- Đưa đi hết luôn, để tránh để lộ tin tức.
Bách Kiến Minh gật đầu đồng ý.
Tuy Diệp Khai không phải sợ phó chủ tịch Hoàng phản pháo, nhưng với tư cách là phòng trưởng phân cục, hắn cần khống chế tình thế hết mức có thể, ít nhất cũng không được để lộ tin Hoàng Tùng Minh bị bắt, làm vậy thì phía hắn cũng có nhiều thời gian để ứng biến.
Ví dụ, có thể khám nhà Hoàng Tùng Minh trước, xem liệu có thu được gì khác không.
Tuy Diệp Khai không bảo họ làm vậy, nhưng đã bắt được người rồi, thì cứ bức xé cho triệt để, nếu có thể soát được hàng cấm hay gì đó trong nhà hắn, thì coi như có thêm quân cờ để đối kháng với phó chủ tịch Hoàng.
Do đó Hoàng Kiến Minh vung tay lên ra chỉ thị mới:
- Ba người một nhóm, khám nhà, làm kỹ một chút.
Có người buộc hai cô gái kia mặc áo quần vào rồi chế ngự họ lại, bịt kín miệng.
Hoàng Tùng Minh đột nhiên giãy đành đạch, tuy không nói được, nhưng còn âm mũi phát ra sặc sụa, rõ ràng là đã nhận ra Bách Kiến Minh, chỉ là không biết sao tự dưng hắn lại xông vào nhà mình, không chỉ trói mình mà còn đòi khám xét?
Bách Kiến Minh lúc này đang gác tay sau lưng, mặc kệ Hoàng Tùng Minh mà chỉ đợi chờ kết quả khám xét.
Quyết định này của hắn không hề do một phút nông nổi, mà hắn từng nghe nói, hình như Hoàng Tùng Minh từng hút thuốc phiện, tuy sau này đã cai nghiện rồi, nhưng theo kinh nghiệm thông thường, trong nhà chắc chắn sẽ còn thứ này, chí ít thì cũng có đồ tàng Trữ.
Nếu số lượng đủ lớn, thì tội danh này cũng không hề nhẹ.
Đã đắc tội với nhà họ Hoàng rồi, Bách Kiến Minh chẳng còn lòng dạ nào kiêng dè nữa, nên xử lý hắn thế nào thì cứ làm thế nấy, hoàn toàn không phải quan tâm đến thể diện gì sất, những thứ đó đã vô nghĩa cả rồi.
Hoàng Tùng Minh nhìn Bách Kiến Minh đầy căm tức, tuy hắn đã bị bịt kín miệng, không nói được, nhưng cũng không cản được hắn nhìn đau đáu vào Bách Kiến Minh với ánh mắt tóe lửa nộ.
“Tên Bách Kiến Minh chết tiệt, dám bắt mình ư?!”
Nội tâm Hoàng Tùng Minh tràn ngập phẫn nộ, nhưng cũng đầy nghi hoặc.
Lúc tối, lúc hắn gọi người bắt Lê Nhị, Bách Kiến Minh có biết và còn rất nể mặt hắn, sao thoắt một cái, Bách Kiến Minh đã trở mặt rồi?
Không lẽ, tên Lê Nhị đó thật sự là họ hàng của Diệp Tử Bình?!
Hoàng Tùng Minh chợt có một hướng nghĩ vô cùng bất ổn, nhỡ đúng là vậy, thì rắc rối thật rồi.
Kể cả bố hắn Hoàng Cẩm Sinh có là phó chủ tịch thành phố, thì cũng chỉ là một phó chủ tịch chưa vào thường ủy, không hữu dụng trong việc bàn bạc các vấn đề hạc tâm của thành phố Minh Châu, làm sao so bì được với bí thư Diệp Tử Bình kia được?
Cần phải biết, Diệp Tử Bình là ủy viên trung chính cục, giữ quyền lớn nhất ở Minh Châu!
Nhưng kể cả có vì chuyện này đi nữa, cũng không nhất thiết phải giở mặt vậy chứ?
Nhưng rất nhanh, Hoàng Tùng Minh liền tái mét mặt mày, hắn chợt nhớ đến một vài thứ để trong tủ sách, mấy thứ này mà rơi vào tay Bách Kiến Minh thì gay to.
Nghĩ đến điều này, Hoàng Tùng Minh liền bắt đầu giãy giụa cật lực, la ú ớ.
- Sao chẳng biết điều gì hết vậy?
Bách Kiến Minh quay lại nhìn Hoàng Tùng Minh, nhíu chặt mày, nói với viên cảnh sát bên cạnh:
- Bắt hắn im lặng đi.
- Vâng.
Viên cảnh sát này đáp lời, rồi bổ tay lên gáy Hoàng Tùng Minh.
Hoàng Tùng Minh liền thấy trước mắt tối sầm, rồi ngất lịm đi.
- Thế này thì yên tĩnh hơn nhiều rồi.
Bách Kiến Minh gật đầu.
Qua tầm mười phút, cả đội lũ lượt quay lại.
- Trường phòng Bách, phát hiện có heroin, khoảng hai trăm gram, không lẽ tên này còn buôn lậu thuốc phiện?
Cảnh sát nhóm một báo cáo.
- Chuyện tốt đây, hai trăm gram, đủ để lên án lớn rồi, làm tốt lắm.
Bách Kiến Minh gật đầu biểu dương.
Một người khác trong nhóm một tỏ ra phấn khích hơn nữa:
- Trưởng phòng Bách, anh đoán xem bọn tôi phát hiện được gì?
- Gì vậy? Chắc chắn là chuyện tốt thôi.
Bách Kiến Minh vừa nhìn vẻ mặt của họ, cũng thấy phấn khích theo, không kìm được hỏi một cách niềm nở.
Vấn đề phát hiện ở Hoàng Tùng Minh càng nhiều, áp lực dành cho hắn ở tương lai cũng càng nhỏ.
Hoàng Cẩm Sinh tuy là phó chủ tịch thành phố, nhà họ Hoàng tuy có không ít lãnh đạo cấp sở, phó sở, nhưng chỉ cần vấn đề ở Hoàng Tùng Minh đủ nghiêm trọng, thì họ có muốn tự lo thân mình cũng chẳng kịp, thời gian đâu mà nghĩ đến việc đả kích, trả đũa trường phòng phân cục là hắn?
Nói trắng ra, kỳ thực nhà họ Hoàng cũng sẽ hiểu, chẳng qua Bách Kiến Minh cũng là khẩu súng trong tay kẻ khác thôi, không có lệnh của cấp trên, hắn dám động vào quý tử Hoàng Tùng Minh của nhà họ Hoàng sao? Đó là chuyện rất rõ ràng.
- Trưởng phòng Bách, trong tủ sách ở thư phòng của hắn, bọn tôi phát hiện rất nhiều video theo dõi, nhưng trên nhãn ghi là nội dung quan trọng, bọn tôi không dám xem.
- Hử, là sao chứ?
Bách Kiến Minh tiện tay nhận lấy một cuốn băng, nhìn nhãn hiệu mặt sau một lát, sắc mặt lập tức thay đổi:
- Khốn kiếp, phải không vậy, video theo dõi thường ủy thành ủy à?!
Khoan hẵng bàn chuyện nội dung cuốn băng là gì, chỉ dựa vào cái tên và thời gian, địa điểm hắn ghi chú bên ngoài thôi, cũng đủ cho Bách Kiến Minh xác định, đây là một vụ trọng án!
- Chuyện này, cục trung cảnh đôn đúc cũng chẳng quá đáng.
Bách Kiến Minh xem xong mấy thứ này, liền thêm vững vàng, huơ tay nói:
- Giữ kỹ vật chứng, chúng ta rút!
- Vâng!
Tất cả đồng thanh đáp, kéo theo Hoàng Tùng Minh và hai cô gái nọ, gói hết vật chứng lại mang đi, nhanh chân rút khỏi đây.
Lúc này, bảo vệ khu này mới phát hiện có gì đó bất ổn, một đám cảnh sát rút khỏi khu chung cư, hình như còn bắt người.
Nhưng họ không dám bước ra ngăn cản, mấy người này ai cũng cầm súng cả mà!
Nhưng con chó săn buộc ở cổng vào nhìn thấy người lạ, lập tức sủa ầm lên.
Lúc này, Diệp Khai và Tạ Ngọc Quân, và cả bọn Hà Tình đang ngồi trong văn phòng của Bách Kiến Minh, uống trà tán gẫu.
- Trời ạ, không được rồi, sắp mười hai giờ rồi, tôi phải về nhà ngủ đây.
Hà Tình nhìn lên đồng hồ treo tường, lập tức phàn nàn:
- Sáng sớm mai còn có hội nghị nữa chứ, nhỡ mà đeo hai cái quầng thâm đi dự thì ảnh hưởng xấu đến đâu đây?
Với tư cách là thư ký riêng của Diệp Tử Bình, Hà Tình còn kiêm luôn công việc phiên dịch, do đó khi dự các hoạt động có doanh nhân nước ngoài tham gia, Hà Tình thường phải xuất hiện cùng Diệp Tử Bình, thế nên công việc thư ký này của cô không chỉ đơn giản như pha trà trót nước.
Cũng chính vì lý do này, mà Hà Thiên Lâm mới đề cử em mình làm thư ký riêng cho Diệp Tử Bình, vì vị trí thư ký chính thức này thường thăng cấp khá nhanh, không thì hắn cũng chẳng phải làm vậy.
Dù việc xây dựng quan hệ tốt với nhà họ Diệp rất quan trọng, nhưng hình như cũng chẳng cần thiết đến mức để em gái mình đi làm sai vặt cho bí thư thành ủy cấp phó bộ, dù sao thì Hà Thiên Lâm vẫn là một người rất sĩ diện, không đến mức phải làm chuyện vô sỉ vậy.
- Vậy cô cứ về trước đi, dù sao thì ở đây cũng chẳng có việc gì.
Diệp Khai gật đầu, rồi lại hỏi:
- Có cần tôi đưa về không?
Bách Kiến Minh gật đầu đồng ý.
Tuy Diệp Khai không phải sợ phó chủ tịch Hoàng phản pháo, nhưng với tư cách là phòng trưởng phân cục, hắn cần khống chế tình thế hết mức có thể, ít nhất cũng không được để lộ tin Hoàng Tùng Minh bị bắt, làm vậy thì phía hắn cũng có nhiều thời gian để ứng biến.
Ví dụ, có thể khám nhà Hoàng Tùng Minh trước, xem liệu có thu được gì khác không.
Tuy Diệp Khai không bảo họ làm vậy, nhưng đã bắt được người rồi, thì cứ bức xé cho triệt để, nếu có thể soát được hàng cấm hay gì đó trong nhà hắn, thì coi như có thêm quân cờ để đối kháng với phó chủ tịch Hoàng.
Do đó Hoàng Kiến Minh vung tay lên ra chỉ thị mới:
- Ba người một nhóm, khám nhà, làm kỹ một chút.
Có người buộc hai cô gái kia mặc áo quần vào rồi chế ngự họ lại, bịt kín miệng.
Hoàng Tùng Minh đột nhiên giãy đành đạch, tuy không nói được, nhưng còn âm mũi phát ra sặc sụa, rõ ràng là đã nhận ra Bách Kiến Minh, chỉ là không biết sao tự dưng hắn lại xông vào nhà mình, không chỉ trói mình mà còn đòi khám xét?
Bách Kiến Minh lúc này đang gác tay sau lưng, mặc kệ Hoàng Tùng Minh mà chỉ đợi chờ kết quả khám xét.
Quyết định này của hắn không hề do một phút nông nổi, mà hắn từng nghe nói, hình như Hoàng Tùng Minh từng hút thuốc phiện, tuy sau này đã cai nghiện rồi, nhưng theo kinh nghiệm thông thường, trong nhà chắc chắn sẽ còn thứ này, chí ít thì cũng có đồ tàng Trữ.
Nếu số lượng đủ lớn, thì tội danh này cũng không hề nhẹ.
Đã đắc tội với nhà họ Hoàng rồi, Bách Kiến Minh chẳng còn lòng dạ nào kiêng dè nữa, nên xử lý hắn thế nào thì cứ làm thế nấy, hoàn toàn không phải quan tâm đến thể diện gì sất, những thứ đó đã vô nghĩa cả rồi.
Hoàng Tùng Minh nhìn Bách Kiến Minh đầy căm tức, tuy hắn đã bị bịt kín miệng, không nói được, nhưng cũng không cản được hắn nhìn đau đáu vào Bách Kiến Minh với ánh mắt tóe lửa nộ.
“Tên Bách Kiến Minh chết tiệt, dám bắt mình ư?!”
Nội tâm Hoàng Tùng Minh tràn ngập phẫn nộ, nhưng cũng đầy nghi hoặc.
Lúc tối, lúc hắn gọi người bắt Lê Nhị, Bách Kiến Minh có biết và còn rất nể mặt hắn, sao thoắt một cái, Bách Kiến Minh đã trở mặt rồi?
Không lẽ, tên Lê Nhị đó thật sự là họ hàng của Diệp Tử Bình?!
Hoàng Tùng Minh chợt có một hướng nghĩ vô cùng bất ổn, nhỡ đúng là vậy, thì rắc rối thật rồi.
Kể cả bố hắn Hoàng Cẩm Sinh có là phó chủ tịch thành phố, thì cũng chỉ là một phó chủ tịch chưa vào thường ủy, không hữu dụng trong việc bàn bạc các vấn đề hạc tâm của thành phố Minh Châu, làm sao so bì được với bí thư Diệp Tử Bình kia được?
Cần phải biết, Diệp Tử Bình là ủy viên trung chính cục, giữ quyền lớn nhất ở Minh Châu!
Nhưng kể cả có vì chuyện này đi nữa, cũng không nhất thiết phải giở mặt vậy chứ?
Nhưng rất nhanh, Hoàng Tùng Minh liền tái mét mặt mày, hắn chợt nhớ đến một vài thứ để trong tủ sách, mấy thứ này mà rơi vào tay Bách Kiến Minh thì gay to.
Nghĩ đến điều này, Hoàng Tùng Minh liền bắt đầu giãy giụa cật lực, la ú ớ.
- Sao chẳng biết điều gì hết vậy?
Bách Kiến Minh quay lại nhìn Hoàng Tùng Minh, nhíu chặt mày, nói với viên cảnh sát bên cạnh:
- Bắt hắn im lặng đi.
- Vâng.
Viên cảnh sát này đáp lời, rồi bổ tay lên gáy Hoàng Tùng Minh.
Hoàng Tùng Minh liền thấy trước mắt tối sầm, rồi ngất lịm đi.
- Thế này thì yên tĩnh hơn nhiều rồi.
Bách Kiến Minh gật đầu.
Qua tầm mười phút, cả đội lũ lượt quay lại.
- Trường phòng Bách, phát hiện có heroin, khoảng hai trăm gram, không lẽ tên này còn buôn lậu thuốc phiện?
Cảnh sát nhóm một báo cáo.
- Chuyện tốt đây, hai trăm gram, đủ để lên án lớn rồi, làm tốt lắm.
Bách Kiến Minh gật đầu biểu dương.
Một người khác trong nhóm một tỏ ra phấn khích hơn nữa:
- Trưởng phòng Bách, anh đoán xem bọn tôi phát hiện được gì?
- Gì vậy? Chắc chắn là chuyện tốt thôi.
Bách Kiến Minh vừa nhìn vẻ mặt của họ, cũng thấy phấn khích theo, không kìm được hỏi một cách niềm nở.
Vấn đề phát hiện ở Hoàng Tùng Minh càng nhiều, áp lực dành cho hắn ở tương lai cũng càng nhỏ.
Hoàng Cẩm Sinh tuy là phó chủ tịch thành phố, nhà họ Hoàng tuy có không ít lãnh đạo cấp sở, phó sở, nhưng chỉ cần vấn đề ở Hoàng Tùng Minh đủ nghiêm trọng, thì họ có muốn tự lo thân mình cũng chẳng kịp, thời gian đâu mà nghĩ đến việc đả kích, trả đũa trường phòng phân cục là hắn?
Nói trắng ra, kỳ thực nhà họ Hoàng cũng sẽ hiểu, chẳng qua Bách Kiến Minh cũng là khẩu súng trong tay kẻ khác thôi, không có lệnh của cấp trên, hắn dám động vào quý tử Hoàng Tùng Minh của nhà họ Hoàng sao? Đó là chuyện rất rõ ràng.
- Trưởng phòng Bách, trong tủ sách ở thư phòng của hắn, bọn tôi phát hiện rất nhiều video theo dõi, nhưng trên nhãn ghi là nội dung quan trọng, bọn tôi không dám xem.
- Hử, là sao chứ?
Bách Kiến Minh tiện tay nhận lấy một cuốn băng, nhìn nhãn hiệu mặt sau một lát, sắc mặt lập tức thay đổi:
- Khốn kiếp, phải không vậy, video theo dõi thường ủy thành ủy à?!
Khoan hẵng bàn chuyện nội dung cuốn băng là gì, chỉ dựa vào cái tên và thời gian, địa điểm hắn ghi chú bên ngoài thôi, cũng đủ cho Bách Kiến Minh xác định, đây là một vụ trọng án!
- Chuyện này, cục trung cảnh đôn đúc cũng chẳng quá đáng.
Bách Kiến Minh xem xong mấy thứ này, liền thêm vững vàng, huơ tay nói:
- Giữ kỹ vật chứng, chúng ta rút!
- Vâng!
Tất cả đồng thanh đáp, kéo theo Hoàng Tùng Minh và hai cô gái nọ, gói hết vật chứng lại mang đi, nhanh chân rút khỏi đây.
Lúc này, bảo vệ khu này mới phát hiện có gì đó bất ổn, một đám cảnh sát rút khỏi khu chung cư, hình như còn bắt người.
Nhưng họ không dám bước ra ngăn cản, mấy người này ai cũng cầm súng cả mà!
Nhưng con chó săn buộc ở cổng vào nhìn thấy người lạ, lập tức sủa ầm lên.
Lúc này, Diệp Khai và Tạ Ngọc Quân, và cả bọn Hà Tình đang ngồi trong văn phòng của Bách Kiến Minh, uống trà tán gẫu.
- Trời ạ, không được rồi, sắp mười hai giờ rồi, tôi phải về nhà ngủ đây.
Hà Tình nhìn lên đồng hồ treo tường, lập tức phàn nàn:
- Sáng sớm mai còn có hội nghị nữa chứ, nhỡ mà đeo hai cái quầng thâm đi dự thì ảnh hưởng xấu đến đâu đây?
Với tư cách là thư ký riêng của Diệp Tử Bình, Hà Tình còn kiêm luôn công việc phiên dịch, do đó khi dự các hoạt động có doanh nhân nước ngoài tham gia, Hà Tình thường phải xuất hiện cùng Diệp Tử Bình, thế nên công việc thư ký này của cô không chỉ đơn giản như pha trà trót nước.
Cũng chính vì lý do này, mà Hà Thiên Lâm mới đề cử em mình làm thư ký riêng cho Diệp Tử Bình, vì vị trí thư ký chính thức này thường thăng cấp khá nhanh, không thì hắn cũng chẳng phải làm vậy.
Dù việc xây dựng quan hệ tốt với nhà họ Diệp rất quan trọng, nhưng hình như cũng chẳng cần thiết đến mức để em gái mình đi làm sai vặt cho bí thư thành ủy cấp phó bộ, dù sao thì Hà Thiên Lâm vẫn là một người rất sĩ diện, không đến mức phải làm chuyện vô sỉ vậy.
- Vậy cô cứ về trước đi, dù sao thì ở đây cũng chẳng có việc gì.
Diệp Khai gật đầu, rồi lại hỏi:
- Có cần tôi đưa về không?
/1169
|