Dĩ nhiên là Hà Thiên Lâm phải ngạc nhiên, vì lúc nãy hắn đã nhận được cuốn băng của mình từ em gái là Hà Tình, không lẽ trong này vẫn còn cuốn băng khác chưa lấy ra?
Diệp Khai chợt khẽ nháy mắt với Hà Thiên Lâm, cứ như đang đặc biệt nhắn nhủ chuyện gì đó với hắn.
Hà Thiên Lâm giật thót mình, mở hai tay ra, nhìn thấy cái tên ghi chú trên cuốn băng, không kìm được thêm một lần kinh ngạc.
Tên được ghi chú không phải là hắn, mà là thư ký Ban chính pháp Lý Minh Dương!
“Chắc chắn Diệp Khai cố ý, mục đích của cậu ta là gì đây?!”
Hà Thiên Lâm lập tức thất thần, nhưng rồi hắn cũng hiểu ra rất nhanh, lý do Diệp Khai làm vậy nhất định là có liên quan đến việc lúc nãy Lý Minh Dương sỗ sàng với hắn.
Nghĩ đến đây, Hà Thiên Lâm khẽ đưa tay xé nhãn ghi chú, vò nát rồi nhét vào trong túi áo.
Diệp Khai đã muốn hắn giữ cuốn băng của Lý Minh Dương, vậy thì chắc hẳn vẫn còn bước tiếp theo, Hà Thiên Lâm chỉ cần yên lặng quan sát là được, còn Diệp Khai tính làm gì, thì cứ chờ mà xem.
Sau khi Diệp Khai dẫn Bách Kiến Minh đi phân phát một vòng, cái thùng giấy trong tay Bách Kiến Minh đã trống không.
Mọi người đều đã có được cuốn băng quay lén có thêm mình, nhìn cái tên và khách sạn cùng thời gian trên đó, về cơ bản đều có trù tính trong đầu.
Nói ra thì, cách làm của hai cha con Diệp Tử Bình trong chuyện này tạm coi như trượng nghĩa.
Nếu thứ này mà để lọt ra ngoài, không nói việc sẽ giáng một đòn chí mạng vào mọi người, mà ít nhất cũng tạo nên ấn tượng xấu trong mắt các lãnh đạo cấp trên.
Cần biết rằng, trong mỗi một đảng phái, không chỉ có vỏn vẹn ba bốn cán bộ cao cấp cần bồi dường, trong một đảng phái, có không ít đối thủ cạnh tranh nhau, một khi thứ này mà bị tiết lộ, thì sức ảnh hưởng của họ sẽ bị giảm sút, địa vị trong nội bộ phe phái cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Nếu diễn biến theo hướng này, việc lên Chính bộ hay trèo lên vị trí cao hơn sẽ càng trở nên xa vời.
Thậm chí, nếu vị các thành viên nội bộ bè phái công kích kịch liệt, thì đến vị trí hiện tại cũng khó giữ được, dù gì thì các thường ủy thành phố Minh Châu cũng nổi tiếng là thê đội hậu bị cho lãnh đạo Trung ương, có biết bao nhiêu kẻ đang nhắm vào đây cơ mà.
Vì lẽ đó, trong sự việc đêm nay, mọi người đều cảm thấy đã nhận một mối ân huệ từ cha con Diệp Tử Bình.
- Của tôi sao không có?
Thư ký Ban chính pháp Lý Minh Dương bồn chồn, có mấy ủy viên đã nhận được hai, thậm chí là ba cuốn băng, đến cả chủ tịch Ngô Viễn Sơn cũng nhận được một cuốn, sao lão lại chẳng có?
Diệp Tử Bình không có, có thể là vì thời gian ông đến thành phố Minh Châu khá ngắn, hơn nữa việc quay lén thường ủy trung chính cục quá mạo hiểm, Diệp Tử Bình được bảo vệ quá nghiêm ngặt, hoặc Diệp Tử Bình thật sự không có điểm sơ hở nào, nhưng về phần Lý Minh Dương, lão có hay không, tự lão biết rất rõ.
Bởi vậy, khi ai cũng lấy được băng video rồi, còn mình thì hai tay trống trơn, Lý Minh Dương sinh ra rốt ruột, thầm nhủ đừng bảo vì những lời bất kính ban nãy với hai cha con Diệp Tử Bình mà giờ Diệp Khai định trả thù, không trả cuốn băng cho lão?
Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, thành thử Lý Minh Dương rất lo lắng, bèn lên tiếng hỏi.
Nghe lão nói vậy, ánh mắt mọi người lập tức tập trung về hướng Lý Minh Dương.
- Sao ông ấy không có băng video?
- Người ta là thư ký Ban chính pháp mà.
- Hoàng Tùng Minh là tay chân của ổng đó, hê.
Tuy mọi người chỉ xì xào với nhau, nhưng trong các cuộc đối thoại giữa bọn họ, đều chứa đựng sự không tin tưởng đối với Lý Minh Dương.
Ai đã nuôi lá gan của Hoàng Tùng Minh lớn đến mức dám quay lén các ủy viên thường ủy? Họ tin chắc là phó chủ tịch Hoàng Cẩm Sinh bố hắn không liều đến vậy, thế thì chuyển hướng lên trên một chút, ít nhất người này cũng phải có thân phận thường ủy mới hợp lẽ.
Ánh mắt mọi người nhìn Lý Minh Dương, không hề có chút thiện cảm.
Nhưng chuyện Lý Minh Dương bận tâm lại không phải về vấn đề này, lão chỉ nghĩ trong đống băng video của Hoàng Tùng Minh, rất có khả năng có nội dung quay mình, vì lão để ý thấy, địa điểm ghi chú trên cuốn băng của hai vị thường ủy ngồi bên cạnh cũng là nơi cao cấp lão thường xuyên ghé đến.
Hay đi trên bờ sông, làm gì có chuyện không ướt giày? Ở Lý Minh Dương cũng có tồn tại vấn đề này.
Bởi thế, trực giác lão mách bảo rằng, chắc chắn là Diệp Khai vì chuyện lúc nãy, mà cố ý không đưa băng video cho lão, có khả năng đã giữ lại để làm quân cờ chèn ép lão.
Chuyện như vậy, hậu họa là vô cùng lớn, nên Lý Minh Dương nghĩ phải lấy cuốn băng của mình về, tuyệt đối không thể để âm mưu của Diệp Khai thực hiện được.
- Đồng chí Diệp Khai, không phải các thường ủy đều có băng video sao, phần của tôi đâu?
Lý Minh Dương không thèm xấu hổ nữa, lão nghĩ dù gì thì tất cả cũng như nhau, đòi lại cuốn băng của mình mới là quan trọng nhất.
Ai ngờ Diệp Khai quay lại nói với Bách Kiến Minh:
- Trưởng phòng Bách, cho mọi người xem xem cái thùng này còn gì bên trong không?
Tuy Bách Kiến Minh không biết Diệp Khai tính làm gì, nhưng vẫn nghe lời, dốc cái thùng xuống, giũ đi giũ lại mấy lần, rồi nói:
- Các vị lãnh đạo, trong này không còn gì nữa, tất cả các cuốn băng đều đã phát xuống rồi.
- Sao lại thế được?
Lý Minh Dương tỏ vẻ không tin, lão đứng phắt dậy, chạy đến lấy cái thùng giấy khỏi tay Bách Kiến Minh, giũ lên giũ xuống, rồi lại thò tay sờ qua sờ lại mấy lượt, quả nhiên không có gì.
Lão lập tức đứng ngây ra đó, không biết nên nói gì cho thỏa đáng.
Phó bí thư Tang Kiến Khai thấy vậy, hoài nghi về Lý Minh Dương càng thăng thêm, bèn hừ một tiếng lạnh ngắt:
- Đồng chí Lý Minh Dương thật có đức độ, chúng tôi lấy làm khâm phục.
Mấy thường ủy khác cũng vô cùng bất mãn với Lý Minh Dương, bất luận thế nào thì Hoàng Tùng Minh cũng do Lý Minh Dương đề bạt lên, hôm nay xảy ra chuyện, chắc chắc là do phòng thông tin thị cục đã lợi dụng cơ hội khi làm việc, lắp thiết bị quay lén ở một số nơi, và có được tài liệu riêng tư của các thường ủy.
Chuyện như vậy, lẽ nào không có bàn tay sắp xếp của Lý Minh Dương? Không thì làm sao Hoàng Tùng Minh lại to gan đến vậy?
Ủy viên thường ủy, chính ủy khu phòng bị, bí thư Đảng ủy thành phố Minh Châu - Thiếu tướng Hứa Đại Bằng cũng mỉa mai một câu:
- Cấp dưới của thư ký Lý quả nhiên là tài cán, đến tình hình của các thường ủy cũng nắm rõ ràng vậy được, thế thì bọn tôi cũng chẳng cần lo lắng gì trong công việc nữa phải không?
- Hình như vừa rồi, lúc tôi và trưởng phòng cục kiểm kê mấy cuốn băng, không phát hiện thấy nội dung liên quan đến đồng chí Lý Minh Dương. Tôi nghĩ, mấy tư liệu phát hiện được hôm nay, chắc không có liên quan gì đến đồng chí Lý Minh Dương đâu.
Diệp Khai phát biểu chưng hửng:
- Về việc này thì trưởng phòng Bách có thể làm chứng, xem ra tác phong của đồng chí Lý Minh Dương rất nghiêm cẩn.
Bách Kiến Minh nghe vậy, liền cảm thấy hơi mơ hồ, hắn nhớ, lúc Diệp Khai cho mấy cuốn băng này vào thùng giao cho hắn, trong đó hình như có băng của Lý Minh Dương, nhưng giờ thì lại biến đâu mất rồi?
Tuy nhiên từ nãy đến giờ, các cuốn băng quay lén đều để trong thùng, Diệp Khai không động tay động chân gì cả, điều này khiến hắn thầm thấy nghi hoặc.
Nhưng giờ Diệp Khai đã nói vậy rồi, thì hắn ắt phải ủng hộ lời nói của Diệp Khai, thế là Bách Kiến Minh gật đầu:
- Diệp cục trưởng nói không sai, trong này quả thật không có tư liệu liên quan đến thư ký Lý.
Lý Minh Dương nghe vậy liền hơi hồ nghi, nhưng lão chợt phát hiện ánh mắt mọi người đều mất vẻ thiện cảm, đến cả mấy thường ủy bình thường quan hệ khá tốt với lão cũng nhìn lão với ảnh mắt cảnh giác, lão không khỏi kinh hãi, biết được mình đã sơ hở vấn đề gì.
Nếu ai cũng có video quay lén, còn chỉ mình lão – thư ký Lý công tác trong Ban chính pháp, lãnh đạo hệ thống cảnh sát là không có, điều này nói lên vấn đề gì đây?
Ít nhất cũng chứng minh sức ảnh hưởng của Lý Minh Dương trong hệ thống cảnh sát rất lớn, thế lực bền vững, do đó không ai dám làm tài liệu đen về lão, nếu giả thiết này được đẩy lên một bước nữa, vậy tức là có động cơ gì rồi.
Lý do thật sự cho việc không phát hiện thấy băng quay lén thư ký Lý Minh Dương, liệu có phải vì chuyện này không, thực sự có phải là Lý Minh Dương một tay giàn xếp, và Hoàng Tùng Minh đích thân đi thao tác? Khả năng này thật sự có thể xảy ra!
Nếu các thường ủy đều có suy nghĩ như vậy, thì thái độ của họ đối với Lý Minh Dương sau này sẽ ra sao nữa?
Cô lập? Đối lập? Hoặc là đối địch? Ba khả năng đều tồn tại.
Nhưng trước khi Diệp Khai mang thùng băng vào, Lý Minh Dương chưa xích mích với Diệp Khai, nên lão không nghĩ là Diệp Khai đã cất cuốn băng của lão đi trước, giả thuyết này không hợp lý, vì có ai biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc thì vấn đề bắt nguồn từ đâu? Lý Minh Dương chợt cảm thấy hối hận, nếu vừa rồi lão không nói gì cả, thì tình hình đã đỡ hơn lúc này, chí ít trong lúc mọi người đều bận ngắm nghía đồ của mình, sẽ không chú ý đến chuyện của lão.
Để rồi bây giờ, sự tình sơ suất, ước chừng tất cả đều hoài nghi rằng chuyện này là do Lý Minh Dương bày ra.
Thấy mọi người đều sinh nghi về mình, Lý Minh Dương lo lắng vô cùng.
Diệp Tử Bình cũng cảm thấy trong chuyện này hắn là có uẩn khúc, bèn nói:
- Mọi người đã có được đồ của mình rồi thì ai về nhà nấy thôi, chuyện sau này tôi thấy đó là phần của cục trung cảnh, để xảy ra chuyện như vậy, đã vượt quá phạm vi thụ lý độc lập của cảnh sát thành phố Minh Châu rồi.
- Tôi thấy cứ để đồng chí Diệp Khai xử lý, chúng tôi đủ lòng tin về đồng chí ấy.
Chủ tịch Ngô Viễn Sơn đề nghị.
Ý kiến này lập tức được các thường ủy đồng ý, nhà họ Diệp đã giữ thể diện cho họ, nếu đổi người xử lý, chưa biết chừng sẽ xảy ra sự cố, chi bằng cứ giao việc cho Diệp Khai.
- Vậy giải tán thôi. – Diệp Tử Bình tuyên bố tan họp.
Còn Lý Minh Dương, như kẻ mất hồn, hẳn là không thích ứng được với sự thay đổi vào hôm nay.
Đặc biệt, khi Hứa Đại Bằng ra khỏi cửa, còn khóe cạnh một câu:
- Tác phong của bọn tôi đều chưa đủ nghiêm cẩn, chỉ có thư ký Lý người ta mới trong sạch thôi.
- Ông...
Lý Minh Dương suýt nữa thì thổ huyết.
Lời nói này của Hứa Đại Bằng, độ sát thương thực sự quá lớn, suýt thì khiến Lý Minh Dương bị nội thương.
Vì những lời này của Hứa Đại Bằng, gần như chỉ thẳng vào mũi Lý Minh Dương mà nói: chuyện hôm nay là do lão bày ra, đồ lòng lang dạ sói, dám quay lén các thường ủy, muốn làm gì? Cướp quyền đoạt Đảng ư!
Nếu không phải may mắn mà Diệp Khai bắt được Hoàng Tùng Minh, thì những cuốn băng này có thể làm bom hẹn giờ hết, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng bất khả kháng này, ánh mắt mọi người nhìn Lý Minh Dương đều toát lên sự hận thù.
- Ông cái gì mà ông, bọn tôi không làm được thì cũng không được trốn sao?
Hứa Đại Bằng hừ một tiếng, hất tay đi khỏi cửa.
Qua một buổi ầm ĩ, mọi người đều thấy chán chường, thế là giải tán, đường ai nấy đi.
Hà Thiên Lâm đi hơi chậm, đợi Diệp Tử Bình và Diệp Khai trở ra liền đi cùng.
- Hai cuốn băng đó xử lý thế nào đây?
Hà Thiên Lâm hỏi Diệp Khai.
Vì chuyện này đã được giao cho Diệp Khai xử lý, nên Hà Thiên Lâm không hỏi Diệp Tử Bình mà trực tiếp hỏi hắn.
- Cứ đốt đi là được. – Diệp Khai đáp.
Hà Thiên Lâm lại nhìn sang Diệp Tử Bình, thấy ông gật đầu, bèn đi qua ven đường, thuận tay rút băng từ trong cuốn băng ra xếp thành một đám, rồi móc từ trong túi một bao thuốc, đưa cho Diệp Tử Bình một điếu, tự mình ngậm một điếu, châm một mồi lửa, rồi dùng bật lửa đốt trụi đống băng từ nọ.
Không gian lập tức tràn lan thứ mùi cay xộc mũi, ngọn lửa nhảy cao lên, chưa đầy thời gian một điếu thuốc, hai cuốn băng đã hóa thành tro tàn.
Diệp Khai đưa chân gạt đống tro đó, phát hiện vài linh kiện kim loại cỡ nhỏ trong đó, bèn dùng đế giày đạp vài cái, đè nát chúng một cách triệt để.
- Phương pháp của cậu hai đúng thật là cao minh, giờ thì xem như Lý Minh Dương đã mang tiếng xấu khắp nơi rồi.
Hà Thiên Lâm nói một cách cảm khái.
Lúc này hắn đã hiểu cả rồi, Diệp Khai bỗng nhiên bày trò này với Lý Minh Dương, coi như khổ cho lão rồi.
Ai cũng nhận được băng video, mà chỉ có Lý Minh Dương không có, việc như vậy, sao không khiến người khác sinh nghi được?
Lý Minh Dương thân là thường ủy thành ủy, thư ký Ban chính pháp, bản thân lão là người phụ trách về mảng công tác này, Hoàng Tùng Minh gây ra vấn đề, mọi người đòi trách cứ lão cũng có lý thôi.
- Cũng tại lão ta nói năng bừa bãi, nếu lão không bỡn cợt tôi thì tôi có cần phải gài lão ta không?
Diệp Khai trả lời.
- Huống hồ, rốt cuộc chuyện này là thế nào thì giờ vẫn còn rất khó nói.
- Ý của cậu hai là, trong chuyện này, Lý Minh Dương vẫn có điểm bị tình nghi?
Hà Thiên Lâm hỏi.
- Khó nói lắm. – Diệp Khai không muốn nói thêm.
Trên thực tế, hành động hôm nay của Diệp Khai cũng hơi mang tính tùy ý.
Nếu không phải lão già đáng ghét Lý Minh Dương quấy phá, thì Diệp Khai đã định để Diệp Tử Bình ra mặt, nói chuyện riêng với từng thường ủy, rồi trả băng video cho họ, biến hành động hợp tình hợp nghĩa này thành thực tế.
Tuy làm như vậy, mọi người sẽ hoài nghi về chuyện của nhau, nhưng cũng không thể xác định được đối phương cũng có sai phạm giống mình, làm như thế, xem như kéo giãn quan hệ giữa các thường ủy, còn đối với chính Diệp Tử Bình, đó quả thực là một chuyện tốt để phân tác các thường ủy.
Nhưng hành động tự cao tự đại và thái độ không thân thiện của Lý Minh Dương đã động chạm đến Diện Khai, Diệp Khai ngẫm một lát, bèn cảm thấy suy nghĩ ban đầu của mình hơi ngây thơ rồi, giăng lưới ban ơn trên diện rộng, chi bằng xử đẹp con chim đầu đàn hung hăng nhất lại càng có lợi hơn.
Diệp Khai chợt khẽ nháy mắt với Hà Thiên Lâm, cứ như đang đặc biệt nhắn nhủ chuyện gì đó với hắn.
Hà Thiên Lâm giật thót mình, mở hai tay ra, nhìn thấy cái tên ghi chú trên cuốn băng, không kìm được thêm một lần kinh ngạc.
Tên được ghi chú không phải là hắn, mà là thư ký Ban chính pháp Lý Minh Dương!
“Chắc chắn Diệp Khai cố ý, mục đích của cậu ta là gì đây?!”
Hà Thiên Lâm lập tức thất thần, nhưng rồi hắn cũng hiểu ra rất nhanh, lý do Diệp Khai làm vậy nhất định là có liên quan đến việc lúc nãy Lý Minh Dương sỗ sàng với hắn.
Nghĩ đến đây, Hà Thiên Lâm khẽ đưa tay xé nhãn ghi chú, vò nát rồi nhét vào trong túi áo.
Diệp Khai đã muốn hắn giữ cuốn băng của Lý Minh Dương, vậy thì chắc hẳn vẫn còn bước tiếp theo, Hà Thiên Lâm chỉ cần yên lặng quan sát là được, còn Diệp Khai tính làm gì, thì cứ chờ mà xem.
Sau khi Diệp Khai dẫn Bách Kiến Minh đi phân phát một vòng, cái thùng giấy trong tay Bách Kiến Minh đã trống không.
Mọi người đều đã có được cuốn băng quay lén có thêm mình, nhìn cái tên và khách sạn cùng thời gian trên đó, về cơ bản đều có trù tính trong đầu.
Nói ra thì, cách làm của hai cha con Diệp Tử Bình trong chuyện này tạm coi như trượng nghĩa.
Nếu thứ này mà để lọt ra ngoài, không nói việc sẽ giáng một đòn chí mạng vào mọi người, mà ít nhất cũng tạo nên ấn tượng xấu trong mắt các lãnh đạo cấp trên.
Cần biết rằng, trong mỗi một đảng phái, không chỉ có vỏn vẹn ba bốn cán bộ cao cấp cần bồi dường, trong một đảng phái, có không ít đối thủ cạnh tranh nhau, một khi thứ này mà bị tiết lộ, thì sức ảnh hưởng của họ sẽ bị giảm sút, địa vị trong nội bộ phe phái cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.
Nếu diễn biến theo hướng này, việc lên Chính bộ hay trèo lên vị trí cao hơn sẽ càng trở nên xa vời.
Thậm chí, nếu vị các thành viên nội bộ bè phái công kích kịch liệt, thì đến vị trí hiện tại cũng khó giữ được, dù gì thì các thường ủy thành phố Minh Châu cũng nổi tiếng là thê đội hậu bị cho lãnh đạo Trung ương, có biết bao nhiêu kẻ đang nhắm vào đây cơ mà.
Vì lẽ đó, trong sự việc đêm nay, mọi người đều cảm thấy đã nhận một mối ân huệ từ cha con Diệp Tử Bình.
- Của tôi sao không có?
Thư ký Ban chính pháp Lý Minh Dương bồn chồn, có mấy ủy viên đã nhận được hai, thậm chí là ba cuốn băng, đến cả chủ tịch Ngô Viễn Sơn cũng nhận được một cuốn, sao lão lại chẳng có?
Diệp Tử Bình không có, có thể là vì thời gian ông đến thành phố Minh Châu khá ngắn, hơn nữa việc quay lén thường ủy trung chính cục quá mạo hiểm, Diệp Tử Bình được bảo vệ quá nghiêm ngặt, hoặc Diệp Tử Bình thật sự không có điểm sơ hở nào, nhưng về phần Lý Minh Dương, lão có hay không, tự lão biết rất rõ.
Bởi vậy, khi ai cũng lấy được băng video rồi, còn mình thì hai tay trống trơn, Lý Minh Dương sinh ra rốt ruột, thầm nhủ đừng bảo vì những lời bất kính ban nãy với hai cha con Diệp Tử Bình mà giờ Diệp Khai định trả thù, không trả cuốn băng cho lão?
Khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, thành thử Lý Minh Dương rất lo lắng, bèn lên tiếng hỏi.
Nghe lão nói vậy, ánh mắt mọi người lập tức tập trung về hướng Lý Minh Dương.
- Sao ông ấy không có băng video?
- Người ta là thư ký Ban chính pháp mà.
- Hoàng Tùng Minh là tay chân của ổng đó, hê.
Tuy mọi người chỉ xì xào với nhau, nhưng trong các cuộc đối thoại giữa bọn họ, đều chứa đựng sự không tin tưởng đối với Lý Minh Dương.
Ai đã nuôi lá gan của Hoàng Tùng Minh lớn đến mức dám quay lén các ủy viên thường ủy? Họ tin chắc là phó chủ tịch Hoàng Cẩm Sinh bố hắn không liều đến vậy, thế thì chuyển hướng lên trên một chút, ít nhất người này cũng phải có thân phận thường ủy mới hợp lẽ.
Ánh mắt mọi người nhìn Lý Minh Dương, không hề có chút thiện cảm.
Nhưng chuyện Lý Minh Dương bận tâm lại không phải về vấn đề này, lão chỉ nghĩ trong đống băng video của Hoàng Tùng Minh, rất có khả năng có nội dung quay mình, vì lão để ý thấy, địa điểm ghi chú trên cuốn băng của hai vị thường ủy ngồi bên cạnh cũng là nơi cao cấp lão thường xuyên ghé đến.
Hay đi trên bờ sông, làm gì có chuyện không ướt giày? Ở Lý Minh Dương cũng có tồn tại vấn đề này.
Bởi thế, trực giác lão mách bảo rằng, chắc chắn là Diệp Khai vì chuyện lúc nãy, mà cố ý không đưa băng video cho lão, có khả năng đã giữ lại để làm quân cờ chèn ép lão.
Chuyện như vậy, hậu họa là vô cùng lớn, nên Lý Minh Dương nghĩ phải lấy cuốn băng của mình về, tuyệt đối không thể để âm mưu của Diệp Khai thực hiện được.
- Đồng chí Diệp Khai, không phải các thường ủy đều có băng video sao, phần của tôi đâu?
Lý Minh Dương không thèm xấu hổ nữa, lão nghĩ dù gì thì tất cả cũng như nhau, đòi lại cuốn băng của mình mới là quan trọng nhất.
Ai ngờ Diệp Khai quay lại nói với Bách Kiến Minh:
- Trưởng phòng Bách, cho mọi người xem xem cái thùng này còn gì bên trong không?
Tuy Bách Kiến Minh không biết Diệp Khai tính làm gì, nhưng vẫn nghe lời, dốc cái thùng xuống, giũ đi giũ lại mấy lần, rồi nói:
- Các vị lãnh đạo, trong này không còn gì nữa, tất cả các cuốn băng đều đã phát xuống rồi.
- Sao lại thế được?
Lý Minh Dương tỏ vẻ không tin, lão đứng phắt dậy, chạy đến lấy cái thùng giấy khỏi tay Bách Kiến Minh, giũ lên giũ xuống, rồi lại thò tay sờ qua sờ lại mấy lượt, quả nhiên không có gì.
Lão lập tức đứng ngây ra đó, không biết nên nói gì cho thỏa đáng.
Phó bí thư Tang Kiến Khai thấy vậy, hoài nghi về Lý Minh Dương càng thăng thêm, bèn hừ một tiếng lạnh ngắt:
- Đồng chí Lý Minh Dương thật có đức độ, chúng tôi lấy làm khâm phục.
Mấy thường ủy khác cũng vô cùng bất mãn với Lý Minh Dương, bất luận thế nào thì Hoàng Tùng Minh cũng do Lý Minh Dương đề bạt lên, hôm nay xảy ra chuyện, chắc chắc là do phòng thông tin thị cục đã lợi dụng cơ hội khi làm việc, lắp thiết bị quay lén ở một số nơi, và có được tài liệu riêng tư của các thường ủy.
Chuyện như vậy, lẽ nào không có bàn tay sắp xếp của Lý Minh Dương? Không thì làm sao Hoàng Tùng Minh lại to gan đến vậy?
Ủy viên thường ủy, chính ủy khu phòng bị, bí thư Đảng ủy thành phố Minh Châu - Thiếu tướng Hứa Đại Bằng cũng mỉa mai một câu:
- Cấp dưới của thư ký Lý quả nhiên là tài cán, đến tình hình của các thường ủy cũng nắm rõ ràng vậy được, thế thì bọn tôi cũng chẳng cần lo lắng gì trong công việc nữa phải không?
- Hình như vừa rồi, lúc tôi và trưởng phòng cục kiểm kê mấy cuốn băng, không phát hiện thấy nội dung liên quan đến đồng chí Lý Minh Dương. Tôi nghĩ, mấy tư liệu phát hiện được hôm nay, chắc không có liên quan gì đến đồng chí Lý Minh Dương đâu.
Diệp Khai phát biểu chưng hửng:
- Về việc này thì trưởng phòng Bách có thể làm chứng, xem ra tác phong của đồng chí Lý Minh Dương rất nghiêm cẩn.
Bách Kiến Minh nghe vậy, liền cảm thấy hơi mơ hồ, hắn nhớ, lúc Diệp Khai cho mấy cuốn băng này vào thùng giao cho hắn, trong đó hình như có băng của Lý Minh Dương, nhưng giờ thì lại biến đâu mất rồi?
Tuy nhiên từ nãy đến giờ, các cuốn băng quay lén đều để trong thùng, Diệp Khai không động tay động chân gì cả, điều này khiến hắn thầm thấy nghi hoặc.
Nhưng giờ Diệp Khai đã nói vậy rồi, thì hắn ắt phải ủng hộ lời nói của Diệp Khai, thế là Bách Kiến Minh gật đầu:
- Diệp cục trưởng nói không sai, trong này quả thật không có tư liệu liên quan đến thư ký Lý.
Lý Minh Dương nghe vậy liền hơi hồ nghi, nhưng lão chợt phát hiện ánh mắt mọi người đều mất vẻ thiện cảm, đến cả mấy thường ủy bình thường quan hệ khá tốt với lão cũng nhìn lão với ảnh mắt cảnh giác, lão không khỏi kinh hãi, biết được mình đã sơ hở vấn đề gì.
Nếu ai cũng có video quay lén, còn chỉ mình lão – thư ký Lý công tác trong Ban chính pháp, lãnh đạo hệ thống cảnh sát là không có, điều này nói lên vấn đề gì đây?
Ít nhất cũng chứng minh sức ảnh hưởng của Lý Minh Dương trong hệ thống cảnh sát rất lớn, thế lực bền vững, do đó không ai dám làm tài liệu đen về lão, nếu giả thiết này được đẩy lên một bước nữa, vậy tức là có động cơ gì rồi.
Lý do thật sự cho việc không phát hiện thấy băng quay lén thư ký Lý Minh Dương, liệu có phải vì chuyện này không, thực sự có phải là Lý Minh Dương một tay giàn xếp, và Hoàng Tùng Minh đích thân đi thao tác? Khả năng này thật sự có thể xảy ra!
Nếu các thường ủy đều có suy nghĩ như vậy, thì thái độ của họ đối với Lý Minh Dương sau này sẽ ra sao nữa?
Cô lập? Đối lập? Hoặc là đối địch? Ba khả năng đều tồn tại.
Nhưng trước khi Diệp Khai mang thùng băng vào, Lý Minh Dương chưa xích mích với Diệp Khai, nên lão không nghĩ là Diệp Khai đã cất cuốn băng của lão đi trước, giả thuyết này không hợp lý, vì có ai biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc thì vấn đề bắt nguồn từ đâu? Lý Minh Dương chợt cảm thấy hối hận, nếu vừa rồi lão không nói gì cả, thì tình hình đã đỡ hơn lúc này, chí ít trong lúc mọi người đều bận ngắm nghía đồ của mình, sẽ không chú ý đến chuyện của lão.
Để rồi bây giờ, sự tình sơ suất, ước chừng tất cả đều hoài nghi rằng chuyện này là do Lý Minh Dương bày ra.
Thấy mọi người đều sinh nghi về mình, Lý Minh Dương lo lắng vô cùng.
Diệp Tử Bình cũng cảm thấy trong chuyện này hắn là có uẩn khúc, bèn nói:
- Mọi người đã có được đồ của mình rồi thì ai về nhà nấy thôi, chuyện sau này tôi thấy đó là phần của cục trung cảnh, để xảy ra chuyện như vậy, đã vượt quá phạm vi thụ lý độc lập của cảnh sát thành phố Minh Châu rồi.
- Tôi thấy cứ để đồng chí Diệp Khai xử lý, chúng tôi đủ lòng tin về đồng chí ấy.
Chủ tịch Ngô Viễn Sơn đề nghị.
Ý kiến này lập tức được các thường ủy đồng ý, nhà họ Diệp đã giữ thể diện cho họ, nếu đổi người xử lý, chưa biết chừng sẽ xảy ra sự cố, chi bằng cứ giao việc cho Diệp Khai.
- Vậy giải tán thôi. – Diệp Tử Bình tuyên bố tan họp.
Còn Lý Minh Dương, như kẻ mất hồn, hẳn là không thích ứng được với sự thay đổi vào hôm nay.
Đặc biệt, khi Hứa Đại Bằng ra khỏi cửa, còn khóe cạnh một câu:
- Tác phong của bọn tôi đều chưa đủ nghiêm cẩn, chỉ có thư ký Lý người ta mới trong sạch thôi.
- Ông...
Lý Minh Dương suýt nữa thì thổ huyết.
Lời nói này của Hứa Đại Bằng, độ sát thương thực sự quá lớn, suýt thì khiến Lý Minh Dương bị nội thương.
Vì những lời này của Hứa Đại Bằng, gần như chỉ thẳng vào mũi Lý Minh Dương mà nói: chuyện hôm nay là do lão bày ra, đồ lòng lang dạ sói, dám quay lén các thường ủy, muốn làm gì? Cướp quyền đoạt Đảng ư!
Nếu không phải may mắn mà Diệp Khai bắt được Hoàng Tùng Minh, thì những cuốn băng này có thể làm bom hẹn giờ hết, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng bất khả kháng này, ánh mắt mọi người nhìn Lý Minh Dương đều toát lên sự hận thù.
- Ông cái gì mà ông, bọn tôi không làm được thì cũng không được trốn sao?
Hứa Đại Bằng hừ một tiếng, hất tay đi khỏi cửa.
Qua một buổi ầm ĩ, mọi người đều thấy chán chường, thế là giải tán, đường ai nấy đi.
Hà Thiên Lâm đi hơi chậm, đợi Diệp Tử Bình và Diệp Khai trở ra liền đi cùng.
- Hai cuốn băng đó xử lý thế nào đây?
Hà Thiên Lâm hỏi Diệp Khai.
Vì chuyện này đã được giao cho Diệp Khai xử lý, nên Hà Thiên Lâm không hỏi Diệp Tử Bình mà trực tiếp hỏi hắn.
- Cứ đốt đi là được. – Diệp Khai đáp.
Hà Thiên Lâm lại nhìn sang Diệp Tử Bình, thấy ông gật đầu, bèn đi qua ven đường, thuận tay rút băng từ trong cuốn băng ra xếp thành một đám, rồi móc từ trong túi một bao thuốc, đưa cho Diệp Tử Bình một điếu, tự mình ngậm một điếu, châm một mồi lửa, rồi dùng bật lửa đốt trụi đống băng từ nọ.
Không gian lập tức tràn lan thứ mùi cay xộc mũi, ngọn lửa nhảy cao lên, chưa đầy thời gian một điếu thuốc, hai cuốn băng đã hóa thành tro tàn.
Diệp Khai đưa chân gạt đống tro đó, phát hiện vài linh kiện kim loại cỡ nhỏ trong đó, bèn dùng đế giày đạp vài cái, đè nát chúng một cách triệt để.
- Phương pháp của cậu hai đúng thật là cao minh, giờ thì xem như Lý Minh Dương đã mang tiếng xấu khắp nơi rồi.
Hà Thiên Lâm nói một cách cảm khái.
Lúc này hắn đã hiểu cả rồi, Diệp Khai bỗng nhiên bày trò này với Lý Minh Dương, coi như khổ cho lão rồi.
Ai cũng nhận được băng video, mà chỉ có Lý Minh Dương không có, việc như vậy, sao không khiến người khác sinh nghi được?
Lý Minh Dương thân là thường ủy thành ủy, thư ký Ban chính pháp, bản thân lão là người phụ trách về mảng công tác này, Hoàng Tùng Minh gây ra vấn đề, mọi người đòi trách cứ lão cũng có lý thôi.
- Cũng tại lão ta nói năng bừa bãi, nếu lão không bỡn cợt tôi thì tôi có cần phải gài lão ta không?
Diệp Khai trả lời.
- Huống hồ, rốt cuộc chuyện này là thế nào thì giờ vẫn còn rất khó nói.
- Ý của cậu hai là, trong chuyện này, Lý Minh Dương vẫn có điểm bị tình nghi?
Hà Thiên Lâm hỏi.
- Khó nói lắm. – Diệp Khai không muốn nói thêm.
Trên thực tế, hành động hôm nay của Diệp Khai cũng hơi mang tính tùy ý.
Nếu không phải lão già đáng ghét Lý Minh Dương quấy phá, thì Diệp Khai đã định để Diệp Tử Bình ra mặt, nói chuyện riêng với từng thường ủy, rồi trả băng video cho họ, biến hành động hợp tình hợp nghĩa này thành thực tế.
Tuy làm như vậy, mọi người sẽ hoài nghi về chuyện của nhau, nhưng cũng không thể xác định được đối phương cũng có sai phạm giống mình, làm như thế, xem như kéo giãn quan hệ giữa các thường ủy, còn đối với chính Diệp Tử Bình, đó quả thực là một chuyện tốt để phân tác các thường ủy.
Nhưng hành động tự cao tự đại và thái độ không thân thiện của Lý Minh Dương đã động chạm đến Diện Khai, Diệp Khai ngẫm một lát, bèn cảm thấy suy nghĩ ban đầu của mình hơi ngây thơ rồi, giăng lưới ban ơn trên diện rộng, chi bằng xử đẹp con chim đầu đàn hung hăng nhất lại càng có lợi hơn.
/1169
|