Diệp Khai cảm thấy Diệp Kiến Hoan làm như vậy thật có vẻ như chuyện bé xé ra to, nhưng suy nghĩ lại một chút Diệp đại thiếu là xài tiền của mình nên có thể yên tâm thoải mái, hơn nữa xem như cung cấp cơ hội làm việc cho người ta, theo đại phương diện mà nói cũng xem như giúp đỡ xã hội, vì vậy hắn cũng không có ý kiến gì.
Nhưng Diệp Khai nhìn kỹ lại trong nhà còn dán bảng phân chia công tác cho bốn người, còn có thời gian giao tiếp an bài gì đấy, quản lý vô cùng nghiêm khắc chẳng khác gì là mở công ty.
- Chỉ có nghiêm khắc quản lý mới đủ bảo đảm mẹ con an toàn!
Diệp đại thiếu tỏ vẻ.
Diệp Khai suy nghĩ một chút cũng bình thường trở lại, Diệp Kiến Hoan có nguyên nhân riêng khẳng định không thể thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc, như vậy tỏ vẻ tận tâm hơn một ít phải làm đủ loại an bài ở phương diện khác, tránh cho Tần Như Hinh cực nhọc, để cho nàng không đến nỗi cảm thấy tủi thân.
- Chủ yếu phương diện ẩm thực cũng phải được chuẩn bị cho tốt, đồ ăn của sản phụ cũng có đặc thù thời kỳ, còn có tình huống của em bé cũng phải hiểu rõ.
Diệp Khai cười nói:
- Em cảm thấy tốt hơn anh nên mời một bác sĩ nhi khoa có kinh nghiêm phong phú, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
- Chú nói cũng có đạo lý!
Diệp đại thiếu vô cùng đồng ý, lập tức ghi chép lại.
Diệp Khai trò chuyện vài câu với Diệp Kiến Hoan, điện thoại chợt vang lên, vừa tiếp máy nghe là do bộ trưởng Niếp Vân Phi của Ban tổ chức trung ương gọi tới.
- Chuyện mà cậu nói với tôi mấy hôm trước đã được định ra rồi.
Niếp Vân Phi nói trong điện thoại.
Chuyện mấy hôm trước, Diệp Khai nhớ rõ mình có nói qua hai việc với hắn, một là vấn đề của chủ tịch thành phố Lăng Thành Tề Vũ Thanh, một là chuyện về Mộc Uyển Dung.
Giữa hai chuyện này cũng chỉ có chuyện của Tề Vũ Thanh gần đây cần xác định kết quả.
Bất quá là vì bảo hiểm Diệp Khai cũng thật cẩn thận hỏi thăm một câu:
- Là nam hay là nữ?
- Nhất định là nam chứ, tư lịch của nữ còn cạn như vậy, cậu dám đem nàng phóng lên vị trí đó sao?
Niếp Vân Phi lập tức chắn ngang Diệp Khai một câu.
Thoạt nhìn số phận của Tề Vũ Thanh thật không tệ, đoán chừng sau khi Diệp Khai nói qua việc này với Niếp Vân Phi, Niếp Vân Phi đã cẩn thận quan sát tư liệu về Tề Vũ Thanh, bằng không mà nói cho dù Diệp Khai nói hay thế nào cũng không khả năng làm cho một vị ủy viên Cục chính trị trung ương đồng ý cho hắn đem mình sử dụng như vũ khí.
Là bộ trưởng chuyên phụ trách tổ chức nhân sự, Niếp Vân Phi tự nhiên có năng lực phân biệt tiêu chuẩn của cán bộ.
Hiện tại chỉ có thể nói chiến tích của Tề Vũ Thanh trải qua lời tuyên truyền của Diệp Khai đã tiến nhập vào được tầm mắt của cao tầng, cho nên Niếp Vân Phi mới thử đề bạt hắn một chút, nhìn xem ngày sau hắn có tiềm chất gì phát triển hay không.
Dù sao đối với họ mà nói, chọn lựa cán bộ đã đạt tiêu chuẩn tư lịch thăng chức đôi khi chỉ dựa vào cảm giác của chính mình mà làm, xem ai thuận mắt thì người đó càng có thêm cơ hội.
Việc phân công tác cho cán bọ không phải đề bạt từ bên dưới đẩy lên, mà là động tác từ trên xuống dưới, cho nên ở bên trên lãnh đạo luôn có tính chủ quan năng động thật lớn, hắn nói ai được thì người đó được, nói ai không được, thì người đó không xong.
- Được rồi, chuyện này cháu nhận nhân tình lớn của ngài rồi.
Diệp Khai lập tức biểu lộ ra vẻ cảm tạ sâu sắc.
- Đừng đề cập tới nhân tình, lần trước đám cua mà cậu đưa tới, ăn vào khiến cảnh vệ của tôi bị tiêu chảy…
Niếp Vân Phi oán giận nói.
- Không có khả năng ah! Ngày đó cháu mua cua không ít, cầm về văn phòng đại diện thủ đô dùng cải thiện đồ ăn, cũng không nghe nói có ai bị tiêu chảy đi?
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút giật mình nói.
Chuyện này xác thực là rất dọa người, nếu bởi vì thức ăn đưa tới cho Niếp Vân Phi, kết quả làm vị ủy viên Cục chính trị trung ương ăn vào bị tiêu chảy, trách nhiệm này truy cứu xuống sẽ vô cùng phiền toái.
Nhưng Diệp Khai xác thực không nghe nói qua có ai ăn cua bị tiêu chảy, dù sao lúc đó hắn lựa chọn để mua đều là cua sống, thấy thế nào cũng không thể làm người bị bệnh đi.
- Nhìn xem, tôi mới thử kiểm tra một lần liền lộ ra rồi đi!
Niếp Vân Phi lập tức bất mãn nói:
- Tôi còn tưởng rằng cậu chuyên môn mua cua tới tặng tôi, ai biết cậu lại chạy tới thị trường bán sỉ, trách không được làm cảnh vệ của tôi bị tiêu chảy, đó nhất định là hàng tiện nghi rẻ tiền!
- Không có khả năng nha, cháu mua đều lựa chọn tốt nhất, bán sỉ cũng hơn ba mươi đồng một cân đâu!
Diệp Khai phản đối nói:
- Niếp bá bá, Niếp đại bộ trưởng, Niếp ủy viên, ngài đừng oan uổng cho người tốt chứ! Cảnh vệ của ngài có phải bị dị ứng hải sản hay không đây?
- Ha ha…
Niếp Vân Phi nghe xong ngay lập tức bật cười trong điện thoại:
- Tiểu tử ngươi rất láu lỉnh, không sai, cảnh vệ kia mới tới, trước kia chưa từng ăn qua hải sản, lần đầu ăn nên thấy ngon ăn nhiều, kết quả dạ dày không chịu nổi nên bị tiêu chảy rồi.
Nguyên lai thực sự là có chuyện như vậy, Diệp Khai nghe xong lập tức an tâm, vừa cười vừa nói:
- Quả là thế ah, bị ngài làm cho giật mình, loại vui đùa này không thể nói được, nếu để cho người nghe xong không chừng sẽ nói cháu muốn đầu độc ủy viên Cục chính trị, ý đồ làm ra sự tình quỷ quái âm mưu gì với lãnh đạo cấp cao đâu. Trách nhiệm như vậy cháu không gánh chịu nổi, bị hăm dọa tới ngất à!
- Còn có chuyện này mà cậu không dám làm nữa đâu!
Niếp Vân Phi cười cười nói, sau đó mới cúp điện thoại.
Diệp Khai buông điện thoại xuống, nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này nên báo cho Tề Vũ Thanh biết qua trước tiên, dù sao tuy bên Niếp Vân Phi đã quyết định, nhưng muốn truyền về trong tỉnh còn phải trải qua nhiều bộ phận, lúc này nói với Tề Vũ Thanh cho hắn được yên tâm, cũng giảm bớt thật nhiều phiền toái.
- Sao vậy, điện thoại của ai?
Diệp Kiến Hoan lại hỏi.
- Điện thoại của bộ trưởng Niếp Vân Phi bên Ban tổ chức trung ương.
Diệp Khai hồi đáp.
- Bây giờ lão nhị chú tiếp xúc với người càng lúc càng cao, ngay cả Niếp bộ trưởng cũng chủ động gọi điện cho chú.
Diệp Kiến Hoan nghe xong thật có chút hâm mộ.
Tuy hắn không theo chính giới nhưng đối với chuyện chính trị ngược lại không hề xa lạ, tự nhiên biết được hành vi của Niếp Vân Phi ý vị như thế nào, Diệp Khai ở trong giới cao tầng thế nhưng càng ngày càng có lực ảnh hưởng.
Nhưng đây cũng là chuyện tốt, tất cả đều là thân nhân một nhà, có được một nhân vật xông ra danh hào chính là may mắn của gia tộc.
Đời thứ ba của Diệp gia, đã có được nhân vật lãnh đạo chủ yếu như Diệp Khai, thật sự không cần lo lắng.
- Chỉ tùy tiện nói chuyện mà thôi, thời gian trước em có tới bái phỏng ông ấy, hiện giờ ông ấy cho hồi âm.
Diệp Khai tỏ vẻ rất thản nhiên:
- Loại chuyện này không tiện mượn tay người khác, đương nhiên là chỉ có em liên hệ với ông ấy.
- Là chạy quan cho người khác sao?
Diệp Kiến Hoan lập tức đoán ra.
Nhưng Diệp Khai nhìn kỹ lại trong nhà còn dán bảng phân chia công tác cho bốn người, còn có thời gian giao tiếp an bài gì đấy, quản lý vô cùng nghiêm khắc chẳng khác gì là mở công ty.
- Chỉ có nghiêm khắc quản lý mới đủ bảo đảm mẹ con an toàn!
Diệp đại thiếu tỏ vẻ.
Diệp Khai suy nghĩ một chút cũng bình thường trở lại, Diệp Kiến Hoan có nguyên nhân riêng khẳng định không thể thường xuyên ở bên cạnh chăm sóc, như vậy tỏ vẻ tận tâm hơn một ít phải làm đủ loại an bài ở phương diện khác, tránh cho Tần Như Hinh cực nhọc, để cho nàng không đến nỗi cảm thấy tủi thân.
- Chủ yếu phương diện ẩm thực cũng phải được chuẩn bị cho tốt, đồ ăn của sản phụ cũng có đặc thù thời kỳ, còn có tình huống của em bé cũng phải hiểu rõ.
Diệp Khai cười nói:
- Em cảm thấy tốt hơn anh nên mời một bác sĩ nhi khoa có kinh nghiêm phong phú, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.
- Chú nói cũng có đạo lý!
Diệp đại thiếu vô cùng đồng ý, lập tức ghi chép lại.
Diệp Khai trò chuyện vài câu với Diệp Kiến Hoan, điện thoại chợt vang lên, vừa tiếp máy nghe là do bộ trưởng Niếp Vân Phi của Ban tổ chức trung ương gọi tới.
- Chuyện mà cậu nói với tôi mấy hôm trước đã được định ra rồi.
Niếp Vân Phi nói trong điện thoại.
Chuyện mấy hôm trước, Diệp Khai nhớ rõ mình có nói qua hai việc với hắn, một là vấn đề của chủ tịch thành phố Lăng Thành Tề Vũ Thanh, một là chuyện về Mộc Uyển Dung.
Giữa hai chuyện này cũng chỉ có chuyện của Tề Vũ Thanh gần đây cần xác định kết quả.
Bất quá là vì bảo hiểm Diệp Khai cũng thật cẩn thận hỏi thăm một câu:
- Là nam hay là nữ?
- Nhất định là nam chứ, tư lịch của nữ còn cạn như vậy, cậu dám đem nàng phóng lên vị trí đó sao?
Niếp Vân Phi lập tức chắn ngang Diệp Khai một câu.
Thoạt nhìn số phận của Tề Vũ Thanh thật không tệ, đoán chừng sau khi Diệp Khai nói qua việc này với Niếp Vân Phi, Niếp Vân Phi đã cẩn thận quan sát tư liệu về Tề Vũ Thanh, bằng không mà nói cho dù Diệp Khai nói hay thế nào cũng không khả năng làm cho một vị ủy viên Cục chính trị trung ương đồng ý cho hắn đem mình sử dụng như vũ khí.
Là bộ trưởng chuyên phụ trách tổ chức nhân sự, Niếp Vân Phi tự nhiên có năng lực phân biệt tiêu chuẩn của cán bộ.
Hiện tại chỉ có thể nói chiến tích của Tề Vũ Thanh trải qua lời tuyên truyền của Diệp Khai đã tiến nhập vào được tầm mắt của cao tầng, cho nên Niếp Vân Phi mới thử đề bạt hắn một chút, nhìn xem ngày sau hắn có tiềm chất gì phát triển hay không.
Dù sao đối với họ mà nói, chọn lựa cán bộ đã đạt tiêu chuẩn tư lịch thăng chức đôi khi chỉ dựa vào cảm giác của chính mình mà làm, xem ai thuận mắt thì người đó càng có thêm cơ hội.
Việc phân công tác cho cán bọ không phải đề bạt từ bên dưới đẩy lên, mà là động tác từ trên xuống dưới, cho nên ở bên trên lãnh đạo luôn có tính chủ quan năng động thật lớn, hắn nói ai được thì người đó được, nói ai không được, thì người đó không xong.
- Được rồi, chuyện này cháu nhận nhân tình lớn của ngài rồi.
Diệp Khai lập tức biểu lộ ra vẻ cảm tạ sâu sắc.
- Đừng đề cập tới nhân tình, lần trước đám cua mà cậu đưa tới, ăn vào khiến cảnh vệ của tôi bị tiêu chảy…
Niếp Vân Phi oán giận nói.
- Không có khả năng ah! Ngày đó cháu mua cua không ít, cầm về văn phòng đại diện thủ đô dùng cải thiện đồ ăn, cũng không nghe nói có ai bị tiêu chảy đi?
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút giật mình nói.
Chuyện này xác thực là rất dọa người, nếu bởi vì thức ăn đưa tới cho Niếp Vân Phi, kết quả làm vị ủy viên Cục chính trị trung ương ăn vào bị tiêu chảy, trách nhiệm này truy cứu xuống sẽ vô cùng phiền toái.
Nhưng Diệp Khai xác thực không nghe nói qua có ai ăn cua bị tiêu chảy, dù sao lúc đó hắn lựa chọn để mua đều là cua sống, thấy thế nào cũng không thể làm người bị bệnh đi.
- Nhìn xem, tôi mới thử kiểm tra một lần liền lộ ra rồi đi!
Niếp Vân Phi lập tức bất mãn nói:
- Tôi còn tưởng rằng cậu chuyên môn mua cua tới tặng tôi, ai biết cậu lại chạy tới thị trường bán sỉ, trách không được làm cảnh vệ của tôi bị tiêu chảy, đó nhất định là hàng tiện nghi rẻ tiền!
- Không có khả năng nha, cháu mua đều lựa chọn tốt nhất, bán sỉ cũng hơn ba mươi đồng một cân đâu!
Diệp Khai phản đối nói:
- Niếp bá bá, Niếp đại bộ trưởng, Niếp ủy viên, ngài đừng oan uổng cho người tốt chứ! Cảnh vệ của ngài có phải bị dị ứng hải sản hay không đây?
- Ha ha…
Niếp Vân Phi nghe xong ngay lập tức bật cười trong điện thoại:
- Tiểu tử ngươi rất láu lỉnh, không sai, cảnh vệ kia mới tới, trước kia chưa từng ăn qua hải sản, lần đầu ăn nên thấy ngon ăn nhiều, kết quả dạ dày không chịu nổi nên bị tiêu chảy rồi.
Nguyên lai thực sự là có chuyện như vậy, Diệp Khai nghe xong lập tức an tâm, vừa cười vừa nói:
- Quả là thế ah, bị ngài làm cho giật mình, loại vui đùa này không thể nói được, nếu để cho người nghe xong không chừng sẽ nói cháu muốn đầu độc ủy viên Cục chính trị, ý đồ làm ra sự tình quỷ quái âm mưu gì với lãnh đạo cấp cao đâu. Trách nhiệm như vậy cháu không gánh chịu nổi, bị hăm dọa tới ngất à!
- Còn có chuyện này mà cậu không dám làm nữa đâu!
Niếp Vân Phi cười cười nói, sau đó mới cúp điện thoại.
Diệp Khai buông điện thoại xuống, nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này nên báo cho Tề Vũ Thanh biết qua trước tiên, dù sao tuy bên Niếp Vân Phi đã quyết định, nhưng muốn truyền về trong tỉnh còn phải trải qua nhiều bộ phận, lúc này nói với Tề Vũ Thanh cho hắn được yên tâm, cũng giảm bớt thật nhiều phiền toái.
- Sao vậy, điện thoại của ai?
Diệp Kiến Hoan lại hỏi.
- Điện thoại của bộ trưởng Niếp Vân Phi bên Ban tổ chức trung ương.
Diệp Khai hồi đáp.
- Bây giờ lão nhị chú tiếp xúc với người càng lúc càng cao, ngay cả Niếp bộ trưởng cũng chủ động gọi điện cho chú.
Diệp Kiến Hoan nghe xong thật có chút hâm mộ.
Tuy hắn không theo chính giới nhưng đối với chuyện chính trị ngược lại không hề xa lạ, tự nhiên biết được hành vi của Niếp Vân Phi ý vị như thế nào, Diệp Khai ở trong giới cao tầng thế nhưng càng ngày càng có lực ảnh hưởng.
Nhưng đây cũng là chuyện tốt, tất cả đều là thân nhân một nhà, có được một nhân vật xông ra danh hào chính là may mắn của gia tộc.
Đời thứ ba của Diệp gia, đã có được nhân vật lãnh đạo chủ yếu như Diệp Khai, thật sự không cần lo lắng.
- Chỉ tùy tiện nói chuyện mà thôi, thời gian trước em có tới bái phỏng ông ấy, hiện giờ ông ấy cho hồi âm.
Diệp Khai tỏ vẻ rất thản nhiên:
- Loại chuyện này không tiện mượn tay người khác, đương nhiên là chỉ có em liên hệ với ông ấy.
- Là chạy quan cho người khác sao?
Diệp Kiến Hoan lập tức đoán ra.
/1169
|