- Được rồi.
Viện trưởng Cảnh nhìn dáng vẻ của Chủ nhiệm Hồ, rồi lại nhìn vẻ mặt của Diệp Khai, đương nhiên có thể đoán ra được chuyện đại khái rồi.
Hắn thừa dịp vừa rồi Diệp Khai nói chuyện cùng Chủ nhiệm Hồ liền quay sang hỏi mấy cô y tá bên cạnh, từ đó cũng nhận được đáp án rõ ràng. Biết rõ hôm nay chuyện này vốn cũng không bị xé toạc ra, gây xôn xao như thế, chỉ là tay Chủ nhiệm Hồ này dây dưa tiền thuốc men, lại còn tìm mọi cách đùn đẩy trách nhiệm chữa bệnh nên mới trút giận lên bệnh nhân.
Nếu không có như thế, chuyện này vốn cũng chẳng xôn xao như vậy, cũng không kéo tới vị ôn thần Diệp Khai này.
Chuyện Diệp Khai, viện trưởng Cảnh cũng từng nghe maasyc âu, biết rõ vị này thật sự không dễ dây, tên cấp dưới đui mù của hắn lại còn hết lần này tới lần khác chọc giận người ta. Đây không phải là rảnh quá kiếm chuyện chơi à?
Nếu bệnh viện ung bướu này mà vì chuyện hôm nay bị Ủy ban Kỷ luật Thanh tra lục tung một hồi, chưa nói ảnh hưởng gì, ngay cả danh tiếng cũng đã bị bôi xấu đi.
- Hồ Nhất Thống, tôi thấy cậu có vấn đề rồi đó.
Viện trưởng Cảnh lập tức liền nghiêm khắc nói với Chủ nhiệm Hồ:
- cái gì gọi là số rất ít? Số rất ít người phạm sai lầm có thể không quan tâm sao? Cậu làm cái chức chủ nhiệm này ra sao thế? Vì sao phòng khác không có vấn đề gì, mà phòng của cậu lại có vấn đề rồi? Chuyện này nói rõ điều gì? Điều này nói rõ cậu hoàn toàn không coi trọng từ trong suy nghĩ.
- Viện trưởng Cảnh, tôi…
Trong lòng Chủ nhiệm Hồ hoàn toàn ấm ức, tự nhỉ đây cũng chính là suy nghĩ cho đại cục mà.
Nếu như các bác sĩ đều vì chuyện này mà bỏ đi, tôi xem ông làm viện trưởng ra sao?
- tôi cái gì tôi? Trước hết cậu hãy kiểm nghiệm lại hành vi của mình trước đi đã rồi nói.
Viện trưởng Cảnh căn bản là không để cho Chủ nhiệm Hồ có cơ hội giải thích rõ ràng, hiện tại Diệp Khai lại đang tức giận, anh mà chọc phải hẳn, để hắn bùng nổi ra thì đúng là khó thu thập rồi.
Cho nên chuyện này trước tiên phải trấn an Diệp Khai đã, sau đó mới nói tới những vấn đề khác.
Vì vậy viện trưởng Carh liền quay đầu nói với Diệp Khai:
- Bí thư Diệp, đều là tôi không quản lý nghiêm khắc, cấp dưới làm việc cẩu thả, nếu không phải Bí thư Diệp vạch ra vấn đề này, chỉ sợ là cũng bị bọn họ che mắt rồi.
Viện trưởng Cảnh trừng mắt nhìn Chủ nhiệm Hồ, say đó đón lấy lời của Diệp Khai, nói:
- Bí thư Diệp, xin ngài yên tâm, chuyện này bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng. Người có trách nhiệm nhất định sẽ không được nương tay, vấn đề bồi thường cho bệnh nhân, nhất định dựa theo tiêu chuẩn mà làm tốt nhất, tranh thủ sự thông cảm của người ta với bệnh viện, cứu vớt lại danh dự của bệnh viện ung bướu chúng tôi.
Viện trưởng Cảnh nói mấy câu đó đúng là oai hùng, nghe ra đúng giọng điệu liêm khiết chính trực, đám dân chúng đang vây nhìn xung quanh nghe thấy như vậy cũng đều cảm thấy vị viện trưởng này vị lãnh đạo đúng là thiết diện vô tư, hẳn là đáng tin cậy, vì vậy nhao nhao vỗ tay.
- Nên làm như vậy từ lâu rồi.
- Vẫn là viện trưởng quyết đoán, làm được việc.
- Tôi thấy Chủ nhiệm Hồ này có rất nhiều vấn đề, vì sao phòng của ông ta xảy ra chuyện, trong đó hẳn là có nguyên nhân sâu xa.
Mấy người xúm lại cùng bàn bạc với nhau, lập tức hoàn toàn chĩa hết mũi nhọn vào tên Chủ nhiệm Hồ này. Điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu, cố tình muốn phản bác lại mấy câu, nhưng khi nhìn thấy Viện trưởng Cảnh trừng mắt nhìn hắn liền lại rụt đầu xuống.
Tình huồng này ngày hôm nay vẫn phải xem xét đã, bằng không mà nói chỉ sợ trực tiếp bị Viện trưởng Cảnh lôi ra làm tốt thí mạng.
Hắn cũng ở bệnh viện ung bướu này nhiều năm, biết rõ Viện trưởng Cảnh này chẳng những có kinh nghiệm cùng chuyên môn dày dặn, cách đối nhân xử thế, giao thiệp bên ngoài vẫn là có đủ nghệ thuật, nếu không lúc đó làm sao lại có thể lên tới chức vụ như ngày hôm nay, cạnh tranh với bao nhiêu đồng nghiệp giỏi giang khác. Nhất định là có nhiều ưu thế hơn người khác.
- Bí thư Diệp, Viện trưởng Cảnh, tôi chấp nhận phê bình, tôi thật sự chân thành kiểm điểm bản thân.
Chủ nhiệm Hồ cúi thấp đầu, rốt cuộc cũng chịu thua.
- Bí thư Diệp, anh xem, có thể cho cán bộ của bệnh viện chúng tôi kiểm điểm trước đã?
Viện trưởng Cảnh nhìn hắn một cái, sau đó lại ăn nói khép nép, hỏi Diệp Khai:
- Vừa mới lập xuân, Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố cũng hẳn là rất bận, không cần phải lãnh phí nhiều người tới như thế chỉ để xử lý chút chuyện cỏn con này.
Khổng Hữu Đức nghe xong, đứng ngay cạnh nói:
- Viện trưởng Cảnh, Bí thư Diệp của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố cũng là vì lo lắng cho sự phát triển của bệnh viện ung bướu này. Nếu như các y bác sĩ ai nấy đều nhao nhao đua nhau nhận phong bao phong bì thì tệ nạn này của bệnh viện cũng càng ngày càng tệ hại hơn, thanh danh của bệnh viện ung bướu này cũng phải kịp thời giữ lại mới được. Mọi người phải nhận thức được điều này chứ?
- Nói rất đúng, phương diện này quả thật lãnh đạo cán bộ quản lí chúng tôi phải chịu trách nhiệm, nhất định chúng tôi sẽ nghiêm khắc điều tra, làm cho rõ ràng vấn đề, nhất định là không làm cho lãnh đạo bên trên thất vọng, không làm cho những bệnh nhân của bệnh viện bị thất vọng thêm nữa.
Diệp Khai nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy viện Viện trưởng này quả thật biết cách làm người, xử lý được mọi chuyện thành tình trạng hiện tại, phải nói là bản thân Diệp Khai cũng không tiện dây dưa thêm nữa.
Hắn lại liếc nhìn Lăng Tiếu, là ý hỏi em cảm thấy như thế nào?
Trong phút chốc, Lăng Tiếu luôn ngẩn người, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới người luôn tự xưng là không có lý tưởng thị ủy như Diệp Khai lại là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành, còn là quan to cấp trưởng ban, điều này làm sao có thể chứ? Còn trẻ như vậy đã làm cán bộ cấp Trưởng ban, nghĩ thôi cũng cảm thấy khó tin.
Nhận được ánh mắt ẩn ý của Diệp Khai, Lăng Tiếu chần chừ một chút, lại vẫn gật đầu.
Kỳ thật chuyện này từ đầu tới cuối, Lăng Tiếu cùng mẹ cô vẫn không muốn gây hấn với bệnh viện, chỉ là xảy ra sự cố, còn sống chết không chịu thừa nhận, hơn nữa lại còn dây dưa không chịu chi phí hỗ trợ điều trị, lại còn ăn nói lạnh nhạt thì mới chọc giận mẹ con cố. Nếu không phải là như thế, Lăng Tiếu và mẹ cô cũng không giận tới như thế.
- Nếu người nhà của bệnh nhân cũng không có dị nghị gì, vậy thì…
Diệp Khai nhẹ gật đầu, đang định nói vậy thì cũng được rồi thì đột nhiên chợt nghe thấy có tiếng người ở bên ngoài hô lên.
- Bệnh viện lòng dạ hiểm độc, bệnh viện giết người mà! Tôi phải kiện các người.
Tiếng kêu gào thật lớn, bởi vì Diệp Khai đang thương lượng cùng với Viện trưởng Cảnh, nên đám dân chúng vây xem xung quanh cũng không nói chuyện lớn tiếng, chăm chú nhìn xem Diệp Khai xử lý chuyện này như thế nào. Cũng vì thế nên hiện trường lúc cũng khá yên tĩnh.
Tiềng gào cũng rất đột ngọt, cũng rất bén nhọn, đột nhiên truyền tới.
Viện trưởng Cảnh nhìn dáng vẻ của Chủ nhiệm Hồ, rồi lại nhìn vẻ mặt của Diệp Khai, đương nhiên có thể đoán ra được chuyện đại khái rồi.
Hắn thừa dịp vừa rồi Diệp Khai nói chuyện cùng Chủ nhiệm Hồ liền quay sang hỏi mấy cô y tá bên cạnh, từ đó cũng nhận được đáp án rõ ràng. Biết rõ hôm nay chuyện này vốn cũng không bị xé toạc ra, gây xôn xao như thế, chỉ là tay Chủ nhiệm Hồ này dây dưa tiền thuốc men, lại còn tìm mọi cách đùn đẩy trách nhiệm chữa bệnh nên mới trút giận lên bệnh nhân.
Nếu không có như thế, chuyện này vốn cũng chẳng xôn xao như vậy, cũng không kéo tới vị ôn thần Diệp Khai này.
Chuyện Diệp Khai, viện trưởng Cảnh cũng từng nghe maasyc âu, biết rõ vị này thật sự không dễ dây, tên cấp dưới đui mù của hắn lại còn hết lần này tới lần khác chọc giận người ta. Đây không phải là rảnh quá kiếm chuyện chơi à?
Nếu bệnh viện ung bướu này mà vì chuyện hôm nay bị Ủy ban Kỷ luật Thanh tra lục tung một hồi, chưa nói ảnh hưởng gì, ngay cả danh tiếng cũng đã bị bôi xấu đi.
- Hồ Nhất Thống, tôi thấy cậu có vấn đề rồi đó.
Viện trưởng Cảnh lập tức liền nghiêm khắc nói với Chủ nhiệm Hồ:
- cái gì gọi là số rất ít? Số rất ít người phạm sai lầm có thể không quan tâm sao? Cậu làm cái chức chủ nhiệm này ra sao thế? Vì sao phòng khác không có vấn đề gì, mà phòng của cậu lại có vấn đề rồi? Chuyện này nói rõ điều gì? Điều này nói rõ cậu hoàn toàn không coi trọng từ trong suy nghĩ.
- Viện trưởng Cảnh, tôi…
Trong lòng Chủ nhiệm Hồ hoàn toàn ấm ức, tự nhỉ đây cũng chính là suy nghĩ cho đại cục mà.
Nếu như các bác sĩ đều vì chuyện này mà bỏ đi, tôi xem ông làm viện trưởng ra sao?
- tôi cái gì tôi? Trước hết cậu hãy kiểm nghiệm lại hành vi của mình trước đi đã rồi nói.
Viện trưởng Cảnh căn bản là không để cho Chủ nhiệm Hồ có cơ hội giải thích rõ ràng, hiện tại Diệp Khai lại đang tức giận, anh mà chọc phải hẳn, để hắn bùng nổi ra thì đúng là khó thu thập rồi.
Cho nên chuyện này trước tiên phải trấn an Diệp Khai đã, sau đó mới nói tới những vấn đề khác.
Vì vậy viện trưởng Carh liền quay đầu nói với Diệp Khai:
- Bí thư Diệp, đều là tôi không quản lý nghiêm khắc, cấp dưới làm việc cẩu thả, nếu không phải Bí thư Diệp vạch ra vấn đề này, chỉ sợ là cũng bị bọn họ che mắt rồi.
Viện trưởng Cảnh trừng mắt nhìn Chủ nhiệm Hồ, say đó đón lấy lời của Diệp Khai, nói:
- Bí thư Diệp, xin ngài yên tâm, chuyện này bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng. Người có trách nhiệm nhất định sẽ không được nương tay, vấn đề bồi thường cho bệnh nhân, nhất định dựa theo tiêu chuẩn mà làm tốt nhất, tranh thủ sự thông cảm của người ta với bệnh viện, cứu vớt lại danh dự của bệnh viện ung bướu chúng tôi.
Viện trưởng Cảnh nói mấy câu đó đúng là oai hùng, nghe ra đúng giọng điệu liêm khiết chính trực, đám dân chúng đang vây nhìn xung quanh nghe thấy như vậy cũng đều cảm thấy vị viện trưởng này vị lãnh đạo đúng là thiết diện vô tư, hẳn là đáng tin cậy, vì vậy nhao nhao vỗ tay.
- Nên làm như vậy từ lâu rồi.
- Vẫn là viện trưởng quyết đoán, làm được việc.
- Tôi thấy Chủ nhiệm Hồ này có rất nhiều vấn đề, vì sao phòng của ông ta xảy ra chuyện, trong đó hẳn là có nguyên nhân sâu xa.
Mấy người xúm lại cùng bàn bạc với nhau, lập tức hoàn toàn chĩa hết mũi nhọn vào tên Chủ nhiệm Hồ này. Điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu, cố tình muốn phản bác lại mấy câu, nhưng khi nhìn thấy Viện trưởng Cảnh trừng mắt nhìn hắn liền lại rụt đầu xuống.
Tình huồng này ngày hôm nay vẫn phải xem xét đã, bằng không mà nói chỉ sợ trực tiếp bị Viện trưởng Cảnh lôi ra làm tốt thí mạng.
Hắn cũng ở bệnh viện ung bướu này nhiều năm, biết rõ Viện trưởng Cảnh này chẳng những có kinh nghiệm cùng chuyên môn dày dặn, cách đối nhân xử thế, giao thiệp bên ngoài vẫn là có đủ nghệ thuật, nếu không lúc đó làm sao lại có thể lên tới chức vụ như ngày hôm nay, cạnh tranh với bao nhiêu đồng nghiệp giỏi giang khác. Nhất định là có nhiều ưu thế hơn người khác.
- Bí thư Diệp, Viện trưởng Cảnh, tôi chấp nhận phê bình, tôi thật sự chân thành kiểm điểm bản thân.
Chủ nhiệm Hồ cúi thấp đầu, rốt cuộc cũng chịu thua.
- Bí thư Diệp, anh xem, có thể cho cán bộ của bệnh viện chúng tôi kiểm điểm trước đã?
Viện trưởng Cảnh nhìn hắn một cái, sau đó lại ăn nói khép nép, hỏi Diệp Khai:
- Vừa mới lập xuân, Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố cũng hẳn là rất bận, không cần phải lãnh phí nhiều người tới như thế chỉ để xử lý chút chuyện cỏn con này.
Khổng Hữu Đức nghe xong, đứng ngay cạnh nói:
- Viện trưởng Cảnh, Bí thư Diệp của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố cũng là vì lo lắng cho sự phát triển của bệnh viện ung bướu này. Nếu như các y bác sĩ ai nấy đều nhao nhao đua nhau nhận phong bao phong bì thì tệ nạn này của bệnh viện cũng càng ngày càng tệ hại hơn, thanh danh của bệnh viện ung bướu này cũng phải kịp thời giữ lại mới được. Mọi người phải nhận thức được điều này chứ?
- Nói rất đúng, phương diện này quả thật lãnh đạo cán bộ quản lí chúng tôi phải chịu trách nhiệm, nhất định chúng tôi sẽ nghiêm khắc điều tra, làm cho rõ ràng vấn đề, nhất định là không làm cho lãnh đạo bên trên thất vọng, không làm cho những bệnh nhân của bệnh viện bị thất vọng thêm nữa.
Diệp Khai nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy viện Viện trưởng này quả thật biết cách làm người, xử lý được mọi chuyện thành tình trạng hiện tại, phải nói là bản thân Diệp Khai cũng không tiện dây dưa thêm nữa.
Hắn lại liếc nhìn Lăng Tiếu, là ý hỏi em cảm thấy như thế nào?
Trong phút chốc, Lăng Tiếu luôn ngẩn người, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới người luôn tự xưng là không có lý tưởng thị ủy như Diệp Khai lại là Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành, còn là quan to cấp trưởng ban, điều này làm sao có thể chứ? Còn trẻ như vậy đã làm cán bộ cấp Trưởng ban, nghĩ thôi cũng cảm thấy khó tin.
Nhận được ánh mắt ẩn ý của Diệp Khai, Lăng Tiếu chần chừ một chút, lại vẫn gật đầu.
Kỳ thật chuyện này từ đầu tới cuối, Lăng Tiếu cùng mẹ cô vẫn không muốn gây hấn với bệnh viện, chỉ là xảy ra sự cố, còn sống chết không chịu thừa nhận, hơn nữa lại còn dây dưa không chịu chi phí hỗ trợ điều trị, lại còn ăn nói lạnh nhạt thì mới chọc giận mẹ con cố. Nếu không phải là như thế, Lăng Tiếu và mẹ cô cũng không giận tới như thế.
- Nếu người nhà của bệnh nhân cũng không có dị nghị gì, vậy thì…
Diệp Khai nhẹ gật đầu, đang định nói vậy thì cũng được rồi thì đột nhiên chợt nghe thấy có tiếng người ở bên ngoài hô lên.
- Bệnh viện lòng dạ hiểm độc, bệnh viện giết người mà! Tôi phải kiện các người.
Tiếng kêu gào thật lớn, bởi vì Diệp Khai đang thương lượng cùng với Viện trưởng Cảnh, nên đám dân chúng vây xem xung quanh cũng không nói chuyện lớn tiếng, chăm chú nhìn xem Diệp Khai xử lý chuyện này như thế nào. Cũng vì thế nên hiện trường lúc cũng khá yên tĩnh.
Tiềng gào cũng rất đột ngọt, cũng rất bén nhọn, đột nhiên truyền tới.
/1169
|