- Được!
Mộc Uyển Dung gật nhẹ đầu, sau đó đứng lên nói với hai vợ chồng Diệp Tử Bình:
- Diệp bí thư, Diệp phu nhân, tôi xin cáo từ!
- Tốt, về sau thường đến nhà chơi.
Diệp Tử Bình gật đầu nói:
- Tiểu Khai, đưa tiễn khách nhân.
Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung đi ra cửa lớn, Mộc Uyển Dung oán giận trách móc:
- Làm em sợ muốn chết, cha mẹ anh như thế nào lại đột nhiên trở về vậy? Anh cũng không nói cho em biết một tiếng, may mắn không làm ra chuyện gì xấu hổ gây nên trò cười.
- Anh cũng không biết chuyện cha mẹ trở về, vừa đi vào cửa thì mới nhìn thấy được.
Diệp Khai giải thích:
- Nhưng cũng không có gì đâu, ở bên ngoài cha anh là lãnh đạo, trở về nhà cũng bình thường thôi, hơn nữa tính tình cha anh vốn không hề có chút cái giá nào đâu.
Lời mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Mộc Uyển Dung vẫn có chút bất an, dù sao đó là ủy viên Cục chính trị trung ương, mang tới áp lực tinh thần cho người khác không nhỏ.
Nàng cũng rất lo lắng mình có mang tới ấn tượng không tốt nào đó cho Diệp Tử Bình hay không, dù sao hiện giờ đã là buổi tối, cô nam quả nữ lại đi theo Diệp Khai sống chung một chỗ, hơn nữa nhìn bộ dạng liền biết nàng mới tắm rửa xong, ai biết người ta sẽ có ý nghĩ như thế nào về nàng chứ?
Một khi đã như vậy, Mộc Uyển Dung càng cảm thấy vô cùng lo lắng, e sợ sẽ bị Diệp Tử Bình dán tấm nhãn không chịu nổi trọng dụng lên người mình.
- Ha ha, em không cần lo lắng vấn đề này.
Diệp Khai hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, liền nở nụ cười:
- Về công em xem như là cán bộ trong đội ngũ của anh, về tư em là nữ nhân của anh, đương nhiên có anh bảo hộ, chuyện khác em không cần hao tâm tốn sức đi suy nghĩ, làm tốt chuyện của mình là được rồi.
Mộc Uyển Dung nghe xong, gật nhẹ đầu, nhưng trong nội tâm cuối cùng vẫn có chút thấp thỏm.
Nàng lái xe xuống núi, trực tiếp quay về trong nhà mình, để xe ngay trong sân viện.
Cha mẹ của Mộc Uyển Dung đã sớm đứng ngay cửa ra vào, nhìn con gái đỗ xe.
- Tại sao lại lái xe quay trở về?
Mộc Liên có chút tò mò hỏi con gái.
- Dạ, dù sao còn phải ở lại thủ đô thêm hai ngày, mượn xe sử dụng thôi.
Mộc Uyển Dung hồi đáp.
- Con đi ra ngoài không phải mặc bộ đồ này…
Mộc Liên lập tức phát hiện ra vấn đề.
- Dạ, bộ đồ kia bị rách rồi, rời khỏi nhà mới phát hiện.
Mộc Uyển Dung tùy tiện biên một lý do.
- Bị rách sao? Không có lý nào đâu, mẹ thường xuyên bỏ long não vào đấy…
Mộc Liên nghe xong khẽ giật mình, thực sự không ngờ Mộc Uyển Dung chỉ tùy tiện bịa chuyện mà thôi, bà còn định đi vào kiểm tra lại tủ quần áo, muốn tìm xem có trùng mối gì hay không.
Thấy vợ mình vẫn còn xoắn xuýt trong chuyện này, Lý Chiêu Hoa bèn lôi kéo tay áo của bà, ra dấu cho bà đừng hỏi nhiều.
Mộc Liên thoáng ngơ ngác, sau đó liền kịp hiểu ra, trong lòng tự nhủ mình đúng là lo lắng quá nhiều.
Kỳ thật con gái đã lớn như vậy rồi, thậm chí đã làm tới nữ chủ tịch thành phố, cán bộ cấp chính sảnh, có chuyện gì mà chưa từng gặp qua, làm gì phải chuyên chú hỏi han chuyện riêng của con gái làm chi? Chỉ cần con gái tự cảm thấy vui vẻ là được rồi.
Đã thấy con gái gặp phải cuộc hôn nhân thất bại, như vậy người nhà cũng đừng để ý chuyện nàng tự đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, chỉ cần nàng vui vẻ, cao hứng hạnh phúc là quá đủ.
- Có phải tôi đã già nên trở nên hồ đồ rồi không?
Mộc Liên hỏi Lý Chiêu Hoa.
- Vậy thì không tới mức, tầm mắt phụ nữ luôn eo hẹp một chút, đây là thiên tính tạo thành thôi.
Lý Chiêu Hoa hồi đáp.
- Hứ!
Mộc Liên nguýt chồng.
Nhưng con gái trở về, một nhà ba người ngồi vây quanh một chỗ, cùng nhau trò chuyện vui vẻ.
- Khi nào có thời gian rảnh rỗi, hay là quay về phía nam một chuyến đi, đã bao nhiêu năm không có dịp quay về rồi.
Mộc Liên bỗng nhiên nghĩ tới quê hương của mình, nhà sàn trên núi, còn có thôn trại, thành cổ mấy trăm năm lịch sử, cũng có chút cảm thán.
Lúc trước đi tới thủ đô phát triển, đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều ấn tượng đều đã trở thành mơ hồ, thế cho nên Mộc Uyển Dung cũng thật mờ mịt đối với quê quán của mẹ nàng, chỉ là treo một thân phận dân tộc thiểu số mà thôi.
- Chắc chắn sẽ có cơ hội, hiện tại xe lửa đi bên kia đã tương đối dễ dàng, chỉ là tốc độ tương đối chậm, đến lúc đó có thể cân nhắc ngồi phi cơ đi qua, rút ngắn được đường đi một chút.
Lý Chiêu Hoa nói ra:
- Nếu như ngồi xe lửa đi qua, có thể đem người mệt chết!
Đi phi cơ dù sao vẫn rất thuận tiện, nhưng muốn đi về quê hương của Mộc Liên cũng phải tốn ba ngày chạy xe ô tô, dù sao đường núi khó đi, tốc độ không thể nhanh chóng.
- Những chuyện này để nói sau đi, chuyện của con gái còn chưa được giải quyết, trong lòng tôi thủy chung không cách nào yên ổn được.
Mộc Liên lắc đầu nói.
- Chuyện của con tạm thời cứ để vậy đi, ngày sau hãy nói!
Mộc Uyển Dung không nguyện ý nhắc tới loại chuyện này.
Đối với Lâm Uy, trước kia mặc dù nói đã không còn cảm tình, nhưng cũng không tới mức chán ghét đến như vậy, nhưng trải qua chuyện hôm nay, Mộc Uyển Dung xem như triệt để oán hận hắn tới tận cùng.
Nhớ tới Lâm Uy, trong lòng Mộc Uyển Dung có chút lo lắng, cũng không biết Diệp Khai đã đánh hắn tới thế nào đây? Nếu thật sự gây ra án mạng, thật đúng là không thể dàn xếp êm thấm.
Trong lúc nói chuyện, di động của nàng chợt vang lên.
Mộc Uyển Dung tiếp điện thoại, chân mày chợt nhíu lại.
- Sao anh không chết luôn đi?
Mộc Uyển Dung ngừng trong chốc lát, liền hung hăng mắng to một câu, sau đó cúp điện thoại.
- Ai?
Nghe được con gái mắng lớn tiếng như vậy, Mộc Liên cùng Lý Chiêu Hoa đều nhìn nhau.
- Tên súc sinh Lâm Uy kia!
Sắc mặt Mộc Uyển Dung thật khó coi đáp.
Sự tình hôm nay Mộc Uyển Dung tự nhiên không tiện nói rõ với cha mẹ mình, chỉ là cơn tức trong lòng nuốt không trôi.
Vừa rồi Lâm Uy gọi điện thoại tới, kêu gào muốn tìm nàng tính sổ, còn nói muốn tìm Diệp Khai thanh toán, Mộc Uyển Dung thật sự không tin sau khi đã biết được bối cảnh cường đại của Diệp Khai, nàng không tin Lâm Uy có được lá gan dám đi tìm Diệp Khai khiêu chiến.
Những nhân vật lăn lộn trong thủ đô này, người nào mà không hiểu rõ ràng tình huống của Diệp gia, Lâm Uy làm gì có bản lĩnh đi tìm Diệp gia đối đầu? Đơn giản chỉ là ngoài miệng la hét vài tiếng, gào to một chút mà thôi.
- Ai, chuyện ly hôn này không giải quyết, thật sự là phiền toái!
Mộc Liên cũng không chút hảo cảm với Lâm Uy, lúc này nghe được tự nhiên cảm thấy thật phiền muộn, nhân sinh cuộc sống của con gái bà đúng là bị hủy trong tay thứ người như thế.
Nhưng bà nhìn vào mặt Mộc Uyển Dung một lát, chợt cảm thấy tuy rằng sắc mặt nàng đang giận dữ, nhưng lại hồng nhuận phơn phớt dị thường, khí sắc thật tốt, rõ ràng là bộ dáng mới cùng nam nhân trải qua chuyện kia, trong lòng không khỏi cảm thấy lộp bộp, chẳng lẽ con gái ở bên ngoài đã có người rồi sao?
Mộc Uyển Dung gật nhẹ đầu, sau đó đứng lên nói với hai vợ chồng Diệp Tử Bình:
- Diệp bí thư, Diệp phu nhân, tôi xin cáo từ!
- Tốt, về sau thường đến nhà chơi.
Diệp Tử Bình gật đầu nói:
- Tiểu Khai, đưa tiễn khách nhân.
Diệp Khai cùng Mộc Uyển Dung đi ra cửa lớn, Mộc Uyển Dung oán giận trách móc:
- Làm em sợ muốn chết, cha mẹ anh như thế nào lại đột nhiên trở về vậy? Anh cũng không nói cho em biết một tiếng, may mắn không làm ra chuyện gì xấu hổ gây nên trò cười.
- Anh cũng không biết chuyện cha mẹ trở về, vừa đi vào cửa thì mới nhìn thấy được.
Diệp Khai giải thích:
- Nhưng cũng không có gì đâu, ở bên ngoài cha anh là lãnh đạo, trở về nhà cũng bình thường thôi, hơn nữa tính tình cha anh vốn không hề có chút cái giá nào đâu.
Lời mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng Mộc Uyển Dung vẫn có chút bất an, dù sao đó là ủy viên Cục chính trị trung ương, mang tới áp lực tinh thần cho người khác không nhỏ.
Nàng cũng rất lo lắng mình có mang tới ấn tượng không tốt nào đó cho Diệp Tử Bình hay không, dù sao hiện giờ đã là buổi tối, cô nam quả nữ lại đi theo Diệp Khai sống chung một chỗ, hơn nữa nhìn bộ dạng liền biết nàng mới tắm rửa xong, ai biết người ta sẽ có ý nghĩ như thế nào về nàng chứ?
Một khi đã như vậy, Mộc Uyển Dung càng cảm thấy vô cùng lo lắng, e sợ sẽ bị Diệp Tử Bình dán tấm nhãn không chịu nổi trọng dụng lên người mình.
- Ha ha, em không cần lo lắng vấn đề này.
Diệp Khai hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, liền nở nụ cười:
- Về công em xem như là cán bộ trong đội ngũ của anh, về tư em là nữ nhân của anh, đương nhiên có anh bảo hộ, chuyện khác em không cần hao tâm tốn sức đi suy nghĩ, làm tốt chuyện của mình là được rồi.
Mộc Uyển Dung nghe xong, gật nhẹ đầu, nhưng trong nội tâm cuối cùng vẫn có chút thấp thỏm.
Nàng lái xe xuống núi, trực tiếp quay về trong nhà mình, để xe ngay trong sân viện.
Cha mẹ của Mộc Uyển Dung đã sớm đứng ngay cửa ra vào, nhìn con gái đỗ xe.
- Tại sao lại lái xe quay trở về?
Mộc Liên có chút tò mò hỏi con gái.
- Dạ, dù sao còn phải ở lại thủ đô thêm hai ngày, mượn xe sử dụng thôi.
Mộc Uyển Dung hồi đáp.
- Con đi ra ngoài không phải mặc bộ đồ này…
Mộc Liên lập tức phát hiện ra vấn đề.
- Dạ, bộ đồ kia bị rách rồi, rời khỏi nhà mới phát hiện.
Mộc Uyển Dung tùy tiện biên một lý do.
- Bị rách sao? Không có lý nào đâu, mẹ thường xuyên bỏ long não vào đấy…
Mộc Liên nghe xong khẽ giật mình, thực sự không ngờ Mộc Uyển Dung chỉ tùy tiện bịa chuyện mà thôi, bà còn định đi vào kiểm tra lại tủ quần áo, muốn tìm xem có trùng mối gì hay không.
Thấy vợ mình vẫn còn xoắn xuýt trong chuyện này, Lý Chiêu Hoa bèn lôi kéo tay áo của bà, ra dấu cho bà đừng hỏi nhiều.
Mộc Liên thoáng ngơ ngác, sau đó liền kịp hiểu ra, trong lòng tự nhủ mình đúng là lo lắng quá nhiều.
Kỳ thật con gái đã lớn như vậy rồi, thậm chí đã làm tới nữ chủ tịch thành phố, cán bộ cấp chính sảnh, có chuyện gì mà chưa từng gặp qua, làm gì phải chuyên chú hỏi han chuyện riêng của con gái làm chi? Chỉ cần con gái tự cảm thấy vui vẻ là được rồi.
Đã thấy con gái gặp phải cuộc hôn nhân thất bại, như vậy người nhà cũng đừng để ý chuyện nàng tự đi tìm hạnh phúc thuộc về mình, chỉ cần nàng vui vẻ, cao hứng hạnh phúc là quá đủ.
- Có phải tôi đã già nên trở nên hồ đồ rồi không?
Mộc Liên hỏi Lý Chiêu Hoa.
- Vậy thì không tới mức, tầm mắt phụ nữ luôn eo hẹp một chút, đây là thiên tính tạo thành thôi.
Lý Chiêu Hoa hồi đáp.
- Hứ!
Mộc Liên nguýt chồng.
Nhưng con gái trở về, một nhà ba người ngồi vây quanh một chỗ, cùng nhau trò chuyện vui vẻ.
- Khi nào có thời gian rảnh rỗi, hay là quay về phía nam một chuyến đi, đã bao nhiêu năm không có dịp quay về rồi.
Mộc Liên bỗng nhiên nghĩ tới quê hương của mình, nhà sàn trên núi, còn có thôn trại, thành cổ mấy trăm năm lịch sử, cũng có chút cảm thán.
Lúc trước đi tới thủ đô phát triển, đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều ấn tượng đều đã trở thành mơ hồ, thế cho nên Mộc Uyển Dung cũng thật mờ mịt đối với quê quán của mẹ nàng, chỉ là treo một thân phận dân tộc thiểu số mà thôi.
- Chắc chắn sẽ có cơ hội, hiện tại xe lửa đi bên kia đã tương đối dễ dàng, chỉ là tốc độ tương đối chậm, đến lúc đó có thể cân nhắc ngồi phi cơ đi qua, rút ngắn được đường đi một chút.
Lý Chiêu Hoa nói ra:
- Nếu như ngồi xe lửa đi qua, có thể đem người mệt chết!
Đi phi cơ dù sao vẫn rất thuận tiện, nhưng muốn đi về quê hương của Mộc Liên cũng phải tốn ba ngày chạy xe ô tô, dù sao đường núi khó đi, tốc độ không thể nhanh chóng.
- Những chuyện này để nói sau đi, chuyện của con gái còn chưa được giải quyết, trong lòng tôi thủy chung không cách nào yên ổn được.
Mộc Liên lắc đầu nói.
- Chuyện của con tạm thời cứ để vậy đi, ngày sau hãy nói!
Mộc Uyển Dung không nguyện ý nhắc tới loại chuyện này.
Đối với Lâm Uy, trước kia mặc dù nói đã không còn cảm tình, nhưng cũng không tới mức chán ghét đến như vậy, nhưng trải qua chuyện hôm nay, Mộc Uyển Dung xem như triệt để oán hận hắn tới tận cùng.
Nhớ tới Lâm Uy, trong lòng Mộc Uyển Dung có chút lo lắng, cũng không biết Diệp Khai đã đánh hắn tới thế nào đây? Nếu thật sự gây ra án mạng, thật đúng là không thể dàn xếp êm thấm.
Trong lúc nói chuyện, di động của nàng chợt vang lên.
Mộc Uyển Dung tiếp điện thoại, chân mày chợt nhíu lại.
- Sao anh không chết luôn đi?
Mộc Uyển Dung ngừng trong chốc lát, liền hung hăng mắng to một câu, sau đó cúp điện thoại.
- Ai?
Nghe được con gái mắng lớn tiếng như vậy, Mộc Liên cùng Lý Chiêu Hoa đều nhìn nhau.
- Tên súc sinh Lâm Uy kia!
Sắc mặt Mộc Uyển Dung thật khó coi đáp.
Sự tình hôm nay Mộc Uyển Dung tự nhiên không tiện nói rõ với cha mẹ mình, chỉ là cơn tức trong lòng nuốt không trôi.
Vừa rồi Lâm Uy gọi điện thoại tới, kêu gào muốn tìm nàng tính sổ, còn nói muốn tìm Diệp Khai thanh toán, Mộc Uyển Dung thật sự không tin sau khi đã biết được bối cảnh cường đại của Diệp Khai, nàng không tin Lâm Uy có được lá gan dám đi tìm Diệp Khai khiêu chiến.
Những nhân vật lăn lộn trong thủ đô này, người nào mà không hiểu rõ ràng tình huống của Diệp gia, Lâm Uy làm gì có bản lĩnh đi tìm Diệp gia đối đầu? Đơn giản chỉ là ngoài miệng la hét vài tiếng, gào to một chút mà thôi.
- Ai, chuyện ly hôn này không giải quyết, thật sự là phiền toái!
Mộc Liên cũng không chút hảo cảm với Lâm Uy, lúc này nghe được tự nhiên cảm thấy thật phiền muộn, nhân sinh cuộc sống của con gái bà đúng là bị hủy trong tay thứ người như thế.
Nhưng bà nhìn vào mặt Mộc Uyển Dung một lát, chợt cảm thấy tuy rằng sắc mặt nàng đang giận dữ, nhưng lại hồng nhuận phơn phớt dị thường, khí sắc thật tốt, rõ ràng là bộ dáng mới cùng nam nhân trải qua chuyện kia, trong lòng không khỏi cảm thấy lộp bộp, chẳng lẽ con gái ở bên ngoài đã có người rồi sao?
/1169
|