Trong nước khống chế quân quyền vô cùng minh xác, chỉ sử dụng như một món vũ khí của Đảng.
Cho dù là quan chức quân đội nắm quyền một phương, cũng chỉ là chỉ huy tạm thời mà thôi, một khi đã tới thời khắc mấu chốt chính thức, vẫn phải vô điều kiện tuân theo chỉ lệnh của trung ương, người nào không nghe lệnh phải tự gánh lấy hậu quả.
- Nguyên lai là thiên kim của Đường tư lệnh, nhưng nhìn cô cùng cha cô không giống lắm, cô có vẻ dịu dàng nhiều hơn.
Diệp Khai nhìn Uông Tình cười nói.
- Anh nói chuyện thật làm ra vẻ không ít, anh cũng không lớn hơn tôi được vài tuổi, làm gì đem bản thân mình biến thành giống như cán bộ thành thục làm gì?
Uông Tình có chút không vừa ý nói.
- Thì tôi vốn là cán bộ mà!
Diệp Khai cười đáp.
Diệp Khai vừa nói như vậy hai cô gái cũng bật cười, nghe qua thật sự có ý tứ, mọi người nhìn qua thấy bằng tuổi nhau, chênh lệch không bao nhiêu, trong khi các nàng còn đi học đại học mà Diệp Khai đã là cán bộ cấp chính sảnh rồi.
- Nghe nói thân phận cán bộ này của anh là do chính Phương lão chỉ định hay sao?
Cố Miêu Miêu có chút tò mò hỏi thăm.
- Đó chỉ là tin vịt mà thôi.
Diệp Khai tự nhiên khó thể nói rõ nguyên nhân bên trong.
- Đây đều là nhờ tôi vất vả sửa đường ở Giang Trung, làm ra được đại thành tích nên được trả thù lao. Về phần nói tới cấp chính sảnh, đây là vì khen ngợi tôi có tính kiến thiết khai sáng ra tân khu Thánh Vương.
- Nghe nói Liêu Đông Ngưu Lam Sơn xuống đài cũng có quan hệ với anh.
Uông Tình không hổ là con gái của trọng tướng quân đội, ngay cả bát quái này mà nàng cũng hay biết.
- Những chuyện này chỉ là chuyện phiếm không có căn cứ, không thể nói loạn.
Diệp Khai đương nhiên không thể thừa nhận những chuyện này, lập tức nghiêm mặt nói:
- Với tư cách đảng viên, chúng ta phải nghiêm khắc yêu cầu mình tự chủ, không được truyền lời đồn đãi, không tin đồn đãi, kiên quyết cùng những phần tử chủ nghĩa cơ hội có dụng tâm kín đáo làm đấu tranh, bảo trì cục diện đoàn kết yên ổn đến không dễ dàng.
- Ha ha, lời nói vừa rồi của anh thật chẳng khác gì lúc cha tôi nói chuyện.
Uông Tình che miệng cười nói.
Tính cách của Uông Tình có vẻ hoạt bát hơn một ít, bằng không cũng sẽ không cả gan đi đùa giỡn Diệp Khai, một cô gái bình thường sẽ không dám lớn gan như vậy, Diệp Khai xem chừng cá tính kia của nàng nhất định là bị cha nàng ảnh hưởng nhiều một ít.
Xem mái tóc của nàng có vẻ mượt mà, nhưng lại thích để tóc ngắn, một phương diện có thể bị bầu không khí quân đội ảnh hưởng, một phương diện khác cũng không bài trừ chính tính cách của nàng có chút phóng khoáng, cho nên không thích tốn thời gian chăm sóc tóc dài, tuy để tóc dài sẽ làm nàng đẹp mắt hơn không ít.
- Nói chuyện phiếm với tôi, có phải cảm thấy tâm tình buông lỏng hơn hay không?
Diệp Khai hỏi.
- Tôi cảm giác là do tác dụng của rượu mà thôi.
Uông Tình cười nói, không chịu thừa nhận hai nàng ưa thích tán gẫu với Diệp Khai.
Cố Miêu Miêu nghe hai người nói vậy, không tự chủ được cầm chai bia trên bàn uống một ngụm, nàng bỗng nhiên rất ưa thích cảm giác sảng khoái như thế này, trước kia nàng luôn cảm thấy tính cách của Uông Tình hơi giống con trai, nhưng hôm nay lại cảm thấy kỳ thật tính cách như vậy cũng rất tốt, có vẻ sáng sủa vui tươi, tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.
Nếu như nàng sớm có thể hiểu được đạo lý này có lẽ sinh hoạt của nàng sẽ vui thú đủ màu sắc hơn nhiều đi?
Cố Miêu Miêu thở dài, lại uống một hớp bia.
- Miêu Miêu có tâm sự đi…
Diệp Khai liếc mắt nhìn Cố Miêu Miêu, cảm thấy nội tâm cô bé này tựa hồ tâm sự nặng nề, liền thuận miệng hỏi một câu.
Cho dù hắn không đồng ý với cách làm của Cố lão, càng không hảo cảm đối với phẩm tính của Hồ Hán, nhưng đối với cô bé này mà nói lại không có ác cảm gì, chỉ nhìn thấy nàng sau khi đã biết được chân tướng trên báo chí liền chạy ra ngoài vùi đầu buồn bực uống rượu, là có thể rõ ràng tính cách bản thân nàng như thế nào.
Cô gái không muốn thông đồng làm bậy với kẻ tiểu nhân ti tiện như Hồ Hán, đương nhiên không phải là cô gái xấu tính, hơn nữa rất đáng được kính nể, ở trong thế giới thực tế như bây giờ, thật sự là rất khó được.
- Nàng có ý định bỏ nhà đi rồi…
Không đợi Cố Miêu Miêu nói chuyện, Uông Tình chợt mở miệng.
- Cô…Tôi còn trông cậy vào cỗ giúp tôi giữ bí mật đâu…
Cố Miêu Miêu bị Uông Tình vạch trần bí mật cảm thấy vô cùng tức giận, hận không thể đánh cho nàng một trận mới hả dạ.
Bỏ nhà đi, bình thường đều phải tiến hành thật lén lút, sao có thể la to bên ngoài như vậy, nói tôi muốn bỏ nhà đi, nói như vậy không chừng còn chưa kịp thu xếp hành lý đã bị người nhà nhốt trở lại.
Cố Miêu Miêu đã có quyết định đi Anh quốc du học, đương nhiên không hi vọng bởi vì nhất thời sơ sẩy để lộ tin tức mà làm dự định của mình bị thất bại.
Nàng không muốn tiếp tục đối mặt với Hồ Hán là một nguyên nhân, ngoài ra muốn ra nước ngoài học thêm kiến thức, học thêm tri thức trở về, đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu, nhìn bề ngoài của Cố Miêu Miêu có vẻ nhu nhược kiều mỵ, nhưng tính tình không hề mềm yếu, một khi nàng đã quyết định sự tình gì, nhất định sẽ kiên trì.
Dù sao học xong đại học lại phải lập tức lập gia đình, sau đó giúp chồng dạy con, đi theo sinh hoạt kiểu truyền thống như vậy cũng không phải cuộc sống mà nàng muốn có.
- Thật sao? Định đi đâu?
Diệp Khai nghe xong cũng cảm thấy có chút giật mình, hắn thật không ngờ một cô gái như Cố Miêu Miêu lại có thể suy nghĩ chuyện tiền đồ của mình phóng khoáng như vậy, theo bề ngoài của nàng xác thực là không thể nhìn ra, đoán chừng người nhà của nàng cũng chưa chắc nghĩ đến, một cô gái thoạt nhìn phi thường nhu thuận lại có được chủ trương như thế.
- Tôi đã nhận được thư mời của trường đại học Oxford, nhưng chỉ là chưa quyết định.
Cố Miêu Miêu cũng không biết vì sao lại cảm thấy Diệp Khai là người đáng tin cậy, liền đem chuyện của mình tâm sự:
- Lần này sau khi chuyện kia phát sinh, tôi đã quyết định nếu như không thể dựa theo ý muốn của mình mà đi làm chuyện mình muốn làm, như vậy cuộc sống còn gì ý nghĩa? Gia đình như chúng ta, vốn thật khó tìm được tình yêu thật sự rồi, đã như vậy vì sao không thể phấn đấu trong sự nghiệp, xem như là hoàn thành nguyện vọng nhiều năm của bản thân mình.
Diệp Khai nghe xong, gật nhẹ đầu, trong nội tâm vô cùng đồng cảm.
Kỳ thật những thế gia đại tộc trong thủ đô, quan hệ thông gia diễn ra rất nhiều, đơn giản là chính trị liên minh, hoặc là hợp tác kinh tế, hoặc là có tình huống như làm con tin, tuy tình huống cuối cùng nghe qua thật không thể tưởng tượng, nhưng cũng có, chỉ là không nhiều mà thôi.
Càng nhiều là kết hợp con tin, chủ yếu là áp đảo đối phương trên tâm lý hòa khí, cũng giống như ở thời cổ đại, hai nước giao chiến một phương thua, bị ép đưa công chúa đi hòa thân, đây là một loại biểu hiện xem như khuất nhục.
Cho dù là quan chức quân đội nắm quyền một phương, cũng chỉ là chỉ huy tạm thời mà thôi, một khi đã tới thời khắc mấu chốt chính thức, vẫn phải vô điều kiện tuân theo chỉ lệnh của trung ương, người nào không nghe lệnh phải tự gánh lấy hậu quả.
- Nguyên lai là thiên kim của Đường tư lệnh, nhưng nhìn cô cùng cha cô không giống lắm, cô có vẻ dịu dàng nhiều hơn.
Diệp Khai nhìn Uông Tình cười nói.
- Anh nói chuyện thật làm ra vẻ không ít, anh cũng không lớn hơn tôi được vài tuổi, làm gì đem bản thân mình biến thành giống như cán bộ thành thục làm gì?
Uông Tình có chút không vừa ý nói.
- Thì tôi vốn là cán bộ mà!
Diệp Khai cười đáp.
Diệp Khai vừa nói như vậy hai cô gái cũng bật cười, nghe qua thật sự có ý tứ, mọi người nhìn qua thấy bằng tuổi nhau, chênh lệch không bao nhiêu, trong khi các nàng còn đi học đại học mà Diệp Khai đã là cán bộ cấp chính sảnh rồi.
- Nghe nói thân phận cán bộ này của anh là do chính Phương lão chỉ định hay sao?
Cố Miêu Miêu có chút tò mò hỏi thăm.
- Đó chỉ là tin vịt mà thôi.
Diệp Khai tự nhiên khó thể nói rõ nguyên nhân bên trong.
- Đây đều là nhờ tôi vất vả sửa đường ở Giang Trung, làm ra được đại thành tích nên được trả thù lao. Về phần nói tới cấp chính sảnh, đây là vì khen ngợi tôi có tính kiến thiết khai sáng ra tân khu Thánh Vương.
- Nghe nói Liêu Đông Ngưu Lam Sơn xuống đài cũng có quan hệ với anh.
Uông Tình không hổ là con gái của trọng tướng quân đội, ngay cả bát quái này mà nàng cũng hay biết.
- Những chuyện này chỉ là chuyện phiếm không có căn cứ, không thể nói loạn.
Diệp Khai đương nhiên không thể thừa nhận những chuyện này, lập tức nghiêm mặt nói:
- Với tư cách đảng viên, chúng ta phải nghiêm khắc yêu cầu mình tự chủ, không được truyền lời đồn đãi, không tin đồn đãi, kiên quyết cùng những phần tử chủ nghĩa cơ hội có dụng tâm kín đáo làm đấu tranh, bảo trì cục diện đoàn kết yên ổn đến không dễ dàng.
- Ha ha, lời nói vừa rồi của anh thật chẳng khác gì lúc cha tôi nói chuyện.
Uông Tình che miệng cười nói.
Tính cách của Uông Tình có vẻ hoạt bát hơn một ít, bằng không cũng sẽ không cả gan đi đùa giỡn Diệp Khai, một cô gái bình thường sẽ không dám lớn gan như vậy, Diệp Khai xem chừng cá tính kia của nàng nhất định là bị cha nàng ảnh hưởng nhiều một ít.
Xem mái tóc của nàng có vẻ mượt mà, nhưng lại thích để tóc ngắn, một phương diện có thể bị bầu không khí quân đội ảnh hưởng, một phương diện khác cũng không bài trừ chính tính cách của nàng có chút phóng khoáng, cho nên không thích tốn thời gian chăm sóc tóc dài, tuy để tóc dài sẽ làm nàng đẹp mắt hơn không ít.
- Nói chuyện phiếm với tôi, có phải cảm thấy tâm tình buông lỏng hơn hay không?
Diệp Khai hỏi.
- Tôi cảm giác là do tác dụng của rượu mà thôi.
Uông Tình cười nói, không chịu thừa nhận hai nàng ưa thích tán gẫu với Diệp Khai.
Cố Miêu Miêu nghe hai người nói vậy, không tự chủ được cầm chai bia trên bàn uống một ngụm, nàng bỗng nhiên rất ưa thích cảm giác sảng khoái như thế này, trước kia nàng luôn cảm thấy tính cách của Uông Tình hơi giống con trai, nhưng hôm nay lại cảm thấy kỳ thật tính cách như vậy cũng rất tốt, có vẻ sáng sủa vui tươi, tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.
Nếu như nàng sớm có thể hiểu được đạo lý này có lẽ sinh hoạt của nàng sẽ vui thú đủ màu sắc hơn nhiều đi?
Cố Miêu Miêu thở dài, lại uống một hớp bia.
- Miêu Miêu có tâm sự đi…
Diệp Khai liếc mắt nhìn Cố Miêu Miêu, cảm thấy nội tâm cô bé này tựa hồ tâm sự nặng nề, liền thuận miệng hỏi một câu.
Cho dù hắn không đồng ý với cách làm của Cố lão, càng không hảo cảm đối với phẩm tính của Hồ Hán, nhưng đối với cô bé này mà nói lại không có ác cảm gì, chỉ nhìn thấy nàng sau khi đã biết được chân tướng trên báo chí liền chạy ra ngoài vùi đầu buồn bực uống rượu, là có thể rõ ràng tính cách bản thân nàng như thế nào.
Cô gái không muốn thông đồng làm bậy với kẻ tiểu nhân ti tiện như Hồ Hán, đương nhiên không phải là cô gái xấu tính, hơn nữa rất đáng được kính nể, ở trong thế giới thực tế như bây giờ, thật sự là rất khó được.
- Nàng có ý định bỏ nhà đi rồi…
Không đợi Cố Miêu Miêu nói chuyện, Uông Tình chợt mở miệng.
- Cô…Tôi còn trông cậy vào cỗ giúp tôi giữ bí mật đâu…
Cố Miêu Miêu bị Uông Tình vạch trần bí mật cảm thấy vô cùng tức giận, hận không thể đánh cho nàng một trận mới hả dạ.
Bỏ nhà đi, bình thường đều phải tiến hành thật lén lút, sao có thể la to bên ngoài như vậy, nói tôi muốn bỏ nhà đi, nói như vậy không chừng còn chưa kịp thu xếp hành lý đã bị người nhà nhốt trở lại.
Cố Miêu Miêu đã có quyết định đi Anh quốc du học, đương nhiên không hi vọng bởi vì nhất thời sơ sẩy để lộ tin tức mà làm dự định của mình bị thất bại.
Nàng không muốn tiếp tục đối mặt với Hồ Hán là một nguyên nhân, ngoài ra muốn ra nước ngoài học thêm kiến thức, học thêm tri thức trở về, đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu, nhìn bề ngoài của Cố Miêu Miêu có vẻ nhu nhược kiều mỵ, nhưng tính tình không hề mềm yếu, một khi nàng đã quyết định sự tình gì, nhất định sẽ kiên trì.
Dù sao học xong đại học lại phải lập tức lập gia đình, sau đó giúp chồng dạy con, đi theo sinh hoạt kiểu truyền thống như vậy cũng không phải cuộc sống mà nàng muốn có.
- Thật sao? Định đi đâu?
Diệp Khai nghe xong cũng cảm thấy có chút giật mình, hắn thật không ngờ một cô gái như Cố Miêu Miêu lại có thể suy nghĩ chuyện tiền đồ của mình phóng khoáng như vậy, theo bề ngoài của nàng xác thực là không thể nhìn ra, đoán chừng người nhà của nàng cũng chưa chắc nghĩ đến, một cô gái thoạt nhìn phi thường nhu thuận lại có được chủ trương như thế.
- Tôi đã nhận được thư mời của trường đại học Oxford, nhưng chỉ là chưa quyết định.
Cố Miêu Miêu cũng không biết vì sao lại cảm thấy Diệp Khai là người đáng tin cậy, liền đem chuyện của mình tâm sự:
- Lần này sau khi chuyện kia phát sinh, tôi đã quyết định nếu như không thể dựa theo ý muốn của mình mà đi làm chuyện mình muốn làm, như vậy cuộc sống còn gì ý nghĩa? Gia đình như chúng ta, vốn thật khó tìm được tình yêu thật sự rồi, đã như vậy vì sao không thể phấn đấu trong sự nghiệp, xem như là hoàn thành nguyện vọng nhiều năm của bản thân mình.
Diệp Khai nghe xong, gật nhẹ đầu, trong nội tâm vô cùng đồng cảm.
Kỳ thật những thế gia đại tộc trong thủ đô, quan hệ thông gia diễn ra rất nhiều, đơn giản là chính trị liên minh, hoặc là hợp tác kinh tế, hoặc là có tình huống như làm con tin, tuy tình huống cuối cùng nghe qua thật không thể tưởng tượng, nhưng cũng có, chỉ là không nhiều mà thôi.
Càng nhiều là kết hợp con tin, chủ yếu là áp đảo đối phương trên tâm lý hòa khí, cũng giống như ở thời cổ đại, hai nước giao chiến một phương thua, bị ép đưa công chúa đi hòa thân, đây là một loại biểu hiện xem như khuất nhục.
/1169
|