- Thôi được rồi, không cần phải quá lãng phí thời gian điều tra ả ta làm gì, dù sao thì mục đích của chúng ta là tên giấu mặt sau lưng.
Diệp Khai nói
- Nếu đã chắc chắn đó là Hồ gia ở Kinh thành thì tạm thời có thể bỏ qua nhân vật phụ này, nhưng Hồ gia này có tư cách gì để đấu với nhà họ Diệp ta chứ?
Hồ gia này tuy là thế gia Kinh thành nhưng trước giờ chưa từng có ai là lãnh đạo trên cấp phó nhà nước, cấp Chánh bộ thì cũng được vài người, cấp bậc không thể so sánh với nhà họ Diệp, vì thế Diệp Khai thấy rất tò mò, muốn biết tại sao bọn họ lại dám gây phiền phức cho nhà họ Diệp mình.
Phải biết rằng, lần này người muốn đến thay vị trí của Diệp Khai cũng là người nhà họ Hồ đó.
- Thế lực nhà họ Hồ này tuy có kém một chút nhưng cái tên trẻ tuổi tên Hồ Hán đó thì đúng là có chút bản lãnh, người này có được cháu gái của một vị nguyên lão nên từ đó nhà họ Hồ mới thuyền lên theo nước, leo lên được vị thế cũng khá mạnh, nếu cứ đà này năm năm nữa thì trong đám anh em thân tộc này ít nhất sẽ có ba tên leo đến cấp Chánh bộ.
Lê Thúc làm bên công tác tình báo, đương nhiên khá rõ những việc thế này, nên lập tức giải thích những nguyên nhân trong đó.
- Hồ Hán? Chính là tên muốn thay vị trí của cháu hay sao?
Diệp Khai nghe xong lập tức hỏi.
- Ha ha, cậu cũng biết rồi sao?
Lê thúc cười hỏi.
- Không ngờ mọi người đều biết, chỉ mình cháu là không biết gì thôi phải không?
Diệp Khai tỏ vẻ bất mãn nói.
- Nói sớm cho cháu cũng chẳng có ý nghĩa gì, đồ loạn nhân ý mà.
Lê thúc giải thích ngắn gọn.
- Cũng không thể nói vậy được, cháu cũng đâu phải người không chịu được đả kích?
Diệp Khai nói,
- Nếu như biết sớm một chút thì sẽ có lợi hơn cho tình hình của cháu.... Lúc này tuy cũng được biết chuyện này từ ba cháu nhưng dù sao cũng có chút gấp gáp nên chỉ có thể giở chút thủ đoạn khiến đối phương không đối phó được mà để lộ ra chênh vênh, từ đó mà bị đánh gục.
- Lẽ nào cháu định không đánh mà làm hạ binh lực đối phương sao?
Lê thúc cười nói tiếp,
- Không được đâu, vậy chỉ khiến đối phương càng thêm đề phòng thôi. Cháu thử nghĩ xem ở cái tuổi này của cháu còn có ai xuất sắc hơn cháu chứ? Hồ Hán tuy được nhiều người khen ngợi, nói hắn có tác phong lãnh đạo, chú thấy đó cũng chỉ là vô nghĩa, nhưng tên tiểu tử đó quả cũng rất nham hiểm, tính khí bình thản vững chắc, nếu như cháu muốn đối phó với hắn thì tốt nhất phải cẩn thận một chút, nếu không thì trộm gà không thành lại mất thêm nắm gạo thì quả không đáng.
- Có thông tin gì về hắn không? Gửi cho cháu xem.
Diệp Khai nói.
- Có thì có nhưng cũng không nhiều, mà chú thấy thông tin cá nhân cũng không nhất định là tất cả về người này.
Lê thúc nói,
- Vì thế chú hy vọng cháu có thể dùng con mắt của mình để phán đoán, chứ đừng nên bị những thông tin đó gây ra ảo giác, đó không phải là điều mà chú muốn.
- Cháu hiểu mà, cảm ơn chú, Lê thúc.
Diệp Khai bày tỏ sự cảm ơn chân thành của mình.
Đối với Lê thúc, nhân vật đặc biệt trước này luôn đứng về phía Diệp gia, Diệp Khai cũng rất có tình cảm, thực ra trước giờ nhà họ Diệp chưa từng coi Lê thúc là người ngoài.
Sau khi nói chuyện với Lê thúc, Diệp Khai thấy mình không thể bỏ qua chuyện này được.
Lê thúc làm việc trong cơ quan tình báo đã lâu năm rồi, nên cũng gặp đủ loại người, đánh giá của ông về người tên Hồ Hán đó cũng rất cao nên Diệp Khai cũng không thể không cảnh giác.
Diệp Khai không bao giờ coi thường những đối thủ tiềm ẩn, đặc biệt là tên Hồ Hán này lại xuất hiện khá bất ngờ, trước giờ trong trí nhớ của Diệp Khai chưa từng có cái tên này, vì thế mà điều này khiến y có chút kinh ngạc.
Nếu như tên Hồ Hán này quả thật vừa có năng lực, vừa có dã tâm lại có người đỡ sau lưng thì trong trí nhớ của mình không thể không có chút ấn tượng gì về hắn được, lúc này không thể phát hiện ra chút tung tích gì chỉ có thể nói lên một điều, người này hoặc do có được những biến hóa do hiệu ứng hồ điệp hoặc là sau đó đã tìm đến ban bộ bảo mật nên mới không để người khác biết về mình, một khả năng khác nữa là người này dừng lại giữa đường do có việc gì đó mà mất đi động lực đi tiếp chẳng hạn.
Đương nhiên rồi, lúc này Diệp Khai giày vò một vùng đất mới Thánh Vương như vậy thì nhất định không ít người để ý đến, nhưng nếu không phải người có máu mặt thì sẽ không dám ra tay, vì dù sao nhà họ Diệp này đâu phải hạng ăn chay, số người có tư cách có năng lực động tay đến tuyệt đối không vượt quá số ngón trên một bàn tay.
Nhưng thực tế người ra tay lại là Hồ gia được một vị nguyên lão nào đó nâng đỡ, điều này khiến Diệp Khai phải cân nhắc xem mình phải làm thế nào mới là tốt nhất.
Nói thật là giả sử có là nhân vật nào được bất cứ ai trong Uỷ ban thường vụ nâng đỡ thì Diệp Khai cũng không cần e dè, bởi địa vị mọi người cũng đều ngang nhau, nhà họ Diệp thậm chí có vẻ mạnh hơn một bậc, vì thế mọi người thi triển các loại thủ đoạn thông thiên của mình so tài cao thấp là được rồi, nhưng lúc này lại bọ đám lão đầu tử đứng đằng sau đối phó thì y không thể không cẩn thận thận trọng được, nếu không mâu thuẫn mà lại bị lây sang người cha Diệp Tử Bình của y thì đúng là hậu quả khó lường.
Những thông tin cá nhân về Hồ Hán nhanh chóng được chuyển đến.
Diệp Khai sắp xếp lại rồi cất vào trong cặp giấy tờ, sau đó y chậm dãi ra ngoài, đến ngồi xuống trong đại sảnh lầu hai quán rượu, vừa uống trà vừa mở những thông tin về người tên Hồ Hán đó ra xem hắn rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Lúc này trời vẫn còn sớm, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ rọi vào trong đại sảnh.
Diệp Khai ngồi bên chiếc bàn lớn cạnh cửa sổ, vừa uống trà vừa cầm bút khoanh khoanh gạch gạch trên đám giấy tờ.
Y xem một hồi lâu, phát hiện lí lịch tên Hồ Hán này cũng rất đầy đủ, thời trẻ thành tích của hắn cũng rất khá, mười sáu tuổi thi đỗ đại học Bắc Thanh, hai mươi tuổi bắt đầu ra làm việc trong ngành doanh nghiệp quốc doanh, hai mươi hai tuổi tham gia trợ giúp vùng biên cương, một năm sau lại trở lại một huyện gần Kinh đô nhậm chức, năm hai mươi lăm được điều vào Bộ ủy Trung ương, đương nhiệm một chức vụ cấp sở, đến năm hai mươi tám lại tạm dừng công tác đến một thành phố phía nam tu tiến bồi dưỡng, cấp Chánh sở, hai năm sau lại trở lại Bộ ủy Trung ương đương nhiệm chức vụ cấp Phó bộ đến tận bây giờ.
Nhìn thông tin lý lịch này của Hồ Hán thì sự nghiệp của hắn cũng bình bình ổn định, chưa hề thấy có trải qua sóng gió gì lớn, từ quá trình công tác mười năm trở lại đây của hắn thì có thể thấy hắn đảm nhiệm chức vụ cấp Phó sở này cũng rất chu toàn thật thà, nên khó mà tìm ra được tật xấu của hắn.
Đâu giống như Diệp Khai này, mới có mười chín tuổi đã leo đến chức cấp Phó sở, nói ra thì đúng là khiến người ta phải giật mình.
Diệp Khai nói
- Nếu đã chắc chắn đó là Hồ gia ở Kinh thành thì tạm thời có thể bỏ qua nhân vật phụ này, nhưng Hồ gia này có tư cách gì để đấu với nhà họ Diệp ta chứ?
Hồ gia này tuy là thế gia Kinh thành nhưng trước giờ chưa từng có ai là lãnh đạo trên cấp phó nhà nước, cấp Chánh bộ thì cũng được vài người, cấp bậc không thể so sánh với nhà họ Diệp, vì thế Diệp Khai thấy rất tò mò, muốn biết tại sao bọn họ lại dám gây phiền phức cho nhà họ Diệp mình.
Phải biết rằng, lần này người muốn đến thay vị trí của Diệp Khai cũng là người nhà họ Hồ đó.
- Thế lực nhà họ Hồ này tuy có kém một chút nhưng cái tên trẻ tuổi tên Hồ Hán đó thì đúng là có chút bản lãnh, người này có được cháu gái của một vị nguyên lão nên từ đó nhà họ Hồ mới thuyền lên theo nước, leo lên được vị thế cũng khá mạnh, nếu cứ đà này năm năm nữa thì trong đám anh em thân tộc này ít nhất sẽ có ba tên leo đến cấp Chánh bộ.
Lê Thúc làm bên công tác tình báo, đương nhiên khá rõ những việc thế này, nên lập tức giải thích những nguyên nhân trong đó.
- Hồ Hán? Chính là tên muốn thay vị trí của cháu hay sao?
Diệp Khai nghe xong lập tức hỏi.
- Ha ha, cậu cũng biết rồi sao?
Lê thúc cười hỏi.
- Không ngờ mọi người đều biết, chỉ mình cháu là không biết gì thôi phải không?
Diệp Khai tỏ vẻ bất mãn nói.
- Nói sớm cho cháu cũng chẳng có ý nghĩa gì, đồ loạn nhân ý mà.
Lê thúc giải thích ngắn gọn.
- Cũng không thể nói vậy được, cháu cũng đâu phải người không chịu được đả kích?
Diệp Khai nói,
- Nếu như biết sớm một chút thì sẽ có lợi hơn cho tình hình của cháu.... Lúc này tuy cũng được biết chuyện này từ ba cháu nhưng dù sao cũng có chút gấp gáp nên chỉ có thể giở chút thủ đoạn khiến đối phương không đối phó được mà để lộ ra chênh vênh, từ đó mà bị đánh gục.
- Lẽ nào cháu định không đánh mà làm hạ binh lực đối phương sao?
Lê thúc cười nói tiếp,
- Không được đâu, vậy chỉ khiến đối phương càng thêm đề phòng thôi. Cháu thử nghĩ xem ở cái tuổi này của cháu còn có ai xuất sắc hơn cháu chứ? Hồ Hán tuy được nhiều người khen ngợi, nói hắn có tác phong lãnh đạo, chú thấy đó cũng chỉ là vô nghĩa, nhưng tên tiểu tử đó quả cũng rất nham hiểm, tính khí bình thản vững chắc, nếu như cháu muốn đối phó với hắn thì tốt nhất phải cẩn thận một chút, nếu không thì trộm gà không thành lại mất thêm nắm gạo thì quả không đáng.
- Có thông tin gì về hắn không? Gửi cho cháu xem.
Diệp Khai nói.
- Có thì có nhưng cũng không nhiều, mà chú thấy thông tin cá nhân cũng không nhất định là tất cả về người này.
Lê thúc nói,
- Vì thế chú hy vọng cháu có thể dùng con mắt của mình để phán đoán, chứ đừng nên bị những thông tin đó gây ra ảo giác, đó không phải là điều mà chú muốn.
- Cháu hiểu mà, cảm ơn chú, Lê thúc.
Diệp Khai bày tỏ sự cảm ơn chân thành của mình.
Đối với Lê thúc, nhân vật đặc biệt trước này luôn đứng về phía Diệp gia, Diệp Khai cũng rất có tình cảm, thực ra trước giờ nhà họ Diệp chưa từng coi Lê thúc là người ngoài.
Sau khi nói chuyện với Lê thúc, Diệp Khai thấy mình không thể bỏ qua chuyện này được.
Lê thúc làm việc trong cơ quan tình báo đã lâu năm rồi, nên cũng gặp đủ loại người, đánh giá của ông về người tên Hồ Hán đó cũng rất cao nên Diệp Khai cũng không thể không cảnh giác.
Diệp Khai không bao giờ coi thường những đối thủ tiềm ẩn, đặc biệt là tên Hồ Hán này lại xuất hiện khá bất ngờ, trước giờ trong trí nhớ của Diệp Khai chưa từng có cái tên này, vì thế mà điều này khiến y có chút kinh ngạc.
Nếu như tên Hồ Hán này quả thật vừa có năng lực, vừa có dã tâm lại có người đỡ sau lưng thì trong trí nhớ của mình không thể không có chút ấn tượng gì về hắn được, lúc này không thể phát hiện ra chút tung tích gì chỉ có thể nói lên một điều, người này hoặc do có được những biến hóa do hiệu ứng hồ điệp hoặc là sau đó đã tìm đến ban bộ bảo mật nên mới không để người khác biết về mình, một khả năng khác nữa là người này dừng lại giữa đường do có việc gì đó mà mất đi động lực đi tiếp chẳng hạn.
Đương nhiên rồi, lúc này Diệp Khai giày vò một vùng đất mới Thánh Vương như vậy thì nhất định không ít người để ý đến, nhưng nếu không phải người có máu mặt thì sẽ không dám ra tay, vì dù sao nhà họ Diệp này đâu phải hạng ăn chay, số người có tư cách có năng lực động tay đến tuyệt đối không vượt quá số ngón trên một bàn tay.
Nhưng thực tế người ra tay lại là Hồ gia được một vị nguyên lão nào đó nâng đỡ, điều này khiến Diệp Khai phải cân nhắc xem mình phải làm thế nào mới là tốt nhất.
Nói thật là giả sử có là nhân vật nào được bất cứ ai trong Uỷ ban thường vụ nâng đỡ thì Diệp Khai cũng không cần e dè, bởi địa vị mọi người cũng đều ngang nhau, nhà họ Diệp thậm chí có vẻ mạnh hơn một bậc, vì thế mọi người thi triển các loại thủ đoạn thông thiên của mình so tài cao thấp là được rồi, nhưng lúc này lại bọ đám lão đầu tử đứng đằng sau đối phó thì y không thể không cẩn thận thận trọng được, nếu không mâu thuẫn mà lại bị lây sang người cha Diệp Tử Bình của y thì đúng là hậu quả khó lường.
Những thông tin cá nhân về Hồ Hán nhanh chóng được chuyển đến.
Diệp Khai sắp xếp lại rồi cất vào trong cặp giấy tờ, sau đó y chậm dãi ra ngoài, đến ngồi xuống trong đại sảnh lầu hai quán rượu, vừa uống trà vừa mở những thông tin về người tên Hồ Hán đó ra xem hắn rốt cuộc có lai lịch thế nào.
Lúc này trời vẫn còn sớm, ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ rọi vào trong đại sảnh.
Diệp Khai ngồi bên chiếc bàn lớn cạnh cửa sổ, vừa uống trà vừa cầm bút khoanh khoanh gạch gạch trên đám giấy tờ.
Y xem một hồi lâu, phát hiện lí lịch tên Hồ Hán này cũng rất đầy đủ, thời trẻ thành tích của hắn cũng rất khá, mười sáu tuổi thi đỗ đại học Bắc Thanh, hai mươi tuổi bắt đầu ra làm việc trong ngành doanh nghiệp quốc doanh, hai mươi hai tuổi tham gia trợ giúp vùng biên cương, một năm sau lại trở lại một huyện gần Kinh đô nhậm chức, năm hai mươi lăm được điều vào Bộ ủy Trung ương, đương nhiệm một chức vụ cấp sở, đến năm hai mươi tám lại tạm dừng công tác đến một thành phố phía nam tu tiến bồi dưỡng, cấp Chánh sở, hai năm sau lại trở lại Bộ ủy Trung ương đương nhiệm chức vụ cấp Phó bộ đến tận bây giờ.
Nhìn thông tin lý lịch này của Hồ Hán thì sự nghiệp của hắn cũng bình bình ổn định, chưa hề thấy có trải qua sóng gió gì lớn, từ quá trình công tác mười năm trở lại đây của hắn thì có thể thấy hắn đảm nhiệm chức vụ cấp Phó sở này cũng rất chu toàn thật thà, nên khó mà tìm ra được tật xấu của hắn.
Đâu giống như Diệp Khai này, mới có mười chín tuổi đã leo đến chức cấp Phó sở, nói ra thì đúng là khiến người ta phải giật mình.
/1169
|