần lại càng lộ ra, trên da có rất nhiều dấu đỏ, hiển nhiên là do Diệp Khai tối qua làm ra.
- Mỹ nữ đều thích ngủ sao?
Diệp Khai bước tới cầm chăn xóc lên khiến thân hình hoàn mỹ của Chung Ly Dư lộ ra hết.
- Á!
Chung Ly Dư bị bất ngờ kêu lớn, vơ lấy tờ danh sách dày che lên thân thể, càu nhàu:
- Tối hôm qua bị anh dày vò thảm rồi, ngủ thêm một lát không được sao?
- Chung Ly tiểu thư, chúng ta tới Moscow là để kiếm tiền, không phải để ngủ.
Diệp Khai nghiêm trang nói.
- Không phải để ngủ, vậy tối qua ai cứ đòi đấy.
Chung Ly Dư cãi lại.
- Ngủ rất quan trọng, luyện công buổi sáng cũng vậy.
Tâm trạng Diệp Khai đang tốt, xốc Chung Ly Dư lên đặt trên bệ cửa sổ, muốn đi vào từ đằng sau.
- Ối. Sao có thể bộ dạng như vậy...
Chung Ly Dư tuy là nữ tiến sĩ học thức cao thâm nhưng chưa bao giờ tưởng tượng qua nơi nước ngoài lại bị người đặt lên cửa sổ trong tiết trời giá lạnh để cho hắn làm thành chuyện tốt.
Từ trên cao nhìn xuống cũng không cần lo lắng xuân quang đại tiết, chỉ là Chung Ly Dư vừa nhìn đã thấy người trên đường đi lại tấp nập. Cảm giác khác lạ này kích thích nàng rất nhanh, không chịu nổi Diệp Khai thảo phạt, chưa đầy một phút thì chân đã nhuyễn ra.
Hai người lại nằm sóng soài trên giường lớn, Chung Ly Dư kiệt sức dựa vào ngực Diệp Khai, một tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn lên ngực hắn, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm xuống bên dưới.
Mỗi lẫn như vậy, thân thể Diệp Khai phản ứng rất nhanh, súng lập tức lên nòng khiến nàng giật bắn mình.
- Chung Ly tiểu thư còn muốn đại chiến 300 hiệp?
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
- Trong đầu đàn ông các anh có phải luôn nghĩ tới chuyện này?
Chung Ly Dư hờn dỗi.
- Ha ha, cái này rất bình thường.
Diệp Khai chợt nhớ tới điều gì đó:
- Nam nhân lăn lộn trên quan trường cũng như một con chim non.
- Vậy là sao?
Chung Ly Dư hứng thú, biết từ miệng Diệp Khai chắc sẽ có không ít lý luận kỳ lạ.
- Đầu tiên, nó không khoe khoang mình với bên ngoài. Tiếp theo, thời điểm mấu chốt phải chịu đựng được tràng diện. Thư ba giỏi về công kích không cho đối phương kháng cự. Thứ tư, tuy không ngừng cọ sát nhưng lại khiến tất cả mọi người cảm thấy khoái hoạt cả thể xác lẫn tinh thần. Thứ năm, sau khi giành được thắng lợi sẽ thu mình để không bị người ghen ghét.
Diệp Khai cười hì hì.
- Thật là...
Chung Ly Dư lắc đầu quầy quậy, nhưng nghĩ lại cũng thấy bội phục, không biết là ai có thể nghĩ ra lý luận đường đường đường chính chính như vậy.
- Điểm quan trọng nhất,...
Diệp Khai xoa xoa bờ mông căng mẩy của Chung Ly Dư, cảm nhận làn da thanh tân co dãn, cảm khái nói:
- Nó còn có thể bồi dưỡng được người kế nghiệp ưu tú!
Đối với điểm cuối cùng này, Diệp Khai có cảm xúc sâu sắc. Trên quan trường trong nước, mọi người đều cực kỳ coi trọng vấn đề này nhưng sơ suất xuất hiện từ đây cũng là tối đa.
Không có nó, vì đại bộ phận quan viên trên vấn đề này đều có lòng riêng, chỉ cân nhắc lợi ích bản thân, dùng người không khách quan, không cân nhắc được người nối nghiệp có thực lực gánh được trọng trách hay không?
Kể từ đó, chất lượng quan viên trên quan trường có thể nói là chồn cáo một ổ.
Hai người lại quần thảo trên giường một hồi, sau đó bắt đầu ăn cơm trưa, Diệp Khai đi ra ngoài một chút.
Chính quyền Moscow cũng cung cấp hướng dẫn viên du lịch, là một cô gái trẻ chuyên phục vụ cho mấy người Diệp Khai.
Cũng may là song phương đều dùng tiếng Anh để trao đổi nên cũng không trở ngại gì.
Diệp Khai cũng không theo như đề nghị của cô gái hướng dẫn viên có tên là Natasha đi thăm danh thắng ở Moscow mà lựa chọn đi dạo trên đường. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy cuộc sống bình thường của người dân Soviet.
Natasha do dự một chút rồi cũng không phản đối.
Trên đại lộ còn tốt, đi sâu hơn nữa thì vấn đề rất nhiều, khắp nơi đều là người Soviet, có số là công nhân viên lớn tuổi về hưu, có số là thanh niên kích động.
Natasha nói những người kia đều là những người bất đồng chính kiến, cũng không nói những mặt khác. Tiếng Nga của Diệp Khai cùng Chung Ly Dư rất kém, cũng không biết lời của Natasha là thật hay không.
Diệp Khai phát hiện có một số ngoại trừ nói tiếng Nga còn cầm khẩu hiệu vẽ bánh mì và dao nĩa, thầm nghĩ những người này chẳng thể có quan hệ tới bất đồng chính kiến, chẳng lẽ Soviet lại có một đảng tên là “Đảng tiệm cơm nhân dân” hay sao?
Trên thực tế, vào năm 1991 năm, thế cục trong nước Soviet càng ngày càng thêm bất lợi với Gorbachov.
Nguy cơ bắt đầu từ Lithuania. Vào tháng ba năm 1990, Comecon ở Lithuania sau khi gành được thắng lợi trong tổng tuyển cử đã tuyên bố ly khai Soviet. Sau đó vì chính phủ Lithuania xuất hiện sai lầm làm giá cả thực phẩm tăng vọt, phong trào phản kháng bùng nổ trên diện rộng, thế cục càng thêm hỗn loạn.
Vào tháng 1 năm 1991, bộ trưởng quốc phòng Soviet và chủ tịch KGB theo lệnh tiến quân vào thủ đô Nievella của Lithuania. Sự kiện này đã trở thành cớ cho những người chống Gorbachov công kích, hơn nữa những người đòi dân chủ tiến hành biểu tình quy mô lớn, đồng thời kêu gọi Liên hiệp quốc họp khẩn cấp.
Cuối cùng Gorbachov nhượng bộ để Lithuania trưng cầu dân ý ly khai Soviet.
Các quốc gia ven biển Bantich và Ucraina lần lượt thu hồi các xí nghiệp trước kia thuộc sở hữu Soviet. Georgia cùng Moldova cũng không còn phục tùng sự lãnh đạo của Moscow. Kazakhstan thực hiện chính sách phong tỏa ngũ cốc, Ukraine đình chỉ các hạng mục kinh tế trong liên minh. Thậm chí có người đưa ra đề nghị thành lập các nước cộng hòa Yeny, Siberia, Viễn Đông.
Tỷ lệ người Soviet ủng hộ Gorbachov từ tỷ lệ 60% đầu năm 1990 hạ còn 10% đầu năm 1991. Đình công trong nước tăng cao, phái dân chủ do Boris Elsin dẫn đầu ngày càng được dân chúng ủng hộ. Dưới sự kêu gọi của Elsin, ngày 2 tháng 4 năm 1991, hơn 10 vạn người tham gia phản đối Gorbachov, cộng với các thành phố khác lên tới 15 vạn người.
Có một số báo Russia đăng hình châm biếm của phương Tây: Các cửa hàng bách hóa Soviet trống trơn, Gorbachov đứng một góc giơ khẩu hiệu “cải cách”.
Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đi trên đường cái, tuy ngôn ngữ bất đồng nhưng có thể cảm nhận mùa xuân Moscow chậm chạp chưa tới.
- Nhìn kìa, là tin tức của bộ trưởng Diệp.
Chung Ly Dư đột nhiên chỉ vào một tờ báo trong quầy báo ven đường.
Diệp Khai nhìn sang thấy trên một tờ báo Nga in hình Diệp Tử Bình, bên cạnh là một tiêu đề bắt mắt.
- Người Trung Quốc đến rồi!
Natasha giải thích tiêu đề với Diệp Khai.
Diệp Khai thức dậy đã là hơn mười giờ sáng theo giờ địa phương.
- “Xoạt”, Diệp Khai kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời lập tức xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên chiếc giường lớn đóng theo phong ccsh thời sa hoàng.
Chung Ly Dư nheo mắt nằm sấp trên mặt giường, chiếc khăn nhung khoác hờ lên tấm lưng trần, chân tay để lộ ra ngoài, mái tóc dài buông xõa càng tăng thêm vẻ gợi cảm.
Ánh mắt trời chiếu vào khiến Chung Ly Dư bị chói mắt, nàng kéo chăn lên che mặt làm tấm lưng trần lại càng lộ ra, trên da có rất nhiều dấu đỏ, hiển nhiên là do Diệp Khai tối qua làm ra.
- Mỹ nữ đều thích ngủ sao?
Diệp Khai bước tới cầm chăn xóc lên khiến thân hình hoàn mỹ của Chung Ly Dư lộ ra hết.
- Á!
Chung Ly Dư bị bất ngờ kêu lớn, vơ lấy tờ danh sách dày che lên thân thể, càu nhàu:
- Tối hôm qua bị anh dày vò thảm rồi, ngủ thêm một lát không được sao?
- Chung Ly tiểu thư, chúng ta tới Moscow là để kiếm tiền, không phải để ngủ.
Diệp Khai nghiêm trang nói.
- Không phải để ngủ, vậy tối qua ai cứ đòi đấy.
Chung Ly Dư cãi lại.
- Ngủ rất quan trọng, luyện công buổi sáng cũng vậy.
Tâm trạng Diệp Khai đang tốt, xốc Chung Ly Dư lên đặt trên bệ cửa sổ, muốn đi vào từ đằng sau.
- Ối. Sao có thể bộ dạng như vậy...
Chung Ly Dư tuy là nữ tiến sĩ học thức cao thâm nhưng chưa bao giờ tưởng tượng qua nơi nước ngoài lại bị người đặt lên cửa sổ trong tiết trời giá lạnh để cho hắn làm thành chuyện tốt.
Từ trên cao nhìn xuống cũng không cần lo lắng xuân quang đại tiết, chỉ là Chung Ly Dư vừa nhìn đã thấy người trên đường đi lại tấp nập. Cảm giác khác lạ này kích thích nàng rất nhanh, không chịu nổi Diệp Khai thảo phạt, chưa đầy một phút thì chân đã nhuyễn ra.
Hai người lại nằm sóng soài trên giường lớn, Chung Ly Dư kiệt sức dựa vào ngực Diệp Khai, một tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn lên ngực hắn, thỉnh thoảng lại nghịch ngợm xuống bên dưới.
Mỗi lẫn như vậy, thân thể Diệp Khai phản ứng rất nhanh, súng lập tức lên nòng khiến nàng giật bắn mình.
- Chung Ly tiểu thư còn muốn đại chiến 300 hiệp?
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
- Trong đầu đàn ông các anh có phải luôn nghĩ tới chuyện này?
Chung Ly Dư hờn dỗi.
- Ha ha, cái này rất bình thường.
Diệp Khai chợt nhớ tới điều gì đó:
- Nam nhân lăn lộn trên quan trường cũng như một con chim non.
- Vậy là sao?
Chung Ly Dư hứng thú, biết từ miệng Diệp Khai chắc sẽ có không ít lý luận kỳ lạ.
- Đầu tiên, nó không khoe khoang mình với bên ngoài. Tiếp theo, thời điểm mấu chốt phải chịu đựng được tràng diện. Thư ba giỏi về công kích không cho đối phương kháng cự. Thứ tư, tuy không ngừng cọ sát nhưng lại khiến tất cả mọi người cảm thấy khoái hoạt cả thể xác lẫn tinh thần. Thứ năm, sau khi giành được thắng lợi sẽ thu mình để không bị người ghen ghét.
Diệp Khai cười hì hì.
- Thật là...
Chung Ly Dư lắc đầu quầy quậy, nhưng nghĩ lại cũng thấy bội phục, không biết là ai có thể nghĩ ra lý luận đường đường đường chính chính như vậy.
- Điểm quan trọng nhất,...
Diệp Khai xoa xoa bờ mông căng mẩy của Chung Ly Dư, cảm nhận làn da thanh tân co dãn, cảm khái nói:
- Nó còn có thể bồi dưỡng được người kế nghiệp ưu tú!
Đối với điểm cuối cùng này, Diệp Khai có cảm xúc sâu sắc. Trên quan trường trong nước, mọi người đều cực kỳ coi trọng vấn đề này nhưng sơ suất xuất hiện từ đây cũng là tối đa.
Không có nó, vì đại bộ phận quan viên trên vấn đề này đều có lòng riêng, chỉ cân nhắc lợi ích bản thân, dùng người không khách quan, không cân nhắc được người nối nghiệp có thực lực gánh được trọng trách hay không?
Kể từ đó, chất lượng quan viên trên quan trường có thể nói là chồn cáo một ổ.
Hai người lại quần thảo trên giường một hồi, sau đó bắt đầu ăn cơm trưa, Diệp Khai đi ra ngoài một chút.
Chính quyền Moscow cũng cung cấp hướng dẫn viên du lịch, là một cô gái trẻ chuyên phục vụ cho mấy người Diệp Khai.
Cũng may là song phương đều dùng tiếng Anh để trao đổi nên cũng không trở ngại gì.
Diệp Khai cũng không theo như đề nghị của cô gái hướng dẫn viên có tên là Natasha đi thăm danh thắng ở Moscow mà lựa chọn đi dạo trên đường. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy cuộc sống bình thường của người dân Soviet.
Natasha do dự một chút rồi cũng không phản đối.
Trên đại lộ còn tốt, đi sâu hơn nữa thì vấn đề rất nhiều, khắp nơi đều là người Soviet, có số là công nhân viên lớn tuổi về hưu, có số là thanh niên kích động.
Natasha nói những người kia đều là những người bất đồng chính kiến, cũng không nói những mặt khác. Tiếng Nga của Diệp Khai cùng Chung Ly Dư rất kém, cũng không biết lời của Natasha là thật hay không.
Diệp Khai phát hiện có một số ngoại trừ nói tiếng Nga còn cầm khẩu hiệu vẽ bánh mì và dao nĩa, thầm nghĩ những người này chẳng thể có quan hệ tới bất đồng chính kiến, chẳng lẽ Soviet lại có một đảng tên là “Đảng tiệm cơm nhân dân” hay sao?
Trên thực tế, vào năm 1991 năm, thế cục trong nước Soviet càng ngày càng thêm bất lợi với Gorbachov.
Nguy cơ bắt đầu từ Lithuania. Vào tháng ba năm 1990, Comecon ở Lithuania sau khi gành được thắng lợi trong tổng tuyển cử đã tuyên bố ly khai Soviet. Sau đó vì chính phủ Lithuania xuất hiện sai lầm làm giá cả thực phẩm tăng vọt, phong trào phản kháng bùng nổ trên diện rộng, thế cục càng thêm hỗn loạn.
Vào tháng 1 năm 1991, bộ trưởng quốc phòng Soviet và chủ tịch KGB theo lệnh tiến quân vào thủ đô Nievella của Lithuania. Sự kiện này đã trở thành cớ cho những người chống Gorbachov công kích, hơn nữa những người đòi dân chủ tiến hành biểu tình quy mô lớn, đồng thời kêu gọi Liên hiệp quốc họp khẩn cấp.
Cuối cùng Gorbachov nhượng bộ để Lithuania trưng cầu dân ý ly khai Soviet.
Các quốc gia ven biển Bantich và Ucraina lần lượt thu hồi các xí nghiệp trước kia thuộc sở hữu Soviet. Georgia cùng Moldova cũng không còn phục tùng sự lãnh đạo của Moscow. Kazakhstan thực hiện chính sách phong tỏa ngũ cốc, Ukraine đình chỉ các hạng mục kinh tế trong liên minh. Thậm chí có người đưa ra đề nghị thành lập các nước cộng hòa Yeny, Siberia, Viễn Đông.
Tỷ lệ người Soviet ủng hộ Gorbachov từ tỷ lệ 60% đầu năm 1990 hạ còn 10% đầu năm 1991. Đình công trong nước tăng cao, phái dân chủ do Boris Elsin dẫn đầu ngày càng được dân chúng ủng hộ. Dưới sự kêu gọi của Elsin, ngày 2 tháng 4 năm 1991, hơn 10 vạn người tham gia phản đối Gorbachov, cộng với các thành phố khác lên tới 15 vạn người.
Có một số báo Russia đăng hình châm biếm của phương Tây: Các cửa hàng bách hóa Soviet trống trơn, Gorbachov đứng một góc giơ khẩu hiệu “cải cách”.
Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đi trên đường cái, tuy ngôn ngữ bất đồng nhưng có thể cảm nhận mùa xuân Moscow chậm chạp chưa tới.
- Nhìn kìa, là tin tức của bộ trưởng Diệp.
Chung Ly Dư đột nhiên chỉ vào một tờ báo trong quầy báo ven đường.
Diệp Khai nhìn sang thấy trên một tờ báo Nga in hình Diệp Tử Bình, bên cạnh là một tiêu đề bắt mắt.
- Người Trung Quốc đến rồi!
Natasha giải thích tiêu đề với Diệp Khai.
/1169
|