Lê thúc nói:
- Bởi vì chuyện này liên quan trọng đại, cho nên ta phải tự mình đến thành phố Minh Châu một chuyến, để an bài công việc một chút.
- Đã kinh động đến đồng chí Giang Thành và Vân thủ tướng?
Diệp Khai lại cả kinh.
- Ừ, chỉ là mấy phút đồng hồ.
Lê thúc hồi đáp:
- Đám Cảnh Lục Kỳ vừa xảy ra chuyện, người của Quốc an liền thấy sự việc nghiêm trọng, cho nên Tương Hiển Thông lạp tức báo cáo việc này với Vân thủ tướng, sau đó thì có Giang Thành đồng chí ở giữa câu thông, cho nên, ta mới tới nơi này.
- Người của Quốc an làm ra chuyện này, sao phải để cho Quân tình bộ chùi đít?
Diệp Khai đối với lần này biểu thị không hài lòng:
- Ban đầu người đang ở trên tay của ta, bọn họ lại nửa đường cướp đi, kết quả là xảy ra loại chuyện này, lại còn bắt người khác tới giải quyết hậu quả, có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Bộ trưởng Quốc an bộ Tương Hiển Thông, rõ ràng chính là người của Vân thủ tướng, hắn hành sự bất lực, Quốc an xảy ta tình huống lớn như vậy, vô kế khả thi, lại đi nhờ vả cấp trên, đem mầm tai họa chuyển qua cho Quân tình bộ, làm chuyện như vậy, thật sự khiến cho người ta có chút run rẩy.
Trong lòng Diệp Khai rất là xem thường những người không có trách nhiệm như vậy.
- Đây là chuyện mà lão gia tử đáp ứng.
Lê thúc hồi đáp:
- Hơn nữa, chuyện này cùng quân đội cũng có một chút liên quan.
- Gia gia đáp ứng tiếp nhận chuyện này?
Diệp Khai nghe xong, cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Hẳn là có một chút trao đổi lợi ích đi.
Lê thúc nói:
- Chuyện cụ thể ta không rõ ràng lắm, nhưng quả thật chuyện này cùng quân đội có chút quan hệ, căn cứ vào tình báo của Quốc an nắm giữ, ở xung quanh thành phố Minh Châu, quả thật có tồn tại một tổ chức gián điệp nghiêm mật, trừ điều tra về tình hình kinh tế ra, đối với hạm đội Đông Hải của chúng ra có ôm lòng ham muốn.
Nguyên lai, gần đây Quốc an bộ đã chú ý tới tình huống của Hoàng Tùng Minh, nhưng còn chưa tới trình độ động thủ bắt hắn, chẳng qua là cảm thấy hắn có một chút khả nghi, không nghĩ tới Diệp Khai lại động thủ, hơn nữa còn tìm ra nhiều đồ vật kinh người, cho nên Quốc an bộ liền đứng ngồi không yên.
Nếu như bọn họ lại không động thủ, có thể chuyện này liền bị cắt ngang, cho nên bọn họ mới mang Hoàng Tùng Minh đi.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, hành động bí mật của chính mình lại bị lộ ra, chẳng những Hoàng Tùng Minh bị giết, ngay cả đám người Cảnh Lục Kỳ cũng chết theo, toàn bộ đầu mối lần này liền bị chặt đứt.
Bộ trưởng Tương Hiển Thông gấp vô cùng, đành phải tìm Vân thủ tướng cầu cứu.
Vân thủ tướng cũng không ngờ tới tình huống này, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm đồng chí Giang Thành, khiến hắn phối hợp một chút, mời Quân tình bộ ra tay, giải quyết vấn đề này.
- Hiện tại tối trọng yếu chính là, Tương Hiển Thông cho rằng nội bộ của Quốc an có vấn đề, cho nên bọn họ bắt đầu ngừng điều tra, cho nên Quân tình bộ chúng ta nhất định phải động thủ.
Lê thúc nhìn Diệp Khai giải thích.
Nói đến nói đi, cũng là vì lợi ích quốc gia, cũng không thể nhìn Quốc an dùng lại, mình cũng không động thủ, cho dù Lê thúc không thích Quốc an, cũng chỉ có thể chính mình ra trận.
- Bên Quốc an có đầu mối gì không?
Diệp Khai hỏi.
- Có một chút đầu mối, nhưng còn chưa rõ đối phương có phải là cùng một nhóm hay không, không loại trừ phương pháp, phải tra xét từng nhóm.
Lê thúc nói:
- Xem ra ta phải ở Minh Châu một thời gian rồi.
Đối với nhân vật như bọn hắn mà nói, thật ra thì làm việc ở đâu cũng giống nhau.
Bất kể là một chỗ khác xảy ra chuyện, thì cuối cùng nội dung và tình báo cũng sẽ truyền tới chỗ của hắn, sau đó Lê thúc tự mình thẩm duyệt, làm ra chỉ thị.
Kể từ khi đảm nhiệm chức tổng phụ trách Quân tình bô, Lê thúc đối với xử lý sự việc cụ thể liền ít đi một chút, đối với phương hướng chiến lược thì an bài nhiều hơn một chút, tổng kết một chút về cái nhìn đại cục của chính mình tăng lên.
Sở dĩ muốn tới thành phố Minh Châu trấn giữ, cũng là suy nghĩ đến lần này không chỉ cần người của Quân tình bộ xuất động, đồng thời còn có thể vận dụng đến lực lượng của quân cảnh địa phương, ví dụ như người của Quốc an ở thành phố Minh Châu, cũng cần phối hợp toàn lực với Quân tình bộ, điều tra trong số đó có vấn đề hay không, hoặc là cung cấp một chút đầu mối.
- Công việc trọng điểm của Quân tình bộ chúng ta có chút bất đồng, cho nên lần này cần nhất là liên hiệp hành động, phải có một người đủ phân lượng đến trấn giữ.
Lê thúc nhìn Diệp Khai nói:
- Thật ra thì ta rất muốn ngươi tới gánh chịu công việc này, bất qua sự tình trọng đạu, vạn nhất trong thời gian ngắn không có được kết quả, đối với con đường làm quan của ngươi sẽ có ảnh hưởng, cho nên ta cũng bỏ qua.
- Thật ra Lê thúc rất coi trọng năng lực của Diệp Khai, hắn tâm tư kín đáo, làm việc luôn luôn ngoài dự đoán mọi người, hoàn toàn có năng lực làm tình báo phân tích công việc, chẳng qua là hắn cũng biết, loại chuyện này nhiều nhất chính là rèn luyện năng lực xử sự của Diệp Khai một chút, dù sao mục tiêu cuối cùng của Diệp Khai là đi về phía thần đàn, không thể nào đi dây dưa loại sự vụ phiền toái đầu óc như thế này được.
- Chúng ta phân tích tài liệu một chút, cảm giác được đối phương có thể là hướng về phát minh trong kỹ thuật lãnh bắn của chúng ta.
Lê thúc nói:
- Từ phương hướng này suy nghĩ tới, đoán chừng trụ sở Hoa Đông là mục tiêu trọng điểm của đối phương.
- Lãnh bắn là cái gì, trụ sở Hoa Đông có kỹ thuật này sao?
Diệp Khai nghe xong, nhất thời sửng sốt, không biết Lê thúc nói đến vật gì.
Mặc dù nói Hoa Đông thần vận là hắn lấy ý nghĩ của mình tạo dựng nên, nhưng trên căn bản sau đó là Chung Ly Dư một tay chuẩn bị, bình thường Diệp Khai không có thời gian đi xem xét, chỉ là đem xưởng đóng tàu Hắc Hải cho trụ sở Hoa Đông, đồng thời đem đại lượng công nhân kỹ thuật và công trình sư, chuyên gia, học giả tiến cử vào.
Về phần nói Hoa Đông thần vận phát triển như thế nào, Diệp Khai thật đúng là không biết, vì vậy Lê thúc bỗng nhiên nói với hắn chuyện kỹ thuật lãnh bắn, Diệp Khai liền tỏ vẻ mờ mịt.
- Kỹ thuật lãnh bắn, là ….
Lê thúc nói một câu, sau đó hỏi:
- Ngươi thật không biết?
- Thật không biết
Diệp Khai lắc đầu nói.
- Cái gọi là kỹ thuật lãnh bắn, là thông qua thiết bị bắn tên lửa, tiếp theo là tên lửa đạn đạo được phóng ra. Loại kỹ thuật này cùng phương pháp nhiệt bắn so sánh, thì có thể giảm bớt nhiên liệu do đuôi lửa mang đến, đồng thời loại phương pháp bắn mới này còn có thể giấu giếm trận địa bắn rất tốt.
Lê thúc nhìn Diệp Khai giải thích:
- Trước mắt nắm giữ được loại kỹ thuật này, chỉ có nước Nga, trụ sở Hoa Đông thần vận đang nghiên cứu phương diện này.
- Nga, như vậy a.
Diệp Khai gật đầu, có chút hiểu.
Quốc gia lớn luôn có tuyệt kỹ của chính mình, cũng tỷ như bắn tên lửa đạn đạo ở dưới nước, tàu lặn bình thường ở độ sâu dưới 30 mét, tên lửa đạn đạo được bắn ở bên trong, trang bị bắn thẳng đứng cho tàu lặn trung bộ.
- Bởi vì chuyện này liên quan trọng đại, cho nên ta phải tự mình đến thành phố Minh Châu một chuyến, để an bài công việc một chút.
- Đã kinh động đến đồng chí Giang Thành và Vân thủ tướng?
Diệp Khai lại cả kinh.
- Ừ, chỉ là mấy phút đồng hồ.
Lê thúc hồi đáp:
- Đám Cảnh Lục Kỳ vừa xảy ra chuyện, người của Quốc an liền thấy sự việc nghiêm trọng, cho nên Tương Hiển Thông lạp tức báo cáo việc này với Vân thủ tướng, sau đó thì có Giang Thành đồng chí ở giữa câu thông, cho nên, ta mới tới nơi này.
- Người của Quốc an làm ra chuyện này, sao phải để cho Quân tình bộ chùi đít?
Diệp Khai đối với lần này biểu thị không hài lòng:
- Ban đầu người đang ở trên tay của ta, bọn họ lại nửa đường cướp đi, kết quả là xảy ra loại chuyện này, lại còn bắt người khác tới giải quyết hậu quả, có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Bộ trưởng Quốc an bộ Tương Hiển Thông, rõ ràng chính là người của Vân thủ tướng, hắn hành sự bất lực, Quốc an xảy ta tình huống lớn như vậy, vô kế khả thi, lại đi nhờ vả cấp trên, đem mầm tai họa chuyển qua cho Quân tình bộ, làm chuyện như vậy, thật sự khiến cho người ta có chút run rẩy.
Trong lòng Diệp Khai rất là xem thường những người không có trách nhiệm như vậy.
- Đây là chuyện mà lão gia tử đáp ứng.
Lê thúc hồi đáp:
- Hơn nữa, chuyện này cùng quân đội cũng có một chút liên quan.
- Gia gia đáp ứng tiếp nhận chuyện này?
Diệp Khai nghe xong, cảm thấy có chút kinh ngạc.
- Hẳn là có một chút trao đổi lợi ích đi.
Lê thúc nói:
- Chuyện cụ thể ta không rõ ràng lắm, nhưng quả thật chuyện này cùng quân đội có chút quan hệ, căn cứ vào tình báo của Quốc an nắm giữ, ở xung quanh thành phố Minh Châu, quả thật có tồn tại một tổ chức gián điệp nghiêm mật, trừ điều tra về tình hình kinh tế ra, đối với hạm đội Đông Hải của chúng ra có ôm lòng ham muốn.
Nguyên lai, gần đây Quốc an bộ đã chú ý tới tình huống của Hoàng Tùng Minh, nhưng còn chưa tới trình độ động thủ bắt hắn, chẳng qua là cảm thấy hắn có một chút khả nghi, không nghĩ tới Diệp Khai lại động thủ, hơn nữa còn tìm ra nhiều đồ vật kinh người, cho nên Quốc an bộ liền đứng ngồi không yên.
Nếu như bọn họ lại không động thủ, có thể chuyện này liền bị cắt ngang, cho nên bọn họ mới mang Hoàng Tùng Minh đi.
Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, hành động bí mật của chính mình lại bị lộ ra, chẳng những Hoàng Tùng Minh bị giết, ngay cả đám người Cảnh Lục Kỳ cũng chết theo, toàn bộ đầu mối lần này liền bị chặt đứt.
Bộ trưởng Tương Hiển Thông gấp vô cùng, đành phải tìm Vân thủ tướng cầu cứu.
Vân thủ tướng cũng không ngờ tới tình huống này, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm đồng chí Giang Thành, khiến hắn phối hợp một chút, mời Quân tình bộ ra tay, giải quyết vấn đề này.
- Hiện tại tối trọng yếu chính là, Tương Hiển Thông cho rằng nội bộ của Quốc an có vấn đề, cho nên bọn họ bắt đầu ngừng điều tra, cho nên Quân tình bộ chúng ta nhất định phải động thủ.
Lê thúc nhìn Diệp Khai giải thích.
Nói đến nói đi, cũng là vì lợi ích quốc gia, cũng không thể nhìn Quốc an dùng lại, mình cũng không động thủ, cho dù Lê thúc không thích Quốc an, cũng chỉ có thể chính mình ra trận.
- Bên Quốc an có đầu mối gì không?
Diệp Khai hỏi.
- Có một chút đầu mối, nhưng còn chưa rõ đối phương có phải là cùng một nhóm hay không, không loại trừ phương pháp, phải tra xét từng nhóm.
Lê thúc nói:
- Xem ra ta phải ở Minh Châu một thời gian rồi.
Đối với nhân vật như bọn hắn mà nói, thật ra thì làm việc ở đâu cũng giống nhau.
Bất kể là một chỗ khác xảy ra chuyện, thì cuối cùng nội dung và tình báo cũng sẽ truyền tới chỗ của hắn, sau đó Lê thúc tự mình thẩm duyệt, làm ra chỉ thị.
Kể từ khi đảm nhiệm chức tổng phụ trách Quân tình bô, Lê thúc đối với xử lý sự việc cụ thể liền ít đi một chút, đối với phương hướng chiến lược thì an bài nhiều hơn một chút, tổng kết một chút về cái nhìn đại cục của chính mình tăng lên.
Sở dĩ muốn tới thành phố Minh Châu trấn giữ, cũng là suy nghĩ đến lần này không chỉ cần người của Quân tình bộ xuất động, đồng thời còn có thể vận dụng đến lực lượng của quân cảnh địa phương, ví dụ như người của Quốc an ở thành phố Minh Châu, cũng cần phối hợp toàn lực với Quân tình bộ, điều tra trong số đó có vấn đề hay không, hoặc là cung cấp một chút đầu mối.
- Công việc trọng điểm của Quân tình bộ chúng ta có chút bất đồng, cho nên lần này cần nhất là liên hiệp hành động, phải có một người đủ phân lượng đến trấn giữ.
Lê thúc nhìn Diệp Khai nói:
- Thật ra thì ta rất muốn ngươi tới gánh chịu công việc này, bất qua sự tình trọng đạu, vạn nhất trong thời gian ngắn không có được kết quả, đối với con đường làm quan của ngươi sẽ có ảnh hưởng, cho nên ta cũng bỏ qua.
- Thật ra Lê thúc rất coi trọng năng lực của Diệp Khai, hắn tâm tư kín đáo, làm việc luôn luôn ngoài dự đoán mọi người, hoàn toàn có năng lực làm tình báo phân tích công việc, chẳng qua là hắn cũng biết, loại chuyện này nhiều nhất chính là rèn luyện năng lực xử sự của Diệp Khai một chút, dù sao mục tiêu cuối cùng của Diệp Khai là đi về phía thần đàn, không thể nào đi dây dưa loại sự vụ phiền toái đầu óc như thế này được.
- Chúng ta phân tích tài liệu một chút, cảm giác được đối phương có thể là hướng về phát minh trong kỹ thuật lãnh bắn của chúng ta.
Lê thúc nói:
- Từ phương hướng này suy nghĩ tới, đoán chừng trụ sở Hoa Đông là mục tiêu trọng điểm của đối phương.
- Lãnh bắn là cái gì, trụ sở Hoa Đông có kỹ thuật này sao?
Diệp Khai nghe xong, nhất thời sửng sốt, không biết Lê thúc nói đến vật gì.
Mặc dù nói Hoa Đông thần vận là hắn lấy ý nghĩ của mình tạo dựng nên, nhưng trên căn bản sau đó là Chung Ly Dư một tay chuẩn bị, bình thường Diệp Khai không có thời gian đi xem xét, chỉ là đem xưởng đóng tàu Hắc Hải cho trụ sở Hoa Đông, đồng thời đem đại lượng công nhân kỹ thuật và công trình sư, chuyên gia, học giả tiến cử vào.
Về phần nói Hoa Đông thần vận phát triển như thế nào, Diệp Khai thật đúng là không biết, vì vậy Lê thúc bỗng nhiên nói với hắn chuyện kỹ thuật lãnh bắn, Diệp Khai liền tỏ vẻ mờ mịt.
- Kỹ thuật lãnh bắn, là ….
Lê thúc nói một câu, sau đó hỏi:
- Ngươi thật không biết?
- Thật không biết
Diệp Khai lắc đầu nói.
- Cái gọi là kỹ thuật lãnh bắn, là thông qua thiết bị bắn tên lửa, tiếp theo là tên lửa đạn đạo được phóng ra. Loại kỹ thuật này cùng phương pháp nhiệt bắn so sánh, thì có thể giảm bớt nhiên liệu do đuôi lửa mang đến, đồng thời loại phương pháp bắn mới này còn có thể giấu giếm trận địa bắn rất tốt.
Lê thúc nhìn Diệp Khai giải thích:
- Trước mắt nắm giữ được loại kỹ thuật này, chỉ có nước Nga, trụ sở Hoa Đông thần vận đang nghiên cứu phương diện này.
- Nga, như vậy a.
Diệp Khai gật đầu, có chút hiểu.
Quốc gia lớn luôn có tuyệt kỹ của chính mình, cũng tỷ như bắn tên lửa đạn đạo ở dưới nước, tàu lặn bình thường ở độ sâu dưới 30 mét, tên lửa đạn đạo được bắn ở bên trong, trang bị bắn thẳng đứng cho tàu lặn trung bộ.
/1169
|